Quyển 28 - Chương 18: huyết tự tan vỡ
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Di Chân tránh được một kiếp. Cơ hồ chỉ sau một giây, nơi nàng đứng triệt để bị hắc ám bao trùm!
Mà tiến vào trong không gian kia, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là Lý Ẩn tay mang theo đèn lồng. Trí nhớ của nàng cũng tức khắc trở lại.
"Theo ta đi." Lý Ẩn nói xong 1 câu liền lôi kéo Di Chân nhanh chóng rời đi. Sau đó, hắn tiếp tục nói: "Ta mang ngươi đi tìm ngọn lửa mới. Còn có, pho tượng đang ở trong tay ta. Ngươi yên tâm đi."
Nơi này là 1 không gian trọng điệp khác. Ma Vương tạm thời sẽ không xâm nhập vào đây, nhưng không ai biết có thể kéo dài được bao lâu.
"Thế nhưng mà Di Thiên..."
"Ta không cứu được hắn. Ngươi bởi vì tiến vào trong không gian trọng điệp ta mới kéo ra được, nhưng... Ngươi cũng biết, ta duy trì không được bao lâu."
Trong lòng Di Chân lúc này có 1 nghi hoặc cực lớn.
Lý Ẩn cũng không phải hình chiếu phân thân như Di Thiên, vì sao có thể đem mình từ không gian tan vỡ kéo ra?
"Lý Ẩn... Ta..."
"Có chuyện đợi lát nữa nói sau. Bây giờ không phải thời điểm."
Mà nguyên lai ở trong không gian kia, Di Thiên mang theo Thâm Vũ, dựa theo lộ tuyến Di Chân an bài, một đường chạy băng băng...
Lúc trước, bọn hắn cùng với Lý Ẩn và Tinh Thần bị tách ra. Dù sao cục diện hiện tại quá mức hỗn loạn, mà người thứ nhất Di Thiên muốn dẫn đi chính là Thâm Vũ.
Hắn lúc ấy chỉ nói 1 câu đơn giản: "Theo ta!" Sau đó liền kéo theo Thâm Vũ nhanh chóng chạy đi.
Bây giờ thời gian đang tương đối khẩn trương, hắn cũng không biết, bản thân mình và Thâm Vũ còn có thể chống đỡ được bao lâu. Trên thực tế, khoảng cách tới khi không gian này sụp đổ đã không còn xa. Trong quá trình bành trướng đụng độ với không gian trọng điệp khác mà sinh ra vỡ vụn, những sinh mạng sinh ra trong không gian này cũng lục đục tan rã. Bản thân không gian không ổn định rất nhanh sẽ tan vỡ, nếu không gian tan vỡ mà nói..., một tầng phòng hộ cuối cùng cũng tương đương không còn tồn tại. Đến lúc đó, đối mặt với Ma Vương, bọn hắn chẳng khác nào không còn bất luận bình chướng gì ngăn cản nữa, chỉ có thể mặc cho ma vương xâm lược rồi.
Tuy Di Chân tạm thời tránh được một kiếp. Nhưng hai người kia tùy ý chết mất một người, Di Chân cũng đồng dạng không cách nào thoát chết.
"Không được... Tinh Thần, Tinh Thần còn ở đằng kia!" Thâm Vũ lúc này nhìn về phía bóng lưng Tinh Thần ở phía sau nói: "Tinh Thần... Ta không thể vứt bỏ hắn mặc kệ!"
Di Thiên lúc này đâu chịu buông tay. Ngược lại túm càng chặc hơn. Hắn vừa rồi chứng kiến Lý Ẩn rõ ràng biến mất lại xuất hiện, hắn bắt đầu ý thức được, cái không gian này căn bản chỉ là hư giả. Nơi này không phải thế giới sự thật!
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ kỹ càng chuyện này. Cho nên, hắn tiếp tục kéo theo Thâm Vũ chạy trốn. Mà dựa theo lộ tuyến Di Chân an bài cũng vẫn tương đối nguy hiểm. Dựa theo lời nói của nàng, xác suất xuất hiện vết nứt đã ngoài 50%.
Nhưng bây giờ đã đến tình trạng nhất định liều chết 1 phen. Cho nên, Di Thiên không hề giữ lại mà bạo phát ra tốc độ nhanh nhất. Mà cũng may thể chất của hắn không tệ, không lâu lắm, đã chạy được khoảng một km, mặc dù mệt thở hồng hộc, nhưng chung quanh đã không còn xuất hiện vết nứt không gian.
"Tinh Thần... Hắn, không có việc gì a?" Thâm Vũ lộ ra thần sắc ảm đạm, lúc này nàng vẫn không ngừng quay đầu nhìn lại chứ không hề chú ý 4 phương 8 hướng có xuất hiện vết nứt hay không.
Trái tim Di Thiên như bị đao cắt. Hắn giờ phút này mới minh bạch, trong lòng hắn, Thâm Vũ kỳ thật có bao nhiêu trọng yếu.
Tuy thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng hắn thật sự phi thường phi thường yêu thích Thâm Vũ. Mà bây giờ. Vô luận như thế nào hắn cũng phải mang nàng tránh được 1 kiếp này. Cho dù trong lòng nàng không có hắn, hắn cũng nhất định phải bảo vệ tốt nàng.
"Hắn không có việc gì đâu... Cùng ta rời đi, Thâm Vũ!"
Di Thiên lúc này mang theo Thâm Vũ một đường tiếp tục chạy tới. Tuy đã mệt thở không ra hơi, nhưng hắn nào dám dừng lại? Ai cũng không biết lúc nào, khi nào thì vết nứt không gian sẽ mở ra!
Mà đúng lúc này, không gian trước mắt bỗng nhiên bị 1 vết nứt không gian ngạnh sanh xé ra! Mà ở bên trong, 1 ác quỷ toàn thân trắng bệch bị xâu trên cành cây! Tiếp theo, hắc ám mãnh liệt hoàn toàn bao trùm lấy ác quỷ kia, đem nó từ trong vết nứt tiến vào không gian này!
Trong chớp mắt ấy đầu óc Di Thiên trống rỗng! Hắn cũng cảm thấy vô kế khả thi rồi!
Dù sao, đã có quá nhiều không gian nghiền nát bị không gian trọng điệp nuốt vào, bản thân không gian này cũng đang không ngừng tan vỡ, tình huống này giống như thùng sổ xố bị xé mở ra, gần như có thể thấy rõ vé xổ số bên trong!
"Không... Không!"
Phản ứng đầu tiên của Di Thiên chính là mang theo Thâm Vũ quay đầu lại phi tốc chạy trốn! Nhưng tốc độ đoàn hắc ám kia vượt xa tưởng tượng của hắn. Mặc dù khoảng cách tới Ma Vương còn cách xa, nhưng vết nứt không gian lớn như vậy, đã đủ để đưa hắn và Thâm Vũ lôi ra khỏi dị không gian này rồi!
Rất nhanh, thân ảnh của Di Thiên và Thâm Vũ triệt để bị hắc ám bao trùm, lâm vào vạn kiếp bất phục!
Nhưng mà đúng lúc này, tại mặt khác của vết nứt không gian kia, vậy mà lại xuất hiện một đạo vết nứt không gian lớn khác! Cái này cũng không phải do Ma Vương tạo thành, mà là bản thân không gian sụp đổ sinh ra khe hở. Trong không gian này tánh mạng không phải là hộ gia đình đã chết quá hai phần ba, mà những thứ khác toàn bộ tan thành mây khói rồi. Dưới tình huống này, vết nứt không gian chung quanh nơi này cũng đang không ngừng biến lớn, lâm vào tình trạng sụp đổ.
Nhưng vì nguyên nhân hai vết nứt không gian tiếp xúc lẫn nhau, ngược lại triệt tiêu lẫn nhau. Để cho Di Thiên và Thâm Vũ tránh thoát một kiếp. Nhưng đây chỉ là tạm thời, một khi không gian này hoàn toàn sụp đổ, bọn hắn cũng sẽ triệt để chết đi!
Giờ phút này, tại Dạ U Cốc xưa kia , bầu trời vẫn là 1 mảnh âm trầm, bỗng nhiên xé mở ra 1 lỗ hổng cự đại, sau đó, Dạ U Cốc khổng lồ triệt để tan rã! Thị trấn nhỏ với những tượng đá bị nguyền rủa, cũng vỡ ra thành mảnh nhỏ, sụp đổ rồi biến mất.
Không gian bành trướng tới trình độ nhất định, sẽ hình thành phản ứng dây chuyền, mà sự bành trướng của dị không gian do 3 hộ gia đình cộng đồng sinh ra tự nhiên càng thêm đáng sợ. Khoảng cách giữa Dạ u cốc tới dị không gian quá mức thân cận, cho nên tự nhiên cũng bị hủy diệt. Nhưng bộ phận không gian bị hủy diệt so với số lượng không gian vô số ở nơi này, cho dù bị phá diệt cũng không đáng kể, vẫn sẽ có những không gian mới sinh ra.
