Quyển 30 - Chương 31: năm mươi năm Luân Hồi tới hạn (thượng)
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Mạc Thủy Đồng lúc này đang cầm 1 chén trà bằng sứ tinh xảo, bên trong có đầy nước trà.
Giờ phút này, đối diện với với nàng là cha mẹ đã qua đời. Nhìn thần sắc 2 người hòa ái,
Mạc Thủy Đồng có 1 loại cảm giác rất an tâm.
Nâng chén trà lên, vừa muốn uống lại phát hiện trước trong chén đã biến thành tối đen như mực! Không chờ nàng kịp phản ứng, đoàn nước màu đen kia không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành 1 cái lỗ đen!
Mạc Thủy Đồng cứ như vậy bị kéo vào không gian nơi của ma vương.
Bỏ qua Mạc Thủy Đồng vừa chết, trước mắt những người còn sống, nếu không tính Di Chân, Di Thiên và Lục… thì chỉ còn 6 người. Lý Ẩn, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, La Hưu, Bồ Liền Sinh.
Trừ những người đó ra, chẳng còn ai sống sót cả.
Mà bây giờ, Liền Sinh nhìn Thâm Vũ trước mắt lại càng cảm giác có 1 loại tình cảm thân thiết, còn La Hưu cũng có cảm giác cường liệt như vậy. Hắn càng nhìnThâm Vũ càng cảm thấy nàng rất giống Niệm Tuyết, không chỉ đơn thuần là dung mạo, mà ngay cả tính cách và ngữ khí cũng cơ hồ không khác biệt.
Nhưng nếu nói như vậy thì Liền Sinh và Thâm Vũ lại càng giống. Mặc dù hắn là 1 nam tử nhưng bản thân cực kỳ tuấn mỹ, mà Thâm Vũ hoàn toàn kế thừa nét ôn nhu trong vẻ đẹp của Liền Sinh. Hai người nếu như đi đường tự xưng là huynh muội cũng không ai hoài nghi.
"Ta tên là Bồ Liền Sinh." Liền Sinh bước về phía Thâm Vũ, lên tiếng hỏi: "Bồ Thâm Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt."
Thời điểm Liền Sinh tiến vào nhà trọ thì Thâm Vũ đã rời đi chấp hành huyết tự ma vương rồi, nhưng hắn đã sớm thông qua Lý Ẩn biết được nhiều chuyện về nàng. Đây là lần đầu tiên 2 người chân chính gặp mặt. Mà Thâm Vũ cũng đồng dạng, vừa nhìn thấy Liền Sinh cũng có một loại cảm giác thân thiết, giống như đối phương chính là người thân của mình. Dung mạo tương tự nhau, nhất là đôi mắt, cơ hồ như từ 1 khuân đúc ra.
"Bồ... Bồ Liền... Sinh." Thâm Vũ hướng về phía Liền Sinh bước tới, cảm giác huyết mạch tương liên làm nàng thấy rất thân thiết, ấm áp. Rất nhanh ánh mắt nàng lại tập trung lên người La Hưu đứng 1 bên.
Cũng giống như Liền Sinh, nàng đối với người này có 1 loại cảm giác thân thiết không nói nên lời. Đây cũng là lần thứ nhất nàng nhìn thấy La Hưu. Trước kia thời điểm Thập Tam ở trong nhà trọ, số lần gặp mặt Thâm Vũ rải rác không có bao nhiêu. Tuy rằng nàng và Thập Tam là anh hem họ, nhưng song phương lại không có cảm giác đặc biệt gì. Bất quá trước mặt La Hưu là cậu ruột, cảm ứng thân tình lại mạnh mẽ hơn.
"Xin chào, ta là La Hưu, 1 hộ gia đình mới." thần sắc luôn lạnh nhạt của La Hưu lúc này cũng lộ ra 1 tia vui mừng, tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng Thâm Vũ mang tới cho hắn 1 cảm giác cực kỳ giống Niệm Tuyết. Trước kia, La Cốt và La Hưu rất yêu thương muội muội, nhưng sau này trưởng thành phân tán mỗi người 1 nơi, ngay cả hắn kết hôn cũng không có mời 2 người tham gia. Một năm sau khi kết hôn, Hàn Cẩn mới được gặp mặt Niệm Tuyết. Mà vài năm sau, Niệm Tuyết liền qua đời. Thẳng thắn mà nói nữ nhân của La gia có tuổi thọ rất ngắn, cho nên trong nội tâm La Hưu rất khổ sở nhưng cũng không nghi ngờ gì. Vì vậy hắn không nghĩ Thâm Vũ và La gia lại có mối liên hệ huyết mạch.
