Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 13 - Chương 15: hắc ám cuối cùng

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/03/2018

Máu tươi trên tay đã đọng lại.

Hơn nửa giờ trước, Liên Thành đã sát hại hai nữ nhân không oán không cừu với hắn, trong đó một người, thậm chí còn là ân nhân cứu mạng của hắn.

Nếu như là trước khi hắn tiến vào nhà trọ, thì đây là hành vi tội ác không thể nào hắn có thể làm được.

Nhưng hắn thật sự đã làm.

Ánh mắt của Tề Mỹ Hoa và Tề Mỹ Thiện trước khi chết, hắn không bao giờ có thể quên.

Đứng lên ô vuông màu trắng thì có thể sống sót, đây là điều mà Tề Mỹ Thiện đã nói cho hắn biết. Nếu không có nàng, bả thân hắn không thể nào sống được đến bây giờ.

Liên thành so bất kỳ ai đều rất rõ ràng điều này.

Giờ phút này, hắn dọc theo những ô vuông màu đen trên sàn nhà không ngừng phóng tới những ô vuông màu trắng!

Ác ma, vậy liền trở thành ác ma đi! Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể ly khai khỏi nhà trọ, cho dù trở thành ác ma thì như thế nào!

Ta thà rằng làm một ác ma mà sống sót còn hơn làm một thiên sứ mà chết đi!

Đây là nội tâm chân thật nhất của Liên Thành.

Thân thể hắc bào nhân như trôi đi tiến về phía hắn! Mà Liên Thành thì cầm chắc con dao găm đã giết chết Tề Mỹ Thiện trong tay , giống như một hùng sư nhìn thấy con mồi, phóng tới những Hắc bào nhân kia!

"Tiểu hàm, từ hôm nay trở đi ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi . Ta thề, ta sẽ một mực yêu ngươi, yêu đến ngày ta chết mới thôi."

"Ân, ta tin tưởng ngươi, Liên thành. Vô luận như thế nào, chúng ta đều nhất định phải hạnh phúc."

Ngày nào đó, trên Ngân Nguyệt đảo, bỏ đi hỷ phục xinh đẹp, buông tha cho tất cả vinh hoa phú quý, để truy cầu tình cảm chân thành nhất, làm ra sự tình khuôn sáo như mấy bộ phim tình cảm rẻ tiền —— bỏ trốn.

Nụ cười của nàng, vẻ đẹp của nàng, thiện lương của nàng, đều là niềm tin để Liên Thành kiên trì. Hắn không chỉ một lần nghĩ tới, đã có nàng, cho dù lấy ra toàn bộ tài phú trên thế giới này hắn cũng không đổi.

Cho nên, cho dù bị ngàn người chỉ trỏ, đắc tội với hai siêu cấp phú hào thành phố S, trải qua sinh hoạt chui lủi, buông tha cho công việc thù lương cao, chạy tới sống ở một thành phố lạ lẫm cùng khôi hối tiếc.

Buổi tối một ngày nào đó, hai người tới thành phố K thuê một căn phòng nhỏ, từ đây bắt đầu thiên địa mới của bọn hắn.

Cũng ở trong căn phòng nhỏ đó, hai người dâng lên lần đầu tiên của mình. Đó là đoạn thời gian hạnh phúc trong trí nhớ của Hoa Liên Thành. Tuy nó phi thường ngắn ngủi, nhưng lưu trữ tất cả những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.

"Tuy lúc này chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng sau này ta kiếm tiền sẽ mua một căn nhà lớn hơn."

"Ha ha, làm sao có thể chứ? Hiện tại giá phòng cao tới lợi hại, chúng ta phải phấn đấu bao nhiêu năm đây."

"Xin lỗi, Tiểu Hàm."

"Có gì phải xin lỗi đâu? Ngươi không làm sai bất cứ chuyện gì ah."

"Yêu mến ngươi, lại không thể cấp cho ngươi cuộc sống tốt nhất. Cái này là lỗi của ta, nhưng ta sẽ cố gắng , nhất định sẽ."

