Quyển 22 - Chương 19
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/06/2018
Chương 19 q22
Hiện tại trời cũng đã rạng sáng mà đến giữa trưa thì Lam Đông Mỹ mới có thể vượt qua rừng cây trước khi gặp một loạt hiện tượng linh dị kia. Thời gian còn cách rất dài, cho nên rất khó có thể đoán được họ sẽ gặp phải những điều gì .
Điểm này cũng làm các hộ gia đình có chút bất an. Đương nhiên, trời chỉ mới rạng sáng, nhưng không ai có thể cam đoan mình sẽ an toàn vượt qua rừng rậm núi Bắc Phong trước.
Mà quan trọng là ..., trong khoảng thời gian này, trong rừng cây sẽ phát sinh chuyện gì, hoàn toàn không có bất kỳ ai biết được.
Sau khi tiến vào rừng cây bọn họ liền phát hiện, trong tiểu thuyết miêu tả hoàn toàn đồng dạng, không khác biệt chút nào. Cây cối mọc san sát nhau, cơ hồ không có có bao nhiêu khe hở, bốn phương tám hướng nhìn đâu cũng đều là cây cối. Nói cách khác, nếu như quỷ muốn ẩn mình, thật sự quá dễ dàng. Mà những cái cây này cũng trở thành chướng ngại vật, muốn di chuyển thì luôn luôn phải thay đổi phương hướng, cho nên bọn hắn chỉ có thể đi bộ từng bước mà thôi, nơi này quả thật khiến người khác phải đau đầu.
Nói thực ra, bởi vì cây cối chắn lối, nếu không có la bàn mà nói..., hẳn sẽ mất phương hướng ngay lập tức. Điều này cũng cấp bọn cho hắn một tin tức, con đường bọn hắn đi so với Lam Đông Mỹ có thể không giống nhau. Dù sao Lam Đông Mỹ không có la bàn, nếu cứ như vậy khả năng bọn hắn sẽ gặp chuyện như Lam Đông Mỹ sẽ thấp hơn một chút.
Sau khi đi được chừng hơn nửa giờ, tất cả vẫn là một mảnh yên tĩnh. Chỉ là mọi người đã đi được một quãng khá dài, nhưng vẫn chưa ra khỏi rừng cây! Hơn nữa cây cối che chắn, làm cho tầm mắt mọi người không thể nhìn xa được, không biết đã tới gần núi Bắc Phong chưa.
"Nghỉ ngơi một chút a." Tinh Thần đưa ra kiến nghị: "Đi một thời gian dài như vậy, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trước mắt mọi chuyện vẫn vô sự, bảo tồn thể lực là tốt nhất. Mọi người có thể ăn ít đồ ăn, hay đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết đi."
Tinh Thần nói đúng, tuy hiện giờ vẫn đang trong rừng cây, nhưng thể lực của mọi người cũng đã hao tổn nhiều, nếu cứ tiếp tục đi như vậy cũng không phải cách hay. Huống chi, trên đường đi cũng có người vì sợ hãi vừa đi vừa ăn lặt vặt, làm cho bụng mọi người cũng kêu váng lên.
Mọi người lục đục ngồi xuống, đồ đạc mọi người đều cất trong balo được lấy ở nhà trọ. Có một điều rất kỳ quái, chính là bọn hắn có thể mang theo bao nhiêu thứ trong balo những vẫn cảm giác rất nhẹ. Tựa hồ như không có thứ gì ở bên trong, cho nên vẫn có thể di chuyển linh hoạt được. Từ khi nhà trọ cung cấp loại ba lô này, rất nhiều hộ gia đình khi chấp hành huyết tự đều có thể dễ dàng cho mang theo rất nhiều đồ dùng các loại, đèn chiếu sáng, đồ ăn, quần áo, dược phẩm, vũ khí, đồ dùng cần thiết ...