Vô luận như thế nào, đều trốn không thoát. Tầng phòng hộ chung quanh không gian đã bị phá hư. Dưới tình huống này, Ma Vương có thể đem ba người Di Chân toàn bộ kéo ra khỏi dị không gian chỉ là vấn đề thời gian! Dù sao, nhân lực có hạn, cũng không phải trí tuệ có khả năng đền bù chênh lệch. Một khi bị Ma Vương hoàn toàn tập trung vị trí, như vậy không còn 1 tia khả năng có thể đào tẩu.
Ma Vương khủng bố, mây đen không ngừng bao trùm bầu trời, làm người khác cảm thấy run sợ. Hắc ám cơ hồ đã trở thành mầu sắc duy nhất trong không gian này.
Cuối cùng, thời điểm Di Thiên lần nữa mở mắt, hắn thấy bản thân đứng trong 1 màn đêm tối đen, chung quanh là đại lượng mảnh vỡ không gian. Ngay sau đó chúng liền tan rã biến mất. Còn bọn hắn đã hoàn toàn bạo lộ trước mặt Ma Vương.
Lập tức, Di Thiên nhìn thấy cách đó không xa, Lý Ẩn và Di Chân đang đứng đó!
"Tỷ, trốn. Trốn... Chạy mau!"
Hắn cõng Thâm Vũ đang nằm bất tỉnh trên đất, hướng về phía Di Chân nhanh chóng chạy tới, kêu to khan cả giọng.
Đây là nơi nào? Vì cái gì khắp nơi đều là hắc ám? Nếu không phải một vài mảnh vỡ không gian chung quanh tỏa ra chút ánh sáng, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy gì.
Nhưng rất nhanh. Mảnh vỡ không gian cuối cùng cũng biến mất. Chung quanh, không còn mảy may nguồn sáng nào.
Trong bóng tối lan tràn, không hề có bất kỳ chướng ngại vật. Phương xa, chính là nơi của Ma Vương.
Tại đây, vô luận là cao thấp trên dưới Đông Tây Nam Bắc dều hóa thành hắc ám tuyệt đối. Ở nơi này, cho dù có ánh sáng xuất hiện cũng nhanh chóng bị cắn nuốt không còn.
Tuyệt đối chỉ có 1 màu đen.
Đây là nơi Di Chân từng nhìn thấy trong mộng cảnh. Hiện tại, giấc mộng này. Đã trở thành sự thật.
Đối với người mà nói, chỉ có dựa vào ánh sáng mới có thể nhìn thấy đồ vật, mà ở không gian không chút tia sáng nào chẳng khác gì mù lòa.
Hắc ám giống như một cái kén cực lớn vây quanh bọn hắn, mà Di Thiên rốt cục đã cảm thấy tuyệt vọng...
Chỉ là, ngay cả tới trình độ này hắn vẫn ôm lấy Thâm Vũ, không chịu buông ra.
Hi vọng... Hi vọng...
Còn có hi vọng sao?
Cũng vào lúc này, Chính Phong đang ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài, nội tâm nàng 1 mảnh buồn bả. Người sống sót cuối cùng chỉ có 1 mình nàng.
Ở thời khắc cuối cùng nàng cũng không rõ vì sao mình có thể thoát khỏi, hiện tại ngẫm lại, đó chính là kỳ tích. Nàng sở dĩ có thể sống sót đều là vì Lạc hi.
Nàng thề, nhất định phải hảo hảo tiếp tục sống sót, sẽ không lãng phí tánh mạng Lạc Hi hy sinh để kéo dài sinh mệnh nàng. Nàng và Chính Thủy nhất định sẽ rời khỏi nhà trọ!
Nghĩ tới Chính Thủy, nàng cầm điện thoại của Lạc Hi, muốn gọi điện báo bình an với người trong nhà. Vừa rồi một đường tâm thần ngẩn ngơ, lại quên mất chuyện trọng yếu này.
Điện thoại nối thông, người nghe là Chính Tâm.
"Này... Ai, là ai vậy?"
Nghe thấy thanh âm của Chính Tâm rõ ràng mang theo sợ hãi, Chính Phong đè nén nghi hoặc nói: "Là ta đây, Nhị tỷ, Chính Phong ah!"
"Chính… Chính Phong? Không, không tốt rồi, Chính Thủy, Chính Thủy vừa rồi không thấy nó đâu! Là Tiêu Diệp phát hiện , không thấy nó ở trong phòng!"
"Cái ... Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay nửa giờ trước, khi đó..."
"Cụ thể là lúc nào!"
"Hẳn là lúc 9:30 a..."
"Tỷ… tỷ nói cái gì?"