Ở xã hội coi trọng vật chất này, quan hệ giữa người với người chỉ là hiệu quả và lợi ích, giữa nam và nữ chỉ vì vấn đề nhà ở mà cãi nhau dẫn tới chia tay. Rất nhiều sự tình, đều nghiệm chứng một câu, " Vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn bã" . Mà như Hoa Liên Thành và Y Hàm yêu nhau không so do vật chất là rất hi hữu.

Nhưng thời gian giống như ác mộng đã tới.

Hai người tiến nhập vào nhà trọ, biết được sự tình về huyết tự chỉ thị khủng bố. Điều này làm hai người đang trên thiên đường ngã xuống địa ngục thâm uyên. Nếu như không phải có đối phương động viên, căn bản không thể nào chống đỡ đến ngày hôm nay.

"Ta nhất định còn sống ly khai khỏi nhà trọ! Tiểu hàm, tin tưởng ta!"

Nhưng trên thực tế, trong huyết tự tìm kiếm đầu người, Y Hàm đối với tên ma chặt đầu kia tràn ngập sợ hãi, mà Liên thành lại không có cách nào vì nàng làm bất cứ chuyện gì.

Thậm chí, còn để cho nàng chết ở trên tay quỷ không đầu.

Cho dù có thể ly khai khỏi nhà trọ, nhưng đối với Liên Thành mà nói, cũng không hề trông chờ điều gì hạnh phúc.

Trở lại xã hội thật, cũng chỉ có thể sinh hoạt một mình. Mà hắn đắc tội với Khổng gia, sớm muộn gì cũng bị Lỗ Thiện chơi chết. Hắn biết rõ Lỗ Thiện là một con người tâm ngoan thủ lạt, lại là nhị thế tử ăn chơi trác táng chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Nhưng, cho dù như thế...

Cho dù là như thế...

So với sống ở trong nhà trọ còn tốt hơn! Mặc dù biến thành hai bàn tay trắng, hắn cũng muốn sống ngoài nhà trọ! Hắn hi vọng sống sót, cho dù biến thành ác ma mà sống sót!

"Sống sót... Ta nhất định phải sống sót... cho dù giết người phóng hỏa lão tử cũng phải sống sót!" Liên thành không ngừng nói như vậy.

Trước kia hắn từng xem qua một tiểu thuyết trên mạng, tên là 《 vô hạn khủng bố 》. Nội dung cuốn tiểu thuyết kia cùng nhà trọ địa ngục cũng có chỗ tương tự. Giảng về một đám nhân loại phải chiến đấu trong những bộ phim kinh dị, nếu như còn sống sót sẽ trở về một nơi gọi là "Chủ thần không gian", mỗi mười ngày phải trải qua một bộ phim kinh dị, cuối cùng tích góp từng chút một điểm tích lũy, đạt tới giới hạn nhất định liền có thể trở về thế giới thật.

Cái kia "Chủ thần không gian" cùng với nhà trọ phi thường giống nhau. Bất quá nó tốt hơn so với nhà trọ ở chỗ, những bộ phim kinh dị kia không phải chỉ có mình quỷ hồn, cũng sẽ xuất hiện Alien, Zombie, những sinh vật có thể dùng vũ khí hiện đại giết chết, đồng thời có thể dùng điểm tích lũy đổi thành vũ khí. Nhưng nhà trọ căn bản không tồn tại những loại vật phẩm này.

Quyển tiểu thuyết này, hắn bắt đầu đọc lúc tiến vào nhà trọ. Sinh hoạt trong hắc ám, nội dung cuốn tiểu thuyết về những người dãy dụa cầu sinh đã trở thành tinh thần trụ cột rất trọng yếu với hắn.

Mà hắn nhớ lại trong chuyện nhân vật chính họ Trịnh có nói một câu: "Vì sống sót, có thể làm dơ tay của mình sao? Có thể làm dơ tâm của chính mình sao?"

Lúc ấy nhìn thấy những lời này, Liên Thành cũng có nhứng suy nghĩ sâu xa.

Nhưng hiện tại , hắn không chỉ dơ tay, mà còn dơ cả tâm nữa.

Tiểu thuyết, cuối cùng cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Tác giả cũng chỉ có thể theo một góc độ lý tưởng mà miêu tả câu chuyện, bởi vì phải cân nhắc cảm thụ của độc giả, tiểu thuyết lấy tinh thần hướng tới, v ..v .... Nhưng cùng sự thật lại bất đồng.