Đa số đồ ăn mọi người mang theo cũng đều lấy từ nhà trọ, không những được cung cấp miễn phí mà còn có thể so sánh với cao lương mỹ vị. Thậm chí trong đồ ăn tuyệt đối không có bất kỳ thành phần hóa học có hại nào, tuyệt đối là "Yên tâm mà ăn" . Không thể không nói đây quả là một điều châm chọc. Roland trước đây cũng đã từng tiến hành kiểm nghiệm đối với đồ ăn của nhà trọ. Phát hiện không chỉ có tuyệt đối vô độc vô hại, mà hoàn toàn không chứa bất kỳ chất phụ gia nào, thực phẩm bảo đảm an toàn đã được công nhận .
Tinh Thần xé mở hộp bánh Piza nhét vào trong miệng bắt đầu chầm chậm nhai nuốt. Bên cạnh hắn là Lang Trí Thiện đang ăn bánh mì với sữa đậu, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của Tinh Thần. Còn lại mọi người thì một bên ăn như hổ đói, một bên đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết.
Ở đây quá mức yên tĩnh, làm mọi người không khỏi nghĩ có nên nói một vài lời gì đó hay không, nhưng mà ai cũng sợ hãi âm thanh nguyền rủa kia sẽ truyền tới cho nên chỉ cắm đầu vào ăn.
"Nếu như đến được quảng trường tế tự và có thể rời khỏi đây, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa ." Lang Trí Thiện uống một ngụm sữa đậu nành, nói: "Dù sao chúng ta tuyệt đối không thể tiếp cận khu vực hạp cốc kia."
Khu vực phía đông chính là hạp cốc, nơi đó tuyệt đối chính là nơi nguy hiểm nhất. Lam Đông Mỹ cũng thập tử nhất sinh khi đến đó, may mắn lắm nàng mới có thể trốn thoát. Lúc ấy các hộ gia đình đều đinh ninh cho rằng nàng sẽ chết ở đấy. Nhưng nàng có thể còn sống sót là vì nàng là nhân vật chính, còn lại bất kỳ ai chạy đến hạp cốc kia, tuyệt đối chết là điều không thể nghi ngờ!
" Lúc này, Lam Đông Mỹ đang ở nơi nào..." Phong Dục Hiển chỉ ăn qua loa một vài thứ, nội dung cốt truyện hắn cũng không nhớ rõ cho lắm.
Cũng may, cả bộ tiểu thuyết chỉ có mười vạn chữ, nếu như là tiểu thuyết trên internet dài đến ba bốn trăm vạn chữ mà nói..., quả thật tuyệt vọng không thôi. Mặc dù chỉ có mười vạn chữ nhưng muốn nhớ hết toàn bộ cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vô luận như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp tìm được Lam Đông Mỹ!" tay Phong Dục Hiển hung hăng đánh vào nhau, nói: " Trên người nữ nhân kia có bản đồ địa hình, nếu có nó mà nói..., chúng ta sẽ thuận tiện không ít!"
"Nói là nói như vậy..." Lúc này Thiên Sinh đột nhiên hỏi: "Chúng ta chưa có một ai trông thấy Lam Đông Mỹ a? Bộ dáng nàng trông như thế nào?"
"Không cần lo lắng " Phong Dục Hiển lơ đễnh đáp lại: "Ngươi nghĩ xem, Hồng Nguyệt trấn chỉ toàn là lão nhân, mà Lam Đông Mỹ lại dẫn theo con trai mới năm sáu tuổi, rất dễ làm người khác chú ý nha."
"Nói cũng đúng. Mang theo con nít, nàng đi đứng cũng bất tiện, chúng ta chỉ cần biết nàng sẽ xuất hiện ở nơi nào thì nhất định có thể tìm thấy nàng. Ngày mai là ngày thứ tư, nàng sẽ đến hồ nước bên kia... Chỉ mong chúng ta có thể thành công tìm được nơi đó ah."
