Quyển 16 - Chương 3: huyết tự chỉ thị bắt đầu
Hắc Sắc Hoả Chủng
08/04/2018
"Loại chuyện này, tuyệt đối là không thể nào!"
Lúc này, tại Diệp Thần Thôn, trong nhà Tiểu Cung có ba người đang tụ tập cùng một chỗ. Trong đó, có hai người chính là Tiểu Cung và Tinh Mỹ, còn 1 người là nam nhân cường tráng có gương mặt tục tằng.
"Ta Lang, ta lúc ấy cũng không tin. Nhưng là..." Tiểu Cung nhìn quanh 1 chút còn nói thêm: "Nhưng ngươi cũng phải biết cái 'Truyền thuyết' kia a?"
"Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngươi thật sự tin tưởng ah? Đây nhất định là..."
"Tóm lại, Ta Lang, gần đây ngươi không nên đi vào trong rừng, nhất là không nên tiếp cận 'Cái chỗ kia " ta chỉ là nhắc nhở ngươi, chuyện như vậy thà tin là có không thể tin là không."
Lúc đi ra cửa, Matsuda Ta Lang giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn. Tinh Mỹ bên cạnh hắn sắc mặt cũng tối tăm phiền muộn.
Tinh Mỹ không lâu sau thì chia tay với Ta Lang trở về nhà mình.
Vừa mở cửa, nàng liền nói: "Ca ca, muội đã về."
"Muội đã về ah." Trên hành lang, một cánh cửa kéo mở ra, người từ bên trong đi ra không phải Nhã Thần còn là người phương nào? Hắn nhìn muội muội Thần Nguyên Tinh Mỹ trên mặt biểu lộ mất tự nhiên, vội hỏi: "Làm sao vậy? Tinh Mỹ?"
"Không có gì, ca ca."
Tinh Mỹ cho rằng, chuyện Tiểu Cung nói với nàng vẫn không nên nói cho ca ca thì tốt hơn.
Thần Nguyên Nhã Thần không để ý nói sang chuyện khác: "Tinh Mỹ, hôm nay ta gặp được một người. Ngươi biết là ai không?"
"Ai?" Tinh Mỹ cả kinh, vội hỏi: "Là ai vậy? Ca ca?"
"Ngươi còn nhớ rõ, Mỹ Thy khi còn sống sùng bái nhất 1 vị thám tử, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử ?"
"Đương nhiên nhớ rõ, đại tẩu khi còn sống sùng bái nhất là thần cốc Tiểu Dạ Tử, ca... ca không phải là nói, nhìn thấy nàng ấy chứ? Không thể nào?"
"Thật sự. Thời điểm ta tới nhà Theo Tử thì gặp nàng ấy. Lúc đầu chưa có nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại đích thật là nàng, trước kia Mỹ Thy rất nhiều lần cho ta xem tin tức về nàng. Bản thân nàng ngược lại là 1 người rất hiền hòa, ta còn tưởng danh nhân như nàng phải kiêu căng chứ. Mỹ Thy khi còn sống luôn hy vọng có thể 1 lần gặp nàng ấy, không nghĩ tới..."
"Ca..." Tinh mỹ cảm giác trong nội tâm rất không có tư vị.
"Tốt rồi, thời gian không còn sớm, ngươi đi ngủ đi, ba mẹ cũng đã ngủ rồi."
Nhã Thần quay đầu lại, đi về phía cầu thang. Nhìn bóng lưng hắn, trong nội tâm Tinh Mỹ thở dài: ca ca, quả nhiên không cách nào quên đại tẩu, tuy đã trôi qua lâu như vậy.
Trở về phòng mình, Tinh Mỹ đóng cửa lại, trải chăn đệm nằm dưới đất.
"Vô luận như thế nào, ta nhất định thi lên đại học đi nội thành. Đại Mộ Hắc Lĩnh này thật sự có chút tà môn."
Sau đó nàng liền vươn tay nắm lấy sợi dây thừng nhỏ nối với bóng đèn kéo 1 cái, cả gian phòng chìm trong bóng tối. Tinh Mỹ nằm xuống, nhưng nàng không có cảm giác buồn ngủ.
Lời nói của Tiểu Cung ban ngày, thủy chung cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Trong rừng cây tại Đại Mộ Hắc Lĩnh, còn có, "Cái chỗ kia" ...
"Đáng giận, sớm biết như vậy thì hôm nay không ra ngoài gặp Tiểu Cung rồi... Ta Lang nói đúng, cái đó căn bản không có khả năng." Đêm khuya, Diệp Thần Thôn hoàn toàn lâm vào yên tĩnh. Trên đường cơ hồ không có người đi lại.
Đây nhất định là 1 đêm không ngủ...
Thần cốc Tiểu Dạ Tử chưa ngủ. Nàng ngồi dựa vào vách tường, bên cạnh là Tư Mã Thực, Bùi Thanh Y cũng chưa ngủ. Bất quá, Tư Mã Thực về sau đã ngắp ngắn ngáp dài, Bùi Thanh Y quả thực giống con cú mèo, con mắt mở lớn, ngay cả nháy mắt 1 cái cũng không có.
"Ngươi không mệt sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi một câu.
"Ta có thói quen thức đêm, hơn nữa ban ngày trong nhà trọ cũng ngủ được 1 thời gian ngắn." Bùi Thanh Y nhìn về phía thần cốc Tiểu Dạ Tử trả lời: "Ngược lại mí mắt ngươi đang 1 mực đánh nhau kìa."
"Ân, có chút mệt..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn đồng hồ: "Khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ huyết tự chính thức bắt đầu còn một chút thời gian. Bất quá, xem ra vẫn rất nguy hiểm."
"Nghe nói ngươi cài máy nghe trộm ở nhà Mộc Nội Theo Tử?"
"Ân."
Giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, hai lỗ tai thần cốc Tiểu Dạ Tử đều đang cắm tai nghe.
"Máy nghe trộm sẽ không bị phát hiện chứ?" Bùi Thanh Y tựa hồ không quá yên lòng hỏi: "Vạn nhất bị phát hiện, dân làng sẽ đối với chúng ta có địch ý."
"Chén cơm thám tử ta ăn 1 thời gian dài như vậy, nếu như 1 cái máy nghe trộm cũng có thể bị phát hiện, danh hào thần thám chẳng lẽ chỉ là nói chơi?"
"Vậy thì tốt."
Đầu bên kia tai nghe, Mộc Nội Theo Tử rõ ràng còn chưa ngủ. Âm thanh hô hấp của nàng phi thường dồn dập, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm trang sách lật qua lật lại, nàng hiện tại hẳn đang đọc sách.
Từ thanh âm để phán đoán, hết thảy đều bình thường.
Không lâu sau, Mộc Nội Theo Tử tắt đèn, tựa hồ đi ngủ.
Khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ càng ngày càng gần. Không khí nặng nề làm hộ gia đình muốn dừng hô hấp. Lúc này Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm cũng đã tỉnh lại.
Thời gian bước vào nửa đêm 0 giờ rất có thể sẽ phát sinh sự tình đáng sợ. Mỗi người đều tràn ngập đề phòng, đèn trong phòng mở lớn, nhất là Bùi Thanh Y, trên mặt thậm chí còn xẹt qua sát khí.
Ngón tay nàng không ngừng gõ gõ trên thảm nền Tatami, móng tay được sơn đỏ tươi như máu.
Tư Mã Thực cảm giác không khí quá cứng ngắc vì vậy mở miệng: "Ân, Bùi tiểu thư, ngươi thoạt nhìn rất trấn định hẳn có ý kiến gì?"
Bùi Thanh Y lắc đầu: "Ta đâu có ý kiến gì. Trước kia cũng chỉ là 1 thành phần tri thức bình thường mà thôi, tiến vào nhà trọ, nhân sinh của ta đã bị hủy. Trước khi tiến nhập nhà trọ, ta vốn có cơ hội tấn thăng làm quản lý cao nhất trong công ty, cho tới nay nó vẫn là tâm nguyện của ta. Nhưng bây giờ ta chẳng còn gì nữa, ngay cả mệnh cũng như đèn cầy trước gió."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn Bùi Thanh Y lộ ra thần sắc thống khổ, thở dài 1 hơi nói: "Ta biết. Tiến vào nhà trọ đại biểu cho sự thật đáng sợ cỡ nào, nhưng người không thể quay về quá khứ. Cho nên, chỉ có thể đối mặt với sự thật. Ít nhất, chúng ta vẫn còn một đường sinh cơ, mười lần huyết tự chỉ thị, hoàn thành một lần, liền đại biểu khoảng cách tới tự do lại gần hơn chút nữa. Từng hộ gia đình đều ôm vào cái hy vọng mịt mù này sống sót, để có thể rời khỏi nhà trọ đó..."
"Đáng tiếc chính là..." Bùi Thanh Y dùng giọng điệu tự giễu: "Trên thế giới số lượng những người như vậy cực nhỏ, tuy không cách nào trở lại quá khứ, thế nhưng mọi người vẫn hi vọng trốn tránh sự thật. Sự thật có quá nhiều điều tàn khốc, cho nên chỉ có dối gạt chính mình mới có thể tiếp tục sống."
"Ta tán thành lời của ngươi." Thần cốc Tiểu Dạ Tử phụ họa.
"Nếu như... Người cũng giống như quỷ hồn, dựa vào duy tâm liền có thể tồn tại thì đã không cần thống khổ như vậy."
Nhưng thực tế, con người cuối cùng chỉ có thể đối mặt với sự thật. Vô luận hiện thực tàn khốc cỡ nào, nếu không có năng lực cải biến, cũng chỉ có thể đối mặt.
"Tương đối mà nói, hoàn thành mười lần huyết tự liền có thể rời khỏi nhà trọ, sinh cơ rất không tệ rồi." Bùi Thanh Y như có điều suy nghĩ: "Trên thế giới này, sự tình so với tiến vào nhà trọ còn thống khổ hơn nhiều vô số kể. Có những lúc, sinh cơ như thế này còn chẳng có được."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Rất tán thành lời của ngươi."
Nửa đêm 0 giờ, rốt cục đã tới.
Năm hộ gia đình lúc này như lâm đại địch, chuẩn bị tùy thời có thể đào tẩu. Giờ phút này, nhất là thần cốc Tiểu Dạ Tử, hai con ngươi nàng một mảnh băng lãnh, giống như khối băng ngàn năm không tan.
Bất quá, chuyện gì cũng không hề phát sinh.
Một giờ, hai giờ, ba giờ... Hết thảy đều không thể bình thường hơn.
Máy nghe trộm cũng không hề phát ra thanh âm dị thường.
Trong tâm lý bất an, 5 hộ gia đình rốt cục ngênh đón ban ngày. Trong khoảng thời gian đó không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Quá mức bình thường ngược lại càng không bình thường.
Sáng sớm, Tinh Mỹ đã rời giường. Nàng vừa xuống dưới lầu đã thấy ca ca trong phòng bếp. Hắn luôn thức dậy sớm hơn so với mẫu thân, bởi vì eo mẫu thân không tốt, cho nên ca ca luôn nấu cơm sáng. Trước kia đại tẩu Thần Nguyên Mỹ Thy còn sống đều do nàng ấy phụ trách.
"Ca ca..." Tinh Mỹ đi vào bếp, nhìn ca ca bộ dạng tập trung tinh thần, nói: "Hôm nay làm món gì vậy?"
"Bánh rán ah, không phải đồ ăn Tinh Mỹ ngươi yêu nhất à?" Nhã Thần cười nhìn về phía muội muội, nói: "Ba ba mụ mụ còn chưa rời giường?"
Tinh Mỹ nhìn ca ca mang tạp dề, bỗng trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Nàng nhớ lúc trước bộ dạng đại tẩu nấu ăn cũng giống ca ca.
"Ca ca, ngươi vẫn chưa quên được đại tẩu?"
Tay cầm xẻng của Nhã Thần thoáng run rẩy, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên hỏi: "Muội hỏi chuyện này làm gì? Tinh Mỹ?"
Lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Nhã Thần lập tức nói: "Đi mở cửa đi, Tinh Mỹ."
Tinh Mỹ nghe xong vội vàng chạy ra cửa xem xét, ngoài cửa đứng năm người, ba nam hai nữ. Trong đó 1 nữ tử hỏi: "Nơi này là nhà của Thần Nguyên Nhã Thần?"
"Các ngươi, các ngươi không phải người trong thôn?" Tinh Mỹ có chút kinh ngạc, bỗng nhiên chú ý tới nữ tử đang nói chuyện có chút quen mắt, đột nhiên la hoảng lên: "Ngươi, ngươi là thần cốc Tiểu Dạ Tử?"
Liên tưởng đến chuyện tối qua ca ca nói..., Tinh Mỹ cảm thấy kích động!
"Ngươi cũng biết ta?" Nàng hỏi như vậy tương đương với thừa nhận thân phận. Cái này càng làm Tinh Mỹ thêm hưng phấn: "Ta trước kia luôn nghe đại tẩu nhắc tới ngươi, nàng phi thường sùng bái ngươi đấy. Ah, bất quá ngươi tới là muốn..."
"Ngày hôm qua ta gặp mặt Thần Nguyên Nhã Thần tiên sinh qua một lần, có một số việc muốn hỏi một chút..."
"Có chuyện muốn hỏi?" Tinh Mỹ nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thần Cốc tiểu thư ngươi tới đây, chẳng lẽ muốn điều tra vụ án gì sao? Ta nghe nói cảnh sát cũng thường xuyên ủy thác cho ngươi những vụ án để điều tra."
Lúc này nàng nhìn tới những người đứng đằng sau nghĩ thầm, mấy người này hẳn là cảnh sát phải không? Đến cùng chuyện gì phát sinh mà phải nhờ tới nữ thần thám này đây? Nàng nhớ, trước kia đại tẩu đề cập tới những vụ thần cốc Tiểu Dạ Tử giải quyết , đều là những vụ án phi thường khó khăn, làm cảnh sát sứt đầu mẻ trán.
"Chuyện ta muốn hỏi rất đơn giản." lời nói kế tiếp của Thần cốc Tiểu Dạ Tử phi thường ngắn gọn, nhưng làm cho nội tâm Thần Nguyên Tinh Mỹ nhảy dựng: "Là về đại tẩu ngươi, cái chết của Thần Nguyên Mỹ Thy tiểu thư."
Lúc này, tại Diệp Thần Thôn, trong nhà Tiểu Cung có ba người đang tụ tập cùng một chỗ. Trong đó, có hai người chính là Tiểu Cung và Tinh Mỹ, còn 1 người là nam nhân cường tráng có gương mặt tục tằng.
"Ta Lang, ta lúc ấy cũng không tin. Nhưng là..." Tiểu Cung nhìn quanh 1 chút còn nói thêm: "Nhưng ngươi cũng phải biết cái 'Truyền thuyết' kia a?"
"Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngươi thật sự tin tưởng ah? Đây nhất định là..."
"Tóm lại, Ta Lang, gần đây ngươi không nên đi vào trong rừng, nhất là không nên tiếp cận 'Cái chỗ kia " ta chỉ là nhắc nhở ngươi, chuyện như vậy thà tin là có không thể tin là không."
Lúc đi ra cửa, Matsuda Ta Lang giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn. Tinh Mỹ bên cạnh hắn sắc mặt cũng tối tăm phiền muộn.
Tinh Mỹ không lâu sau thì chia tay với Ta Lang trở về nhà mình.
Vừa mở cửa, nàng liền nói: "Ca ca, muội đã về."
"Muội đã về ah." Trên hành lang, một cánh cửa kéo mở ra, người từ bên trong đi ra không phải Nhã Thần còn là người phương nào? Hắn nhìn muội muội Thần Nguyên Tinh Mỹ trên mặt biểu lộ mất tự nhiên, vội hỏi: "Làm sao vậy? Tinh Mỹ?"
"Không có gì, ca ca."
Tinh Mỹ cho rằng, chuyện Tiểu Cung nói với nàng vẫn không nên nói cho ca ca thì tốt hơn.
Thần Nguyên Nhã Thần không để ý nói sang chuyện khác: "Tinh Mỹ, hôm nay ta gặp được một người. Ngươi biết là ai không?"
"Ai?" Tinh Mỹ cả kinh, vội hỏi: "Là ai vậy? Ca ca?"
"Ngươi còn nhớ rõ, Mỹ Thy khi còn sống sùng bái nhất 1 vị thám tử, Thần Cốc Tiểu Dạ Tử ?"
"Đương nhiên nhớ rõ, đại tẩu khi còn sống sùng bái nhất là thần cốc Tiểu Dạ Tử, ca... ca không phải là nói, nhìn thấy nàng ấy chứ? Không thể nào?"
"Thật sự. Thời điểm ta tới nhà Theo Tử thì gặp nàng ấy. Lúc đầu chưa có nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại đích thật là nàng, trước kia Mỹ Thy rất nhiều lần cho ta xem tin tức về nàng. Bản thân nàng ngược lại là 1 người rất hiền hòa, ta còn tưởng danh nhân như nàng phải kiêu căng chứ. Mỹ Thy khi còn sống luôn hy vọng có thể 1 lần gặp nàng ấy, không nghĩ tới..."
"Ca..." Tinh mỹ cảm giác trong nội tâm rất không có tư vị.
"Tốt rồi, thời gian không còn sớm, ngươi đi ngủ đi, ba mẹ cũng đã ngủ rồi."
Nhã Thần quay đầu lại, đi về phía cầu thang. Nhìn bóng lưng hắn, trong nội tâm Tinh Mỹ thở dài: ca ca, quả nhiên không cách nào quên đại tẩu, tuy đã trôi qua lâu như vậy.
Trở về phòng mình, Tinh Mỹ đóng cửa lại, trải chăn đệm nằm dưới đất.
"Vô luận như thế nào, ta nhất định thi lên đại học đi nội thành. Đại Mộ Hắc Lĩnh này thật sự có chút tà môn."
Sau đó nàng liền vươn tay nắm lấy sợi dây thừng nhỏ nối với bóng đèn kéo 1 cái, cả gian phòng chìm trong bóng tối. Tinh Mỹ nằm xuống, nhưng nàng không có cảm giác buồn ngủ.
Lời nói của Tiểu Cung ban ngày, thủy chung cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Trong rừng cây tại Đại Mộ Hắc Lĩnh, còn có, "Cái chỗ kia" ...
"Đáng giận, sớm biết như vậy thì hôm nay không ra ngoài gặp Tiểu Cung rồi... Ta Lang nói đúng, cái đó căn bản không có khả năng." Đêm khuya, Diệp Thần Thôn hoàn toàn lâm vào yên tĩnh. Trên đường cơ hồ không có người đi lại.
Đây nhất định là 1 đêm không ngủ...
Thần cốc Tiểu Dạ Tử chưa ngủ. Nàng ngồi dựa vào vách tường, bên cạnh là Tư Mã Thực, Bùi Thanh Y cũng chưa ngủ. Bất quá, Tư Mã Thực về sau đã ngắp ngắn ngáp dài, Bùi Thanh Y quả thực giống con cú mèo, con mắt mở lớn, ngay cả nháy mắt 1 cái cũng không có.
"Ngươi không mệt sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi một câu.
"Ta có thói quen thức đêm, hơn nữa ban ngày trong nhà trọ cũng ngủ được 1 thời gian ngắn." Bùi Thanh Y nhìn về phía thần cốc Tiểu Dạ Tử trả lời: "Ngược lại mí mắt ngươi đang 1 mực đánh nhau kìa."
"Ân, có chút mệt..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn đồng hồ: "Khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ huyết tự chính thức bắt đầu còn một chút thời gian. Bất quá, xem ra vẫn rất nguy hiểm."
"Nghe nói ngươi cài máy nghe trộm ở nhà Mộc Nội Theo Tử?"
"Ân."
Giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, hai lỗ tai thần cốc Tiểu Dạ Tử đều đang cắm tai nghe.
"Máy nghe trộm sẽ không bị phát hiện chứ?" Bùi Thanh Y tựa hồ không quá yên lòng hỏi: "Vạn nhất bị phát hiện, dân làng sẽ đối với chúng ta có địch ý."
"Chén cơm thám tử ta ăn 1 thời gian dài như vậy, nếu như 1 cái máy nghe trộm cũng có thể bị phát hiện, danh hào thần thám chẳng lẽ chỉ là nói chơi?"
"Vậy thì tốt."
Đầu bên kia tai nghe, Mộc Nội Theo Tử rõ ràng còn chưa ngủ. Âm thanh hô hấp của nàng phi thường dồn dập, thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm trang sách lật qua lật lại, nàng hiện tại hẳn đang đọc sách.
Từ thanh âm để phán đoán, hết thảy đều bình thường.
Không lâu sau, Mộc Nội Theo Tử tắt đèn, tựa hồ đi ngủ.
Khoảng cách tới nửa đêm 0 giờ càng ngày càng gần. Không khí nặng nề làm hộ gia đình muốn dừng hô hấp. Lúc này Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm cũng đã tỉnh lại.
Thời gian bước vào nửa đêm 0 giờ rất có thể sẽ phát sinh sự tình đáng sợ. Mỗi người đều tràn ngập đề phòng, đèn trong phòng mở lớn, nhất là Bùi Thanh Y, trên mặt thậm chí còn xẹt qua sát khí.
Ngón tay nàng không ngừng gõ gõ trên thảm nền Tatami, móng tay được sơn đỏ tươi như máu.
Tư Mã Thực cảm giác không khí quá cứng ngắc vì vậy mở miệng: "Ân, Bùi tiểu thư, ngươi thoạt nhìn rất trấn định hẳn có ý kiến gì?"
Bùi Thanh Y lắc đầu: "Ta đâu có ý kiến gì. Trước kia cũng chỉ là 1 thành phần tri thức bình thường mà thôi, tiến vào nhà trọ, nhân sinh của ta đã bị hủy. Trước khi tiến nhập nhà trọ, ta vốn có cơ hội tấn thăng làm quản lý cao nhất trong công ty, cho tới nay nó vẫn là tâm nguyện của ta. Nhưng bây giờ ta chẳng còn gì nữa, ngay cả mệnh cũng như đèn cầy trước gió."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn Bùi Thanh Y lộ ra thần sắc thống khổ, thở dài 1 hơi nói: "Ta biết. Tiến vào nhà trọ đại biểu cho sự thật đáng sợ cỡ nào, nhưng người không thể quay về quá khứ. Cho nên, chỉ có thể đối mặt với sự thật. Ít nhất, chúng ta vẫn còn một đường sinh cơ, mười lần huyết tự chỉ thị, hoàn thành một lần, liền đại biểu khoảng cách tới tự do lại gần hơn chút nữa. Từng hộ gia đình đều ôm vào cái hy vọng mịt mù này sống sót, để có thể rời khỏi nhà trọ đó..."
"Đáng tiếc chính là..." Bùi Thanh Y dùng giọng điệu tự giễu: "Trên thế giới số lượng những người như vậy cực nhỏ, tuy không cách nào trở lại quá khứ, thế nhưng mọi người vẫn hi vọng trốn tránh sự thật. Sự thật có quá nhiều điều tàn khốc, cho nên chỉ có dối gạt chính mình mới có thể tiếp tục sống."
"Ta tán thành lời của ngươi." Thần cốc Tiểu Dạ Tử phụ họa.
"Nếu như... Người cũng giống như quỷ hồn, dựa vào duy tâm liền có thể tồn tại thì đã không cần thống khổ như vậy."
Nhưng thực tế, con người cuối cùng chỉ có thể đối mặt với sự thật. Vô luận hiện thực tàn khốc cỡ nào, nếu không có năng lực cải biến, cũng chỉ có thể đối mặt.
"Tương đối mà nói, hoàn thành mười lần huyết tự liền có thể rời khỏi nhà trọ, sinh cơ rất không tệ rồi." Bùi Thanh Y như có điều suy nghĩ: "Trên thế giới này, sự tình so với tiến vào nhà trọ còn thống khổ hơn nhiều vô số kể. Có những lúc, sinh cơ như thế này còn chẳng có được."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
"Rất tán thành lời của ngươi."
Nửa đêm 0 giờ, rốt cục đã tới.
Năm hộ gia đình lúc này như lâm đại địch, chuẩn bị tùy thời có thể đào tẩu. Giờ phút này, nhất là thần cốc Tiểu Dạ Tử, hai con ngươi nàng một mảnh băng lãnh, giống như khối băng ngàn năm không tan.
Bất quá, chuyện gì cũng không hề phát sinh.
Một giờ, hai giờ, ba giờ... Hết thảy đều không thể bình thường hơn.
Máy nghe trộm cũng không hề phát ra thanh âm dị thường.
Trong tâm lý bất an, 5 hộ gia đình rốt cục ngênh đón ban ngày. Trong khoảng thời gian đó không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Quá mức bình thường ngược lại càng không bình thường.
Sáng sớm, Tinh Mỹ đã rời giường. Nàng vừa xuống dưới lầu đã thấy ca ca trong phòng bếp. Hắn luôn thức dậy sớm hơn so với mẫu thân, bởi vì eo mẫu thân không tốt, cho nên ca ca luôn nấu cơm sáng. Trước kia đại tẩu Thần Nguyên Mỹ Thy còn sống đều do nàng ấy phụ trách.
"Ca ca..." Tinh Mỹ đi vào bếp, nhìn ca ca bộ dạng tập trung tinh thần, nói: "Hôm nay làm món gì vậy?"
"Bánh rán ah, không phải đồ ăn Tinh Mỹ ngươi yêu nhất à?" Nhã Thần cười nhìn về phía muội muội, nói: "Ba ba mụ mụ còn chưa rời giường?"
Tinh Mỹ nhìn ca ca mang tạp dề, bỗng trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Nàng nhớ lúc trước bộ dạng đại tẩu nấu ăn cũng giống ca ca.
"Ca ca, ngươi vẫn chưa quên được đại tẩu?"
Tay cầm xẻng của Nhã Thần thoáng run rẩy, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên hỏi: "Muội hỏi chuyện này làm gì? Tinh Mỹ?"
Lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Nhã Thần lập tức nói: "Đi mở cửa đi, Tinh Mỹ."
Tinh Mỹ nghe xong vội vàng chạy ra cửa xem xét, ngoài cửa đứng năm người, ba nam hai nữ. Trong đó 1 nữ tử hỏi: "Nơi này là nhà của Thần Nguyên Nhã Thần?"
"Các ngươi, các ngươi không phải người trong thôn?" Tinh Mỹ có chút kinh ngạc, bỗng nhiên chú ý tới nữ tử đang nói chuyện có chút quen mắt, đột nhiên la hoảng lên: "Ngươi, ngươi là thần cốc Tiểu Dạ Tử?"
Liên tưởng đến chuyện tối qua ca ca nói..., Tinh Mỹ cảm thấy kích động!
"Ngươi cũng biết ta?" Nàng hỏi như vậy tương đương với thừa nhận thân phận. Cái này càng làm Tinh Mỹ thêm hưng phấn: "Ta trước kia luôn nghe đại tẩu nhắc tới ngươi, nàng phi thường sùng bái ngươi đấy. Ah, bất quá ngươi tới là muốn..."
"Ngày hôm qua ta gặp mặt Thần Nguyên Nhã Thần tiên sinh qua một lần, có một số việc muốn hỏi một chút..."
"Có chuyện muốn hỏi?" Tinh Mỹ nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thần Cốc tiểu thư ngươi tới đây, chẳng lẽ muốn điều tra vụ án gì sao? Ta nghe nói cảnh sát cũng thường xuyên ủy thác cho ngươi những vụ án để điều tra."
Lúc này nàng nhìn tới những người đứng đằng sau nghĩ thầm, mấy người này hẳn là cảnh sát phải không? Đến cùng chuyện gì phát sinh mà phải nhờ tới nữ thần thám này đây? Nàng nhớ, trước kia đại tẩu đề cập tới những vụ thần cốc Tiểu Dạ Tử giải quyết , đều là những vụ án phi thường khó khăn, làm cảnh sát sứt đầu mẻ trán.
"Chuyện ta muốn hỏi rất đơn giản." lời nói kế tiếp của Thần cốc Tiểu Dạ Tử phi thường ngắn gọn, nhưng làm cho nội tâm Thần Nguyên Tinh Mỹ nhảy dựng: "Là về đại tẩu ngươi, cái chết của Thần Nguyên Mỹ Thy tiểu thư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.