Sinh hoạt ở trong nhà trọ một thời gian ngắn, vì sống sót mà dơ tay, dơ tâm cũng chỉ trong chốc lát là có thể quyết định , căn bản sẽ không giống nhân vật chính họ Trịnh, phân vân do dự.



Một hắc bào nhân cách Liên Thành không tới 5m, mà Liên thành chỉ còn thiếu một chút nữa là tới được ô vuông màu trắng rồi!

Hai tay hắc bào nhân duỗi tới, một phát bắt được hắn!

Liên thành lập tức đem khóa áo khoác kéo ra, đem hai tay rút ra ngoài, kết quả hắc bào nhân chỉ bắt được 1 kiện áo khoác!

Sau đó, hắn đột nhiên ngã trên mặt đất, lăn một vòng vào ô vuông màu trắng!

Kế tiếp, Hắc bào nhân liền bất động.

Liên thành một lần nữa đứng lên, nhìn hành động của hắc bào nhân xác định quy luật của căn phòng này vẫn là như thế. Nhưng vấn đề là, quan tài ở nơi nào đây?

Không gian trong căn phòng này thoạt nhìn vô biên vô hạn, ở đâu nhìn cũng không thấy quan tài.

Mà những ô vuông màu trắng này, cũng chỉ có thể ở được 5 phút đồng hồ!

Liên thành một bên vừa nhìn bốn phương tìm kiếm quan tài một bên vừa tiến hành đọc giây.

"Đáng giận, ở nơi nào? Đến cùng ở nơi nào?"

Thời gian trôi qua rất nhanh , đảo mắt, đã qua ba phút. Hắc bào nhân giờ phút này tuy đều đang bất động, nhưng một khi Liên Thành rời khỏi ô vuông màu trắng thì tất cả sẽ xúm lại!

Bất quá, Hắc bào nhân bất động..., cũng giúp Liên thành tập trung tìm được khẽ hở để đột phá.

Tìm không thấy quan tài, hắn phải ở trong không gian cực lớn này tiếp tục tìm tòi lục lọi. Hắn chỉ có một cái mạng ah! Khoảnh cách giữa các ô vuông màu trắng phi thường lớn, mà hắn lại không có nhiều thời gian!

Ở trong cái không gian này muốn chèo chống đến 6 giờ, hắn cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Trừ phi tìm được cỗ quan tài kia!

Trên thực tế quan tài kia có phải là sinh lộ hay không cũng là một vấn đề. Nhưng bây giờ Liên thành không cân nhắc được nhiều như vậy.

Đúng vào lúc này, Liên thành bỗng đem ánh mắt nhìn về một hướng khác!

Tuy nhìn không tới quan tài. Nhưng ở nơi đó truyền tới một cỗ cảm giác làm Liên Thành sợ hãi run rẩy. Cứ việc không nhìn thấy gì nhưng nỗi sợ hãi như thái sơn áp đỉnh, để hắn biết chính là nơi đó!

Cảm giác này cùng với lúc chứng kiến gương mặt to lớn trên hắc hà giống hệt nhau!

Chỉ là, lúc này cảm giác còn mãnh liệt hơn so với lúc đó nhiều lần!

"Sẽ không sai đâu." Liên thành nói: "Nơi đó chính là... chỗ của Ma Vương!"

Ma Vương, ở trong huyết tự chỉ thị chính là tồn tại kinh khủng nhất mà nhà trọ bố trí, rốt cục hắn phải chính thức đối mặt! Lúc trước bóng đen và gương mặt cực lớn chỉ là hình chiếu mà thôi.

Mà ở nơi này... mới chính là bản tôn thật sự!

Ở hướng đó, ô màu trắng cách Liên Thành gần nhất cũng phải hơn 15m. Vừa rồi đi xuống cầu thang hắn tranh thủ nghỉ nghơi, cũng khôi phục khá nhiều thể lực.

Hơn nữa rất may mắn chính là, hướng đó số lượng hắc bào nhân cũng không nhiều, có một đột phá khẩu khá lớn! Hơn nữa ở gần ô vuông màu trắng kia cũng không co nhiều cây cột.

