Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 10 - Chương 3: năm tên mới hộ gia đình

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/12/2017

U Ảnh sơn cốc, bỗng nhiên bay lên một đám chim.

Thanh âm này làm Tinh thần giật mình hoảng sợ.

Trên tay hắn, vẫn đang cầm một con dao găm nhỏ máu, Mẫn mở to con mắt, ngã dưới chân hắn.

Hắn giết người.

Thật sự giết người!

Con dao găm trong tay rớt xuống, hắn không ngừng run rẩy. Giờ phút này, nỗi sợ hãi mãnh liệt cùng ác cảm tội lỗi bắt đầu cuốn tới. Hắn thậm chí còn cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.

Hắn nhìn Mẫn chết mà hai mắt vẫn trợn trừng, liền vươn tay vuốt mắt cho nàng.

Hắn đã cân nhắc không biết bao nhiêu lần, hắn và Mẫn không oán không cừu, dưới tình huống như vậy, muốn giết một người, thật sự là vạn phần khó khăn. Nhưng thời điểm lần thứ nhất huyết tự, hắn và A tương cùng hợp tác, mới có thể thoát chết. Lần thứ hai, thậm chí ngay cả A Tương cũng đã chết.

Cái chết của A Tương làm hắn rung động rất lớn. Nam nhân thông minh quả cảm ngày xưa, cũng không cách nào tồn tại lâu dài trong huyết tự chỉ thị. Không giết chết Mẫn, tương lai hắn cũng chỉ có kết cục đồng dạng!

Giết chết Mẫn, là điều hắn đã suy nghĩ rất lâu, chính là sinh cơ duy nhất. Vô luận ca ca thông minh cỡ nào, có thể giúp hắn được bao nhiêu lần đây? Cùng Thâm Vũ hợp tác, chính là con đường độc nhất cho Tinh thần lựa chọn.

Mặc dù biết rõ, là một con đường vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Từ khi trở thành một hộ gia đình, đạo đức thế tục, đã sớm không còn chút ý nghĩa. Đối mặt với sinh tử, con người đều sẽ thể hiện ra cái bản chất đáng ghê tởm.

Đây là điều mà Thâm vũ muốn nhìn thấy sao?

Bỗng nhiên, Tinh thần nghĩ đến, có thể hay không... Mẫn tiến vào nhà trọ, cũng là do Thâm Vũ an bài? Mẫn nói lúc ấy, thời điểm đang chạy bộ, tiến vào cư xá kia, mới có thể ngộ nhập tiến vào nhà trọ. Nếu như, khi đó Thâm Vũ nói với nàng, không bằng đến cái cư xá kia chạy bộ...

Như vậy, cơ hội Mẫn trở thành một hộ gia đình rất lớn! Không, kỳ thật còn có rất nhiều biện pháp.

Càng nghĩ, càng cảm giác có khả năng này.

Đúng, nhất định chính là như vậy!

Nhưng nghĩ lại, Tinh thần lại cảm thấy rất kỳ quái. Đã như vầy, vì cái gì Thâm Vũ lại đem bức họa kia đưa cho Mẫn? Nếu như nàng muốn cứu Mẫn, vậy tại sao hiện tại lại muốn mình giết nàng?

Lúc trước, tờ giấy A4 kia nếu quả thật là do Mẫn an bài, như vậy, tràng cảnh bức họa đó, nhất định chính là huyết tự mà mình tham gia.

Vì cái gì lại đem bức họa không phải vẽ về huyết tự của Mẫn đưa cho nàng?

Mục đích, chỉ sợ vì muốn để cho Mẫn biết rõ, Thâm Vũ có năng lực vẽ ra tương lai huyết tự. Như vậy, nàng muốn lợi dụng năng lực này, để thao túng Mẫn sao?

Chỉ sợ là...

Nhưng sao bây giờ lại để cho mình giết chết nàng...

Tinh thần cảm giác đau cả đầu.

Hắn run lẩy bẩy kéo khóa y phục trên thi thể Mẫn, mò mẫm trong túi, quả nhiên, tìm được một tấm da dê.

"Cái này... chính là mảnh vỡ địa ngục khế ước? văn tự trên đó là cái gì? Không nhận ra, không hiểu."

Văn tự trên mảnh vỡ, Lý Ẩn cùng Ngân Dạ đều đã điều tra qua rất nhiều văn tự cổ trên thế giới, tỷ như văn tự cổ Ai Cập, văn tự cổ Babylon, văn tự của người Maya ... Nhưng căn bản không thể hiểu được hàm nghĩa chính thức của nó.

Tựa như... Là văn tự của một thế giới khác...

Tinh thần đem mảnh vỡ cất trên người.

Làm cũng đã làm, hối hận đều vô dụng.

"Ta không sai, ta không giết nàng, người chết chính là ta! Không có người có tư cách chỉ trích ta, bởi vì ai đứng ở lập trường của ta, đều sẽ làm như vậy! Trở thành một hộ gia đình, căn bản chính là sống không bằng chết!"

Màn đêm buông xuống.

Tinh thần đang ngồi bên trong một cái huyệt động, đem quần áo nhuốm máu trên người hoàn toàn thiêu hủy. Hắn mặc chính là quần áo bình thường, không phải loại treo trong tủ quần áo của nhà trọ, bởi vì cái loại quần áo này căn bản không cách nào thiêu hủy. Hắn chỉ việc đem nhãn hiệu cùng kiểu dáng viết ra rồi dán lên cửa tủ nhà trọ, rồi từ trong tủ lấy ra một kiện quần áo giống y hệt, đặt vào trong ba lô của mình.

Sau đó, hắn đem dao găm ném vào sông Uyển thiên.

"Tỉnh táo... Tỉnh táo..."

Xử lý xong hết thảy , hắn cẩn thận nhớ lại mọi hành động của mình.



" Sau khi Mẫn chết, mọi người liền lập tức thành một mảnh xôn xao. Rất nhiều người sẽ suy đoán, cái chết của nàng nhất định liên quan tới mảnh vỡ khế ước."

Đối với một hộ gia đình mà nói, mất tích vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cùng với tử vong cũng giống nhau.

Nói cách khác, mọi người nhất định sẽ điều tra sâu về cái chết của Mẫn. Nhất là Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ bốn người này, rất khó giải quyết.

"Từ lúc rời khỏi nhà trọ , xác nhận không có người trông thấy. Thời điểm ngồi trên tàu điện ngầm, ta đem vành nón kéo xuống rất thấp, không có người sẽ nhận ra ta. Trên đường tới đây, Mẫn vẫn đi theo một tấc cũng không rời, nàng không có cơ hội gọi điện cho bất luận một kẻ nào thông báo đang cùng ta đi chung."

Vô luận như thế nào, không thể để mọi người biết rằng mình giết mẫn. Mẫn chết cũng không có người để ý, cái mọi người quan tâm chính là mảnh vỡ địa ngục khế ước! Thậm chí, sẽ có người hoài nghi mình có động cơ giết Mẫn, chính là vì mảnh vỡ khế ước.

Đối với Tinh thần mà nói, địa ngục khế ước là một cái bảo hiểm tính mạng, tuyệt đối không thể buông tha . Ai biết Thâm Vũ ngày nào đó có hay không đem hắn vứt bỏ như đã đối xử với Hạ Uyên.

Hơn nữa, Tinh thần biết rõ, chính mình nhất định đối với Thâm Vũ phải càng có thêm giá trị lợi dụng, như vậy nàng mới có thể càng thêm trợ giúp mình.

Nhưng Thâm Vũ cần cái gì đây? Biểu lộ bản ác của nhân tính? Nàng chỉ cần những...này sao?

Điều trọng yếu nhất chính là... hắn biết được người thần bí là Thâm Vũ. Điểm này, có thể nói chính là thẻ đánh bạc lớn nhất của hắn.

"Có ý tứ gì?"

Đem một cái phong thư đưa cho Tinh Viêm, Tinh thần nói: "Ca ca, cái phong thư này đưa cho ngươi. Nếu như tương lai có một ngày ngươi liên lạc không được với ta..., xin ngươi đem phong thư này giao cho bất luận một trong bốn người này."

Sau đó hắn lấy ra một trang giấy, trên đó viết tên Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ cùng Kha Ngân vũ cùng với số điện thoại di động.

"Đến lúc đó, ngươi đem phong thư này, giao cho bất kỳ người nào cũng được."

Bốn người này, Thâm Vũ không có khả năng không kiêng kị a?

Tinh thần dự tính, tương lai bốn người này, rất có thể có người sẽ chết đi. Nhưng có lẽ không đến mức toàn bộ đều chết. Chỉ cần bốn người này còn sống, đối với hắn chính là hi vọng rất lớn.

Trong phong thư, chỉ viết một câu.

