Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 23: “Ngự”
Ái Tình Hoa Viên
26/02/2014
An Tuyết Thần lao ra khỏi thư phòng của Phàm Ngự, chạy vế phòng của mình, sau khi cửa được đóng lại thì thân thể của cô từ từ trượt xuống đất. Cô ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm chặt đôi vai, úp mặt vào gối khóc nức nở, cô muốn đem những uất ức mà mình phải chịu mấy ngày nay khóc lên một lân cho khô cạn đi.
Phạm Ngự nhìn bóng dáng xông ra của cùa cô trở nên âm trầm nhưng đó chỉ là thoáng lên trong đáy mắt rùi vụt tắt. Hắn cầm điện thoại nói “Đem cha mẹ của An Tuyết Thần đến bệnh viện” Nói xong hắn tắt điện thoại, cầm lấy ly rượu trong suốt đi lại cửa sổ sát đất nhìn ra bóng đêm trước mắt một hơi uống hết ly rượu để lên bàn xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu vào ly rượu như mở một lối đi đến cung trăng.
An Tuyết Thần vô lực nằm ở trên giường, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, từ từ chìm vào giâc mộng. Đúng lúc này cửa phòng lại bị Phàm Ngự mở ra, An Tuyết Thần cảnh giác ngồi bật dậy, nhìn thứ mà hắn cầm trong tay cả người khẽ run lên.
Sau khi uống xong ly rượu, Phàm Ngự cầm lấy dụng cụ xâm hình tiến vào phòng An Tuyết Thần, hắn muốn lưu lại dấu tích của mình trên thân thể cô, muốn cô chỉ là của riêng hắn .
Nhìn thấy đồ vật mà hắn cầm trên tay, An Tuyết Thần run sợ mà càng lùi vào phía trong giường. Thấy phản ứng của cô, Phàm Ngự liến đi lại bên giường, ngồi xuống, kéo cô lại gần, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng làm tôi không vui, chỉ viết một chữ phía sau lưng thôi” Nói xong, tay hắn cầm kim lên đồng thời lại tất cả mọi cử động cùa nàng mà châm kim xuống làn da mỏng manh của nàng.
“ A…đau quá…không được viết” An Tuyết Thần kêu lên xong rồi cắn chặt mu bàn tay của mình
“Đừng cử động, cố nhịn một chút thôi là xong rồi” Kim châm vẫn từ từ khắc xuống phần lưng trắng như tuyết của nàng, từng giọt từng giọt mà theo những mũi kim châm mà rỉ ra.
Rồi những cơn đau đó cũng dừng lại nhưng An Tuyết Thần cũng đã bị mê man, chữ “Ngự” được khắc thật sâu trên vai cô khó có thể mà xóa bỏ được nó.
Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve hình xâm, nhàn nhạt cười, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của nàng rồi đi ra ngoài
Sáng hôm nay, Phàm Ngự cũng không có đi làm mà ở nhà chờ cô thức dậy,đây đã là lần thứ hai hắn phá lệ vì nàng. Ngồi đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy cô xuống nên không thể làm gì khác hơn là đi lên đánh thức cô
Đẩy cửa ra nhìn bóng dáng đang ngủ say trên giường, hắn khẽ bước lại gần, ngồi trên giường ngắm nhìn cô.
Ánh sáng ngoài cửa số chiếu lên dáng người cô tựa như là chiếu vào một bông hoa xinh đẹp, mang lại cảm giác mỹ lệ. Hắn cẩn thận ngắm nàng, cẳm hơi nhọn, đôi môi mềm mại đỏ tươi như một bông hoa ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn, mũi khẽ nhéch lên, cặp mắt to trong sáng lúc này yên tĩnh như nước hồ, thâm thúy khiến cho người nhìn vào cũng tự mình đám chìm vào trong ánh mắt đó
Bàn tay Phàm Ngự vẫn bất tri bất giác vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từ lông mày đến mắt, đến mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi xinh đẹp động lòng người ấy.
Cảm giác mình bị quấy rầy, một đôi tay bé nhỏ đưa lên lung tung như là không hài lòng khi bị quấy nhiễu giấc ngủ. Thấy như vậy, Phàm Ngự vội thu tay về nhìn cặp chân mày của cô khẽ nhíu lại với nhau. Cặp mắt trong veo ấy từ từ mở ra nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người đối diện thì lập tức ngồi bật dậy, lui về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.
“ Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” An Tuyết Thần hướng đến Phàm Ngự hỏi"
“ Tôi chỉ kêu cô thức dậy ăn sáng thôi…mau dậy đi!” Nói xong, hắn liền xoay lưng đi ra ngoài. Hôm nay, hắn không giống như bình thường mặc quần áo đen, mà thay đổi thành bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt giống như là một chàng thanh niên tuấn mỹ.
An Tuyết Thần rời giường chuẩn bị đi lấy quần áo nhưng vào khi mặc vào thì cảm thấy đau, cô xoay người nhìn thấy trên vai của mình có khắc một chữ “Ngự”. Cô nhìn lại chữ được khắc vào vai mình tối hôm qua nhẽ nhàng vuốt tự hỏi “ Phàm Ngự là người như thế nào? Tại sao hắn lại có tính chiếm hữ mạ
Phạm Ngự nhìn bóng dáng xông ra của cùa cô trở nên âm trầm nhưng đó chỉ là thoáng lên trong đáy mắt rùi vụt tắt. Hắn cầm điện thoại nói “Đem cha mẹ của An Tuyết Thần đến bệnh viện” Nói xong hắn tắt điện thoại, cầm lấy ly rượu trong suốt đi lại cửa sổ sát đất nhìn ra bóng đêm trước mắt một hơi uống hết ly rượu để lên bàn xoay người rời đi.
Ánh trăng chiếu vào ly rượu như mở một lối đi đến cung trăng.
An Tuyết Thần vô lực nằm ở trên giường, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, từ từ chìm vào giâc mộng. Đúng lúc này cửa phòng lại bị Phàm Ngự mở ra, An Tuyết Thần cảnh giác ngồi bật dậy, nhìn thứ mà hắn cầm trong tay cả người khẽ run lên.
Sau khi uống xong ly rượu, Phàm Ngự cầm lấy dụng cụ xâm hình tiến vào phòng An Tuyết Thần, hắn muốn lưu lại dấu tích của mình trên thân thể cô, muốn cô chỉ là của riêng hắn .
Nhìn thấy đồ vật mà hắn cầm trên tay, An Tuyết Thần run sợ mà càng lùi vào phía trong giường. Thấy phản ứng của cô, Phàm Ngự liến đi lại bên giường, ngồi xuống, kéo cô lại gần, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng làm tôi không vui, chỉ viết một chữ phía sau lưng thôi” Nói xong, tay hắn cầm kim lên đồng thời lại tất cả mọi cử động cùa nàng mà châm kim xuống làn da mỏng manh của nàng.
“ A…đau quá…không được viết” An Tuyết Thần kêu lên xong rồi cắn chặt mu bàn tay của mình
“Đừng cử động, cố nhịn một chút thôi là xong rồi” Kim châm vẫn từ từ khắc xuống phần lưng trắng như tuyết của nàng, từng giọt từng giọt mà theo những mũi kim châm mà rỉ ra.
Rồi những cơn đau đó cũng dừng lại nhưng An Tuyết Thần cũng đã bị mê man, chữ “Ngự” được khắc thật sâu trên vai cô khó có thể mà xóa bỏ được nó.
Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve hình xâm, nhàn nhạt cười, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của nàng rồi đi ra ngoài
Sáng hôm nay, Phàm Ngự cũng không có đi làm mà ở nhà chờ cô thức dậy,đây đã là lần thứ hai hắn phá lệ vì nàng. Ngồi đợi 1 lúc lâu vẫn không thấy cô xuống nên không thể làm gì khác hơn là đi lên đánh thức cô
Đẩy cửa ra nhìn bóng dáng đang ngủ say trên giường, hắn khẽ bước lại gần, ngồi trên giường ngắm nhìn cô.
Ánh sáng ngoài cửa số chiếu lên dáng người cô tựa như là chiếu vào một bông hoa xinh đẹp, mang lại cảm giác mỹ lệ. Hắn cẩn thận ngắm nàng, cẳm hơi nhọn, đôi môi mềm mại đỏ tươi như một bông hoa ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn, mũi khẽ nhéch lên, cặp mắt to trong sáng lúc này yên tĩnh như nước hồ, thâm thúy khiến cho người nhìn vào cũng tự mình đám chìm vào trong ánh mắt đó
Bàn tay Phàm Ngự vẫn bất tri bất giác vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, từ lông mày đến mắt, đến mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của cô ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi xinh đẹp động lòng người ấy.
Cảm giác mình bị quấy rầy, một đôi tay bé nhỏ đưa lên lung tung như là không hài lòng khi bị quấy nhiễu giấc ngủ. Thấy như vậy, Phàm Ngự vội thu tay về nhìn cặp chân mày của cô khẽ nhíu lại với nhau. Cặp mắt trong veo ấy từ từ mở ra nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người đối diện thì lập tức ngồi bật dậy, lui về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.
“ Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?” An Tuyết Thần hướng đến Phàm Ngự hỏi"
“ Tôi chỉ kêu cô thức dậy ăn sáng thôi…mau dậy đi!” Nói xong, hắn liền xoay lưng đi ra ngoài. Hôm nay, hắn không giống như bình thường mặc quần áo đen, mà thay đổi thành bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt giống như là một chàng thanh niên tuấn mỹ.
An Tuyết Thần rời giường chuẩn bị đi lấy quần áo nhưng vào khi mặc vào thì cảm thấy đau, cô xoay người nhìn thấy trên vai của mình có khắc một chữ “Ngự”. Cô nhìn lại chữ được khắc vào vai mình tối hôm qua nhẽ nhàng vuốt tự hỏi “ Phàm Ngự là người như thế nào? Tại sao hắn lại có tính chiếm hữ mạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.