Tốt...

Liên thành đang tính toán vẫn không quên đọc giây. Sau đó hắn liền nhẩy ra một bước xa, phi tốc về phía ô vuông màu trắng kia!

Những hắc bào nhân sau khi hắn lao ra khỏi ô vuông màu trắng liền xúm xít lao về phía hắn!

Lúc này tốc độ của Liên Thành rất nhanh, đã xông vào được ô vuông màu trắng. Sau đó hắc bào nhân lại bị định trụ. Hắn nhảy vào ô vuông màu trắng xong lại tiếp tục nhảy vào ô vuông màu trắng ở phía trước!

Ô vuông màu trắng ở phía trước khoảng cách xác thực khá dài, nhưng hắn phát hiện một việc, tốc độ di chuyển của hắc bào nhân cũng không tính là đặc biệt nhanh, ít nhất kém xa xo với lũ ở mê cung. Cho nên chỉ cần kéo dài khoảng cách thì cũng không cần quá sợ hãi.

Cần phải chú ý chính là cây cột. Hắc bào nhân đều là từ sau cây cột lao ra, mà cây cột ở đây lại phi thường dày đặc, cho nên mỗi lần hắn tiếp cận một cây cột nào đó, thì từ đằng sau nó liền lao ra hắc bào nhân.

Liên thành đã trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh, chạy trốn thở hồng hộc, nhưng vẫn chưa phát hiện ra quan tài.

Số lượng hắc bào nhân xuất hiện đã càng ngày càng nhiều. Liên thành rất rõ ràng, nếu không tìm được cô quan tài, sớm muộn gì cũng chết.

Hắn cầm tấm vé vào nhìn nhìn, đích thực trên vé có nói phải đem quan tài kia di động ra chỗ khác.

Liên thành cảm giác khí tức phía trước, càng ngày càng làm cho người ta sợ hãi. Trên thực tế, không gian nơi này ánh sáng cũng càng ngày càng ít. Những hắc bào nhân kia ẩn núp trong bóng đêm quả thực rất khó phân biệt.

Bóng tối không ngừng đánh úp lại.

Khá tốt Liên Thành dùng điện thoại di động chiếu sáng, còn có thể nhìn ra màu sắc các viên gạch.

Cỗ quan tài kia, khẳng định rất gần!

Liên thành cắn chặt răng, nói: "Nhanh... Một đường đi đến nơi đây, ta đã làm dơ tay của mình, dơ chính tâm mình. Ta đã mất hết thảy rồi, công việc, người yêu, sinh hoạt, linh hồn, nhân cách, ta đều đã bỏ qua rồi! Mục địc chỉ là vì đánh đổi trong ma vương cấp huyết tự này sống sót, rời khỏi nhà trọ!"

Tuy càng ngày càng tiếp cận chung kết, nhưng Liên Thành cảm giác được trong nội tâm có một nỗi lo lắng đang không ngừng bành trướng. Bóng tối sau lưng phảng phất như tùy thời sẽ xuất hiện u linh tỷ muội Tề gia.

Không, có lẽ đã thật sự xuất hiện rồi, giống như bác sĩ Đường vậy.

Viên gạch màu trắng trước mắt phải cách hơn 20m. Mà hắc bào nhân tụ tập đã khá dày đặc rồi. Nếu như lao ra mà nói..., chỉ sợ hắn căn bản sống không được bao lâu!

Hiện tại, khoảng cách tới sáu giờ tối...

Còn 10 phút!

Trước mắt hắn chỉ có một viên gạch đen màu trắng. Chỉ cần thời gian 5 phút vừa hết liền tiến vào viên gạch trắng đó, là có thể được cứu vớt rồi. Hai cái năm phút đồng hồ cộng lại là đủ 10 phút thời gian, có thể tự động trở về nhà trọ rồi.

Nhưng Liên Thành rất rõ ràng nhà trọ sẽ không để cho hắn dễ dàng như vậy sống sót trở về đâu.



"Ta, đến cùng còn có thể chống đỡ được bao lâu thời gian đây?"