"Người đặt tờ giấy kia là Mẫn,muội muội của Mẫn - Thâm Vũ, thật ra chính là con gái Mẫn, nàng có năng lực vẽ ra tương lai chuyện xảy ra trong huyết tự."

Đến lúc đó, hắn cũng sẽ nói với Thâm Vũ như vậy: "Nếu như tương lai ngươi vứt bỏ ta, sự tình ngươi là Thâm Vũ, cũng sẽ bị Lý Ẩn hoặc Kha Ngân dạ biết rõ."

"Bất quá, ca ca. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, " Tinh thần chỉ vào danh tự của Lý Ẩn nói: "Ngươi tốt nhất nên giao cho người này."

"Đây là sao?" Tinh Viêm cau mày: "Tinh thần, ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không phải." Tinh thần lắc đầu: "Về sau ta có thể sẽ chuyển tới một tỉnh khác làm việc. Ta không muốn dựa vào tài lực gia tộc để sinh sống. Ân, cái phong thư này, là lời nói chân tâm của ta tới bốn người đó, hy vọng tương lai sau khi ta rời đi, có thể để bọn hắn hiểu rõ. Bọn họ đều là bạn tốt của ta trong câu lạc bộ."

"Ngươi muốn làm việc? Cũng không cần phải tới tỉnh khác chứ ! Được rồi, có lẽ ngươi cảm thấy ở đó sẽ phát triển tốt hơn." Tinh Viêm đem thư cùng tờ giấy ghi số liên lạc cất vào một ngăn kéo, nói: "Vậy tốt, còn chuyện gì không?"

"Còn có, ca ca, nếu như có một ngày, có một nữ tử đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi, hai chân bị liệt đến nhà chúng ta bái phỏng, ngươi tuyệt đối không được cho nàng vào. Người này tính cách rất ác liệt, hơn nữa đối với người rất bất thiện. Nàng nếu nói là bằng hữu của ta, ngươi tuyệt đối không được tin."

Bố cục đã hoàn thành.

Tinh thần tạm thời có thể yên tâm.

Buổi tối hôm nay, hắn không muốn trở về nhà trọ.

Kế tiếp, khẳng định sẽ có một bộ phận hộ gia đình chú ý tới sự mất tích của Mẫn. Tính thi thể của nàng không bị phát hiện, cũng sẽ có hộ gia đình ý thức được nàng đã chết. Khi đó, nhà trọ nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Theo lý thuyết, tốt nhất đêm nay hắn nên trở về.

Nhưng đêm nay, Tinh thần thật sự không muốn trở về đó.

Không muốn, trở về cái chỗ kia.

Buổi tối, nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt , lại hiện ra cảnh Mẫn chết không nhắm mắt, nàng tựa hồ vồ tới hắn, muốn lấy tính mạng hắn.

"Đừng trách ta, ta không còn cách nào cả."

"Ta chỉ có thể lựa chọn giết ngươi."

"Ta căn bản không còn biện pháp khác."

Giữa trưa ngày thứ hai.

Trong phòng 404, căn hộ của Lý ẩn.

Bởi vì người mới không ngừng gia tăng, vì để dễ dàng quản lý, họ đề cử năm vị đại biểu, đến đây cùng Lý Ẩn thương thảo về hạng mục công việc cụ thể trong nhà trọ cùng sự tình chấp hành chỉ thị huyết tự.



Trong phòng khách, bầy một cái bàn lớn. Năm đại biểu của hộ gia đình mới, đều đoan chính ngồi trước bàn, trước mặt mỗi người đều đặt một bản bút ký.

Sau khi cùng bọn họ trao đổi, Lý ẩn liền mình bạch vì cái gì năm người này được đề cử.

Năm người, đều có một điểm chung. Chính là...

Bọn họ đối với nhà trọ không hề có thái độ sợ hãi. Hơn nữa, cũng không giống như đang giả vờ mạnh mẽ, tỉnh táo.

Khoa trương nhất chính là một nam nhân, một thân âu phục, hai mắt tràn đầy tà khí. Nam nhân này thoạt nhìn vô cùng hưng phấn nói: "Có thể tiến vào nhà trọ này, thật sự rất thú vị. Ta bình sinh thích nhất là thi thể, huyết tinh, sự tình quỷ quái. Ha ha, chỉ cần vừa nghĩ tới thời điểm chấp hành huyết tự, là có thể cùng những cái... thi thể hư thối, máu tươi đầm đìa và ác quỷ tiếp xúc, huyết mạch toàn thân ta đều muốn sôi trào... Nơi này thật là Thiên Đường!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người vô ý thức đều cách hắn xa một chút.

Tên hắn gọi là Mộ Dung Thận, ở phòng 1804. Mà người này, trong lúc nói chuyện, con mắt không ngừng chuyển động, thời điểm nói về quỷ hồn hai mắt tỏa ánh sáng. Cái thần thái kia, không khỏi làm Lý Ẩn nhớ lại tên biến thái sắc lang A tô, sau khi tiến vào nhà trọ, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ là.... Đầu năm nay như thế nào lại nhiều biến thái như vậy?

Mà bên cạnh nam nhân biến thái , chính là hàng xóm của Kim Đức Lợi, mỹ thanh niên đẹp tới mức yêu dị, ở phòng 1104 Hoàng Phủ Hác. Lúc hắn nói chuyện, biểu lộ tâm tình trầm tĩnh như nước, con ngươi xinh đẹp khẽ cong như hồ nước thu, bất luận nữ tử nào nhìn thấy, đều sẽ động tâm. Hắn lên tiếng rất tích cực, thường xuyên nói về một ít quan điểm phong thuỷ, Âm Dương, thậm chí là đạo giáo. Bất quá Lý Ẩn đã nhiều lần cùng hắn nói rõ, bất luận tri thức nào ở ngoại giới về sự tồn tại linh dị, ở nơi này đều không dùng được. Chỉ có tìm ra sinh lộ, mới có thể trốn tránh Quỷ hồn.

Ngồi đối diện với Lý Ẩn, là một nữ hài tầm mười sáu tuổi, người mặc một kiện âu phục đỏ chót, bím tóc đuôi ngựa. Ánh mắt cô bé cực kỳ trống rỗng, phảng phất không có bất kỳ tình cảm, bất quá khuôn mặt lại cực kỳ đáng yêu, thoạt nhìn tựa hồ như tiểu nữ sinh ôn nhu. Nàng tên là Thượng Quan Miên, ở phòng 709, cùng vợ chồng Hoa liên thành, Y hàm là hàng xóm. Căn cứ lời nói của Liên Thành, nàng cực kỳ thần bí, thời điểm đi đường gần như không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng cứ như U Linh tự nhiên xuất hiện sau lưng. Nếu không phải trong nhà trọ tuyệt đối không có quỷ, hắn thậm chí hoài nghi nàng có phải quỷ hay không.

Năm người này, có ba người đều là họ kép.

Còn hai người, một tên là Trương Hồng Na, một tên là Phong Dục Hiển. Trương Hồng Na là phụ nữ, trang điểm có chút đẹp đẽ, đeo một đôi vòng tai thủy tinh, ăn mặc một thân quần áo trắng thuần, đại khái hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Mà Phong Dục Hiển là một đại thúc râu ria, quần áo ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bất quá thoạt nhìn dung mạo cũng coi như đoan chính, cạo mấy cái râu ria kia đi cũng coi như không tệ.

"Đơn giản mà nói 'Sinh lộ' chính là mấu chốt." Lúc này Trương Hồng Na lên tiếng: "Ta đại khái đã minh bạch. Bất quá, ta lại cho rằng, cái nhà trọ này, giống như một cái tẩy lễ cùng thí luyện. Là sự trừng phạt với những người không tin thần linh."

Lời nói không đầu không đuôi này..., làm cho người ta rất khó hiểu.

"Trừng phạt?" Lý Ẩn hỏi: "Chúng ta phạm phải tội gì, vì sao lại bị trừng phạt?"

Những lời này làm Lý Ẩn cực kỳ không vui, nhưng hắn đè nén lại. Những cái lý luận này, căn bản không có ý nghĩa.

"Ta muốn hỏi một câu, " Phong Dục Hiển hỏi: "Các ngươi đã từng tiếp xúc qua, những người đã bị chết rồi biến thành quỷ hồn sao? Nói cách khác, xác nhận những con quỷ này đã từng là người?"

"Từng có." Lý Ẩn gật đầu: "Các ngươi hãy nhìn những bản bút ký trước mặt. Đây là những ghi chép bao năm qua về huyết tự chỉ thị, các loại quy luật, còn có cách phân tích sinh lộ, đều ghi lại. Ta sao chép hơn mười bản, các ngươi cầm về phân cho mọi người cùng xem."

Bút ký này ghi lại nội dung rất rõ ràng, địa điểm - thời gian - huyết tự, tình huống cùng hình tượng của Quỷ hồn, nhân số tử vong, sinh lộ, đều được ghi phi thường chi tiết.

Đưa xấp giấy cho mọi người, Lý Ẩn hỏi: "Như vậy, còn ai có nghi vấn gì không?"

"Ta có vấn đề." Hoàng Phủ Hác lên tiếng.

"Ân, ngươi nói đi, Hoàng Phủ tiên sinh."

"Gọi ta Hác là được rồi, " Hoàng Phủ Hác chỉ vào bản bút ký nói: "Lý Ẩn Lầu trưởng, sau khi xem xong nội dung trong này. Ta phát hiện có chút quỷ dị, qua những dấu vết hoạt động trong nhiều năm chấp hành chỉ thị. Như vậy, nhà trọ cùng với những Quỷ hồn này, quan hệ như thế nào? Nhà trọ khống chế được Quỷ hồn sao? Hay là, nhà trọ chỉ xắp xếp chúng ta tới địa điểm có quỷ hồn? sau đó dùng sinh lộ để khắc chế Quỷ hồn đây?"

"Vấn đề này..." Lý Ẩn nhớ lại, ngày xưa Odakiri Yukiko cũng nhiều lần nghiên cứu qua. Bất quá, đến nay còn chưa tìm được đáp án chính xác.

"Rất khó phán định. Tuy nhà trọ có thể hạn chế hành động của quỷ, và chúng cũng không có cách nào tiến vào nơi này, nhưng quỷ cũng không thường xuyên hại người dân xung quanh. Trước mắt còn rất khó kết luận, quan hệ giữa nhà trọ cùng quỷ hồn. Dù sao, trước mắt hoàn toàn có thể khẳng định, quỷ không thể nào tiến vào nhà trọ. Mà địa điểm xảy ra huyết tự chỉ thị, mặc dù không có quỷ, thì cũng nhất định phát sinh hiện tượng linh dị."

Hoàng Phủ Hác nhẹ gật đầu. Hắn đem ánh mắt nhìn về phía bản khai, Lý Ẩn phát hiện, ngón tay của hắn hơi rung động, bộ dạng tựa hồ rất kích thích.

Chẳng lẽ cùng Mộ Dung Thận đồng dạng, đều cảm thấy hứng thú là đối với quỷ?

Sau đó... Năm người này đều nêu lên một vấn đề.

"Về địa ngục khế ước cùng Ma Vương huyết tự..."

Lý Ẩn gật đầu, nói: "Ma Vương huyết tự ta sẽ nói rõ trọng điểm. Trước mắt người chấp hành huyết tự cũng chỉ có một, Đường Lan Huyễn lúc trước ở phòng 106. Lúc ấy, ta có mặt tại hiện trường. Ma Vương cấp huyết tự..."

Nhớ lại lúc ấy, lơ lửng ở trong không gian, thân thể bị hắc ám bao trùm, phảng phất như bị mang tới nơi sâu nhất trong địa ngục, hít thở không thông, Lý Ẩn vẫn như trước cảm giác tim đập rất nhanh.

Thật là đáng sợ!

"Đối với Ma Vương cấp huyết tự, ta không cổ vũ mọi người đi chấp hành. Dù sao, manh mối tương quan thật sự quá ít. Hơn nữa, không thể xác định Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, phải chăng có tồn tại sinh lộ."

"Ta ngược lại đối với 'Ma Vương..' cái gì cảm thấy vô cùng hứng thú." Mộ Dung Thận cười quái dị, nói: "Bất quá, như vậy có lẽ sẽ mất đi vài niềm vui thú ah... Được rồi, trước chấp hành huyết tự bình thường đã."

"Ân. Tóm lại, " Lý Ẩn nói r: "Hôm nay hội nghị dừng ở đây. Còn có vấn đề không rõ có thể tùy thời tới hỏi ta. Dù sao, nhà trọ mỗi tuần đều định kỳ cử hành một lần hội nghị, thương thảo các loại vấn đề về chấp hành huyết tự. Còn có, ta kiến nghị các ngươi nên tìm một phòng tập thể thao gần đây, thường xuyên rèn luyện, tăng cường thể chất đối với chấp hành huyết tự sau này trọng yếu phi thường. Như vậy..."

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Lý Ẩn vội vàng đi tới mở cửa , người bên ngoài cư nhiên là Ngân Dạ.

"Đã xảy ra chuyện, Lý Ẩn..." Ngân Dạ phi thường khẩn trương: "Vừa rồi ta xem tin tức giờ ngọ, Mẫn, nàng chết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook