Quyển 20 - Chương 7
Hắc Sắc Hoả Chủng
13/06/2018
Chương 7 q20
Người trung niên nam tử này tên đầy đủ gọi là Trịnh Kiện, là hộ gia đình phòng 402 tại nhà trọ số 2 này. Trước kia, cùng mẫu tử Tôn Tâm Điệp, Hoàng Phủ hai người cũng coi như quan hệ rất hòa hợp. Chỉ là, vợ của hắn, Chương Thu Hà, là người thứ 2 bị chết sau Đường Thực. Lúc ấy, hắn cũng phẫn nộ không thôi, bởi vì vợ hắn trước khi chết có nói chuyện Tôn Tâm Điệp khuyên bảo nàng.
"Trịnh thúc, " Hoàng Phủ Hác nghiêm mặt nói: "Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ cách làm người của mẹ ta. Vô luận như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không để mụ mụ lưng đeo tội danh."
Trịnh Kiện giận tái mặt mà nói: "Tốt, ngươi nghĩ muốn trở về đây ở sao? Tùy ngươi, nhưng ở trước mặt ta đừng có nói tới mụ mụ ngươi, vĩnh viễn đừng có nhắc tới!"
Huyết tự vẫn chưa bắt đầu mà đã xảy ra chuyện như vậy, làm trong lòng mỗi người đều bị lo lắng bao trùm. Mà diện mục của Bùi Thanh Y càng thêm lạnh lẽo, Chiến Thiên Lân thì lè lưỡi liếm liếm bờ môi, giống như là dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi.
Trịnh kiện sau khi nói xong, liền tới cái hộp thư bên cạnh Hoàng Phủ Hác lấy tờ báo chiều, rồi trở về thang máy, nhấn nút.
Lúc này, không khí có chút xấu hổ. Mà Hoàng Phủ Hác cũng tiến tới cầu thang cách đó không xa, những người khác cũng cùng đi tới. Tuyết Chân cũng bước theo, chăm chú đi ở phía sau hắn. Vừa rồi, không biết vì cái gì nàng lại giúp hắn nói chuyện. Nàng rõ ràng, vì Hoàng Phủ Hác nói chuyện...
Chẳng lẽ trong tiềm thức, mình đã hoàn toàn tha thứ cho hắn sao? Hoàn toàn tin tưởng, mẫu thân hắn thực sự không phải là hung thủ?
Kỳ thật, vụ án năm đó, nhìn trên mọi phương diện đều có vấn đề. Dùng thể thực của nữ tính khó mà bóp cổ chết được nam tính, hơn nữa sau đó pháp y cũng không tra ra được trong cơ thể phụ thân có bất kỳ loại thuốc nào; thứ hai, động cơ giết người hoàn toàn không hề tồn tại, dù sao lúc ấy phụ thân cùng Tôn a di vẫn đang yêu nhau rất cuồng nhiệt.
Nhất là phía sau.
Tuyết Chân tin tưởng, Tôn Tâm Điệp đối (với) phụ thân là thật tâm đấy. Trên thực tế, phụ thân Hoàng Phủ Hác sau khi qua đời trên biển, nàng vẫn đối với trượng phu nhớ mãi không quên, nhiều năm không có tái hôn, tuy nói Hoàng Phủ Hác là một nguyên nhân, nhưng ký ức tưởng niệm tới trượng phu cũng là một lý do trọng yếu. Chỉ có sau khi Lương Thiên Tường xuất hiện, Tôn Tâm Điệp mới 1 lần nữa động tâm. Rốt cục buông xuống phần hồi ức kia, quyết định cùng Lương Thiên Tường kết hợp, tạo thành một gia đình mới. Nếu như, hết thảy là hiện thực, là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây.
Nếu như không có phát sinh ra chuyện đó mà nói..., như vậy hết thảy sẽ hạnh phúc cỡ nào đây...
"Ngươi không ngồi thang máy là vì cố kỵ Trịnh thúc sao?" Tuyết Chân bỗng nhiên mở miệng nói: "Kỳ thật, ngươi không cần nghĩ quá nhiều..."
"Không phải." Hoàng Phủ Hác lại đi thẳng vào vấn đề: "Bởi vì ngồi thang máy rất nguy hiểm."
"Cái gì, nguy hiểm?"
"Nếu như con quỷ kia xuất hiện trong thang máy thì làm thế nào?"
"Ngươi... Hoàng Phủ Hác, ngươi không còn lời nào để nói sao!"
Lại lần nữa nói đến đề tài này, làm cho Tuyết Chân không khỏi rùng mình 1 cái. Bởi vì cái gọi là ba người Thành Hổ, nhìn những người chung quanh cũng là 1 bộ dạng đương nhiên, không có phản bác lại Hoàng Phủ Hác làm nàng cũng thấy chút hãi nhân, chẳng lẽ thực sự có quỷ hay sao?
Thế nhưng mà cho dù có quỷ, Hoàng Phủ Hác cũng không phải Chung Quỳ, có thể làm mấy thứ gì đó sao?
Hắn có thể làm được gì đây?
Rốt cục lên tới tầng 5. Hoàng Phủ Hác đi tới phòng 501. Hắn ngẩng đầu nhìn biển số nhà, trong nhất thời biểu tình có chút ngưng trệ. Thoạt nhìn, tựa hồ như đang nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước.
Không biết qua bao lâu, mọi người cũng không quấy rầy hắn. Bởi vì ai cũng đều hiểu, trở về đây 1 lần nữa với Hoàng Phủ Hác mà nói, là 1 sự tình rất thống khổ.
Hồi lâu, Hoàng Phủ Hác mới thu hồi ánh mắt, từ trong túi áo lấy ra chìa khóa mở cửa.
Không cần hỏi, bên trong tự nhiên chỉ có bốn bức tường trống trơn. Bất quá, nửa đêm 0 giờ cũng phải rời khỏi nơi này, nên không có người để ý cái này. Ngược lại Tuyết Chân cảm giác không được tốt nói: "Các ngươi như vậy làm sao có thể ở? Nếu không ta hỗ trợ đưa chút đồ qua được chứ? Đúng rồi, các ngươi ở chỗ này cũng không có điện nước ah."
Lúc này bộ dạng của Tuyết Chân, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, "Hận ý" của nàng với Hoàng Phủ Hác dường như còn có 1 tầng ý nghĩa khác.
"Tuyết Chân." Hoàng Phủ Hác hít sâu 1 hơi, chậm rãi nói: "Ta muốn ngươi rời khỏi toàn nhà này, lập tức rời đi! Kế tiếp cái nhà trọ này sẽ phi thường nguy hiểm, phi thường nguy hiểm đấy!"
Tuyết Chân dường như bị khuất phục, ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, không cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi có phải hay không đã biết cái gì mà không muốn nói cho ta? Ta sẽ không đi , ta muốn ở lại đây, muốn biết rõ chân tướng!"
"Ta không có lừa ngươi, kế tiếp nơi này thật sự sẽ phi thường nguy hiểm, hơn nữa..." Hoàng Phủ Hác trầm ngâm sau nửa ngày mới thốt ra: "Ta cũng không biết bản thân có thể sống quá đêm nay..."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Nghe được câu này, gương mặt Tuyết Chân tái nhợt đi. Những lời này của Hoàng Phủ Hác làm cho nàng thiếu chút nữa đứng không vững.
"Sống không quá đêm nay? Ngươi nói đùa gì vậy? Đến cùng sẽ có nguy hiểm gì? Ngươi nói đi!"
"Đừng hỏi nữa." Bùi Thanh Y ngăn lại: "Lương tiểu thư, có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn."
Sau đó 6 người nhao nhao tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Người đóng cửa là Hoàng Phủ Hác, hắn và Tuyết Chân đứng đối diện với nhau. Cuối cùng, theo cánh cửa kia đóng lại, Tuyết Chân cảm giác trái tim mình cũng trùng trùng điệp điệp đóng lại.
"Ngươi..." Tuyết Chân cắn răng nói: "Ngươi dọa ai chứ! Ta không đi, ta muốn nhìn ngươi chơi cái hoa dạng gì!"
Bên trong phòng 501, tự nhiên tro bụi bay đầy trời, làm người ta liên tục nhíu mày, bất quá chẳng ai có tâm tư quét dọn. Từ giờ trở đi, mỗi một phút mỗi một giây, đều là phi thường nguy hiểm.
Không có người, có thể may mắn thoát khỏi.
"Thực là đáng tiếc, nàng vẫn là không nghe lời ngươi lời nói rồi" Tô Tiểu Mạt ngồi trên mặt đất phi thường đồng tình nói với Hoàng Phủ Hác: "Tình hình hiện tại, sẽ không liên lụy tới nàng chứ?"
"Chỉ có thể cầu nguyện thôi. Tốt rồi, kế tiếp thảo luận một chút đi."
Nhất thời, mọi người đều yên tĩnh.
Cái gì là... dùng tư thái bình thường nhất xuất hiện?
Là cái gì?
Người? Hay là vật phẩm?
Đến tột cùng là cái gì?
"Ta cho rằng không phải người ." Hứa Hùng đưa ra ý kiến của hắn: "Các ngươi nghĩ, nếu như là người, nhà trọ cũng không cần phải nói như vậy? Cái gì, ‘tư thái bình thường’, cách nói này..."
"Không có đơn giản như vậy đâu." Bùi Thanh Y lúc này không nhận, chối bỏ: "Bất luận tình huống gì cũng đều phải cân nhắc. Đừng nói tới thứ gì mà tuyệt đối không thể, chúng ta gặp phải, chính là lựa chọn sinh tử! Bất cứ thứ gì ở bên trong nhà trọ này 'Bình thường' cũng đều có thể là quỷ, như vậy chúng ta cần phải đề phòng bất luận một cái gì 'Bình thường' là được. Đương nhiên, cũng kể cả bản thân chúng ta. Dù sao, trong quá trình chúng ta rời khỏi nhà trọ, có hộ gia đình nào bị đánh tráo hay không cũng cần phải cân nhắc."
Tuyết Chân lúc này, kéo theo bước chân trầm trọng trở về trước cửa nhà mình. Vừa mới lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tuyết Chân? Vừa về nhà sao?"
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau một nam nhân râu quai nón, miệng ngậm điều thuốc lá. Bề ngoài lôi thôi lếch thếch.
"Phương Thiên Ưng?"
Nam nhân tên là Phương Thiên Ưng gỡ điếu thuốc lá ra khỏi môi nói: "Như thế nào? Kiến nghị lần trước ta nói với ngươi? Hi vọng ngươi có thể trở thành mẫu nữ cho nhân vật manga của ta?"
"Ta còn tưởng ngươi muốn nói cái gì, ta không có hứng thú!"
Nói xong mở cửa bước vào nhà rồi đóng cửa lại.
Phương Thiên Ưng là 1 nhà manga, trước mắt dường như hắn đang vẽ manga trên mạng, lần trước hắn lựa chon trúng nàng, muốn mời nàng làm mẫu cho nữ nhân vật chính trong manga của hắn. Hôm nay đã là người ngoài 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, thiệt thòi cho hắn như vậy mà rõ ràng chưa chết đói.
Nàng không khỏi nhớ lại, chuyện phát sinh thời điểm năm đó, Phương Thiên ưng cũng vừa mới chuyển tới không lâu, lúc ấy hắn vẫn còn là một tên tiểu hỏa tử mặt mũi sạch sẽ, nhưng hôm nay, mặt mũi toàn râu quai nón, nhìn vào làm người ta rất không thoải mái.
Mà Phương Thiên Ưng tự đòi mất mặt, không khỏi thở dài, đi xuống lầu. Hắn ở lầu bốn phía dưới.
Vừa trở về lầu bốn, hắn gặp 1 nam nhân đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió lớn đi thoáng qua. Nam nhân kia bước tới trước cửa phòng 401, nhẹ nhàng gõ cửa.
Phương Thiên Ưng cũng không có để ý, liền trở về gian phòng của mình.
Không có một hồi, phòng 401 mở cửa. Một nữ tử đeo kính mắt gọng vàng, tóc dài xõa vai mở cửa. Vừa nhìn thấy nam tử kia liền kéo hắn vào phòng, đóng cửa lại, hờn dỗi nói: "Như thế nào mới đến? Người ta nhớ ngươi muốn chết! Lão công ta hôm nay làm thêm ca đêm, ta mới cố ý bảo ngươi tới!"
"Mỹ nhân ước hẹn, tự nhiên cần phải ăn mặc tỉ mỉ 1 phen." Nam nhân gỡ mũ lưỡi trai xuống, nắm lấy vòng eo của nữ tử, nữ tử này dáng người cực tốt, không có một điểm thịt thừa, nên lồi thì lồi, nên cong thì cong, hơn nữa bộ y phục bó sát, càng làm tôn lên vóc dáng của nàng.
"Ngươi xác định, chồng ngươi không về chứ?"
"Đương nhiên, ngươi cũng thế, sợ hắn như vậy sao?" Nữ tử cười cười nhéo mũi hắn 1 cái, nói: "Tốt rồi, nhanh lên đi, ngươi đi tắm rửa trước, ta chầm chậm chờ ngươi, vừa rồi ta đã tắm qua."
"Đoán được rồi, trên người thật sự rất thơm ah, Ân, dùng nước gội đầu gì vậy?"
"Chán ghét ..., không được cọ mũi vào người ta, nhanh đi tắm rửa! Chúng ta bình thường một tuần mới được gặp một hai lần, phải nắm chặc thời gian ah! Đúng rồi, lúc ngươi tới không có ai nhìn thấy chứ?"
"Vừa mới tiến vào có gặp thoáng qua 1 tên đại hồ tử ngậm thuốc lá, bất quá không có việc gì, đầu năm nay giữa hàng xóm với nhau, chẳng ai thèm quản chuyện người kia! Mới vừa rồi còn nói ta nhát gan, lá gan của ngươi cũng không lớn lắm đâu!"
"Ngươi xấu lắm!"
Nam nhân cười lớn liền đi về hướng phòng tắm, hiển nhiên đối với ngôi nhà này rất quen thuộc, mà hắn cũng không có chuẩn bị quần áo để thay, tất nhiên là không tính mặc quần áo ra ngoài.
Nữ nhân đem trang phục trên người cởi ra, chỉ lưu lại 1 bồ đồ ngủ bằng sợi tơ khiêu gợi, trở lại phòng ngủ, cầm lấy 1 lọ nước hoa khẽ phun lên người, sau đó liền ngồi lên giường chờ đợi nam nhân kia tắm rửa xong, vẫn không quên hô lên 1 tiếng: "Tắm sạch sẽ 1 chút ah!"
Nữ nhân này tên là Trương Mộng Hà, nàng cùng trượng phu La Thành cũng là một hộ gia đình lâu năm, chuyện xảy ra năm đó nàng cũng ở tại nơi này.
Nam nhân tiến vào phòng tắm, nhanh chóng cởi bỏ y phục tiến vào bồn tắm, rất nhanh kỳ cọ cơ thể, trong lòng còn nghĩ ngợi đợi lát nữa sẽ hảo hảo nhấm nháp mỹ nhân như thế nào, tức khắc chỉ cảm thấy một cổ tà hỏa dưới thân bốc lên. Hắn tên gọi Hạ Hào, cùng Trương Mộng Hà là đồng nghiệp chung công ty, hai người một năm trước bắt đầu quan hệ gian díu, về phần mỗi người đều đã có gia đình.
Rất nhanh, hắn rốt cục tắm giặt xong, cũng không thèm lau bọt nước trên người, mở cửa, bước chân trần ra khỏi phòng, hướng về phía phòng ngủ.
Chỉ là lúc này hắn còn không biết, chờ đợi hắn , là kết cục đáng sợ như thế nào...
