Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 84: Bắt cóc, người đàn ông thần bi xuất hiện (P2)
Ái Tình Hoa Viên
04/11/2017
Gió nhẹ nhàng thổi qua gò má An Tuyết Thần. Cảm giác thật thoải mái. Còn nhớ trước đây, nhà trường tổ chức đi dã ngoại. Đó là cảm giác thật
tuyệt vời, cái gì cũng không cần nghĩ, cả ngày vui vẻ. Còn bây giờ vừa
đau buồn lại thương cảm như vậy. Những thứ vốn thuộc về An Tuyết Thần,
tất cả đều bị cắn nuốt sạch, chỉ còn lại một thân thể có tên An Tuyết
Thần mà thôi.
Lần nữa đi tới bờ biển, gió biển vẫn lạnh như tế, nước biển vẫn xanh thẳm, cô thật hăng hái, chỉ là bờ biển có nhiều đá ngầm, ừ, không tệ, không tệ, bò trên đá ngầm rất thú vị. Hiện tại, cảnh tượng này còn lưu lại trong đầu, nước biển xanh lam hòa cùng với bầu trời xanh lam, thật là một sự kết hợp hoàn mỹ. Cô nhìn biển mênh mông bao la, nhìn bầu trời xa nhạt dần, xen lẫn với mùi cá biển, ngồi trên phiến đá ngầm lạnh lẽo - ẩm ướt, ngón tay nghịch ngợm trong nước biển. Một khắc rơi vào sâu trong lòng cô, tất cả giống như dừng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của biển cả, lúc này, cảm giác cả người giống như dung nhập vào biển, gió biển thân thiết thế, sóng biển sao dịu dàng thế, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, bây giờ chỉ có một ý nghĩ, muốn mỗi ngày làm bạn với biển cả, cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố, cho đến già đi.
An Tuyết Thần tiến người lên phía bờ biển xanh thẳm, hướng về phía Lãnh ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lãnh, cậu biết không? Mỗi ngày thủy triều lên, nghe thấy âm hưởng song biển quất mạnh vào nham thạch, nhìn bầu tời giống như mưa phùn, tựa như sương mù sáng sớm, hoàng hôn dường như buông xuống; có lúc nó mang theo mùi tanh, mang theo vị mặn, vẫn vọt qua song cửa sổ, dính lên trên người của chúng ta, thấm ướt toàn bộ căn phòng. Loại cảm giác đó thật tuyệt."
Lãnh nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của An Tuyết Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy. Giao ngọn nguồn trái tim không vui vẻ chìm xuống đáy biển. Buông thả bản thân. An Tuyết Thần như vậy giống như Mỹ Nhân Ngư giữa biển cả mênh mông, đẹp đến mức người ta không dứt mắt ra được. Liếc mắt một cái, liền mãi mãi nhìn theo. Cô vĩnh viễn tĩnh lặng như vậy.
"Vui vẻ là được, có thời gian tôi thường dẫn bạn đi." Vẻ mặt tươi cười của Lãnh nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần, nói.
"Về sau? Sẽ có về sau sao?" An Tuyết Thần mở mắt nhìn biển cả mênh mông bát ngát. Cuộc sống xám xịt của cô. Còn thời gian nửa năm nữa, nửa năm thật dài, mà cũng thật ngắn.
Mặc dù Lãnh nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần nhưng cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng cùng cô hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, sắc trời từ từ tối xuống. Mờ mịt. Cảnh đêm như vậy cũng thật đẹp. Sóng trên mặt biển lăn tăn. Nếu như sau này mới gặp Phàm Ngự, đây nhất định là một ngày vui vẻ.
"Cám ơn" Giọng nói rất nhạt, toàn bộ giống như trôi ra biển cả.
Lãnh tiến từng bước về phía trước An Tuyết Thần, mỗi bước đi rất chậm nhưng kiên định. Anh nghe thấy, trong lòng không khỏi rung động. Một cỗ tình cảm từ từ tạo thành.
Trên biển rộng là một mảnh tĩnh lặng. Ở dưới chân An Tuyết Thần, sóng lớn nhẹ nhàng hôn lên Nham Thạch, giống như mông lung buồn ngủ. Trên mặt biển đen sẫm, ánh trăng mở ra một khoảng hẹp dài giữa các đám mây, lấp lánh phát sáng, giống như dải Ngân Hà. Nơi xa, hải đăng phản chiếu lên không gian tối đen, giống như một viên Hồng Ngọc. Nó hắt ánh sáng lên mặt biển trước mặt tạo ta mặt biển thần bí, — — Đó không phải là cuồng bạo bất ngờ - thần bí đáng sợ, mà là vẻ đẹp tĩnh mịch – ôn hòa - vui vẻ - thần bí. Dưới chân An Tuyết Thần hình như thoải mái hơn, bình tĩnh, chiều rộng khuếch tán, mang theo vui mừng may mắn cùng hi vọng, đi lên đường sáng Ngân Hà, hướng phía Hồng Ngọc - Quỳnh Đài mà đi.
"Tuyết Thần, uống chút cà phê nóng hổi, buổi tối, gió tương đối lớn." Lãnh cầm hai tách cà phê đi tới Quỳnh Đài.
"Ừ, cám ơn" An Tuyết Thần nhận lấy cà phê. Nhìn đồng hồ trên tay. Cô thế nhưng lại quên thời gian, hiện tại, chỉ e Phàm Ngự đã chạy nhảy như sấm, nghĩ tới bộ dáng của anh, trong lòng cũng rất thoải mái, bất tri bất giác liền cười ra tiếng.
Lãnh nhìn bộ dạng cười trộm của An Tuyết Thần, tò mò hỏi: "Cười gì vậy? Giống như kẻ ngốc vậy."
An Tuyết Thần mỉm cười lắc đầu một cái, nhìn Lãnh, nhàn nhạt nói:"Không có gì, tớ đang nghĩ, muộn như vậy, tớ còn chưa trở về, người trong nhà chắc chắn tức giận tung tóe với cậu."
Lãnh đương nhiên biết cô đang nói tới ai. Giả vờ hỏi: "Vậy cậu còn cười ra tiếng. Uống nhanh đi, uống xong tớ đưa cho cậu về."
An Tuyết Thần nhìn tách cà phê nóng trong tay, tự lẩm bẩm nói: "Thật hy vọng ly cà phê vĩnh viễn không cần uống xong."
Lãnh cứ như có điều suy nghĩ nhìn cô, sau khi cô uống cạn tách cà phê, đứng lên.
"Đi thôi. Ặc, đầu sao mà chóng mặt thế!" Nói xong liền ngã vào trong ngực Lãnh.
Lãnh ôm ngang người An Tuyết Thần, tựa như ôm một trân bảo hiếm thấy, chỉ sợ không cẩn thận liền làm vỡ cô. Tròng mắt nhìn cô gái trong ngực, trong mắt là sủng ái, chỉ là An Tuyết Thần không thấy được.
Lãnh ôm An Tuyết Thần lên xe, nghênh ngang rời đi.
"Chủ nhân, cậu ta ôm tiểu thư rời đi." Trong xe, Khôi Ảnh gọi điện bác cóa với người đàn ông.
"Ừ, tiếp tục theo dõi, cẩn thận không bị phát hiện. Tôi sẽ tới sau."Phàm Ngự cúp điện thoại, nhìn thấy tin tức trên máy vi tính mà Lạc Trạch gửi đến. "Tiểu tử này, tốc độ mau vậy. Rãnh rỗi như vậy sao?"
Phàm Ngự kéo ra một đường cong Vương Giả, ý cười có thể nhìn thấy được chiến thắng trước mắt, thâm thúy – tàn nhẫn.
An Tuyết Thần từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở kho hàng cũ nát. Xung quanh tối đen như mực, còn lạnh lẽo thấu xương. Sau khi thích ứng, phát hiện ngồi đối diện một người, kho hàng cũ nát còn có ghế sa lon, hiển nhiên là được dọn tới.
Ầm — — bóng đèn màu vàng từ từ chiếc sáng xung quanh căn phòng. Sau khi An Tuyết Thần thích ứng, lúc này mới phát hiện ra, ngồi trên ghế sa lon chính là người đàn ông thần bí đêm đó.
"Đây hẳn là không phải anh cứu thoát tôi ra khỏi khổ ải đi" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không chút sợ hãi.
Người đàn ông cười cười. "Cô gái, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Chẳng lẽ cô không sợ sao?"
"Sợ có ích gì không?" An Tuyết Thần nhìn người đàn ông, giống như muốn nhìn xuyên qua anh ta. Cảm giác rất quen thuộc. Lúc này, mới đột nhiên nhớ tới Lãnh.
"Đi cùng tôi còn có một nam sinh, anh là gì với cậu ấy?" An Tuyết Thần liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lãnh. Mặc dù không biết tại sao mình được mang tới đây, nhưng cô khẳng định đó là lúc cô đi chung với Lãnh.
Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần, gương mặt dưới tấm mặt nạ mỉm cười.
"Lo lắng cho cậu ta như vậy, quan hệ thế nào?" .
"Bạn bè kiêm bạn học." An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát, nhưng mà người đàn ông không hài lòng với đáp án này.
"Bạn bè, bạn học, vậy cô quan tâm đến cậu ta như vậy, bây giờ tôi giết cậu ta cũng không sao cả, đúng chứ?" Người đàn ông lại tiếp tục mở miệng nói.
"Vậy anh giết cậu ấy rồi sao?" An Tuyết Thần cũng không biết, tại sao đối mặt với người đàn ông này cô không có chút sợ hãi nào. Hơn nữa cảm giác rất quen thuộc.
"Chuẩn bị giết cậu ta rồi, nếu không có quan hệ gì với cô, giữ lại cũng không dùng. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô mà thôi." Tay người đàn ông nâng cằm cô lên, nói.
"Quan hệ? Anh nghĩ chúng tôi có quan hệ thế nào?" An Tuyết Thần rất nhanh bắt được trọng điểm. Hỏi ngược lại.
"Ha ha, quả nhiên là cô gái thông minh, chỉ là phụ nữ càng thông minh lại càng nguy hiểm, không biết sao? '"
An Tuyết Thần nhìn chằm chằm tấm mặt nạ, càng ngày càng quen thuộc, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ?
"Có phải anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi." Một câu nói làm cho người đàn ông ngưng tiếng cười.
Hồi lâu, thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Tôi nói rồi, phụ nữ không nên quá thông minh."
An Tuyết Thần đã đoán đúng, nhưng là ai đây? Cô phải suy nghĩ thật kỹ.
Đột nhiên cửa bị người mở ra, mấy người đàn ông tiến vào, nói nhỏ bên tai người đàn ông đeo mặt nạ.
"Thiếu gia, bọn họ tới."
"Nhanh như vậy, quả nhiên là Phàm Ngự." Người đàn ông mở miệng nói.
Lần nữa đi tới bờ biển, gió biển vẫn lạnh như tế, nước biển vẫn xanh thẳm, cô thật hăng hái, chỉ là bờ biển có nhiều đá ngầm, ừ, không tệ, không tệ, bò trên đá ngầm rất thú vị. Hiện tại, cảnh tượng này còn lưu lại trong đầu, nước biển xanh lam hòa cùng với bầu trời xanh lam, thật là một sự kết hợp hoàn mỹ. Cô nhìn biển mênh mông bao la, nhìn bầu trời xa nhạt dần, xen lẫn với mùi cá biển, ngồi trên phiến đá ngầm lạnh lẽo - ẩm ướt, ngón tay nghịch ngợm trong nước biển. Một khắc rơi vào sâu trong lòng cô, tất cả giống như dừng lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của biển cả, lúc này, cảm giác cả người giống như dung nhập vào biển, gió biển thân thiết thế, sóng biển sao dịu dàng thế, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, bây giờ chỉ có một ý nghĩ, muốn mỗi ngày làm bạn với biển cả, cùng nhau trải qua hỉ nộ ái ố, cho đến già đi.
An Tuyết Thần tiến người lên phía bờ biển xanh thẳm, hướng về phía Lãnh ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lãnh, cậu biết không? Mỗi ngày thủy triều lên, nghe thấy âm hưởng song biển quất mạnh vào nham thạch, nhìn bầu tời giống như mưa phùn, tựa như sương mù sáng sớm, hoàng hôn dường như buông xuống; có lúc nó mang theo mùi tanh, mang theo vị mặn, vẫn vọt qua song cửa sổ, dính lên trên người của chúng ta, thấm ướt toàn bộ căn phòng. Loại cảm giác đó thật tuyệt."
Lãnh nhìn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ của An Tuyết Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy. Giao ngọn nguồn trái tim không vui vẻ chìm xuống đáy biển. Buông thả bản thân. An Tuyết Thần như vậy giống như Mỹ Nhân Ngư giữa biển cả mênh mông, đẹp đến mức người ta không dứt mắt ra được. Liếc mắt một cái, liền mãi mãi nhìn theo. Cô vĩnh viễn tĩnh lặng như vậy.
"Vui vẻ là được, có thời gian tôi thường dẫn bạn đi." Vẻ mặt tươi cười của Lãnh nhìn hai mắt nhắm chặt của An Tuyết Thần, nói.
"Về sau? Sẽ có về sau sao?" An Tuyết Thần mở mắt nhìn biển cả mênh mông bát ngát. Cuộc sống xám xịt của cô. Còn thời gian nửa năm nữa, nửa năm thật dài, mà cũng thật ngắn.
Mặc dù Lãnh nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần nhưng cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng cùng cô hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, sắc trời từ từ tối xuống. Mờ mịt. Cảnh đêm như vậy cũng thật đẹp. Sóng trên mặt biển lăn tăn. Nếu như sau này mới gặp Phàm Ngự, đây nhất định là một ngày vui vẻ.
"Cám ơn" Giọng nói rất nhạt, toàn bộ giống như trôi ra biển cả.
Lãnh tiến từng bước về phía trước An Tuyết Thần, mỗi bước đi rất chậm nhưng kiên định. Anh nghe thấy, trong lòng không khỏi rung động. Một cỗ tình cảm từ từ tạo thành.
Trên biển rộng là một mảnh tĩnh lặng. Ở dưới chân An Tuyết Thần, sóng lớn nhẹ nhàng hôn lên Nham Thạch, giống như mông lung buồn ngủ. Trên mặt biển đen sẫm, ánh trăng mở ra một khoảng hẹp dài giữa các đám mây, lấp lánh phát sáng, giống như dải Ngân Hà. Nơi xa, hải đăng phản chiếu lên không gian tối đen, giống như một viên Hồng Ngọc. Nó hắt ánh sáng lên mặt biển trước mặt tạo ta mặt biển thần bí, — — Đó không phải là cuồng bạo bất ngờ - thần bí đáng sợ, mà là vẻ đẹp tĩnh mịch – ôn hòa - vui vẻ - thần bí. Dưới chân An Tuyết Thần hình như thoải mái hơn, bình tĩnh, chiều rộng khuếch tán, mang theo vui mừng may mắn cùng hi vọng, đi lên đường sáng Ngân Hà, hướng phía Hồng Ngọc - Quỳnh Đài mà đi.
"Tuyết Thần, uống chút cà phê nóng hổi, buổi tối, gió tương đối lớn." Lãnh cầm hai tách cà phê đi tới Quỳnh Đài.
"Ừ, cám ơn" An Tuyết Thần nhận lấy cà phê. Nhìn đồng hồ trên tay. Cô thế nhưng lại quên thời gian, hiện tại, chỉ e Phàm Ngự đã chạy nhảy như sấm, nghĩ tới bộ dáng của anh, trong lòng cũng rất thoải mái, bất tri bất giác liền cười ra tiếng.
Lãnh nhìn bộ dạng cười trộm của An Tuyết Thần, tò mò hỏi: "Cười gì vậy? Giống như kẻ ngốc vậy."
An Tuyết Thần mỉm cười lắc đầu một cái, nhìn Lãnh, nhàn nhạt nói:"Không có gì, tớ đang nghĩ, muộn như vậy, tớ còn chưa trở về, người trong nhà chắc chắn tức giận tung tóe với cậu."
Lãnh đương nhiên biết cô đang nói tới ai. Giả vờ hỏi: "Vậy cậu còn cười ra tiếng. Uống nhanh đi, uống xong tớ đưa cho cậu về."
An Tuyết Thần nhìn tách cà phê nóng trong tay, tự lẩm bẩm nói: "Thật hy vọng ly cà phê vĩnh viễn không cần uống xong."
Lãnh cứ như có điều suy nghĩ nhìn cô, sau khi cô uống cạn tách cà phê, đứng lên.
"Đi thôi. Ặc, đầu sao mà chóng mặt thế!" Nói xong liền ngã vào trong ngực Lãnh.
Lãnh ôm ngang người An Tuyết Thần, tựa như ôm một trân bảo hiếm thấy, chỉ sợ không cẩn thận liền làm vỡ cô. Tròng mắt nhìn cô gái trong ngực, trong mắt là sủng ái, chỉ là An Tuyết Thần không thấy được.
Lãnh ôm An Tuyết Thần lên xe, nghênh ngang rời đi.
"Chủ nhân, cậu ta ôm tiểu thư rời đi." Trong xe, Khôi Ảnh gọi điện bác cóa với người đàn ông.
"Ừ, tiếp tục theo dõi, cẩn thận không bị phát hiện. Tôi sẽ tới sau."Phàm Ngự cúp điện thoại, nhìn thấy tin tức trên máy vi tính mà Lạc Trạch gửi đến. "Tiểu tử này, tốc độ mau vậy. Rãnh rỗi như vậy sao?"
Phàm Ngự kéo ra một đường cong Vương Giả, ý cười có thể nhìn thấy được chiến thắng trước mắt, thâm thúy – tàn nhẫn.
An Tuyết Thần từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở kho hàng cũ nát. Xung quanh tối đen như mực, còn lạnh lẽo thấu xương. Sau khi thích ứng, phát hiện ngồi đối diện một người, kho hàng cũ nát còn có ghế sa lon, hiển nhiên là được dọn tới.
Ầm — — bóng đèn màu vàng từ từ chiếc sáng xung quanh căn phòng. Sau khi An Tuyết Thần thích ứng, lúc này mới phát hiện ra, ngồi trên ghế sa lon chính là người đàn ông thần bí đêm đó.
"Đây hẳn là không phải anh cứu thoát tôi ra khỏi khổ ải đi" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không chút sợ hãi.
Người đàn ông cười cười. "Cô gái, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Chẳng lẽ cô không sợ sao?"
"Sợ có ích gì không?" An Tuyết Thần nhìn người đàn ông, giống như muốn nhìn xuyên qua anh ta. Cảm giác rất quen thuộc. Lúc này, mới đột nhiên nhớ tới Lãnh.
"Đi cùng tôi còn có một nam sinh, anh là gì với cậu ấy?" An Tuyết Thần liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lãnh. Mặc dù không biết tại sao mình được mang tới đây, nhưng cô khẳng định đó là lúc cô đi chung với Lãnh.
Người đàn ông nhìn An Tuyết Thần, gương mặt dưới tấm mặt nạ mỉm cười.
"Lo lắng cho cậu ta như vậy, quan hệ thế nào?" .
"Bạn bè kiêm bạn học." An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát, nhưng mà người đàn ông không hài lòng với đáp án này.
"Bạn bè, bạn học, vậy cô quan tâm đến cậu ta như vậy, bây giờ tôi giết cậu ta cũng không sao cả, đúng chứ?" Người đàn ông lại tiếp tục mở miệng nói.
"Vậy anh giết cậu ấy rồi sao?" An Tuyết Thần cũng không biết, tại sao đối mặt với người đàn ông này cô không có chút sợ hãi nào. Hơn nữa cảm giác rất quen thuộc.
"Chuẩn bị giết cậu ta rồi, nếu không có quan hệ gì với cô, giữ lại cũng không dùng. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với cô mà thôi." Tay người đàn ông nâng cằm cô lên, nói.
"Quan hệ? Anh nghĩ chúng tôi có quan hệ thế nào?" An Tuyết Thần rất nhanh bắt được trọng điểm. Hỏi ngược lại.
"Ha ha, quả nhiên là cô gái thông minh, chỉ là phụ nữ càng thông minh lại càng nguy hiểm, không biết sao? '"
An Tuyết Thần nhìn chằm chằm tấm mặt nạ, càng ngày càng quen thuộc, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ?
"Có phải anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi." Một câu nói làm cho người đàn ông ngưng tiếng cười.
Hồi lâu, thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Tôi nói rồi, phụ nữ không nên quá thông minh."
An Tuyết Thần đã đoán đúng, nhưng là ai đây? Cô phải suy nghĩ thật kỹ.
Đột nhiên cửa bị người mở ra, mấy người đàn ông tiến vào, nói nhỏ bên tai người đàn ông đeo mặt nạ.
"Thiếu gia, bọn họ tới."
"Nhanh như vậy, quả nhiên là Phàm Ngự." Người đàn ông mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.