Quyển 28 - Chương 3: người dò đường
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Trên bầu trời mây đen rậm rạp, không 1 tia hào
quang. Khu vực quanh nhà trọ vẫn như cũ 1 mảnh không người, quạnh quẽ
giống như phần mộ, ngay cả 1 con côn trùng cũng không nhìn thấy.
Mà ở dưới bóng đêm này, có bốn người đang kết bạn cùng đi.
Bốn người này toàn thân đều lạnh run, cầm đầu là một thanh niên dáng người cao ngất, biểu lộ của hắn cũng sợ hãi rụt rè, mỗi bước đi đều phải nhìn đông nhìn tây một phen. Sau lưng hắn toàn bộ đều là nữ tính, tuổi tác không sai biệt lắm khoảng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo đều bình thường, giờ phút này ba người bám lấy nhau, đi sau lưng người thanh niên kia.
Bốn người này có 1 điểm chung là trong tay đều cầm súng!
"Ta... chúng ta có thực sự phải đi không?" một nữ nhân mặc áo vàng run rẩy nói: "Hay, hay là thôi đi?"
"Ngươi muốn thì rời đi, ta không ngăn cản!" nữ nhân áo đỏ ở chính giữa nói: "Tôn Thanh Trúc, Lạc Chính Phong đều đã nhận được huyết tự rồi, rõ ràng còn không tuyên bố hạ lạc mảnh vỡ mới! Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều chết, còn không bằng vật lộn đọ sức! Đi chấp hành huyết tự cấp Ma Vương 1 phen!"
"Thế nhưng mà..." nữ tử thứ 3 bên cạnh lớn lên cũng có chút nhan sắc, toàn thân lạnh run nói: "Mấy ngày này những người đi chấp hành huyết tự cấp ma vương, phần lớn đều..."
"Vậy thì thế nào?" nữ tử áo đỏ cắn chặt răng, lời nói cơ hồ nhổ ra từ kẽ răng: "Đơn giản chỉ là tâm ma mà thôi, người thẳng không sợ bóng dáng nghiêng, ta không phạm tội cũng chưa từng giết người, có cái gì mà Tâm Ma xuất hiện sao?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm nàng cũng cảm thấy bồn chồn, trước mắt những hộ gia đình đi chấp hành huyết tự Ma Vương, không có bất kỳ một người sống sót. Huyết tự Ma Vương đã trở nên thần bí khó lường, cực đoan khủng bố.
Thế nhưng đây cũng là biện pháp ngắn nhất để rời khỏi nhà trọ. Muốn mưu sinh chỉ có thể làm như vậy. Mặc dù biết hơn phân nửa là đường chết, nhưng nữ tử áo đỏ cũng hiểu, nàng căn bản không có khả năng lần lượt vượt qua từng lần huyết tự.
Bốn người đều ôm ý nghĩ đi chấp hành huyết tự Ma Vương để tìm đường sống, mặc dù nói là ngựa chết thấy ngựa sống thì chọn, nhưng so ra vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Mà muốn chấp hành huyết tự Ma Vương, nhất định phải trở về phòng mình, viết 1 chữ "Tế" lên vách tường phòng khách. Nếu như thuận lợi, có thể lần này sẽ là lần cuối cùng trở về nhà trọ.
Về phần súng trong tay, là do Thượng Quan Miên cấp cho bốn người.
Đương nhiên cả 4 đều hiểu, Thượng Quan Miên không phải có hảo tâm, cho bọn hắn súng ống phòng thân chính là coi bọn hắn như binh sĩ dò đường. Nhà trọ hiện tại đang phát sinh dị biến, tiến vào 1 thời gian dài không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thanh niên cầm đầu tên là Nghiêm Nhã, trong nhà trọ là 1 người cực kỳ bình thường, vốn là người của Dạ Vũ minh, nhưng hiện tại Tam đại liên minh đã không còn tồn tại, ngay cả người như Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ còn khó có thể tự bảo vệ mình, tình huống của hắn lại càng thêm bi thảm cho nên huyết tự cấp Ma Vương tự nhiên trở thành lựa chọn duy nhất. Vô luận thế nào, chỉ cần có thể thành công rời khỏi nhà trọ, chấm dứt loại sinh hoạt như địa ngục này. Mà nếu như thất bại, cũng coi như chết 1 lần dứt khoát xong chuyện. Còn 3 nữ nhân sau lưng, người áo đỏ tên là Đường Nhan, người áo vàng tên Tống Mẫn, người cuối cùng tên là Giang Hải Yến. Giống như Nghiêm Nhã, trong nhà trọ là những người có thể nói bình thường nhất. Những người như vậy thường sẽ chết trong huyết tự lần thứ nhất, chỉ có thể phụ thuộc vào Tam đại liên minh mà cầu sinh tồn. Hôm nay, lại chỉ có thể dựa vào huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương. Đương nhiên, cũng có ít người vẫn đem hi vọng ký thác lên người vợ chồng La Hưu Hàn Cẩn, nhưng từ khi La Thập Tam mất tích ( rất nhiều hộ gia đình đều cho rằng hắn đã gặp bất trắc ), hy vọng tìm kiếm 2 người này cơ hồ bằng không. Hộ gia đình thậm chí còn đem tin La Thập Tam mất tích đăng trên báo chí, thế nhưng đến nay vẫn không thu được tung tích hai người đó.
Giờ phút này, khoảng cách tới nhà trọ đã ngày càng gần. Tuy bốn người đều sợ lần này tiến vào nhà trọ sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng có súng trong tay, dũng khí cũng tăng thêm một chút. Dù sao so với tay không không có cái gì cũng tốt hơn nhiều ah. Hơn nữa, quan trọng nhất là Thượng Quan Miên còn hứa hẹn. Một khi gặp nguy hiểm, nàng sẽ đến cứu bọn hắn. Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Thượng Quan Miên cần chính là người sống để thu lấy tình báo. Bốn người bọn hắn là binh sĩ dò đường, đương nhiên có thể sống sót thì càng thêm có giá trị.
"Mọi người giữ vững tinh thần" Nghiêm Nhã hít sâu một hơi: "Đến nước này rồi chỉ có thể đánh cuộc thôi! Coi như thua thì cùng lắm là chết, như vậy cũng coi như được giải thoát!"
Những lời này rất được 3 người khác đồng ý. Dù sao so với loại sống không bằng chết này, chi bằng chết dứt khoát cho thống khoái.
Vì vậy, bước chân của mọi người cũng không còn quá e dè nữa. Rốt cục, tiến vào trong cư xá.
Đáng nhắc tới chính là, nhà trọ nằm trong 1 cái cư xá không lớn, đại đa số đều là những dãy nhà cũ nát 3 4 tầng lầu. Nơi này có khá ít cây xanh, chính giữa còn có con sông chảy ngang tràn đầy rác rưởi, thật sự khó có thể sinh ra hảo cảm. Cho nên, vùng này chỉ có những người không chịu nổi giá nhà đất ở khu trung tâm mới có thể đến ở. Mà ngõ nhỏ tiến vào nhà trọ cũng thuộc 1 tiểu khu trong nơi này, nằm gần với nước sông đầy mùi kia.
Vượt qua con sông, Nghiêm Nhã không khỏi quay đầu nhìn lại. Con sông này lưu vực khá rộng lớn, chảy ngang qua thành phố K, nhưng nhìn thấy đại lượng rác rưởi đang lưu động trên mặt sông thực làm cho người khác nhíu mày. Những rác rưởi này là từ phía trên trôi nổi xuống, dù sao nơi đây đã không còn người sống, làm sao mà có rác rưởi? Nhìn nước đọng bốc mùi làm Nghiêm Nhã cảm thấy áp lực không thôi.
Xuyên qua cây cầu tiến về phía trước không xa, xuất hiện một đầu ngõ nhỏ tĩnh mịch. Khoảng cách từ đầu hẻm này tới con hẻm dẫn vào nhà trọ khoảng 200m, bên trong ngõ nhỏ này tuy nhiều lối rẽ, nhưng cũng có khá nhiều ngõ cụt.
Mà trong đó có 1 đầu ngõ cụt thông tới nhà trọ kia.
Nhớ lại lần thứ nhất tiến vào khu cư xá này là một tháng trước. Nghiêm Nhã lúc ấy đang rảnh rỗi, đi dạo trong khu cư xá, tiến vào ngõ nhỏ kia hắn liền phát hiện, bóng dáng dưới chân tự chuyển động, đem hắn dẫn vào 1 tòa nhà nào đó, khi trở về còn đem theo 1 cái chìa khóa nhét vào túi quần. Sau đó, một đám người nói cho hắn biết đây là 1 toà nhà trọ với những quy tắc đáng sợ: mười lần huyết tự, hoặc là một lần huyết tự cấp Ma Vương, mới có thể rời khỏi nơi này, thoát ly thân phận hộ gia đình trở về cuộc sống bình thường.
Nếu không phải chứng kiến nguyên 1 đám người không tin bị chết thảm hại, hắn thực sự không tin tưởng trên đời thật sự có chuyện như vậy. Những hộ gia đình như hắn, hoặc là tự sát hoặc là tinh thần sụp đổ, hoặc là không tin tưởng rời khỏi nhà trọ, không thì bị dụ dỗ tiến vào Thánh Nhật giáo, còn 1 loại nữa, chính là phụ thuộc dưới trướng của trí giả. Mà nghiêm Nhã cùng 3 nữ nhân sau lưng thuộc về loại cuối cùng.
Hướng phía về ngõ nhỏ đã ra vào không biết bao lần, nhưng như cũ vẫn cảm giác một hồi kinh hoàng. Nhưng tên đã phóng ra sao có thể thu lại, huống chi lúc này trở về Thượng Quan Miên sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao? Cho nên, cuối cùng 4 người đành phải tiến vào hẻm nhỏ. Đi ở 1 nơi chật hẹp trong hoàn cảnh tối tăm quả thực kinh hãi lạnh mình. Thẳng thắn mà nói bọn hắn vốn muốn tới vào ban ngày, nhưng Thượng Quan Miên lại tận lực yêu cầu bọn hắn đến vào buổi tối, nếu không sẽ không cho bọn hắn súng ống, cũng không hứa hẹn tới cứu. Về phần nguyên nhân, Nghiêm Nhã đoán chừng là Thượng Quan Miên nghĩ ban ngày quỷ hồn sẽ không đi ra.
Từng bước một tiến về phía trước, rốt cục đứng trước bãi đất trống trước nhà trọ.
Nghiêm Nhã đánh giá lại tòa nhà này 1 lần nữa. Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, những vẫn rất cảm khái. Đây là một tòa nhà khác xa những tòa nhà bên ngoài, là 1 nhà trọ cao tầng siêu hiện đại hóa, bề ngoài được sơn màu xám , tổng cộng 29 tầng, từng dãy ban công lắp đặt cửa sổ sát đất nối nhau chỉnh tề, cùng với rất nhiều cục điều hòa. Các phương tiện của nhà trọ tất cả đều cực kỳ hiện đại hoá, hệ thống dẫn nước bên trong tuy không thể tìm được nơi xuất phát nhưng đều là nước tinh lọc tự động, có thể trực tiếp mở vòi uống, trong nhà trọ đều trang bị hệ thống khống đèn hiện đại, rất tiết kiệm điện năng ( tuy nơi phát điện của nhà trọ cũng là mê ). Đương nhiên, đặc điểm tối ưu nhất chính là có thể cung cấp thức ăn và quần áo tự động.
Nhìn thế nào cũng thấy giống 1 nơi ở lý tưởng. Nhưng ai cũng hiểu, nó là nơi đáng sợ cỡ nào.
Đi về phía cửa xoay, tâm thần bốn người phi thường bất định. Lúc này, bọn hắn đã mở chốt an toàn, đem súng chĩa về 4 phía, hơn nữa trên người còn mang theo rất nhiều băng đạn.
Đẩy cửa xoay tiến vào, Nghiêm Nhã đi trước dẫn đường, Giang Hải Yến, Đường Nhan cùng Tống Mẫn thì dựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người không ai dám ngồi thang máy, chỉ có thể đi về phía cầu thang bộ.
Đầu tiên, tới tầng 5 của Tống Mẫn.
"Mọi người coi chừng, " Nghiêm Nhã nắm chặt khẩu súng, trên trán mồ hôi tuôn ra không ít: "Còn có, không có việc gì tuyệt đối không được nổ súng!"
Hắn cũng rất lo lắng vạn nhất súng cướp cò thì làm sao bây giờ? Nhưng thời điểm hiện tại không ai dám cất súng đi, dù sao nổ súng chậm 1 nhịp thì đã tử vong táng thân rồi.
Trên bậc thang, mọi ngước bước tới từng bước 1 trong áp lực. Trong nhà trọ chắc chỉ có 4 người bọn hắn, vừa nghĩ tới khả năng nhà trọ có thể xảy ra dị biến, không ai dám xem thường.
"Thượng Quan Miên có lẽ ở gần nơi này?" Giang Hải Yến lúc này vẫn không yên lòng: "Nàng nói nếu gặp phải nguy hiểm sẽ tới cứu chúng ta là thật hay giả đây?"
"Có lẽ không đến mức gạt chúng ta đâu?" Đường Nhan trong nội tâm cũng cảm thấy không chắc, đành tự an ủi mình.
Rất nhanh đã tới tầng 5, Tống Mẫn bước nhanh về hướng phòng mình rút chìa khóa mở cửa. Bật cửa ra, nàng lập tức nâng súng hướng vào trong phòng!
Khá tốt, bên trong không một bóng người.
Tống Mẫn nhẹ nhàng thở ra tiến vào. Tiếp theo, lấy dao găm từ trên người đâm vào đầu ngón tay lấy máu viết chữ "Tế".
Rất nhanh, huyết tự liền hiện lên, thời gian chỉ rõ là ngày 2 tháng 10, địa điểm nằm ở 1 khu phố buôn bán thuộc khu Bạch Nghiêm, trung tâm thành phố.
"Đi." Hoàn thành xong Tống Mẫn liền nói: "Vậy ta đi trước."
"Tốt, vậy ngươi đi cẩn thận." Nghiêm Nhã gật đầu cùng 2 người khác tiếp tục lên lầu.
Quá trình so với trong tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều, nội tâm treo cao của Nghiêm Nhã lúc này cũng dần hạ xuống. Nhưng Đường Nhan 1 bên vẫn cau chặt lông mày.
Tiếp theo tới lầu mười của Giang Hải Yến. Sau khi nàng ta viết xuống chữ "Tế" cũng trở về.
Cuối cùng, chỉ còn lại Nghiêm Nhã cùng Đường Nhan hai người, may mắn 2 người đều là hàng xóm tầng 26, cho nên có thể rời đi cùng nhau.
Hai người tiếp tục hướng lên trên, tâm tình có hơi chút buông lỏng nhẹ nhõm, dù sao thời gian dài trôi qua vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ, thực sự có thể thuận lợi rời khỏi. Mà huyết tự Ma Vương rõ ràng địa điểm chỉ định toàn ở khu trung tâm, quả nhiên trước sau như 1 rất cổ quái. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ bị hút vào dị không gian.
Trên đường đi hai người đều không nói gì, càng tới gần lầu 26 lại càng khẩn trương. Hệ thống khống đèn trong nhà trọ vẫn hoạt động tốt, chỉ là bọn hắn quá mức khẩn trương, đi đường luôn thật khẽ cho nên đèn trong hành lang không bật lên, làm cho ánh sáng tương đối lờ mờ, lại càng thêm vài phần sắc thái khủng bố.
Rốt cục lên tới tầng 26. Hai người không nói gì chỉ vội vàng lấy chìa khóa, phân biệt đi về hướng phòng của mình. Nghiêm Nhã mở cửa liền trực tiếp chạy tới phòng khách, nhưng hắn hoảng sợ nhìn thấy—— dưới bàn trà trong phòng khách lộ ra 1 đôi chân!
Không do dự hắn lập tức nổ súng! Tiếp theo một cước quét ngang qua làm cái bàn ngã lăn! Nhưng ở trên mặt đất, người đang nằm là...
Giang Hải Yến!
Lúc này gương mặt Giang Hải Yến trắng giống như bột mỳ, hiển nhiên chết đã lâu! Mà ngay sau đó, sàn nhà dưới thân nàng chuyển hóa thành lỗ đen, thân thể nàng trầm xuống giống như hạ xuống đầm lầy!
Nghiêm Nhã đâu còn dám dừng lại liền lập tức xông ra ngoài, mà lúc này Đường Nhan cũng chạy ra, nàng nghe được tiếng súng nổ khi nãy!
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, trong đầu chỉ có 1 chữ, trốn!
Cũng may Đường Nhan coi như tỉnh táo, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Thượng Quan Miên.
Chạy tới đầu cầu thang thì Thượng Quan Miên nhận nghe điện thoại.
"Này, Thượng Quan tiểu thư sao? Chúng ta..." Những lời còn lại tắc trong cổ họng Đường Nhan. Bởi vì, nàng nhìn thấy trên bậc thang, thi thể Tống Mẫn đang nằm chắn đường!
Rất nhanh, bậc thang cũng hóa thành lỗ đen đem thi thể Tống Mẫn nuốt xuống!
Đây là lầu 26 ah! Cứ như vậy trốn xuống hai người bọn hắn có mấy cái mệnh?
"Cứu cứu chúng tôi, Thượng Quan tiểu thư!"
Lao ra khỏi cầu thang, bọn hắn cũng không có đảm lượng ngồi thang máy. Mà Thượng Quan Miên sau khi nghe bọn hắn nói rõ ngọn nguồn liền nói: "Các ngươi chạy lên sân thượng, ta lập tức tới nhà trọ, trực tiếp nhảy đến sân thượng, đem các ngươi rời đi!"
Lần trước Thượng Quan Miên mang theo Lý Ẩn cùng Doanh Tử Dạ nhẩy từ lầu 17 xuống, Nghiêm Nhã và Đường Nhan cũng biết, không do dự lập tức chạy lên sân thượng!
Tốc độ của hai người rất nhanh, từ cầu thang chạy tới cửa dẫn ra sân thượng, Nghiêm Nhã vặn tay nắm cửa, cửa cư nhiên bị khóa!
Hắn cắn răng, lấy súng phá khóa! Tông mạng 1 cái làm cửa bật ra, hắn và Đường Nhan xông ra!
Nhưng mà...
Kế tiếp, thân thể hai người giống như bị chạm điện tê liệt.
Nghiêm Nhã cùng Đường Nhan trợn to 2 mắt sợ hãi, miệng há lớn như chuông đồng.
"Không... Không có khả năng... Ngươi... Ngươi..."
Mà đây là câu nói sau cùng của Nghiêm Nhã trước khi chết.
Mà ở dưới bóng đêm này, có bốn người đang kết bạn cùng đi.
Bốn người này toàn thân đều lạnh run, cầm đầu là một thanh niên dáng người cao ngất, biểu lộ của hắn cũng sợ hãi rụt rè, mỗi bước đi đều phải nhìn đông nhìn tây một phen. Sau lưng hắn toàn bộ đều là nữ tính, tuổi tác không sai biệt lắm khoảng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo đều bình thường, giờ phút này ba người bám lấy nhau, đi sau lưng người thanh niên kia.
Bốn người này có 1 điểm chung là trong tay đều cầm súng!
"Ta... chúng ta có thực sự phải đi không?" một nữ nhân mặc áo vàng run rẩy nói: "Hay, hay là thôi đi?"
"Ngươi muốn thì rời đi, ta không ngăn cản!" nữ nhân áo đỏ ở chính giữa nói: "Tôn Thanh Trúc, Lạc Chính Phong đều đã nhận được huyết tự rồi, rõ ràng còn không tuyên bố hạ lạc mảnh vỡ mới! Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều chết, còn không bằng vật lộn đọ sức! Đi chấp hành huyết tự cấp Ma Vương 1 phen!"
"Thế nhưng mà..." nữ tử thứ 3 bên cạnh lớn lên cũng có chút nhan sắc, toàn thân lạnh run nói: "Mấy ngày này những người đi chấp hành huyết tự cấp ma vương, phần lớn đều..."
"Vậy thì thế nào?" nữ tử áo đỏ cắn chặt răng, lời nói cơ hồ nhổ ra từ kẽ răng: "Đơn giản chỉ là tâm ma mà thôi, người thẳng không sợ bóng dáng nghiêng, ta không phạm tội cũng chưa từng giết người, có cái gì mà Tâm Ma xuất hiện sao?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm nàng cũng cảm thấy bồn chồn, trước mắt những hộ gia đình đi chấp hành huyết tự Ma Vương, không có bất kỳ một người sống sót. Huyết tự Ma Vương đã trở nên thần bí khó lường, cực đoan khủng bố.
Thế nhưng đây cũng là biện pháp ngắn nhất để rời khỏi nhà trọ. Muốn mưu sinh chỉ có thể làm như vậy. Mặc dù biết hơn phân nửa là đường chết, nhưng nữ tử áo đỏ cũng hiểu, nàng căn bản không có khả năng lần lượt vượt qua từng lần huyết tự.
Bốn người đều ôm ý nghĩ đi chấp hành huyết tự Ma Vương để tìm đường sống, mặc dù nói là ngựa chết thấy ngựa sống thì chọn, nhưng so ra vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.
Mà muốn chấp hành huyết tự Ma Vương, nhất định phải trở về phòng mình, viết 1 chữ "Tế" lên vách tường phòng khách. Nếu như thuận lợi, có thể lần này sẽ là lần cuối cùng trở về nhà trọ.
Về phần súng trong tay, là do Thượng Quan Miên cấp cho bốn người.
Đương nhiên cả 4 đều hiểu, Thượng Quan Miên không phải có hảo tâm, cho bọn hắn súng ống phòng thân chính là coi bọn hắn như binh sĩ dò đường. Nhà trọ hiện tại đang phát sinh dị biến, tiến vào 1 thời gian dài không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thanh niên cầm đầu tên là Nghiêm Nhã, trong nhà trọ là 1 người cực kỳ bình thường, vốn là người của Dạ Vũ minh, nhưng hiện tại Tam đại liên minh đã không còn tồn tại, ngay cả người như Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ còn khó có thể tự bảo vệ mình, tình huống của hắn lại càng thêm bi thảm cho nên huyết tự cấp Ma Vương tự nhiên trở thành lựa chọn duy nhất. Vô luận thế nào, chỉ cần có thể thành công rời khỏi nhà trọ, chấm dứt loại sinh hoạt như địa ngục này. Mà nếu như thất bại, cũng coi như chết 1 lần dứt khoát xong chuyện. Còn 3 nữ nhân sau lưng, người áo đỏ tên là Đường Nhan, người áo vàng tên Tống Mẫn, người cuối cùng tên là Giang Hải Yến. Giống như Nghiêm Nhã, trong nhà trọ là những người có thể nói bình thường nhất. Những người như vậy thường sẽ chết trong huyết tự lần thứ nhất, chỉ có thể phụ thuộc vào Tam đại liên minh mà cầu sinh tồn. Hôm nay, lại chỉ có thể dựa vào huyết tự chỉ thị cấp Ma Vương. Đương nhiên, cũng có ít người vẫn đem hi vọng ký thác lên người vợ chồng La Hưu Hàn Cẩn, nhưng từ khi La Thập Tam mất tích ( rất nhiều hộ gia đình đều cho rằng hắn đã gặp bất trắc ), hy vọng tìm kiếm 2 người này cơ hồ bằng không. Hộ gia đình thậm chí còn đem tin La Thập Tam mất tích đăng trên báo chí, thế nhưng đến nay vẫn không thu được tung tích hai người đó.
Giờ phút này, khoảng cách tới nhà trọ đã ngày càng gần. Tuy bốn người đều sợ lần này tiến vào nhà trọ sẽ cửu tử nhất sinh, nhưng có súng trong tay, dũng khí cũng tăng thêm một chút. Dù sao so với tay không không có cái gì cũng tốt hơn nhiều ah. Hơn nữa, quan trọng nhất là Thượng Quan Miên còn hứa hẹn. Một khi gặp nguy hiểm, nàng sẽ đến cứu bọn hắn. Tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Thượng Quan Miên cần chính là người sống để thu lấy tình báo. Bốn người bọn hắn là binh sĩ dò đường, đương nhiên có thể sống sót thì càng thêm có giá trị.
"Mọi người giữ vững tinh thần" Nghiêm Nhã hít sâu một hơi: "Đến nước này rồi chỉ có thể đánh cuộc thôi! Coi như thua thì cùng lắm là chết, như vậy cũng coi như được giải thoát!"
Những lời này rất được 3 người khác đồng ý. Dù sao so với loại sống không bằng chết này, chi bằng chết dứt khoát cho thống khoái.
Vì vậy, bước chân của mọi người cũng không còn quá e dè nữa. Rốt cục, tiến vào trong cư xá.
Đáng nhắc tới chính là, nhà trọ nằm trong 1 cái cư xá không lớn, đại đa số đều là những dãy nhà cũ nát 3 4 tầng lầu. Nơi này có khá ít cây xanh, chính giữa còn có con sông chảy ngang tràn đầy rác rưởi, thật sự khó có thể sinh ra hảo cảm. Cho nên, vùng này chỉ có những người không chịu nổi giá nhà đất ở khu trung tâm mới có thể đến ở. Mà ngõ nhỏ tiến vào nhà trọ cũng thuộc 1 tiểu khu trong nơi này, nằm gần với nước sông đầy mùi kia.
Vượt qua con sông, Nghiêm Nhã không khỏi quay đầu nhìn lại. Con sông này lưu vực khá rộng lớn, chảy ngang qua thành phố K, nhưng nhìn thấy đại lượng rác rưởi đang lưu động trên mặt sông thực làm cho người khác nhíu mày. Những rác rưởi này là từ phía trên trôi nổi xuống, dù sao nơi đây đã không còn người sống, làm sao mà có rác rưởi? Nhìn nước đọng bốc mùi làm Nghiêm Nhã cảm thấy áp lực không thôi.
Xuyên qua cây cầu tiến về phía trước không xa, xuất hiện một đầu ngõ nhỏ tĩnh mịch. Khoảng cách từ đầu hẻm này tới con hẻm dẫn vào nhà trọ khoảng 200m, bên trong ngõ nhỏ này tuy nhiều lối rẽ, nhưng cũng có khá nhiều ngõ cụt.
Mà trong đó có 1 đầu ngõ cụt thông tới nhà trọ kia.
Nhớ lại lần thứ nhất tiến vào khu cư xá này là một tháng trước. Nghiêm Nhã lúc ấy đang rảnh rỗi, đi dạo trong khu cư xá, tiến vào ngõ nhỏ kia hắn liền phát hiện, bóng dáng dưới chân tự chuyển động, đem hắn dẫn vào 1 tòa nhà nào đó, khi trở về còn đem theo 1 cái chìa khóa nhét vào túi quần. Sau đó, một đám người nói cho hắn biết đây là 1 toà nhà trọ với những quy tắc đáng sợ: mười lần huyết tự, hoặc là một lần huyết tự cấp Ma Vương, mới có thể rời khỏi nơi này, thoát ly thân phận hộ gia đình trở về cuộc sống bình thường.
Nếu không phải chứng kiến nguyên 1 đám người không tin bị chết thảm hại, hắn thực sự không tin tưởng trên đời thật sự có chuyện như vậy. Những hộ gia đình như hắn, hoặc là tự sát hoặc là tinh thần sụp đổ, hoặc là không tin tưởng rời khỏi nhà trọ, không thì bị dụ dỗ tiến vào Thánh Nhật giáo, còn 1 loại nữa, chính là phụ thuộc dưới trướng của trí giả. Mà nghiêm Nhã cùng 3 nữ nhân sau lưng thuộc về loại cuối cùng.
Hướng phía về ngõ nhỏ đã ra vào không biết bao lần, nhưng như cũ vẫn cảm giác một hồi kinh hoàng. Nhưng tên đã phóng ra sao có thể thu lại, huống chi lúc này trở về Thượng Quan Miên sẽ bỏ qua cho bọn hắn sao? Cho nên, cuối cùng 4 người đành phải tiến vào hẻm nhỏ. Đi ở 1 nơi chật hẹp trong hoàn cảnh tối tăm quả thực kinh hãi lạnh mình. Thẳng thắn mà nói bọn hắn vốn muốn tới vào ban ngày, nhưng Thượng Quan Miên lại tận lực yêu cầu bọn hắn đến vào buổi tối, nếu không sẽ không cho bọn hắn súng ống, cũng không hứa hẹn tới cứu. Về phần nguyên nhân, Nghiêm Nhã đoán chừng là Thượng Quan Miên nghĩ ban ngày quỷ hồn sẽ không đi ra.
Từng bước một tiến về phía trước, rốt cục đứng trước bãi đất trống trước nhà trọ.
Nghiêm Nhã đánh giá lại tòa nhà này 1 lần nữa. Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, những vẫn rất cảm khái. Đây là một tòa nhà khác xa những tòa nhà bên ngoài, là 1 nhà trọ cao tầng siêu hiện đại hóa, bề ngoài được sơn màu xám , tổng cộng 29 tầng, từng dãy ban công lắp đặt cửa sổ sát đất nối nhau chỉnh tề, cùng với rất nhiều cục điều hòa. Các phương tiện của nhà trọ tất cả đều cực kỳ hiện đại hoá, hệ thống dẫn nước bên trong tuy không thể tìm được nơi xuất phát nhưng đều là nước tinh lọc tự động, có thể trực tiếp mở vòi uống, trong nhà trọ đều trang bị hệ thống khống đèn hiện đại, rất tiết kiệm điện năng ( tuy nơi phát điện của nhà trọ cũng là mê ). Đương nhiên, đặc điểm tối ưu nhất chính là có thể cung cấp thức ăn và quần áo tự động.
Nhìn thế nào cũng thấy giống 1 nơi ở lý tưởng. Nhưng ai cũng hiểu, nó là nơi đáng sợ cỡ nào.
Đi về phía cửa xoay, tâm thần bốn người phi thường bất định. Lúc này, bọn hắn đã mở chốt an toàn, đem súng chĩa về 4 phía, hơn nữa trên người còn mang theo rất nhiều băng đạn.
Đẩy cửa xoay tiến vào, Nghiêm Nhã đi trước dẫn đường, Giang Hải Yến, Đường Nhan cùng Tống Mẫn thì dựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người không ai dám ngồi thang máy, chỉ có thể đi về phía cầu thang bộ.
Đầu tiên, tới tầng 5 của Tống Mẫn.
"Mọi người coi chừng, " Nghiêm Nhã nắm chặt khẩu súng, trên trán mồ hôi tuôn ra không ít: "Còn có, không có việc gì tuyệt đối không được nổ súng!"
Hắn cũng rất lo lắng vạn nhất súng cướp cò thì làm sao bây giờ? Nhưng thời điểm hiện tại không ai dám cất súng đi, dù sao nổ súng chậm 1 nhịp thì đã tử vong táng thân rồi.
Trên bậc thang, mọi ngước bước tới từng bước 1 trong áp lực. Trong nhà trọ chắc chỉ có 4 người bọn hắn, vừa nghĩ tới khả năng nhà trọ có thể xảy ra dị biến, không ai dám xem thường.
"Thượng Quan Miên có lẽ ở gần nơi này?" Giang Hải Yến lúc này vẫn không yên lòng: "Nàng nói nếu gặp phải nguy hiểm sẽ tới cứu chúng ta là thật hay giả đây?"
"Có lẽ không đến mức gạt chúng ta đâu?" Đường Nhan trong nội tâm cũng cảm thấy không chắc, đành tự an ủi mình.
Rất nhanh đã tới tầng 5, Tống Mẫn bước nhanh về hướng phòng mình rút chìa khóa mở cửa. Bật cửa ra, nàng lập tức nâng súng hướng vào trong phòng!
Khá tốt, bên trong không một bóng người.
Tống Mẫn nhẹ nhàng thở ra tiến vào. Tiếp theo, lấy dao găm từ trên người đâm vào đầu ngón tay lấy máu viết chữ "Tế".
Rất nhanh, huyết tự liền hiện lên, thời gian chỉ rõ là ngày 2 tháng 10, địa điểm nằm ở 1 khu phố buôn bán thuộc khu Bạch Nghiêm, trung tâm thành phố.
"Đi." Hoàn thành xong Tống Mẫn liền nói: "Vậy ta đi trước."
"Tốt, vậy ngươi đi cẩn thận." Nghiêm Nhã gật đầu cùng 2 người khác tiếp tục lên lầu.
Quá trình so với trong tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều, nội tâm treo cao của Nghiêm Nhã lúc này cũng dần hạ xuống. Nhưng Đường Nhan 1 bên vẫn cau chặt lông mày.
Tiếp theo tới lầu mười của Giang Hải Yến. Sau khi nàng ta viết xuống chữ "Tế" cũng trở về.
Cuối cùng, chỉ còn lại Nghiêm Nhã cùng Đường Nhan hai người, may mắn 2 người đều là hàng xóm tầng 26, cho nên có thể rời đi cùng nhau.
Hai người tiếp tục hướng lên trên, tâm tình có hơi chút buông lỏng nhẹ nhõm, dù sao thời gian dài trôi qua vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ, thực sự có thể thuận lợi rời khỏi. Mà huyết tự Ma Vương rõ ràng địa điểm chỉ định toàn ở khu trung tâm, quả nhiên trước sau như 1 rất cổ quái. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ bị hút vào dị không gian.
Trên đường đi hai người đều không nói gì, càng tới gần lầu 26 lại càng khẩn trương. Hệ thống khống đèn trong nhà trọ vẫn hoạt động tốt, chỉ là bọn hắn quá mức khẩn trương, đi đường luôn thật khẽ cho nên đèn trong hành lang không bật lên, làm cho ánh sáng tương đối lờ mờ, lại càng thêm vài phần sắc thái khủng bố.
Rốt cục lên tới tầng 26. Hai người không nói gì chỉ vội vàng lấy chìa khóa, phân biệt đi về hướng phòng của mình. Nghiêm Nhã mở cửa liền trực tiếp chạy tới phòng khách, nhưng hắn hoảng sợ nhìn thấy—— dưới bàn trà trong phòng khách lộ ra 1 đôi chân!
Không do dự hắn lập tức nổ súng! Tiếp theo một cước quét ngang qua làm cái bàn ngã lăn! Nhưng ở trên mặt đất, người đang nằm là...
Giang Hải Yến!
Lúc này gương mặt Giang Hải Yến trắng giống như bột mỳ, hiển nhiên chết đã lâu! Mà ngay sau đó, sàn nhà dưới thân nàng chuyển hóa thành lỗ đen, thân thể nàng trầm xuống giống như hạ xuống đầm lầy!
Nghiêm Nhã đâu còn dám dừng lại liền lập tức xông ra ngoài, mà lúc này Đường Nhan cũng chạy ra, nàng nghe được tiếng súng nổ khi nãy!
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, trong đầu chỉ có 1 chữ, trốn!
Cũng may Đường Nhan coi như tỉnh táo, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Thượng Quan Miên.
Chạy tới đầu cầu thang thì Thượng Quan Miên nhận nghe điện thoại.
"Này, Thượng Quan tiểu thư sao? Chúng ta..." Những lời còn lại tắc trong cổ họng Đường Nhan. Bởi vì, nàng nhìn thấy trên bậc thang, thi thể Tống Mẫn đang nằm chắn đường!
Rất nhanh, bậc thang cũng hóa thành lỗ đen đem thi thể Tống Mẫn nuốt xuống!
Đây là lầu 26 ah! Cứ như vậy trốn xuống hai người bọn hắn có mấy cái mệnh?
"Cứu cứu chúng tôi, Thượng Quan tiểu thư!"
Lao ra khỏi cầu thang, bọn hắn cũng không có đảm lượng ngồi thang máy. Mà Thượng Quan Miên sau khi nghe bọn hắn nói rõ ngọn nguồn liền nói: "Các ngươi chạy lên sân thượng, ta lập tức tới nhà trọ, trực tiếp nhảy đến sân thượng, đem các ngươi rời đi!"
Lần trước Thượng Quan Miên mang theo Lý Ẩn cùng Doanh Tử Dạ nhẩy từ lầu 17 xuống, Nghiêm Nhã và Đường Nhan cũng biết, không do dự lập tức chạy lên sân thượng!
Tốc độ của hai người rất nhanh, từ cầu thang chạy tới cửa dẫn ra sân thượng, Nghiêm Nhã vặn tay nắm cửa, cửa cư nhiên bị khóa!
Hắn cắn răng, lấy súng phá khóa! Tông mạng 1 cái làm cửa bật ra, hắn và Đường Nhan xông ra!
Nhưng mà...
Kế tiếp, thân thể hai người giống như bị chạm điện tê liệt.
Nghiêm Nhã cùng Đường Nhan trợn to 2 mắt sợ hãi, miệng há lớn như chuông đồng.
"Không... Không có khả năng... Ngươi... Ngươi..."
Mà đây là câu nói sau cùng của Nghiêm Nhã trước khi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.