Người trung niên nam tử này tên đầy đủ gọi là Trịnh Kiện, là hộ gia đình phòng 402 tại nhà trọ số 2 này. Trước kia, cùng mẫu tử Tôn Tâm Điệp, Hoàng Phủ hai người cũng coi như quan hệ rất hòa hợp. Chỉ là, vợ của hắn, Chương Thu Hà, là người thứ 2 bị chết sau Đường Thực. Lúc ấy, hắn cũng phẫn nộ không thôi, bởi vì vợ hắn trước khi chết có nói chuyện Tôn Tâm Điệp khuyên bảo nàng.
"Trịnh thúc, " Hoàng Phủ Hác nghiêm mặt nói: "Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ cách làm người của mẹ ta. Vô luận như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không để mụ mụ lưng đeo tội danh."
Trịnh Kiện giận tái mặt mà nói: "Tốt, ngươi nghĩ muốn trở về đây ở sao? Tùy ngươi, nhưng ở trước mặt ta đừng có nói tới mụ mụ ngươi, vĩnh viễn đừng có nhắc tới!"
Huyết tự vẫn chưa bắt đầu mà đã xảy ra chuyện như vậy, làm trong lòng mỗi người đều bị lo lắng bao trùm. Mà diện mục của Bùi Thanh Y càng thêm lạnh lẽo, Chiến Thiên Lân thì lè lưỡi liếm liếm bờ môi, giống như là dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi.
Trịnh kiện sau khi nói xong, liền tới cái hộp thư bên cạnh Hoàng Phủ Hác lấy tờ báo chiều, rồi trở về thang máy, nhấn nút.
Lúc này, không khí có chút xấu hổ. Mà Hoàng Phủ Hác cũng tiến tới cầu thang cách đó không xa, những người khác cũng cùng đi tới. Tuyết Chân cũng bước theo, chăm chú đi ở phía sau hắn. Vừa rồi, không biết vì cái gì nàng lại giúp hắn nói chuyện. Nàng rõ ràng, vì Hoàng Phủ Hác nói chuyện...
Chẳng lẽ trong tiềm thức, mình đã hoàn toàn tha thứ cho hắn sao? Hoàn toàn tin tưởng, mẫu thân hắn thực sự không phải là hung thủ?
Kỳ thật, vụ án năm đó, nhìn trên mọi phương diện đều có vấn đề. Dùng thể thực của nữ tính khó mà bóp cổ chết được nam tính, hơn nữa sau đó pháp y cũng không tra ra được trong cơ thể phụ thân có bất kỳ loại thuốc nào; thứ hai, động cơ giết người hoàn toàn không hề tồn tại, dù sao lúc ấy phụ thân cùng Tôn a di vẫn đang yêu nhau rất cuồng nhiệt.
Nhất là phía sau.
Tuyết Chân tin tưởng, Tôn Tâm Điệp đối (với) phụ thân là thật tâm đấy. Trên thực tế, phụ thân Hoàng Phủ Hác sau khi qua đời trên biển, nàng vẫn đối với trượng phu nhớ mãi không quên, nhiều năm không có tái hôn, tuy nói Hoàng Phủ Hác là một nguyên nhân, nhưng ký ức tưởng niệm tới trượng phu cũng là một lý do trọng yếu. Chỉ có sau khi Lương Thiên Tường xuất hiện, Tôn Tâm Điệp mới 1 lần nữa động tâm. Rốt cục buông xuống phần hồi ức kia, quyết định cùng Lương Thiên Tường kết hợp, tạo thành một gia đình mới. Nếu như, hết thảy là hiện thực, là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây.
Nếu như không có phát sinh ra chuyện đó mà nói..., như vậy hết thảy sẽ hạnh phúc cỡ nào đây...
"Ngươi không ngồi thang máy là vì cố kỵ Trịnh thúc sao?" Tuyết Chân bỗng nhiên mở miệng nói: "Kỳ thật, ngươi không cần nghĩ quá nhiều..."
"Không phải." Hoàng Phủ Hác lại đi thẳng vào vấn đề: "Bởi vì ngồi thang máy rất nguy hiểm."