Nhưng không có bản đồ địa hình có thể làm như thế nào đây? Tiến vào Hồng Nguyệt trấn cơ hồ là muốn chết, mà còn phải tìm được Lam Đông Mỹ, muôn vàn khó khăn trùng trùng điệp điệp. Tuy trước mắt có thể biết địa điểm cần đến, nhưng lại không xác định được phương hướng rõ ràng, nếu có một tấm bản đồ địa hình mà nói..., mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng đây chính là nút thắt lớn nhất mà mọi người vẫn chưa giải quyết được.
Mọi người cần phải dốc hết sức để tìm ra được con đường an toàn, sau ngày thứ bảy thì có thể dựa theo đó để thoát ra, chỉ còn một biện pháp này thôi.! Hiện tại chỉ còn trông chờ vào lộ tuyến của Lam Đông Mỹ, thông qua quảng trường tế tự rời khỏi núi Phác Hạ!
Căn cứ theo lời nói của Trang Lão bá, quảng trường tế tự là một nơi đã có từ rất lâu rồi. Quảng trường to chừng một cái sân bóng lớn, bốn phía đều có dựng trụ, trước kia dân bản đã từng sử dụng nó để tế ác quỷ trong núi, hiến tế bằng dê bò, đến khi con ác quỷ no bụng, thì nó sẽ phù hộ thái bình. Trước kia đã từng có một người thành công chạy ra khỏi Hồng Nguyệt trấn, cũng thông qua quảng trường tế tự mà thoát được đấy. Đương nhiên, hàng năm con đường an toàn sẽ thay đổi, cho nên năm nay chưa hẳn quảng trường tế tự là an toàn. Hơn nữa, quảng trường tế tự nằm phía đông bắc, khoảng cách xa xôi không nói, trên đường đi còn phải vượt qua rất nhiều nơi nguy hiểm. Lam Đông Mỹ trước đã từng đến được khu vực hạp cốc, nơi đó cũng có thể thông đến quảng trường tế tự. Nhưng năm nay chỗ ấy lại biến thành khu vực nguy hiểm nhất, nàng ấy thiếu chút nữa là bỏ mạng trong hạp cốc.
Cuối cùng, nàng lựa chọn đi vào rừng cây đến núi Bắc Phong, sau đó lại nhắm hướng đông đi tiếp thì có thể đến được quảng trường tế tự. Nếu như có thể đi qua hạp cốc thì căn bản không cần đi lòng vòng như vậy. Nhưng hiện tại thà rằng chọn đường xa hơn một chút, còn hơn là nguy hiểm đến tính mạng. Thậm chí có một vài người đã quyết định, vạn nhất nếu đi đến khu vực hạp cốc nhất định phải lập tức tự sát! Cái chỗ kia, thật sự quá kinh khủng, nó với địa ngục có khác nhau là bao đâu.
"Dù chọn đường xa, thế nhưng cũng là quá xa rồi." Thiên Sinh nhìn chằm chằm vào điện thoại không khỏi lắc đầu: "Chúng ta phải đi bao lâu nữa đây? Lam Đông Mỹ đi khoảng gần hai giờ là đã đến núi Bắc Phong kia. Vả lại nếu đến được núi Bắc Phong, chẳng phải rất gần với biên giới phía bắc núi Phác Hạ. Hay chúng ta có thể xông pha đi cùng một lần không?"
"Không." Tinh Thần lập tức phản bác: " Đến đó, nhất định phải vượt qua toàn bộ núi Bắc Phong mới chính thức rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp không ít biến cố. Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên làm như vậy."
Lúc này Lang Trí Thiện ở một bên đang trầm ngâm, bỗng nhiên nói: "Cái này... Có lẽ cũng là một biện pháp. Phải biết rằng, mỗi lần chúng ta bắt đầu lại một ngày đều từ trong rừng cây khu vực phía nam, vượt qua rừng rậm đến phía bắc, điều này không phải lần nào cũng có thể lặp lại. Mà chuyện gì sẽ xẩy ra trong rừng cây lại không ai biết được. Nếu vậy sao chúng ta không chia ra làm hai hướng, tự mình thử sức?"
"Quá nguy hiểm." Tinh Thần cau mày nói: "Đầu tiên, để vượt qua được khu rừng rậm thì sáu người chúng ta có thể sống sót mấy người? Coi như là lạc quan phỏng đoán ít nhất cũng hao tổn một nửa. Lam Đông Mỹ là nhân vật chính, nếu không nàng làm sao có thể mang theo một đứa bé mà còn có thể xuyên qua rừng rậm chứ? Nếu như toàn bộ sáu người chúng ta có thể vượt qua được rừng rậm, như vậy chia binh làm hai ngã cũng có thể cân nhắc. Nhưng nếu như đến lúc đó chỉ còn có ba người, lại tách ra, vậy sẽ có bao nhiêu người thành công đến được quảng trường tế? Phải biết rằng, những chuyện chúng ta làm hôm nay, đến ngày mai đều bắt đầu lại từ con số 0, chúng ta bây giờ chỉ có thể xác nhận, đằng sau quảng trường tế tự đích thật có thể rời khỏi được núi Phác Hạ hay không. Không hơn."
"Nhưng..." Lang Trí Thiện rõ ràng vẫn còn do dự: "Ngươi cũng biết, hôm nay chúng ta đều chưa hẳn có thể thành công, nếu con đường đằng sau quảng trường tế tự không thể ly khai khỏi núi Phác Hạ, chúng ta không biết đã phí bao nhiêu thời gian để biết được điều này. Thời gian của chúng ta là có hạn, nếu đến ngày cuối cùng chúng ta vẫn chưa tìm ra con đường có thể rời khỏi núi Phác Hạ mà nói..."
Nói đến đây, tất cả mọi người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Chấp hành huyết tự thường thường sẽ phải đánh cược với mạng sống, nhưng một khi đặt sai ván cờ thì sẽ mất hết tất cả. Hiện tại trong tay mỗi người vẫn còn mấy lần luân hồi để đánh cược, nhưng nếu như chỉ chăm chú vào một ván lớn như vậy thì sao? Một vấn đề nan giải lại bày ra trước mắt các hộ gia đình.
"Đợi một chút..." Lúc này Khâu Phi Phàm bỗng nhiên đưa ra một vấn đề mà mọi người chưa từng để ý qua: "Nếu như binh chia làm hai mà nói..., đằng sau quảng trường tế tự thật sự có thể ly khai khỏi núi Phác Hạ ... Như vậy sau khi rời khỏi núi Phác Hạ sẽ như thế nào? Phạm vi nguyền rủa của Hồng Nguyệt chỉ hữu chỉ hữu hiệu trên một mình núi Phác Hạ thì sao? Nếu thật sự rời khỏi đây được, chẳng phải sẽ không còn được luân hồi nữa đúng không? Nếu như vậy tuyệt đối không thể chia binh làm hai đường!"
"Sẽ không đâu!" Tinh Thần chỉ vào điện thoại nói: "Ngươi nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra thôi, khi Lam Đông Mỹ đang trong thời gian bẩy ngày luân hồi, thông qua hỏi thăm Trang Lão bá tìm hiểu thì được biết. Nếu như ngươi đang ở Hồng Nguyệt trấn trong thời gian trọng khải mà có thể rời khỏi núi Phác Hạ, thì khi thời gian vừa đến cũng vẫn quay trở về chỗ cũ. Chỉ có sau khi hết ngày thứ bảy, mới có thể chính thức rời khỏi núi Phác Hạ. Đương nhiên, nếu có thể sống sót được đến 0 giờ ngày thứ bảy thì không còn vấn đề gì to tát nữa rồi."
"Đúng, đúng sao?" Khâu Phi Phàm mới nói mấy câu, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì đó: "Không, không nhất định ah! Nếu như có thể trở về trong nhà trọ thì sao? Bất luận nguyền rủa gì cũng có thể được nhà trọ tiêu trừ sạch sẽ, nếu như chúng ta vẫn đang trong thời gian trọng khải mà vẫn có thể trở về nhà trọ mà nói..., có lẽ nguyền rủa hồng nguyệt có thể biến mất a?"
Hiện tại trời cũng đã rạng sáng mà đến giữa trưa thì Lam Đông Mỹ mới có thể vượt qua rừng cây trước khi gặp một loạt hiện tượng linh dị kia. Thời gian còn cách rất dài, cho nên rất khó có thể đoán được họ sẽ gặp phải những điều gì .
Điểm này cũng làm các hộ gia đình có chút bất an. Đương nhiên, trời chỉ mới rạng sáng, nhưng không ai có thể cam đoan mình sẽ an toàn vượt qua rừng rậm núi Bắc Phong trước.
Mà quan trọng là ..., trong khoảng thời gian này, trong rừng cây sẽ phát sinh chuyện gì, hoàn toàn không có bất kỳ ai biết được.
Sau khi tiến vào rừng cây bọn họ liền phát hiện, trong tiểu thuyết miêu tả hoàn toàn đồng dạng, không khác biệt chút nào. Cây cối mọc san sát nhau, cơ hồ không có có bao nhiêu khe hở, bốn phương tám hướng nhìn đâu cũng đều là cây cối. Nói cách khác, nếu như quỷ muốn ẩn mình, thật sự quá dễ dàng. Mà những cái cây này cũng trở thành chướng ngại vật, muốn di chuyển thì luôn luôn phải thay đổi phương hướng, cho nên bọn hắn chỉ có thể đi bộ từng bước mà thôi, nơi này quả thật khiến người khác phải đau đầu.
Nói thực ra, bởi vì cây cối chắn lối, nếu không có la bàn mà nói..., hẳn sẽ mất phương hướng ngay lập tức. Điều này cũng cấp bọn cho hắn một tin tức, con đường bọn hắn đi so với Lam Đông Mỹ có thể không giống nhau. Dù sao Lam Đông Mỹ không có la bàn, nếu cứ như vậy khả năng bọn hắn sẽ gặp chuyện như Lam Đông Mỹ sẽ thấp hơn một chút.
Sau khi đi được chừng hơn nửa giờ, tất cả vẫn là một mảnh yên tĩnh. Chỉ là mọi người đã đi được một quãng khá dài, nhưng vẫn chưa ra khỏi rừng cây! Hơn nữa cây cối che chắn, làm cho tầm mắt mọi người không thể nhìn xa được, không biết đã tới gần núi Bắc Phong chưa.
"Nghỉ ngơi một chút a." Tinh Thần đưa ra kiến nghị: "Đi một thời gian dài như vậy, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trước mắt mọi chuyện vẫn vô sự, bảo tồn thể lực là tốt nhất. Mọi người có thể ăn ít đồ ăn, hay đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết đi."
Tinh Thần nói đúng, tuy hiện giờ vẫn đang trong rừng cây, nhưng thể lực của mọi người cũng đã hao tổn nhiều, nếu cứ tiếp tục đi như vậy cũng không phải cách hay. Huống chi, trên đường đi cũng có người vì sợ hãi vừa đi vừa ăn lặt vặt, làm cho bụng mọi người cũng kêu váng lên.
Mọi người lục đục ngồi xuống, đồ đạc mọi người đều cất trong balo được lấy ở nhà trọ. Có một điều rất kỳ quái, chính là bọn hắn có thể mang theo bao nhiêu thứ trong balo những vẫn cảm giác rất nhẹ. Tựa hồ như không có thứ gì ở bên trong, cho nên vẫn có thể di chuyển linh hoạt được. Từ khi nhà trọ cung cấp loại ba lô này, rất nhiều hộ gia đình khi chấp hành huyết tự đều có thể dễ dàng cho mang theo rất nhiều đồ dùng các loại, đèn chiếu sáng, đồ ăn, quần áo, dược phẩm, vũ khí, đồ dùng cần thiết ...
