Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 127: Bại lộ. (I)

Ái Tình Hoa Viên

27/02/2014

An Tuyết Thần ngây người ở văn phòng một hồi rồi rời đi, đi thang máy xuống dưới, mới đi tới khúc cua, liền nghe thấy có người kêu tên mình. Không cần nghĩ cũng biết người này là Giản Nam.

"Tuyết Thần" Giản Nam tươi cười đi tới trước mặt cô. Cô nhìn anh, mặt không có chút biểu cảm, mười năm nhung nhớ một người là đủ rồi, huống chi cô căn bản không cần phải tốn một khoảng thời gian dài như vậy.

"Gọi tôi có việc gì sao?" An Tuyết Thần nói như thể hai người chưa từng quen biết, nói một cách vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng, hờ hững), xuyên qua ánh mắt của Giản Nam. Bây giờ, anh không còn một là chàng trai thuần phác, thiện lương như ngày trước nữa. Anh nhìn cô, khóe miệng đang cong lên cũng trở nên cứng ngắc rất nhiều.

"Tuyết Thần, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút, gần đây có một tiệm cà phê, chúng ta đến đó một chút đi." Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, trong mắt tất cả đều là mong đợi. Cuối cùng, An Tuyết Thần gật đầu một cái. "Đi thôi."

Hai người đi tới quán cà phê, đối mặt nhau, Giản Nam nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần. Đúng vậy, trước đây mình thật ngu xuẩn, bây giờ cô chín chắn, xinh đẹp lại thông minh. { cắt, Tuyết Thần của chúng ta ngày trước cũng rất thông minh a~)

An Tuyết Thần cầm ly cà phê đặt lên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nói đi, chuyện gì? Nếu như là về việc thu mua, xin lỗi tôi không thể."

Không đợi Giản Nam nói ra, An Tuyết Thần thẳng thắn cự tuyệt, sắc mặt Giản Nam lập tức trở nên khó coi, tâm tình có chút kích động, nói: "Tại sao? Em cũng biết rồi, vậy thì giúp anh một chút, anh biết mở miệng nhờ em giúp là đã không còn mặt mũi nào, nhưng mà Tuyết Thần, dù sao chúng ta cùng nhau lớn lên, quen biết nhau lâu vậy, giúp anh nói giúp với Phàm Ngự một chút. Hửm?"

An Tuyết Thần quay trở lại hiện thực, nhìn vẻ mặt lo lắng của Giản Nam, anh đã già thật rồi, trông như người đàn ông bốn mươi tuổi. "Tôi thật sự không thể giúp được gì." Thật ra, An Tuyết Thần nói rất đúng, Phàm Ngự mà ghen thì rất khủng, nếu như cô ấy giúp anh ta, vậy thì càng không thể được, thậm chí Phàm Ngự còn có thể cho là cô chưa dứt tình cũ với anh ta, sẽ lại càng đả kích anh ta hơn nữa, cô làm vậy là không phải giúp anh ta mà là hại anh ta, dĩ nhiên cô cũng không thể nói cho anh ta biết, nhưng anh ta lại cho là cô không muốn giúp.

"Tuyết Thần, em hãy giúp anh đi, được không, anh nỗ lực nhiều năm như vậy, nếu như công ty bị ngân hàng thu hồi thì anh sẽ phá sản ngay, không còn gì cả. Nhưng nếu Phàm Ngự đồng ý thu mua, anh còn có thể có một số tiền, cũng có thể bắt đầu lại từ đầu. Tuyết Thần, em thật vô tình, không chịu giúp anh, nhìn anh phá sản rồi trở nên trắng tay như vậy." Giản Nam có chút kích động, anh không tin cô bé quấn quít bên mình ngày trước sẽ trở nên tuyệt tình như vậy. Coi như thật sự là cô không giúp đi. Tình yêu không còn nữa, vậy thì vẫn còn tình bạn chứ.

An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó chuẩn bị đứng dậy. Cô đứng lên, nhìn anh hình như muốn nói gì đó, liền chen ngang: "Tôi thật sự không thể giúp."

Nói xong nhân tiện đi ra ngoài luôn, Giản Nam nhìn cô bước đi không một chút lưu tâm, tay nắm chặt thành đấm, ánh mắt tản ra sự tàn nhẫn. Sau đó lấy điện thoại ra gọi, nói mấy câu, đứng trước cửa sổ nhìn cô.

An Tuyết Thần đi trên đường, đi tới bãi đậu xe, nhưng cảm giác phía sau có người, mới vừa quay đầu lại, mùi hăng liền xộc vào mũi, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, cuối cùng vô lực ngã xuống. Phản ứng đầu tiên khi ngã xuống chính là mình bị bắt cóc.

Giản Nam nhìn nội dung tin nhắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, sau đó đứng dậy rời đi.

An Tuyết Thần bị nhét khăn vào miệng, nhưng lần này mắt cô không bị che lại, cô mơ màng thử mở mắt ra, quả nhiên, cô lại bị bắt nhốt ở kho hàng cũ. Có thể đổi chỗ khác được không a. Cô mở mắt thích ứng cả nửa ngày, nhìn thấy Giản Nam ngồi trước mặt mình, nhìn mình, vẻ mặt cô rối rắm, lông mày nhíu chặt.

"Anh vậy mà bắt cóc tôi?" Trong giọng nói của cô, tất cả đều là không tin nổi, không ngờ anh ta vậy mà bắt cóc cô. Cô căm tức nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ cười một tiếng.

"Tuyết Thần, em yên tâm, anh sẽ không làm tổn thương em, anh không nỡ. Em đã vô tình, vậy thì đừng trách anh. Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em, tin anh đi." Giản Nam hoàn toàn không đặt vào mắt sự tức giận của cô.

"Anh nghĩ lợi dụng tôi thì sẽ ép được Phàm Ngự làm theo lời anh? An Tuyết Thần chất vấn sắc bén.

"Đúng vậy, Tuyết Thần, em rất thông minh, con hai người cũng sinh rồi, anh ta sẽ không chỉ quan tâm tới tiền chứ?" Giản Nam rất tự tin nói. An Tuyết Thần nghe nói xong lại cười phá lên, cười đến chảy nước mắt. Giản Nam nhíu nhíu mày, nói: "Em cười cái gì?"

An Tuyết Thần từ từ nghừng cười, sau đó nhìn Giản Nam. "Tôi cười vì anh ngốc, anh cho rằng Phàm Ngự là người sẽ để anh tùy tiện khống chế sao? Anh như vậy chỉ thêm chọc giận anh ấy mà thôi, Giản Nam, chúng ta quen nhau đã lâu, tôi khuyên anh, nếu thông minh thì hãy thả tôi ra, thừa dịp anh ấy còn chưa phát hiện. Nếu không, đến lúc đó không ai có thể cứu được anh."

"Anh không tin, anh ta sẽ nhìn em bị thương, Tuyết Thần, những lời này không hạ được anh đâu. Em càng như vậy, anh lại càng muốn làm, anh cho em biết, Phàm Ngự không phải là rất xem thường người khác sao? Anh sẽ cho anh ta thấy." Giản Nam nói, ánh mắt tản ra một tia tàn độc, rõ ràng đến như vậy. An Tuyết Thần nhìn anh, trong lòng cảm thám, thay đổi, tiền tài quyền lực đã làm mờ mắt anh ta, cô bất lực nhắm mắt, coi như không nhìn thấy.

Giản Nam nhìn vẻ mặt cô, vẻ mặt giống như muốn hành hình, không để ý tới cô, cầm túi xách cô, lấy điện thoại cô ra, tìm số Phàm Ngự, gọi. Sau đó gian tà nói.

Đang xử lý công việc, Phàm Ngự liếc nhìn điện thoại di động một cái, vốn là định làm lơ, nhưng mà vừa nhìn thấy dãy số đó, khẽ động khóe miệng, nhận điện: "Bảo bối, mới có một lát mà nhớ anh như vậy sao?"

"Phàm tổng, bảo bối của anh đúng là rất nhớ anh." Giản Nam giả giọng nữ nói. Phàm Ngự vừa nghe liền chau mày, đương nhiên là anh đang tức giận, dựa người vào ghế, mấy ngón tay tay phải gõ gõ bàn làm việc.

(Oe, ông quỷ GN mà giả giọn nữ nghe biến thái chết *bĩu môi*)

"Cô ấy đâu?" Phàm Ngự lãnh đạm nói, một chút hoảng hốt cũng không có.

"Phàm tổng, yên tâm, anh chỉ cần bỏ ra một trăm ngàn, tôi sẽ thả cô ấy. Thứ tôi muốn chẳng qua chỉ là tiền mà thôi." Ở bên kia đầu dây Giản Nam đắc ý nói.

Phàm Ngự vừa nói với đối phương, vừa kiểm tra trên màn hình điện thoại một hồi, hình như là bản đồ, có một chấm đỏ nhỏ nhấp nháy.

"Được, mày định lấy tiền như thế nào?" Phàm Ngự khẽ đọng khóe miệng, hiện ra một nụ cười lạnh.

"Được, quả nhiên dễ chịu, một trăm ngàn đối với anh mà nói chỉ lá cửu chương nhất mao (hạt cát trong sa mạc) thôi, anh chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh." Nói xong Giản Nam liền tắt máy, sau đó gỡ pin ra. Giản Nam nhìn An Tuyết Thần, "Tuyết Thần, anh nói rồi, chỉ có một trăm ngàn, hắn ta sẽ không keo kiệt đâu. Xem đi, hào phóng đáp ứng như vậy kia mà."

An Tuyết Thần nhìn Giản Nam, thở dài: "Anh thật hết thuốc chữa, đây là anh đang **."

"** . Anh không tin." Giản Nam rất tự tin nói.

Thật ghê tởm a--------

Phàm Ngự cúp máy, ngay sau đó trên mặt anh là một trận cuồng phong bão vũ, anh nheo mắt, gọi điện thoại: "Mị Ảnh, tập hợp vài người, không cần nhiều, đi tới kho hàng cũ ngoại thành phía tây." Nói xong Phàm Ngự liền cúp máy. Thật ra thì anh không hề lo lắng, bởi vì anh biết mình không phải người tốt, rất dễ có nhược điểm. Chỉ có điều, người nào dám động vào cô, anh cũng sẽ không bỏ qua.

Phàm Ngự cầm áo khoác liền sải bước ra khỏi phòng làm việc, khởi động xe chạy về phía kho hàng cũ. "Mị Ảnh, lúc tôi đến hy vọng cậu đã giải quyết xong mọi chuyện."

"Vâng, thiếu chủ, chuẩn bị xuất phát."

------------

Giản Nam gọi điện thoại lần nữa. "Tiền sao chưa chuyển vào?"

"Sợ mày không có phúc để hưởng." Phàm Ngự nói xong liền nghe thấy tiếng súng vang lên bên đầu dây bên kia. Anh khẽ động khóe miệng, ném điện thoại qua một bên, tăng tốc.

Pằng----pằng--- từng tiếng súng vang lên. Ở trong kho hàng, Giản Nam hơi sợ, xoay người thì nhìn thấy mấy người... mình tốn tiền thuê kia đều ôm chân, nằm lăn trên mặt đất, nhe răng, trợn mắt.

Mị Ảnh mang theo mấy người đi vào, Giản Nam nhìn có chút ngây ngô, thanh âm có chút run rẩy nói: "Anh... các anh là ai? Tôi hình như không có làm gì các anh mà."

Mị Ảnh nhìn dáng vẻ của Giản Nam bị hù dọa mất mật kia, nhịn không được cười một tiếng: "Không có gì, mày chỉ vừa bắt cóc thiếu phu nhân của bọn tao."

Giản Nam bối rối, "Thiếu... phu nhân?"

Mị Ảnh nháy mắt ra dấu với thủ hạ, liền cởi trói cho An Tuyết Thần, An Tuyết Thần lướt qua Giản Nam, sau đó nhìn Mị Ảnh nói: "Thả anh ta đi, chúng ta đi thôi."

Mị Ảnh nhìn Giản Nam, liếc mắt nhìn An Tuyết Thần nói: "Tiểu thư, thiếu chủ dặn ở đây chờ, thiếu chủ lập tức tới ngay."

An Tuyết Thần nhíu mày nhìn Mị Ảnh: "Anh ấy tới?"

"Vâng."

An Tuyết Thần nhìn Giản Nam, anh ta bị hai người đàn ông dí súng vào đầu, sắc mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt. Cô càng nhíu chặt lông mày hơn, lần này nguy rồi, với tính khí của Phàm Ngự thì làm sao anh ta có thể bình an vô sự được.

An Tuyết Thần chỉ mím môi, không nói lời nào. Thanh âm của Phàm Ngự liền truyền đến: "Trói người phụ nữ của tao lại, mày cảm thấy tao sẽ có thể để yên sao?"

An Tuyết Thần xoay người tới bên cạnh Phàm Ngự, anh liếc nhìn cô, xác nhận cô không bị sao mới nhìn lên, nhíu mày nhìn Giản Nam. Cô thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu Ngự, để anh ta đi đi, anh ta cũng không làm gì em, hơn nữa, chú Giản chỉ có một đứa con trai, em cũng không đành lòng nhìn ông ấy đau lòng."

Anh nhìn cô, nhíu mày. "Em chắc chứ?"

"Ừ, chắc chắn, tuy làm ăn kinh doanh không được có tình người, nhưng dù sao bọn em cũng là bạn bè." An Tuyết Thần gật đầu nói.

Anh nhìn cô một hồi lâu. "Thả hắn ra, đừng xuất hiện ở thành phố này nữa." Nói xong cũng không quan tâm tới cô mà bước ra ngoài. Cô biết là anh đang tức giận, vội vàng đuổi theo.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn Giản Nam đang mất hồn kia, nói: "Giản Nam, anh hãy tự lo cho bản thân mình đi, tiền có thể kiếm lại." Sau đó liền đi khỏi cái nhà kho cũ nát này.

--------------

An Tuyết Thấn ngồi trong xe của Phàm Ngự, không khí trong xe tương đối lạnh, cái người đang nhăn nhó kia... Cô ngắm anh một hồi, biết anh đang tức giận, cô nhìn chăm chăm vào gương mặt tuấn tú một lúc lâu, sau đó giật giật khóe miệng.

"Cái đó... tiểu Ngự, em không có ý gì khác, anh nghĩ xem, dù sao quen biết cũng hơn mười năm, cũng là người quen cũ, hơn nữa không phải anh ta cũng là bất đắc dĩ sao." Cô nhìn anh mà giải thích. Đột nhiên anh xoay đầu, ném cho cô một ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô, hé đôi môi đỏ mọng nói: "Người quen cũ? Là già trước tuổi đthì có."

Quả nhiên là một lọ dấm chua, cô rút rút khóe miệng, ho khan: "Khụ khụ, tiểu Ngự, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu lắm." Cô từ lúc nào lại học được cái kiểu giả ngu giả dốt này. Rất ngớ ngẩn.

Anh ném một cái ánh mắt lạnh cho cô, cô cũng không nói gì nữa, cũng không nhìn anh nữa, không khí cứ kiềm nén như vậy, mau về đến nhà đi.

Về đến biệt thự, anh xuống xe, đóng cửa xe lại. Thật điếc hết cả tai, may mà xe này tốt, nếu là loại xe thường thì cửa xe đã rớt từ lâu rồi. Cô rụt cổ một cái, sau đó chậm chạp đi theo anh. Anh đột nhiên dừng lại, cô cũng dừng lại không dám nhúc nhích. Anh lườm cô một cái sau đó bước đi.

Vào biệt thự, anh đi thẳng về phòng. Cô giống như cái đuôi cứ đi theo sau anh. Vú Trương nhìn hai người này, làm thế nào lại hoán đổi vị trí rồi, bà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục làm việc. Chẳng lẽ phong thủy luân chuyển mười năm một lần ư?

Anh nặng nề đẩy cửa ra, cô theo sau lưng anh, nhìn anh, anh cũng không thèm quan tâm cô, trực tiếp đi về phía phòng tắm. Lửa giận trên người phải được hạ mới được. Cô nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nằm trên giường chờ anh.

Qua một hồi lâu, một thân anh ướt nhẹp đi ra, tóc trên trán lộn xộn, nhỏ từng giọt từng giọt. Hơn cả thế, anh lại để cơ thể trần truồng đi ra, ngay cả khăn tắm cũng không quấn lại. Cô nhìn mả đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt trắng tuyết, góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, đôi ngươi đen thâm thúy, phát ra ánh sáng mê người, lộng mày rậm, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, nói thẳng ra là vô cùng cao quý và đẹp mắt.

Phàm Ngự nhẹ nhàng phất qua phần tóc rơi trên trán, sau đó dựa vào cửa phòng tắm. Đôi mắt thâm thúy khóa mắt An Tuyết Thần, cô nhìn vẻ quyến rũ của anh, sau đó đứng phắt lên nói: "Ặc, cái đó, em biết anh tâm tình không được tốt, không muốn nhìn thấy em, cho nên em quyết định đi trước, a---" Thật ra cô vừa nói vừa đi tới cửa, nhưng còn chưa đụng tới cửa thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo trở lại.

Anh khép hờ đôi mắt, môi mỏng khẽ mím lại; đôi mắt thon dài, sắc nhọn nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, toàn thân tỏa anh ra hơi lạnh muốn bức người, ẩn dưới sự cô đơn là cường thế kiêu ngạo khắp trời đất. Cô không khỏi rùng mình một cái, cô nhìn anh, nhưng mà vô tình lại thành ra là đang chiêm ngưỡng, nuốt nước bọt, mở miệng: "Vậy…, anh nghỉ ngơi đi, anh cũng mệt rồi, em sẽ đóng cửa." Nói xong liền muốn trốn.

Lần này anh cũng không tha cho cô, nằm lên giường, nhìn bóng lưng cô, thanh âm lạnh như băng nói: "Tới đây."

Cô chỉ cảm thấy lưng mình lạnh buốt, nhiệt độ giảm mạnh, cứng ngắc, khẽ động khóe miệng, ngu ngơ xoay người lại, nhìn anh: "Có, có chuyện gì sao?"

Anh cầm lấy một điếu thuốc trên đầu giường, đốt lên, hút một hơi, sau đó từ từ nhả khói ra, động tác cực kỳ hấp dẫn. "Em đi đâu? Em không muốn ngủ sao? Đây là phòng của em mà."

Khóe miệng cô nhất thời cứng đơ, ý tứ của anh đã rất rõ ràng, chính là muốn mình ở lại, vậy mà bảo mình là quân tử cơ đấy. Cô lập tức đi vào phòng tắm, mở miệng: "A, đúng vậy, em tắm xong rồi ngủ." Nói xong liền đóng cửa lại. Anh nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, mị hoặc có chút quyến rũ. Anh không vội.

Cô ngâm mình trong bồn nước tắm, nhắm mắt lại, suy nghĩ bây giờ phải làm gì để có thể bảo toàn thân thể đây. Nếu không a, tối nay thể nào cũng chết trên giường cho coi. Cô không bao giờ muốn mình trở thành người phụ nữ chết trên giường đâu. Hay là giả bộ không thoải mái đi? Cô ảo tưởng trong đầu mấy biện pháp, nhưng căn bản đối với anh cũng không có tác dụng gì. Lại nghĩ tiếp, nửa giờ trôi qua, cô đứng dậy, mặc áo choàng tắm, sau đó mở cửa he hé ra nhìn, thấy anh dường như đã ngủ thiếp đi, tâm trạng cô cũng dịu xuống bớt, mệt như vậy, nhất định sẽ ngủ. Lúc này cô mới rón rén bước ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường nằm bên cạnh anh. Nhìn anh hô hấp đều đều, anh cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác thôi. Đột nhiên hông cô bị một cánh tay kéo lại. "A---" Cô bị kéo về phía anh.

Cánh tay dài của anh chụp cô lại, liền kéo vào trong ngực mình, sau đó truyền hơi thở ấm nóng vào tai cô: "Nếu như em ở trong đó hơn nửa giờ, có lẽ anh đã ngủ rồi."

Cô cả kinh, cảm giác được bàn tay anh bắt đầu lộn xộn ngao du trên người mình, bên trong áo choàng tắm không có gì cả, anh có thể ra tay dễ dàng hơn rồi.

Hơn nữa da dẻ mới vừa tắm như nước trong veo, trơn mềm nhẵn mịn. Bàn tay anh vuốt ve nơi căng tròn của cô, một tay khác đùa bỡn nơi u cốc của cô. Cô thở gấp, sau đó nuốt nước bọ một cái rồi nói: "Cái này, tiểu Ngự, em có chút không thoải mái, anh xem."

Anh trèo qua thân thể của cô, nhìn cần cổ cô trắng nõn rồi dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thanh âm tà mị nói: "Không thoải mái? Lát nữa anh khẳng định em sẽ thoải mái đến chết được."

Cô cả kinh, nói: "Không, không cần, ngủ một giấc là được rồi, ha ha."

Anh nhìn cô, hai mắt nheo lại, xoay người để cô ở phía dưới: "Có cần hay không em không cần lo." Vừa nói vừa tiến vào cô.

Một trận hoan ái diễn ra đích thực là một cuộc đại chiến, âm thanh người con gái cầu xin tha thứ, cùng với âm thanh thở hổn hển của người đàn ông đang động đậy, tấu lên một giai điệu động lòng người trong màn đêm.

{Tác giả: Cứ như thế mà ~~, cảnh báo.}

Lại còn suốt đêm, cô hận chết anh, bây giờ, ngay cả giường cũng không xuống được, nghĩ đến lại buồn a. Người đàn ông này sao sinh khí dồi dào vậy a, làm cả vạn lần mà sáng sớm vẫn còn có sức đi làm? Phục thật.

Cô ngủ nhiều quá, khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Cô đi rửa mặt rồi xuống dưới lầu. Sao mọi người đều có mặt ở đây? Phàm Kình Thiên, Mục Anh Lan, còn có Lý Nham và cha mẹ nữa. Tình huống gì thế này? Tiểu Niệm Ngự ngồi trong lòng Phàm Kình Thiên vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên liền nhìn thấy cô, nhoẽn miệng cười la to lên: "Mama, mama xuống rồi, phải chờ một chút mới có cơm."

Cô nhìn con trai mình, sau đó cười cười, nhìn Phàm Ngự ở một bên, là anh ấy bày ra? Không có thời gian để suy nghĩ, cô đi xuống lầu, đến phòng khách, sau đó lạnh nhạt chào hỏi: "Chào mọi người."

Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, vội vàng chạy về phía cô: "Mama, bế."

Cô ngồi xổm xuống, bế cậu lên, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, nói: "Con trai, gần đây con mập lên đấy, sao lại nặng như vậy?"

Tiểu Niệm Ngự bỉu môi. "Vậy ư, có lẽ là gần đây con ăn khá nhiều, nếu mama cảm thấy nặng thì để con xuống đi." Cậu bé vô cùng hiểu chuyện nói.

"Không đâu, mama thích bồng bảo bối mà." Mọi người đều đổ mắt về phía hai mẹ con này, đúng là tình mẹ con. Phàm Ngự nhìn cô, dịu dàng nói: "Tuyết Thần, tới ngồi bên cạnh anh."

Cô nhìn anh một cái, ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh anh, ôm con trai trong lòng, chơi với con, không muốn để ý tới bọn họ, làm sao tiểu Niệm Ngự không biết điều đó được, liền phối hợp với cô.

Phàm Ngự đột nhiên nói một câu, phá vỡ sự im lặng: "Bọn con chuẩn bị kết hôn."

Phàm Kình Thiên cũng không lấy làm ngạc nhiên, Mục Anh Lan hơi sửng sốt, nhưng chuyện đã qua rồi, dù sao cũng có con rồi. Còn An Tuyết Thần thì kinh ngạc nhìn anh.

Anh ôm cô, dựa vào ghế salon, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Con chỉ thông báo cho mọi người tới tham dự hôn lễ thôi."

Phàm Kình Thiên bưng tách cà phê nhấp một miếng. "Ừ, được, chúng ta về, kết hôn sớm một chút cũng tốt, để cho cháu trai bảo bối của ta có một danh phận quang minh chính đại."

An Tuyết Thần không ngờ Phàm Kình Thiên sẽ nói như vậy, lại càng thêm kinh ngạc, cũng không biết nói gì. Bây giờ cô còn chưa nghĩ tới việc kết hôn. Kết hôn? Cô bị hai chữ này đánh trúng. Bọn họ muốn kết hôn sao? Rất không thực tế? Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ kết hôn với người đàn ông này.

Phàm Ngự liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, hơi nhếch khóe miệng.

Phàm Kình Thiên dời tầm mắt lên người An Tuyết Thần, mở miệng: "Tuyết Thần à, con có ý kiến gì không?"

"A?" An Tuyết Thần còn đang hoang mang, đối với câu hỏi của ông, có chút không thích ứng kịp. Tiểu Niệm Ngự ngược lại, hưng phấn mở miệng: "Gia gia, mama không có ý kiến gì. Với lại hôm qua baba cũng nói tới, baba sẽ cho mama một hôn lễ vô cùng long trọng, mama rất thích." Tiểu Niệm Ngự nói rất thích thú, cô nghe mà trợn cả mắt, hả cả họng. Còn Phàm Ngự thì liếc mắt quan sát phản ứng vô cùng đáng yêu của cô, thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt thật phong phú, anh vẫn còn chưa nhìn thấy cô biểu hiện nhiều vẻ mặt như vậy.

