Quyển 25 - Chương 5: Tánh mạng
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Đem gói café đổ vào trong chén, Lạc Chính Tâm nhìn
về phía muội muội Chính Thủy cách đó không xa. Mà đại tỷ Chính Thần, tam tỷ Chính Phong cũng nhìn về phía nàng.
"Huyết tự nguyền rủa, nhà trọ linh dị..." Chính Tâm đem nước đổ vào chén, động tác của nàng phi thường chậm chạp mà ưu nhã.
"Nhị tỷ ngươi có ý kiến gì không?" Chính Thủy bất an xoa bóp 2 tay, "Ta đã làm hết thủ tục liên quan để tới Hồng Kông, vé máy bay cũng mua xong rồi. Nhưng... Chuyện kế tiếp..."
"Cũng không có gì " Chính Tâm đem 1 chén café đặt trên mặt bàn nói: "Từ lúc 14 tuổi, không phải chúng ta đã có kinh nghiệm cho những chuyện này sao? So sánh ra, cơ hội sống sót cũng không tệ rồi."
"Nhị tỷ..."
Bốn chị em từ nhỏ một mực sống nương tựa lẫn nhau, Nhị tỷ tuy là người lạnh nhạt nhất trong 4 người, nhưng Chính Thủy rất rõ ràng, nhỉ tỷ biến thành như vậy cũng là do số mệnh bị nguyền rủa, trên thực tế nàng là người ngoài lạnh trong nóng. Biến thành như ngày hôm nay, là do nàng từ lâu đã sống trong tuyệt vọng.
Trong ấn tượng, Nhị tỷ từ sau khi biểu tỷ Lâm Uyển chết, liền không hề cười nữa. Cho dù chỉ nhẹ mỉm 1 cái cũng chưa từng.
Phàm là thân thuộc đời thứ 3 của Lạc gia, chỉ cần là nữ tử đều không thoát khỏi số mệnh bị nguyền rủa này. Nhiều năm qua không biết đã nếm thử bao nhiêu biện pháp, đi chùa miếu cúng bái, sưu tập rất nhiều tư liệu, nhưng thủy chung vẫn là lừa đảo chiếm đa số. Mặc dù như thế, mọi người vẫn toàn lực cố gắng tìm kiếm phương thức hóa giải lời nguyền.
Nhưng hết thảy cuối cùng đều là phí công.
Lạc gia trải qua mấy thế kỷ thực sự là máu chảy đầm đìa, từng bước một đánh nát ý chí sinh tồn của 4 chị em.
Mà khi tất cả tận mắt nhìn thấy biểu tỷ Lâm Uyển chết đi, chuyện kinh khủng đó đã làm cho nội tâm Nhị tỷ khuất phục, tuyệt vọng.
Thi thể của Biểu tỷ cứ như vậy lủng lẳng treo trên cây hòe mà từ nhỏ các nàng đã rất thích ôm lấy, mặt mũi biểu tỷ tràn đầy máu tươi, biểu cảm vừa sợ hãi tột độ vừa không phục làm gương mặt biểu tỷ thực gớm ghiếc. Tràng cảnh kinh khủng đó cứ mãi bồi hồi trong giấc mơ của mọi người.
Lại nói tiếp thực là châm chọc. Từ đó về sau người hoàn toàn tuyệt vọng chấp nhận số mệnh – Chính Tâm, lại là người duy nhất không tiến vào nhà trọ. Ba người khác, hết thảy liều mạng cố gắng, nhưng chỉ là đổi từ 1 cái nguyền rủa này sang 1 cái nguyền rủa khác.
Chính Thủy tổng cảm giác, đại tỷ Chính Thần cùng tam tỷ Chính Phong nội tâm tuy không muốn thừa nhận, nhưng các nàng đối (với) Nhị tỷ xác thực có 1 tia ghen ghét. Chính Thủy cũng rõ ràng, trong 4 người lại chỉ có nàng cùng Tiểu Diệp còn sống, như vậy, trong nội tâm nhị tỷ sẽ cảm thấy như thế nào đây? Áy náy vì bản thân mình còn sống sao? Chỉ có 1 mình nàng bứt ra khỏi 4 người, chỉ có 1 mình nàng không cần phải đối mặt với 10 lần huyết tự của nhà trọ.
"Chính Tâm " lúc này đại tỷ Chính Thần cuối cùng mở miệng: "Muội không cần phải làm vẻ mặt ấy trước mắt chúng ta. Muội nên cảm thấy hạnh phúc vì được cứu chứ. Muội có thể tiếp tục sống sót rồi, không phải sao? Muội không cần phải lo lắng cho bọn ta, bọn ta nhất định có thể sống sót trở về, nhất định có thể!"
Tay của Chính Tâm run lên một cái.
Bốn chị em ruột thịt cùng 1 mẹ sinh ra, có vẻ bề ngoài tương tự nhau, lại thêm cùng đồng sanh gánh vác số mệnh bất hạnh. Nhưng hôm nay, số mệnh này đã bị đánh vỡ, mà Chính Tâm cũng bứt ra khỏi cộng đồng 4 chị em. Sự biến hóa vi diệu này dường như trở thành bức tường ngăn cản giữa Chính Tâm và 3 người các nàng.
"Không cho phép chết." Chính Tâm lúc này cũng chỉ nói ngắn ngủn 1 câu, "Các ngươi ai cũng không được phép chết, còn sống chở về cho ta."
Ba người đều rất rõ ràng nhìn ra, Chính Tâm căn bản không dám nhìn thẳng vào các nàng. Đúng vậy, không ai có thể trách cứ nàng, không phải nên chúc phúc nàng sao? Nhưng nội tâm mỗi người đều cảm giác rất nặng nề. Cho dù áp chế thế nào, nhưng nội tâm vẫn sinh ra suy nghĩ: vì cái gì lúc đó người rời đi không phải là ta, vì cái gì ta lại là người tiến vào nhà trọ?
Đương nhiên, cách nghĩ này rất nhanh bị ngăn lại. Mà Chính Thủy căn bản sẽ không sinh ra ý nghĩ này. Đối với nàng mà nói, có thể từ trong số mệnh bị nguyền rủa phải chết không thể nghi ngờ tìm được 1 đường sinh cơ đã đủ rồi.
Chính Thủy sẽ không quên, trong vô số đêm gặp ác mộng, là Chính Tâm ôm nàng, làm bạn với nàng vượt qua đêm tối. Sau cái chết của biểu tỷ, nhị tỷ nội tâm sa sút hơn nhưng vẫn giúp nàng chăm sóc chiếu cố Tiểu Diệp, hơn nữa vẫn giúp đỡ mọi người tìm kiếm những phương pháp ngăn chặn nguyền rủa.
Cho nên, nàng hoàn toàn không hề cảm thấy ghen ghét chút nào. Bởi vì nàng thực sự rất yêu Nhị tỷ, thậm chí có thể so sánh với Tiểu Diệp. Cho nên nhị tỷ có thể sống sót, Chính Thủy thực sự rất vui mừng.
Người, dù sao cũng không thể sống chỉ vì bản thân, còn vì người mình yêu thương mà sống. Cho dù gặp phải cục diện sinh tử khó khăn, Chính Thủy vẫn sẽ thản nhiên đối mặt.
"Nhị tỷ, " Chính Thủy ngẩng đầu nói: "Vô luận như thế nào, tỷ có thể sống sót muội cảm thấy thực cao hứng. Tiểu Diệp về sau phải tạm thời nhờ tỷ chiếu cố, thật sự xin lỗi..."
"Ta hôm nay nhìn thấy hắn." Chính Tâm đột nhiên nói 1 câu không đầu không đuôi.
"Ân?" Chính Thủy nhất thời chưa kịp hiểu rõ.
Mà đại tỷ Chính Thần lại nhanh chóng phản ứng, tiếp lời: "Là... cha ruột của Tiểu Diệp?"
"Ân." Chính Tâm gật đầu: "Là ngẫu nhiên gặp phải. Hắn đi cùng 1 nữ nhân rất đẹp… là vị hôn thê của hắn. Qua 1 tuần nữa, hắn sẽ kết hôn."
Tay Chính Thủy run lên, làm chén café trên tay suýt nữa rơi xuống!
"Như thế nào..." Chính Phong cũng rất kinh ngạc: "Cái này có thật không vậy? Sao có thể như vậy... Chính Thủy, lúc này không giống với xưa nữa, không bằng muội nói cho hắn biết chân tướng sự việc đi! Nói cho hắn biết, muội đã vì hắn mà sinh ra 1 đứa con gái!"
"Không... Không thể!" Chính Thủy vội vàng khoát tay: "Như thế nào có thể nói cho hắn biết... Tuyệt đối không thể! Đêm biểu tỷ chết đi, muội thực sự minh bạch, mình là người không thể có tương lai, không thể liên lụy tới hắn. Cho nên muội mới nói lời chia tay, hơn nữa vì thái độ của muội rất kiên quyết cho nên hắn mới chấp nhận. Hơn nữa, sau lúc đó muội mới phát hiện bản thân mang thai Tiểu Diệp, người muốn Tiểu Diệp sinh ra cũng là muội, muội cũng không muốn nói chuyện này cho hắn biết. Bởi vì muội hiểu hắn, nếu nói ra hắn nhất định sẽ nhận trách nhiệm."
"Nhưng muội nên suy nghĩ kỹ càng đi!" Chính Phong vẫn như trước chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: "Muội nên nghĩ cho Tiểu Diệp, đợi tương lai nó lớn lên, nó sẽ nhất định sẽ muốn biết vì sao nó lại không có phụ thân? Chúng ta vẫn có cơ hội sống sót, chỉ cần tìm được Dạ U Cốc, chúng ta liền có thể cầm được mảnh vỡ khế ước địa ngục! Chúng ta đều là người của Dạ Vũ minh, Kha Ngân Dạ cùng Kha Ngân Vũ đều là người tốt, bọn hắn sẽ giúp chúng ta đó! Cho nên, sau khi sống sót vượt qua huyết tự cấp ma vương, rời khỏi nhà trọ, muội có thể mang theo Tiểu Diệp đi gặp hắn, 1 nhà ba người muội có thể sống với nhau rồi! Tiểu Diệp... Là cần có phụ thân!"
Một nhà ba người...
Từ này có mị lực cỡ nào ah, đối với Chính Thủy mà nói, trong cái nhân sinh dài dằng dặc này, đó là 1 từ cực lạ lẫm. Nàng đã từng có 1 ước mơ như bao người con gái bình thường, gả cho người mình yêu, sống cuộc sống hạnh phúc.
Thời điểm nàng yêu mến người nam nhân kia nàng đã biết mình không thể sống quá 24 tuổi. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn yêu đối phương, nàng thậm chí có chút ích kỷ mà nghĩ, cho dù thời gian ngắn ngủi cũng tốt, trong vài năm cuối cùng của sinh mệnh, nàng muốn cùng hắn nắm tay nhau vượt qua.
Sau khi biểu tỷ chết nàng mới biết bản thân mình ích kỷ như thế nào. Nếu như không thể cho hắn hạnh phúc, sao nàng có thể yêu cầu hắn ở bên mình? Cho nên, nàng dứt khoát quyết định chia tay.
Nhưng mà vận mệnh lại trêu đùa nàng, sau khi chia tay không lâu, nàng phát hiện mình có thai.
Lúc trước, thời điểm phát hiện mang thai còn chưa thể nào xác định được giới tính của thau nhi, cho nên đại tỷ cùng Tam tỷ đều không ủng hộ sinh ra đứa bé này, kiên quyết yêu cầu nàng nạo thai.
Khi đó, chính nàng cũng do dự. Phải chăng có tất yếu nên sinh đứa trẻ này ra? Nếu như là 1 nữ hài chẳng phải nó chỉ có sinh mệnh 24 năm ngắn ngủn thôi sao, sau đó nhất định sẽ tàn lụi. Như vậy sinh ra đứa bé này, nàng có thể chịu trách nhiệm với sinh mệnh của nó hay không? Nhưng, nếu là nam hài thì sao? Nếu như là nam hài liền có thể sống sót rồi, nếu như là nam hài, cho dù nàng chết đi, trên thế giới này vẫn còn lưu lại cốt nhục trọng yếu nhất của nàng...
Nàng vùng vẫy thật lâu, mà khi đó, người duy nhất ủng hộ nàng sinh ra đứa bé, chỉ có Nhị tỷ Chính Tâm. Mà nàng chính mắt nhìn thấy biểu tỷ chết, trong khoảng thời gian tuyệt vọng sau đó, vẫn nói với Chính Thủy: "Sinh đứa nhỏ này đi. Cho dù chỉ có ngắn ngủn 24 năm tánh mạng, ta và muội cũng sẽ bảo hộ nó, thẳng đến đến khi tánh mạng chúng ta kết thúc. Chỉ có 24 năm tính mạng thì sao? Nếu như muội bỏ đứa bé này đi, nó ngay cả 24 năm tính mạng cũng không có."
Chính Thủy lúc đó liền quyết định sinh đứa bé này ra. Đương nhiên, nàng thủy chung vẫn hy vọng nó là 1 nam hài, cho nên sau khi con gái ra đời, nàng cảm thấy đầu óc muốn hỏng mất. Cũng bởi chuyện đó, Nhị tỷ bị đại tỷ cùng Tam tỷ chỉ trích rất nhiều.
"Nhị tỷ..." Lúc này Chính Thủy lại nhìn về phía Chính Tâm, tựa hồ như chỉ có nhị tỷ mới có thể giúp nàng đưa ra đáp án. Giống với khi đó.
Tay Chính Tâm cầm chén café, cũng nhìn thấy được ánh mắt chờ mong của Chính Thủy.
"Do ngươi quyết định đi." Chính Tâm chỉ lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này ta nghĩ nên do chính ngươi quyết định."
"Nhị tỷ, ta..."
"Còn do dự cái gì!" Chính Thần không nhịn được nữa mở miệng, "Chính Thủy, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, sau 1 tuần nữa cha của Tiểu Diệp sẽ kết hôn với người khác! Khi đó cho dù muội muốn nói cũng không còn kịp! Ta hiểu rõ hắn, chỉ cần muội nói với hắn, hắn nhất định sẽ không do dự ở bên cạnh muội! Tiểu Diệp, không phải nó vẫn rất muốn gặp mặt phụ thân sao?"
Chính Thủy nhanh chóng nắm tay lại.
Một tuần lễ...
Chỉ có một tuần lễ sao?
Giống như gặp lại hắn, giống như ôm hắn trong ngực, mỗi lần nhìn gương mặt Tiểu Diệp, sẽ nhớ tới hắn. Vô số lần trong mộng mơ thấy hắn, vô số lần tưởng tượng gặp lại hắn.
Nếu như ngày hôm đó chết đi thì thôi. Nhưng nhà trọ lại cho nàng cơ hội sống sót, số mệnh bị đảo ngược, nàng có thể cùng hắn nối lại sợi chỉ đỏ?
"Huyết tự nguyền rủa, nhà trọ linh dị..." Chính Tâm đem nước đổ vào chén, động tác của nàng phi thường chậm chạp mà ưu nhã.
"Nhị tỷ ngươi có ý kiến gì không?" Chính Thủy bất an xoa bóp 2 tay, "Ta đã làm hết thủ tục liên quan để tới Hồng Kông, vé máy bay cũng mua xong rồi. Nhưng... Chuyện kế tiếp..."
"Cũng không có gì " Chính Tâm đem 1 chén café đặt trên mặt bàn nói: "Từ lúc 14 tuổi, không phải chúng ta đã có kinh nghiệm cho những chuyện này sao? So sánh ra, cơ hội sống sót cũng không tệ rồi."
"Nhị tỷ..."
Bốn chị em từ nhỏ một mực sống nương tựa lẫn nhau, Nhị tỷ tuy là người lạnh nhạt nhất trong 4 người, nhưng Chính Thủy rất rõ ràng, nhỉ tỷ biến thành như vậy cũng là do số mệnh bị nguyền rủa, trên thực tế nàng là người ngoài lạnh trong nóng. Biến thành như ngày hôm nay, là do nàng từ lâu đã sống trong tuyệt vọng.
Trong ấn tượng, Nhị tỷ từ sau khi biểu tỷ Lâm Uyển chết, liền không hề cười nữa. Cho dù chỉ nhẹ mỉm 1 cái cũng chưa từng.
Phàm là thân thuộc đời thứ 3 của Lạc gia, chỉ cần là nữ tử đều không thoát khỏi số mệnh bị nguyền rủa này. Nhiều năm qua không biết đã nếm thử bao nhiêu biện pháp, đi chùa miếu cúng bái, sưu tập rất nhiều tư liệu, nhưng thủy chung vẫn là lừa đảo chiếm đa số. Mặc dù như thế, mọi người vẫn toàn lực cố gắng tìm kiếm phương thức hóa giải lời nguyền.
Nhưng hết thảy cuối cùng đều là phí công.
Lạc gia trải qua mấy thế kỷ thực sự là máu chảy đầm đìa, từng bước một đánh nát ý chí sinh tồn của 4 chị em.
Mà khi tất cả tận mắt nhìn thấy biểu tỷ Lâm Uyển chết đi, chuyện kinh khủng đó đã làm cho nội tâm Nhị tỷ khuất phục, tuyệt vọng.
Thi thể của Biểu tỷ cứ như vậy lủng lẳng treo trên cây hòe mà từ nhỏ các nàng đã rất thích ôm lấy, mặt mũi biểu tỷ tràn đầy máu tươi, biểu cảm vừa sợ hãi tột độ vừa không phục làm gương mặt biểu tỷ thực gớm ghiếc. Tràng cảnh kinh khủng đó cứ mãi bồi hồi trong giấc mơ của mọi người.
Lại nói tiếp thực là châm chọc. Từ đó về sau người hoàn toàn tuyệt vọng chấp nhận số mệnh – Chính Tâm, lại là người duy nhất không tiến vào nhà trọ. Ba người khác, hết thảy liều mạng cố gắng, nhưng chỉ là đổi từ 1 cái nguyền rủa này sang 1 cái nguyền rủa khác.
Chính Thủy tổng cảm giác, đại tỷ Chính Thần cùng tam tỷ Chính Phong nội tâm tuy không muốn thừa nhận, nhưng các nàng đối (với) Nhị tỷ xác thực có 1 tia ghen ghét. Chính Thủy cũng rõ ràng, trong 4 người lại chỉ có nàng cùng Tiểu Diệp còn sống, như vậy, trong nội tâm nhị tỷ sẽ cảm thấy như thế nào đây? Áy náy vì bản thân mình còn sống sao? Chỉ có 1 mình nàng bứt ra khỏi 4 người, chỉ có 1 mình nàng không cần phải đối mặt với 10 lần huyết tự của nhà trọ.
"Chính Tâm " lúc này đại tỷ Chính Thần cuối cùng mở miệng: "Muội không cần phải làm vẻ mặt ấy trước mắt chúng ta. Muội nên cảm thấy hạnh phúc vì được cứu chứ. Muội có thể tiếp tục sống sót rồi, không phải sao? Muội không cần phải lo lắng cho bọn ta, bọn ta nhất định có thể sống sót trở về, nhất định có thể!"
Tay của Chính Tâm run lên một cái.
Bốn chị em ruột thịt cùng 1 mẹ sinh ra, có vẻ bề ngoài tương tự nhau, lại thêm cùng đồng sanh gánh vác số mệnh bất hạnh. Nhưng hôm nay, số mệnh này đã bị đánh vỡ, mà Chính Tâm cũng bứt ra khỏi cộng đồng 4 chị em. Sự biến hóa vi diệu này dường như trở thành bức tường ngăn cản giữa Chính Tâm và 3 người các nàng.
"Không cho phép chết." Chính Tâm lúc này cũng chỉ nói ngắn ngủn 1 câu, "Các ngươi ai cũng không được phép chết, còn sống chở về cho ta."
Ba người đều rất rõ ràng nhìn ra, Chính Tâm căn bản không dám nhìn thẳng vào các nàng. Đúng vậy, không ai có thể trách cứ nàng, không phải nên chúc phúc nàng sao? Nhưng nội tâm mỗi người đều cảm giác rất nặng nề. Cho dù áp chế thế nào, nhưng nội tâm vẫn sinh ra suy nghĩ: vì cái gì lúc đó người rời đi không phải là ta, vì cái gì ta lại là người tiến vào nhà trọ?
Đương nhiên, cách nghĩ này rất nhanh bị ngăn lại. Mà Chính Thủy căn bản sẽ không sinh ra ý nghĩ này. Đối với nàng mà nói, có thể từ trong số mệnh bị nguyền rủa phải chết không thể nghi ngờ tìm được 1 đường sinh cơ đã đủ rồi.
Chính Thủy sẽ không quên, trong vô số đêm gặp ác mộng, là Chính Tâm ôm nàng, làm bạn với nàng vượt qua đêm tối. Sau cái chết của biểu tỷ, nhị tỷ nội tâm sa sút hơn nhưng vẫn giúp nàng chăm sóc chiếu cố Tiểu Diệp, hơn nữa vẫn giúp đỡ mọi người tìm kiếm những phương pháp ngăn chặn nguyền rủa.
Cho nên, nàng hoàn toàn không hề cảm thấy ghen ghét chút nào. Bởi vì nàng thực sự rất yêu Nhị tỷ, thậm chí có thể so sánh với Tiểu Diệp. Cho nên nhị tỷ có thể sống sót, Chính Thủy thực sự rất vui mừng.
Người, dù sao cũng không thể sống chỉ vì bản thân, còn vì người mình yêu thương mà sống. Cho dù gặp phải cục diện sinh tử khó khăn, Chính Thủy vẫn sẽ thản nhiên đối mặt.
"Nhị tỷ, " Chính Thủy ngẩng đầu nói: "Vô luận như thế nào, tỷ có thể sống sót muội cảm thấy thực cao hứng. Tiểu Diệp về sau phải tạm thời nhờ tỷ chiếu cố, thật sự xin lỗi..."
"Ta hôm nay nhìn thấy hắn." Chính Tâm đột nhiên nói 1 câu không đầu không đuôi.
"Ân?" Chính Thủy nhất thời chưa kịp hiểu rõ.
Mà đại tỷ Chính Thần lại nhanh chóng phản ứng, tiếp lời: "Là... cha ruột của Tiểu Diệp?"
"Ân." Chính Tâm gật đầu: "Là ngẫu nhiên gặp phải. Hắn đi cùng 1 nữ nhân rất đẹp… là vị hôn thê của hắn. Qua 1 tuần nữa, hắn sẽ kết hôn."
Tay Chính Thủy run lên, làm chén café trên tay suýt nữa rơi xuống!
"Như thế nào..." Chính Phong cũng rất kinh ngạc: "Cái này có thật không vậy? Sao có thể như vậy... Chính Thủy, lúc này không giống với xưa nữa, không bằng muội nói cho hắn biết chân tướng sự việc đi! Nói cho hắn biết, muội đã vì hắn mà sinh ra 1 đứa con gái!"
"Không... Không thể!" Chính Thủy vội vàng khoát tay: "Như thế nào có thể nói cho hắn biết... Tuyệt đối không thể! Đêm biểu tỷ chết đi, muội thực sự minh bạch, mình là người không thể có tương lai, không thể liên lụy tới hắn. Cho nên muội mới nói lời chia tay, hơn nữa vì thái độ của muội rất kiên quyết cho nên hắn mới chấp nhận. Hơn nữa, sau lúc đó muội mới phát hiện bản thân mang thai Tiểu Diệp, người muốn Tiểu Diệp sinh ra cũng là muội, muội cũng không muốn nói chuyện này cho hắn biết. Bởi vì muội hiểu hắn, nếu nói ra hắn nhất định sẽ nhận trách nhiệm."
"Nhưng muội nên suy nghĩ kỹ càng đi!" Chính Phong vẫn như trước chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: "Muội nên nghĩ cho Tiểu Diệp, đợi tương lai nó lớn lên, nó sẽ nhất định sẽ muốn biết vì sao nó lại không có phụ thân? Chúng ta vẫn có cơ hội sống sót, chỉ cần tìm được Dạ U Cốc, chúng ta liền có thể cầm được mảnh vỡ khế ước địa ngục! Chúng ta đều là người của Dạ Vũ minh, Kha Ngân Dạ cùng Kha Ngân Vũ đều là người tốt, bọn hắn sẽ giúp chúng ta đó! Cho nên, sau khi sống sót vượt qua huyết tự cấp ma vương, rời khỏi nhà trọ, muội có thể mang theo Tiểu Diệp đi gặp hắn, 1 nhà ba người muội có thể sống với nhau rồi! Tiểu Diệp... Là cần có phụ thân!"
Một nhà ba người...
Từ này có mị lực cỡ nào ah, đối với Chính Thủy mà nói, trong cái nhân sinh dài dằng dặc này, đó là 1 từ cực lạ lẫm. Nàng đã từng có 1 ước mơ như bao người con gái bình thường, gả cho người mình yêu, sống cuộc sống hạnh phúc.
Thời điểm nàng yêu mến người nam nhân kia nàng đã biết mình không thể sống quá 24 tuổi. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn yêu đối phương, nàng thậm chí có chút ích kỷ mà nghĩ, cho dù thời gian ngắn ngủi cũng tốt, trong vài năm cuối cùng của sinh mệnh, nàng muốn cùng hắn nắm tay nhau vượt qua.
