Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 30 - Chương 15: Di Chân đã đến

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/06/2018

Lúc này, Lý Ẩn, Tiểu Dạ Tử, Đồng Sinh Thương, Bồ Liền Sinh cùng Mạc Thủy Đồng 5 người đang ở bên trong 1 căn phòng tại lầu 19.

Trong không khí yên lăng, Liền Sinh mở miệng.

"Ta có một biện pháp... Có lẽ, chúng ta có thể thử 1 chút."

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hắn. Không đợi Lý Ẩn và Tiểu Dạ Tử mở miệng, Liền Sinh đã nói ra ý nghĩ của hắn: "Có thể dùng cách… hy sinh huyết tự để xóa bỏ huyết tự nhà kho?"

"Cái này..." trong óc Tiểu Dạ Tử nhanh chóng phân tích vấn đề: "Cái huyết tự này quá mức đặc thù, không biết có thể sử dụng được hay không? Hơn nữa, tính toán ra, như tình huống của Lý Ẩn, hiện tại hắn coi như đang chấp hành 1 huyết tự khác? Hơn nữa, ăn khớp với điều kiện này chỉ có Lý Ẩn, Bồ tiên sinh ngươi, Kha Ngân Dạ cùng Kha Ngân Vũ 4 người. Mà ta cũng mới chấp hành tới lần huyết tự thứ 5."

Như vậy còn 1 vấn đề nữa.

Cho dù biện pháp này hữu hiệu, vậy thì để ai tới cứu ai? Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ khẳng định sẽ lựa chọn đối phương, căn bản không thể trông cậy vào bọn hắn. Còn đối với những người ở đây, thuyết phục làm sao để Lý Ẩn cứu bọn hắn đây? Không, đầu tiên, có thể thành công được hay không cũng là 1 vấn đề.

Tiểu Dạ Tử nhìn Thương sau lưng nàng, đối với cô muội muội này, Tiểu Dạ Tử yêu thương phát ra từ nội tâm, coi như có nguy hiểm tới tánh mạng mình, nàng vẫn nghĩ tới an nguy của Thương trước tiên. Trừ Thương ra, sống chết của Đồng Sinh gia nàng không quan tâm, ví dụ như cái chết của Đồng Sinh Bộ Vị kỳ thực là bị nàng cuốn vào, nhưng xuất phát từ nỗi căm hận với Đồng Sinh gia, Tiểu Dạ Tử chỉ thổn thức 1 phen chứ không có bao nhiêu đau khổ.

Lý Ẩn và Liền Sinh có thể cứu được 2 người, nhưng cân nhắc đệ nhất của bọn hắn nhất định là bản thân mình trước tiên. Nếu để 2 người bọn họ đạt thành hiệp nghị đồng ý cứu đối phương thì Tiểu Dạ Tử và Thương làm sao đây? Có lý do gì để 2 người hắn cứu các nàng? Tiểu Dạ Tử không có vũ lực khủng bố như Thượng Quan Miên để áp bách người khác, huống chi bản thân nàng càng là nữ nhân không có sức chống lại 2 người đàn ông, tuy nàng là 1 trí giả trong nhà trọ, nhưng trước thời điểm sống chết, điểm này căn bản không có ưu thế đáng nói.

"Biện pháp này không thể được." Lý Ẩn lắc đầu, "Căn bản không thể thực hiện được. Ta đã cẩn thận suy nghĩ, làm như vậy tự nhiên có thể tiêu trừ huyết tự, nhưng căn bản chẳng có ý nghĩa. Trong nhà trọ có rất nhiều hộ gia đình tiến vào sau khi huyết tự nhà kho xảy ra, nhưng hiện tại bọn hắn căn bản đều phải chết. Huống chi sau khi xóa bỏ huyết tự sẽ tự động quay trở về nhà trọ, nhưng bản thân chúng ta hiện tại đang ở trong nhà trọ, làm như vậy hoàn toàn không có gì thay đổi."

Tiểu Dạ Tử và Liền Sinh lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại.

"Ngươi sớm đã cân nhắc qua điểm này?" Liền Sinh lập tức hỏi.

"Ân. Đúng vậy."

Kỳ thật gọi là hủy bỏ huyết tự, cũng chỉ là đem hộ gia đình ra khỏi khu vực nguy hiểm, nếu như lưu nguyên tại chỗ đồng dạng cũng sẽ chết. Căn bản không thể tính là phương pháp cứu vớt triệt để mà phải trả 1 cái giá cao tới thần kỳ. Hết thảy đều được thành lập trên phương diện nhà trọ là nơi lánh nạn triệt để an toàn. Thế nhưng nhà trọ đã không còn là nơi để lánh nạn nữa rồi.

Thương thủy chung ở sau lưng Tiểu Dạ Tử. Khi đó, nàng đã từng hi vọng phụ thân mang theo nàng rời khỏi nhà Đồng Sinh sau khi mẫu thân chết. Nàng cũng rất hận nhà Đồng Sinh, thế nhưng cuối cùng nàng lại bị để lại. Nàng không thể quên được ánh mắt của phụ thân, còn có tỷ tỷ, ánh mắt tràn ngập cừu hận khi nhìn Đồng Sinh gia... Nhưng nhiều năm qua, Thương vẫn rất yêu thương Tiểu Dạ Tử, nàng rất nhớ tỷ tỷ và phụ thân. Thế nhưng hôm nay... Nàng và Tiểu Dạ Tử còn có thể trở về sao?

Tiểu Dạ Tử cầm thật chặt tay Thương. Trong nội tâm nàng giờ phút này rất hối hận. Nếu như biết được sự tình sẽ phát triển tới 1 bước này, năm đó nàng sẽ không vì cừu hận mà đồng ý với phụ thân để Thương ở lại Đồng Sinh gia. Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng không cần báo thù, nàng sẽ buông bỏ hết thảy cừu hận, dẫn Thương rời xa tranh đấu gia tộc. Thương cũng vì vậy mà sẽ không thu lòng mình lại.

Lần thứ nhất nàng cảm thấy hối hận vì tính ích kỷ của mình. Cẩn thận nghĩ lại đoạn thời gian nàng và Thương lúc nhỏ được ở cùng mẫu thân, đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Nhưng hiện tại cơ hồ đã chẳng còn gì. Nàng chỉ muốn báo thù cho mẫu thân mà không màng tới cảm nhận của Thương. Mà hôm nay, tánh mạng của nàng và Thương sắp kết thúc, nàng có thể cho muội muội được cái gì đây?

Đúng lúc này, thân thể Thương run lên, nhìn về phía vách tường lấp kín sau lưng Tiểu Dạ Tử! ánh mắt mọi người lập tức quăng về phía đó, chỉ thấy trên vách tường dần xuất hiện 1 lỗ đen. Lỗ đen kia ngày càng lớn, vì bản thân lỗ đen thôn phệ ánh sáng, cho nên không thể nhìn thấy trong đó có gì, chỉ thấy tuyệt 1 màu hắc ám.

Tất cả mọi người nhao nhao đứng lên, nhanh chóng hướng về phía cửa, tiếp theo Tiểu Dạ Tử liền nói: "Tách ra trốn! Ta mang theo Thương rời đi!"

Hiện tại, chỉ có phân tán ra có lẽ mới có vài đường sinh cơ.

Tiểu Dạ Tử đã hạ quyết tâm. Nếu như đây là thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh của 2 nàng, nàng nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ Thương! Vì cô muội muội này! Nàng quyết định trả giá tất cả!

Lao ra khỏi đại môn, Tiểu Dạ Tử mang theo Thương vọt về phía cầu thang, nàng cắn chặt răng, nắm tay muội muội 1 đường chạy thẳng xuống dưới. Trước mắt tuy là hoàn cảnh tuyệt vọng, nhưng bất luận thế nào Tiểu Dạ Tử cũng muốn tranh thủ 1 đường sinh cơ.

Chạy đến góc cầu thang lại nhìn thấy 1 đôi nam nữ. Trên ngực nam tử đang không ngừng đổ máu, nữ tử còn lại mặt mũi đầy nước mắt đang túm lấy tay nam tử kia. Nhìn thấy Tiểu Dạ Tử và Thương, nàng tức khắc đại hỷ, trước kia nàng cũng là 1 thành viên của Thần Cốc minh!

"Nhanh... Cứu chúng tôi với! Chồng ta hắn bị thương, Thần Cốc tiểu thư, chúng tôi trước kia là người của thần cốc minh, cũng từng xuất lực không ít, xin ngươi..."

Nữ nhân này gọi là Đường Lam Nguyệt, nam tử bị thương là chồng nàng, gọi là Từ Quang Nho. Tiểu Dạ Tử căn bản không để ý, tiếp tục lôi kéo Thương chạy xuống dưới. Hiện tại nàng ngay cả Thương còn không thể bảo hộ, làm sao đi cứu 2 người kia?

"Tỷ..." Thương lộ ra vẻ không đành lòng, "Chúng ta..."

"Đừng nói nữa." Tiểu Dạ Tử tiếp tục chạy xuống lầu, "Tỷ chỉ cần còn 1 hơi thở cũng không để muội thiếu 1 cọng tóc!"

Tiếp tục chạy xuống lại thấy 1 nam tử lảo đảo xông tới, thiếu chút nữa đụng phải 2 người. Nam nhân này toàn thân là máu, trong tay cầm 1 con dao, nhìn thấy Tiểu Dạ Tử và Thương, không hỏi han phân trần hắn đã vung dao lên chém về phía Tiểu Dạ Tử!



Tiểu Dạ Tử có học qua Karate , hơn nữa bản thân nam nhân này bị thương, tấn công mấy lần đều bị nàng tránh thoát, cẳng chân nhanh chóng quét 1 cái làm nam nhân kia ngã ngửa. Nhưng hắn không bỏ qua, muốn giãy dụa đứng lên, Tiểu Dạ Tử nhanh chóng lấy từ trong túi ra 1 con dao găm, lia 1 đường qua cổ họng hắn!

Nàng không có thời gian để dây dưa! Đây là lần thứ nhất nàng giết người nhưng không hề có nửa điểm do dự, máu phun lên mặt nàng, trong mắt nàng phát ra 1 tia hàn quang sắc lạnh.

"Thương, chúng ta đi!"

Sau đó nàng kéo Thương tiếp tục chạy xuống tiến vào trong tầng thứ 10. Phía dưới nữa là khu trung tâm vụ hỗn loạn, tụ tập nhiều người, khả năng xuất hiện quỷ hồn rất cao. Nàng lôi kéo Thương tiến vào tầng 10, vừa vặn phát hiện có 1 căn phòng mở cửa, 2 người nhanh lẹ vọt vào đóng cửa lại. Quan sát 1 hồi, trong phòng không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng hít sâu 1 hơi, toàn thân xụi lơ.

"Thương..." Nàng kiên cường, nhưng lúc này cũng cảm giác mệt mỏi muốn qua đời. Một tay kéo muội muội ôm chặt vào lòng nói: "Thực xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Những năm này tỷ không nên bỏ muội lại."

"Không đâu... Tỷ tỷ, muội biết mà " Thương mặt mũi đầy nước mắt "Mụ mụ đối với tỷ quan trọng cỡ nào muội hiểu rõ. Cho nên tỷ muốn muội ở lại Đồng Sinh gia điều tra, muốn muội trở thành thám tử muội đều làm được. Muội muốn sống cùng tỷ tỷ, còn có cả ba ba… muội biết tỷ rất hận ba ba, thế nhưng dù gì ông ấy vẫn là ba của chúng ta…”

Thương hiểu, tới trình độ này rồi muốn sống sót là điều không thể nào. Nàng gắt gao ôm lấy Tiểu Dạ Tử, hy vọng giờ khắc này có thể chết cùng 1 chỗ với tỷ tỷ.

Lúc này, Đường Lam Nguyệt nhìn trượng phu đã chết, nàng ôm thi thể hắn khóc rống lên. Trong đầu nàng xuất hiện ý nghĩ tự sát, vì vậy rút rao ra đâm thẳng vào ngực.

Thân thể nàng ngã xuống, trước khoảnh khắc mất đi ý thức nàng lờ mờ nhìn thấy, 1 đôi chân trần trắng bệch chậm rãi đi qua trước mặt nàng, bước xuống phía dưới…

Giờ phút này, tại thành phố Kyoto Nhật bản.

Thần Cốc Long Ngạn ngồi trước mái hiên trong nhà, mặc 1 thân kimono màu đen, hắn không thể ngủ được.

Trên tay hắn cầm 1 chén nhỏ, bên trong là rượu nhật bản.

"Anh quả nhiên... Không ngủ được."

Một thanh âm êm ái vang lên, hắn quay đầu lại, là thê tử Tín Chính mặc 1 thân kimono thuần trắng, nàng khoanh chân ngồi xuống. Không thể không nói, Tín Chính tuy đã tuổi trung niên, nhưng gương mặt vẫn tươi đẹp không thôi, thời điểm còn trẻ tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nữ.

"Em sao lại ra đây?"

"Cũng không phải lần đầu tiên quen anh. Từ năm đó trở thành chủ trì đền thờ đến nay, tâm tư của anh em đều minh bạch."

Nhẹ nhàng nhấp 1 ngụm rượu, Long Ngạn cười nhẹ: "Anh đã làm sự tình không nên làm. Tương lai nếu như anh chết đi, có phải nên xuống địa ngục hay không?"

"Đó là điều không thể lựa chọn. Hơn nữa, là anh và em cùng làm đấy."

"Cho dù như thế cũng không thể nào tha thứ."

"Nếu phải cầu xin tha thứ, thì người đó cũng không phải là anh."

"Vậy sao?" Long Ngạn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về thinh không, hai mắt mê ly.

"Cái đứa bé kia... Tiểu Dạ Tử sẽ chết." Long Ngạn là người kế thừa 1 đền thờ được lưu lại từ thời An Bình đến giờ. Bàn tay nắm chén rượu của hắn nhẹ nhàng run rẩy "Cái đó là... Số mệnh."

Giờ phút này, trong nhà trọ.

Thượng Quan Miên đem cánh tay trái còn lại đè lên vách tường, nhưng nàng rất nhanh không chống đỡ nổi. Tuy rằng khuôn mặt vẫn băng lãnh như xưa, nhưng nàng đã không thể tiếp tục.

Nàng chạy trốn tới tầng cao nhất, đã không còn cách nào tiếp tục chạy đi!

Thượng Quan Miên rất rõ ràng, nàng đã đi tới cuối con đường.



Lúc này nàng dừng lại trong 1 căn phòng trên lầu 29.

Rất nhanh, con quỷ kia sẽ lên tới đây!

Nàng giơ súng lên nhắm về phía trước.

Nắm cửa trước mắt xoay tròn, đồng thời cửa bị đẩy ra!

Thượng Quan Miên không có khóa cửa. Làm như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào.

Nàng bóp cò súng, nhắm ngay vào quả boom được đặt ở cửa. Quả boom này uy lực cực cao, nổ ở khoảng cách gần như vậy nàng cũng không thể sống được, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.

Lập tức, tất cả hộ gia đình còn sống đều nghe được 1 tiếng nổ cực lớn từ trên mái nhà truyền xuống! Tầng 29 nhà trọ bị nổ cho nát bấy, mấy tầng dưới cũng bị ảnh hưởng! Vụ nổ làm không gian sáng như ban ngày, ngọn lửa cháy rần rần, thậm chí 1 vài người nấp ở tầng 29 và 28 cũng bị boom nổ phân thây toái cốt.

Lý Ẩn nghe được tiếng nổ mạnh, hắn biết, có thể làm ra loại động tĩnh này chỉ có 1 người, Thượng Quan Miên! Nàng nhất định là liều chết đánh cược 1 lần!

Uy lực vụ nổ không cần nghi ngờ, coi như cao thủ cấp độ S cũng khó có khả năng thoát khỏi, càng không cần nói tới Thượng Quan Miên.

Không qua lâu sau, mọi thứ nhao nhao phục hồi như cũ, ngọn lửa cũng dần tán đi. Chỉ mới qua 10 giây, tầng 29 bị phá hư đã khôi phục như lúc ban đầu!

Mà Thượng Quan Miên...

Nàng lúc này đang ở tầng 26. Nháy mắt xảy ra vụ nổ, nàng sử dụng tất cả chân khí bộc phát năng lượng, xuyên qua mặt đất , 1 hơi oanh mở 1 con đường tới tầng 26! Giờ phút này sắc mặt nàng cực kỳ nhợt nhạt, hơn nữa, tay trái của nàng hơn phân nửa đã chẳng còn. Vừa rồi thiêu đốt chân khí thực lực tiếp cận cường giả đại viên mãn mới có thể không tới 1 giây oanh xuyên mặt đất liên tục. Nhưng cái giá phải trả rất cao, kinh mạch và đan điền của nàng bị hao tổn nghiêm trọng, nàng bây giờ… dựa theo tiểu thuyết võ công gọi là võ công bị phế. Đừng nói là cao thủ cấp S, chỉ cần 1 tên côn đồ ven đường cũng có thể hạ sát nàng!

Nàng từ 1 sát thủ không ai bì nổi biến thành 1 người bình thường nhất!

Máu tươi không ngừng trào ra trong miệng nàng, giờ phút này ngay cả động nàng cũng không động nổi. Hai tay nàng giờ đã bị cụt, tay trái chỉ còn lại tới khửu tay, hơn nữa nội tạng bị thương nghiêm trọng. Nếu không phải từ nhỏ luôn rèn luyện võ công, giờ phút này nàng sớm đã chết.

Giãy dụa thân thể dựa vào vách tường, nàng mở to hai mắt nhìn bản thân. Nàng hiện tại chẳng còn gì. Bị tổ chức vứt bỏ, thật vất vả mới tìm được muội muội và mẫu thân đều chết hết, hôm nay, 1 thân vũ lực của nàng cũng hoàn toàn không còn!

Cho dù nàng còn sống xuất hiện, vạn nhất bị người của gia tộc Eli Khắc Sâm biết được chuyện nàng bị phế võ công, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Vô luận Mộng gia hay là Vu đều khó có khả năng che trở 1 người bình thường như nàng.

Nàng vốn không tin trên thế giới này có báo ứng. Nhưng hiện tại nàng cảm giác, thực sự có báo ứng. Nàng giết chết Anna mới có thể sống sót, cho nên hôm nay tất cả những gì nàng đạt được đều mất hết, giống như khi còn nhỏ nàng và Anna chẳng có gì.

Nàng không khỏi nhớ lại lúc trước. Khi nàng còn nhỏ là 1 nữ hài vô cùng ôn nhu đáng yêu, tính cách của Anna cũng phi thường tốt. Trong trại huấn huyện sát thủ, cùng 1 chỗ tập võ luyện thể lực, 2 hài tử lặng lẽ khích lệ đối phương. Nếu không phải lần sàng lọc cuối cùng kia, có lẽ cho tới nay hai người vẫn là bạn tốt.

Coi như nàng có thể ra tay giết chết những hài tử đồng tuổi mình, nàng vẫn không muốn giết Anna. Nhưng thời khắc cuối cùng nàng lại ra tay rồi.

Nàng giết chết người mà nàng không muốn giết nhất. Vì nàng phát hiện, nếu muốn sống sót nàng tuyệt đối không thể không làm.

Giờ phút này...

Lý Ẩn...

Ngân Dạ cùng Ngân Vũ...

Thượng Quan Miên...

Thần cốc Tiểu Dạ Tử, Đồng Sinh Thương...

Toàn bộ đều lâm vào khoảnh khắc sống chết trước mắt!

Ngay một khắc này, Di Chân, rốt cục chạy tới trước ngõ cụt tiến vào nhà trọ.

( chưa xong còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook