Quyển 7 - Chương 8: Gương mặt thật của lệ quỷ
Hắc Sắc Hoả Chủng
17/11/2015
Ngân Dạ nhanh chóng tìm trong ba lô của Lâm Linh, mỗi lần chấp hành huyết tự, chủ hộ cũng sẽ chuẩn bị lượng lớn đồ dùng phòng thân, như dao găm bén nhọn, thuốc men, một ít pháp khí và phù chú trong dân gian (dĩ nhiên đa số đều là gạt người), đèn pin cá nhân, thực phẩm đóng lon, pin sạc dự phòng... Cho nên vật phẩm bên trong túi xách nhiều vô cùng.
Vừa lúc đó...
Tay Lâm Linh chạm đến phía sau cổ Ngân Dạ.
Mặc dù nhịp tim đập nhanh không ngừng, nhưng Ngân Dạ vẫn cố gắng trấn định, không để nỗi sợ trong lòng lộ ra ngoài một chút nào, hỏi:” Thế nào? Lâm Linh?”
“ Tôi quả thật không cần uống thuốc...”
Nếu như Ngân Dạ còn tiếp tục kiên trì, hắn rất rõ ràng, một khi Lâm Linh thật là lệ quỷ, thì có thể giết mình bất cứ lúc nào.
Thôi...
Tựa hồ mình cũng hơi gấp gáp, từ giờ đến trạm còn một đoạn thời gian, cho dù lúc này có lấy được mảnh khế ước, không may bị phát hiện, thì bên trong buồng xe buýt chật hẹp này chẳng có chỗ nào để trốn, căn bản chính là kết cục phải chết.
Thật hâm mộ Lý Ẩn nha... Có thể trực tiếp trở về nhà trọ...
Y rút tay ra khỏi ba lô, cười cười nói:” Vậy bỏ đi, xem ra tôi đã nhiều chuyện.” Ngay sau đó liền kéo dây kéo ba lô của cô ta lại.
Lúc này, khóe mắt y lại bất chợt nhìn thấy... Nữ nhân váy đỏ đeo kính, bỗng lấy ra khỏi túi, một phong kẹo cao su, tiếp theo xé ra, lấy một thanh kẹo cao su bỏ vào miệng, bắt đầu nhai.
Cùng lúc đó, bé trai bệnh nhi kia, cũng có hành động.
Lúc này nó cầm trên tay một tờ giấy trắng, sau đó bắt đầu gấp lại, rõ ràng, là đang xếp origami. Bất quá, nó mới bắt đầu xếp, cho nên cũng không nhìn ra là đang xếp thứ gì.
Giấy trắng...
Có khi nào... Đó chính là mảnh địa ngục khế ước?
Thật ra thì, những người khác cũng nghĩ đến điều này, cơ hồ tất cả chủ hộ đều đang nhìn về phía bé trai bệnh nhi kia. Thậm chí Lương Băng còn đang tiếp cận, ở vị trí cách bé trai bệnh nhi khoảng chừng hai thước thì dừng lại, tiếp theo cẩn thận quan sát tờ giấy trên tay nó. Đến gần hơn nữa, y lại không dám. Dù sao không may đúng thật là lệ quỷ, hậu quả thiết tưởng không gánh nổi...
Hàm nghĩa của nét vẽ hình chữ thập vẫn hoàn toàn chưa thể lý giải. Giờ phút này trong lòng Ngân Dạ nóng như lửa đốt, thời gian đang không ngừng trôi qua...Lệ quỷ kia, rất nhanh sẽ bắt đầu hạ thủ với chủ hộ thứ hai! Mà bây giờ, vẫn chưa có đầu mối nào!
Tĩnh táo... Tĩnh táo...
Ngân Dạ hít thở vài hơi, để đầu óc thoáng thanh tỉnh một chút...
Mới vừa rồi, trên màn ảnh điện thoại di động xuất hiện bàn tay quỷ, đây còn không phải lệ quỷ đã để ý đến y rồi sao? Có lẽ, mục tiêu kế tiếp chính là mình.
Nếu như vẫn không thể tìm ra sinh lộ, sợ rằng chiếc xe buýt này sẽ trở thành quan tài của y mất.
Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ lại thì rất có thể... Lúc đó điện thoại di động hẳn là đang chiếu tới chứng cớ mấu chốt. Nếu vậy... Lúc ban đầu Ngô Hiểu Xuyên xoay qua xoay lại nhìn hai bên hành khách, hơn nữa còn nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau đó hắn mới ngẩng đầu lên giống như nhìn thấy cái gì, mới ngã nhào xuống sàn xe...