Giờ phút này, trong tử đản chi quán, gian phòng nơi phát hiện tượng sáp của Lạc Chính Phong, có 1 cỗ thi thể đang nằm ngay đó thay thế tượng sáp. Mà cỗ thi thể này, có khuôn mặt giống y hệt Lạc Chính Phong, chính là Lạc Chính Thủy! Bụng của nàng bị ngạnh sanh xé ra, nội tạng bên trong biến mất không còn chút gì! Lạc Chính Thủy vốn đang ở trong phòng, nhưng 9 giờ 30 phút nàng lại phát hiện bản thân bỗng nhiên xuất hiện trong tử đản chi quán. Chính vì vậy mà nàng cực kỳ sợ hãi, rõ ràng không phải chấp hành huyết tự, tại sao vẫn bị nhận nguyền rủa? Thẳng đến khi bản thân nàng chết đi vô cùng thê thảm, nàng cũng không rõ, tại sao mình lại chết!
Lúc đầu, bọn hắn nghĩ phát ra hiện tượng sáp của "Lạc Chính Phong", nhưng kỳ thật nó là của Lạc Chính Thủy! Hai người là tỷ muội sinh tư cho nên gương mặt cực kỳ giống nhau, căn bản không có ai phát hiện ra mánh khóe!
Tượng sáp Bạch Văn Khanh trước khi chết nhìn thấy, mới chân chính là tượng sáp của Lạc Chính Phong! Cho nên hắn mới kinh hãi như vậy!
Mà Lạc Hi kỳ thật chẳng hề đặc biệt gì hết, không tìm thấy tượng sáp của hắn là bởi vì sau khi hắn tìm thấy tượng sáp của mình liền hoảng sợ đem nó vứt đi mà không nói cho người khác. Tử tướng của hắn khi chết đúng là bị 1 con dao đâm vào ngực, nơi đặt tượng sáp của hắn cũng là gian phòng kia! Thời gian hắn chết hoàn toàn trùng khớp với thời gian trên đồng hồ bằng sáp!
Lạc Chính Phong lúc này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Mà thời gian tử vong chính thức của nàng là 10 giờ lẻ 5 phút.
Chính là lúc này, không sai biệt lắm.
Chính Phong lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, nàng cần phải nghĩ biện pháp! Nàng muốn nhanh một chút trở về nhà trọ! Xe lửa... Không đủ nhanh... cần phải tìm người giải trừ huyết tự cho mình, mang mình trở về...
Thế nhưng ai sẽ làm như vậy? Hơn nữa Chính Thủy cũng đã chết, cho dù nàng còn sống cũng không thể làm được điều này.
Nàng chỉ có thể chờ đợi tuyệt vọng hàng lâm!
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác hụt 1 cái tiếp theo cả người ngã vào 1 căn phòng hắc ám. Trước mắt, là thi thể vô cùng thê thảm của Bạch Văn Khanh. Mà nàng, toàn thân đã không thể động đậy.
Huyết tự vượt khỏi tầm kiểm soát. Giống như lúc trước đã từng nói "Siêu việt chưởng khống". Tuy những huyết tự sau không nói rõ là "Vượt qua chưởng khống", nhưng đó là vì nhà trọ không thông báo nữa mà thôi. Mà hết thảy căn nguyên Bồ Mỹ Linh không cách nào đoán ra được, chính là 1 nhân tố —— Ma Vương.
Những huyết tự lúc này đây không còn phù hợp với nội dung tiên đoán của Bồ Mỹ Linh nữa. Nguyên nhân chính là vì Ma Vương, năng lực của hắn là do Ma Vương ban tặng, tự nhiên cũng chỉ có Ma Vương mới có thể đánh vỡ.
Đối tượng Bồ Mỹ Linh duy nhất không cách nào tiên đoán và chưởng khống chính là Ma Vương! Bản thân hắn sinh ra trong 1 dị không gian, cho nên ngay từ lúc bắt đầu hắn đã là 1 khôi lỗi do ma vương tạo ra.
Huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương làm gia tăng độ khó của 10 lần huyết tự , cũng từng bước làm cho huyết tự vượt ngoài tầm chưởng khống. Cho nên Lạc Chính Thủy không liên quan cũng bị kéo vào trong huyết tự này.
Mà theo thời gian trôi qua, Lạc Chính Phong chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong bóng đêm, nàng chỉ có thể nằm đó chờ đợi tử vong đến.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, một khắc cuối cùng, xuất hiện trước mặt Lạc Chính Phong là...
Huyết tự tuyên cáo kết thúc, toàn bộ thành viên đều tử vong.
Mà bởi vì không có người sống sót, cho nên không ai biết, bọn hắn trước lúc chết rốt cục đã thấy thứ gì lại có thể sợ hãi đến thế...
Mà tiến vào trong không gian kia, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là Lý Ẩn tay mang theo đèn lồng. Trí nhớ của nàng cũng tức khắc trở lại.
"Theo ta đi." Lý Ẩn nói xong 1 câu liền lôi kéo Di Chân nhanh chóng rời đi. Sau đó, hắn tiếp tục nói: "Ta mang ngươi đi tìm ngọn lửa mới. Còn có, pho tượng đang ở trong tay ta. Ngươi yên tâm đi."
Nơi này là 1 không gian trọng điệp khác. Ma Vương tạm thời sẽ không xâm nhập vào đây, nhưng không ai biết có thể kéo dài được bao lâu.
"Thế nhưng mà Di Thiên..."
"Ta không cứu được hắn. Ngươi bởi vì tiến vào trong không gian trọng điệp ta mới kéo ra được, nhưng... Ngươi cũng biết, ta duy trì không được bao lâu."
Trong lòng Di Chân lúc này có 1 nghi hoặc cực lớn.
Lý Ẩn cũng không phải hình chiếu phân thân như Di Thiên, vì sao có thể đem mình từ không gian tan vỡ kéo ra?
"Lý Ẩn... Ta..."
"Có chuyện đợi lát nữa nói sau. Bây giờ không phải thời điểm."
Mà nguyên lai ở trong không gian kia, Di Thiên mang theo Thâm Vũ, dựa theo lộ tuyến Di Chân an bài, một đường chạy băng băng...
Lúc trước, bọn hắn cùng với Lý Ẩn và Tinh Thần bị tách ra. Dù sao cục diện hiện tại quá mức hỗn loạn, mà người thứ nhất Di Thiên muốn dẫn đi chính là Thâm Vũ.
Hắn lúc ấy chỉ nói 1 câu đơn giản: "Theo ta!" Sau đó liền kéo theo Thâm Vũ nhanh chóng chạy đi.
Bây giờ thời gian đang tương đối khẩn trương, hắn cũng không biết, bản thân mình và Thâm Vũ còn có thể chống đỡ được bao lâu. Trên thực tế, khoảng cách tới khi không gian này sụp đổ đã không còn xa. Trong quá trình bành trướng đụng độ với không gian trọng điệp khác mà sinh ra vỡ vụn, những sinh mạng sinh ra trong không gian này cũng lục đục tan rã. Bản thân không gian không ổn định rất nhanh sẽ tan vỡ, nếu không gian tan vỡ mà nói..., một tầng phòng hộ cuối cùng cũng tương đương không còn tồn tại. Đến lúc đó, đối mặt với Ma Vương, bọn hắn chẳng khác nào không còn bất luận bình chướng gì ngăn cản nữa, chỉ có thể mặc cho ma vương xâm lược rồi.
Tuy Di Chân tạm thời tránh được một kiếp. Nhưng hai người kia tùy ý chết mất một người, Di Chân cũng đồng dạng không cách nào thoát chết.
"Không được... Tinh Thần, Tinh Thần còn ở đằng kia!" Thâm Vũ lúc này nhìn về phía bóng lưng Tinh Thần ở phía sau nói: "Tinh Thần... Ta không thể vứt bỏ hắn mặc kệ!"
Di Thiên lúc này đâu chịu buông tay. Ngược lại túm càng chặc hơn. Hắn vừa rồi chứng kiến Lý Ẩn rõ ràng biến mất lại xuất hiện, hắn bắt đầu ý thức được, cái không gian này căn bản chỉ là hư giả. Nơi này không phải thế giới sự thật!
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ kỹ càng chuyện này. Cho nên, hắn tiếp tục kéo theo Thâm Vũ chạy trốn. Mà dựa theo lộ tuyến Di Chân an bài cũng vẫn tương đối nguy hiểm. Dựa theo lời nói của nàng, xác suất xuất hiện vết nứt đã ngoài 50%.
Nhưng bây giờ đã đến tình trạng nhất định liều chết 1 phen. Cho nên, Di Thiên không hề giữ lại mà bạo phát ra tốc độ nhanh nhất. Mà cũng may thể chất của hắn không tệ, không lâu lắm, đã chạy được khoảng một km, mặc dù mệt thở hồng hộc, nhưng chung quanh đã không còn xuất hiện vết nứt không gian.
"Tinh Thần... Hắn, không có việc gì a?" Thâm Vũ lộ ra thần sắc ảm đạm, lúc này nàng vẫn không ngừng quay đầu nhìn lại chứ không hề chú ý 4 phương 8 hướng có xuất hiện vết nứt hay không.
Trái tim Di Thiên như bị đao cắt. Hắn giờ phút này mới minh bạch, trong lòng hắn, Thâm Vũ kỳ thật có bao nhiêu trọng yếu.
Tuy thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng hắn thật sự phi thường phi thường yêu thích Thâm Vũ. Mà bây giờ. Vô luận như thế nào hắn cũng phải mang nàng tránh được 1 kiếp này. Cho dù trong lòng nàng không có hắn, hắn cũng nhất định phải bảo vệ tốt nàng.
"Hắn không có việc gì đâu... Cùng ta rời đi, Thâm Vũ!"
Di Thiên lúc này mang theo Thâm Vũ một đường tiếp tục chạy tới. Tuy đã mệt thở không ra hơi, nhưng hắn nào dám dừng lại? Ai cũng không biết lúc nào, khi nào thì vết nứt không gian sẽ mở ra!
Mà đúng lúc này, không gian trước mắt bỗng nhiên bị 1 vết nứt không gian ngạnh sanh xé ra! Mà ở bên trong, 1 ác quỷ toàn thân trắng bệch bị xâu trên cành cây! Tiếp theo, hắc ám mãnh liệt hoàn toàn bao trùm lấy ác quỷ kia, đem nó từ trong vết nứt tiến vào không gian này!
Trong chớp mắt ấy đầu óc Di Thiên trống rỗng! Hắn cũng cảm thấy vô kế khả thi rồi!
Dù sao, đã có quá nhiều không gian nghiền nát bị không gian trọng điệp nuốt vào, bản thân không gian này cũng đang không ngừng tan vỡ, tình huống này giống như thùng sổ xố bị xé mở ra, gần như có thể thấy rõ vé xổ số bên trong!
"Không... Không!"
Phản ứng đầu tiên của Di Thiên chính là mang theo Thâm Vũ quay đầu lại phi tốc chạy trốn! Nhưng tốc độ đoàn hắc ám kia vượt xa tưởng tượng của hắn. Mặc dù khoảng cách tới Ma Vương còn cách xa, nhưng vết nứt không gian lớn như vậy, đã đủ để đưa hắn và Thâm Vũ lôi ra khỏi dị không gian này rồi!
Rất nhanh, thân ảnh của Di Thiên và Thâm Vũ triệt để bị hắc ám bao trùm, lâm vào vạn kiếp bất phục!
Nhưng mà đúng lúc này, tại mặt khác của vết nứt không gian kia, vậy mà lại xuất hiện một đạo vết nứt không gian lớn khác! Cái này cũng không phải do Ma Vương tạo thành, mà là bản thân không gian sụp đổ sinh ra khe hở. Trong không gian này tánh mạng không phải là hộ gia đình đã chết quá hai phần ba, mà những thứ khác toàn bộ tan thành mây khói rồi. Dưới tình huống này, vết nứt không gian chung quanh nơi này cũng đang không ngừng biến lớn, lâm vào tình trạng sụp đổ.
Nhưng vì nguyên nhân hai vết nứt không gian tiếp xúc lẫn nhau, ngược lại triệt tiêu lẫn nhau. Để cho Di Thiên và Thâm Vũ tránh thoát một kiếp. Nhưng đây chỉ là tạm thời, một khi không gian này hoàn toàn sụp đổ, bọn hắn cũng sẽ triệt để chết đi!
Giờ phút này, tại Dạ U Cốc xưa kia , bầu trời vẫn là 1 mảnh âm trầm, bỗng nhiên xé mở ra 1 lỗ hổng cự đại, sau đó, Dạ U Cốc khổng lồ triệt để tan rã! Thị trấn nhỏ với những tượng đá bị nguyền rủa, cũng vỡ ra thành mảnh nhỏ, sụp đổ rồi biến mất.
Không gian bành trướng tới trình độ nhất định, sẽ hình thành phản ứng dây chuyền, mà sự bành trướng của dị không gian do 3 hộ gia đình cộng đồng sinh ra tự nhiên càng thêm đáng sợ. Khoảng cách giữa Dạ u cốc tới dị không gian quá mức thân cận, cho nên tự nhiên cũng bị hủy diệt. Nhưng bộ phận không gian bị hủy diệt so với số lượng không gian vô số ở nơi này, cho dù bị phá diệt cũng không đáng kể, vẫn sẽ có những không gian mới sinh ra.
Vô luận như thế nào, đều trốn không thoát. Tầng phòng hộ chung quanh không gian đã bị phá hư. Dưới tình huống này, Ma Vương có thể đem ba người Di Chân toàn bộ kéo ra khỏi dị không gian chỉ là vấn đề thời gian! Dù sao, nhân lực có hạn, cũng không phải trí tuệ có khả năng đền bù chênh lệch. Một khi bị Ma Vương hoàn toàn tập trung vị trí, như vậy không còn 1 tia khả năng có thể đào tẩu.
Ma Vương khủng bố, mây đen không ngừng bao trùm bầu trời, làm người khác cảm thấy run sợ. Hắc ám cơ hồ đã trở thành mầu sắc duy nhất trong không gian này.
Cuối cùng, thời điểm Di Thiên lần nữa mở mắt, hắn thấy bản thân đứng trong 1 màn đêm tối đen, chung quanh là đại lượng mảnh vỡ không gian. Ngay sau đó chúng liền tan rã biến mất. Còn bọn hắn đã hoàn toàn bạo lộ trước mặt Ma Vương.
Lập tức, Di Thiên nhìn thấy cách đó không xa, Lý Ẩn và Di Chân đang đứng đó!
"Tỷ, trốn. Trốn... Chạy mau!"
Hắn cõng Thâm Vũ đang nằm bất tỉnh trên đất, hướng về phía Di Chân nhanh chóng chạy tới, kêu to khan cả giọng.
Đây là nơi nào? Vì cái gì khắp nơi đều là hắc ám? Nếu không phải một vài mảnh vỡ không gian chung quanh tỏa ra chút ánh sáng, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy gì.
Nhưng rất nhanh. Mảnh vỡ không gian cuối cùng cũng biến mất. Chung quanh, không còn mảy may nguồn sáng nào.
Trong bóng tối lan tràn, không hề có bất kỳ chướng ngại vật. Phương xa, chính là nơi của Ma Vương.
Tại đây, vô luận là cao thấp trên dưới Đông Tây Nam Bắc dều hóa thành hắc ám tuyệt đối. Ở nơi này, cho dù có ánh sáng xuất hiện cũng nhanh chóng bị cắn nuốt không còn.
Tuyệt đối chỉ có 1 màu đen.
Đây là nơi Di Chân từng nhìn thấy trong mộng cảnh. Hiện tại, giấc mộng này. Đã trở thành sự thật.
Đối với người mà nói, chỉ có dựa vào ánh sáng mới có thể nhìn thấy đồ vật, mà ở không gian không chút tia sáng nào chẳng khác gì mù lòa.
Hắc ám giống như một cái kén cực lớn vây quanh bọn hắn, mà Di Thiên rốt cục đã cảm thấy tuyệt vọng...
Chỉ là, ngay cả tới trình độ này hắn vẫn ôm lấy Thâm Vũ, không chịu buông ra.
Hi vọng... Hi vọng...
Còn có hi vọng sao?
Cũng vào lúc này, Chính Phong đang ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài, nội tâm nàng 1 mảnh buồn bả. Người sống sót cuối cùng chỉ có 1 mình nàng.
Ở thời khắc cuối cùng nàng cũng không rõ vì sao mình có thể thoát khỏi, hiện tại ngẫm lại, đó chính là kỳ tích. Nàng sở dĩ có thể sống sót đều là vì Lạc hi.
Nàng thề, nhất định phải hảo hảo tiếp tục sống sót, sẽ không lãng phí tánh mạng Lạc Hi hy sinh để kéo dài sinh mệnh nàng. Nàng và Chính Thủy nhất định sẽ rời khỏi nhà trọ!
Nghĩ tới Chính Thủy, nàng cầm điện thoại của Lạc Hi, muốn gọi điện báo bình an với người trong nhà. Vừa rồi một đường tâm thần ngẩn ngơ, lại quên mất chuyện trọng yếu này.
Điện thoại nối thông, người nghe là Chính Tâm.
"Này... Ai, là ai vậy?"
Nghe thấy thanh âm của Chính Tâm rõ ràng mang theo sợ hãi, Chính Phong đè nén nghi hoặc nói: "Là ta đây, Nhị tỷ, Chính Phong ah!"
"Chính… Chính Phong? Không, không tốt rồi, Chính Thủy, Chính Thủy vừa rồi không thấy nó đâu! Là Tiêu Diệp phát hiện , không thấy nó ở trong phòng!"
"Cái ... Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay nửa giờ trước, khi đó..."
"Cụ thể là lúc nào!"
"Hẳn là lúc 9:30 a..."
"Tỷ… tỷ nói cái gì?"
Giờ phút này, trong tử đản chi quán, gian phòng nơi phát hiện tượng sáp của Lạc Chính Phong, có 1 cỗ thi thể đang nằm ngay đó thay thế tượng sáp. Mà cỗ thi thể này, có khuôn mặt giống y hệt Lạc Chính Phong, chính là Lạc Chính Thủy! Bụng của nàng bị ngạnh sanh xé ra, nội tạng bên trong biến mất không còn chút gì! Lạc Chính Thủy vốn đang ở trong phòng, nhưng 9 giờ 30 phút nàng lại phát hiện bản thân bỗng nhiên xuất hiện trong tử đản chi quán. Chính vì vậy mà nàng cực kỳ sợ hãi, rõ ràng không phải chấp hành huyết tự, tại sao vẫn bị nhận nguyền rủa? Thẳng đến khi bản thân nàng chết đi vô cùng thê thảm, nàng cũng không rõ, tại sao mình lại chết!
Lúc đầu, bọn hắn nghĩ phát ra hiện tượng sáp của "Lạc Chính Phong", nhưng kỳ thật nó là của Lạc Chính Thủy! Hai người là tỷ muội sinh tư cho nên gương mặt cực kỳ giống nhau, căn bản không có ai phát hiện ra mánh khóe!
Tượng sáp Bạch Văn Khanh trước khi chết nhìn thấy, mới chân chính là tượng sáp của Lạc Chính Phong! Cho nên hắn mới kinh hãi như vậy!
Mà Lạc Hi kỳ thật chẳng hề đặc biệt gì hết, không tìm thấy tượng sáp của hắn là bởi vì sau khi hắn tìm thấy tượng sáp của mình liền hoảng sợ đem nó vứt đi mà không nói cho người khác. Tử tướng của hắn khi chết đúng là bị 1 con dao đâm vào ngực, nơi đặt tượng sáp của hắn cũng là gian phòng kia! Thời gian hắn chết hoàn toàn trùng khớp với thời gian trên đồng hồ bằng sáp!
Lạc Chính Phong lúc này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Mà thời gian tử vong chính thức của nàng là 10 giờ lẻ 5 phút.
Chính là lúc này, không sai biệt lắm.
Chính Phong lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, nàng cần phải nghĩ biện pháp! Nàng muốn nhanh một chút trở về nhà trọ! Xe lửa... Không đủ nhanh... cần phải tìm người giải trừ huyết tự cho mình, mang mình trở về...
Thế nhưng ai sẽ làm như vậy? Hơn nữa Chính Thủy cũng đã chết, cho dù nàng còn sống cũng không thể làm được điều này.
Nàng chỉ có thể chờ đợi tuyệt vọng hàng lâm!
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác hụt 1 cái tiếp theo cả người ngã vào 1 căn phòng hắc ám. Trước mắt, là thi thể vô cùng thê thảm của Bạch Văn Khanh. Mà nàng, toàn thân đã không thể động đậy.
Huyết tự vượt khỏi tầm kiểm soát. Giống như lúc trước đã từng nói "Siêu việt chưởng khống". Tuy những huyết tự sau không nói rõ là "Vượt qua chưởng khống", nhưng đó là vì nhà trọ không thông báo nữa mà thôi. Mà hết thảy căn nguyên Bồ Mỹ Linh không cách nào đoán ra được, chính là 1 nhân tố —— Ma Vương.
Những huyết tự lúc này đây không còn phù hợp với nội dung tiên đoán của Bồ Mỹ Linh nữa. Nguyên nhân chính là vì Ma Vương, năng lực của hắn là do Ma Vương ban tặng, tự nhiên cũng chỉ có Ma Vương mới có thể đánh vỡ.
Đối tượng Bồ Mỹ Linh duy nhất không cách nào tiên đoán và chưởng khống chính là Ma Vương! Bản thân hắn sinh ra trong 1 dị không gian, cho nên ngay từ lúc bắt đầu hắn đã là 1 khôi lỗi do ma vương tạo ra.
Huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương làm gia tăng độ khó của 10 lần huyết tự , cũng từng bước làm cho huyết tự vượt ngoài tầm chưởng khống. Cho nên Lạc Chính Thủy không liên quan cũng bị kéo vào trong huyết tự này.
Mà theo thời gian trôi qua, Lạc Chính Phong chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong bóng đêm, nàng chỉ có thể nằm đó chờ đợi tử vong đến.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, một khắc cuối cùng, xuất hiện trước mặt Lạc Chính Phong là...
Huyết tự tuyên cáo kết thúc, toàn bộ thành viên đều tử vong.
Mà bởi vì không có người sống sót, cho nên không ai biết, bọn hắn trước lúc chết rốt cục đã thấy thứ gì lại có thể sợ hãi đến thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.