Là ảo giác thôi. La hưu chỉ có thể an ủi nội tâm của chình mình như thế. Nhưng Thâm Vũ lúc này lại đột nhiên hỏi: "La hưu... Ngươi là, cổ sư sao? Ngươi có biết La Niệm Tuyết?"
Nghe đến cái tên này, trong đầu hắn cứ như có sấm sét nổ tung 1 cái! La hưu làm sao có thể không biết? muội muội nhỏ tuổi nhất, mất khi còn quá trẻ, thậm chí hắn không có cơ hội nhìn mặt nó lần cuối. Chớp mắt, hắn cơ hồ không thể tin được.
"Niệm Tuyết, ngươi quen biết Niệm Tuyết? Nàng là muội muội ta!"
"La Niệm Tuyết... Là ..."
Chữ mẹ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên Thâm Vũ cảm giác sau lưng phát lạnh... Nàng quay đầu nhìn lại nhưng cái gì cũng không có. Thời điểm quay đầu về vị trí cũ, nàng chợt nhìn thấy 1 tràng cảnh kinh hoàng...
Mà hiện tại Lý Ẩn mang theo Di Chân không ngừng chạy trong nhà trọ. Hắn phát hiện, hắn chạy xuống phía dưới nhưng lại là leo lên tầng trên, còn hướng lên trên chạy… tất nhiên vẫn sẽ hướng lên trên. Nói cách khác, Lý Ẩn đang ở trong 1 dị không gian là nhà trọ!
Lý ẩn lại lần nữa đối mặt với quỷ hồn trong nhà trọ. Lúc này hắn lôi Di Chân chạy hướng lên trên. Bởi vì ác linh đang ở phía dưới từng bước đuổi tới! Hắn và Di Chân chỉ có thể lẩn trốn mà thôi. Lý Ẩn càng lúc càng khẩn trương, vì ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã bị dập tắt!
Hiện tại, Lý Ẩn và Di Chân không còn con đường nào khác ngoài chạy trốn!
Nhưng chạy trốn rồi cũng sẽ tới điểm cuối. Hai người đã chạy lên tầng 29, lên tiếp nữa sẽ là sân thượng rồi! Lúc đó thì đúng là lên trời không có đường, địa ngục không có lối!
Nhìn xuống phía dưới, một cánh tay nhợt nhạt vẫn đang không ngừng vịn lan can đi lên! Hơn nữa tốc độ… thực quá nhanh!
Một khi lên tới đây, Lý Ẩn và Di Chân bị kéo vào không gian của Ma Vương chỉ là vấn đề thời gian!
"Di Chân..." Lý Ẩn nắm chặt lấy tay Di Chân, hắn sẽ không do dự nữa. Bất luận lưu luyến thế nào thì trước kia cũng chỉ là trước kia, đối với hắn mà nói, Di Chân hiện tại mới là người hắn yêu.
Hắn không sẽ vứt bỏ nàng. Coi như đối mặt với tử vong cũng vậy!
"Di Chân, " Lý Ẩn hít sâu 1 hơi bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, "Mặc dù hiện tại anh không cách nào quên được Tử Dạ. Thế nhưng anh thực sự yêu em. Xin em hãy nhớ kỹ, cho dù chết anh cũng vẫn yêu em!"
Cùng lúc đó... Di Thiên ở thế giới sự thật, cũng đang đứng ở nơi giống như Lý Ẩn và Di Chân đang đứng. Chính là tầng 29, trên bậc cầu thang xông lên sân thượng. Trước mắt hắn là cánh cửa dẫn ra sân thượng.
Hắn hiện tại sau khi khôi phục được ý thức, chỉ cần 1 ý niệm liền có thể trở về nhà trọ. Mà hắn sau khi trở về nhà trọ thì lời nguyền dưới tháp di tích cũng tự động giải trừ, vô số ác quỷ phụ thể trên người hắn tự nhiên đều biến mất. Đồng thời trên người Lý Ẩn, Di Chân cùng Thâm Vũ cũng không còn tồn tại lời nguyển rủa của tháp di tích dưới mặt đất.
Hắn lật tay lấy ra một cái chìa khóa, đây là thứ Lục đưa cho hắn.
Sau đó, hắn nhét chìa khóa vào trong lỗ khóa trước mặt, tiếp theo đẩy cửa mở ra.
Thế nhưng phía sau cánh cửa không phải là sân thượng, mà là... Một hành lang hẹp dài, 2 bên hành lang là từng dãy cửa phòng! Di Thiên bước vào, cánh cửa liền sập lại ngay lập tức!
"Nhiều hơn một thứ" ý chỉ, nhiều hơn một “tầng”! Nhà trọ thực sự không phải có 29 tầng mà là 30 tầng! Chỉ có điều tầng thứ 30 này, phải có chìa khóa mới có thể mở ra, mà không gian của ma vương, chính là tầng thứ 30 trong nhà trọ!
Nói cách khác, Ma Vương trước mắt, đang ở trong tầng lầu này!
Trong không khí tràn ngập 1 cỗ khí tức hắc ám. Trên hành lang không hề có đèn. Sau khi cửa đóng lại tối tới mức đưa tay không thấy được 5 ngón. Mà Di Thiên trong bóng đêm chậm dãi rảo bước.
Nơi này thực sự không phải chỉ có 1 mình hắn đi qua. Trong lịch sử dài dòng và buồn chán của nhà trọ đã có rất nhiều người phát hiện ra nhà trọ có nhiều hơn 1 tầng. Mà từ bên ngoài nhìn vào nhà trọ đích thực chỉ có 29 tầng, ngồi thang máy cũng chỉ lên tới lầu 29, đi lên nữa chính là tầng thượng.
Nhưng cánh cửa dẫn ra tầng thượng còn có thể đưa bọn hắn tới không gian của tầng thứ 30. Những người phát hiện ra điểm này hơn phân nửa đều đã tiến vào tầng thứ 30. Mà trong nhà trọ từ tầng thứ nhất cho tới tầng thứ 29 quỷ không được phép tiến vào, còn tầng thứ 30 thuộc về ma vương là ngoại lệ. Và những hộ gia đình đi theo quan sát huyết tự cấp ma vương trở về, càng tiếp cận tầng cao nhất của nhà trọ sẽ càng cảm thấy nguy hiểm. Chính vì lẽ đó Bồ Liền Sinh ở tầng 29 lúc nào cũng sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Đáng nhắc tới chính là, lúc trước Nghiêm Văn Nhã cùng Đường Hoa bởi vì chỉ thị của Thượng Quan Miên phải trở về nhà trọ, đụng độ ác linh nhà kho, sau đó Thượng Quan Miên nói sẽ tới sân thượng tiếp ứng cho bọn hắn, vì vậy bọn hắn mới chạy lên trên tầng cao nhất, dùng súng bắn nát ổ khóa cửa tầng thượng, vừa mở ra lại nhìn thấy 1 khung cảnh khác lạ. Vì thế, Nghiêm Văn Nhã mới thốt lên: "Làm sao có thể... Ngươi... Ngươi..." ( chương 3 cuốn 28)
"Làm sao có thể" là chỉ hắn không thể tin nổi trước mặt tại sao là 1 hành lang mờ tối, còn "Ngươi" là chỉ, trên hành lang xuất hiện 1 hình chiếu phân thân của Lục. Bất quá hiện tại hình chiếu đó đã biến mất, vốn Lục nghĩ rằng nó vẫn đang phong ấn ma vương, nhưng hiện tại nó đã thực sự tiêu biến hoàn toàn.
Giờ phút này, trên người Di Thiên có bản khế ước địa ngục Lục đưa cho. Tuy rằng trí nhớ của Lục bị thiếu hụt không biết được sự tình nhà trọ có nhiều hơn 1 thứ là 1 tầng, nhưng Bồ Mỹ Linh đã nhắc nhở nàng, phải tìm được cái chìa khóa này. Chìa khóa này là thứ mở ra sinh lộ bị ẩn dấu. Mà bên trên chìa khóa cũng có khắc 1 con số "30" .
Vô luận là Lục hay là Di Thiên cũng không thể hiểu được “30” là ý gì.
Đây là cánh cửa thông tới tầng thứ 30, bình thường đều được khóa lại, hơn nữa chất liệu của cánh cửa và ổ khóa đều cực kỳ rắn chắc, muốn dùng sức con người mở ra là không thể nào, trừ phi dùng súng hoặc boom. Hộ gia đình bình thường làm sao có thể nhàm chán muốn mở cánh cửa này ra, dù sao ngồi thang máy cũng có thể lên được tới sân thượng! Cho nên mới nói Nghiêm Văn Nhã và Đường Hoa xui xẻo tới cực điểm. Cho dù bọn hắn có lui lại không tiến vào, nhưng đã phát hiện ra bí mật này, có thể ở trong 29 tầng của nhà trọ không có việc gì, nhưng trong tình huống vương không bị phong ấn, 1 khi bước ra ngoài nhà trọ chỉ có 1 kết cục, chính là chết. Mà cứ cho rằng bọn hắn có thể sống sót, thì với tỷ lệ tử vong hiện tại, bí mật này sẽ được lưu truyền trong bao lâu? Tóm lại tin tức rồi sẽ có 1 ngày biến mất, vì nhà trọ có quá nhiều phương pháp thủ tiêu.