Năm phút đồng hồ cũng sắp hết.

Liên thành lại lần nữa chạy nước rút, mà Hắc bào nhân cũng lập tức di động mà đến!

Trong bóng tối, không thể nào phán đoán khoảng cách với hắc bào nhân, Liên Thành chỉ có thể liều lĩnh chạy tới trước mặt!

Lúc này...

Bỗng nhiên, một cỗ hắc ám cực lớn cắn nuốt hết tất cả những tia hào quang! Cho dù là ánh sáng của điện thoại, cũng bị cắn nuốt!

"Không, không!"

Trong bóng tối, Liên Thành nhìn thấy phía trước xuất hiện một cỗ quan tài!

Khoảng cách tới hắn, tầm ngoài 50m!

Tuy hết thảy bị hắc ăm bao trùm, chỉ còn lại cỗ quan tài kia nhưng lại có thể thấy rất rõ ràng. Phảng phất hết thảy đều biến thành không gian triệt để hắc ám, chỉ có cỗ quan tài kia là tồn tại chân thật nhất.

Hắc bào nhân, cây cột, đều căn bản nhìn không thấy, không phải là biến mất, chỉ là bản thân mình nhìn không thấy mà thôi.

Hắn tinh tường nhìn thấy, sàn nhà phía dưới quan tài là một vòng tròn màu đen!

Chỉ cần đem quan tài dịch chuyển khỏi chỗ đó là có thể rời khỏi nơi này rồi!

Liên thành không chút do dự phóng đến!

40m...

30m...

20m...

Thời điểm chỉ còn lại 10m hắn cảm thấy cái lạnh dường như thấm vào từng lỗ chân lông. Cỗ quan tài kia có thể phát ra một loại năng lượng làm dấy lên nỗi sợ hãi bả năng của nhân loại!

Chỉ còn lại 10m!

Liên thành cố gắng chế trụ nỗi sợ hãi, không ngừng phóng về phía trước!

Mà lúc này, một cánh tay bắt được cổ tay của hắn!

Hắc bào nhân sao? Là Hắc bào nhân sao?

Hắn lại một lần nữa đem kiện y phục đang mặc cởi ra, cưỡng ép thoát khỏi cánh tay kia, lại một lần nữa chạy tới, lại cảm thấy chân phải bị túm chặt!

Hắn lập tức rút chân ra khỏi giầy, một chân trần chạy tới cỗ quan tài!

Hắn tính ra, hiện tại xũng đã rất gần 6 giờ rồi!

Rốt cục, hai tay hắn bắt được cỗ quan tài kia!

Thời điểm tiếp xúc với cỗ quan tài, Liên Thành cảm giác linh hồn phảng phất như đang bị rút ra. Lực lượng tà ác trong cỗ quan tài kia như là địa ngục vô cùng vô tận!

Liên thành cưỡng ép linh hồn đang run rẩy, bắt đầu di động quan tài.

Mà lúc này, vô số cánh tay bắt được hắn!

Là Hắc bào nhân! Hắc bào nhân bắt được hắn!

"Ah... Ah ah ah ah ah ah ah..."

Tay của hắn bị kéo rời khỏi cái quan tài kia!

Không... chỉ thiếu một ít, còn thiếu một chút nữa thôi!

Bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ khi sắp thành lại bại sao? Chẳng lẽ thật sự không thể nào thành công vượt qua ma vương cấp huyết tự sao?

Nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn lướt qua cánh tay còn chưa bị túm. Dựa vào chút ánh sáng phụ cận quan tài, hắn nhìn rõ ràng, trên đồng hồ, đã...

Đã...

Vượt qua sáu giờ!

Có thể trở về rồi!

Có thể trở về nhà trọ rồi!

Trong đầu, lập tức sinh ra ý niệm trở về nhà trọ!

Tức khắc, hết thảy hắc ám đều triệt để biến mất, trong tích tắc ngẩn ngơ, chung quanh đã khôi phục lại hào quang.

Liên thành, nhìn kỹ bốn phía. Hắn...

Về tới đại sảnh nhà trọ!

Đồng hồ treo tường trên đại sảnh nhà trọ chỉ rõ, bây giờ là 6 giờ 5 phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook