Quyển 13 - Chương 29: đánh cờ, lòng dạ ác độc!
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/03/2018
Cũng chính bởi vì có kinh nghiệm như vậy, nên Hoàng Phủ Hác đối với lời nói của thần cốc Tiểu Dạ Tử không hề hoài nghi, bởi vì hắn cảm giác được, cái bức tranh kia và mẫu thân nhìn thấy huyết
thủ, đồng dạng đều là điềm báo cho một hiện tượng khủng bố!
Trên thế giới này có lẽ thực sự tồn tại một loại năng lực như vậy!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần lúc này cũng hướng vào sâu trong rừng mà chạy, hai người tạm thời không muốn tiếp cận lưu vực sông Uyển thiên. Bất quá, sông Uyển Thiên cũng không phải là chảy thẳng tắp, cứ tiếp tục đi như vậy vẫn có cơ hội tiếp cận những đoạn lưu vực khác của sông Uyển Thiên.
"Đại khái có thể khẳng định, bức họa này thực sự là bức họa biết trước." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói với Hoàng Phủ Hác ở một đầu dây khác: "Căn cứ lời kể của ngươi, xác thực bức vẽ này vẽ giống với khung cảnh nơi Thiện Vi chết. Ân... nói như vậy, bức tranh này đáng tin."
"Tác giả là ai?" Hoàng Phủ Hác sử dụng tai nghe để thuận tiện cho việc di chuyển, đồng thời lại hỏi: "Có quan hệ gì với Biện Tinh Thần?"
"Cái này sao, " nàng nhìn Tinh Thần bên cạnh nói: " Trên cơ bản ta biết rõ."
Phải tìm được người tên Bồ Thâm Vũ kia. Nàng có năng lực vẽ ra bức họa, cũng có năng lực cứu rỗi hộ gia đình!
Không tiếc bất luận cái giá gì, cũng phải tìm cho ra nàng!
"Ta trước cúp máy, cần tiết kiệm pin."
Sau khi cúp máy, thần cốc Tiểu Dạ Tử tiếp tục cầm điện thoại của Tinh Thần, hiện tại chưa có tin nhắn mới. Tuy khoảng cách đã cảm giác khá xa rồi, nhưng vẫn không thể yên tâm.
Trước mắt tất cả mọi người đã phân tán ra, ai cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh. Bất quá, lão phụ tóc trắng, dường như có thể cảm giác được vị trí của bọn hắn, nếu không ở trong khu rừng lớn như vậy, sao có thể dễ dàng truy theo bọn hắn. Chỉ là bị nhà trọ hạn chế, không thể tùy tiện giết hộ gia đình.
Nhưng hạn chế sẽ theo thời gian trôi qua mà suy yếu, khoảng thời gian này chính là để hộ gia đình tìm ra sinh lộ!
"Dừng lại chút..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cảm giác thể lực tiêu hao rất lớn, trước hết nên nghỉ nghơi một chút: "Tuy không biết con quỷ này có năng lực thuấn di hay không, nhưng chúng ta chạy được cũng khá xa rồi. Thiện Vi vừa mới chết, chúng ta có lẽ còn được hạn chế của nhà trọ bảo hộ ah."
"Ân, có lẽ vậy..."
Tinh Thần lúc này cũng cảm giác thân thể mệt rã rời, đã sớm thở không ra hơi.
Mà bây giờ, đã là rạng sáng hai giờ.
Kế tiếp, lão phụ tóc trắng không có xuất hiện. Thâm Vũ cũng không gửi tin nhắn tới.
Hướng mặt trời mọc, đã có chút hào quang chiếu rọi, xua dần nỗi sợ hãi.
Hoàng Phủ Hác vẫn như cũ hành tẩu một mình. Hắn có gọi điện thoại cho Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết, nhưng hai người đó không muốn gặp hắn, ai biết được hắn có phải quỷ giả trang gọi điện thoại cho họ hay không.
Tại khu rừng to lớn như vậy, chỉ sợ rất khó gặp lại rồi.
Phân ra cũng tốt, có thể một mình đắc thủ mảnh vỡ mà không ai biết.
Sáng sớm 6:30 phút. Hoàng Phủ Hác lại lần nữa gặp được một cây cầu tại lưu vực sông Uyển Thiên.
Từ trong ba lô lấy ra xẻng sắt, sau đó bắt đầu đào...vừa đào hắn cũng không ngừng quan sát bốn phía, không dám chủ quan chút nào.
Sự tình về bức họa biết trước, hắn cũng không nói cho hai người kia. Lý do rất đơn giản, không có ai hy vong chia sẻ bí mật này với người khác. Nếu ai cũng biết đến sự tồn tại của nó, sẽ làm dấy lên sóng gió to lớn trong nhà trọ, ai mà lại không muốn tìm ra và độc chiếm người sở hữu năng lực đó.
Vả lại, ở một phương diện khác, cũng là hy vọng giảm bớt những chuyện xấu. Mảnh vỡ khế ước vẫn như trước là đạo cụ trọng yếu mọi người muốn tranh đoạt, ai cũng hy vọng giảm bớt đối thủ cạnh tranh. Dưới tình huống đó, nếu như một hộ gia đình và người vẽ tranh đạt thành một hiệp nghị nào đó, lợi dụng bức họa để hãm người khác lâm vào hiểm cảnh để giành giật mảnh vỡ mà nói... hậu quả thực không tưởng nổi.
Đây cũng là nguyên nhân tối căn bản mà Lý Ẩn không muốn tiết lộ chuyện này cho nhiều người biết.
Huống chi, trước mắt trong những hộ gia đình mới, có rất nhiều quái nhân. Như Thượng Quan Miên thân thủ bất phàm, Mộ Dung Thận pháp y biến thái, tên con buôn tình báo Lê Đốt, nữ nhân có thể chế tạo ra mặt nạ da người, người ngoại quốc nghiên cứu linh dị học...Những người này nhân tâm khó lường, cho nên thật sự không thể không phòng.
Hoàng Phủ Hác, cũng cân nhắc tới điểm này.
Lúc trước Thần cốc Tiểu Dạ Tử gọi điện tới, chỉ là lợi dụng chính mình, xác nhận xem bức họa đó có chính xác hay không. Nói cách khác... Nàng kỳ thật cũng không thèm để ý đến sống chết của mình. Đối với nàng mà nói, thêm vài người bị quỷ giết chết, thì ít đi vài người biết được chuyện này.
"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." Hắn một bên vừa đào đất vừa nói: "Ngươi điên rồi! Bất quá, hiện tại ngươi đã nghiệm chứng được bức họa kia là thật, kế tiếp ta sẽ không đơn giản mà tin tưởng ngươi nữa đâu. Bởi vì ngươi khẳng định hi vọng ta chết đi. Vô luận như thế nào, ta nhất định phải lấy được cái điện thoại đó, đó là cơ hội sống sót! Nếu như ta có thể tìm thấymảnh vỡ khế ước địa ngục, ta sẽ có thẻ đánh bạc để đàm phán với ngươi, khẳng định ngươi cũng rất muốn đoạt được mảnh vỡ chứ? Dù sao, thủ đoạn bảo đảm sống sót càng nhiều càng tốt."
Một khi lấy được mảnh vỡ, là hắn có thể công bằng đàm phán với thần cốc Tiểu Dạ Tử. Bởi vì khi đó nàng chắc chắn sẽ không hy vọng mình chết đi, chấp nhận chia sẻ bức họa với hắn.
Đương nhiên, tìm được nàng thì vẫn là tốt nhất!
Nhưng làm sao tìm được đây? Khu rừng này rất lớn, mặc dù có thể tới bên cạnh cầu gỗ ôm cây đợi thỏ, nhưng nguy hiểm sẽ lớn hơn rất nhiều, thời gian dừng một chỗ càng dài lại càng dễ bị quỷ phát hiện. Đồng thời, cầu gỗ cũng không phải chỉ có một cái, nếu bọn hắn ở một chỗ khác tìm được mảnh vỡ thì không cần tiếp tục tìm kiếm những cây cầu khác nữa.
Vô luận như thế nào, hắn hi vọng có thể tìm ra được mảnh vỡkhế ước địa ngục!
Hắn cũng không hi vọng để Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết sớm một bước tìm được thần cốc Tiểu Dạ Tử và Biện Tinh Thần. Hai người đó trước mắt còn chưa biết tác dụng của bức họa, nhưng nếu bọn họ chạm mặt nhau trong thời gian dài thì rất khó nói.
Hắn một bên vừa đào vừa suy tư, nếu không tìm thấy mảnh vỡ thì làm thế nào để tìm được thần cốc Tiểu Dạ Tử, và thu hoạch cái điện thoại kia!
"Ta không thể chết... trước khi thực hiện xong nguyện vọng của mẫu thân, ta tuyệt đối không thể chết !"
Lúc này đang đào, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tấm da dê! Bên trên là những văn tự cổ quái, xem không hiểu!
Hắn kinh hỉ dị thường, vội cầm lấy mảnh vỡ!
Thật tốt quá!
Hoàng Phủ Hác không nghĩ lại có thể thuận lợi như vậy! Kể từ bây giờ, thần cốc Tiểu Dạ Tử không thể mặc kệ sống chết của hắn nữa rồi!
Hoàng Phủ Hác dùng điện thoại chụp hình lại mảnh vỡ, rồi nhấn số điện thoại của thần cốc Tiểu Dạ Tử.
Lúc này Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử đang đào xới ở một cây cầu khác. Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhận được cuộc gọi của Hoàng Phủ Hác, nhấn chuyển cuộc gọi liền nói phủ đầu: "Hoàng Phủ tiên sinh, tin nhắn còn chưa..."
"Ta tìm được mảnh vỡ khế ước địa ngục rồi."
Hoàng Phủ Hác lạnh lùng nói với thần cốc Tiểu Dạ Tử: "Chờ một lát, ta gửi tin nhắn qua cho ngươi. Nói đến đây, chắc ngươi cũng nên minh bạch, thời điểm Thiện Vi chết đã bị quỷ ăn sạch. Nói cách khác, một khi ta chết các ngươi cũng không thể tìm được thi thể của ta. Cho nên các ngươi nhất định phải chia sẻ bức họa với ta, hiểu chưa?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nghe thấy câu này, nhướng mày. Hắn nói sẽ gửi tin nhắn qua, dường như cũng không phải đang lừa dối nàng.
Mảnh vỡ khế ước Địa ngục, tất cả mọi người ai cũng hi vọng đạt được. Đối với thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa mới gia nhập nhà trọ mà nói, lại càng thêm trọng yếu.
"Ta biết rồi. Một khi tin nhắn được gửi tới, ta sẽ chuyển qua cho ngươi. Bất quá ta không thể cùng ngươi hội hợp, ngươi cũng biết nguyên nhân chứ? Dù sao ta cũng không biết ngươi có thực sự làHoàng Phủ Hác hay không."
"Ta biết rồi, ngươi đề phòng như thế cũng là hợp lý , như vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, Thần Cốc tiểu thư."
"Ân, tốt..."
Sau khi cúp điện thoại, nàng nói với Tinh Thần đang đào trên mặt đất: "Đừng đào nữa. Cái xẻng cũng vứt đi, đã không cần dùng tới, như vậy cũng giảm bớt tải trọng khi chạy trốn. Hoàng Phủ Hác đã tìm được mảnh vỡ khế ước địa ngục rồi."
"Thật sự?" Tinh Thần phi thường kinh ngạc: "Cái kia, nói như vậy..."
"Nhất định phải cùng hắn chia sẻ bức họa. Đến bây giờ ta vẫn không thể nào nghĩ ra được sinh lộ, gọi điện thoại cho Lý Ẩn, hắn cũng chưa có mạch suy luận nào cả. Hi vọng không phải như lời ngươi nói, bức họa biết trước này sẽ nâng độ khó của huyết tự lên."
Tinh Thần vứt bỏ cái xẻng, nhìn thần cốc Tiểu Dạ Tử đang tập trung suy nghĩ nói: "Bộ dạng lúc ngươi đang suy nghĩ, làm ta nhớ tới ca ca. Chỉ là ngươi và ca ca ta bất đồng, ngươi là người rất quả quyết, hơn nữa cũng rất ngoan độc."
"Ngoan độc?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử khẽ cười một tiếng: "Ý ngươi muốn nói ta vứt bỏ ba người kia? Đừng nói giỡn. Nếu như ta không bỏ bọn họ lại, bọn họ sẽ cướp đoạt cái điện thoại này. Sau khi tiến vào nhà trọ, ngươi còn nhắc tới nhân tính sao."
"Ân, ta biết rồi, kỳ thật lựa chọn của ngươi rất chính xác."
"Ta trở thành thám tử, không phải vì cảm giác thú vị. Làm thám tử là lý tưởng của ta, nhưng ta cũng tinh tường đó là một công việc nguy hiểm, có lúc chỉ cần một điểm không quả quyết, người chết chính là mình. Thám tử cũng không phải là đơn giản như trong《 thám tử lừng danh Conan 》và《 Kindaichi 》. Phát sinh một vụ án giết người liền có thể trong một tuần tìm ra hung thủ, hơn nữa hung thủ còn ngu ngốc chờ cho ngươi đến bắt. Nếu như Conan và Kindaichi là người trong hiện thực, chỉ sợ đã chết không biết bao nhiêu lần, ai sẽ để cho một tên thám tử lợi hại như vậy tới vạch mặt mình?"
Nàng tiếp tục nói: "Manga và tiểu thuyết có thể lý tưởng hóa vấn đề, nhưng sự thật lại không thể nào. Chính như cái huyết tự chỉ thị này, muốn sống sót, phải vứt bỏ ý niệm ngây thơ trong đầu đi."
Nói đến đây, thần cốc Tiểu Dạ Tử nhận được tin nhắn, người gửi là Hoàng Phủ Hác. Nàng mở ra xem xét, quả nhiên là tấm ảnh về một mảnh da dê có văn tự khó hiểu!
Lúc này, Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết cũng phát hiện một tòa công trình kiến trúc trong rừng rậm.
Tòa kiến trúc kia, thoạt nhìn cao khoảng 10 tầng, lộ ra có chút rách nát. Căn cứ vào địa đồ, đó là một nhà máygia công vật liệu gỗ bỏ hoang.
"Có lẽ bên trong sẽ xuất hiện nhắc nhở sinh lộ!" Tiêu Tuyết hưng phấn: "Lương tiên sinh, không bằng chúng ta đi vào xem một chút?"
"Thế nhưng chỗ này cũng có thể là bẫy rập." Lương thiên diễn có chút lo lắng: "Tiêu tiểu thư, ta nghĩ, vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, dù sao chúng ta cũng là lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị."
"Thế nhưng mà..." Nàng cũng rất do dự, mấy ngày nay nàng nghiên cứu huyết tự chỉ thị, biết nhà trọ thường thường sẽ xuất kỳ bất ý ở nơi nào đó làm ra nhắc nhở sinh lộ, hơn nữa không có sinh lộ mà muốn thông qua huyết tự chỉ thị là rất khó khắn.
Nàng thật sự không muốn buông tha.
"Ngươi nên nhớ rõ, Lý Ẩn Lầu trưởng đã nói, trong khi chấp hành huyết tự chỉ thị, nên tận lực tránh xa những ngôi nhà cao tầng. Nếu như thang lầu bị quỷ ngăn chặn, đó chính là con đường chết!" Lương thiên diễn lại tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu như chúng ta trở ra gặp phải quỷ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"
"Ân, ngươi nói cũng có đạo lý." Tiêu Tuyết trong nhất thời lộ vẻ do dự.
Thế nhưng vạn nhất bên trong thực sự ẩn giấu nhắc nhở sinh lộ? Nếu bỏ lỡ, không phải là xong rồi sao?
Liên tục suy nghĩ, nàng cảm giác rất khó vứt bỏ.
"Nếu không..." Nàng cắn răng nói: "Chúng ta tới lầu một nhìn xem? Hoặc là, tối đa lên tới lầu hai? Ngươi xem, kế nơi này bề mặt cỏ cao như vậy, cho dù nhảy từ lầu hai xuống cũng không bị tổn thương lớn? khu rừng này lớn như vậy, quỷ cũng không có khả năng tìm ra chúng ta dễ dàng?"
Lương thiên diễn nghe nàng vừa nói như vậy, ngẫm nghĩ một phen hắn cũng đồng ý: "Tốt! Nhưng tối đa lên tới lầu hai, tuyệt đối không lên thêm nữa!"
Sau đó, hai người tiến về phía nhà máy gỗ.
Tiến vào lầu một, nơi này là một căn phòng rộng lớn trống trải, không hề có gì.
"Lên lầu hai ah."
Hai người bước về phía cầu thang, vẫn còn chút do dự. Mặc dù nói là lầu hai, nhưng nhảy xuống ít nhiều vẫn bị thương đó. Cái nhà máy gỗ này thật sự có tồn tại nhắc nhở sinh lộ sao? Nếu như không thể xác định, bọn hắn liều mạng có đáng giá hay không?
Lương thiên diễn nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Mà thôi!" Hắn bước lên bậc thang nói: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!"
Lên tới lầu hai, ở nơi này có không ít gian phòng.
Vừa lúc đó, điện thoại của Tinh Thần nhận được tin nhắn mới! Hơn nữa, một hơi gửi tới ba tin nhắn!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức mở ra!
"Cái này... Đây là?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa nhìn thấy bức tranh đầu tiên đã hút một ngụm khí lạnh.
"Cái này..."
Bức tranh vẽ một mảng rừng rậm, đứng đó ít nhất hơn mười lão phụtóc trắng! Từng cái lão phụ tóc trắng, đều giống nhau như đúc!
"Con quỷ này... có phân thân!"
Từ lần thứ sáu huyết tự trở đi, có thể hạn hữu sẽ xuất hiện quỷ hồn có phân thân. Nhưng hãn hữu, không có nghĩa là không có.
"Nếu như, phân thân có thể sáng tạo ra vô hạn mà nói..., cho dù khu rừng này rất lớn, chúng ta vẫn gặp nguy hiểm!"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lại mở ra đầu tin nhắn thứ hai.
Bức họa vẽ phía sau lưng của lão phụ tóc trắng, mà trước mặt lão phụ là một tòa nhà cao 10 tầng!
Thời gian bức tranh được gửi tới và thời gian ở hiện thực cách nhau rất nhỏ. Nói cách khác, có một lão phụ hiện tại đang đứng trước một tòa nhà nào đó!
Mở tới tin nhắn thứ ba, đã nhìn thấylão phụ tóc trắng... thân thể đang bò sát trên cầu thang, hướng tới lầu hai!
Trên thế giới này có lẽ thực sự tồn tại một loại năng lực như vậy!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần lúc này cũng hướng vào sâu trong rừng mà chạy, hai người tạm thời không muốn tiếp cận lưu vực sông Uyển thiên. Bất quá, sông Uyển Thiên cũng không phải là chảy thẳng tắp, cứ tiếp tục đi như vậy vẫn có cơ hội tiếp cận những đoạn lưu vực khác của sông Uyển Thiên.
"Đại khái có thể khẳng định, bức họa này thực sự là bức họa biết trước." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nói với Hoàng Phủ Hác ở một đầu dây khác: "Căn cứ lời kể của ngươi, xác thực bức vẽ này vẽ giống với khung cảnh nơi Thiện Vi chết. Ân... nói như vậy, bức tranh này đáng tin."
"Tác giả là ai?" Hoàng Phủ Hác sử dụng tai nghe để thuận tiện cho việc di chuyển, đồng thời lại hỏi: "Có quan hệ gì với Biện Tinh Thần?"
"Cái này sao, " nàng nhìn Tinh Thần bên cạnh nói: " Trên cơ bản ta biết rõ."
Phải tìm được người tên Bồ Thâm Vũ kia. Nàng có năng lực vẽ ra bức họa, cũng có năng lực cứu rỗi hộ gia đình!
Không tiếc bất luận cái giá gì, cũng phải tìm cho ra nàng!
"Ta trước cúp máy, cần tiết kiệm pin."
Sau khi cúp máy, thần cốc Tiểu Dạ Tử tiếp tục cầm điện thoại của Tinh Thần, hiện tại chưa có tin nhắn mới. Tuy khoảng cách đã cảm giác khá xa rồi, nhưng vẫn không thể yên tâm.
Trước mắt tất cả mọi người đã phân tán ra, ai cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh. Bất quá, lão phụ tóc trắng, dường như có thể cảm giác được vị trí của bọn hắn, nếu không ở trong khu rừng lớn như vậy, sao có thể dễ dàng truy theo bọn hắn. Chỉ là bị nhà trọ hạn chế, không thể tùy tiện giết hộ gia đình.
Nhưng hạn chế sẽ theo thời gian trôi qua mà suy yếu, khoảng thời gian này chính là để hộ gia đình tìm ra sinh lộ!
"Dừng lại chút..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cảm giác thể lực tiêu hao rất lớn, trước hết nên nghỉ nghơi một chút: "Tuy không biết con quỷ này có năng lực thuấn di hay không, nhưng chúng ta chạy được cũng khá xa rồi. Thiện Vi vừa mới chết, chúng ta có lẽ còn được hạn chế của nhà trọ bảo hộ ah."
"Ân, có lẽ vậy..."
Tinh Thần lúc này cũng cảm giác thân thể mệt rã rời, đã sớm thở không ra hơi.
Mà bây giờ, đã là rạng sáng hai giờ.
Kế tiếp, lão phụ tóc trắng không có xuất hiện. Thâm Vũ cũng không gửi tin nhắn tới.
Hướng mặt trời mọc, đã có chút hào quang chiếu rọi, xua dần nỗi sợ hãi.
Hoàng Phủ Hác vẫn như cũ hành tẩu một mình. Hắn có gọi điện thoại cho Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết, nhưng hai người đó không muốn gặp hắn, ai biết được hắn có phải quỷ giả trang gọi điện thoại cho họ hay không.
Tại khu rừng to lớn như vậy, chỉ sợ rất khó gặp lại rồi.
Phân ra cũng tốt, có thể một mình đắc thủ mảnh vỡ mà không ai biết.
Sáng sớm 6:30 phút. Hoàng Phủ Hác lại lần nữa gặp được một cây cầu tại lưu vực sông Uyển Thiên.
Từ trong ba lô lấy ra xẻng sắt, sau đó bắt đầu đào...vừa đào hắn cũng không ngừng quan sát bốn phía, không dám chủ quan chút nào.
Sự tình về bức họa biết trước, hắn cũng không nói cho hai người kia. Lý do rất đơn giản, không có ai hy vong chia sẻ bí mật này với người khác. Nếu ai cũng biết đến sự tồn tại của nó, sẽ làm dấy lên sóng gió to lớn trong nhà trọ, ai mà lại không muốn tìm ra và độc chiếm người sở hữu năng lực đó.
Vả lại, ở một phương diện khác, cũng là hy vọng giảm bớt những chuyện xấu. Mảnh vỡ khế ước vẫn như trước là đạo cụ trọng yếu mọi người muốn tranh đoạt, ai cũng hy vọng giảm bớt đối thủ cạnh tranh. Dưới tình huống đó, nếu như một hộ gia đình và người vẽ tranh đạt thành một hiệp nghị nào đó, lợi dụng bức họa để hãm người khác lâm vào hiểm cảnh để giành giật mảnh vỡ mà nói... hậu quả thực không tưởng nổi.
Đây cũng là nguyên nhân tối căn bản mà Lý Ẩn không muốn tiết lộ chuyện này cho nhiều người biết.
Huống chi, trước mắt trong những hộ gia đình mới, có rất nhiều quái nhân. Như Thượng Quan Miên thân thủ bất phàm, Mộ Dung Thận pháp y biến thái, tên con buôn tình báo Lê Đốt, nữ nhân có thể chế tạo ra mặt nạ da người, người ngoại quốc nghiên cứu linh dị học...Những người này nhân tâm khó lường, cho nên thật sự không thể không phòng.
Hoàng Phủ Hác, cũng cân nhắc tới điểm này.
Lúc trước Thần cốc Tiểu Dạ Tử gọi điện tới, chỉ là lợi dụng chính mình, xác nhận xem bức họa đó có chính xác hay không. Nói cách khác... Nàng kỳ thật cũng không thèm để ý đến sống chết của mình. Đối với nàng mà nói, thêm vài người bị quỷ giết chết, thì ít đi vài người biết được chuyện này.
"Thần cốc Tiểu Dạ Tử..." Hắn một bên vừa đào đất vừa nói: "Ngươi điên rồi! Bất quá, hiện tại ngươi đã nghiệm chứng được bức họa kia là thật, kế tiếp ta sẽ không đơn giản mà tin tưởng ngươi nữa đâu. Bởi vì ngươi khẳng định hi vọng ta chết đi. Vô luận như thế nào, ta nhất định phải lấy được cái điện thoại đó, đó là cơ hội sống sót! Nếu như ta có thể tìm thấymảnh vỡ khế ước địa ngục, ta sẽ có thẻ đánh bạc để đàm phán với ngươi, khẳng định ngươi cũng rất muốn đoạt được mảnh vỡ chứ? Dù sao, thủ đoạn bảo đảm sống sót càng nhiều càng tốt."
Một khi lấy được mảnh vỡ, là hắn có thể công bằng đàm phán với thần cốc Tiểu Dạ Tử. Bởi vì khi đó nàng chắc chắn sẽ không hy vọng mình chết đi, chấp nhận chia sẻ bức họa với hắn.
Đương nhiên, tìm được nàng thì vẫn là tốt nhất!
Nhưng làm sao tìm được đây? Khu rừng này rất lớn, mặc dù có thể tới bên cạnh cầu gỗ ôm cây đợi thỏ, nhưng nguy hiểm sẽ lớn hơn rất nhiều, thời gian dừng một chỗ càng dài lại càng dễ bị quỷ phát hiện. Đồng thời, cầu gỗ cũng không phải chỉ có một cái, nếu bọn hắn ở một chỗ khác tìm được mảnh vỡ thì không cần tiếp tục tìm kiếm những cây cầu khác nữa.
Vô luận như thế nào, hắn hi vọng có thể tìm ra được mảnh vỡkhế ước địa ngục!
Hắn cũng không hi vọng để Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết sớm một bước tìm được thần cốc Tiểu Dạ Tử và Biện Tinh Thần. Hai người đó trước mắt còn chưa biết tác dụng của bức họa, nhưng nếu bọn họ chạm mặt nhau trong thời gian dài thì rất khó nói.
Hắn một bên vừa đào vừa suy tư, nếu không tìm thấy mảnh vỡ thì làm thế nào để tìm được thần cốc Tiểu Dạ Tử, và thu hoạch cái điện thoại kia!
"Ta không thể chết... trước khi thực hiện xong nguyện vọng của mẫu thân, ta tuyệt đối không thể chết !"
Lúc này đang đào, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tấm da dê! Bên trên là những văn tự cổ quái, xem không hiểu!
Hắn kinh hỉ dị thường, vội cầm lấy mảnh vỡ!
Thật tốt quá!
Hoàng Phủ Hác không nghĩ lại có thể thuận lợi như vậy! Kể từ bây giờ, thần cốc Tiểu Dạ Tử không thể mặc kệ sống chết của hắn nữa rồi!
Hoàng Phủ Hác dùng điện thoại chụp hình lại mảnh vỡ, rồi nhấn số điện thoại của thần cốc Tiểu Dạ Tử.
Lúc này Tinh Thần và thần cốc Tiểu Dạ Tử đang đào xới ở một cây cầu khác. Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhận được cuộc gọi của Hoàng Phủ Hác, nhấn chuyển cuộc gọi liền nói phủ đầu: "Hoàng Phủ tiên sinh, tin nhắn còn chưa..."
"Ta tìm được mảnh vỡ khế ước địa ngục rồi."
Hoàng Phủ Hác lạnh lùng nói với thần cốc Tiểu Dạ Tử: "Chờ một lát, ta gửi tin nhắn qua cho ngươi. Nói đến đây, chắc ngươi cũng nên minh bạch, thời điểm Thiện Vi chết đã bị quỷ ăn sạch. Nói cách khác, một khi ta chết các ngươi cũng không thể tìm được thi thể của ta. Cho nên các ngươi nhất định phải chia sẻ bức họa với ta, hiểu chưa?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nghe thấy câu này, nhướng mày. Hắn nói sẽ gửi tin nhắn qua, dường như cũng không phải đang lừa dối nàng.
Mảnh vỡ khế ước Địa ngục, tất cả mọi người ai cũng hi vọng đạt được. Đối với thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa mới gia nhập nhà trọ mà nói, lại càng thêm trọng yếu.
"Ta biết rồi. Một khi tin nhắn được gửi tới, ta sẽ chuyển qua cho ngươi. Bất quá ta không thể cùng ngươi hội hợp, ngươi cũng biết nguyên nhân chứ? Dù sao ta cũng không biết ngươi có thực sự làHoàng Phủ Hác hay không."
"Ta biết rồi, ngươi đề phòng như thế cũng là hợp lý , như vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, Thần Cốc tiểu thư."
"Ân, tốt..."
Sau khi cúp điện thoại, nàng nói với Tinh Thần đang đào trên mặt đất: "Đừng đào nữa. Cái xẻng cũng vứt đi, đã không cần dùng tới, như vậy cũng giảm bớt tải trọng khi chạy trốn. Hoàng Phủ Hác đã tìm được mảnh vỡ khế ước địa ngục rồi."
"Thật sự?" Tinh Thần phi thường kinh ngạc: "Cái kia, nói như vậy..."
"Nhất định phải cùng hắn chia sẻ bức họa. Đến bây giờ ta vẫn không thể nào nghĩ ra được sinh lộ, gọi điện thoại cho Lý Ẩn, hắn cũng chưa có mạch suy luận nào cả. Hi vọng không phải như lời ngươi nói, bức họa biết trước này sẽ nâng độ khó của huyết tự lên."
Tinh Thần vứt bỏ cái xẻng, nhìn thần cốc Tiểu Dạ Tử đang tập trung suy nghĩ nói: "Bộ dạng lúc ngươi đang suy nghĩ, làm ta nhớ tới ca ca. Chỉ là ngươi và ca ca ta bất đồng, ngươi là người rất quả quyết, hơn nữa cũng rất ngoan độc."
"Ngoan độc?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử khẽ cười một tiếng: "Ý ngươi muốn nói ta vứt bỏ ba người kia? Đừng nói giỡn. Nếu như ta không bỏ bọn họ lại, bọn họ sẽ cướp đoạt cái điện thoại này. Sau khi tiến vào nhà trọ, ngươi còn nhắc tới nhân tính sao."
"Ân, ta biết rồi, kỳ thật lựa chọn của ngươi rất chính xác."
"Ta trở thành thám tử, không phải vì cảm giác thú vị. Làm thám tử là lý tưởng của ta, nhưng ta cũng tinh tường đó là một công việc nguy hiểm, có lúc chỉ cần một điểm không quả quyết, người chết chính là mình. Thám tử cũng không phải là đơn giản như trong《 thám tử lừng danh Conan 》và《 Kindaichi 》. Phát sinh một vụ án giết người liền có thể trong một tuần tìm ra hung thủ, hơn nữa hung thủ còn ngu ngốc chờ cho ngươi đến bắt. Nếu như Conan và Kindaichi là người trong hiện thực, chỉ sợ đã chết không biết bao nhiêu lần, ai sẽ để cho một tên thám tử lợi hại như vậy tới vạch mặt mình?"
Nàng tiếp tục nói: "Manga và tiểu thuyết có thể lý tưởng hóa vấn đề, nhưng sự thật lại không thể nào. Chính như cái huyết tự chỉ thị này, muốn sống sót, phải vứt bỏ ý niệm ngây thơ trong đầu đi."
Nói đến đây, thần cốc Tiểu Dạ Tử nhận được tin nhắn, người gửi là Hoàng Phủ Hác. Nàng mở ra xem xét, quả nhiên là tấm ảnh về một mảnh da dê có văn tự khó hiểu!
Lúc này, Lương thiên diễn và Tiêu Tuyết cũng phát hiện một tòa công trình kiến trúc trong rừng rậm.
Tòa kiến trúc kia, thoạt nhìn cao khoảng 10 tầng, lộ ra có chút rách nát. Căn cứ vào địa đồ, đó là một nhà máygia công vật liệu gỗ bỏ hoang.
"Có lẽ bên trong sẽ xuất hiện nhắc nhở sinh lộ!" Tiêu Tuyết hưng phấn: "Lương tiên sinh, không bằng chúng ta đi vào xem một chút?"
"Thế nhưng chỗ này cũng có thể là bẫy rập." Lương thiên diễn có chút lo lắng: "Tiêu tiểu thư, ta nghĩ, vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn, dù sao chúng ta cũng là lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị."
"Thế nhưng mà..." Nàng cũng rất do dự, mấy ngày nay nàng nghiên cứu huyết tự chỉ thị, biết nhà trọ thường thường sẽ xuất kỳ bất ý ở nơi nào đó làm ra nhắc nhở sinh lộ, hơn nữa không có sinh lộ mà muốn thông qua huyết tự chỉ thị là rất khó khắn.
Nàng thật sự không muốn buông tha.
"Ngươi nên nhớ rõ, Lý Ẩn Lầu trưởng đã nói, trong khi chấp hành huyết tự chỉ thị, nên tận lực tránh xa những ngôi nhà cao tầng. Nếu như thang lầu bị quỷ ngăn chặn, đó chính là con đường chết!" Lương thiên diễn lại tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu như chúng ta trở ra gặp phải quỷ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"
"Ân, ngươi nói cũng có đạo lý." Tiêu Tuyết trong nhất thời lộ vẻ do dự.
Thế nhưng vạn nhất bên trong thực sự ẩn giấu nhắc nhở sinh lộ? Nếu bỏ lỡ, không phải là xong rồi sao?
Liên tục suy nghĩ, nàng cảm giác rất khó vứt bỏ.
"Nếu không..." Nàng cắn răng nói: "Chúng ta tới lầu một nhìn xem? Hoặc là, tối đa lên tới lầu hai? Ngươi xem, kế nơi này bề mặt cỏ cao như vậy, cho dù nhảy từ lầu hai xuống cũng không bị tổn thương lớn? khu rừng này lớn như vậy, quỷ cũng không có khả năng tìm ra chúng ta dễ dàng?"
Lương thiên diễn nghe nàng vừa nói như vậy, ngẫm nghĩ một phen hắn cũng đồng ý: "Tốt! Nhưng tối đa lên tới lầu hai, tuyệt đối không lên thêm nữa!"
Sau đó, hai người tiến về phía nhà máy gỗ.
Tiến vào lầu một, nơi này là một căn phòng rộng lớn trống trải, không hề có gì.
"Lên lầu hai ah."
Hai người bước về phía cầu thang, vẫn còn chút do dự. Mặc dù nói là lầu hai, nhưng nhảy xuống ít nhiều vẫn bị thương đó. Cái nhà máy gỗ này thật sự có tồn tại nhắc nhở sinh lộ sao? Nếu như không thể xác định, bọn hắn liều mạng có đáng giá hay không?
Lương thiên diễn nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có bất cứ động tĩnh gì.
"Mà thôi!" Hắn bước lên bậc thang nói: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!"
Lên tới lầu hai, ở nơi này có không ít gian phòng.
Vừa lúc đó, điện thoại của Tinh Thần nhận được tin nhắn mới! Hơn nữa, một hơi gửi tới ba tin nhắn!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức mở ra!
"Cái này... Đây là?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử vừa nhìn thấy bức tranh đầu tiên đã hút một ngụm khí lạnh.
"Cái này..."
Bức tranh vẽ một mảng rừng rậm, đứng đó ít nhất hơn mười lão phụtóc trắng! Từng cái lão phụ tóc trắng, đều giống nhau như đúc!
"Con quỷ này... có phân thân!"
Từ lần thứ sáu huyết tự trở đi, có thể hạn hữu sẽ xuất hiện quỷ hồn có phân thân. Nhưng hãn hữu, không có nghĩa là không có.
"Nếu như, phân thân có thể sáng tạo ra vô hạn mà nói..., cho dù khu rừng này rất lớn, chúng ta vẫn gặp nguy hiểm!"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lại mở ra đầu tin nhắn thứ hai.
Bức họa vẽ phía sau lưng của lão phụ tóc trắng, mà trước mặt lão phụ là một tòa nhà cao 10 tầng!
Thời gian bức tranh được gửi tới và thời gian ở hiện thực cách nhau rất nhỏ. Nói cách khác, có một lão phụ hiện tại đang đứng trước một tòa nhà nào đó!
Mở tới tin nhắn thứ ba, đã nhìn thấylão phụ tóc trắng... thân thể đang bò sát trên cầu thang, hướng tới lầu hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.