Giờ phút này tại tầng thứ 30 tuy rằng rất tối, nhưng Di Thiên bị nhốt trong bóng tối 1 thời gian dài, năng lực thích ứng rất mạnh.
Đúng lúc này hắn bỗng nhiên thấy trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó vết nứt ngày càng lan rộng ra, biến thành 1 cái động lớn, từ trong động có 1 người lao ra, chính là La Hưu!
La Hưu đã bị kéo vào không gian của ma vương tại tầng thứ 30!
Ngay sau đó, có 1 cánh cửa liền mở ra, La Hưu trào lên cảm giác nguy hiểm, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng hắn đã bị cánh cửa kia hút vào, ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại!
Hết thảy, khôi phục yên tĩnh!
Cánh cửa kia cách nơi này khoảng chừng 20m! Mà trong 10m mới có thể phong ấn Ma Vương!
Di Thiên 1 tay cầm lấy bản khế ước, cắn chặt răng phóng vội tới cánh cửa kia! Ma Vương... Đang ở phía sau cánh cửa đó!
Cho tới nay, Ma Vương rõ ràng lại ở ngay trên đỉnh đầu mọi hộ gia đình, cách bọn hắn gần tới vậy! Thế nhưng lại chẳng có 1 ai phát hiện.
Mà bây giờ, Liền Sinh kéo theo Thâm Vũ chạy vội giữa rừng cây! Vừa rồi, La Hưu ở trước mặt bọn hăn bị kéo vào lỗ đen! Hiện tại hắn phải bảo vệ Thâm Vũ! Tuyệt đối không thể để nàng bị tổn thương!
Vừa rồi, trong quá trình lẩn trốn, Thâm Vũ đem tất cả những chuyện phụ thân viết ra kể cho Liền Sinh. Nàng lúc ấy nói một câu làm nội tâm Liền Sinh cảm thấy rất ấm áp: "bất luận thế nào phụ thân rất cảm kích ngài! Vì ngài đã mang người tới thế giới sự thật!"
Giờ phút này Liền Sinh chỉ lo lắng cho Thâm Vũ. Nàng và phụ thân nàng giống nhau, 1 khi ma vương không hoàn toàn bị phong ấn, nàng có thể cũng nối gót theo Bồ Mỹ Linh hay không, thậm chí còn thảm bại hơn so với hắn?
Hiện tại, phải phong ấn được ma vương, mọi người mới có 1 tia hy vọng!
Liền Sinh giờ phút này không hề cảm thấy hối hận khi đã mang Bồ Mỹ Linh tiến vào thế giới thật. Bởi vì hắn là biểu tượng cho nguyện vọng của vợ Liền Sinh, đã như thế hắn cũng không khác nào nhi tử của Bồ Liền Sinh!
"Thâm Vũ, nghe đây, con không còn là trẻ mồ côi vì con là cháu gái của Bồ Liền Sinh ta, là huyết mạch của Bồ gia! Chỉ cần ta còn 1 hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ con! Cho nên, con..."
Thân nhân...
Đối với Thâm Vũ mà nói thân nhân cực kỳ quan trọng. Giờ khắc này nàng không còn cô độc nữa, nàng đã có thân nhân!
Trong nội tâm nàng hò hét: Tinh Thần, anh có thấy không? Em hiện tại không còn cô đơn nữa rồi, có lẽ anh cũng cảm thấy rất vui vẻ?
Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay đang cầm tay nàng buông lỏng, nhìn về phía trước nàng hoảng hốt phát hiện, thân ảnh của Bồ Liền Sinh đã biến mất vô tung vô ảnh!
Giờ phút này, Di Thiên đã chạy tới trước cánh cửa kia, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến đại khái cách hắn hơn 20m, trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó 1 thân thể từ trong đó lao ra té trên mặt đất. Người kia đúng là Liền Sinh!
Liền Sinh hiện tại mới kịp phản ứng, hắn thế mà đã tiến vào không gian của ma vương! Thế nhưng kiến trúc nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống trong nhà trọ vây? Mà lúc này cái cửa đối diện hắn mở ra, sau đó Liền Sinh lập tức bị kéo vào bên trong cánh cửa!
Giờ phút này, đối diện với với nàng là cha mẹ đã qua đời. Nhìn thần sắc 2 người hòa ái,
Mạc Thủy Đồng có 1 loại cảm giác rất an tâm.
Nâng chén trà lên, vừa muốn uống lại phát hiện trước trong chén đã biến thành tối đen như mực! Không chờ nàng kịp phản ứng, đoàn nước màu đen kia không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành 1 cái lỗ đen!
Mạc Thủy Đồng cứ như vậy bị kéo vào không gian nơi của ma vương.
Bỏ qua Mạc Thủy Đồng vừa chết, trước mắt những người còn sống, nếu không tính Di Chân, Di Thiên và Lục… thì chỉ còn 6 người. Lý Ẩn, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, La Hưu, Bồ Liền Sinh.
Trừ những người đó ra, chẳng còn ai sống sót cả.
Mà bây giờ, Liền Sinh nhìn Thâm Vũ trước mắt lại càng cảm giác có 1 loại tình cảm thân thiết, còn La Hưu cũng có cảm giác cường liệt như vậy. Hắn càng nhìnThâm Vũ càng cảm thấy nàng rất giống Niệm Tuyết, không chỉ đơn thuần là dung mạo, mà ngay cả tính cách và ngữ khí cũng cơ hồ không khác biệt.
Nhưng nếu nói như vậy thì Liền Sinh và Thâm Vũ lại càng giống. Mặc dù hắn là 1 nam tử nhưng bản thân cực kỳ tuấn mỹ, mà Thâm Vũ hoàn toàn kế thừa nét ôn nhu trong vẻ đẹp của Liền Sinh. Hai người nếu như đi đường tự xưng là huynh muội cũng không ai hoài nghi.
"Ta tên là Bồ Liền Sinh." Liền Sinh bước về phía Thâm Vũ, lên tiếng hỏi: "Bồ Thâm Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt."
Thời điểm Liền Sinh tiến vào nhà trọ thì Thâm Vũ đã rời đi chấp hành huyết tự ma vương rồi, nhưng hắn đã sớm thông qua Lý Ẩn biết được nhiều chuyện về nàng. Đây là lần đầu tiên 2 người chân chính gặp mặt. Mà Thâm Vũ cũng đồng dạng, vừa nhìn thấy Liền Sinh cũng có một loại cảm giác thân thiết, giống như đối phương chính là người thân của mình. Dung mạo tương tự nhau, nhất là đôi mắt, cơ hồ như từ 1 khuân đúc ra.
"Bồ... Bồ Liền... Sinh." Thâm Vũ hướng về phía Liền Sinh bước tới, cảm giác huyết mạch tương liên làm nàng thấy rất thân thiết, ấm áp. Rất nhanh ánh mắt nàng lại tập trung lên người La Hưu đứng 1 bên.
Cũng giống như Liền Sinh, nàng đối với người này có 1 loại cảm giác thân thiết không nói nên lời. Đây cũng là lần thứ nhất nàng nhìn thấy La Hưu. Trước kia thời điểm Thập Tam ở trong nhà trọ, số lần gặp mặt Thâm Vũ rải rác không có bao nhiêu. Tuy rằng nàng và Thập Tam là anh hem họ, nhưng song phương lại không có cảm giác đặc biệt gì. Bất quá trước mặt La Hưu là cậu ruột, cảm ứng thân tình lại mạnh mẽ hơn.
"Xin chào, ta là La Hưu, 1 hộ gia đình mới." thần sắc luôn lạnh nhạt của La Hưu lúc này cũng lộ ra 1 tia vui mừng, tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng Thâm Vũ mang tới cho hắn 1 cảm giác cực kỳ giống Niệm Tuyết. Trước kia, La Cốt và La Hưu rất yêu thương muội muội, nhưng sau này trưởng thành phân tán mỗi người 1 nơi, ngay cả hắn kết hôn cũng không có mời 2 người tham gia. Một năm sau khi kết hôn, Hàn Cẩn mới được gặp mặt Niệm Tuyết. Mà vài năm sau, Niệm Tuyết liền qua đời. Thẳng thắn mà nói nữ nhân của La gia có tuổi thọ rất ngắn, cho nên trong nội tâm La Hưu rất khổ sở nhưng cũng không nghi ngờ gì. Vì vậy hắn không nghĩ Thâm Vũ và La gia lại có mối liên hệ huyết mạch.