Đa số đồ ăn mọi người mang theo cũng đều lấy từ nhà trọ, không những được cung cấp miễn phí mà còn có thể so sánh với cao lương mỹ vị. Thậm chí trong đồ ăn tuyệt đối không có bất kỳ thành phần hóa học có hại nào, tuyệt đối là "Yên tâm mà ăn" . Không thể không nói đây quả là một điều châm chọc. Roland trước đây cũng đã từng tiến hành kiểm nghiệm đối với đồ ăn của nhà trọ. Phát hiện không chỉ có tuyệt đối vô độc vô hại, mà hoàn toàn không chứa bất kỳ chất phụ gia nào, thực phẩm bảo đảm an toàn đã được công nhận .
Tinh Thần xé mở hộp bánh Piza nhét vào trong miệng bắt đầu chầm chậm nhai nuốt. Bên cạnh hắn là Lang Trí Thiện đang ăn bánh mì với sữa đậu, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của Tinh Thần. Còn lại mọi người thì một bên ăn như hổ đói, một bên đọc kỹ lại nội dung tiểu thuyết.
Ở đây quá mức yên tĩnh, làm mọi người không khỏi nghĩ có nên nói một vài lời gì đó hay không, nhưng mà ai cũng sợ hãi âm thanh nguyền rủa kia sẽ truyền tới cho nên chỉ cắm đầu vào ăn.
"Nếu như đến được quảng trường tế tự và có thể rời khỏi đây, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa ." Lang Trí Thiện uống một ngụm sữa đậu nành, nói: "Dù sao chúng ta tuyệt đối không thể tiếp cận khu vực hạp cốc kia."
Khu vực phía đông chính là hạp cốc, nơi đó tuyệt đối chính là nơi nguy hiểm nhất. Lam Đông Mỹ cũng thập tử nhất sinh khi đến đó, may mắn lắm nàng mới có thể trốn thoát. Lúc ấy các hộ gia đình đều đinh ninh cho rằng nàng sẽ chết ở đấy. Nhưng nàng có thể còn sống sót là vì nàng là nhân vật chính, còn lại bất kỳ ai chạy đến hạp cốc kia, tuyệt đối chết là điều không thể nghi ngờ!
" Lúc này, Lam Đông Mỹ đang ở nơi nào..." Phong Dục Hiển chỉ ăn qua loa một vài thứ, nội dung cốt truyện hắn cũng không nhớ rõ cho lắm.
Cũng may, cả bộ tiểu thuyết chỉ có mười vạn chữ, nếu như là tiểu thuyết trên internet dài đến ba bốn trăm vạn chữ mà nói..., quả thật tuyệt vọng không thôi. Mặc dù chỉ có mười vạn chữ nhưng muốn nhớ hết toàn bộ cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vô luận như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp tìm được Lam Đông Mỹ!" tay Phong Dục Hiển hung hăng đánh vào nhau, nói: " Trên người nữ nhân kia có bản đồ địa hình, nếu có nó mà nói..., chúng ta sẽ thuận tiện không ít!"
"Nói là nói như vậy..." Lúc này Thiên Sinh đột nhiên hỏi: "Chúng ta chưa có một ai trông thấy Lam Đông Mỹ a? Bộ dáng nàng trông như thế nào?"
"Không cần lo lắng " Phong Dục Hiển lơ đễnh đáp lại: "Ngươi nghĩ xem, Hồng Nguyệt trấn chỉ toàn là lão nhân, mà Lam Đông Mỹ lại dẫn theo con trai mới năm sáu tuổi, rất dễ làm người khác chú ý nha."
"Nói cũng đúng. Mang theo con nít, nàng đi đứng cũng bất tiện, chúng ta chỉ cần biết nàng sẽ xuất hiện ở nơi nào thì nhất định có thể tìm thấy nàng. Ngày mai là ngày thứ tư, nàng sẽ đến hồ nước bên kia... Chỉ mong chúng ta có thể thành công tìm được nơi đó ah."
Nhưng không có bản đồ địa hình có thể làm như thế nào đây? Tiến vào Hồng Nguyệt trấn cơ hồ là muốn chết, mà còn phải tìm được Lam Đông Mỹ, muôn vàn khó khăn trùng trùng điệp điệp. Tuy trước mắt có thể biết địa điểm cần đến, nhưng lại không xác định được phương hướng rõ ràng, nếu có một tấm bản đồ địa hình mà nói..., mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng đây chính là nút thắt lớn nhất mà mọi người vẫn chưa giải quyết được.
Mọi người cần phải dốc hết sức để tìm ra được con đường an toàn, sau ngày thứ bảy thì có thể dựa theo đó để thoát ra, chỉ còn một biện pháp này thôi.! Hiện tại chỉ còn trông chờ vào lộ tuyến của Lam Đông Mỹ, thông qua quảng trường tế tự rời khỏi núi Phác Hạ!
Căn cứ theo lời nói của Trang Lão bá, quảng trường tế tự là một nơi đã có từ rất lâu rồi. Quảng trường to chừng một cái sân bóng lớn, bốn phía đều có dựng trụ, trước kia dân bản đã từng sử dụng nó để tế ác quỷ trong núi, hiến tế bằng dê bò, đến khi con ác quỷ no bụng, thì nó sẽ phù hộ thái bình. Trước kia đã từng có một người thành công chạy ra khỏi Hồng Nguyệt trấn, cũng thông qua quảng trường tế tự mà thoát được đấy. Đương nhiên, hàng năm con đường an toàn sẽ thay đổi, cho nên năm nay chưa hẳn quảng trường tế tự là an toàn. Hơn nữa, quảng trường tế tự nằm phía đông bắc, khoảng cách xa xôi không nói, trên đường đi còn phải vượt qua rất nhiều nơi nguy hiểm. Lam Đông Mỹ trước đã từng đến được khu vực hạp cốc, nơi đó cũng có thể thông đến quảng trường tế tự. Nhưng năm nay chỗ ấy lại biến thành khu vực nguy hiểm nhất, nàng ấy thiếu chút nữa là bỏ mạng trong hạp cốc.
Cuối cùng, nàng lựa chọn đi vào rừng cây đến núi Bắc Phong, sau đó lại nhắm hướng đông đi tiếp thì có thể đến được quảng trường tế tự. Nếu như có thể đi qua hạp cốc thì căn bản không cần đi lòng vòng như vậy. Nhưng hiện tại thà rằng chọn đường xa hơn một chút, còn hơn là nguy hiểm đến tính mạng. Thậm chí có một vài người đã quyết định, vạn nhất nếu đi đến khu vực hạp cốc nhất định phải lập tức tự sát! Cái chỗ kia, thật sự quá kinh khủng, nó với địa ngục có khác nhau là bao đâu.
"Dù chọn đường xa, thế nhưng cũng là quá xa rồi." Thiên Sinh nhìn chằm chằm vào điện thoại không khỏi lắc đầu: "Chúng ta phải đi bao lâu nữa đây? Lam Đông Mỹ đi khoảng gần hai giờ là đã đến núi Bắc Phong kia. Vả lại nếu đến được núi Bắc Phong, chẳng phải rất gần với biên giới phía bắc núi Phác Hạ. Hay chúng ta có thể xông pha đi cùng một lần không?"
"Không." Tinh Thần lập tức phản bác: " Đến đó, nhất định phải vượt qua toàn bộ núi Bắc Phong mới chính thức rời khỏi phạm vi núi Phác Hạ, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp không ít biến cố. Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên làm như vậy."
Lúc này Lang Trí Thiện ở một bên đang trầm ngâm, bỗng nhiên nói: "Cái này... Có lẽ cũng là một biện pháp. Phải biết rằng, mỗi lần chúng ta bắt đầu lại một ngày đều từ trong rừng cây khu vực phía nam, vượt qua rừng rậm đến phía bắc, điều này không phải lần nào cũng có thể lặp lại. Mà chuyện gì sẽ xẩy ra trong rừng cây lại không ai biết được. Nếu vậy sao chúng ta không chia ra làm hai hướng, tự mình thử sức?"
"Quá nguy hiểm." Tinh Thần cau mày nói: "Đầu tiên, để vượt qua được khu rừng rậm thì sáu người chúng ta có thể sống sót mấy người? Coi như là lạc quan phỏng đoán ít nhất cũng hao tổn một nửa. Lam Đông Mỹ là nhân vật chính, nếu không nàng làm sao có thể mang theo một đứa bé mà còn có thể xuyên qua rừng rậm chứ? Nếu như toàn bộ sáu người chúng ta có thể vượt qua được rừng rậm, như vậy chia binh làm hai ngã cũng có thể cân nhắc. Nhưng nếu như đến lúc đó chỉ còn có ba người, lại tách ra, vậy sẽ có bao nhiêu người thành công đến được quảng trường tế? Phải biết rằng, những chuyện chúng ta làm hôm nay, đến ngày mai đều bắt đầu lại từ con số 0, chúng ta bây giờ chỉ có thể xác nhận, đằng sau quảng trường tế tự đích thật có thể rời khỏi được núi Phác Hạ hay không. Không hơn."
"Nhưng..." Lang Trí Thiện rõ ràng vẫn còn do dự: "Ngươi cũng biết, hôm nay chúng ta đều chưa hẳn có thể thành công, nếu con đường đằng sau quảng trường tế tự không thể ly khai khỏi núi Phác Hạ, chúng ta không biết đã phí bao nhiêu thời gian để biết được điều này. Thời gian của chúng ta là có hạn, nếu đến ngày cuối cùng chúng ta vẫn chưa tìm ra con đường có thể rời khỏi núi Phác Hạ mà nói..."
Nói đến đây, tất cả mọi người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Chấp hành huyết tự thường thường sẽ phải đánh cược với mạng sống, nhưng một khi đặt sai ván cờ thì sẽ mất hết tất cả. Hiện tại trong tay mỗi người vẫn còn mấy lần luân hồi để đánh cược, nhưng nếu như chỉ chăm chú vào một ván lớn như vậy thì sao? Một vấn đề nan giải lại bày ra trước mắt các hộ gia đình.
"Đợi một chút..." Lúc này Khâu Phi Phàm bỗng nhiên đưa ra một vấn đề mà mọi người chưa từng để ý qua: "Nếu như binh chia làm hai mà nói..., đằng sau quảng trường tế tự thật sự có thể ly khai khỏi núi Phác Hạ ... Như vậy sau khi rời khỏi núi Phác Hạ sẽ như thế nào? Phạm vi nguyền rủa của Hồng Nguyệt chỉ hữu chỉ hữu hiệu trên một mình núi Phác Hạ thì sao? Nếu thật sự rời khỏi đây được, chẳng phải sẽ không còn được luân hồi nữa đúng không? Nếu như vậy tuyệt đối không thể chia binh làm hai đường!"
"Sẽ không đâu!" Tinh Thần chỉ vào điện thoại nói: "Ngươi nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra thôi, khi Lam Đông Mỹ đang trong thời gian bẩy ngày luân hồi, thông qua hỏi thăm Trang Lão bá tìm hiểu thì được biết. Nếu như ngươi đang ở Hồng Nguyệt trấn trong thời gian trọng khải mà có thể rời khỏi núi Phác Hạ, thì khi thời gian vừa đến cũng vẫn quay trở về chỗ cũ. Chỉ có sau khi hết ngày thứ bảy, mới có thể chính thức rời khỏi núi Phác Hạ. Đương nhiên, nếu có thể sống sót được đến 0 giờ ngày thứ bảy thì không còn vấn đề gì to tát nữa rồi."
"Đúng, đúng sao?" Khâu Phi Phàm mới nói mấy câu, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì đó: "Không, không nhất định ah! Nếu như có thể trở về trong nhà trọ thì sao? Bất luận nguyền rủa gì cũng có thể được nhà trọ tiêu trừ sạch sẽ, nếu như chúng ta vẫn đang trong thời gian trọng khải mà vẫn có thể trở về nhà trọ mà nói..., có lẽ nguyền rủa hồng nguyệt có thể biến mất a?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.