Quyển 13 - Chương 43: phục sinh
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/03/2018
Lý Ung lúc này toàn thân hư thoát, lau mồ hôi từ trên trán rớt xuống, cảm giác bản thân vừa vòng qua quỷ môn quan trở về.
Chỉ thấy trước mắt, một đống khung xương màu trắng, cũng không còn nhúc nhích gì nữa.
"Thứ này..." Lý Ung cảm giác một hồi ác hàn, khi này rõ ràng nó còn đứng lên chuyển động, vậy mà bây giờ đã trở về nguyên trạng.
" Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Hắn đánh bạo đi đến trước bộ hài cốt, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Sau khi nhìn một lúc, hắn hạ quyết tâm, nhặt lấy một đoạn xương ngón tay bỏ vào túi.
Nhất định phải nghĩ biện pháp tra ra chủ nhân bộ hài cốt này, rồi mới tiếp tục điều tra cái chết của Thanh Ly.
Sau đó, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước. Rất nhanh, thông qua cửa một thạch động trở về vách đá lúc trước, ở vách đá bên kia, đứng đó 3 người.
Ba người kia chính là Kha Ngân dạ, Kha Ngân vũ cùng Hoàng Phủ Hác.
Ngân Dạ và Hoàng Phủ Hác phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới bò lên được. Thượng Quan Miên lưu lại cái móc câu kia có thể co duỗi, trình độ cứng cỏi cũng không phải chơi, cho nên bọn hắn mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng, Tinh Thần lại rớt xuống.
Thời điểm nhìn thấy Lý Ung xuất hiện, ba người như lâm đại địch, Ngân Dạ lập tức chắn trước mặt Ngân Vũ, thần sắc lạnh lùng nhìn Lý Ung, nói: "Ngươi là người nào?"
Ba người hiển nhiên đều coi hắn là hóa thân của ác linh.
Lý Ung nhìn thấy phản ứng của ba người, cảm thấy dường như ở nơi này bọn họ đã trải qua chuyện gì đó, hắn nghĩ có thể từ miệng ba người đạt được một vài tin tức, liền tiến tới.
Cái vách đá này thực sự rất hẹp hòi làm người cảm giác bất an, hơi không cẩn thận, sẽ ngã vào vạn trượng Thâm Uyên. Lý Ung đi đứng rất cẩn thận, chậm chạp tiến tới chỗ ba người. Mà Ngân Dạ nhìn thấy như vậy, cũng cảm giác được người kia là nhân loại.
"Các ngươi không cần sợ." Lý Ung nói: "Ta sẽ không đả thương các ngươi , ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này, cho hỏi đây là nơi nào?"
"Ở đây..." Ngân Dạ dừng một chút, vẫn là vô thức lùi về phía sau một bước mới nói: "Đứng lại! Ngươi không cần phải tiếp tục tiến tới, chúng ta vẫn chưa tin tưởng ngươi."
Lý Ung dừng bước lại, khoảng cách giữa song phương lúc này khoảng 10m.
"Các ngươi..." Hắn bỗng nhiên nói: "Cũng nhìn thấy ác linh bên trong bộ quần áo đen?"
Ngân Dạ sững sờ: "Ân, đúng vậy. Ngươi cũng thấy sao?"
Quả nhiên bọn hắn đều nhìn thấy!
"Chúng ta hợp tác ah." Lý Ung nói: " Muốn rời khỏi nơi đây, chúng ta không đồng tâm hiệp lực không được."
Ba người này rất có thể biết được cái gì đó. Vô luận như thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp moi được tin tình báo từ bọn họ. Đồng thời, hắn cũng không biết chuyện này và thần cốc Tiểu Dạ Tử có quan hệ gì không.
"Chờ một chút." Hoàng Phủ Hác đột nhiên hỏi: "Ngươi mới vừa nói là 'Ác linh " như vậy, ngươi tin tưởng trên thế giới này có quỷ sao?"
"Ân, trên cơ bản là tin tưởng." Lý Ung cười khổ: "Tóm lại tiến vào trong thạch động chứ? Đứng trên vách núi nói chuyện, ta cảm giác rất không thoải mái."
Ba người cũng đồng cảm nhận với hắn, không phải bị quỷ giết mà chết do không may sẩy chân rơi xuống vực thì quá mức oan uổng rồi.
Lúc này, ở bên cạnh cây cầu nơi phát hiện ra mảnh vỡ khế ước, một người bù nhìn bằng rơm đang nằm chỏng trơ ở đó. Mà cây kim ở trên thân đã bị rút ra, vứt sang một bên.
Người rút ra cây kim, đúng là u hồn của Bồ Mỹ Linh! Trước một khắc khi hắn bị giết, hắn còn để lại một sát chiêu đáng sợ, rút cây kim phong ấn người bù nhìn ra!
Cái sinh lộ huyết tự chỉ thị này thuộc về kiểu “phong ấn”. Cũng giống với kiện giá y, nếu bị treo lên giá áo thì không sao nhưng tháo xuống sẽ làm quỷ hồn sống lại, người bù nhìn này cũng như vậy.
Phong ấn của lão phụ tóc trắng, đã bị giải khai!
Bởi vậy, tuy Bồ Mỹ Linh đã chết, nhưng bọn hắn vẫn bị lão quỷ bà truy đuổi!
Thời điểm bọn người Lý Ung tiến vào thạch động, cũng coi như tiến vào nơi tương đối an toàn rộng rãi, lúc nhìn thấy bộ xương trắng kia, Ngân Dạ vốn cả kinh nhưng Lý Ung lập tức nói với hắn: "Cái này chỉ là khung xương mà thôi, không có gì đâu."
Trong đầu ba người lúc này sinh ra ý niệm rất cổ quái...
Ngài cũng quá bình tĩnh đi à nha!
Đây là phản ứng của một người bình thường sao? Chẳng phải đa số sẽ là sợ hãi không chịu nổi? Trên thế giới này người không sợ quỷ chỉ là số ít mà thôi, chẳng lẽ người này cũng biến thái giống như Mộ Dung Thận?
Nghĩ đến đây, ba người có chút nổi hết cả da gà.
Lý Ung đương nhiên không phải là biến thái, hắn là bác sĩ, công việc của hắn là suốt ngày đối mặt với sinh tử tới mức chai lỳ mà thôi. Vả lại, chấp niệm của hắn với cái chết của Thanh Ly cũng làm nội tâm hắn cứng rắn, cho dù đối mặt với quỷ hồn hư vô mờ mịt, nhưng chỉ cần là cừu nhân hắn cũng giết.!
Nếu huyết nhục chi thể không thể làm gì được, hắn sẽ mời khu ma sư và đạo sĩ, thậm chí liều chết hy sinh tánh mạng, hắn cũng không tiếc. Hắn tin tưởng nhất định có biện pháp có thể vì Doanh thanh ly báo thù, chỉ cần có "Năng lực" mà thôi.
Đã như vầy, cho dù trả cái giá như thế nào hắn cũng muốn đạt được "Năng lực" kia! Chấp niệm này đã in sâu vào tâm hồn hắn, trở thành mục đích sống của hắn. Nếu như không báo thù được, hắn ngược lại cảm thấy nhân sinh chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, năm đó khi nghe tin Thanh Ly chết, ở nhà xác nhìn thi thể nàng lạnh lẽo hắn đã tuyệt vọng cỡ nào. Cả đời này, người duy nhất hắn dành tình cảm chân thành, trân trọng hơn cả tánh mạng, nhưng nàng cứ như vậy mà chết đi.
Nếu như không phải vì báo thù, có lẽ hắn cũng không còn sống tới ngày hôm nay.
"Cỗ hài cốt này..." Ngân Dạ tiến lên, rất là kiêng kỵ nói: "Ngươi nói đó là chân thân của con quỷ kia?"
"Đúng." Hắn chỉ vào cỗ hài cốt: "Như vậy, nói cho ta biết, các ngươi đã biết được những gì? Trên thực tế ta cũng biết đại khái một vài tình báo."
Ngân Dạ có chút kinh ngạc, lập tức hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Lúc này để ba người quan tâm nhất chính là, hắn có biết gì về những bí mật của nhà trọ hay không. Điểm này so với cái gì cũng trọng yếu hơn.
"Ta nghĩ chúng ta bây giờ tối ưu tiên nên tìm cách rời khỏi đây" Ngân Dạ giờ phút này đã khôi phục tỉnh táo: " Dù sao chúng ta cũng không thể biết được con quỷ này đã triệt để diệt vong hay chưa. Tóm lại, việc cần làm trước mắt chính là rời khỏi nơi này."
"Ân, nói cũng có đạo lý."
Bốn người tạm thời đồng ý với điểm này.
Vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên Lý Ung cảm thấy một mảnh mơ hồ, khi cảnh vật trở lại bình thường đã thấy bản thân đang ngồi trong văn phòng viện trưởng!
"Cái này... Đây là chuyện gì?"
Lý Ung cảm thấy giận dữ! Rất vất vả mới bắt được một điểm manh mối, rõ ràng sắp thành lại bại?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mà Ngân Dạ và Ngân Vũ, cũng biến mất trước mặt Hoàng Phủ Hác. Bọn hắn đã trở về nhà.
Sau khi vong linh Bồ Mỹ Linh chết đi, tất cả những người bị nguyền rủa cũng được giải trừ. Hiện tại, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hác và thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn bên trong khu rừng số 6.
Về phần Tinh Thần...
Khi hắn tỉnh lại.
Vẫn thấy bản thân mình đang ở bên trong khu rừng số 6, ngồi dưới một gốc cây. Hắn không rõ đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, không phải hắn bị rớt xuống vực sao?
Rốt cuộc là lực lượng gì đã cứu hắn?
Tinh Thần lúc này chỉ cảm thấy có cái gì đó lành lạnh đụng vào sau lưng, quay lại... thì ra là cái đầu của Lương Thiên Diễn!
Người cứu Tinh Thần, đúng là lão phụ tóc trắng. Bởi vì căn cứ vào hạn chế của nhà trọ, Bồ Mỹ Linh là giữa đường tham gia vào, trái với quy tắc của huyết tự, hiện tại, nhất định phải đem mọi thứ khôi phục như cũ. Cho nên, chính vì duyên cớ đó mà Tinh Thần đang bị rớt xuống vực được cứu lên, đây cũng có thể coi như một cách nhà trọ cân bằng lại huyết tự.
Một lần nữa, lão quỷ bà lại triển khai giết chóc với thần cốc Tiểu Dạ Tử, Hoàng Phủ Hác và Tinh Thần!
Không có ai biết, người bù nhìn rơm với tư cách là sinh lộ đã bị rút kim châm ra, khôi phục lại nguyền rủa, nên sẽ không có ai sửa lại lỗi lầm này.
Nếu như bọn họ muốn sống sót, nhất định phải lần nữa dùng kim đâm vào người bù nhìn!
Bất quá, lão phụ tóc trắng trong vòng hôm nay sẽ không giết người. Bởi vì sáu hộ gia đình tham gia đã chết mất 3 người, lần huyết tự chỉ thị này quy định thời gian là hai ngày, cho nên tạm thời đến trước ngày mai, sẽ không tiếp tục giết người nữa.
Nhưng nếu như đến ngày mai mà bọn hắn vẫn chưa tra ra được chân tướng mà nói... lão phụ tóc trắng sẽ lại đại khai sát giới!
Đương nhiên, nếu như trong ngày hôm này có người đụng chạm tới người bù nhìn, tất nhiên sẽ bị quỷ bà tấn công, đây cũng là một trong những hạn chế của nhà trọ với hộ gia đình.
Lúc này, thần cốc Tiểu Dạ Tử rốt cục leo ra khỏi huyệt động.
Đây là một huyệt động thẳng đứng dưới một ngọn núi nào đó trong khu rừng. Bầu trời vẫn như cũ là một mảnh hắc ám, những nàng vẫn phải cắn răng đi ra.
Nhưng vừa mới bước ra, nàng nhìn thấy một vật làm toàn thân nổi hết cả gai ốc.
Cách đó không xa, có một cái đầu người đã bị ăn mất một nửa, nằm lăn lóc trên mặt đất, đúng là đầu của Thiện Vi!
Đêm đã khuya.
Tinh Thần vẫn như trước đang đi lại bên trong rừng cây, nhưng tinh thần hắn hoảng loạn sắp sụp đổ rồi. Một người đang ở tại địa điểm chấp hành huyết tự, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu khủng bố.
Điện thoại di động của hắn đang ở trên tay thần cốc Tiểu Dạ Tử, không có cách nào liên lạc được với ai cả.
Đến chính hắn cũng không biết, bây giờ nên làm cái gì nữa.
Đương nhiên hắn cũng không biết, chưa tới nửa đêm 0 giờ, lão bà quỷ sẽ tạm thời tha cho hắn, thế nhưng biết được điểm này lại càng cảm thấy đáng sợ hơn ah.
Lúc này, khoảng cách tởi nửa đêm đã càng ngày càng gần. Hắn không ngừng nhìn đồng hồ, biết rõ ngày 2 tháng 5 đã sắp tới rồi.
Nhưng căn cứ theo huyết tự chỉ thị, tới ngày 2 tháng 5 hắn còn phải ở lại đây cả ngày , quá đủ thời gian cho hắn chết trăm lần.
Không thể liên lạc được với bất kỳ ai, cũng không biết tình hình của Thâm Vũ bây giờ như thế nào, hết thảy càng làm Tinh Thần cảm giác muốn điên loạn.
Thâm Vũ...
Cho dù chết, hắn cũng hy vọng có thể gặp mặt Thâm Vũ, chỉ một lần thôi cũng được...
Đột nhiên, hắn nghĩ tới, vì cái gì lúc đó lại là cái đầu của Lương Thiên Diễn ném qua mà không phải đầu của Mộ Dung Thận?
Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói...
Tinh Thần như bắt được một điều gì đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía sông Uyển Thiên!
Cứ thế chạy dọc theo dòng Uyển Thiên, hắn rốt cục nhìn thấy được cây cầu kia! Cái người bù nhìn kia, có phải hay không...
Nhưng rất không may, nửa đêm 0 giờ đã tới.
Tinh Thần chỉ cảm giác được một hồi gió lạnh lẫm liệt thổi tới, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Hạn chế của nhà trọ đã bị tiêu trừ. Hiện tại... Có thể giết chết Tinh Thần được rồi!
Bước chân của Tinh Thần chuyển động nhanh hơn, rốt cục chạy tới được bên cạnh cây cầu!
Tinh thần phát hiện ở gần chân cầu có một hình nộm người rơm đang nằm chổng trơ! Vì vậy hắn vội vàng vọt về phía bên đó!
Quả nhiên chính là lão phụ kia!
Nhưng mà tiếng bước chân sau lưng cũng càng ngày càng dồn dập. Không ngừng tới gần... Tới gần!
Cây cầu ở ngay trước mắt, mà cái hộp kia bị đẩy ngã cùng con bù nhìn lọt vào tầm mắt hắn! Hắn cũng chứng kiến, cây châm đã bị rút ra!
Quả nhiên, quả là thế!
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, Tinh thần bộc phát ra tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ con bù nhìn! Cây kim châm rơi ở cách đó không xa, chỉ cần lấy được nó đâm vào...
Hết thảy liền xong rồi!
10m... Năm mét...
Nhưng cuối cùng hắn không thể nào tiếp cận được.
Vì hắn cảm giác có hai bàn tay lạnh ngắt bắt được mắt cá chân của hắn, làm hắn ngã nhào trên mặt dất!
"Không muốn!"
Tay hắn gắt gao bấu vào lớp bùn đất trước mặt, vươn tay... chỉ một chút nữa thôi là hắn chạm tới được con bù nhìn. Khoảng cách chỉ kém một chút nữa mà thôi!
Hắn còn muốn trở về nhà trọ, muốn gặp Thâm Vũ, hắn muốn vĩnh viễn bảo hộ nàng, dành cho nàng tình yêu chân thành nhất, hắn không muốn chết ở đây!
Thế nhưng cánh tay băng lãnh kia không ngừng kéo hắn về sau, khoảng cách tới con bù nhìn, càng ngày càng xa...
Ngay khi khoảng cách giữa hắn và con bù nhìn kéo dài khoảng gần 5 mét, hắn chợt nhớ ra, vội lôi từ trong người ra một con dao găm!
Đánh cuộc một keo!
Sau đó hắn hét lớn một tiếng, đem con dao gắm phóng về phía người bù nhìn!
Có lẽ không nhất định phải là cây kim, chỉ cần đâm thủng nó là được rồi chứ?
Nhưng mà năm mét khoảng cách, độ thất bại rất cao, nhưng Tinh Thần cũng không còn lựa chọn nào cả.
Dao găm phi tốc hướng về phía người bù nhìn...
"Đâm thủng đi, đâm thủng đi, đâm thủng đi!"
Đáng tiếc chính là, con dao găm bay qua người bù nhìn, cắm vào cái hộp đang nằm trên mặt đất.
Dù sao, Tinh Thần cũng không phải Thượng Quan Miên, nếu như là nàng, cho dù ngoài 100m vẫn có thể phi trúng đích.
"Không!"
Tinh Thần tuyệt vọng, hiện tại, hắn không có biện pháp nào để sống sót nữa rồi.
Quỷ lão bà sẽ đưa hắn xuống địa ngục!
Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác hai bàn tay lạnh buốt đang túm chặt chân hắn bỗng nhiên biến mất. Hắn kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy sau lưng rỗng tuếch.
Lúc con dao găm đâm vào cái hộp kia... kỳ thật cái hộp này có ngăn kép, ở ngăn phía dưới nhà trọ còn cất một con bù nhìn dự trữ nữa...
Cơn ác mộng... đã triệt để hạ màn.
Chỉ thấy trước mắt, một đống khung xương màu trắng, cũng không còn nhúc nhích gì nữa.
"Thứ này..." Lý Ung cảm giác một hồi ác hàn, khi này rõ ràng nó còn đứng lên chuyển động, vậy mà bây giờ đã trở về nguyên trạng.
" Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Hắn đánh bạo đi đến trước bộ hài cốt, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát. Sau khi nhìn một lúc, hắn hạ quyết tâm, nhặt lấy một đoạn xương ngón tay bỏ vào túi.
Nhất định phải nghĩ biện pháp tra ra chủ nhân bộ hài cốt này, rồi mới tiếp tục điều tra cái chết của Thanh Ly.
Sau đó, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước. Rất nhanh, thông qua cửa một thạch động trở về vách đá lúc trước, ở vách đá bên kia, đứng đó 3 người.
Ba người kia chính là Kha Ngân dạ, Kha Ngân vũ cùng Hoàng Phủ Hác.
Ngân Dạ và Hoàng Phủ Hác phải dùng hết sức chín trâu hai hổ mới bò lên được. Thượng Quan Miên lưu lại cái móc câu kia có thể co duỗi, trình độ cứng cỏi cũng không phải chơi, cho nên bọn hắn mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng, Tinh Thần lại rớt xuống.
Thời điểm nhìn thấy Lý Ung xuất hiện, ba người như lâm đại địch, Ngân Dạ lập tức chắn trước mặt Ngân Vũ, thần sắc lạnh lùng nhìn Lý Ung, nói: "Ngươi là người nào?"
Ba người hiển nhiên đều coi hắn là hóa thân của ác linh.
Lý Ung nhìn thấy phản ứng của ba người, cảm thấy dường như ở nơi này bọn họ đã trải qua chuyện gì đó, hắn nghĩ có thể từ miệng ba người đạt được một vài tin tức, liền tiến tới.
Cái vách đá này thực sự rất hẹp hòi làm người cảm giác bất an, hơi không cẩn thận, sẽ ngã vào vạn trượng Thâm Uyên. Lý Ung đi đứng rất cẩn thận, chậm chạp tiến tới chỗ ba người. Mà Ngân Dạ nhìn thấy như vậy, cũng cảm giác được người kia là nhân loại.
"Các ngươi không cần sợ." Lý Ung nói: "Ta sẽ không đả thương các ngươi , ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này, cho hỏi đây là nơi nào?"
"Ở đây..." Ngân Dạ dừng một chút, vẫn là vô thức lùi về phía sau một bước mới nói: "Đứng lại! Ngươi không cần phải tiếp tục tiến tới, chúng ta vẫn chưa tin tưởng ngươi."
Lý Ung dừng bước lại, khoảng cách giữa song phương lúc này khoảng 10m.
"Các ngươi..." Hắn bỗng nhiên nói: "Cũng nhìn thấy ác linh bên trong bộ quần áo đen?"
Ngân Dạ sững sờ: "Ân, đúng vậy. Ngươi cũng thấy sao?"
Quả nhiên bọn hắn đều nhìn thấy!
"Chúng ta hợp tác ah." Lý Ung nói: " Muốn rời khỏi nơi đây, chúng ta không đồng tâm hiệp lực không được."
Ba người này rất có thể biết được cái gì đó. Vô luận như thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp moi được tin tình báo từ bọn họ. Đồng thời, hắn cũng không biết chuyện này và thần cốc Tiểu Dạ Tử có quan hệ gì không.
"Chờ một chút." Hoàng Phủ Hác đột nhiên hỏi: "Ngươi mới vừa nói là 'Ác linh " như vậy, ngươi tin tưởng trên thế giới này có quỷ sao?"
"Ân, trên cơ bản là tin tưởng." Lý Ung cười khổ: "Tóm lại tiến vào trong thạch động chứ? Đứng trên vách núi nói chuyện, ta cảm giác rất không thoải mái."
Ba người cũng đồng cảm nhận với hắn, không phải bị quỷ giết mà chết do không may sẩy chân rơi xuống vực thì quá mức oan uổng rồi.
Lúc này, ở bên cạnh cây cầu nơi phát hiện ra mảnh vỡ khế ước, một người bù nhìn bằng rơm đang nằm chỏng trơ ở đó. Mà cây kim ở trên thân đã bị rút ra, vứt sang một bên.
Người rút ra cây kim, đúng là u hồn của Bồ Mỹ Linh! Trước một khắc khi hắn bị giết, hắn còn để lại một sát chiêu đáng sợ, rút cây kim phong ấn người bù nhìn ra!
Cái sinh lộ huyết tự chỉ thị này thuộc về kiểu “phong ấn”. Cũng giống với kiện giá y, nếu bị treo lên giá áo thì không sao nhưng tháo xuống sẽ làm quỷ hồn sống lại, người bù nhìn này cũng như vậy.
Phong ấn của lão phụ tóc trắng, đã bị giải khai!
Bởi vậy, tuy Bồ Mỹ Linh đã chết, nhưng bọn hắn vẫn bị lão quỷ bà truy đuổi!
Thời điểm bọn người Lý Ung tiến vào thạch động, cũng coi như tiến vào nơi tương đối an toàn rộng rãi, lúc nhìn thấy bộ xương trắng kia, Ngân Dạ vốn cả kinh nhưng Lý Ung lập tức nói với hắn: "Cái này chỉ là khung xương mà thôi, không có gì đâu."
Trong đầu ba người lúc này sinh ra ý niệm rất cổ quái...
Ngài cũng quá bình tĩnh đi à nha!
Đây là phản ứng của một người bình thường sao? Chẳng phải đa số sẽ là sợ hãi không chịu nổi? Trên thế giới này người không sợ quỷ chỉ là số ít mà thôi, chẳng lẽ người này cũng biến thái giống như Mộ Dung Thận?
Nghĩ đến đây, ba người có chút nổi hết cả da gà.
Lý Ung đương nhiên không phải là biến thái, hắn là bác sĩ, công việc của hắn là suốt ngày đối mặt với sinh tử tới mức chai lỳ mà thôi. Vả lại, chấp niệm của hắn với cái chết của Thanh Ly cũng làm nội tâm hắn cứng rắn, cho dù đối mặt với quỷ hồn hư vô mờ mịt, nhưng chỉ cần là cừu nhân hắn cũng giết.!
Nếu huyết nhục chi thể không thể làm gì được, hắn sẽ mời khu ma sư và đạo sĩ, thậm chí liều chết hy sinh tánh mạng, hắn cũng không tiếc. Hắn tin tưởng nhất định có biện pháp có thể vì Doanh thanh ly báo thù, chỉ cần có "Năng lực" mà thôi.
Đã như vầy, cho dù trả cái giá như thế nào hắn cũng muốn đạt được "Năng lực" kia! Chấp niệm này đã in sâu vào tâm hồn hắn, trở thành mục đích sống của hắn. Nếu như không báo thù được, hắn ngược lại cảm thấy nhân sinh chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, năm đó khi nghe tin Thanh Ly chết, ở nhà xác nhìn thi thể nàng lạnh lẽo hắn đã tuyệt vọng cỡ nào. Cả đời này, người duy nhất hắn dành tình cảm chân thành, trân trọng hơn cả tánh mạng, nhưng nàng cứ như vậy mà chết đi.
Nếu như không phải vì báo thù, có lẽ hắn cũng không còn sống tới ngày hôm nay.
"Cỗ hài cốt này..." Ngân Dạ tiến lên, rất là kiêng kỵ nói: "Ngươi nói đó là chân thân của con quỷ kia?"
"Đúng." Hắn chỉ vào cỗ hài cốt: "Như vậy, nói cho ta biết, các ngươi đã biết được những gì? Trên thực tế ta cũng biết đại khái một vài tình báo."
Ngân Dạ có chút kinh ngạc, lập tức hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Lúc này để ba người quan tâm nhất chính là, hắn có biết gì về những bí mật của nhà trọ hay không. Điểm này so với cái gì cũng trọng yếu hơn.
"Ta nghĩ chúng ta bây giờ tối ưu tiên nên tìm cách rời khỏi đây" Ngân Dạ giờ phút này đã khôi phục tỉnh táo: " Dù sao chúng ta cũng không thể biết được con quỷ này đã triệt để diệt vong hay chưa. Tóm lại, việc cần làm trước mắt chính là rời khỏi nơi này."
"Ân, nói cũng có đạo lý."
Bốn người tạm thời đồng ý với điểm này.
Vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên Lý Ung cảm thấy một mảnh mơ hồ, khi cảnh vật trở lại bình thường đã thấy bản thân đang ngồi trong văn phòng viện trưởng!
"Cái này... Đây là chuyện gì?"
Lý Ung cảm thấy giận dữ! Rất vất vả mới bắt được một điểm manh mối, rõ ràng sắp thành lại bại?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mà Ngân Dạ và Ngân Vũ, cũng biến mất trước mặt Hoàng Phủ Hác. Bọn hắn đã trở về nhà.
Sau khi vong linh Bồ Mỹ Linh chết đi, tất cả những người bị nguyền rủa cũng được giải trừ. Hiện tại, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hác và thần cốc Tiểu Dạ Tử vẫn còn bên trong khu rừng số 6.
Về phần Tinh Thần...
Khi hắn tỉnh lại.
Vẫn thấy bản thân mình đang ở bên trong khu rừng số 6, ngồi dưới một gốc cây. Hắn không rõ đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, không phải hắn bị rớt xuống vực sao?
Rốt cuộc là lực lượng gì đã cứu hắn?
Tinh Thần lúc này chỉ cảm thấy có cái gì đó lành lạnh đụng vào sau lưng, quay lại... thì ra là cái đầu của Lương Thiên Diễn!
Người cứu Tinh Thần, đúng là lão phụ tóc trắng. Bởi vì căn cứ vào hạn chế của nhà trọ, Bồ Mỹ Linh là giữa đường tham gia vào, trái với quy tắc của huyết tự, hiện tại, nhất định phải đem mọi thứ khôi phục như cũ. Cho nên, chính vì duyên cớ đó mà Tinh Thần đang bị rớt xuống vực được cứu lên, đây cũng có thể coi như một cách nhà trọ cân bằng lại huyết tự.
Một lần nữa, lão quỷ bà lại triển khai giết chóc với thần cốc Tiểu Dạ Tử, Hoàng Phủ Hác và Tinh Thần!
Không có ai biết, người bù nhìn rơm với tư cách là sinh lộ đã bị rút kim châm ra, khôi phục lại nguyền rủa, nên sẽ không có ai sửa lại lỗi lầm này.
Nếu như bọn họ muốn sống sót, nhất định phải lần nữa dùng kim đâm vào người bù nhìn!
Bất quá, lão phụ tóc trắng trong vòng hôm nay sẽ không giết người. Bởi vì sáu hộ gia đình tham gia đã chết mất 3 người, lần huyết tự chỉ thị này quy định thời gian là hai ngày, cho nên tạm thời đến trước ngày mai, sẽ không tiếp tục giết người nữa.
Nhưng nếu như đến ngày mai mà bọn hắn vẫn chưa tra ra được chân tướng mà nói... lão phụ tóc trắng sẽ lại đại khai sát giới!
Đương nhiên, nếu như trong ngày hôm này có người đụng chạm tới người bù nhìn, tất nhiên sẽ bị quỷ bà tấn công, đây cũng là một trong những hạn chế của nhà trọ với hộ gia đình.
Lúc này, thần cốc Tiểu Dạ Tử rốt cục leo ra khỏi huyệt động.
Đây là một huyệt động thẳng đứng dưới một ngọn núi nào đó trong khu rừng. Bầu trời vẫn như cũ là một mảnh hắc ám, những nàng vẫn phải cắn răng đi ra.
Nhưng vừa mới bước ra, nàng nhìn thấy một vật làm toàn thân nổi hết cả gai ốc.
Cách đó không xa, có một cái đầu người đã bị ăn mất một nửa, nằm lăn lóc trên mặt đất, đúng là đầu của Thiện Vi!
Đêm đã khuya.
Tinh Thần vẫn như trước đang đi lại bên trong rừng cây, nhưng tinh thần hắn hoảng loạn sắp sụp đổ rồi. Một người đang ở tại địa điểm chấp hành huyết tự, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu khủng bố.
Điện thoại di động của hắn đang ở trên tay thần cốc Tiểu Dạ Tử, không có cách nào liên lạc được với ai cả.
Đến chính hắn cũng không biết, bây giờ nên làm cái gì nữa.
Đương nhiên hắn cũng không biết, chưa tới nửa đêm 0 giờ, lão bà quỷ sẽ tạm thời tha cho hắn, thế nhưng biết được điểm này lại càng cảm thấy đáng sợ hơn ah.
Lúc này, khoảng cách tởi nửa đêm đã càng ngày càng gần. Hắn không ngừng nhìn đồng hồ, biết rõ ngày 2 tháng 5 đã sắp tới rồi.
Nhưng căn cứ theo huyết tự chỉ thị, tới ngày 2 tháng 5 hắn còn phải ở lại đây cả ngày , quá đủ thời gian cho hắn chết trăm lần.
Không thể liên lạc được với bất kỳ ai, cũng không biết tình hình của Thâm Vũ bây giờ như thế nào, hết thảy càng làm Tinh Thần cảm giác muốn điên loạn.
Thâm Vũ...
Cho dù chết, hắn cũng hy vọng có thể gặp mặt Thâm Vũ, chỉ một lần thôi cũng được...
Đột nhiên, hắn nghĩ tới, vì cái gì lúc đó lại là cái đầu của Lương Thiên Diễn ném qua mà không phải đầu của Mộ Dung Thận?
Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói...
Tinh Thần như bắt được một điều gì đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía sông Uyển Thiên!
Cứ thế chạy dọc theo dòng Uyển Thiên, hắn rốt cục nhìn thấy được cây cầu kia! Cái người bù nhìn kia, có phải hay không...
Nhưng rất không may, nửa đêm 0 giờ đã tới.
Tinh Thần chỉ cảm giác được một hồi gió lạnh lẫm liệt thổi tới, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập!
Hạn chế của nhà trọ đã bị tiêu trừ. Hiện tại... Có thể giết chết Tinh Thần được rồi!
Bước chân của Tinh Thần chuyển động nhanh hơn, rốt cục chạy tới được bên cạnh cây cầu!
Tinh thần phát hiện ở gần chân cầu có một hình nộm người rơm đang nằm chổng trơ! Vì vậy hắn vội vàng vọt về phía bên đó!
Quả nhiên chính là lão phụ kia!
Nhưng mà tiếng bước chân sau lưng cũng càng ngày càng dồn dập. Không ngừng tới gần... Tới gần!
Cây cầu ở ngay trước mắt, mà cái hộp kia bị đẩy ngã cùng con bù nhìn lọt vào tầm mắt hắn! Hắn cũng chứng kiến, cây châm đã bị rút ra!
Quả nhiên, quả là thế!
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, Tinh thần bộc phát ra tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ con bù nhìn! Cây kim châm rơi ở cách đó không xa, chỉ cần lấy được nó đâm vào...
Hết thảy liền xong rồi!
10m... Năm mét...
Nhưng cuối cùng hắn không thể nào tiếp cận được.
Vì hắn cảm giác có hai bàn tay lạnh ngắt bắt được mắt cá chân của hắn, làm hắn ngã nhào trên mặt dất!
"Không muốn!"
Tay hắn gắt gao bấu vào lớp bùn đất trước mặt, vươn tay... chỉ một chút nữa thôi là hắn chạm tới được con bù nhìn. Khoảng cách chỉ kém một chút nữa mà thôi!
Hắn còn muốn trở về nhà trọ, muốn gặp Thâm Vũ, hắn muốn vĩnh viễn bảo hộ nàng, dành cho nàng tình yêu chân thành nhất, hắn không muốn chết ở đây!
Thế nhưng cánh tay băng lãnh kia không ngừng kéo hắn về sau, khoảng cách tới con bù nhìn, càng ngày càng xa...
Ngay khi khoảng cách giữa hắn và con bù nhìn kéo dài khoảng gần 5 mét, hắn chợt nhớ ra, vội lôi từ trong người ra một con dao găm!
Đánh cuộc một keo!
Sau đó hắn hét lớn một tiếng, đem con dao gắm phóng về phía người bù nhìn!
Có lẽ không nhất định phải là cây kim, chỉ cần đâm thủng nó là được rồi chứ?
Nhưng mà năm mét khoảng cách, độ thất bại rất cao, nhưng Tinh Thần cũng không còn lựa chọn nào cả.
Dao găm phi tốc hướng về phía người bù nhìn...
"Đâm thủng đi, đâm thủng đi, đâm thủng đi!"
Đáng tiếc chính là, con dao găm bay qua người bù nhìn, cắm vào cái hộp đang nằm trên mặt đất.
Dù sao, Tinh Thần cũng không phải Thượng Quan Miên, nếu như là nàng, cho dù ngoài 100m vẫn có thể phi trúng đích.
"Không!"
Tinh Thần tuyệt vọng, hiện tại, hắn không có biện pháp nào để sống sót nữa rồi.
Quỷ lão bà sẽ đưa hắn xuống địa ngục!
Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác hai bàn tay lạnh buốt đang túm chặt chân hắn bỗng nhiên biến mất. Hắn kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy sau lưng rỗng tuếch.
Lúc con dao găm đâm vào cái hộp kia... kỳ thật cái hộp này có ngăn kép, ở ngăn phía dưới nhà trọ còn cất một con bù nhìn dự trữ nữa...
Cơn ác mộng... đã triệt để hạ màn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.