Lúc đó hắn đang nhìn cái gì? Tại sao cứ nhìn qua lại hành khách hai bên? Chẳng lẽ phát hiện cái gì?
Vẫn còn một vấn đề...Trên trần xe lúc đó, nhất định là xuất hiện thân ảnh của lệ quỷ, chẳng qua là chỉ có Ngô Hiểu Xuyên mới thấy được. Nhưng lúc đó Ngân Dạ có chú ý một chút, không hề phát hiện có vị hành khách nào biến mất.
Nhưng mà lệ quỷ nhất định là lẫn ở bên trong hành khách, huyết tự chỉ thị không thể nào nói dối, quá lắm chỉ là lừa gạt người ta bằng câu chữ ngữ nghĩa.
Như vậy...
Tại sao lại không phát hiện có hành khách biến mất? Ngân Dạ đã ghi tạc khuôn mặt những hành khách này vào trong đầu, cho dù là bớt đi người nào cũng sẽ lập tức nhận ra a...
Chẳng lẽ là... Phân thân?
Trong rất nhiều huyết tự chỉ thị trước đây đều đã từng xuất hiện qua tiền lệ quỷ hồn phân thân, lúc đầu trên núi Hoa Nham Doanh Tử Dạ cũng có đề cập đến vấn đề phân thân với Đường Lan Huyễn.
Loại khả năng này đúng là không phải không có...
Nhưng nếu thật là như vậy, tại sao trên màn ảnh lại xuất hiện bàn tay của con quỷ kia che lại? Rõ ràng là... Không để cho Ngân Dạ thấy được thứ không nên thấy...
Có thật là, có thứ gì đó mình không nên thấy?
Nếu quả thật là như vậy thì giả thiết Lâm Linh là quỷ đã không thành lập, bởi vì lúc đó mành ảnh chỉ ghi hình các hành khách, còn Lâm Linh lại không có trên màn ảnh.
Lúc này, bé trai bệnh nhi kia đã xếp giấy gần được một nửa, tựa hồ... Là xếp một con ve sầu. Còn nữ nhân váy đỏ đeo kính, thì từ trong miệng thổi ra một cái bong bóng to, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Còn phong kẹo cao su màu xanh, thì để ở trên đầu gối.
Có khi nào... Mảnh khế ước được gấp nhỏ lại giấu bên trong phong kẹo cao su?
Ngân Dạ không ngừng nhìn bé trai bệnh nhi và nữ nhân váy đỏ đeo kính, dần dần cảm giác cả hai người đều có điểm khả nghi. Mà tráng hán mặt sẹo kia, vẫn đang hút thuốc, lúc này điếu thuốc trên tay gã cũng sắp hút xong rồi. Nhưng mà bật lửa của gã đã hỏng, lát nữa đừng nói muốn nhờ mình mồi lửa tiếp nha?
Mà nam nhân đeo mặt nạ quỷ, thiếu nữ nghe walkman, nam nhân cầm máy vi tính, cùng hành khách quỷ dị nhất là lão bà bà che dù, trên căn bản đều rất an tĩnh.
Nhưng mà, nam nhân đeo mặt nạ quỷ thật ra cũng rất quỷ dị.
Cái mặt nạ quỷ mà gã đang đeo, có vẻ là mua ở cửa hàng bán đồ hóa trang Halloween. Ngân Dạ nhớ mấy năm trước, bởi vì một số cửa hàng bán đồ hóa trang halloween này quảng cáo ầm ĩ trước các cổng trường học, nên đã bị báo chí lên án, cho rằng ảnh hưởng không tốt đến thanh thiếu niên, nên được hạn chế. Tỷ như mặt nạ xác sống a, nhìn cũng rất dọa người. Bất quá Ngân Dạ cũng không cho là có vấn đề gì, đối với thanh niên 9x bây giờ, những thứ đồ này cũng rất bình thường.
Huống chi... Ác tâm của loài người, so với những thứ mặt nạ quỷ này, còn kinh khủng hơn vô số lần!
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ vẫn ngồi không nhúc nhích, khoảng cách gã tương đối gần với Ngân Dạ, nhưng lại hoàn toàn không nghe thấy âm thanh hô hấp. Quá lắm là thỉnh thoảng lại co duỗi ngón tay hai cái, chỉ vậy thôi. Còn hình tượng của cái mặt nạ quỷ kia, chính là một mặt quỷ há to miệng đầy răng nanh, con ngươi trắng bệch, mô phỏng bộ dáng của oan hồn.
Về phần lão bà bà che dù kia...
Bà ta thủy chung nắm thật chặc cây dù trong tay, không nhúc nhích, chỉ có cây dù thỉnh thoảng chao nghiêng mấy cái, nhìn từ phía trước, thì nửa người lão bà hoàn toàn bị che khuất. Chiếc dù kia cũng không có gì đặc biệt, cũng không có hoa văn gì, chỉ là một cây dù màu xanh thông thường, cán dù thì thẳng tắp. Cũng không rõ vì sao ở trong xe buýt lại che dù? Nếu như bà ta không phải là lệ quỷ, thì nói không chừng có thể là mắc bệnh già đãng trí, nhưng nếu vậy sao lại ở trên xe buýt một mình?
Ngay vào lúc này, Lương Băng chợt đi tới bên cạnh Ngân Dạ, nói với y:” Ngân... Ngân Dạ...”
“ Hả, chuyện gì?”
“ Cậu, cậu không phát hiện ra sao?” Lương Băng giờ phút này quét mắt qua lại hành khách hai bên, bộ dáng ngập tràn sợ hãi nhìn về phía Ngân Dạ, nói:” Ngân... Ngân Dạ, hành khách, số lượng hành khách...”
“ Số lượng?” Ngay sau đó Ngân Dạ như ý thức được cái gì, lập tức chụp lấy tay hắn chạy lui về phía sau!
Ngu ngốc a! Tại sao có thể nói ra, tối thiểu phải nói thầm vào lỗ tai a!
Song...
Chỉ trong chớp nhoáng này, Ngân Dạ nhận ra cái cảm giác cánh tay của Lương Băng đang bị mình siết chặc... Biến mất.
Quay đầu lại nhìn... Hắn biến mất.
Biến mất... Hắn biến mất.
Ngân Dạ nhanh chóng chạy về phía đằng trước xe, tim không ngừng đập loạn.
Số lượng... Số lượng hành khách thay đổi...
Là nhiều lên, hay ít đi?
Có khả năng.
Hành khách nhiều thêm, hoặc ít đi đó... Khẳng định chính là lệ quỷ!
Là ai?
Nhưng mà, Ngân Dạ căn bản không dám đi đếm. Chẳng qua là, y cũng không có phát hiện hành khách nào biến mất. Mỗi hành khách đều ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình.
Khoảng cách đến trạm... Càng lúc càng gần.
Tốc độ giết chóc của lệ quỷ cũng sẽ càng điên cuồng hơn!
Có lẽ, qua thêm năm phút nữa, mình cũng sẽ...
Sinh lộ, sinh lộ rốt cuộc là cái gì!
Số lượng hành khách... Phát sinh biến hóa, cho nên lúc đó Ngô Hiểu Xuyên mới xoay qua xoay lại xác nhận số lượng hành khách, đúng rồi...
Bất luận gia tăng hay giảm bớt, tựa hồ lệ quỷ đều khiến cho chủ hộ không thể nhận ra được thân phận của hành khách nhiều thêm (hoặc biến mất) đó.
Tại sao phải như vậy...
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ... Thiếu nữ nghe walkman... Nam nhân cầm máy vi tính... Bé trai bệnh nhi... Tráng hán mặt sẹo... Nữ nhân váy đỏ đeo kính... Lão bà bà che dù...
Không có lý nào không nhận ra được a...
Khoan, đợi chút...
Ngân Dạ chợt nhận thấy một cảm giác tà ác rất cổ quái.
Lúc này, nữ nhân váy đỏ đã nhai hết một thanh kẹo cao su, vừa bỏ vào miệng một thanh mới.
“ Ngân Dạ...” Hạ Tiểu Mỹ bị dọa sợ đến nỗi kiểu xưng hô “Kha tiên sinh” cũng không dùng, nói với hắn:” Lương Băng... Lương Băng hắn...”
“ Đừng sợ... Không có việc gì...” Ngân Dạ vừa an ủi cô bé, vừa nhìn về phía những hành khách kia...
Giờ phút này đại não Ngân Dạ không ngừng vận chuyển với tốc độ cao, thời gian đã lâu như vậy, khuôn mặt của bảy người này, đã bị mỗi người chúng ta ghi tạc ở trong đầu. Đã như vậy, bất luận là nhiều thêm một người, hay là ít đi một người, đều phải nhận ra hành khách nhiều thêm (ít đi) kia là ai. Nhưng mà, Lương Băng cũng chỉ nói” số lượng hành khách”, hoàn toàn không có nói hành khách nhiều thêm (ít đi) bộ dáng như thế nào. Hoặc nói cách khác, mặc dù phát hiện số lượng hành khách có biến hóa, nhưng hắn căn bản không thể nhận ra người nhiều thêm (ít đi) kia là ai! Chuyện này là tại sao vậy?
Giả thiết là số lượng tăng lên. Như vậy nói cách khác, cho dù nhìn thấy gương mặt hành khách kia, cũng sẽ không phát sinh cảm giác “xa lạ” đối với hành khách đó. Giả thiết là số lượng giảm đi, như vậy, chẳng lẽ hành khách biến mất đó, cho dù là nhìn thấy mặt của hắn, cũng sẽ không coi hắn là một trong những hành khách?
Bất luận là giả thiết nào thành lập, đều vô tình củng cố một giả thiết trước đây của Ngân Dạ -- Lâm Linh là lệ quỷ biến hóa mà thành! Chẳng lẽ, Lâm Linh thật ra ngay từ đầu cũng giống như “Tư Thần”, căn bản là không tồn tại? Nhưng mà, cứ cho đó là thật, thì làm sao mới đoạt được địa ngục khế ước trên người cô ta?”
Bất quá, trong lòng Ngân Dạ lúc này còn có một người khác, là thông qua đầu mối “thập tự” mà suy ra, giả thiết này càng thêm đáng sợ. Y dự tính trước tiên thử đi dò xét giả thiết này một chút.
Tiếp theo, Ngân Dạ liền nhấc chân sải bước, hướng hàng ghế cuối cùng trong xe buýt đi tới!
“ Lão bà bà,” Ngân Dạ đi tới trước mặt lão bà bà che dù kia, nói:” Bà...”
Lời còn chưa nói hết, trong tích tắc này, Ngân Dạ chợt lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ!
Tiếp theo y lập tức vươn tay ra, một chiêu bắt trúng ngay cán dù, rút nhanh ra khỏi tay lão bà bà, nhắm ngay cửa sổ xe buýt đang mở rộng bên cạnh mà ném cả cây dù ra ngoài!
Sau khi ném cây dù đi, lão bà bà kia vẫn như cũ không nói một lời, xem ra thật sự là một người mắc bệnh già đãng trí. Mà bởi vì lão bà bà ngồi ở hàng cuối cùng, trừ hạ Tiểu Mỹ và Lâm Linh ra, những hành khách khác trên xe buýt cũng không hề phát hiện hành động ném cây dù đi của Ngân Dạ.
Lúc này, trong lòng bàn tay của Ngân Dạ, một mảnh da dê nho nhỏ đang bị siết chặc!
Ở phía sau xe buýt, cây dù bị ném xuống đường kia, vị trí cán dù đột nhiên phát sinh biến hóa, không ngừng kéo dài, hơn nữa còn nứt ra...
Hóa thân của lệ quỷ, thật ra chính là cây dù này!
Lúc đó Ngô Hiểu Xuyên muốn viết... Chính là một chữ “dù” (伞)
Nhưng mà viết quá mau, cho nên hai nét đầu tiên bên trên, nét bên phải hơi lú ra ngoài, nhìn giống như một chữ thập nghiêng. Ngân Dạ cho đó là chữ 十 bị viết nghiêng, thật ra thì Ngô Hiểu Xuyên vốn chính là viết nghiêng như vậy!
Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng, bọn họ phát hiện, lúc đó vậy mà đếm được tám hành khách! Đó là bởi vì, trong tích tắc, bọn họ đều nhìn thấy cây dù trong tay lão bà bà này, biến hóa thành hình tượng lệ quỷ!
Mới trong nháy mắt vừa rồi, Ngân Dạ cũng nhìn thấy khoảnh khắc cây dù kia biến hóa thành lệ quỷ. Cho dù chỉ là trong tích tắc có hai giây ngắn ngủi, nhưng y vẫn nhận ra.
Cảnh tượng mà y thấy lúc đó là – cây dù trong tay lão bà bà, đột nhiên biến thành một nam nhân dữ tợn toàn thân thối rửa, máu tươi nhỏ tong tỏng, hai tay quấn lấy cổ lão bà bà, còn hai chân thì giống như giò cháo quẩy dính lại với nhau, lớn đúng bằng cán dù, đang bị lão bà bà nắm trong tay! Có một mảnh da dê, đang bị kẹp chặt ở giữa đôi chân đó!