Một hồi thì kinh ngạc, một hồi thì đỏ mặt. Vẻ mặt phong phú như vậy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Xem ra, tâm trạng của Phàm Ngự rất tốt a. Còn An Tuyết Thần thì như đi vào cõi tiên. Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu nhìn cô, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của cô, nói: "Mama, mama nói có phải không?"

"Ặc?" Lần đầu tiên cô rơi vào thế bị động, hơn nữa, lần đầu có cảm giác mình giống như một thằng hề vậy.

"Mama, có phải không?" Tiểu Niệm Ngự bày ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt non nớt đầy sương. An Tuyết Thần nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cho nên vô thức đáp ứng. Tình huống gì đây?

"A, ừ, đúng vậy." Nói xong chính cô còn thấy sửng sốt, mình mới vừa nói gì vậy? Vừa định giải thích thì nghe Phàm Kình Thiên cười sảng khoái. "Ha ha, tốt, tốt. Nếu người trong cuộc không có ý kiến, vậy thì chúng ta cứ thế mà làm đi ha. Ha ha."

Cô chỉ cảm thấy có một đám mây đen trên đầu, a--, không đúng, là một chùm đám mây đen. Cô cúi đầu, mặt xị ra, sao ông ấy lại định đoạt hôn nhân của mình, mình còn chưa đề xuất ý kiến mà. Cô định thần lại, sau đó tức giận nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn cô cười một tiếng, ý là: ‘Em tìm con ấy, anh không có liên quan.’ Cứ như vậy mà mọi người ăn xong bữa rối. Sau khi ăn xong, Phàm Ngự và Lý Nham cùng vào thư phòng.

Dáng vẻ Lý Nham nho nhã từ trên xuống dưới, nhưng nói ra lại làm cho người ta không đỡ được. "Cậu được đấy, tiểu tử này vậy mà chịu cùng chung chiến tuyến với cậu, hình như cậu có sở trường 'trâu già gặm cỏ non' thì phải."

Phàm Ngự lười biếng ngồi lên salon, hững hờ uống rượu vang, nói một câu khiến cho Lý Nham phải chạy ra ngoài: "Mẹ cháu để cháu ở công ty cậu thực tập, cháu xem, tìm việc gì lớn một chút để làm đi,Tổng Giám Đốc chẳng hạn."

Lý Nham vừa nghe liền đứng lên: "Được được, cháu đi."

Phàm Ngự cười cười nhìn Lý Nham. Tiểu tử này chỉ được cái lớn xác, không nói được lời nào tốt đẹp cả, nói với cháu thì lộ hết cả bí mật. Lúc này Tiểu Niệm Ngự đi vào phòng, đặt mông ngồi cạnh Phàm Ngự, tư thế ngồi giống nhau, đều bắt chéo chân. Một tay Phàm Ngự cầm ly rượu, một tay cố ý để trên đùi gõ gõ. Còn tiểu Niệm Ngự thì khoanh tay trên ngực, xoay đầu nhìn anh, nói: "Đã giải quyết tốt đẹp, ông đáp ứng tôi đi."

Anh nhìn cậu, cố tình trêu cậu: "Đáp ứng? Ta đáp ứng con cái gì?"

Tiểu Niệm Ngự trợn tròn mắt, lập tức nhảy xuống ghế, đối mặt với anh, thở hồng hộc, chỉ vào anh: "Ông, ông không giữ lời gì hết, không phải ông nói tôi giúp ông khiến mama quay lại thì ông sẽ đem tài sản chuyển qua cho tôi sao?"

Anh không hề để ý tới sự giận dữ của cậu bé, chỉ chớp mắt một cách vô tội, nhìn cậu. "Hình như chưa nói qua cái đó."

"Ông, tôi cho ông biết, nếu như ông không thực hiện lời hứa, tôi sẽ đi nói cho mama biết ngày đó ông bị tập kích là giả, thật ra đều là người của ông cả." Cậu bắt đầu uy hiếp anh.

Nhưng họ không biết, An Tuyết Thần vốn định tìm Phàm Ngự thương lượng, thấy Lý Nham đi xuống, cô liền đi lên, không ngờ lại nghe thấy hai cha con nói chuyện. Hai tay cô nắm chặt thành đấm, đá văng cửa, căm tức nhìn hai cha con họ. Hai người trong phòng cũng giật mình. Phàm Ngự nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, anh liền thay đổi sắc mặt, biết cô nghe hết rồi. Tiểu Niệm Ngự dù sao cũng là một đứa trẻ dĩ nhiên cũng bị dọa, kinh sợ nói: "Mama, mama."

An Tuyết Thần đi tới chỗ hai người, cố nén lửa giận trong người, hạ giọng nói: "Hai người vừa nói gì, chuyện lần trước là một tay anh sắp xếp?"

Phàm Ngự vội vàng đứng lên, sau đó nhìn cô, gương mặt anh dịu dàng, nói: "Bảo bối, đúng. Anh thừa nhận là anh sắp xếp, nhưng cũng vì anh quá yêu em, cho nên mới bày ra hạ sách này, cách này là con trai chúng ta nghĩ ra." Đến nước này rồi nhưng anh cũng nhất định kéo theo tiểu tử này, biết cô đau lòng nhất là tiểu tử này. Cô càng không thể tin, hoàn toàn không nghĩ tới con trai mình lại nghĩ tới loại biện pháp này.

Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, khóc lóc, nói: "Mama, mama tha thứ cho con đi, đó là bởi vì, bởi vì baba quá yêu mama, sợ mama không tha thứ cho nên mới như vậy. Mama ghĩ xem, baba cam tâm tình nguyện chịu một phát súng như vậy mà. Đúng, là tập kích giả, nhưng mà bị thương là thật, nói thế nào thì cũng là vì mama, lúc đầu chỉ có ý giữ lại mama, con cũng vậy, con cũng muốn có một gia đình đầy đủ cho nên mới giúp baba."

Cô nghe cậu giải thích, không thể nói không có lý, nhưng nghĩ tới việc mình bị hai cha con đùa giỡn, thật tức mà. Cô nhìn anh, quát: "Phàm Ngự, anh muốn hết hôn ư, tìm người khác đi, tôi không làm nữa." Nói xong liền rời đi, để lại hai cha con đang trừng mắt nhìn nhau.

Phàm Ngự nhìn chằm chằm tiểu Niệm Ngự, "Con nói phải làm sao bây giờ? Lần này thì không xong rồi, con cứ nhắc chuyện này hết lần này tới lần khác, vốn là đã viên mãn rồi, lại bị con làm thành ra như vậy, làm sao bây giờ? Ta cho con biết, tiểu tử, con phụ trách việc cứu vãn cuộc hôn nhân của ta, nếu không con dám ra ngoài xem."

Cậu ủy khuất không nói, cũng trở thành mặt heo rồi. "Trông chờ vào con làm gì, nếu không phải tại người ăn vạ thì làm sao con cẩu cấp khiêu tường nói ra (tức nước vỡ bờ), nơn nữa, ai biết mama đang ở ngoài cửa chứ."

Anh liếc cậu một cái, "Được rồi, nói xem, làm sao bây giờ." Nếu là ngày trước thì anh đã buộc cô phải kết hôn rồi. Bây giờ, phương án cực đoan đó không thể thực hiện được.

"Con cũng không biết, để con nghĩ đã." Cứ như vậy, hai cha con bắt đầu kế hoạch hợp tác. Còn An Tuyết Thần thì trở về phòng, ngồi trên giường lớn, suy nghĩ một chút cũng nín thở. Con trai của mình vậy mà đi giúp người ngoài? A, không đúng, không phải người ngoài, vậy mà giúp đỡ cha nó, lừa mẹ. Cô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, mở cửa tủ, cầm đồ của Phàm Ngự, đi xuống lầu, miễn là đồ của anh thì cô ném hết, cũng không màng người khác khuyên như thế nào, nổi trận lôi đình. Lần đầu thấy cô như vậy, không ai dám ngăn cản. Vú Trương thấy thế liền gọi vào thư phòng.

Reng reng--------



Phàm Ngự không nhịn được nhấc máy: "Alo, nói."

"Thiếu gia, Tuyết Thần không hiểu sao nổi giận, ném hết đồ của cậu ra ngoài, chúng tôi khuyên thế nào cũng không được." Thanh âm gấp gáp của bà truyền vào tai anh, mắt anh đen lại, người phụ nữ chết tiệt. Cúp máy, đi tới phòng ngủ, anh liền nhìn thấy đồ của mình rơi đầy trên sàn, người làm vừa dọn, cô ở trên lại ném xuống.

Anh sải bước tới phòng ngủ của mình, liền bị cô hắt nước. Gương mặt anh trở nên lạnh lẽo, hình như muốn nổi giận nhưng lại không thể cứng rắn với cô được. Cô chỉ tay vào anh mắng, cũng không màng có người hay không: "Phàm Ngự, tôi cho anh biết, sau này anh đừng hòng vào đây. Cút cho tôi." Cái gì? Bảo anh cút đi, đây là biệt thự của anh, phòng của anh, bảo anh cút? Phàm Ngự có chút nổi giận, thanh âm đề cao gấp mấy lần: "Đây là biệt thự của anh, phòng của anh, tại sao anh phải cút!"

Cô nhìn anh, đột nhiên cười một tiếng, "Được, là biệt thự của anh, phòng của anh, vậy tôi xách hành lý cuốn xéo khỏi đây là được chứ gì?" Nói xong cô trở vào phòng thu dọn đồ của mình. Anh vừa nhìn liền phát hoảng, vội vàng tiến lên, khí thế ban đầu cũng biến mất hầu như không còn nữa, ngăn cô lại, nói: "Được, anh cút, anh sang phòng khác, em đừng đi."

Cô nghe xong vội vàng đẩy anh ra khỏi cửa, đóng cửa lại. Tiếng vang kia làm cho người giúp việc kinh ngạc nhìn anh, trong mắt hoàn toàn không thể tin. Anh đảo mắt qua một lượt. "Dọn nhanh một chút."

Sau đó, anh phũi nước trên người, xoay người rời đi. Cô tức giận nằm trên giường lớn, thật tức chết cô mà. Không được, thế nào cũng phải báo thù. Phàm Ngự, em thừa nhận là anh yêu em, cũng vì em mà cam tâm tình nguyện bị thương, chỉ là em không thích cảm giác bị người khác gạt, cho nên em muốn chỉnh đốn anh cho đến ngày kết hôn. Anh tiếp chiêu đi?

Phàm Ngự và tiểu Niệm Ngự vô lực nằm trên giường, hết cách rồi, chỉ có thể ngủ cùng con trai, lớn nhỏ đều khổ thân. Ngượng quá?

"Baba nói xem, chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Niệm Ngự hỏi.

"Con hỏi ta, ta hỏi ai, rối quá đi." Trời ơi má ơi, từ khi nào mà Phàm Ngự lại nói như vậy, lúc là người đang yêu, lúc là người cha, thật không giống nhau.

Tiểu Niệm Ngự đột nhiên ngồi bật dậy, xoay người lại, ngồi xếp bằng, vẻ mặt kiên định nói: "Bây giờ chúng ta cũng chỉ còn một cách."

Phàm Ngự nhướn mắt nhìn cậu: "Cách gì?"

"Vẫn là chết cũng quấn lấy, bất kể mama nói gì thì cũng phải làm, cho dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng phải làm được." Tiểu Niệm Ngự nói.

"Có được không?" Nhưng thật ra là anh sợ anh không làm được, anh là ai cơ chứ, Phàm Ngự. Trời ạ, vì phụ nữ mà phải như vầy, nếu để người ngoài biết được, không phải bọn họ sẽ cười đến rụng răng à. Tiểu Niệm Ngự nhìn vẻ mặt anh có chút rối rắm, mở miệng nói: "Baba muốn vợ, muốn con hay là muốn danh."

"OK, nghe lời con." Cha con hai người nói xong cũng ngã xuống giường tâm sự. Cách này rất tốt nha, một bên thì ra chiêu, một bên thì liều mạng tiếp chiêu.

{Ấm áp nhé, hahaha}

Ngày hôm sau---------

An Tuyết Thần ngồi ở phòng ăn, sau đó bắt đầu bữa sáng của mình, cũng không chờ cha con bọn họ. Phàm Ngự cùng tiểu Niệm Ngự lúc này mới xuống, hai cha con nhìn nhau, sau đó ngồi vào chỗ của mình. Cô cũng không đếm xỉa gì tới họ, ăn một lúc, cô mở miệng nói: "Em khát, lấy nước lạnh cho em."

Vú Trương vừa nghe liền nói: "À, ta đi liền." Vừa nói xong liền muốn xoay người rời đi, lại bị cô gọi lại.

"Vú Trương, người không cần đi, con không bảo người." Cô nhìn rõ ràng hướng về phía Phàm Ngự, vú Trương thấy thế liền nói: " Tuyết Thần, để ta đi."

Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ, sau đó nhìn Phàm Ngự, Phàm Ngự dùng khăn lau khóe miệng một cái, sau đó đứng dậy, mở miệng: "Vú Trương, không cần, để tôi đi lấy." Vừa nói liền đi xuống bếp. Cô nhìn theo bóng lưng anh, khẽ mỉm cười, nói: "Vú Trương, mọi người xuống ăn cơm đi, ở đây không cần mọi người nữa."

"Này, Tuyết Thần, không ổn sao." Vú Trương khó khăn nói.

"Vú Trương, nghe con, đi đi." An Tuyết Thần mở miệng lần nữa.

"Vậy cũng được, ta đi xuống trước." Vú Trương nói.

"Vâng, người xuống đi."

Đợi đến khi Phàm Ngự rót một ly nước lạnh, đặt trước mặt An Tuyết Thần. Mới đặt mộng xuống ghế, cô lại mở miệng: "Em muốn sốt cà chua."

Phàm Ngự khẽ cắn răng, sau đó xoay người xuống phòng bếp một lần nữa, lần này cầm xốt cà chua. Mỗi lần đợi đến khi anh ngồi xuống, cô liền kêu lên. Tiểu Niệm Ngự ở một bên nhìn Phàm Ngự thật đáng thương, thật đồng tình a. Con trai mình quả nhiên không tồi.

"Em muốn xì dầu."

"Tương ớt."

"Nước chanh."

"Bánh kem."

Sắc mặt anh trở nên xanh mét, nếu là trước kia anh đã giết người rồi, "Đùa anh à? Đủ chưa?" Rốt cục anh cũng phản kháng.

An Tuyết Thần thực sự phẫn nộ, nhìn anh sau đó lấy điện thoại ra gọi, áp lên tai nói: "Alo, gia gia, dạ, người muốn con tiếp quản nhá hát, còn giới thiệu con trai thị trưởng cho con à, vậy ngày mai con qua."

Cô còn chưa nói hết, anh liền đoạt lấy điện thoại trong tay cô, tắt máy sau đó ném lên bàn, xoay người đi lên lầu. Cái mặt đó a, muốn thối bao nhiêu thì thối bấy nhiêu a. Trong lòng cô cảm thấy thoải mái a. Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, sau đó nói: "Mama, mama thật quá đáng."

Cô trở về ghế của mình, nhìn trên bàn bày bừa bảy tám món mình kêu anh lấy, trong lòng thật thoải mái. "Quá đáng, lúc anh ta đùa bỡn mình thì không quá đáng à. Còn con nữa, nếu con để ý tới baba, coi chừng mama không quan tâm con nữa."

Tiểu Niệm Ngự gật đầu lia lịa, sau đó nhìn lên lầu. Trời ạ. An Tuyết Thần nhìn lên bàn, khóe miệng lại cong lên, không ngờ anh cũng có ngày này, trước đây đều là khi dễ mình, hiện giờ khá tốt, nhìn dắng vẻ im hơi lặng tiếng ấy, mình sẽ sống thọ thêm mười năm a. Quá đã.

Trên lầu, Phàm Ngự vừa vào phòng ngủ liền bắt đầu cởi cà vạt của mình, gương mặt tuấn tú méo mó, bầu không khí như bị đè nén. Chết tiệt. Người phụ nữ này, được voi đòi tiên.

Phàm Ngự đổi bộ quần áo khác rồi đến công ty, thà ở công ty xử lý văn kiện cũng còn hơn về nhà. Trước kia là trông mong để được về nhà, giờ lại không muốn về tí nào. Không được, không thể tiếp tục như vậy, mình phải nghĩ cách. Cách gì đây?

---------

Trời tối rất nhanh, không biết cô gái nhỏ kia nghĩ ra cái gì nữa. Phàm Ngự cất xe, bước xuống. Nhìn đèn phòng ngủ đã tắt, nghĩ là cô đã ngủ rồi. An Tuyết Thần đứng bên cửa sổ, nhìn Phàm Ngự bước từng bước một vào, khóe miệng càng cong hơn.

Phàm Ngự đẩy cửa, soạt---, toàn thân đều ướt hết. Anh nhìn thùng nước dưới đất, hai tay nắm chặt thành đấm, trán nổi gân xanh. Vú Trương nghe tiếng động, tới nơi liền giật mình.

"Thiếu... thiếu gia, cậu.... mau vào tắm, coi chừng cảm." Bà vội vàng đi tới, nhìn anh, không biết ai đã làm, cứ như vậy hoảng hồn nhìn.

Anh gần như nghiến răng ken két, nặn từng chữ: "Cô ấy đâu?"

"À, con bé, Tuyết Thần đang ngủ." Vú Trương vừa nói xong, anh liền xông lên lầu. Tự mình cầu cho mình đi. An Tuyết Thần đứng ở cửa nghe ngóng, cho tới khi nghe tiếng bước chân của anh, liền cầm điện thoại lên, làm bộ nói: "Gia gia à, không phải con không muốn đi, người nói con tiếp quản nhà hát, chuyện này thì có thể, về việc đi gặp thiếu gia gì đó, nhất định con sẽ gặp."

Phàm Ngự tới trước cửa, vừa định đạp cửa ra nhưng lại nghe thấy tiếng nói của cô, hai tay càng nắm chặt hơn. Anh biết cô cố ý, chết tiệt. Cọp không khi nào cắn mèo bệnh. Khóe miệng anh giật giật, sau đó xoay người rời đi. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, thả lỏng. Vỗ vỗ ngực, sau đó trở lại giường, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của anh nhưng không nhìn cũng biết.

Tiểu Niệm Ngự đang đọc sách thì Phàm Ngự tới, dọa cậu trợn trắng mắt. Không dám tin đây là lão ba không ai địch nổi. Dáng vẻ ấm ức như thế này. "Lão... lão ba, sao người lại thành ra thế này? Trời mưa sao?"

Anh liếc cậu một cái rồi đi thẳng vào phòng tắm. Cậu xuống lầu, nhìn một cái liền hiểu hết chuyện, mama thật quá đáng.

Phàm Ngự từ phòng tắm bước ra, nhìn tiểu Niệm Ngự đứng trước cửa, chau mày, nhìn: "Có lời muốn nói?"

Tiểu Niệm Ngự ngẩng đầu, vừa định nói nhưng lại cúi đầu. Phàm Ngự nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cậu. "Có gì thì cứ nói."

Tiểu Niệm Ngự nhìn anh: "Con nghĩ tới một cách, nhưng không biết có nên nói hay không."

Phàm Ngự xoay người, lại chau mày, nhìn tiểu Niệm Ngự, "Nói."

Tiểu Niệm Ngự thì thầm bên tai anh, không biết thì thầm cái gì mà vẻ mặt anh từ từ dịu xuống, sau đó khẽ động khóe miệng. Anh nhìn cậu: "Con thật sự là một đứa trẻ bốn tuổi sao? Ai dạy con thế? Có điều cũng không tệ lắm."

{Cha con nhà này đang nghiên cứu cái gì nữa đây.}

--------------------------------

Sáng sớm, ba người ngồi ăn điểm tâm, không đợi An Tuyết Thần gây phiền toái, điện thoại của Phàm Ngự vang lên. Phàm Ngự liếc mắt nhìn, sau đó lạnh nhạt nhận điện: "Trạch, có chuyện gì?"

"Cái gì? Cậu nói Hoàng Đế vừa mới có một cô bé 17 tuổi, là xử nữ, cậu muốn đi sao? Mình? Được rồi, chờ mình, mình liền đến." Nói xong anh cúp máy, chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỉ thản nhiên nói: "Anh có việc đi trước."

An Tuyết Thần nhìn bóng lưng Phàm Ngự, nhưng lời anh nói vừa rồi cô đều nghe cả. Cô bé 17 tuổi, là xử nữ, anh ta đi sao? An Tuyết Thần vội vàng uống một hớp nước chanh, sau đó cũng đi theo. Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ, cầm điện thoại gọi cho Phàm Ngự: "Alo, Lão ba, mama đuổi theo kìa, phần còn lại đều trông vào người đấy."

"Ừ, được rồi." Phàm Ngự lái xe, cúp máy, khóe miệng hơi nhếch lên. Em à, đừng trách anh quá đáng, đây chính là em tự tìm tới. Vừa nói vừa tăng tốc, chạy về hướng Hoàng Đế.

An Tuyết Thần đi theo, nếu để mình phát hiện anh ta lam gì, để xem mình xử anh ta như thế nào.

Hoàng Đế, An Tuyết Thần đậu xe qua một bên, nhìn Phàm Ngự đi vào, sau đó mình cũng xuống xe đi theo. Nhìn thấy Phàm Ngự đi vào phòng bao, căn phòng đó là căn phòng mà anh và Lạc Trạch thường lui tới. Hai tay cô nắm thành đấm, nắm thật chặt. Dán chặt vào cửa, muốn nghe thử bên trong xảy ra việc gì, bởi vì chưa bao giờ họ mở nhạc trong phòng này cả.

Phàm Ngự và Lạc Trạch ngồi trên salon, Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, cười nhạo: "Cậu, cậu nói cậu, đời này vậy mà cậu lại chịu thua một người phụ nữ. Có điều không sao, mình tìm giúp cậu một cô bé, lát nữa sẽ đưa tới." Thật ra là Lạc Trạch cố ý nói.

Phàm Ngự liếc mắt không nói gì, chẳng qua khóe miệng nhếch lên vui vẻ. An Tuyết Thần ở ngoài cửa, đột nhiên có mấy cô bé mặc đồng phục học sinh đi tới, thấy giống mình lúc trước. Quả nhiên là vào cái phòng bao này. Trong lòng cô giống như hừng hực lửa giận. Được, còn muốn trâu già gặm cỏ non?

Phàm Ngự cũng nhìn mấy cô học sinh này, dĩ nhiên họ đều là nhận tiền diễn trò, Lạc Trạch mở miệng nói: "Mấy em hầu hạ anh, nếu phục vụ tốt thì đời này các em thăng tiến rất nhanh."

"Dạ, Lạc thiếu." Tất cả đều đồng thanh.

Hai thiếu nữ xấu hổ ngồi bên cạnh Phàm Ngự, Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch nói:" Tìm ở đâu vậy?"

"Đương nhiên là trường học." Lạc Trạch lưu manh đáp.

An Tuyết Thần đột nhiên nghĩ ra một cách, Lạc Trạch, anh chờ đấy. Cô cầm điện thoại lên: "Lệ Lệ, Lạc Trạch lên giường với gái ở Hoàng Đế, cậu tới mau."

Nói xong, Lệ Lệ lập tức chạy tới. Lạc Trạch dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức vừa sờ vừa hôn. Lệ Lệ liếc mắt nhìn An Tuyết Thần, sau đó đạp cửa vào. Nghĩ người đạp cửa là An Tuyết Thần, không ngờ lại là Lệ Lệ.

Lạc Trạch vừa định quay đầu lại xem kịch vui, nhưng vừa quay lại, nụ cười kia lập tức cứng đơ, vội vàng đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình ra. Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, nói: "Lạc Trạch, chúng ta, GAME OVER." Nói xong liền rời đi, Lạc Trạch vội vàng đuổi theo, nhìn thấy An Tuyết Thần liền hiểu chuyện gì xảy ra, chết tiệt.

An Tuyết Thần tựa vào cửa nhìn Phàm Ngự, anh cũng nhìn lại cô, không biểu hiện gì, nói: "Các em chờ gì nữa, biểu hiện tốt lắm."

Phàm Ngự chính là cố ý co thường An Tuyết Thần. Trong lòng cô có cái gì đó tưng tức, thế nên thanh âm đề cao, hét lớn: "Phàm Ngự, chiều nay tôi chuẩn bị trở về thành phố X."

"Không tiễn." Phàm Ngự còn lãnh đạm nói, thỉnh thoảng còn trêu đùa tình thú với các cô gái.

Cô tức tới mức giậm chân, sau đó xoay người rời đi. Cô cũng nhanh chóng ra khỏi cửa, thấy anh không đuổi theo, trong lòng không khỏi sợ hãi. Đợi một lúc, thấy anh cũng không ra, cô nghĩ thầm, không thể nào. Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, đành phải quay lại, đẩy cửa, la to: "Này, Phàm Ngự, anh ra đây."Gương mặt cô tức giận.

Anh lạnh lùng nhìn cô, nói: "Sao? Không về nữa?"

Cô nổi đóa, đi tới trước mặt anh, đẩy mấy cô nữ sinh bên cạnh anh ra, sau đó kéo cà vạt anh, đi ra ngoài. Nếu như lúc này cô quay đầu lại sẽ phát hiện anh đang cười. Miệng nhếch cong lên rõ ràng như vậy kia mà. Dọc đường đi, mọi người đều dán mắt vào nhìn họ, một cô gái kéo cà vạt của Phàm thiếu, hơn nữa nếu không lầm thì Phàm thiếu còn đang cười. Một chút tức giận cũng không, thậm chí thích là đằng khác. Thật không thể tin được.

An Tuyết Thần cứ đi, cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác, cứ vậy mà kéo Phàm Ngự đi, cuối cùng nhét anh vào trong xe, đây là cái tình huống gì đây a, tất cả mọi người đều dồn mắt vào cặp nam thanh nữ tú này. An Tuyết Thần hai tay chế trụ hai vai Phàm Ngự, đôi đồng tử xinh đẹp tản ra lửa giận hừng hực.

"Anh có ý gì?" Cô thở hổn hển, hỏi.

Phàm Ngự ngược lại rất vui, không hề gì, nói: "Như em thấy đấy, em không để ý tới anh, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, không phải em rất rõ ràng sao?"

"Cho nên anh muốn buông tay phải không?" Cô nhìn anh có thể lớn gan nói như vậy, trong lòng bực bội.

"Trả lời."

"Phải không?" Cô dí sát vào mặt gương mặt đẹp trai của anh, cảnh này đẹp mê người.

"Phàm Ngự, anh không phải muốn kết hôn sao, lại dám chụp mũ tôi." Cô tức giận chất vấn.

"Dĩ nhiên, chẳng qua, hiện giờ em không cho anh vào phòng. Đúng lúc anh rất cần phụ nữ."

"Anh, cút." Nói xong cũng đi về phía xe của mình, không so đo với anh nữa.

Phàm Ngự nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng càng thêm vui, cũng không tin em không động lòng. Sau đó, anh chui vào xe của mình. Nếu đã làm thì làm tới cùng, xem ra phải thêm chút sức nữa. Anh lái xe lướt qua cô, nghênh ngang rời đi. Cô ngồi trong xe nhìn xe anh phóng như bay, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay lái.

Gặp nạn, thời khắc nguy hiểm.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần tái nhợt nằm đó, đôi môi vốn đỏ thắm nay tái nhợt, băng gạc trắng quấn quanh đầu. Anh nhìn cô, trong lòng có cái gì đó đau nhói.

Vú Trương đưa tiểu Niệm Ngự tới phòng bệnh. Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ bình thản nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, sống mũi cậu cay cay, chạy đến bên giường bệnh, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt cô, nức nở: "Hu hu, mama, mama sao thế, tiểu Niệm Ngự tới thăm mama nè."

Về biệt thự, Phàm Ngự cũng không để ý tới An Tuyết Thần, điểm này làm cho cô đặt một dấu chấm hỏi thật to trong lòng, chuyện gì đây ? Người tức giận phải là mình mới đúng chứ, anh ta rốt cuộc bị gì vậy? Cô cũng tức nghẹn họng, đi vào biệt thự. Hai người cứ như vậy, một trước một sau bước vào. Người khác nhìn vào cũng thấy bối rối.

Hai người lên lầu, Phàm Ngự thì vào phòng con trai, An Tuyết Thần một mạch đi vào phòng mình, “Ầm !!!!!!” --- tiếng cánh cửa đóng lại. Cô tức giận ngồi trên giường, trong lòng thật khó chịu a~, thật muốn đánh anh ta một trận thật mạnh tay.

Phàm Ngự vừa vào phòng con trai, đã nhìn thấy Tiểu Niệm Ngự khoanh tay trước ngực cười gian tà nhìn anh: "Lão ba, sao rồi ? Hình như mama rất tức giận á."

Phàm Ngự ném áo khoác lên giường, kéo cà vạt, đi vào phòng tắm, thật bức bối a~. Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, sau đó chạy về giường, nhảy một cái nảy mình, nằm trên giường, chơi game. "Hừ …."

Ngày hôm sau-----------------

An Tuyết Thần thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi. Cô cho rằng làm vậy anh sẽ sợ rồi sẽ năn nỉ mình ở lại, nhưng là lại làm cô thất vọng. Dưới lầu, hai cha con đang ăn điểm tâm, An Tuyết Thần kéo hành lý xuống lầu, đi tới chỗ Tiểu Niệm Ngự, nói: "Bảo bối à, mama phải quay về nhà hát, con ở lại ngoan nha."

Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, tâm tình dường như không tốt lắm, nhưng lúc này cũng chỉ nhếch miệng cười một cái, nói: "Dạ, mama, mama đi đi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn." An Tuyết Thần sửng sốt, không nghĩ đến cậu sẽ nói như vậy, bây giờ là tình huống gì ? Hoàn toàn không thể ngờ, cô nhìn Phàm Ngự, anh cười một tiếng: "Em đi đi, anh sẽ chăm sóc con thật tốt, em không cần lo lắng."

An Tuyết Thần kinh ngạc, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt đi ra ngoài. Nhưng lúc này cô lại không nhìn thấy nụ cười gian tà của hai cha con kia ở đằng sau. Cô kéo hành lý đi ra ngoài, mới vừa ra tới cửa đã nhìn thấy mấy chiếc xe, cô đi hiên ngang như một người đàn ông, cô biết, có vẻ như đó là người môi giới, mấy cô gái phía sau kia là sao ? Quan hệ giữa cô và anh, cả công ty đều biết, cho nên người đàn ông kia nhìn thấy cô cũng chủ động bắt chuyện. "Ồ, Tuyết Thần à, cô định đi đâu à ?"

"À … ừ … đúng vậy, có chút việc. Có điều, mấy cô gái phía sau anh là sao?"

"Cô nói mấy cô này hả, là Phàm tổng bảo tôi chọn rồi đưa tới, nói là cần cho cuộc sống." Anh ta nói. An Tuyết Thần nghe xong thì cô cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia. Cuộc sống cần tới ? Là tự anh ta cần thì có. Tốt ! Tôi đây mới rời đi, anh liền gọi một đám phụ nữ về nhà.

"Trời ơi, Tuyết Thần, tôi không nói cùng cô nữa, mấy em, vào cùng anh nào, nếu Phàm tổng hài lòng, các em sẽ thăng tiến rất nhanh đấy." Người môi giới vừa đi vừa lớn tiếng nói. An Tuyết Thần nắm tay nắm hành lý thật chặt. Phàm Ngự … được, anh đã như vậy, vậy tôi cũng không còn gì để nói, con tôi nhất định phải đưa đi. Suy nghĩ một lát, cô vứt vali hành lý sang một bên, sải bước vào biệt thự, cô cũng không muốn con trai mình nhìn thấy cái không nên nhìn.

Cô vừa bước vào biệt thự đã nhìn thấy Phàm Ngự ngồi trên ghế salon, giống như là đang chọn Phi tử. Nhìn thấy cảnh này, cô cười ra tiếng, tất cả mọi người đều nhìn cô. Lúc này, cô mới phát hiện mình thất thố, sau đó lúng túng cười cười rồi mở miệng nói: "Các cô bao nhiêu tuổi."

Họ thành thật trả lời: "20"

Cô gật đầu một cái, sau đó mở miệng: "À, cứ tiếp tục chọn Phi đi, tôi không quấy rầy nữa." Sau đó cô ôm con trai đi lên lầu, Tiểu Niệm Ngự sửng sốt, Phàm Ngự lại càng sửng sốt hơn.

Cô ôm cậu bé đi vào phòng, nhìn cậu, nói: "Bảo bối, đi cùng mama có được không ?"

Cậu nhìn cô, bĩu môi: "Mama, nhưng con muốn ở cùng với baba, con cũng muốn thấy hai người kết hôn, con muốn có một gia đình đầy đủ, con cũng chưa có ông bà." Cô nhìn con trai, trong lòng cũng rất khó chịu, dĩ nhiên cô biết ý định của cậu - rất mong có một gia đình hạnh phúc.

"Nhưng mà bảo bối à, bây giờ mama và baba con có chút vấn đề, tạm thời không thể kết hôn được." Cô vừa nhìn cậu vừa nói. Cậu nói: "Mama, người không phát hiện baba có điểm khác lạ sao? Với bản tính sở hữu của baba mà đối với mama như vậy, ông ấy là Phàm Ngự đó, con thấy hình như baba đang cố tình khích mama, muốn cho mama ghen, muốn mama nói ra cảm xúc trong lòng."

An Tuyết Thần nghe con giải thích, từ khi nào mà mình lại phản ứng chậm như vậy. Dường như cô hiểu ra vấn đề, sau đó khóe miệng mỉm cười. "Bảo bối, vậy con có muốn giúp mama không?"

Tiểu Niệm Ngự nhìn cô, cảm giác có chuyện không hay. "Dạ, con nhất định sẽ giúp mama."

Cô xoa đầu cậu, sau đó cười một tiếng, tựa tiếu phi tiếu. Cô kéo cậu đi xuống lầu, sau đó chạy thẳng đến ghế salon, ôm cậu ngồi trên ghế. Phàm Ngự nhìn Tiểu Niệm Ngự, cậu chỉ có thể đưa ra ánh mắt: Con không biết gì cả =)).

An Tuyết Thần nhìn mấy cô gái kia, sau đó nhìn Phàm Ngự, nói: "Anh chọn xong chưa ? Nếu không chọn được thì em có thể góp ý." Anh không ngờ cô sẽ ra chiêu này. Cô lạnh lùng liếc anh một cái, nói: "Cô bên phải đi, về dọn đồ rồi buổi tối tới đây. Vú Trương, dọn một phòng trống."

Phàm Ngự nhíu mày nhìn cô, ngược lại, cô rất vui là đằng khác. Gương mặt tuấn tú của anh tối sầm, sau đó nói: "Đưa đi cho ta."

Người môi giới nhìn sắc mặt Phàm Ngự, vội vàng đưa người đi. An Tuyết Thần nhìn người đã đi, sau đó nhìn anh, anh nhìn cô. Anh mở miệng: "Rốt cuộc em muốn như thế nào ?"

Cô khoanh tay trước ngực, hỏi ngược lại: "Là em hỏi anh rốt cuộc anh muốn như thế nào ?"

Phàm Ngự nhìn cô, nói: "Cút !!! Không muốn kết hôn thì cút cho tôi !!!" Cả cô cùng Tiểu Niệm Ngự cũng không ngờ anh lại đột nhiên làm như vậy.

Cô đứng bật dậy nhìn anh, quát: "Cút thì cút !!!" Vừa nói vừa chạy khỏi biệt thự. Phàm Ngự chán chường ôm đầu. Tiểu Niệm Ngự nhíu mày nhìn anh, nói: "Ông làm gì vậy ? Phát điên cái gì ?"

Phàm Ngự sải từng bước dài lên lầu, mình điên rồi, bị người phụ nữ kia bức cho điên rồi. Vì cô, anh nhịn biết bao nhiêu, nhưng mà cô vậy mà còn không biết điều.

An Tuyết Thần đi trên đường đồi, trong lòng tức giận, cô cũng không biết mình bị sao, cô trước đây sẽ không làm như vậy, nhất định sẽ dịu dàng, thục nhã, rất rộng lượng, sẽ không vì loại việc nhàm chán này mà làm ra nhưng chuyện ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ lại giống như sách nói, khi đã yêu thì đều trở nên khờ dại, thường thì sẽ làm chuyện mà mình không hiểu ? Đúng vậy a~, gần đây cô đều làm vệc mà ngay cả mình cũng không thể hiểu được. Cô mãi suy nghĩ cho nên cũng không chú ý có một chiếc xe đang bám theo cô, mãi cho đến khi cô đi một đoạn xa xe mới lao ra.



“Két !!!”---------

Chiếc xe nhanh chóng lao tới phía trước An Tuyết Thần. Vì né tránh nên cô té xỉu ở một bên. Người trên xe mở cửa xuống, sau đó đem bế cô vào trong xe, chiếc xe tăng tốc lao đi.

Phàm Ngự tắm xong ngồi trong thư phòng, buồn bực hút thuốc, nghĩ bụng lát nữa cô sẽ quay lại. Lúc này, điện thoại đột nhiên kêu lên. Anh liếc mắt thấy là số của Mị Ảnh, chau mày sau đó bắt máy.

"Có chuyện gì?"

"Thiếu chủ, An tiểu thư bị bắt cóc trên đồi, máy giám sát ghi lại được cô ấy bị trói trên một chiếc xe không có bảng số xe, người của chúng ta đang lần theo, nhưng mà An tiểu thư hình như không mang theo điện thoại." Mị Ảnh ở đầu dây bên kia nói.

Phàm Ngự nghe một hồi, đôi mắt đen nheo lại thật chặt, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, môi mỏng mím chặt, không nói lời nào, sau đó cúp máy, rời khỏi thư phòng.

------------------------

Giờ phút này An Tuyết Thần đang mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra là một gian phòng, rất đơn giản. Cô muốn giảy dụa đứng dậy nhưng phát hiện ra hai tay hai chân mình bị cột vào giường, hơn nữa còn là tư thế chữ Đại (大) đáng xấu hổ nhất. Cô ra sức giùng giằng nhưng cũng không thể nào thoát ra được.

"Người đâu ? Sao các người bắt tôi ? Có ai không ?" Không giãy giụa được, chỉ có thể hét lên. Ít nhất cô cũng muốn biết là có người hay không, là ai bắt cóc mình. Đột nhiên cửa được mở ra, Lâm Mộng Tuyết đi tới, giờ phút này cô ta không còn vẻ rực rỡ như trước, sắc mặt tái nhợt, cũng không hề trang điểm, thật là đáng sợ, đôi mắt sâu hoắm, con ngươi căng tròn. Sao cô ta lại thành ra như vậy ?

Lâm Mộng Tuyết cười lớn đi tới: "Haha, An Tuyết Thần, thế nào ? Thấy tôi thật bất ngờ sao ? Tôi cho cô biết, tôi có ngày hôm nay, tất cả đều là do cô ban tặng." Cô ta cười như điên. An Tuyết Thần nhíu mày nhìn cô ta, "Lâm Mộng Tuyết, tôi khuyên cô, mau thả tôi ra, nếu Tiểu Ngự biết, đến lúc đó không ai cứu được cô đâu." Cô vẫn còn khuyên Lâm Mộng Tuyết, hy vọng cô ta có thể thả mình ra.

Lâm Mộng Tuyết đi tới mép giường, “Chát !!!”---, năm ngón tay hằn trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, khóe miệng cũng rướm máu. Lâm Mộng Tuyết bóp cổ An Tuyết Thần, hét lên: "Cô biết không ? Nếu như không phải cô, tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay. Không phải cô cũng rất tò mò tại sao tôi lại biến thành thế này sao ?" Cô ta buông cổ An Tuyết Thần ra. Cổ được thả ra, An Tuyết Thần dùng sức hô hấp, bây giờ cô đã chắc chắn tinh thần cô ta đang có vấn đề. Lâm Mộng Tuyết xắn tay áo lên, sau đó đưa đến trước mặt An Tuyết Thần: "Cô xem đi, cô xem đi, đây là cái gì ? Đúng vậy, ngày đó là cô xin, anh ta mới thả tôi ra, để tôi rời khỏi Hoàng Đế, nhưng lại cho người tiêm ma túy vào cho tôi. Nhìn thấy không, đây là những vết kim cũ mới. Đều tại vì tiện nhân cô. Nếu như không phải là cô, anh ta cũng sẽ không như vậy với tôi. Đều là cô, đều là cô. Cho nên, tôi nhất định sẽ không để các người yên. Phàm Ngự anh ta không có tim, anh ta là động vật máu lạnh, tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, anh ta cũng có thể nặng tay với tôi như vậy, còn có gì anh ta không thể làm đây ?"

An Tuyết Thần nhìn cánh tay vốn trắng noãn, hiện giờ đã khô héo, tất cả đều là vết kim chằng chịt, cơ bắp như tàn lụi. Trong lòng một trận run rẩy, không chịu được run lên một cái. Lâm Mộng Tuyết nhìn phản ứng của cô, sau đó nói: "Cho nên, tôi muốn biết anh ta có phản ứng gì khi người phụ nữ của mình bị nhiều thằng đàn ông đè ở dưới, cô nói xem anh ta có giết cô rồi giết hết mấy tên đó hay không ?" Đôi mắt Lâm Mộng Tuyết có chút đỏ, bây giờ cô ta không được bình thường, bởi vì chích quá nhiều ma túy, thần kinh cũng bị ảnh hưởng. An Tuyết Thần nghe nói vậy, trong lòng sợ hãi. Bây giờ cô ta không bình thường, cái gì cũng có thể làm. "Cô … Cô muốn làm gì ?"

Lâm Mộng Tuyết nắm cằm An Tuyết Thần, ánh mắt hung thần á sát, cực kỳ ác độc, nói: "Tôi muốn để cô nếm thử cái cảm giác như tôi ở Hoàng Đế vậy. Sau đó quay lại thành một bộ phim, tôi muốn cho cả thế giới biết, cũng muốn Phàm Ngự nhìn thấy. Ha ha ha ha ….. Rất kích thích … Nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn rồi, chi bằng chúng ta thực hiện bây giờ đi ? Haha ..." Lâm Mộng Tuyết cười to, vẻ mặt cực kỳ cực đoan. Sắc mặt An Tuyết Thần cũng tái nhợt, lùi người về phía sau. Lâm Mộng Tuyết nhìn cô, hướng về phía cửa hô: "Tất cả vào đi."

Ngay sau đó năm sáu tên đàn ông, gương mặt tục tĩu, từng tên một đi vào, giống như đang xem một con búp bê, trong lòng An Tuyết Thần khủng hoảng, cô rất sợ hãi, bất an co người lại, đôi mắt đầy sương, cơ thể run rẩy. An Tuyết Thần như vậy làm cho mấy tên kia nhìn chảy nước dãi.

Lâm Mộng Tuyết thỏa mãn nhìn phản ứng của An Tuyết Thần, sau đó mấy tên kia đi tới, gương mặt ngoan lệ. "Làm cho cô ta chết, mấy người tha hồ hưởng thụ đi, tốt nhất là để cô ta chết trên giường, làm đi, ha ha ha ..." Lâm Mộng Tuyết vừa nói vừa an vị trên ghế salon nhìn.

Bọn chúng bước từng bước đi tới, nhìn An Tuyết Thần, gương mặt dâm ô nói: "Đến đây đi, bảo bối, anh sẽ khiến cho em khoái đến chết, tới để cho anh trai yêu, hôn một cái." Hắn ta vừa nói vừa vuốt mặt An Tuyết Thần, ngón tay thô của hắn sờ sờ mặt cô, khiến cho cô đau. Đôi mắt xinh đẹp của cô gắt gao nhìn cái tên đáng ghê tởm này, sau đó hung hăng cắn tay của hắn, cắn cho tới khi máu chảy ròng ròng.

"A !!!" Hắn ta giơ một bàn tay, tát An Tuyết Thần choáng váng mặt mày, không khác ngất xỉu là mấy, khóe miệng cô rướm máu, khuôn mặt nhỏ sưng lên. Hắn ta nhìn bàn tay chảy máu của mình, thét lên: "Mẹ kiếp, tiện nhân, để xem chốc nữa mày còn có thể như vậy nữa không." Vừa nói vừa xé rách quần áo của cô. Cô muốn phản kháng nhưng người mình đang bị trói chặt, chỉ có thể hét lên: "Buông ra !!! Khốn kiếp !!! Cút ngay cho tôi, buông tôi ra !!!" Lâm Mộng Tuyết cười cười ở một bên quan sát, nhớ ngày đó mình cũng hét lên như vậy, nhưng bọn chúng chẳng những không dừng lại mà còn ngày càng quá đáng hơn.

"Ha ha, đến đây, nhỏ như vậy, có thể chịu được mấy anh không, a?'' Quần áo An Tuyết Thần bị xé toạc ra, xương quai xanh hoàn mỹ, hai vai trắng noãn lộ ra. Bọn chúng liếm nước miếng, sau đó cặp mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào cô. An Tuyết Thần cảm giác như đã bị bọn chúng vũ nhục, vẻ mặt thèm thuồng không chút che đậy của bọn chúng như vậy, giống như cô đang không mặt gì vậy. Nước mắt cô rơi lã chã, nhìn bọn chúng đang ngứa ngáy chân tay, cô cắn chặt môi mình, cắn tới mức chảy máu. Lâm Mộng Tuyết nhìn cô, nói: “Cô đừng phản kháng, thả lỏng một chút, thật ra thì cũng rất thoải mái, ửm ? Ha ha. Các người còn chờ gì nữa ?"

Bọn chúng phấn khởi mà lên, cởi dây trói của An Tuyết Thần, như vậy càng thú vị An Tuyết Thần muốn né ra, mặc dù biết mình trốn không thoát, nhưng cô vẫn chạy. "A …" An Tuyết Thần kêu lên, tóc bị kéo lại hung hăng, sau đó hung hăng bị ném lên giường, quần áo còn sót lại trên người cô cũng bị xé nát. Thanh âm từng miếng vải bị xé toạc, giống như là âm thanh từ Địa ngục, cũng xé nát cõi lòng cô. Cô phản kháng bừa bãi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuôi xuống, rơi xuống nệm. Hai tay cô bị cố định, không thể phản kháng được nữa, chỉ có thể mặc cho bàn tay của mấy tên kia... vuốt ve trên người *** mình. Cô nhìn trần nhà, có cảm giác như thế giới đang vứt bỏ cô, cô nghĩ: "Phàm Ngự, anh ở đâu, anh có biết em mất tích không ? Nếu anh không tới cứu em, em thề, cả đời này, em sẽ không tha thứ cho anh nữa. Vậy nên, xin anh, đến nhanh lên … nhanh lên … nhanh lên …"

An Tuyết Thần nhìn chúng cởi đồ của mình, cô chỉ muốn chết đi. Một tên dang hai chân cô ra, vừa định dồn sức tiến vào, mắt Lâm Mộng Tuyết đỏ lê, kích thích nhìn An Tuyết Thần bị hủy diệt trong nháy mắt. Thời điểm tên kia chỉ còn cách An Tuyết Thân có vài cm thì cửa bị đá văng.

Mị Ảnh đưa theo mấy người xông tới, chế trụ bọn chúng. Phàm Ngự vừa vào liền nhìn thấy hết thảy mọi thứ trước mắt, cuối cùng, anh cũng bộc phát, đôi mắt đen bây giờ cũng muốn chuyển sang đỏ, giờ phút này anh lại biến thành Satan một lần nữa, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn nhẫn, lãnh lệ (lạnh lẽo, ác độc), đôi mắt chim ưng mở ra, chờ đợi tai họa giáng xuống.

Lâm Mộng Tuyết thấy thế vội vàng cầm súng chỉa vào đầu An Tuyết Thần, An Tuyết Thần biết Phàm Ngự tới, cô lấy chăn bao hết người mình lại, không để cảnh xuân lộ ra ngoài. Phàm Ngự nhìn Lâm Mộng Tuyết, đôi ngươi nhuốm đỏ híp lại, bàn tay để trong túi quần đã sớm nắm chặt thành đấm. Thuộc hạ của anh đã biết anh sớm nổi giận, đôi mắt nhuốm màu máu, giống như 10 năm trước, lần đó thật sự là được mở mang tầm mắt. Thiếu chủ của mình quả nhiên tàn nhẫn.

"Thả ra." Thanh âm Phàm Ngự lạnh như băng, không có một chút nhiệt độ, giống như Atula từ địa ngục trở về, cả người tản ra mùi máu, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, đó là vì nếu như anh chậm một bước thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhớ tới màn ngàn cân treo sợi tóc kia, máu của anh muốn sôi lên. Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Mộng Tuyết, hàm răng nghiến ken két, đôi mắt sáng rực tràn đầy lửa giận, giống như con Báo bị chọc giận.

Lâm Mộng Tuyết nhìn vẻ mặt anh, cô có chút sợ, nhưng vẫn giống như con quái thú cắn xé lòng cô, khiến cô có chút đứng ngồi không yên, nói: "Phàm Ngự, anh không cần làm tôi sợ, hôm nay tôi dám làm như vậy thì đã nghĩ tới việc mình không thể sống được, có điều có chết tôi cũng mang theo người phụ nữ anh yêu theo." Vừa nói, bàn tay đang bóp cổ An Tuyết Thần tăng thêm vài phần sức. Khuôn mặt nhỏ của An Tuyết Thần đỏ bừng, ho khan vài tiếng.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, lông mày nhíu chặt, ngay cả gân xanh trên trán cũng hiện lên rất rõ, vẻ mặt lãnh nhược băng sương (lạnh như băng) làm người ta kinh sợ.

"Cô dám động đến cô ấy, tôi sẽ cho cô biết thế nào là Địa ngục." Phàm Ngự lạnh lùng nói. Lâm Mộng Tuyết nhìn anh, cười ha hả, sau đó nói: "Phàm Ngự, yêu anh, tôi đã ở Địa ngục; anh vô tình đẩy tôi vào Hoàng Đế, tôi đã ở Địa ngục. Còn có cái gì đáng sợ hơn những Địa ngục đó sao ?"

Mị Ảnh nhìn Phàm Ngự, nhất thời không biết phải làm thế nào. Phàm Ngự cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, cũng không ra lệnh gì, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng. Nói thật, thời điểm mình vừa bước vào, nhìn thôi cũng thấy run, nếu Thiếu chủ nhìn thấy thì sẽ như thế nào? {Sau này sẽ biết.}

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, tim dường như đang rỉ máu. Nếu như mình không quát tháo cô ấy thì chuyện này có lẽ sẽ không xảy ra. Suy nghĩ toát qua ánh mắt dạt dào cảm xúc của anh, Lâm Mộng Tuyết hoàn toàn bắt được, cười tự giễu đến thê thảm. "Phàm Ngự, thì ra anh thật sự có tim a~, thì ra anh cũng biết đau."

Phàm Ngự liếc mắt nhìn Mị Ảnh, Mị Ảnh khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài. Chỉ là một ánh mắt đơn giản, nhưng đó chính là mệnh lệnh không lời.

"Phàm Ngự, cô ta chính là tim của anh, đúng không, có điều, tôi thích anh không có tim, cho nên tôi muốn lấy đi tim của anh, để cho tim cô ta ngừng đập. Anh nói có được hay không." Cô ta cười đến chảy nước mắt. Súng đang dí vào đầu An Tuyết Thần cũng không buông lỏng.

"Tôi biết, hôm nay tôi chết cũng chẳng phải nghi ngờ gì, nhưng mà tôi muốn kéo theo cô ta. Phàm Ngự, chính anh cũng không bảo vệ được người phụ nữ của mình, tôi muốn anh sống trong bóng tối, cả đời cũng không thoát ra được, tôi nguyền rủa anh." Lâm Mộng Tuyết như phát điên la lên, sau đó dường như muốn bấm cò. Ánh mắt Phàm Ngự càng híp lại. An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, nói: "Tiểu Ngự, em muốn gả cho anh, muốn làm vợ anh, muốn hạnh phúc nhất Thế giới, trở thành một cô dâu đáng ganh tị nhất. Kiếp sau, anh phải cưới em." Nói xong liền cầm súng của Lâm Mộng Tuyết rồi nhảy qua cửa sổ, mặc dù chỉ là lầu ba, nhưng nhảy xuống chắc chắc cũng tổn thương tới não hoặc bị liệt. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần kéo Lâm Mộng Tuyết nhảy xuống, con ngươi chợt rụt lại. Trong nháy mắt, tim anh dường như ngừng đập, hồn vía cũng theo bóng dáng biến mất ngoài cửa sổ kia bay khỏi cơ thể. Lâm Mộng Tuyết nói không sai, An Tuyết Thần chính là trái tim đang đập trong ngực anh.

"Thiếu chủ … thiếu chủ ..." Thanh âm Mị Ảnh ở dưới lầu truyền đến, lúc này Phàm Ngự mới có chút phản ứng, sải bước đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới. Nhìn thấy thủ hạ của mình tình nguyện làm nệm đỡ lấy họ (ATT & LMT), ánh mắt tản ra tia sáng, vẻ mặt thả lỏng, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần, cô đang hôn mê bất tỉnh. "Tuyết Thần … Tuyết Thần, em tỉnh lại đi. Mị Ảnh, lái xe, đến bệnh viện."

"Vâng, thiếu chủ."

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần ngồi trên xe, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không phải là đã đỡ được cô rồi sao, sao còn không tỉnh?

Mị Ảnh ngồi trên ghế lái, nhìn Phàm Ngự đang khẩn trương ở phía sau, mở miệng an ủi: "Thiếu chủ, có lẽ An tiểu thư... bị dọa cho sợ... ngất đi." Phàm Ngự nghe lời Mị Ảnh nói, tảng đá lớn trong lòng như buông xuống. Anh ôm cô, có thể cảm nhận được trái tim đang đập của cô, nghe từng nhịp đập, lòng của anh mới dịu xuống.

--------------------------

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi tới bệnh viện. Mấy vị giáo sư nhận được điện thoại đã sớm chuẩn bị, sắp xếp, đứng ở cửa nghênh đón. Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần xuống xe, mấy vị bác sĩ liền đẩy giường bệnh đi tới, sau đó đặt cô lên giường, đeo bình dưỡng khí cho cô, nhanh chóng đi vào bệnh viện. Phàm Ngự đột nhiên nắm lấy cổ áo viện trưởng nói: "Nếu cô ấy có chuyện gì thì những người đi vào phòng giải phẩu cũng không sống nổi."

Viện trưởng khá lớn tuổi, trán toát mồ hôi, sau đó nói: "Vâng, vâng, Phàm thiếu, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định, hiểu chưa ?" Phàm Ngự rống lên.

Mồ hôi viện trưởng chảy ròng, sau đó sửa lời: "Vâng, vâng, chúng tôi nhất định cứu vị tiểu thư này."

"Cút !!!"

"A~ Vâng vâng vâng."

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần bị đẩy vào phòng phẩu thuật, anh gần như bất lực tựa vào tường, vô lực nhắm mắt lại. Mị Ảnh ở một bên nhìn anh, nói: "Thiếu chủ, Lâm Mộng Tuyết xử lý như thế nào? Cô ta chưa chết."

Phàm Ngự đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc nhọn, thanh âm lạnh như băng nói: "Cứu cô ta bằng mọi giá."

"Dạ." Mị Ảnh thấy Phàm Ngự thâm tình, dĩ nhiên biết anh muốn như thế nào, biết anh không thể nào để cho cô ta chết nhẹ nhàng như vậy.

Phàm Ngự đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhìn cánh cửa đóng chặt. Lúc này, Lạc Trạch và Lệ Lệ cũng chạy tới. Lệ Lệ sốt ruột nhìn vẻ mặt sa sút của Phàm Ngự, nắm cánh tay anh, nói: "Tuyết Thần, Tuyết Thần đâu? Cô ấy như thế nào ? Hả ?" Lệ Lệ kích động kéo kéo Phàm Ngự, Lạc Trạch ở một bên thấy thế liền kéo cô ra, nhíu mày lại. Trên đường đến đây đã ngừng lại dặn dò cô rồi.

Lệ Lệ khóc thút thít, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, sau đó đẩy tay Lạc Trạch ra, đi tới trước mặt Phàm Ngự nói: "Đều tại anh, từ khi Tuyết Thần gặp anh, cuộc sống vốn bình yên của nó đều bị xáo trộn, mỗi lần gặp chuyện không hay cũng đều vì anh, vốn dĩ con bé ấy có thể vô tư, sống qua ngày như thường, đều tại anh, tại sao anh lại quấy rầy cuộc sống của nó, nếu không có khả năng bảo vệ nó, tại sao lại để nó gặp nguy hiểm. Hu hu." Lệ Lệ khóc lớn, Lạc Trạch ở một bên nhìn sắc mặt nghiêm trọng người anh em của mình, sau đó vỗ vỗ bờ vai anh, nói: "Yên tâm đi, không sao đâu."

Ánh mắt Phàm Ngự qua quít, sau đó nhìn lên đèn đỏ của phòng phẩu thuật, đã hai giờ trôi qua, tại sao còn chưa ra. Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự hỏi: "Vào bao lâu rồi?"

"Hai giờ." Thanh âm anh khàn khàn nói.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì." Lạc Trạch chỉ có thể an ủi nói. Lệ Lệ đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chắp hai tay, khẩn trương nhìn.

Lạc Trạch đứng bên cạnh Phàm Ngự, chưa hề thấy ánh mắt cậu ta như vậy. Phụ nữ đúng thật là hồng nhan họa thủy, nghĩ đến đây, ánh mắt của Lạc Trạch nhìn về phía bóng dáng lo lắng ở cửa, trong mắt đầy vẻ mê man. Anh không thương cô, nhưng lại không muốn buông cô ra. (Hả, vậy là cặp này có HE hôm ta? Sao chưa gì mà tác giả chơi một câu thấy sợ vậy?)

Bốn giờ trôi qua, đèn đỏ đang sáng kia rốt cục cũng chuyển sang xanh. Ba người tới trước cửa phòng phẩu thuật. Vài người đi ra, viện trưởng tháo khẩu trang xuống, sau đó nhìn Phàm Ngự, thanh âm có chút run rẩy nói: "Phàm thiếu, phẩu thuật rất thành công."

Ba người nghe xong thở phào nhẹ nhõm, viện trưởng mở miệng lần nữa: "Nhưng mà..."

Phàm Ngự kéo cổ áo viện trưởng, sau đó hạ giọng nói: "Nhưng cái gì ?"

Viện trưởng bị dọa cho sợ, nuốt nước bọt, sau đó run rẩy nói: "Nhưng là, cô ấy, đầu của cô ấy bị va chạm mạnh, bên trong não có cục máu, đã lấy ra, nhưng khi nào tỉnh thì khó có thể nói được." Sắc mặt anh đen lại, nhìn viện trưởng, giận dữ thét: "Tôi đã nói cái gì? Hả? Tôi đã nói gì?"

"Thật xin lỗi … Tôi … Chúng tôi đã hết sức." Viện trưởng mồ hôi đầm đìa. Lạc Trạch ở một bên nhìn không nổi nữa, vỗ vai Phàm Ngự, nói: "Cô ấy ra rồi, không tới xem sao ?" Quả nhiên rất có hiệu quả, Phàm Ngự hất viện trưởng qua một bên. Viện trưởng đứng lên, đẩy mắt kính đứng một bên, tim muốn nhảy ra ngoài, lấy tay áo lau mồ hôi.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần tái nhợt nằm đó, đôi môi vốn đỏ thắm nay tái nhợt, băng gạc trắng quấn quanh đầu. Anh nhìn cô, trong lòng có cái gì đó đau nhói. Anh theo cô vào phòng bệnh V.I.P, vừa mới ngồi xuống, Giang Lệ Lệ cầm tay nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lạc Trạch nhìn, nghĩ thầm, phụ nữ quả thật được hình thành từ nước ?

"Tuyết Thần, cậu mau tỉnh lại đi." Giang Lệ Lệ nức nở nói, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Phàm Ngự liếc nhìn Lạc Trạch, ý là: Đưa người phụ nữ của cậu về nhà đi. Lạc Trạch nhếch môi mỏng, sau đó kéo Lệ Lệ, không đợi cô phản ứng liền bế cô ra ngoài, cũng không màng tới chuyện cô la lối om sòm. Phòng bệnh chỉ còn lại An Tuyết Thần và Phàm Ngự. An Tuyết Thần bình thản nằm trên giường bệnh, bên cạnh đều là máy móc y khoa, trên mu bàn tay cô còn có kim tiêm truyền thuốc vào cơ thể. Trái tim anh đau nhói, không có cách nào hô hấp được. Tim bị thương như vậy thì làm sao thoải mái được đây.

Phàm Ngự cầm bàn tay cô, sau đó vuốt trán cô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặt môi mình lên tay cô, nhẹ nhàng hôn, sau đó nói: "Tuyết Thần, em phải tình lại, chúng ta còn phải kết hôn nữa chứ. Hửm? Còn có con trai của chúng ta nữa.''

Mị Ảnh đã báo cho vú Trương và tiểu Niệm Ngự biết tin, chắc lát nữa sẽ chạy tới. Phàm Ngự cứ như vậy ở bên cạnh An Tuyết Thần. Bởi vì thời điểm An Tuyết Thần kéo theo Lâm Mộng Tuyết cùng nhảy xuống có tranh chấp với nhau, trong quá trình đó, đầu bị va chạm mạnh, cho nên ngay khi té xuống liền hôn mê.

Vú Trương đưa tiểu Niệm Ngự tới phòng bệnh. Tiểu Niệm Ngự nhìn mẹ bình thản nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, sống mũi cậu cay cay, chạy đến bên giường bệnh, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt cô, nức nở: "Hu hu, mama, mama sao thế, tiểu Niệm Ngự tới thăm mama nè." Vú Trương ở một bên nhìn, chuyện gì đang xảy ra đây, lúc trước là thiếu gia, bây giờ là Tuyết Thần, mặt bà trở nên đau thương, tới bên người Phàm Ngự. "Thiếu gia, tôi tới chăm sóc cho Tuyết Thần."

Phàm Ngự lắc đầu một cái, nói: "Tôi ở bên cô ấy một lát."

Vú Trương lắc đầu, sau đó đứng một bên nhìn một nhà ba người này. Tiểu Niệm Ngự cứ mếu miệng, nằm bên mép giường bệnh, bàn tay nắm chặt tay mẹ không buông. Biết cậu ngủ, Phàm Ngự liếc mắt một cái, thanh âm khàn khàn nói: "Vú Trương, ôm tiểu thiếu gia đi ngủ."

Vú Trương ôm tiểu Niệm Ngự, đặt cậu nằm ở căn phòng cách vách, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, nhìn đôi mắt có chút sưng đỏ của cậu, trong lòng bà không khỏi đau lòng. Tiểu Niệm Ngự đúng là hiểu chuyện, chỉ len lén khóc thút thít, cũng không phát ra tiếng. Cậu con trai như vậy thật là hiếm thấy, di truyền ưu điểm của cả hai người. Vú Trương nhìn Phàm Ngự, suốt buổi chiều anh cứ như vậy, không nhúc nhích, vẫn nhìn An Tuyết Thần, hai tay đang nắm tay cô cũng không buông, cũng đặt môi mình ở trên.

An Tuyết Thần trong mộng, giống như là đang ở thiên đường, chơi cờ cùng một lão già, lão nói, nếu có thể thắng, cô sẽ có thể trở về, vì thế cô rất cố gắng.

-------------------------------

Cả đêm qua, dường như Phàm Ngự không ngủ, vẫn nhìn An Tuyết Thần. Thấy trời sáng anh mới buông tay cô ra, đi vào phòng tắm. Anh nhìn mình trong gương, râu mọc lổm chổm. Bên trong phòng tắm thứ gì cũng có, đương nhiên là do vú Trương đem tới. Anh chỉ vệ sinh cá nhân đơn giản, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh liền đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, hôn lên trán cô. Mị Ảnh và Khôi Ảnh đứng ngoài cửa từ sớm. Thật ra thì đêm qua họ đã tới rồi, nhưng chỉ đứng ngoài cửa canh. Phàm Ngự hôn lên hàng mi dài của cô, sau đó nhìn cô rồi xoay người rời đi.

Mị Ảnh và Khôi Ảnh nhìn Phàm Ngự đi ra. "Thiếu chủ, thiếu chủ." Hai người hơi cúi đầu.

"Khôi Ảnh ở lại." Nói xong cũng rời khỏi bệnh viện, Mị Ảnh đi theo sau. Khôi Ảnh đương nhiên biết nhiệm vụ của mình chính là bảo vệ cô. Sau khi Phàm Ngự đi thì có vài tên mặt áo đen chia ra đứng trước cửa phòng bệnh, có điều tất cả đều mặc áo đen, trông giống như là đầu trâu mặt ngựa vậy, mặt không chút biểu cảm, không hổ là đã trải qua huấn luyện đặc biệt.

--------------------------------

Phàm Ngự nhắm chặt mắt, dường như rất mệt mỏi, ngồi trong xe, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Sao rồi?"

"Thiếu chủ, đã làm theo lời người phân phó, ngày mai sẽ xuất hiện trên trang nhất. Còn vê người phụ nữ kia thì đang ở tầng hầm biệt thự. Đã tỉnh." Mị Ảnh nói.

Phàm Ngự mím môi, sau đó mỉm cười nụ cười của Thần chết, lại tiếp tục nhắm mắt lại. Một đêm, anh có chút mệt mỏi.

"Thiếu chủ, đến nơi rồi."Mị Ảnh nhẹ giọng gọi. Phàm Ngự chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn, là biệt thự của Lâm gia. Cửa xe mở ra, anh sửa sang lại tây trang một chút, khẽ nhếch miệng đi về phía biệt thự, Mị Ảnh theo sát phía sau.

Ông bà Lâm thấy Phàm Ngự tới liền nghênh đón: "À, là Ngự tới à, mau vào nhà."

Phàm Ngự cũng không để ý tới bọn họ, ngồi thẳng xuống ghế salon, sau đó đốt một điếu thuốc, ra hiệu cho Mị Ảnh. Mị Ảnh lấy một cuốn đĩa CD để lên bàn trà, hai vị trưởng bối cũng không hiểu gì, sau đó bỏ đĩa vào máy. Hình ảnh trên màn hình làm cho người ta đỏ mặt đến tận mang tai, mặt mũi họ trở nên trắng bệch. Bà Lâm vội lấy đĩa CD ra, ông Lâm nhìn Phàm Ngự, vừa rồi ông cũng cảm giác được sắp có chuyện xảy ra.

"Phàm tổng, anh đây là ý gì?" Ông Lâm hỏi.

Mị Ảnh nhìn ông Lâm, nói: "Con gái ông làm việc không nên làm, đây là sự trừng phạt dành cho cô ấy, nhưng mà, hôm qua cô ấy còn làm ra chuyện không thể tha thứ, cho nên, cô ấy phải chết. Thiếu gia của chúng tôi xem như chỗ quen biết nên mới đích thân tới thông báo cho các người biết một tiếng."

Sắc mặt ông Lâm trắng bệch, xém nữa là bất tỉnh, ông ôm trán, nói: "Ngự à, hai đứa đã xảy ra chuyện gì, không phải hai đứa vẫn rất tốt sao?"

Phàm Ngự nhìn họ, nói: "Mặc kệ có thế nào, hôm nay tôi tới là để thông báo, chuẩn bị nhặt xác con gái ông đi." Nói xong liền xoay lưng rời đi. Ông Lâm hướng theo bóng lưng anh nói với theo: "Cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ ngồi yên chờ chết sao?"

Anh hơi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi mỏng rồi rời khỏi biệt thự, chỉ để lại một nự cười lạnh lùng.

-------------

Phàm Ngự về biệt thự, xuống tầng hầm, xuống cái nơi nồng nặc mùi máu kia, đây là nơi bí mật của anh, người khác không hề biết. Lâm Mộng Tuyết bị trói chặt hai tay hai chân, cô nhìn anh, thanh âm khản đặc dọa người nói: "Phàm Ngự, anh giết tôi đi."

Phàm Ngự ngồi trên ghế, nhìn cô, cười lạnh, "Tuyết nhi, em biết không? Thật ra thì em có thể sống hạnh phúc mà không hề lo lắng về chuyện cơ áo gạo tiền." Tuyết nhi? Nghe chói tai biết bao.

"Tuyết nhi? Ha ha, anh còn có thể gọi cái tên này hả?" Lâm Mộng Tuyết nhìn anh nói.

"Nhưng mà, em không nên khiêu chiến sức chịu đựng ủa tôi. Tuyết nhi, tôi nói rồi, tôi sẽ không tổn thương em, cũng sẽ không giết em, ngày mai tôi sẽ lại đến thăm em?" Anh lạnh nhạt nói.

Lâm Mộng Tuyết còn không quá quen sao, trong lòng không khỏi run rẩy: "Phàm Ngự, anh muốn làm gì? Anh trực tiếp giết tôi đi, đừng động tay động chân, giết tôi đi." Cô sợ nhìn thấy anh như vậy.

Phàm Ngự nhìn cô, sau đó nắm cánh tay của cô, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không để em chết, tôi sẽ cho người tiêm thuốc cho em."

Lâm Mộng Tuyết nhìn anh, thét lên: "Phàm Ngự, tôi không cần, anh biết rõ dính vào thuốc phiện rất đau đớn, đây là anh muốn hành hạ tôi, tôi không muốn."

Anh híp mắt lại, ánh mắt nhanh chóng trở nên sắc bén: "Không phải cô muốn là được.''

Anh đứng dậy, sau đó ra lệnh: "Các ngươi nghe kĩ cho ta, đừng làm cho cô ta chết." Nói xong anh liếc mắt nhìn Lâm Mộng Tuyết trên đất, rồi xoay người rời đi, Mị Ảnh cũng đi theo ra ngoài. Một giờ trôi qua, một tiếng kêu xé lòng truyền ra, dường như rất khó chịu, đó là do cơn nghiện kéo tới.

Phàm Ngự ngồi trong phòng làm việc, đang nghe điện thoại của vú Trương: "Thiếu gia, cậu đang ở đâu?"

"Công ty, sao vậy, cô ấy tỉnh rồi?" Phàm Ngự vô cùng mệt mỏi nói. Chuyện của Lâm thị, anh nhất định phải tự mình xử lý, chờ chuyện này được giải quyết xong xuôi anh sẽ đến chăm sóc cho cô.

"Không có, chẳng qua là lo lắng cho thiếu gia." Vú Trương ở đầu dây bên kia nói.

"Ừ, tôi không sao. Vú Trương, chăm sóc cô ấy cẩn thận, trước cứ vậy đi." Anh cúp điện thoại, sau đó bắt tay vào việc của mình. Màn hình máy tính là một bản biểu đồ, một giờ, cổ phiếu Lâm thị rớt giá không ít.

Lạc Trạch đẩy cửa đi vào, sau đó liến nhìn màn hình máy tính một cái, không hề ngạc nhiên nói: "Không sợ lão gia nhà cậu tìm cậu hỏi tội à?"

Phàm Ngự dựa người về phía sau, nhắm mắt lại nói: "Sợ? Mình còn không biết chữ sợ viết như thế nào kìa." Con người anh trước nay vẫn vậy, anh là người trời không sợ, đất không sợ.

Lạc Trạch hơi nhếch miệng, nói: "Cậu sợ? Cậu sợ cô ấy?"

Phàm Ngự mở mắt ra nhìn Lạc Trạch, nói: "Chuyện của cậu giải quyết chưa?"

Lạc Trạch nhìn anh, làm bộ như không hiểu, hỏi: "Chuyện gì?"

"Người phụ nữ của cậu." Phàm Ngự ngạc nhiên.

"Chẳng có gì để giải quyết cả , chờ mình chơi chán xong rồi sẽ thả cố ấy đi." Lạc rạch nói nghe đơn giản, nhưng gần đây anh phát hiện mình đang từ từ lún sâu vào. {Đó chính là chết cũng không thừa nhận. Hãy chờ xem, sẽ có một đoạn đặc biệt mà bạn muốn, nhìn thấy Lệ Lệ cùng người đàn ông tốt khác, xem anh có bình tĩnh được hay không.}

Phàm Ngự cũng lười để ý đến anh: "Việc mình nhờ cậu thế nào rồi?"

"Mình làm thì cậu cứ yên tâm."

-----------------------

Bên trong bệnh viện, tiểu Niệm Ngự ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, nhẹ nhàng cầm khăn lông lau người cho cô, cực kỳ giống một vị quan nhỏ, khắp nơi đều muốn. Vú Trương đứng bên cạnh nhìn, trong lòng rất vui, không khỏi gật đầu. Hôm nay, sắc mặt cô tốt hơn nhiều, thuốc mà cô sử dụng đều là thứ tốt nhất, thuốc truyền vào cũng là thứ tốt nhất. Các bệnh viện lớn khác đều không có.

"Tiểu thiếu gia, chúng ta ăn cơm thôi." Vú Trương nói.

Tiểu Niệm Ngự làm cả nửa ngày, lau mồ hôi một cái, nói: "Dạ, vú Trương, chúng ta đi ăn cơm, con phải ăn thật nhiều, như vậy mới có thể chăm sóc mama thật tốt." Vừa nói cậu vừa đi tới bàn ăn, bắt đầu ăn như hổ đói. Vú Trương nhìn dáng vẻ cậu ăn, nói: "Tiểu thiếu gia, ăn từ từ thôi, cậu coi cậu kìa, coi chừng nghẹn."

An Tuyết Thần nằm trên giường, dường như là đang ở cõi tiên, trên đất đầy hoa Bách hợp. Giờ phút này, cô đang ngồi ở bàn cờ, nghiêm túc nghiên cứu, lão già ở đối diện đang nở nụ cười nhàn nhã.

"Lão gia gia, chỉ cần con phá được nước cờ này là con có thể trở lại sao?" An Tuyết Thần vừa nhìn bàn cờ, vừa nhíu mày nói.

"Ha ha, dĩ nhiên, cho nên con hãy cố lên." Tiếng cười sang sảng của lão bên tai truyền đến.

An Tuyết Thần phá như thế nào đây, sao cũng không được, lúc nào mới có thể phá được đây.

------------------------------

Buổi tối, Phàm Ngự đi tới phòng bệnh, tiểu Niệm Ngự đã ngủ, vú Trương cũng ngủ trên một cái giường khác, hiện giờ đã 12 giờ. Anh đi tới mép giường, sau đó vuốt vuốt chóp mũi của An Tuyết Thần, nhẹ nhàng hôn lên đó, sau đó nằm bên cạnh cô. Giường này đủ để cho hai người nằm, anh nâng đầu cô lên, để cô tựa vào ngực mình, nghe mùi hương Bách hợp quen thuộc, nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc mộng, bởi vì có cô bên cạnh, có mùi hương của cô, cho nên anh ngủ rất nhanh, chờ đợi ngày mai đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook