Quyển 10 - Chương 7
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/12/2017
"Ân, tốt, ca ca. Quang vinh nó cũng rất nhớ ngươi. Ta biết rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, Liễu hân lại tuôn trào nước mắt.
Một thân tang phục màu đen, nàng đi đến phòng ngủ, nhìn nhi tử đang ngủ yên trên giường, không khỏi lệ rơi lã chã.
Trượng phu sau khi quỷ dị chết đi, đối (với) Liễu hân giống như sấm sét giữa trời quang. Nhưng nàng nhất định phải chống đỡ, không còn lựa chọn nào khác.
Rốt cuộc là ai giết trượng phu? Là ai tàn nhẫn ác độc như vậy? trong nội tâm Liễu hân có chút mịt mờ vô định.
Tên tội phạm kia... Gần đây lại giết thêm một người, hơn nữa còn là nữ học sinh cấp 3. Cư nhiên táng tận lương tâm như thế!
Vừa lúc đó, có tiếng chuông cửa vang lên. Nàng vội vàng đi đến trước cổng chính, mở cửa ra. Bên ngoài, đứng ba người. Theo thứ tự là hai nam một nữ.
"Ngươi khỏe." Cầm đầu , là một nam tử tướng mạo tràn ngập tà khí, hắn nói: "Ta bên đội pháp y cục công an cảnh sát hình sự, Mộ Dung Thận. Hai vị này là điều tra viên trong cục chúng ta. Tới nơi này, là có một số việc muốn điều tra."
Sau khi Mộ Dung Thận đưa ra giấy chứng nhận, Liễu hân mở cửa chống trộm, nói: "Mấy vị cảnh quan mời đến! Đúng, có phải điều tra về cái chết của chồng tôi đã có tiến triển?"
"Không, còn không có." Nam nhân bên cạnh Mộ Dung Thận nói chuyện: "Về cái chết của Đằng tiên sinh, chúng tôi còn muốn hỏi một vài vấn đề cụ thể."
"Còn hỏi?" Liễu hân không kiên nhẫn nói: "Đều đã hơn ba tháng, đã sang tháng tư rồi, chết sáu người, cảnh sát các ngươi vẫn không tra ra được là ai!"
"An tâm một chút chớ vội, Đằng phu nhân." Nam tử kia nói: "Ta hiểu tâm tình của ngươi. Chúng ta cũng hi vọng nhanh chóng đem kẻ giết người ra trước công lý. Trước mắt manh mối xác thực còn chưa đủ, chúng ta..."
"Ta biết rồi." Liễu hân thở dài: "Các ngươi vào đi."
Nam tử kia, chính là Ngân Dạ, nữ tử chính là Ngân Vũ. Mộ Dung Thận nguyện ý giúp trợ bọn hắn thật sự làm Ngân Dạ rất ngoài ý muốn, hắn vậy mà không để ý chút nào có khả năng bị liên quan. Còn nói, nếu như bị Quỷ hồn giết chết, cũng là sự tình rất có niềm vui thú, so với tương lai vài chục năm sau trở nên tuổi già sức yếu chết đi, còn kích thích hơn nhiều.
Tóm lại Ngân Dạ cũng chẳng muốn đi để ý tới tư duy Logic của biến thái.
Vốn là ý định tất cả mọi người cùng đến đây. Dù sao, lần huyết tự này tình báo là một khâu mấu chốt quan trọng nhất, nếu như Ngân Dạ cùng Ngân Vũ che dấu tình báo, vậy thì sẽ trở nên bất lợi. Bất quá, về sau lại cân nhắc, cho dù Ngân Dạ hiện tại có thể nhờ tình báo tìm được đầu người, cũng không có khả năng lập tức trở về nhà trọ, nhất định phải đợi đến lúc rạng sáng 0 giờ ngày 16 tháng 4, mới có thể về nhà trọ. Đầu người là nhất định bản thân bọn hắn phải tự mình mang về nhà trọ , đã như vầy thì sợ gì? Đến lúc đó sáu người tụ tập cùng một chỗ trở về, nếu như Ngân Dạ che dấu đầu người, hắn có thể cất dấu ở nơi nào? Chỉ riêng cỗ hương vị hư thối hắn cũng không cách nào giấu diếm được bất luận kẻ nào.
"Thật có lỗi, không thể tiếp đón các ngươi." Liễu hân đóng cửa phòng ngủ của nhi tử lại, ngồi xuống nói: "Tốt rồi, các ngươi nói đi."
"Đằng phu nhân, " Ngân Dạ mở ra một bản Notebook, vặn nắp bút bi, nói, "Như vậy, ta trước hỏi thăm về chồng ngươi Đằng Phi Vũ, thi thể của hắn được phát hiện, là tám giờ rưỡi sáng ngày 5 tháng 1, bị một người nhặt ve chai trong bãi rác Nhân Nguyệt phố phát hiện. Mà thời gian bị hại, là ban đêm ngày 4 tháng 1, đại khái trong khoảng bảy tám giờ."
"Cái này ta biết rồi. Đêm hôm đó, hắn mãi chưa trở về, ta cũng lo lắng chết đi được. Về sau, ta gọi điện thoại hỏi lãnh đạo công ty hắn, nói là đã sớm tan tầm rồi. Con của ta đi ngủ lúc tám giờ, sau đó ta đi tìm ca ca ta, nghĩ biện pháp hỏi thăm thân bằng hảo hữu của hắn, thế nhưng đều tra không được manh mối. Kết quả đêm hôm đó chị dâu phải đến nhà ngủ cùng ta đấy."
"Lúc ấy vì nguyên nhân gì lại không báo cảnh sát?"
"Lúc ban đầu ta cũng muốn báo cảnh sát, nhưng ca ca kiến nghị, ta trước không nên tự dọa chính mình, cũng có thể hắn tạm thời có chuyện gì đó, chưa thể liên hệ được. Nếu như sáng ngày thứ hai vẫn chưa trở lại, lúc đó đi báo cũng không muộn. Kết quả, ngày thứ hai không lâu sau khi chúng ta đến cục cảnh sát, liền nhận được tin tức tìm thấy thi thể của hắn. Ta... Ta lúc ấy, liền ngất đi..."
Nói xong, Liễu hân lại che mặt mà khóc.
Ngân Vũ lấy ra một cái khăn tay, đưa cho nàng: "Đằng phu nhân... Chúng ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, xin nén bi thương."
"Cảm ơn." Cầm lấy khăn tay, Liễu hân nghẹn ngào: "Chúng ta kết hôn đã sáu năm... Hắn, hắn cứ như vậy bỏ ta đi. Lưu lại ta cùng nhi tử, sau này chúng ta biết sống thế nào..."
"Khang tấn, người này ngươi biết hắn chứ?" Ngân Vũ hỏi: "Trước mắt cảnh sát đối với hắn có vài điểm hoài nghi."
"Nói về việc cãi nhau vì ý niệm đầu tư không hợp?" Liễu hân lau nước mắt: "Như thế nào lại hỏi vấn đề này? Khang tấn lúc trước cùng chồng ta quan hệ rất tốt, cũng tới nhà của chúng ta ăn cơm vài lần, là một người trẻ tuổi mang kính mắt, rất văn nhược(thư sinh yếu ớt). Hắn làm sao có thể là loại ma đầu giết người được? Đích thật là chồng của ta có giới thiệu hắn đầu tư một chi cổ phiếu, nhưng Khang tấn cho rằng cái kia không có lợi nhuận, kết quả cùng chồng của ta có chút ý kiến không hợp. Chỉ chút ít sự tình như vậy, như thế nào lại đi giết người chứ?"
"Ngươi..." Ngân Dạ hỏi: "Ngươi xác định Khang tấn không dựa theo chỉ thị của Đằng tiên sinh, đi mua chi cổ phiếu kia sao?"
"Có lẽ không có. Nếu có, liền nói cho chúng ta biết rồi. Các ngươi chẳng lẽ không tra được?"
"Sau khi Đằng tiên sinh chết, hắn có tới thăm qua?"
"Ân, có tới, cùng với mấy người bạn tốt khác của chồng ta. Hắn cũng khóc rất thương tâm, một mực an ủi ta. Về sau, cũng là hắn cùng ca ca trợ giúp ta hoàn thành tang lễ."
Ngân Dạ gật gật đầu, ghi chép đến đây, lại hỏi: "Ngươi, hoàn toàn không có đối tượng hoài nghi sao ?"
"Ta thật sự không biết là ai. Không phải còn có năm người khác cũng bị giết sao? Những người kia cùng chồng của ta căn bản không quen biết, rất rõ ràng cái tên tội phạm giết người này là đồ biến thái, tùy tiện thấy người liền giết. Đầu của chồng ta, hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào..."
Nói xong nói xong, nàng lại khóc đến phát thương tâm thống khổ.
Ngân Dạ quan sát thần thái của nàng, thật sự không giống như giả vờ.
"Hỏi về vấn đề khác." Ngân Vũ đột nhiên hỏi: "Liễu tiểu thư, xin hỏi, khi Đằng tiên sinh còn tại thế, có hay không nghe hắn nhắc tới một ít sự tình quái lực loạn thần?"
"Quái... Quái lực loạn thần? Ngươi là nói mê tín sao?"
"Cũng tương tự, chính là cùng loại với Quỷ hồn, ác linh cái gì đấy. Chồng ngươi có nhắc qua không? Coi như là chủ đề cùng ngươi nói giỡn cũng được, có nhắc qua hay không?"
"Không có. Ta không nhớ rõ. Chồng của ta không phải người mê tín, hắn bình thường cũng chưa bao giờ xem phim kinh dị, lá gan cũng coi như lớn. Ngược lại ta cũng thường xuyên xem một ít phim kinh dị, bất quá ta cũng không tin trên thế giới này có quỷ. Các ngươi vì cái gì lại hỏi như vậy?"
Phương diện này không có manh mối sao?
Ngân Dạ lại tiếp tục: "Vậy Đằng tiên sinh trước khi qua đời, có phát sinh sự tình gì kỳ quái hay không? Kể cả một chuyện nhỏ bé cũng được, mong ngươi nhớ kỹ."
"Chuyện kỳ quái? Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ân, chính là sự tình nào đó so ra khác với thường ngày. Một chút cũng không có sao?"
"Không, không có. Nếu có ta cũng đã sớm nói ra, cảnh sát các ngươi đã cùng ta đề cập qua vấn đề này nhiêu lần. Chồng của ta cũng không có vấn đề về nợ nần, bên ngoài cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, hay đắc tội qua người nào. Đương nhiên, hắn là người tư vấn đầu tư cổ phiếu, cũng có qua lại cùng một vài khách hàng, nhưng cũng không có người hận hắn tới tình trạng phải giết người. Thật không có người như vậy tồn tại."
Ngân Dạ nắm chặt bút viết.
Nhà trọ cho bọn hắn thời gian chỉ có nửa tháng mà thôi. Tìm kiếm hung thủ là con đường duy nhất có thể nhanh chóng tìm ra đầu người.
Nhưng trước mắt xem ra, thật sự không dễ dàng điều tra ra.
"Ngươi vừa rồi nhắc tới ca ca ngươi, là Liễu tiên sinh?" Ngân Dạ hỏi: "Ngày bình thường, ca ca ngươi cùng Đằng tiên sinh ở chung thì như thế nào?"
Cha mẹ Liễu hân chết sớm, từ nhỏ được ca ca nuôi lớn. Liễu Bân lúc trước sớm bỏ học làm công, vất vả nuôi muội muội học xong đại học. Sau khi Liễu hân tốt nghiệp không lâu, thì kết hôn với Đằng Phi Vũ.
"Ân? Vì cái gì hỏi tới ca ca ta?"
"Lệ cũ mà thôi. Thỉnh ngươi phối hợp."
"Quan hệ... cũng bình thường. Bất quá, chồng của ta bình thường không cùng ca ca qua lại nhiều lắm, chủ yếu cũng là vì công việc, ngược lại ca ca cùng chị dâu Tử Kinh thường tới nhà chơi. Chồng của ta là người có chút hướng nội, cho nên có nói chuyện với ca ca, thời gian cũng không quá dài. Ca ca tựa hồ có lúc oán hận chồng ta hay đi công tác, vắng vẻ ta. Nhưng cũng không hơn. Điều đó không có khả năng cấu thành động cơ giết người chứ?"
Ai biết được.
Nhân tâm con người rất khó nắm bắt.
Ngân Dạ ghi chép lại điểm này, quyết định sẽ tới nhà Liễu Bân nhìn một cái.
"Chúng ta có thể nhìn xem căn phòng của Đằng tiên sinh khi còn sống chứ?"
"Ah, có thể. Các ngươi tùy tiện vào nhìn."
Trong phòng ngủ của Đằng Phi Vũ, trước bàn làm việc để từng dãy sách vở, đều là về kinh tế cùng đầu tư học , cũng không thiếu truyện ký đầu tư của đại sư nước ngoài.
Phòng ngủ dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giường không nhiễm một hạt bụi. Nhìn ra được, là một người ngăn nắp.
Không có bất kỳ thu hoạch nào.
"Vậy chúng ta cáo từ trước. Đợi có kết quả, nhất định sẽ báo cho ngươi biết, Đằng phu nhân."
Rời khỏi nơi này, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ đều có vẻ lo lắng. Nếu như điều tra một mực không thuận lợi...,như vậy phải làm thế nào đây? Cảnh sát hao hết cả tâm tư cũng không tra ra được gì, bọn hắn như thế nào tra ra?
Nhà trọ, nhất định sẽ cho bọn hắn nhắc nhở về sinh lộ. Những cái nhắc nhở này, cảnh sát khẳng định không thể nào lấy được. Đây chính là ưu thế duy nhất của bọn họ. Cho nên Ngân Dạ quyết định đến tất cả hiện trường vụ án nhìn một lần, nhất định có thể tìm được nhắc nhở sinh lộ mà nhà trọ lưu lại.
Nhưng cái nhắc nhở kia sẽ phi thường mịt mờ. Vô luận như thế nào hắn đều phải tự mình đi xác nhận. Đương nhiên, hắn cũng không có ý định giấu diếm bất cứ tình báo nào, bởi vì một khi giấu diếm, mà bị bốn người khác phát hiện, như vậy đối phương cũng có khả năng giấu diếm tình báo quan trọng.
Lần này tình báo là yếu tố mấu chốt của huyết tự . Thiếu bất kỳ một cái tình báo nào mà nói, chỉ sợ sẽ lâm vào tuyệt cảnh! Ngân Dạ rất rõ ràng điểm này.
Trên thực tế, bốn người khác cũng đều đặt hy vọng rất lớn lên người Ngân dạ cùng Ngân vũ. Dù sao, tính có nhắc nhở về sinh lộ, khả năng tìm được sáu khỏa đầu người kia , như cũ vẫn là Ngân Dạ cùng Ngân Vũ ." Hoặc là Lý Ẩn cùng Tử Dạ ở nhà trọ bày mưu tính kế giúp đỡ.
Vừa lúc đó, Ngân Dạ vượt qua một cái giao lộ, chợt thấy, một nữ tử,đang ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Đằng Phi Vũ, bộ dạng tựa hồ rất xuất thần.
"Ngươi là ai?"
Nghe được lời của Ngân Dạ..., nàng kia lập tức nhìn về phía hắn. Nhìn kỹ lại, nữ tử này tướng mạo rất bình thường, nàng nhìn thấy Ngân Dạ ba người, vốn sững sờ, lập tức quay đầu rời đi.
Ngân Dạ vội vàng bước tới, giữ chặt cánh tay nàng: "Đứng lại! Ngươi là ai? Vì cái gì lại nhìn chằm chằm vào căn nhà kia?"
"Mắc mớ gì đến chuyện của ngươi!" Nàng kia dốc sức liều mạng muốn tránh thoát, thế nhưng mà Ngân Dạ đâu chịu thả ra. Không chắc chắn nữ tử này, cùng Đằng Phi Vũ có quan hệ gì đó!
"Chúng ta là cảnh sát." Ngân Dạ rốt cuộc chỉ có thể diễn tiếp: "Đang tới gia đình này điều tra vụ án. Ngươi vì cái gì lại chăm chú nhìn vào căn hộ đó?"
Nàng kia thật sự không cách nào giãy giụa, nói: "Tốt, ta không chạy, ngươi buông ra."
Ngân Vũ cùng Mộ Dung Thận, cũng đi tới nơi.
"Đằng tiên sinh cùng ta ngẫu nhiên từng gặp mặt, cũng không tính rất quen thuộc." Nữ tử trả lời: "Ta tên Đường Phong, trước kia từng có một lần, ngay đêm... Đằng tiên sinh bị hại , cùng hắn ngồi chung một chiếc taxi."
"Cái gì?" Ngân Dạ lập tức truy vấn: "Đây là ý gì?"
"Đêm ngày 1 tháng 4 hôm đó, lúc ấy ta muốn về nhà, liền gọi một chiếc tắc xi. Thời điểm lên xe, Đằng tiên sinh cũng tiến vào. Ý của hắn là, hi vọng đi nhờ xe, tiền xe do hắn trả, bởi vì hắn có việc gấp. Đã như vầy ta cũng không phản đối, bởi chỗ hắn muốn tới cũng khá gần chỗ ta muốn tới."
"Nơi nào?"
"Ân, chính là Nhân nguyệt phố."
"Cái gì?" Ngân Dạ liền vội hỏi: "Ngươi xác định?"
"Hoàn toàn xác định. Lúc ấy đến Nhân nguyệt phố, hắn liền vội vàng xuống xe rời đi. Kết quả, làm rơi đồng hồ trên xe. Ta nhìn đồng hồ khá đắt tiền, cho nên muốn đem trả. Thật không nghĩ đến ngày thứ hai, liền nhìn thấy tin tức Đằng tiên sinh đã chết."
"Ngươi xác định sao? Đêm hôm đó cùng ngươi ngồi chung tắc xi chính là hắn?"
"Đương nhiên xác định. Ngày thứ hai ta nhìn thấy tin tức cũng giật nảy mình."
"Lên xe ở nơi nào?"
"Tại đường Đông Xa."
Đông xa lộ? Cách công ty của Đằng Phi Vũ rất gần. Bất quá, vì cái gì hắn lại muốn ngồi taxi tới Nhân nguyệt phố?
"Chuyện này, vì sao ngươi lại không nói cho cảnh sát?" Ngân Vũ truy vấn: "Đây là chuyện rất trọng yếu..."
"Ta nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao ta cùng Đằng tiên sinh một chút quan hệ cũng không có, vì cái gì mà tìm phiền toái. Vạn nhất hung thủ bởi vì tin tức ta cung cấp mà bị hoài nghi, nhưng lại không bị bắt, ôm hận ta, thì làm sao bây giờ. Bất quá, cái đồng hồ kia ta nghĩ tốt nhất nên giao lại cho người thân Đằng tiên tinh. Bất quá ta đang nghĩ, là trực tiếp đưa tới cửa, hay là..."
"Địa chỉ này ngươi điều tra ra sao? Trên báo chí cũng không thông báo đi."
"Ngày hôm đó, Đằng tiên sinh đi không cầm đủ tiền, cho nên hắn viết địa chỉ cho ta, nói cầm hóa đơn tới nhà hắn tìm hắn là được rồi. Hắn nói tiền xe hắn sẽ chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ."
"Cái hóa đơn kia, còn ở đây hay không?"
"Đã sớm ném đi. Ta còn giữ lại làm gì?"
Ngân Dạ tổng cảm giác nữ nhân này rất khả nghi. Chỉ vì một cái đồng hồ, còn cố ý chạy tới đây?
"Tờ giấy kia đâu? Tờ giấy viết địa chỉ."
"Ta, ta cũng ném đi rồi..."
Ngân Dạ càng ngày càng hoài nghi cô gái trước mắt.
Nàng khẳng định che giấu điều gì đó!
Nhưng là, làm thế nào để bức nàng nói ra? Mình căn bản cũng không phải cảnh sát. Nếu để cho Mộ Dung Thận mang nàng tới cục cảnh sát mà nói..., một chút tình báo Mộ Dung Thận cũng chưa chắc biết được.
Nhất định phải từ trên người nữ nhân này, thu hoạch thêm tình báo!
"Nói địa chỉ cùng số điện thoại của ngươi cho ta biết, " Ngân Dạ mở Notebook nói: "Có lẽ về sau còn có chuyện liên quan tới vụ án muốn hỏi ngươi. Còn có, cái đồng hồ kia giao cho ta, ta sẽ chuyển giao tới Đằng phu nhân."
"Không, chuyện này không liên quan tới ta, tại sao phải..."
Đường Phong nói xong, lấy ra cái đồng hồ đưa cho Ngân Dạ, bỗng nhiên xoay người chạy vội!
"Không được trốn!" Ngân Dạ thấy thế, lập tức đuổi theo!
Chạy đến một đầu đường bên cạnh, Đường Phong chạy qua đường cái, lẫn vào trong đám người. Ngân Dạ vội vàng đuổi theo, nhưng người trên đường thật sự quá nhiều, không lâu sau, liền không thấy bóng dáng nàng.
Thật vất vả mới tìm được manh mối!
Bất quá, trong tay hắn đang cầm cái đồng hồ kia, Ngân Dạ cảm giác cũng không phải không có thu hoạch.
Nếu như cái đồng hồ này thật là của Đằng Phi Vũ , như vậy nữ tử thần bí gọi là Đường Phong, khẳng định có quan hệ với Đằng Phi Vũ. Tuy nàng chưa hẳn là hung thủ giết người, nhưng chắc chắn nàng có mối quan hệ nào đó với Đằng Phi Vũ.
Lúc này Ngân Vũ cũng đuổi tới nơi hỏi: "Ca ca, như thế nào?"
"Để nàng chạy mất." Ngân Dạ nói: "Đường Phong cũng không hẳn là tên thật. Hóa đơn cùng tờ giấy viết địa chỉ đều không lấy ra, nhưng lại giao cho ta cái đồng hồ... Đi về hỏi, hỏi xem cái đồng hồ này có phải của Đằng tiên sinh hay không."
Lúc này, đứng trước một căn hộ cao cấp nào đó.
Liên thành, Y hàm hai người đã nhấn chuông nhiều lần, thế nhưng vẫn không có người mở cửa.
"Người gọi Khang tấn này, là đi ra ngoài hay là như thế nào đây. Theo lý thuyết, hôm nay hắn được nghỉ a." Liên thành cau mày, nhìn cánh cửa trước mắt, nói: "Không phải chạy án đi chứ?"
"Không đến mức a." Y hàm lại ấn chuông.
"Hắn... Sẽ không chết chứ?"
Đúng lúc này, chợt nghe một thanh âm: "Các ngươi là ai?"
Quay đầu lại, chỉ thấy hành lang đối diện, một thanh niên mang kính mắt đang đi tới.
"Ta là chủ nhà. Các ngươi là ai? Là phóng viên sao?"
Sau khi cúp điện thoại, Liễu hân lại tuôn trào nước mắt.
Một thân tang phục màu đen, nàng đi đến phòng ngủ, nhìn nhi tử đang ngủ yên trên giường, không khỏi lệ rơi lã chã.
Trượng phu sau khi quỷ dị chết đi, đối (với) Liễu hân giống như sấm sét giữa trời quang. Nhưng nàng nhất định phải chống đỡ, không còn lựa chọn nào khác.
Rốt cuộc là ai giết trượng phu? Là ai tàn nhẫn ác độc như vậy? trong nội tâm Liễu hân có chút mịt mờ vô định.
Tên tội phạm kia... Gần đây lại giết thêm một người, hơn nữa còn là nữ học sinh cấp 3. Cư nhiên táng tận lương tâm như thế!
Vừa lúc đó, có tiếng chuông cửa vang lên. Nàng vội vàng đi đến trước cổng chính, mở cửa ra. Bên ngoài, đứng ba người. Theo thứ tự là hai nam một nữ.
"Ngươi khỏe." Cầm đầu , là một nam tử tướng mạo tràn ngập tà khí, hắn nói: "Ta bên đội pháp y cục công an cảnh sát hình sự, Mộ Dung Thận. Hai vị này là điều tra viên trong cục chúng ta. Tới nơi này, là có một số việc muốn điều tra."
Sau khi Mộ Dung Thận đưa ra giấy chứng nhận, Liễu hân mở cửa chống trộm, nói: "Mấy vị cảnh quan mời đến! Đúng, có phải điều tra về cái chết của chồng tôi đã có tiến triển?"
"Không, còn không có." Nam nhân bên cạnh Mộ Dung Thận nói chuyện: "Về cái chết của Đằng tiên sinh, chúng tôi còn muốn hỏi một vài vấn đề cụ thể."
"Còn hỏi?" Liễu hân không kiên nhẫn nói: "Đều đã hơn ba tháng, đã sang tháng tư rồi, chết sáu người, cảnh sát các ngươi vẫn không tra ra được là ai!"
"An tâm một chút chớ vội, Đằng phu nhân." Nam tử kia nói: "Ta hiểu tâm tình của ngươi. Chúng ta cũng hi vọng nhanh chóng đem kẻ giết người ra trước công lý. Trước mắt manh mối xác thực còn chưa đủ, chúng ta..."
"Ta biết rồi." Liễu hân thở dài: "Các ngươi vào đi."
Nam tử kia, chính là Ngân Dạ, nữ tử chính là Ngân Vũ. Mộ Dung Thận nguyện ý giúp trợ bọn hắn thật sự làm Ngân Dạ rất ngoài ý muốn, hắn vậy mà không để ý chút nào có khả năng bị liên quan. Còn nói, nếu như bị Quỷ hồn giết chết, cũng là sự tình rất có niềm vui thú, so với tương lai vài chục năm sau trở nên tuổi già sức yếu chết đi, còn kích thích hơn nhiều.
Tóm lại Ngân Dạ cũng chẳng muốn đi để ý tới tư duy Logic của biến thái.
Vốn là ý định tất cả mọi người cùng đến đây. Dù sao, lần huyết tự này tình báo là một khâu mấu chốt quan trọng nhất, nếu như Ngân Dạ cùng Ngân Vũ che dấu tình báo, vậy thì sẽ trở nên bất lợi. Bất quá, về sau lại cân nhắc, cho dù Ngân Dạ hiện tại có thể nhờ tình báo tìm được đầu người, cũng không có khả năng lập tức trở về nhà trọ, nhất định phải đợi đến lúc rạng sáng 0 giờ ngày 16 tháng 4, mới có thể về nhà trọ. Đầu người là nhất định bản thân bọn hắn phải tự mình mang về nhà trọ , đã như vầy thì sợ gì? Đến lúc đó sáu người tụ tập cùng một chỗ trở về, nếu như Ngân Dạ che dấu đầu người, hắn có thể cất dấu ở nơi nào? Chỉ riêng cỗ hương vị hư thối hắn cũng không cách nào giấu diếm được bất luận kẻ nào.
"Thật có lỗi, không thể tiếp đón các ngươi." Liễu hân đóng cửa phòng ngủ của nhi tử lại, ngồi xuống nói: "Tốt rồi, các ngươi nói đi."
"Đằng phu nhân, " Ngân Dạ mở ra một bản Notebook, vặn nắp bút bi, nói, "Như vậy, ta trước hỏi thăm về chồng ngươi Đằng Phi Vũ, thi thể của hắn được phát hiện, là tám giờ rưỡi sáng ngày 5 tháng 1, bị một người nhặt ve chai trong bãi rác Nhân Nguyệt phố phát hiện. Mà thời gian bị hại, là ban đêm ngày 4 tháng 1, đại khái trong khoảng bảy tám giờ."
"Cái này ta biết rồi. Đêm hôm đó, hắn mãi chưa trở về, ta cũng lo lắng chết đi được. Về sau, ta gọi điện thoại hỏi lãnh đạo công ty hắn, nói là đã sớm tan tầm rồi. Con của ta đi ngủ lúc tám giờ, sau đó ta đi tìm ca ca ta, nghĩ biện pháp hỏi thăm thân bằng hảo hữu của hắn, thế nhưng đều tra không được manh mối. Kết quả đêm hôm đó chị dâu phải đến nhà ngủ cùng ta đấy."
"Lúc ấy vì nguyên nhân gì lại không báo cảnh sát?"
"Lúc ban đầu ta cũng muốn báo cảnh sát, nhưng ca ca kiến nghị, ta trước không nên tự dọa chính mình, cũng có thể hắn tạm thời có chuyện gì đó, chưa thể liên hệ được. Nếu như sáng ngày thứ hai vẫn chưa trở lại, lúc đó đi báo cũng không muộn. Kết quả, ngày thứ hai không lâu sau khi chúng ta đến cục cảnh sát, liền nhận được tin tức tìm thấy thi thể của hắn. Ta... Ta lúc ấy, liền ngất đi..."
Nói xong, Liễu hân lại che mặt mà khóc.
Ngân Vũ lấy ra một cái khăn tay, đưa cho nàng: "Đằng phu nhân... Chúng ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, xin nén bi thương."
"Cảm ơn." Cầm lấy khăn tay, Liễu hân nghẹn ngào: "Chúng ta kết hôn đã sáu năm... Hắn, hắn cứ như vậy bỏ ta đi. Lưu lại ta cùng nhi tử, sau này chúng ta biết sống thế nào..."
"Khang tấn, người này ngươi biết hắn chứ?" Ngân Vũ hỏi: "Trước mắt cảnh sát đối với hắn có vài điểm hoài nghi."
"Nói về việc cãi nhau vì ý niệm đầu tư không hợp?" Liễu hân lau nước mắt: "Như thế nào lại hỏi vấn đề này? Khang tấn lúc trước cùng chồng ta quan hệ rất tốt, cũng tới nhà của chúng ta ăn cơm vài lần, là một người trẻ tuổi mang kính mắt, rất văn nhược(thư sinh yếu ớt). Hắn làm sao có thể là loại ma đầu giết người được? Đích thật là chồng của ta có giới thiệu hắn đầu tư một chi cổ phiếu, nhưng Khang tấn cho rằng cái kia không có lợi nhuận, kết quả cùng chồng của ta có chút ý kiến không hợp. Chỉ chút ít sự tình như vậy, như thế nào lại đi giết người chứ?"
"Ngươi..." Ngân Dạ hỏi: "Ngươi xác định Khang tấn không dựa theo chỉ thị của Đằng tiên sinh, đi mua chi cổ phiếu kia sao?"
"Có lẽ không có. Nếu có, liền nói cho chúng ta biết rồi. Các ngươi chẳng lẽ không tra được?"
"Sau khi Đằng tiên sinh chết, hắn có tới thăm qua?"
"Ân, có tới, cùng với mấy người bạn tốt khác của chồng ta. Hắn cũng khóc rất thương tâm, một mực an ủi ta. Về sau, cũng là hắn cùng ca ca trợ giúp ta hoàn thành tang lễ."
Ngân Dạ gật gật đầu, ghi chép đến đây, lại hỏi: "Ngươi, hoàn toàn không có đối tượng hoài nghi sao ?"
"Ta thật sự không biết là ai. Không phải còn có năm người khác cũng bị giết sao? Những người kia cùng chồng của ta căn bản không quen biết, rất rõ ràng cái tên tội phạm giết người này là đồ biến thái, tùy tiện thấy người liền giết. Đầu của chồng ta, hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào..."
Nói xong nói xong, nàng lại khóc đến phát thương tâm thống khổ.
Ngân Dạ quan sát thần thái của nàng, thật sự không giống như giả vờ.
"Hỏi về vấn đề khác." Ngân Vũ đột nhiên hỏi: "Liễu tiểu thư, xin hỏi, khi Đằng tiên sinh còn tại thế, có hay không nghe hắn nhắc tới một ít sự tình quái lực loạn thần?"
"Quái... Quái lực loạn thần? Ngươi là nói mê tín sao?"
"Cũng tương tự, chính là cùng loại với Quỷ hồn, ác linh cái gì đấy. Chồng ngươi có nhắc qua không? Coi như là chủ đề cùng ngươi nói giỡn cũng được, có nhắc qua hay không?"
"Không có. Ta không nhớ rõ. Chồng của ta không phải người mê tín, hắn bình thường cũng chưa bao giờ xem phim kinh dị, lá gan cũng coi như lớn. Ngược lại ta cũng thường xuyên xem một ít phim kinh dị, bất quá ta cũng không tin trên thế giới này có quỷ. Các ngươi vì cái gì lại hỏi như vậy?"
Phương diện này không có manh mối sao?
Ngân Dạ lại tiếp tục: "Vậy Đằng tiên sinh trước khi qua đời, có phát sinh sự tình gì kỳ quái hay không? Kể cả một chuyện nhỏ bé cũng được, mong ngươi nhớ kỹ."
"Chuyện kỳ quái? Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ân, chính là sự tình nào đó so ra khác với thường ngày. Một chút cũng không có sao?"
"Không, không có. Nếu có ta cũng đã sớm nói ra, cảnh sát các ngươi đã cùng ta đề cập qua vấn đề này nhiêu lần. Chồng của ta cũng không có vấn đề về nợ nần, bên ngoài cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, hay đắc tội qua người nào. Đương nhiên, hắn là người tư vấn đầu tư cổ phiếu, cũng có qua lại cùng một vài khách hàng, nhưng cũng không có người hận hắn tới tình trạng phải giết người. Thật không có người như vậy tồn tại."
Ngân Dạ nắm chặt bút viết.
Nhà trọ cho bọn hắn thời gian chỉ có nửa tháng mà thôi. Tìm kiếm hung thủ là con đường duy nhất có thể nhanh chóng tìm ra đầu người.
Nhưng trước mắt xem ra, thật sự không dễ dàng điều tra ra.
"Ngươi vừa rồi nhắc tới ca ca ngươi, là Liễu tiên sinh?" Ngân Dạ hỏi: "Ngày bình thường, ca ca ngươi cùng Đằng tiên sinh ở chung thì như thế nào?"
Cha mẹ Liễu hân chết sớm, từ nhỏ được ca ca nuôi lớn. Liễu Bân lúc trước sớm bỏ học làm công, vất vả nuôi muội muội học xong đại học. Sau khi Liễu hân tốt nghiệp không lâu, thì kết hôn với Đằng Phi Vũ.
"Ân? Vì cái gì hỏi tới ca ca ta?"
"Lệ cũ mà thôi. Thỉnh ngươi phối hợp."
"Quan hệ... cũng bình thường. Bất quá, chồng của ta bình thường không cùng ca ca qua lại nhiều lắm, chủ yếu cũng là vì công việc, ngược lại ca ca cùng chị dâu Tử Kinh thường tới nhà chơi. Chồng của ta là người có chút hướng nội, cho nên có nói chuyện với ca ca, thời gian cũng không quá dài. Ca ca tựa hồ có lúc oán hận chồng ta hay đi công tác, vắng vẻ ta. Nhưng cũng không hơn. Điều đó không có khả năng cấu thành động cơ giết người chứ?"
Ai biết được.
Nhân tâm con người rất khó nắm bắt.
Ngân Dạ ghi chép lại điểm này, quyết định sẽ tới nhà Liễu Bân nhìn một cái.
"Chúng ta có thể nhìn xem căn phòng của Đằng tiên sinh khi còn sống chứ?"
"Ah, có thể. Các ngươi tùy tiện vào nhìn."
Trong phòng ngủ của Đằng Phi Vũ, trước bàn làm việc để từng dãy sách vở, đều là về kinh tế cùng đầu tư học , cũng không thiếu truyện ký đầu tư của đại sư nước ngoài.
Phòng ngủ dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giường không nhiễm một hạt bụi. Nhìn ra được, là một người ngăn nắp.
Không có bất kỳ thu hoạch nào.
"Vậy chúng ta cáo từ trước. Đợi có kết quả, nhất định sẽ báo cho ngươi biết, Đằng phu nhân."
Rời khỏi nơi này, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ đều có vẻ lo lắng. Nếu như điều tra một mực không thuận lợi...,như vậy phải làm thế nào đây? Cảnh sát hao hết cả tâm tư cũng không tra ra được gì, bọn hắn như thế nào tra ra?
Nhà trọ, nhất định sẽ cho bọn hắn nhắc nhở về sinh lộ. Những cái nhắc nhở này, cảnh sát khẳng định không thể nào lấy được. Đây chính là ưu thế duy nhất của bọn họ. Cho nên Ngân Dạ quyết định đến tất cả hiện trường vụ án nhìn một lần, nhất định có thể tìm được nhắc nhở sinh lộ mà nhà trọ lưu lại.
Nhưng cái nhắc nhở kia sẽ phi thường mịt mờ. Vô luận như thế nào hắn đều phải tự mình đi xác nhận. Đương nhiên, hắn cũng không có ý định giấu diếm bất cứ tình báo nào, bởi vì một khi giấu diếm, mà bị bốn người khác phát hiện, như vậy đối phương cũng có khả năng giấu diếm tình báo quan trọng.
Lần này tình báo là yếu tố mấu chốt của huyết tự . Thiếu bất kỳ một cái tình báo nào mà nói, chỉ sợ sẽ lâm vào tuyệt cảnh! Ngân Dạ rất rõ ràng điểm này.
Trên thực tế, bốn người khác cũng đều đặt hy vọng rất lớn lên người Ngân dạ cùng Ngân vũ. Dù sao, tính có nhắc nhở về sinh lộ, khả năng tìm được sáu khỏa đầu người kia , như cũ vẫn là Ngân Dạ cùng Ngân Vũ ." Hoặc là Lý Ẩn cùng Tử Dạ ở nhà trọ bày mưu tính kế giúp đỡ.
Vừa lúc đó, Ngân Dạ vượt qua một cái giao lộ, chợt thấy, một nữ tử,đang ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Đằng Phi Vũ, bộ dạng tựa hồ rất xuất thần.
"Ngươi là ai?"
Nghe được lời của Ngân Dạ..., nàng kia lập tức nhìn về phía hắn. Nhìn kỹ lại, nữ tử này tướng mạo rất bình thường, nàng nhìn thấy Ngân Dạ ba người, vốn sững sờ, lập tức quay đầu rời đi.
Ngân Dạ vội vàng bước tới, giữ chặt cánh tay nàng: "Đứng lại! Ngươi là ai? Vì cái gì lại nhìn chằm chằm vào căn nhà kia?"
"Mắc mớ gì đến chuyện của ngươi!" Nàng kia dốc sức liều mạng muốn tránh thoát, thế nhưng mà Ngân Dạ đâu chịu thả ra. Không chắc chắn nữ tử này, cùng Đằng Phi Vũ có quan hệ gì đó!
"Chúng ta là cảnh sát." Ngân Dạ rốt cuộc chỉ có thể diễn tiếp: "Đang tới gia đình này điều tra vụ án. Ngươi vì cái gì lại chăm chú nhìn vào căn hộ đó?"
Nàng kia thật sự không cách nào giãy giụa, nói: "Tốt, ta không chạy, ngươi buông ra."
Ngân Vũ cùng Mộ Dung Thận, cũng đi tới nơi.
"Đằng tiên sinh cùng ta ngẫu nhiên từng gặp mặt, cũng không tính rất quen thuộc." Nữ tử trả lời: "Ta tên Đường Phong, trước kia từng có một lần, ngay đêm... Đằng tiên sinh bị hại , cùng hắn ngồi chung một chiếc taxi."
"Cái gì?" Ngân Dạ lập tức truy vấn: "Đây là ý gì?"
"Đêm ngày 1 tháng 4 hôm đó, lúc ấy ta muốn về nhà, liền gọi một chiếc tắc xi. Thời điểm lên xe, Đằng tiên sinh cũng tiến vào. Ý của hắn là, hi vọng đi nhờ xe, tiền xe do hắn trả, bởi vì hắn có việc gấp. Đã như vầy ta cũng không phản đối, bởi chỗ hắn muốn tới cũng khá gần chỗ ta muốn tới."
"Nơi nào?"
"Ân, chính là Nhân nguyệt phố."
"Cái gì?" Ngân Dạ liền vội hỏi: "Ngươi xác định?"
"Hoàn toàn xác định. Lúc ấy đến Nhân nguyệt phố, hắn liền vội vàng xuống xe rời đi. Kết quả, làm rơi đồng hồ trên xe. Ta nhìn đồng hồ khá đắt tiền, cho nên muốn đem trả. Thật không nghĩ đến ngày thứ hai, liền nhìn thấy tin tức Đằng tiên sinh đã chết."
"Ngươi xác định sao? Đêm hôm đó cùng ngươi ngồi chung tắc xi chính là hắn?"
"Đương nhiên xác định. Ngày thứ hai ta nhìn thấy tin tức cũng giật nảy mình."
"Lên xe ở nơi nào?"
"Tại đường Đông Xa."
Đông xa lộ? Cách công ty của Đằng Phi Vũ rất gần. Bất quá, vì cái gì hắn lại muốn ngồi taxi tới Nhân nguyệt phố?
"Chuyện này, vì sao ngươi lại không nói cho cảnh sát?" Ngân Vũ truy vấn: "Đây là chuyện rất trọng yếu..."
"Ta nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao ta cùng Đằng tiên sinh một chút quan hệ cũng không có, vì cái gì mà tìm phiền toái. Vạn nhất hung thủ bởi vì tin tức ta cung cấp mà bị hoài nghi, nhưng lại không bị bắt, ôm hận ta, thì làm sao bây giờ. Bất quá, cái đồng hồ kia ta nghĩ tốt nhất nên giao lại cho người thân Đằng tiên tinh. Bất quá ta đang nghĩ, là trực tiếp đưa tới cửa, hay là..."
"Địa chỉ này ngươi điều tra ra sao? Trên báo chí cũng không thông báo đi."
"Ngày hôm đó, Đằng tiên sinh đi không cầm đủ tiền, cho nên hắn viết địa chỉ cho ta, nói cầm hóa đơn tới nhà hắn tìm hắn là được rồi. Hắn nói tiền xe hắn sẽ chịu trách nhiệm chi trả toàn bộ."
"Cái hóa đơn kia, còn ở đây hay không?"
"Đã sớm ném đi. Ta còn giữ lại làm gì?"
Ngân Dạ tổng cảm giác nữ nhân này rất khả nghi. Chỉ vì một cái đồng hồ, còn cố ý chạy tới đây?
"Tờ giấy kia đâu? Tờ giấy viết địa chỉ."
"Ta, ta cũng ném đi rồi..."
Ngân Dạ càng ngày càng hoài nghi cô gái trước mắt.
Nàng khẳng định che giấu điều gì đó!
Nhưng là, làm thế nào để bức nàng nói ra? Mình căn bản cũng không phải cảnh sát. Nếu để cho Mộ Dung Thận mang nàng tới cục cảnh sát mà nói..., một chút tình báo Mộ Dung Thận cũng chưa chắc biết được.
Nhất định phải từ trên người nữ nhân này, thu hoạch thêm tình báo!
"Nói địa chỉ cùng số điện thoại của ngươi cho ta biết, " Ngân Dạ mở Notebook nói: "Có lẽ về sau còn có chuyện liên quan tới vụ án muốn hỏi ngươi. Còn có, cái đồng hồ kia giao cho ta, ta sẽ chuyển giao tới Đằng phu nhân."
"Không, chuyện này không liên quan tới ta, tại sao phải..."
Đường Phong nói xong, lấy ra cái đồng hồ đưa cho Ngân Dạ, bỗng nhiên xoay người chạy vội!
"Không được trốn!" Ngân Dạ thấy thế, lập tức đuổi theo!
Chạy đến một đầu đường bên cạnh, Đường Phong chạy qua đường cái, lẫn vào trong đám người. Ngân Dạ vội vàng đuổi theo, nhưng người trên đường thật sự quá nhiều, không lâu sau, liền không thấy bóng dáng nàng.
Thật vất vả mới tìm được manh mối!
Bất quá, trong tay hắn đang cầm cái đồng hồ kia, Ngân Dạ cảm giác cũng không phải không có thu hoạch.
Nếu như cái đồng hồ này thật là của Đằng Phi Vũ , như vậy nữ tử thần bí gọi là Đường Phong, khẳng định có quan hệ với Đằng Phi Vũ. Tuy nàng chưa hẳn là hung thủ giết người, nhưng chắc chắn nàng có mối quan hệ nào đó với Đằng Phi Vũ.
Lúc này Ngân Vũ cũng đuổi tới nơi hỏi: "Ca ca, như thế nào?"
"Để nàng chạy mất." Ngân Dạ nói: "Đường Phong cũng không hẳn là tên thật. Hóa đơn cùng tờ giấy viết địa chỉ đều không lấy ra, nhưng lại giao cho ta cái đồng hồ... Đi về hỏi, hỏi xem cái đồng hồ này có phải của Đằng tiên sinh hay không."
Lúc này, đứng trước một căn hộ cao cấp nào đó.
Liên thành, Y hàm hai người đã nhấn chuông nhiều lần, thế nhưng vẫn không có người mở cửa.
"Người gọi Khang tấn này, là đi ra ngoài hay là như thế nào đây. Theo lý thuyết, hôm nay hắn được nghỉ a." Liên thành cau mày, nhìn cánh cửa trước mắt, nói: "Không phải chạy án đi chứ?"
"Không đến mức a." Y hàm lại ấn chuông.
"Hắn... Sẽ không chết chứ?"
Đúng lúc này, chợt nghe một thanh âm: "Các ngươi là ai?"
Quay đầu lại, chỉ thấy hành lang đối diện, một thanh niên mang kính mắt đang đi tới.
"Ta là chủ nhà. Các ngươi là ai? Là phóng viên sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.