Cho nên Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng đều không phát hiện hành khách tăng thêm kia là ai. Bởi vì cho dù nhìn thấy được lệ quỷ này, mặc dù cũng tính vào số lượng hành khách, nhưng mà tựa hồ đã bị lệ quỷ “mê hoặc”, sẽ không nảy sinh cảm giác “xa lạ”!
Vừa lúc đó...
Tay Lâm Linh chạm đến phía sau cổ Ngân Dạ.
Mặc dù nhịp tim đập nhanh không ngừng, nhưng Ngân Dạ vẫn cố gắng trấn định, không để nỗi sợ trong lòng lộ ra ngoài một chút nào, hỏi:” Thế nào? Lâm Linh?”
“ Tôi quả thật không cần uống thuốc...”
Nếu như Ngân Dạ còn tiếp tục kiên trì, hắn rất rõ ràng, một khi Lâm Linh thật là lệ quỷ, thì có thể giết mình bất cứ lúc nào.
Thôi...
Tựa hồ mình cũng hơi gấp gáp, từ giờ đến trạm còn một đoạn thời gian, cho dù lúc này có lấy được mảnh khế ước, không may bị phát hiện, thì bên trong buồng xe buýt chật hẹp này chẳng có chỗ nào để trốn, căn bản chính là kết cục phải chết.
Thật hâm mộ Lý Ẩn nha... Có thể trực tiếp trở về nhà trọ...
Y rút tay ra khỏi ba lô, cười cười nói:” Vậy bỏ đi, xem ra tôi đã nhiều chuyện.” Ngay sau đó liền kéo dây kéo ba lô của cô ta lại.
Lúc này, khóe mắt y lại bất chợt nhìn thấy... Nữ nhân váy đỏ đeo kính, bỗng lấy ra khỏi túi, một phong kẹo cao su, tiếp theo xé ra, lấy một thanh kẹo cao su bỏ vào miệng, bắt đầu nhai.
Cùng lúc đó, bé trai bệnh nhi kia, cũng có hành động.
Lúc này nó cầm trên tay một tờ giấy trắng, sau đó bắt đầu gấp lại, rõ ràng, là đang xếp origami. Bất quá, nó mới bắt đầu xếp, cho nên cũng không nhìn ra là đang xếp thứ gì.
Giấy trắng...
Có khi nào... Đó chính là mảnh địa ngục khế ước?
Thật ra thì, những người khác cũng nghĩ đến điều này, cơ hồ tất cả chủ hộ đều đang nhìn về phía bé trai bệnh nhi kia. Thậm chí Lương Băng còn đang tiếp cận, ở vị trí cách bé trai bệnh nhi khoảng chừng hai thước thì dừng lại, tiếp theo cẩn thận quan sát tờ giấy trên tay nó. Đến gần hơn nữa, y lại không dám. Dù sao không may đúng thật là lệ quỷ, hậu quả thiết tưởng không gánh nổi...
Hàm nghĩa của nét vẽ hình chữ thập vẫn hoàn toàn chưa thể lý giải. Giờ phút này trong lòng Ngân Dạ nóng như lửa đốt, thời gian đang không ngừng trôi qua...Lệ quỷ kia, rất nhanh sẽ bắt đầu hạ thủ với chủ hộ thứ hai! Mà bây giờ, vẫn chưa có đầu mối nào!
Tĩnh táo... Tĩnh táo...
Ngân Dạ hít thở vài hơi, để đầu óc thoáng thanh tỉnh một chút...
Mới vừa rồi, trên màn ảnh điện thoại di động xuất hiện bàn tay quỷ, đây còn không phải lệ quỷ đã để ý đến y rồi sao? Có lẽ, mục tiêu kế tiếp chính là mình.
Nếu như vẫn không thể tìm ra sinh lộ, sợ rằng chiếc xe buýt này sẽ trở thành quan tài của y mất.
Nhưng mà, nếu nghĩ kỹ lại thì rất có thể... Lúc đó điện thoại di động hẳn là đang chiếu tới chứng cớ mấu chốt. Nếu vậy... Lúc ban đầu Ngô Hiểu Xuyên xoay qua xoay lại nhìn hai bên hành khách, hơn nữa còn nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau đó hắn mới ngẩng đầu lên giống như nhìn thấy cái gì, mới ngã nhào xuống sàn xe...
Lúc đó hắn đang nhìn cái gì? Tại sao cứ nhìn qua lại hành khách hai bên? Chẳng lẽ phát hiện cái gì?
Vẫn còn một vấn đề...Trên trần xe lúc đó, nhất định là xuất hiện thân ảnh của lệ quỷ, chẳng qua là chỉ có Ngô Hiểu Xuyên mới thấy được. Nhưng lúc đó Ngân Dạ có chú ý một chút, không hề phát hiện có vị hành khách nào biến mất.
Nhưng mà lệ quỷ nhất định là lẫn ở bên trong hành khách, huyết tự chỉ thị không thể nào nói dối, quá lắm chỉ là lừa gạt người ta bằng câu chữ ngữ nghĩa.
Như vậy...
Tại sao lại không phát hiện có hành khách biến mất? Ngân Dạ đã ghi tạc khuôn mặt những hành khách này vào trong đầu, cho dù là bớt đi người nào cũng sẽ lập tức nhận ra a...
Chẳng lẽ là... Phân thân?
Trong rất nhiều huyết tự chỉ thị trước đây đều đã từng xuất hiện qua tiền lệ quỷ hồn phân thân, lúc đầu trên núi Hoa Nham Doanh Tử Dạ cũng có đề cập đến vấn đề phân thân với Đường Lan Huyễn.
Loại khả năng này đúng là không phải không có...
Nhưng nếu thật là như vậy, tại sao trên màn ảnh lại xuất hiện bàn tay của con quỷ kia che lại? Rõ ràng là... Không để cho Ngân Dạ thấy được thứ không nên thấy...
Có thật là, có thứ gì đó mình không nên thấy?
Nếu quả thật là như vậy thì giả thiết Lâm Linh là quỷ đã không thành lập, bởi vì lúc đó mành ảnh chỉ ghi hình các hành khách, còn Lâm Linh lại không có trên màn ảnh.
Lúc này, bé trai bệnh nhi kia đã xếp giấy gần được một nửa, tựa hồ... Là xếp một con ve sầu. Còn nữ nhân váy đỏ đeo kính, thì từ trong miệng thổi ra một cái bong bóng to, thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Còn phong kẹo cao su màu xanh, thì để ở trên đầu gối.
Có khi nào... Mảnh khế ước được gấp nhỏ lại giấu bên trong phong kẹo cao su?
Ngân Dạ không ngừng nhìn bé trai bệnh nhi và nữ nhân váy đỏ đeo kính, dần dần cảm giác cả hai người đều có điểm khả nghi. Mà tráng hán mặt sẹo kia, vẫn đang hút thuốc, lúc này điếu thuốc trên tay gã cũng sắp hút xong rồi. Nhưng mà bật lửa của gã đã hỏng, lát nữa đừng nói muốn nhờ mình mồi lửa tiếp nha?
Mà nam nhân đeo mặt nạ quỷ, thiếu nữ nghe walkman, nam nhân cầm máy vi tính, cùng hành khách quỷ dị nhất là lão bà bà che dù, trên căn bản đều rất an tĩnh.
Nhưng mà, nam nhân đeo mặt nạ quỷ thật ra cũng rất quỷ dị.
Cái mặt nạ quỷ mà gã đang đeo, có vẻ là mua ở cửa hàng bán đồ hóa trang Halloween. Ngân Dạ nhớ mấy năm trước, bởi vì một số cửa hàng bán đồ hóa trang halloween này quảng cáo ầm ĩ trước các cổng trường học, nên đã bị báo chí lên án, cho rằng ảnh hưởng không tốt đến thanh thiếu niên, nên được hạn chế. Tỷ như mặt nạ xác sống a, nhìn cũng rất dọa người. Bất quá Ngân Dạ cũng không cho là có vấn đề gì, đối với thanh niên 9x bây giờ, những thứ đồ này cũng rất bình thường.
Huống chi... Ác tâm của loài người, so với những thứ mặt nạ quỷ này, còn kinh khủng hơn vô số lần!
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ vẫn ngồi không nhúc nhích, khoảng cách gã tương đối gần với Ngân Dạ, nhưng lại hoàn toàn không nghe thấy âm thanh hô hấp. Quá lắm là thỉnh thoảng lại co duỗi ngón tay hai cái, chỉ vậy thôi. Còn hình tượng của cái mặt nạ quỷ kia, chính là một mặt quỷ há to miệng đầy răng nanh, con ngươi trắng bệch, mô phỏng bộ dáng của oan hồn.
Về phần lão bà bà che dù kia...
Bà ta thủy chung nắm thật chặc cây dù trong tay, không nhúc nhích, chỉ có cây dù thỉnh thoảng chao nghiêng mấy cái, nhìn từ phía trước, thì nửa người lão bà hoàn toàn bị che khuất. Chiếc dù kia cũng không có gì đặc biệt, cũng không có hoa văn gì, chỉ là một cây dù màu xanh thông thường, cán dù thì thẳng tắp. Cũng không rõ vì sao ở trong xe buýt lại che dù? Nếu như bà ta không phải là lệ quỷ, thì nói không chừng có thể là mắc bệnh già đãng trí, nhưng nếu vậy sao lại ở trên xe buýt một mình?
Ngay vào lúc này, Lương Băng chợt đi tới bên cạnh Ngân Dạ, nói với y:” Ngân... Ngân Dạ...”
“ Hả, chuyện gì?”
“ Cậu, cậu không phát hiện ra sao?” Lương Băng giờ phút này quét mắt qua lại hành khách hai bên, bộ dáng ngập tràn sợ hãi nhìn về phía Ngân Dạ, nói:” Ngân... Ngân Dạ, hành khách, số lượng hành khách...”
“ Số lượng?” Ngay sau đó Ngân Dạ như ý thức được cái gì, lập tức chụp lấy tay hắn chạy lui về phía sau!
Ngu ngốc a! Tại sao có thể nói ra, tối thiểu phải nói thầm vào lỗ tai a!
Song...
Chỉ trong chớp nhoáng này, Ngân Dạ nhận ra cái cảm giác cánh tay của Lương Băng đang bị mình siết chặc... Biến mất.
Quay đầu lại nhìn... Hắn biến mất.
Biến mất... Hắn biến mất.
Ngân Dạ nhanh chóng chạy về phía đằng trước xe, tim không ngừng đập loạn.
Số lượng... Số lượng hành khách thay đổi...
Là nhiều lên, hay ít đi?
Có khả năng.
Hành khách nhiều thêm, hoặc ít đi đó... Khẳng định chính là lệ quỷ!
Là ai?
Nhưng mà, Ngân Dạ căn bản không dám đi đếm. Chẳng qua là, y cũng không có phát hiện hành khách nào biến mất. Mỗi hành khách đều ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình.
Khoảng cách đến trạm... Càng lúc càng gần.
Tốc độ giết chóc của lệ quỷ cũng sẽ càng điên cuồng hơn!
Có lẽ, qua thêm năm phút nữa, mình cũng sẽ...
Sinh lộ, sinh lộ rốt cuộc là cái gì!
Số lượng hành khách... Phát sinh biến hóa, cho nên lúc đó Ngô Hiểu Xuyên mới xoay qua xoay lại xác nhận số lượng hành khách, đúng rồi...
Bất luận gia tăng hay giảm bớt, tựa hồ lệ quỷ đều khiến cho chủ hộ không thể nhận ra được thân phận của hành khách nhiều thêm (hoặc biến mất) đó.
Tại sao phải như vậy...
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ... Thiếu nữ nghe walkman... Nam nhân cầm máy vi tính... Bé trai bệnh nhi... Tráng hán mặt sẹo... Nữ nhân váy đỏ đeo kính... Lão bà bà che dù...
Không có lý nào không nhận ra được a...
Khoan, đợi chút...
Ngân Dạ chợt nhận thấy một cảm giác tà ác rất cổ quái.
Lúc này, nữ nhân váy đỏ đã nhai hết một thanh kẹo cao su, vừa bỏ vào miệng một thanh mới.
“ Ngân Dạ...” Hạ Tiểu Mỹ bị dọa sợ đến nỗi kiểu xưng hô “Kha tiên sinh” cũng không dùng, nói với hắn:” Lương Băng... Lương Băng hắn...”
“ Đừng sợ... Không có việc gì...” Ngân Dạ vừa an ủi cô bé, vừa nhìn về phía những hành khách kia...
Giờ phút này đại não Ngân Dạ không ngừng vận chuyển với tốc độ cao, thời gian đã lâu như vậy, khuôn mặt của bảy người này, đã bị mỗi người chúng ta ghi tạc ở trong đầu. Đã như vậy, bất luận là nhiều thêm một người, hay là ít đi một người, đều phải nhận ra hành khách nhiều thêm (ít đi) kia là ai. Nhưng mà, Lương Băng cũng chỉ nói” số lượng hành khách”, hoàn toàn không có nói hành khách nhiều thêm (ít đi) bộ dáng như thế nào. Hoặc nói cách khác, mặc dù phát hiện số lượng hành khách có biến hóa, nhưng hắn căn bản không thể nhận ra người nhiều thêm (ít đi) kia là ai! Chuyện này là tại sao vậy?
Giả thiết là số lượng tăng lên. Như vậy nói cách khác, cho dù nhìn thấy gương mặt hành khách kia, cũng sẽ không phát sinh cảm giác “xa lạ” đối với hành khách đó. Giả thiết là số lượng giảm đi, như vậy, chẳng lẽ hành khách biến mất đó, cho dù là nhìn thấy mặt của hắn, cũng sẽ không coi hắn là một trong những hành khách?
Bất luận là giả thiết nào thành lập, đều vô tình củng cố một giả thiết trước đây của Ngân Dạ -- Lâm Linh là lệ quỷ biến hóa mà thành! Chẳng lẽ, Lâm Linh thật ra ngay từ đầu cũng giống như “Tư Thần”, căn bản là không tồn tại? Nhưng mà, cứ cho đó là thật, thì làm sao mới đoạt được địa ngục khế ước trên người cô ta?”
Bất quá, trong lòng Ngân Dạ lúc này còn có một người khác, là thông qua đầu mối “thập tự” mà suy ra, giả thiết này càng thêm đáng sợ. Y dự tính trước tiên thử đi dò xét giả thiết này một chút.
Tiếp theo, Ngân Dạ liền nhấc chân sải bước, hướng hàng ghế cuối cùng trong xe buýt đi tới!
“ Lão bà bà,” Ngân Dạ đi tới trước mặt lão bà bà che dù kia, nói:” Bà...”
Lời còn chưa nói hết, trong tích tắc này, Ngân Dạ chợt lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ!
Tiếp theo y lập tức vươn tay ra, một chiêu bắt trúng ngay cán dù, rút nhanh ra khỏi tay lão bà bà, nhắm ngay cửa sổ xe buýt đang mở rộng bên cạnh mà ném cả cây dù ra ngoài!
Sau khi ném cây dù đi, lão bà bà kia vẫn như cũ không nói một lời, xem ra thật sự là một người mắc bệnh già đãng trí. Mà bởi vì lão bà bà ngồi ở hàng cuối cùng, trừ hạ Tiểu Mỹ và Lâm Linh ra, những hành khách khác trên xe buýt cũng không hề phát hiện hành động ném cây dù đi của Ngân Dạ.
Lúc này, trong lòng bàn tay của Ngân Dạ, một mảnh da dê nho nhỏ đang bị siết chặc!
Ở phía sau xe buýt, cây dù bị ném xuống đường kia, vị trí cán dù đột nhiên phát sinh biến hóa, không ngừng kéo dài, hơn nữa còn nứt ra...
Hóa thân của lệ quỷ, thật ra chính là cây dù này!
Lúc đó Ngô Hiểu Xuyên muốn viết... Chính là một chữ “dù” (伞)
Nhưng mà viết quá mau, cho nên hai nét đầu tiên bên trên, nét bên phải hơi lú ra ngoài, nhìn giống như một chữ thập nghiêng. Ngân Dạ cho đó là chữ 十 bị viết nghiêng, thật ra thì Ngô Hiểu Xuyên vốn chính là viết nghiêng như vậy!
Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng, bọn họ phát hiện, lúc đó vậy mà đếm được tám hành khách! Đó là bởi vì, trong tích tắc, bọn họ đều nhìn thấy cây dù trong tay lão bà bà này, biến hóa thành hình tượng lệ quỷ!
Mới trong nháy mắt vừa rồi, Ngân Dạ cũng nhìn thấy khoảnh khắc cây dù kia biến hóa thành lệ quỷ. Cho dù chỉ là trong tích tắc có hai giây ngắn ngủi, nhưng y vẫn nhận ra.
Cảnh tượng mà y thấy lúc đó là – cây dù trong tay lão bà bà, đột nhiên biến thành một nam nhân dữ tợn toàn thân thối rửa, máu tươi nhỏ tong tỏng, hai tay quấn lấy cổ lão bà bà, còn hai chân thì giống như giò cháo quẩy dính lại với nhau, lớn đúng bằng cán dù, đang bị lão bà bà nắm trong tay! Có một mảnh da dê, đang bị kẹp chặt ở giữa đôi chân đó!
Cho nên Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng đều không phát hiện hành khách tăng thêm kia là ai. Bởi vì cho dù nhìn thấy được lệ quỷ này, mặc dù cũng tính vào số lượng hành khách, nhưng mà tựa hồ đã bị lệ quỷ “mê hoặc”, sẽ không nảy sinh cảm giác “xa lạ”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.