Sau khi biểu tỷ chết nàng mới biết bản thân mình ích kỷ như thế nào. Nếu như không thể cho hắn hạnh phúc, sao nàng có thể yêu cầu hắn ở bên mình? Cho nên, nàng dứt khoát quyết định chia tay.
Nhưng mà vận mệnh lại trêu đùa nàng, sau khi chia tay không lâu, nàng phát hiện mình có thai.
Lúc trước, thời điểm phát hiện mang thai còn chưa thể nào xác định được giới tính của thau nhi, cho nên đại tỷ cùng Tam tỷ đều không ủng hộ sinh ra đứa bé này, kiên quyết yêu cầu nàng nạo thai.
Khi đó, chính nàng cũng do dự. Phải chăng có tất yếu nên sinh đứa trẻ này ra? Nếu như là 1 nữ hài chẳng phải nó chỉ có sinh mệnh 24 năm ngắn ngủn thôi sao, sau đó nhất định sẽ tàn lụi. Như vậy sinh ra đứa bé này, nàng có thể chịu trách nhiệm với sinh mệnh của nó hay không? Nhưng, nếu là nam hài thì sao? Nếu như là nam hài liền có thể sống sót rồi, nếu như là nam hài, cho dù nàng chết đi, trên thế giới này vẫn còn lưu lại cốt nhục trọng yếu nhất của nàng...
Nàng vùng vẫy thật lâu, mà khi đó, người duy nhất ủng hộ nàng sinh ra đứa bé, chỉ có Nhị tỷ Chính Tâm. Mà nàng chính mắt nhìn thấy biểu tỷ chết, trong khoảng thời gian tuyệt vọng sau đó, vẫn nói với Chính Thủy: "Sinh đứa nhỏ này đi. Cho dù chỉ có ngắn ngủn 24 năm tánh mạng, ta và muội cũng sẽ bảo hộ nó, thẳng đến đến khi tánh mạng chúng ta kết thúc. Chỉ có 24 năm tính mạng thì sao? Nếu như muội bỏ đứa bé này đi, nó ngay cả 24 năm tính mạng cũng không có."
Chính Thủy lúc đó liền quyết định sinh đứa bé này ra. Đương nhiên, nàng thủy chung vẫn hy vọng nó là 1 nam hài, cho nên sau khi con gái ra đời, nàng cảm thấy đầu óc muốn hỏng mất. Cũng bởi chuyện đó, Nhị tỷ bị đại tỷ cùng Tam tỷ chỉ trích rất nhiều.
"Nhị tỷ..." Lúc này Chính Thủy lại nhìn về phía Chính Tâm, tựa hồ như chỉ có nhị tỷ mới có thể giúp nàng đưa ra đáp án. Giống với khi đó.
Tay Chính Tâm cầm chén café, cũng nhìn thấy được ánh mắt chờ mong của Chính Thủy.
"Do ngươi quyết định đi." Chính Tâm chỉ lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này ta nghĩ nên do chính ngươi quyết định."
"Nhị tỷ, ta..."
"Còn do dự cái gì!" Chính Thần không nhịn được nữa mở miệng, "Chính Thủy, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, sau 1 tuần nữa cha của Tiểu Diệp sẽ kết hôn với người khác! Khi đó cho dù muội muốn nói cũng không còn kịp! Ta hiểu rõ hắn, chỉ cần muội nói với hắn, hắn nhất định sẽ không do dự ở bên cạnh muội! Tiểu Diệp, không phải nó vẫn rất muốn gặp mặt phụ thân sao?"
Chính Thủy nhanh chóng nắm tay lại.
Một tuần lễ...
Chỉ có một tuần lễ sao?
Giống như gặp lại hắn, giống như ôm hắn trong ngực, mỗi lần nhìn gương mặt Tiểu Diệp, sẽ nhớ tới hắn. Vô số lần trong mộng mơ thấy hắn, vô số lần tưởng tượng gặp lại hắn.
Nếu như ngày hôm đó chết đi thì thôi. Nhưng nhà trọ lại cho nàng cơ hội sống sót, số mệnh bị đảo ngược, nàng có thể cùng hắn nối lại sợi chỉ đỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.