Quyển 25 - Chương 20: Thâm Vũ
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Nhìn thi thể Tống Lâm cứ như vậy ngã trên mặt đất, đầu óc của Diệp Nhữ Lan cùng Chu Thanh Nghiên đều trống rỗng.
Rất lâu sau 2 người mới kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, thi thể Tống Lâm tràn đầy máu cứ như vậy xuất hiện trước mặt nhắc nhở các nàng, đây là sự thật máu me tàn khốc!
Vài giây sau 2 người mới thực sự kịp phản ứng, một màn này không phải ác mộng cũng chẳng phải ảo giác! Hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng xoay người, vung chân lên chạy thục mạng!
Cả 2 đều bộc phát ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, hướng về 1 đầu khác của hành lang phóng tới!
Nhưng thời điểm chạy tới góc rẽ ở hành lang, một cánh cửa căn phòng nào đó bỗng nhiên mở ra, chắn lối đi của 2 người!
Mà chủ nhân căn phòng này, chính là… Trương Phượng Lâm!
Cánh cửa này mở ra cũng không tính, ngay tại chỗ tay cầm, dính rất nhiều máu tươi!
Diệp Nhữ Lan cùng Chu Thanh Nghiên lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đó. Cánh cửa kia tuyệt đối không phải bị gió thổi mà là 1 người nào đó trong phòng mở ra!
Có kinh nghiệm 1 lần bị lực lượng khủng bố đưa về đây, Diệp Nhữ Lan hoàn toàn vững tin, bản thân mình đã trêu phải 1 thứ không nên trêu. Nàng cũng vững tin, Trương Phượng Lâm tuyệt đối không phải người!
Quay đầu nhìn lại phía thang máy, thi thể Tống lâm vẫn nằm đó, vì thân thể nàng ta 1 nửa trong thang máy 1 nửa ở bên ngoài, cho nên cửa thang máy không thể đóng lại được. Cái hình ảnh đó, cho dù đứng xa vẫn có thể nhìn rõ mồn một.
Giờ phút này, quả thực là tiến thối lưỡng nan. Diệp Nhữ Lan biết, trong thang máy kia chắc chắn che giấu 1 thứ gì đó, chạy vào đó chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Trong phim kinh dị, tình huống gặp phải thứ không sạch sẽ đa số đều ở trong thang máy!
Trên thực tế, trong kịch bản Tống Lâm cũng không có chết thê thảm như vậy. Lý do cũng rất đơn giản, cảnh tượng máu me như thế sẽ hạn chế người xem, mà bộ phim này lại nhắm vào ngày lễ tình nhân. Cho nên, trong kịch bản Tống Lâm chết là do treo cổ trong ngôi biệt thự.
Không chỉ như vậy, quá trình nhân vật tử vong cũng không đúng.
Tuy rất nhiều điểm rất giống trong kịch bản, nhưng cũng có nhiều điểm không giống.
Hoàng Thiên Hùng lúc này đã diễn xong, thu lại phù chú, nói: " Tại hạ hiện tại đã đem nữ quỷ kia tiêu diệt, nó không tồn tại trong ngũ hành, thậm chí trong luân hồi."
Màn diễn này cứ như vậy chấm dứt.
Vô luận như thế nào, dựa theo kịch bản mới, nữ quỷ đã chết. Đương nhiên, theo kịch bản mới mà thôi, trên thực tế nữ quỷ có biến mất hay không vẫn còn là câu hỏi. Cho tới bây giờ vẫn chưa người nào nhìn thấy Trương Phượng Lâm.
"Hiện tại, coi như đã xong?" Lạc Chính Thủy tâm thần bất an lên tiếng hỏi, nhìn Ngân Dạ đang nhíu mày bên cạnh cùng với Từ Thao đang đứng phía trước. Mà Trương Đình cùng Hàn Thiên Sơn, hoàn toàn trốn sau bọn hắn, không dám bước ra nhìn.
Về phần Thượng Quan Miên, sau khi diễn xong liền trở ra nói: " Hiện tại... trở về xem lại cảnh quay. Kế tiếp cần suy nghĩ bước tiếp theo. . . . Đột nhiên, ánh mắt nàng bắn về phía khách sạn xa xa.
"Làm sao vậy?" Ngân Dạ lập tức hỏi: "Có chuyện gì sao?" " Vừa rồi, dường như ta nghe thấy 1 tiếng kêu rất thảm thiết... Hơn nữa, hình như là tiếng của Chân Thật!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Miên đã biến mất! trong mắt tất cả mọi người chỉ lưu lại 1 đạo tàn ảnh!
"Cái này... Cái này..." Lạc Chính Thủy gương mặt thất sắc: "Cái này là tốc độ cực hạn của Thượng Quan Miên sao?"
Vài giây trước, bên trong khách sạn, Diệp Nhữ Lan và Chu Thanh Nghiên hoa dung thất sắc, không ngừng lui về phía sau. Diệp Nhữ Lan hiện tại vững tin hết thảy đều là do 1 lực lượng siêu nhân tác quái, cảm giác sợ hãi tăng lên vạn phần. Mà lúc đó, chuyện đáng sợ hơn còn ở sau, gương mặt được trang điểm thành nữ quỷ dữ tợn của Trương Phượng Lâm từ từ thò ra từ sau cánh cửa!
Nhớ lại cảnh tượng khủng bố trong con mắt Tống Lâm, nàng rốt cục gào lên 1 tiếng thê lương thảm thiết GR...À..OOOO!!!(quái thú đây: À uồm)
Mà vị trí của Thượng Quan Miên cách khách sạn phải ngoài 3 cây số. Nàng đang xông pha thẳng về hướng này!
Cùng 1 thời gian, trong mắt Diệp Nhữ Lan lại thấy được 1 màn kinh khủng.
Trong nhà trọ, Ngân Vũ vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ngủ của Thâm Vũ nhưng trên giường đã không còn người!
Không có ai phát hiện, Thâm Vũ rời khỏi lúc nào.
Gió lớn nổi lên.
Trên đường Mộ Nguyệt, trong nhà Dạ gia, một hồi gió thổi qua làm rác rưởi trên mặt đất thổi bay lên, cửa sổ cũng phát ra thanh âm lạch cạch.
Tử Dạ 1 tay vuốt cửa sổ, nói: "Một chút cũng không thay đổi. Lúc trước em đem chìa khóa giao cho A Nghiên, nhờ nàng khi nào rảnh rỗi thì tới đây quét dọn 1 chút, thật không ngờ nàng vẫn 1 mực làm theo."
"Sách vở thực sự rất nhiều." Lý Ẩn đang đứng trước 1 giá sách, bên trên đều là sách vở liên quan tới khoa học tự nhiên, phần lớn đều rất thâm thúy khó hiểu, đa số là nội dung về vật lý, 1 ít còn lại là hóa học thậm chí cả sinh học.
"Mẫu thân là 1 người thông minh, còn rất thích đọc sách, hơn nữa một mực không ngừng vùi đầu nghiên cứu thí nghiệm." Tử Dạ quay đầu lại nói: "Nàng cùng phụ thân chính là đồng nghiệp cùng làm nghiên cứu, về sau chuyển thành người yêu. Bọn họ so với ai khác lại càng thêm chính trực, càng thêm coi trọng nghiên cứu khoa học. Thế nhưng vì không muốn biến khoa học thành lợi ích cho nên mới bị xa lánh."
"Xa lánh?"
"Có vài đoàn thể hy vọng dựa vào luận văn của giáo sư tiến hành tuyên truyền học thuật không thực tế nhằm mục đích kiếm lời, tình huống như vậy có rất nhiều, phụ mẫu em vởi vì danh vọng cao nên cũng từng gặp qua chuyện như vậy. Khoa học không thể chứa đựng thứ gì giả dối, cha mẹ em luôn kiên trì điểm này, vì vậy mà bị chèn ép, kinh phí cho nghiên cứu bị cản trở, khi còn sống, 1 vài nghiên cứu vẫn chưa thể nào hoàn thành, sau này phụ thân lao lực mà..."
"Cha mẹ em thực sự là người thiện lương. . . ."Thiện lương sao? Vì nguyên nhân như vậy mà phụ thân mất lúc tráng niên, nhưng đến lúc chết vẫn không thể nhắm mắt. Mẫu thân về sau có lẽ cũng gặp phải kích thích như thế, nàng bắt đầu trở nên có chút lạ lùng so với trước kia. Em nghĩ, sau khi gặp được cha anh, ý nghĩ của bà ngày càng trở nên mạnh mẽ..."
"Tử Dạ!"
"Thật có lỗi... Có lẽ em không nên nói như vậy. Mẫu thân kỳ thật là người yếu đuối. Nàng cũng rất mâu thuẫn, rất gian khổ. Cho nên sau khi cha mẹ chết đi em vẫn kiên trì theo đuổi nghiên cứu của bọn họ... nhưng vẫn chưa thành công. Mặc dù có thể tiến vào Ưng Bác giảng dạy, bất quá em cũng biết, công trình nghiên cứu đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc bị lợi dụng buôn bán, nếu không sẽ chẳng có người đầu tư và coi trọng. Hiện tại người thuần túy làm vì khoa học đã chẳng còn nhiều nữa rồi. Hơn nữa... từ sau khi tiến vào nhà trọ, khoa học đối với em mà nói đã không thể lý giải hết tất cả được nữa."
"Sự tình về cha..."Những chuyện kia em không muốn biết nữa. Mẫu thân đã chết, hết thảy đều tan thành mây khói. Em một mực muốn tìm kiếm chân tướng cái chết của mẫu thân, bây giờ đã rõ ràng, thế là đủ rồi. Bất quá, em, anh dường như bị vận mệnh thao túng, từng bước 1 đi cho tới bây giờ."
Lý Ẩn kỳ thật cũng cảm thấy điều này.
Phụ thân Lý Ung, mẫu thân Doanh Thanh Ly của Tử Dạ, còn có Di Thiên, Di Chân... Vì cái gì mà tất cả đều liên quan tới nhà trọ địa ngục? Hết thảy có thể dùng từ ngẫu nhiên để giải thích sao?
Phảng phất giống như là cục diện nhà trọ tận lực xắp xếp. Đem bọn hắn kéo vào trong tòa công trình kia, sau đó gặp phải những sự vật sự việc không thể tưởng tượng được, giống như “ Ma Vương”.
Ma Vương... Nhớ lại lúc trước, thời điểm bác sĩ Đường chết trước mặt Lý Ẩn. Một chớp mắt khi bác sĩ Đường triệt để tan rã sụp đổ khắc sâu vào nội tâm Lý Ẩn, đó là nguyền rủa tuyệt đối không thể kháng cự.
Ma Vương, là Quỷ hồn hay chỉ là 1 nguyền rủa thuần túy? Nhưng… đúng vào lúc này, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo Lý Ẩn vang lên. Hắn lập tức lấy điện thoại ra coi, người gọi tới... cư nhiên là Thâm Vũ!
Bắt cuộc gọi, thanh âm của Thâm Vũ lập tức truyền đến.
"Lý Ẩn... Ngươi sao? Cùng với Tử Dạ tới gặp ta đi."
"Gặp ngươi?"
"Ta bây giờ không ở trong nhà trọ mà ở bên ngoài. Các ngươi mau tới đây. Ta đang trên đường chạy đến nơi đó". Đến cùng có chuyện gì đang xảy ra? Ngươi muốn chúng tôi đi đâu?"
"Hồ Hàn Nguyệt công viên Thanh Điền ngươi biết chứ? Đến đó đi."
Lý Ẩn nghi hoặc nhìn điện thoại, hắn không rõ Thâm Vũ đang có tính toán gì đây, bây giờ chỉ có thể tơi nơi xem xét.
Hắn đem mọi thứ nói cho Tử Dạ, đôi mắt nàng khẽ ngưng tụ: "Đi thôi! Thâm Vũ hiện tại cảm xúc rất không ổn định.
Vô luận như thế nào, trước đi coi nàng sao đã!"
Lý Ẩn gật đầu, vì vậy hai người lập tức xuống lầu, vội vã kêu 1 chiếc taxi.
Công viên Thanh Điền chính là công viên đã xảy ra vụ án chặt đầu. Hiện tại là ngày hè nắng chói chang, tất cả mọi người đều ăn mặc mát mẻ, tay cầm quạt, uống đồ uống lạnh, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay ra thấm mồ hôi.
Mà Thâm Vũ thì đang ngồi bên bờ hồ Hàn Nguyệt, trên 1 cái đu dây, không ngừng đung đưa qua lại.
Sau đó, nàng mở miệng: "Đến rồi sao? Động tác rất nhanh ah."
Rồi nàng quay đầu lại nhìn về phía Lý Ẩn cùng Tử Dạ: "Bất kể nói như thế nào, người đầu tiên ta nghĩ đến luôn là 2 người. Lý Ẩn, ngươi còn nhớ rõ không? Lúc trước, ngươi bởi vì Tử Dạ mà đồng ý xỏa bỏ huyết tự thành công của mình, để cho ta cảm nhận được, kỳ thật ta đang sinh hoạt trong 1 thế giới hư vô tự lừa mình dối người. Ta phải sớm nên hiểu ra… Thế nhưng thời điểm đó lại tới quá muộn. Cho nên, ít nhất ta hi vọng ngươi không nên quên cảm xúc khi đó của mình, không nên quên là ngươi biến ta trở thành Bồ Thâm Vũ như hiện tại."
"Thâm Vũ, ngươi nói chuyện này để làm gì? Ngươi bảo chúng ta đến rốt cuộc là..." Lý Ẩn đầy 1 bụng nghi hoặc hỏi thăm: "Thân thể ngươi còn rất yếu. . . ."Lý Ẩn." Thâm Vũ lại ngắt lời của hắn, tiếp tục đung đưa: "Nói ngắn gọn. Ta... Ngày hôm qua đã viết trên vách tường phòng mình chữ “Tế”."
Lời này vừa nói ra, Lý Ẩn và Tử Dạ đều lộ ra gương mặt cực kỳ kinh ngạc!
Thâm Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: "Năm phút nữa. Ta phải chấp hành… huyết tự chỉ thị cấp Ma vương. Các ngươi cứ đứng bên cạnh nhìn chút đi. Ta đã nghĩ rồi, sau khi Tinh Thần chết đi, ta phải làm như vậy mới có thể lần nữa trông thấy hắn. Bởi vì huyết tự cấp ma vương là dựa vào tâm ma. Mà trong tâm ma của ta, chắc chắn có sự hiện hữu của hắn."
Lúc này, chung quanh không khí đang nóng bức bắt đầu tán đi, nhiệt độ ngày càng hạ xuống. Bất tri bất giác, trên mặt hồ Hàn Nguyệt cũng không còn phản chiếu ánh mặt trời, vô số du khách chung quanh, cũng không biết từ khi nào đã rời đi, huyết tự cấp ma vương… sắp bắt đầu!
Rất lâu sau 2 người mới kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, thi thể Tống Lâm tràn đầy máu cứ như vậy xuất hiện trước mặt nhắc nhở các nàng, đây là sự thật máu me tàn khốc!
Vài giây sau 2 người mới thực sự kịp phản ứng, một màn này không phải ác mộng cũng chẳng phải ảo giác! Hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng xoay người, vung chân lên chạy thục mạng!
Cả 2 đều bộc phát ra tốc độ nhanh nhất của bản thân, hướng về 1 đầu khác của hành lang phóng tới!
Nhưng thời điểm chạy tới góc rẽ ở hành lang, một cánh cửa căn phòng nào đó bỗng nhiên mở ra, chắn lối đi của 2 người!
Mà chủ nhân căn phòng này, chính là… Trương Phượng Lâm!
Cánh cửa này mở ra cũng không tính, ngay tại chỗ tay cầm, dính rất nhiều máu tươi!
Diệp Nhữ Lan cùng Chu Thanh Nghiên lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía đó. Cánh cửa kia tuyệt đối không phải bị gió thổi mà là 1 người nào đó trong phòng mở ra!
Có kinh nghiệm 1 lần bị lực lượng khủng bố đưa về đây, Diệp Nhữ Lan hoàn toàn vững tin, bản thân mình đã trêu phải 1 thứ không nên trêu. Nàng cũng vững tin, Trương Phượng Lâm tuyệt đối không phải người!
Quay đầu nhìn lại phía thang máy, thi thể Tống lâm vẫn nằm đó, vì thân thể nàng ta 1 nửa trong thang máy 1 nửa ở bên ngoài, cho nên cửa thang máy không thể đóng lại được. Cái hình ảnh đó, cho dù đứng xa vẫn có thể nhìn rõ mồn một.
Giờ phút này, quả thực là tiến thối lưỡng nan. Diệp Nhữ Lan biết, trong thang máy kia chắc chắn che giấu 1 thứ gì đó, chạy vào đó chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Trong phim kinh dị, tình huống gặp phải thứ không sạch sẽ đa số đều ở trong thang máy!
Trên thực tế, trong kịch bản Tống Lâm cũng không có chết thê thảm như vậy. Lý do cũng rất đơn giản, cảnh tượng máu me như thế sẽ hạn chế người xem, mà bộ phim này lại nhắm vào ngày lễ tình nhân. Cho nên, trong kịch bản Tống Lâm chết là do treo cổ trong ngôi biệt thự.
Không chỉ như vậy, quá trình nhân vật tử vong cũng không đúng.
Tuy rất nhiều điểm rất giống trong kịch bản, nhưng cũng có nhiều điểm không giống.
Hoàng Thiên Hùng lúc này đã diễn xong, thu lại phù chú, nói: " Tại hạ hiện tại đã đem nữ quỷ kia tiêu diệt, nó không tồn tại trong ngũ hành, thậm chí trong luân hồi."
Màn diễn này cứ như vậy chấm dứt.
Vô luận như thế nào, dựa theo kịch bản mới, nữ quỷ đã chết. Đương nhiên, theo kịch bản mới mà thôi, trên thực tế nữ quỷ có biến mất hay không vẫn còn là câu hỏi. Cho tới bây giờ vẫn chưa người nào nhìn thấy Trương Phượng Lâm.
"Hiện tại, coi như đã xong?" Lạc Chính Thủy tâm thần bất an lên tiếng hỏi, nhìn Ngân Dạ đang nhíu mày bên cạnh cùng với Từ Thao đang đứng phía trước. Mà Trương Đình cùng Hàn Thiên Sơn, hoàn toàn trốn sau bọn hắn, không dám bước ra nhìn.
Về phần Thượng Quan Miên, sau khi diễn xong liền trở ra nói: " Hiện tại... trở về xem lại cảnh quay. Kế tiếp cần suy nghĩ bước tiếp theo. . . . Đột nhiên, ánh mắt nàng bắn về phía khách sạn xa xa.
"Làm sao vậy?" Ngân Dạ lập tức hỏi: "Có chuyện gì sao?" " Vừa rồi, dường như ta nghe thấy 1 tiếng kêu rất thảm thiết... Hơn nữa, hình như là tiếng của Chân Thật!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Miên đã biến mất! trong mắt tất cả mọi người chỉ lưu lại 1 đạo tàn ảnh!
"Cái này... Cái này..." Lạc Chính Thủy gương mặt thất sắc: "Cái này là tốc độ cực hạn của Thượng Quan Miên sao?"
Vài giây trước, bên trong khách sạn, Diệp Nhữ Lan và Chu Thanh Nghiên hoa dung thất sắc, không ngừng lui về phía sau. Diệp Nhữ Lan hiện tại vững tin hết thảy đều là do 1 lực lượng siêu nhân tác quái, cảm giác sợ hãi tăng lên vạn phần. Mà lúc đó, chuyện đáng sợ hơn còn ở sau, gương mặt được trang điểm thành nữ quỷ dữ tợn của Trương Phượng Lâm từ từ thò ra từ sau cánh cửa!
Nhớ lại cảnh tượng khủng bố trong con mắt Tống Lâm, nàng rốt cục gào lên 1 tiếng thê lương thảm thiết GR...À..OOOO!!!(quái thú đây: À uồm)
Mà vị trí của Thượng Quan Miên cách khách sạn phải ngoài 3 cây số. Nàng đang xông pha thẳng về hướng này!
Cùng 1 thời gian, trong mắt Diệp Nhữ Lan lại thấy được 1 màn kinh khủng.
Trong nhà trọ, Ngân Vũ vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ngủ của Thâm Vũ nhưng trên giường đã không còn người!
Không có ai phát hiện, Thâm Vũ rời khỏi lúc nào.
Gió lớn nổi lên.
Trên đường Mộ Nguyệt, trong nhà Dạ gia, một hồi gió thổi qua làm rác rưởi trên mặt đất thổi bay lên, cửa sổ cũng phát ra thanh âm lạch cạch.
Tử Dạ 1 tay vuốt cửa sổ, nói: "Một chút cũng không thay đổi. Lúc trước em đem chìa khóa giao cho A Nghiên, nhờ nàng khi nào rảnh rỗi thì tới đây quét dọn 1 chút, thật không ngờ nàng vẫn 1 mực làm theo."
"Sách vở thực sự rất nhiều." Lý Ẩn đang đứng trước 1 giá sách, bên trên đều là sách vở liên quan tới khoa học tự nhiên, phần lớn đều rất thâm thúy khó hiểu, đa số là nội dung về vật lý, 1 ít còn lại là hóa học thậm chí cả sinh học.
"Mẫu thân là 1 người thông minh, còn rất thích đọc sách, hơn nữa một mực không ngừng vùi đầu nghiên cứu thí nghiệm." Tử Dạ quay đầu lại nói: "Nàng cùng phụ thân chính là đồng nghiệp cùng làm nghiên cứu, về sau chuyển thành người yêu. Bọn họ so với ai khác lại càng thêm chính trực, càng thêm coi trọng nghiên cứu khoa học. Thế nhưng vì không muốn biến khoa học thành lợi ích cho nên mới bị xa lánh."
"Xa lánh?"
"Có vài đoàn thể hy vọng dựa vào luận văn của giáo sư tiến hành tuyên truyền học thuật không thực tế nhằm mục đích kiếm lời, tình huống như vậy có rất nhiều, phụ mẫu em vởi vì danh vọng cao nên cũng từng gặp qua chuyện như vậy. Khoa học không thể chứa đựng thứ gì giả dối, cha mẹ em luôn kiên trì điểm này, vì vậy mà bị chèn ép, kinh phí cho nghiên cứu bị cản trở, khi còn sống, 1 vài nghiên cứu vẫn chưa thể nào hoàn thành, sau này phụ thân lao lực mà..."
"Cha mẹ em thực sự là người thiện lương. . . ."Thiện lương sao? Vì nguyên nhân như vậy mà phụ thân mất lúc tráng niên, nhưng đến lúc chết vẫn không thể nhắm mắt. Mẫu thân về sau có lẽ cũng gặp phải kích thích như thế, nàng bắt đầu trở nên có chút lạ lùng so với trước kia. Em nghĩ, sau khi gặp được cha anh, ý nghĩ của bà ngày càng trở nên mạnh mẽ..."
"Tử Dạ!"
"Thật có lỗi... Có lẽ em không nên nói như vậy. Mẫu thân kỳ thật là người yếu đuối. Nàng cũng rất mâu thuẫn, rất gian khổ. Cho nên sau khi cha mẹ chết đi em vẫn kiên trì theo đuổi nghiên cứu của bọn họ... nhưng vẫn chưa thành công. Mặc dù có thể tiến vào Ưng Bác giảng dạy, bất quá em cũng biết, công trình nghiên cứu đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc bị lợi dụng buôn bán, nếu không sẽ chẳng có người đầu tư và coi trọng. Hiện tại người thuần túy làm vì khoa học đã chẳng còn nhiều nữa rồi. Hơn nữa... từ sau khi tiến vào nhà trọ, khoa học đối với em mà nói đã không thể lý giải hết tất cả được nữa."
"Sự tình về cha..."Những chuyện kia em không muốn biết nữa. Mẫu thân đã chết, hết thảy đều tan thành mây khói. Em một mực muốn tìm kiếm chân tướng cái chết của mẫu thân, bây giờ đã rõ ràng, thế là đủ rồi. Bất quá, em, anh dường như bị vận mệnh thao túng, từng bước 1 đi cho tới bây giờ."
Lý Ẩn kỳ thật cũng cảm thấy điều này.
Phụ thân Lý Ung, mẫu thân Doanh Thanh Ly của Tử Dạ, còn có Di Thiên, Di Chân... Vì cái gì mà tất cả đều liên quan tới nhà trọ địa ngục? Hết thảy có thể dùng từ ngẫu nhiên để giải thích sao?
Phảng phất giống như là cục diện nhà trọ tận lực xắp xếp. Đem bọn hắn kéo vào trong tòa công trình kia, sau đó gặp phải những sự vật sự việc không thể tưởng tượng được, giống như “ Ma Vương”.
Ma Vương... Nhớ lại lúc trước, thời điểm bác sĩ Đường chết trước mặt Lý Ẩn. Một chớp mắt khi bác sĩ Đường triệt để tan rã sụp đổ khắc sâu vào nội tâm Lý Ẩn, đó là nguyền rủa tuyệt đối không thể kháng cự.
Ma Vương, là Quỷ hồn hay chỉ là 1 nguyền rủa thuần túy? Nhưng… đúng vào lúc này, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo Lý Ẩn vang lên. Hắn lập tức lấy điện thoại ra coi, người gọi tới... cư nhiên là Thâm Vũ!
Bắt cuộc gọi, thanh âm của Thâm Vũ lập tức truyền đến.
"Lý Ẩn... Ngươi sao? Cùng với Tử Dạ tới gặp ta đi."
"Gặp ngươi?"
"Ta bây giờ không ở trong nhà trọ mà ở bên ngoài. Các ngươi mau tới đây. Ta đang trên đường chạy đến nơi đó". Đến cùng có chuyện gì đang xảy ra? Ngươi muốn chúng tôi đi đâu?"
"Hồ Hàn Nguyệt công viên Thanh Điền ngươi biết chứ? Đến đó đi."
Lý Ẩn nghi hoặc nhìn điện thoại, hắn không rõ Thâm Vũ đang có tính toán gì đây, bây giờ chỉ có thể tơi nơi xem xét.
Hắn đem mọi thứ nói cho Tử Dạ, đôi mắt nàng khẽ ngưng tụ: "Đi thôi! Thâm Vũ hiện tại cảm xúc rất không ổn định.
Vô luận như thế nào, trước đi coi nàng sao đã!"
Lý Ẩn gật đầu, vì vậy hai người lập tức xuống lầu, vội vã kêu 1 chiếc taxi.
Công viên Thanh Điền chính là công viên đã xảy ra vụ án chặt đầu. Hiện tại là ngày hè nắng chói chang, tất cả mọi người đều ăn mặc mát mẻ, tay cầm quạt, uống đồ uống lạnh, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay ra thấm mồ hôi.
Mà Thâm Vũ thì đang ngồi bên bờ hồ Hàn Nguyệt, trên 1 cái đu dây, không ngừng đung đưa qua lại.
Sau đó, nàng mở miệng: "Đến rồi sao? Động tác rất nhanh ah."
Rồi nàng quay đầu lại nhìn về phía Lý Ẩn cùng Tử Dạ: "Bất kể nói như thế nào, người đầu tiên ta nghĩ đến luôn là 2 người. Lý Ẩn, ngươi còn nhớ rõ không? Lúc trước, ngươi bởi vì Tử Dạ mà đồng ý xỏa bỏ huyết tự thành công của mình, để cho ta cảm nhận được, kỳ thật ta đang sinh hoạt trong 1 thế giới hư vô tự lừa mình dối người. Ta phải sớm nên hiểu ra… Thế nhưng thời điểm đó lại tới quá muộn. Cho nên, ít nhất ta hi vọng ngươi không nên quên cảm xúc khi đó của mình, không nên quên là ngươi biến ta trở thành Bồ Thâm Vũ như hiện tại."
"Thâm Vũ, ngươi nói chuyện này để làm gì? Ngươi bảo chúng ta đến rốt cuộc là..." Lý Ẩn đầy 1 bụng nghi hoặc hỏi thăm: "Thân thể ngươi còn rất yếu. . . ."Lý Ẩn." Thâm Vũ lại ngắt lời của hắn, tiếp tục đung đưa: "Nói ngắn gọn. Ta... Ngày hôm qua đã viết trên vách tường phòng mình chữ “Tế”."
Lời này vừa nói ra, Lý Ẩn và Tử Dạ đều lộ ra gương mặt cực kỳ kinh ngạc!
Thâm Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: "Năm phút nữa. Ta phải chấp hành… huyết tự chỉ thị cấp Ma vương. Các ngươi cứ đứng bên cạnh nhìn chút đi. Ta đã nghĩ rồi, sau khi Tinh Thần chết đi, ta phải làm như vậy mới có thể lần nữa trông thấy hắn. Bởi vì huyết tự cấp ma vương là dựa vào tâm ma. Mà trong tâm ma của ta, chắc chắn có sự hiện hữu của hắn."
Lúc này, chung quanh không khí đang nóng bức bắt đầu tán đi, nhiệt độ ngày càng hạ xuống. Bất tri bất giác, trên mặt hồ Hàn Nguyệt cũng không còn phản chiếu ánh mặt trời, vô số du khách chung quanh, cũng không biết từ khi nào đã rời đi, huyết tự cấp ma vương… sắp bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.