Là ảo giác thôi. La hưu chỉ có thể an ủi nội tâm của chình mình như thế. Nhưng Thâm Vũ lúc này lại đột nhiên hỏi: "La hưu... Ngươi là, cổ sư sao? Ngươi có biết La Niệm Tuyết?"
Nghe đến cái tên này, trong đầu hắn cứ như có sấm sét nổ tung 1 cái! La hưu làm sao có thể không biết? muội muội nhỏ tuổi nhất, mất khi còn quá trẻ, thậm chí hắn không có cơ hội nhìn mặt nó lần cuối. Chớp mắt, hắn cơ hồ không thể tin được.
"Niệm Tuyết, ngươi quen biết Niệm Tuyết? Nàng là muội muội ta!"
"La Niệm Tuyết... Là ..."
Chữ mẹ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên Thâm Vũ cảm giác sau lưng phát lạnh... Nàng quay đầu nhìn lại nhưng cái gì cũng không có. Thời điểm quay đầu về vị trí cũ, nàng chợt nhìn thấy 1 tràng cảnh kinh hoàng...
Mà hiện tại Lý Ẩn mang theo Di Chân không ngừng chạy trong nhà trọ. Hắn phát hiện, hắn chạy xuống phía dưới nhưng lại là leo lên tầng trên, còn hướng lên trên chạy… tất nhiên vẫn sẽ hướng lên trên. Nói cách khác, Lý Ẩn đang ở trong 1 dị không gian là nhà trọ!
Lý ẩn lại lần nữa đối mặt với quỷ hồn trong nhà trọ. Lúc này hắn lôi Di Chân chạy hướng lên trên. Bởi vì ác linh đang ở phía dưới từng bước đuổi tới! Hắn và Di Chân chỉ có thể lẩn trốn mà thôi. Lý Ẩn càng lúc càng khẩn trương, vì ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã bị dập tắt!
Hiện tại, Lý Ẩn và Di Chân không còn con đường nào khác ngoài chạy trốn!
Nhưng chạy trốn rồi cũng sẽ tới điểm cuối. Hai người đã chạy lên tầng 29, lên tiếp nữa sẽ là sân thượng rồi! Lúc đó thì đúng là lên trời không có đường, địa ngục không có lối!
Nhìn xuống phía dưới, một cánh tay nhợt nhạt vẫn đang không ngừng vịn lan can đi lên! Hơn nữa tốc độ… thực quá nhanh!
Một khi lên tới đây, Lý Ẩn và Di Chân bị kéo vào không gian của Ma Vương chỉ là vấn đề thời gian!
"Di Chân..." Lý Ẩn nắm chặt lấy tay Di Chân, hắn sẽ không do dự nữa. Bất luận lưu luyến thế nào thì trước kia cũng chỉ là trước kia, đối với hắn mà nói, Di Chân hiện tại mới là người hắn yêu.
Hắn không sẽ vứt bỏ nàng. Coi như đối mặt với tử vong cũng vậy!
"Di Chân, " Lý Ẩn hít sâu 1 hơi bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, "Mặc dù hiện tại anh không cách nào quên được Tử Dạ. Thế nhưng anh thực sự yêu em. Xin em hãy nhớ kỹ, cho dù chết anh cũng vẫn yêu em!"
Cùng lúc đó... Di Thiên ở thế giới sự thật, cũng đang đứng ở nơi giống như Lý Ẩn và Di Chân đang đứng. Chính là tầng 29, trên bậc cầu thang xông lên sân thượng. Trước mắt hắn là cánh cửa dẫn ra sân thượng.
Hắn hiện tại sau khi khôi phục được ý thức, chỉ cần 1 ý niệm liền có thể trở về nhà trọ. Mà hắn sau khi trở về nhà trọ thì lời nguyền dưới tháp di tích cũng tự động giải trừ, vô số ác quỷ phụ thể trên người hắn tự nhiên đều biến mất. Đồng thời trên người Lý Ẩn, Di Chân cùng Thâm Vũ cũng không còn tồn tại lời nguyển rủa của tháp di tích dưới mặt đất.
Hắn lật tay lấy ra một cái chìa khóa, đây là thứ Lục đưa cho hắn.
Sau đó, hắn nhét chìa khóa vào trong lỗ khóa trước mặt, tiếp theo đẩy cửa mở ra.
Thế nhưng phía sau cánh cửa không phải là sân thượng, mà là... Một hành lang hẹp dài, 2 bên hành lang là từng dãy cửa phòng! Di Thiên bước vào, cánh cửa liền sập lại ngay lập tức!
"Nhiều hơn một thứ" ý chỉ, nhiều hơn một “tầng”! Nhà trọ thực sự không phải có 29 tầng mà là 30 tầng! Chỉ có điều tầng thứ 30 này, phải có chìa khóa mới có thể mở ra, mà không gian của ma vương, chính là tầng thứ 30 trong nhà trọ!
Nói cách khác, Ma Vương trước mắt, đang ở trong tầng lầu này!
Trong không khí tràn ngập 1 cỗ khí tức hắc ám. Trên hành lang không hề có đèn. Sau khi cửa đóng lại tối tới mức đưa tay không thấy được 5 ngón. Mà Di Thiên trong bóng đêm chậm dãi rảo bước.
Nơi này thực sự không phải chỉ có 1 mình hắn đi qua. Trong lịch sử dài dòng và buồn chán của nhà trọ đã có rất nhiều người phát hiện ra nhà trọ có nhiều hơn 1 tầng. Mà từ bên ngoài nhìn vào nhà trọ đích thực chỉ có 29 tầng, ngồi thang máy cũng chỉ lên tới lầu 29, đi lên nữa chính là tầng thượng.
Nhưng cánh cửa dẫn ra tầng thượng còn có thể đưa bọn hắn tới không gian của tầng thứ 30. Những người phát hiện ra điểm này hơn phân nửa đều đã tiến vào tầng thứ 30. Mà trong nhà trọ từ tầng thứ nhất cho tới tầng thứ 29 quỷ không được phép tiến vào, còn tầng thứ 30 thuộc về ma vương là ngoại lệ. Và những hộ gia đình đi theo quan sát huyết tự cấp ma vương trở về, càng tiếp cận tầng cao nhất của nhà trọ sẽ càng cảm thấy nguy hiểm. Chính vì lẽ đó Bồ Liền Sinh ở tầng 29 lúc nào cũng sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Đáng nhắc tới chính là, lúc trước Nghiêm Văn Nhã cùng Đường Hoa bởi vì chỉ thị của Thượng Quan Miên phải trở về nhà trọ, đụng độ ác linh nhà kho, sau đó Thượng Quan Miên nói sẽ tới sân thượng tiếp ứng cho bọn hắn, vì vậy bọn hắn mới chạy lên trên tầng cao nhất, dùng súng bắn nát ổ khóa cửa tầng thượng, vừa mở ra lại nhìn thấy 1 khung cảnh khác lạ. Vì thế, Nghiêm Văn Nhã mới thốt lên: "Làm sao có thể... Ngươi... Ngươi..." ( chương 3 cuốn 28)
"Làm sao có thể" là chỉ hắn không thể tin nổi trước mặt tại sao là 1 hành lang mờ tối, còn "Ngươi" là chỉ, trên hành lang xuất hiện 1 hình chiếu phân thân của Lục. Bất quá hiện tại hình chiếu đó đã biến mất, vốn Lục nghĩ rằng nó vẫn đang phong ấn ma vương, nhưng hiện tại nó đã thực sự tiêu biến hoàn toàn.
Giờ phút này, trên người Di Thiên có bản khế ước địa ngục Lục đưa cho. Tuy rằng trí nhớ của Lục bị thiếu hụt không biết được sự tình nhà trọ có nhiều hơn 1 thứ là 1 tầng, nhưng Bồ Mỹ Linh đã nhắc nhở nàng, phải tìm được cái chìa khóa này. Chìa khóa này là thứ mở ra sinh lộ bị ẩn dấu. Mà bên trên chìa khóa cũng có khắc 1 con số "30" .
Vô luận là Lục hay là Di Thiên cũng không thể hiểu được “30” là ý gì.
Đây là cánh cửa thông tới tầng thứ 30, bình thường đều được khóa lại, hơn nữa chất liệu của cánh cửa và ổ khóa đều cực kỳ rắn chắc, muốn dùng sức con người mở ra là không thể nào, trừ phi dùng súng hoặc boom. Hộ gia đình bình thường làm sao có thể nhàm chán muốn mở cánh cửa này ra, dù sao ngồi thang máy cũng có thể lên được tới sân thượng! Cho nên mới nói Nghiêm Văn Nhã và Đường Hoa xui xẻo tới cực điểm. Cho dù bọn hắn có lui lại không tiến vào, nhưng đã phát hiện ra bí mật này, có thể ở trong 29 tầng của nhà trọ không có việc gì, nhưng trong tình huống vương không bị phong ấn, 1 khi bước ra ngoài nhà trọ chỉ có 1 kết cục, chính là chết. Mà cứ cho rằng bọn hắn có thể sống sót, thì với tỷ lệ tử vong hiện tại, bí mật này sẽ được lưu truyền trong bao lâu? Tóm lại tin tức rồi sẽ có 1 ngày biến mất, vì nhà trọ có quá nhiều phương pháp thủ tiêu.
Giờ phút này tại tầng thứ 30 tuy rằng rất tối, nhưng Di Thiên bị nhốt trong bóng tối 1 thời gian dài, năng lực thích ứng rất mạnh.
Đúng lúc này hắn bỗng nhiên thấy trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó vết nứt ngày càng lan rộng ra, biến thành 1 cái động lớn, từ trong động có 1 người lao ra, chính là La Hưu!
La Hưu đã bị kéo vào không gian của ma vương tại tầng thứ 30!
Ngay sau đó, có 1 cánh cửa liền mở ra, La Hưu trào lên cảm giác nguy hiểm, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng hắn đã bị cánh cửa kia hút vào, ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại!
Hết thảy, khôi phục yên tĩnh!
Cánh cửa kia cách nơi này khoảng chừng 20m! Mà trong 10m mới có thể phong ấn Ma Vương!
Di Thiên 1 tay cầm lấy bản khế ước, cắn chặt răng phóng vội tới cánh cửa kia! Ma Vương... Đang ở phía sau cánh cửa đó!
Cho tới nay, Ma Vương rõ ràng lại ở ngay trên đỉnh đầu mọi hộ gia đình, cách bọn hắn gần tới vậy! Thế nhưng lại chẳng có 1 ai phát hiện.
Mà bây giờ, Liền Sinh kéo theo Thâm Vũ chạy vội giữa rừng cây! Vừa rồi, La Hưu ở trước mặt bọn hăn bị kéo vào lỗ đen! Hiện tại hắn phải bảo vệ Thâm Vũ! Tuyệt đối không thể để nàng bị tổn thương!
Vừa rồi, trong quá trình lẩn trốn, Thâm Vũ đem tất cả những chuyện phụ thân viết ra kể cho Liền Sinh. Nàng lúc ấy nói một câu làm nội tâm Liền Sinh cảm thấy rất ấm áp: "bất luận thế nào phụ thân rất cảm kích ngài! Vì ngài đã mang người tới thế giới sự thật!"
Giờ phút này Liền Sinh chỉ lo lắng cho Thâm Vũ. Nàng và phụ thân nàng giống nhau, 1 khi ma vương không hoàn toàn bị phong ấn, nàng có thể cũng nối gót theo Bồ Mỹ Linh hay không, thậm chí còn thảm bại hơn so với hắn?
Hiện tại, phải phong ấn được ma vương, mọi người mới có 1 tia hy vọng!
Liền Sinh giờ phút này không hề cảm thấy hối hận khi đã mang Bồ Mỹ Linh tiến vào thế giới thật. Bởi vì hắn là biểu tượng cho nguyện vọng của vợ Liền Sinh, đã như thế hắn cũng không khác nào nhi tử của Bồ Liền Sinh!
"Thâm Vũ, nghe đây, con không còn là trẻ mồ côi vì con là cháu gái của Bồ Liền Sinh ta, là huyết mạch của Bồ gia! Chỉ cần ta còn 1 hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ con! Cho nên, con..."
Thân nhân...
Đối với Thâm Vũ mà nói thân nhân cực kỳ quan trọng. Giờ khắc này nàng không còn cô độc nữa, nàng đã có thân nhân!
Trong nội tâm nàng hò hét: Tinh Thần, anh có thấy không? Em hiện tại không còn cô đơn nữa rồi, có lẽ anh cũng cảm thấy rất vui vẻ?
Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay đang cầm tay nàng buông lỏng, nhìn về phía trước nàng hoảng hốt phát hiện, thân ảnh của Bồ Liền Sinh đã biến mất vô tung vô ảnh!
Giờ phút này, Di Thiên đã chạy tới trước cánh cửa kia, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến đại khái cách hắn hơn 20m, trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó 1 thân thể từ trong đó lao ra té trên mặt đất. Người kia đúng là Liền Sinh!
Liền Sinh hiện tại mới kịp phản ứng, hắn thế mà đã tiến vào không gian của ma vương! Thế nhưng kiến trúc nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống trong nhà trọ vây? Mà lúc này cái cửa đối diện hắn mở ra, sau đó Liền Sinh lập tức bị kéo vào bên trong cánh cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.