"Cái gì, nguy hiểm?"
"Nếu như con quỷ kia xuất hiện trong thang máy thì làm thế nào?"
"Ngươi... Hoàng Phủ Hác, ngươi không còn lời nào để nói sao!"
Lại lần nữa nói đến đề tài này, làm cho Tuyết Chân không khỏi rùng mình 1 cái. Bởi vì cái gọi là ba người Thành Hổ, nhìn những người chung quanh cũng là 1 bộ dạng đương nhiên, không có phản bác lại Hoàng Phủ Hác làm nàng cũng thấy chút hãi nhân, chẳng lẽ thực sự có quỷ hay sao?
Thế nhưng mà cho dù có quỷ, Hoàng Phủ Hác cũng không phải Chung Quỳ, có thể làm mấy thứ gì đó sao?
Hắn có thể làm được gì đây?
Rốt cục lên tới tầng 5. Hoàng Phủ Hác đi tới phòng 501. Hắn ngẩng đầu nhìn biển số nhà, trong nhất thời biểu tình có chút ngưng trệ. Thoạt nhìn, tựa hồ như đang nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước.
Không biết qua bao lâu, mọi người cũng không quấy rầy hắn. Bởi vì ai cũng đều hiểu, trở về đây 1 lần nữa với Hoàng Phủ Hác mà nói, là 1 sự tình rất thống khổ.
Hồi lâu, Hoàng Phủ Hác mới thu hồi ánh mắt, từ trong túi áo lấy ra chìa khóa mở cửa.
Không cần hỏi, bên trong tự nhiên chỉ có bốn bức tường trống trơn. Bất quá, nửa đêm 0 giờ cũng phải rời khỏi nơi này, nên không có người để ý cái này. Ngược lại Tuyết Chân cảm giác không được tốt nói: "Các ngươi như vậy làm sao có thể ở? Nếu không ta hỗ trợ đưa chút đồ qua được chứ? Đúng rồi, các ngươi ở chỗ này cũng không có điện nước ah."
Lúc này bộ dạng của Tuyết Chân, ngay cả người mù cũng nhìn ra được, "Hận ý" của nàng với Hoàng Phủ Hác dường như còn có 1 tầng ý nghĩa khác.
"Tuyết Chân." Hoàng Phủ Hác hít sâu 1 hơi, chậm rãi nói: "Ta muốn ngươi rời khỏi toàn nhà này, lập tức rời đi! Kế tiếp cái nhà trọ này sẽ phi thường nguy hiểm, phi thường nguy hiểm đấy!"
Tuyết Chân dường như bị khuất phục, ngực bắt đầu kịch liệt phập phồng, không cần nghĩ ngợi nói: "Ngươi có phải hay không đã biết cái gì mà không muốn nói cho ta? Ta sẽ không đi , ta muốn ở lại đây, muốn biết rõ chân tướng!"
"Ta không có lừa ngươi, kế tiếp nơi này thật sự sẽ phi thường nguy hiểm, hơn nữa..." Hoàng Phủ Hác trầm ngâm sau nửa ngày mới thốt ra: "Ta cũng không biết bản thân có thể sống quá đêm nay..."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Nghe được câu này, gương mặt Tuyết Chân tái nhợt đi. Những lời này của Hoàng Phủ Hác làm cho nàng thiếu chút nữa đứng không vững.
"Sống không quá đêm nay? Ngươi nói đùa gì vậy? Đến cùng sẽ có nguy hiểm gì? Ngươi nói đi!"
"Đừng hỏi nữa." Bùi Thanh Y ngăn lại: "Lương tiểu thư, có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn."
Sau đó 6 người nhao nhao tiến vào phòng rồi đóng cửa lại.
Người đóng cửa là Hoàng Phủ Hác, hắn và Tuyết Chân đứng đối diện với nhau. Cuối cùng, theo cánh cửa kia đóng lại, Tuyết Chân cảm giác trái tim mình cũng trùng trùng điệp điệp đóng lại.
"Ngươi..." Tuyết Chân cắn răng nói: "Ngươi dọa ai chứ! Ta không đi, ta muốn nhìn ngươi chơi cái hoa dạng gì!"
Bên trong phòng 501, tự nhiên tro bụi bay đầy trời, làm người ta liên tục nhíu mày, bất quá chẳng ai có tâm tư quét dọn. Từ giờ trở đi, mỗi một phút mỗi một giây, đều là phi thường nguy hiểm.
Không có người, có thể may mắn thoát khỏi.
"Thực là đáng tiếc, nàng vẫn là không nghe lời ngươi lời nói rồi" Tô Tiểu Mạt ngồi trên mặt đất phi thường đồng tình nói với Hoàng Phủ Hác: "Tình hình hiện tại, sẽ không liên lụy tới nàng chứ?"
"Chỉ có thể cầu nguyện thôi. Tốt rồi, kế tiếp thảo luận một chút đi."
Nhất thời, mọi người đều yên tĩnh.
Cái gì là... dùng tư thái bình thường nhất xuất hiện?
Là cái gì?
Người? Hay là vật phẩm?
Đến tột cùng là cái gì?
"Ta cho rằng không phải người ." Hứa Hùng đưa ra ý kiến của hắn: "Các ngươi nghĩ, nếu như là người, nhà trọ cũng không cần phải nói như vậy? Cái gì, ‘tư thái bình thường’, cách nói này..."
"Không có đơn giản như vậy đâu." Bùi Thanh Y lúc này không nhận, chối bỏ: "Bất luận tình huống gì cũng đều phải cân nhắc. Đừng nói tới thứ gì mà tuyệt đối không thể, chúng ta gặp phải, chính là lựa chọn sinh tử! Bất cứ thứ gì ở bên trong nhà trọ này 'Bình thường' cũng đều có thể là quỷ, như vậy chúng ta cần phải đề phòng bất luận một cái gì 'Bình thường' là được. Đương nhiên, cũng kể cả bản thân chúng ta. Dù sao, trong quá trình chúng ta rời khỏi nhà trọ, có hộ gia đình nào bị đánh tráo hay không cũng cần phải cân nhắc."
Tuyết Chân lúc này, kéo theo bước chân trầm trọng trở về trước cửa nhà mình. Vừa mới lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tuyết Chân? Vừa về nhà sao?"
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy đứng phía sau một nam nhân râu quai nón, miệng ngậm điều thuốc lá. Bề ngoài lôi thôi lếch thếch.
"Phương Thiên Ưng?"
Nam nhân tên là Phương Thiên Ưng gỡ điếu thuốc lá ra khỏi môi nói: "Như thế nào? Kiến nghị lần trước ta nói với ngươi? Hi vọng ngươi có thể trở thành mẫu nữ cho nhân vật manga của ta?"
"Ta còn tưởng ngươi muốn nói cái gì, ta không có hứng thú!"
Nói xong mở cửa bước vào nhà rồi đóng cửa lại.
Phương Thiên Ưng là 1 nhà manga, trước mắt dường như hắn đang vẽ manga trên mạng, lần trước hắn lựa chon trúng nàng, muốn mời nàng làm mẫu cho nữ nhân vật chính trong manga của hắn. Hôm nay đã là người ngoài 30 tuổi mà vẫn còn độc thân, thiệt thòi cho hắn như vậy mà rõ ràng chưa chết đói.
Nàng không khỏi nhớ lại, chuyện phát sinh thời điểm năm đó, Phương Thiên ưng cũng vừa mới chuyển tới không lâu, lúc ấy hắn vẫn còn là một tên tiểu hỏa tử mặt mũi sạch sẽ, nhưng hôm nay, mặt mũi toàn râu quai nón, nhìn vào làm người ta rất không thoải mái.
Mà Phương Thiên Ưng tự đòi mất mặt, không khỏi thở dài, đi xuống lầu. Hắn ở lầu bốn phía dưới.
Vừa trở về lầu bốn, hắn gặp 1 nam nhân đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió lớn đi thoáng qua. Nam nhân kia bước tới trước cửa phòng 401, nhẹ nhàng gõ cửa.
Phương Thiên Ưng cũng không có để ý, liền trở về gian phòng của mình.
Không có một hồi, phòng 401 mở cửa. Một nữ tử đeo kính mắt gọng vàng, tóc dài xõa vai mở cửa. Vừa nhìn thấy nam tử kia liền kéo hắn vào phòng, đóng cửa lại, hờn dỗi nói: "Như thế nào mới đến? Người ta nhớ ngươi muốn chết! Lão công ta hôm nay làm thêm ca đêm, ta mới cố ý bảo ngươi tới!"
"Mỹ nhân ước hẹn, tự nhiên cần phải ăn mặc tỉ mỉ 1 phen." Nam nhân gỡ mũ lưỡi trai xuống, nắm lấy vòng eo của nữ tử, nữ tử này dáng người cực tốt, không có một điểm thịt thừa, nên lồi thì lồi, nên cong thì cong, hơn nữa bộ y phục bó sát, càng làm tôn lên vóc dáng của nàng.
"Ngươi xác định, chồng ngươi không về chứ?"
"Đương nhiên, ngươi cũng thế, sợ hắn như vậy sao?" Nữ tử cười cười nhéo mũi hắn 1 cái, nói: "Tốt rồi, nhanh lên đi, ngươi đi tắm rửa trước, ta chầm chậm chờ ngươi, vừa rồi ta đã tắm qua."
"Đoán được rồi, trên người thật sự rất thơm ah, Ân, dùng nước gội đầu gì vậy?"
"Chán ghét ..., không được cọ mũi vào người ta, nhanh đi tắm rửa! Chúng ta bình thường một tuần mới được gặp một hai lần, phải nắm chặc thời gian ah! Đúng rồi, lúc ngươi tới không có ai nhìn thấy chứ?"
"Vừa mới tiến vào có gặp thoáng qua 1 tên đại hồ tử ngậm thuốc lá, bất quá không có việc gì, đầu năm nay giữa hàng xóm với nhau, chẳng ai thèm quản chuyện người kia! Mới vừa rồi còn nói ta nhát gan, lá gan của ngươi cũng không lớn lắm đâu!"
"Ngươi xấu lắm!"
Nam nhân cười lớn liền đi về hướng phòng tắm, hiển nhiên đối với ngôi nhà này rất quen thuộc, mà hắn cũng không có chuẩn bị quần áo để thay, tất nhiên là không tính mặc quần áo ra ngoài.
Nữ nhân đem trang phục trên người cởi ra, chỉ lưu lại 1 bồ đồ ngủ bằng sợi tơ khiêu gợi, trở lại phòng ngủ, cầm lấy 1 lọ nước hoa khẽ phun lên người, sau đó liền ngồi lên giường chờ đợi nam nhân kia tắm rửa xong, vẫn không quên hô lên 1 tiếng: "Tắm sạch sẽ 1 chút ah!"
Nữ nhân này tên là Trương Mộng Hà, nàng cùng trượng phu La Thành cũng là một hộ gia đình lâu năm, chuyện xảy ra năm đó nàng cũng ở tại nơi này.
Nam nhân tiến vào phòng tắm, nhanh chóng cởi bỏ y phục tiến vào bồn tắm, rất nhanh kỳ cọ cơ thể, trong lòng còn nghĩ ngợi đợi lát nữa sẽ hảo hảo nhấm nháp mỹ nhân như thế nào, tức khắc chỉ cảm thấy một cổ tà hỏa dưới thân bốc lên. Hắn tên gọi Hạ Hào, cùng Trương Mộng Hà là đồng nghiệp chung công ty, hai người một năm trước bắt đầu quan hệ gian díu, về phần mỗi người đều đã có gia đình.
Rất nhanh, hắn rốt cục tắm giặt xong, cũng không thèm lau bọt nước trên người, mở cửa, bước chân trần ra khỏi phòng, hướng về phía phòng ngủ.
Chỉ là lúc này hắn còn không biết, chờ đợi hắn , là kết cục đáng sợ như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.