Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 90: Trọng sinh, con đường thành công
Ái Tình Hoa Viên
26/02/2014
"Tuyết Thần, tỉnh lại đi, chúng ta đã đến nơi rồi." Thanh âm tràn đầy dịu dàng của Lãnh truyền vào tai An Tuyết Thần, đuổi đi những con sâu ngủ còn sót lại.
An Tuyết Thần buồn ngủ mơ màng mở hai mắt ra. Lẩm bẩm "Ừ, đến rồi à, nhanh như vậy sao?"
"Ừ, chúng ta đã đến nơi rồi, chuẩn bị một chút đi, máy bay sắp hạ cánh rồi." Một bàn tay to của Lãnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của An Tuyết Thần. Mọi người dài con mắt ra nhìn, trong đôi mắt của anh tràn đầy cưng chiều.
"Liệt thiếu gia, máy bay sắp hạ cánh rồi." An Tuyết Thần nhìn theo nơi phát ra thanh âm ngọt ngào, oa, đây không phải là nữ tiếp viên hàng không riêng sao, gương mặt nhìn đầy vẻ ái mộ. Tầm mắt của An Tuyết Thần lại chuyển qua nhìn mình rồi lại nhìn Lãnh. Người đàn ông này? Fuck, nơi này mà vẫn có thể quyến rũ phụ nữ.
"Yêu nghiệt." An Tuyết Thần cúi đầu tự lẩm bẩm nói. Nhưng mà một chữ cũng không sót rơi vào lỗ tai Lãnh. Khóe miệng kéo ra một nụ cười thật to. Buồn cười nhìn An Tuyết Thần đang cúi đầu.
"Tớ cho rằng cậu đang khen tớ?"
"À? Cậu nghe thấy?" An Tuyết Thần không thể tin nhìn Lãnh, bởi vì thanh âm của cô chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, cậu ấy cư nhiên nghe thấy.
"Khụ khụ" An Tuyết Thần lúng túng ho khan một cái. Sau đó trừng mắt liếc nhìn Lãnh Liệt.
"Đúng vậy, cậu xem một chút, mỹ nữ người ta thèm muốn cậu đó."
Lãnh Liệt nghe cô nói như vậy. Sau đó cầm lấy cái đệm lông đắp lên người An Tuyết Thần.
"Tớ hi vọng, cậu vì tớ mà thèm muốn."
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì, chúng ta xuống máy bay thôi." Nói xong, Lãnh Liệt rất lịch sự kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần.
Máy bay hạ cánh, An Tuyết Thần hưng phấn nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, nhưng cũng rất hăng hái, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới ở đất nước xa lạ này rồi.
Ra khỏi phi trường, Lãnh kéo An Tuyết Thần đến chiếc xe tráng lệ đã đỗ sẵn ở đó. An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, nhìn bên trong cái gì cần có đều có, đây chính là cái phòng trọ nhỏ sao?
Lãnh Liệt ngồi đối diện cô, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, rất là thưởng thức.
An Tuyết Thần vẫn chưa thỏa mãn liếc nhìn Lãnh một cái. Mở miệng: "Tốt rồi, kế tiếp cũng sẽ không còn cái gì khiến tớ kinh ngạc nữa chứ? Quyền lực và thực lực của cậu cũng tương đương với Phàm Ngự rồi."
An Tuyết Thần nói xong, ánh mắt liền ảm đạm. Tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bụng mình. Trong mắt toàn bi ai. Lãnh nhìn An Tuyết Thần, vừa định mở miệng nói gì đó, đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp ven đường. Trời đã dần dần tối.
"Tuyết Thần, cậu có muốn xem một chút cảnh đêm ở nước Mĩ không?" Quả nhiên, lời nói của Lãnh thành công dời đi tầm mắt của An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Không giống như màu da nam nữ đang đi dạo trên đường. Không thể không nói nước Mĩ thật tuyệt. Nước Mĩ? Có phảiLệ Lệ cũng ở đây không nhỉ? Nghĩ tới đây, An Tuyết Thần không kìm nổi kích động. Nhưng kích động vẫn còn ở phía sau?
Lãnh nhìn dáng vẻ của An Tuyết Thần. Ngắm nghía điện thoại di động, cũng phát ra một tin tức.
Dọc theo đường đi. An Tuyết Thần rất an tĩnh, đây vốn chính là cô, nhưng mà vẫn cảm thấy hứng thú với mấy sự vật mới mẻ này. Xe ngừng lại ở khu chung cư sang trọng nhất trong trung tâm thành phố New York của nước Mĩ.
"Tuyết Thần, xuống xe thôi. Chúng ta đến nhà rồi." Lãnh kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần. Anh biết trên đường đi bọn họ khó chịu, không vui. Nhưng cô là An Tuyết Thần, suy nghĩ rất tích cực. Cô quyết định rời khỏi Trung Quốc, cô sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới, tuyệt không sống ở trong quá khứ.
"Đến rồi?" An Tuyết Thần xuống xe, mắt mở thật to. Nơi này quá đẹp. Có đài phun nước nhiều màu sắc khác nhau. Nhưng mà, toàn bộ đều là hiệu quả của hiệu ứng ánh đèn phát ra. Nhìn tòa nhà thật cao. Cũng quá cao. Phía trên này có thể hô hấp sao?
Lãnh nhìn dáng vẻ của An Tuyết Thần, đây mới thật sự là cô, cô cũng có lúc có bộ dạng đáng yêu như vậy.
Lãnh kéo An Tuyết Thần đi vào bên trong.
"Đi thôi"
Dọc đường đi, An Tuyết Thần hẳn là thưởng thức cảnh đêm rồi, {Tác giả: chúng ta cùng nhau tưởng tượng một chung cư xa hoa, tinh tế}
Đột nhiên ngừng lại bước chân. An Tuyết Thần nhìn trước mắt. Chính mình ngửa cô lên nhìn gần như sắp rớt xuống rồi mà vẫn chưa nhìn thấy lầu chót.
"Liệt, nơi này có tổng cộng bao nhiêu tầng lầu?" An Tuyết Thần vẫn cho là thanh nhã thoát tục, nhưng thật đúng là Thiên Ngoại Hữu Thiên.
"213 lầu, chúng ta ở lầu cao nhất." Nói xong cũng đã đi vào.
"Liệt thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong." Một người đàn ông nhã nhặn nhìn Lãnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Ừ." Lãnh quay đầu lại nhìn An Tuyết Thần, cười nhạt: "Chúng ta đi thôi"
An Tuyết Thần bị Lãnh kéo vào thang máy. Nhìn con số từ từ tăng lên. Thật ra thì cô có một vấn đề muốn hỏi, nhưng rốt cuộc không nói ra. Nếu cô hỏi như vậy thì hoàn toàn không phải An Tuyết Thần rồi. Trừ Giản Nam hiện tại có Lãnh rồi, cô còn có thể ở trước mặt anh ngu ngốc một chút, bất quá nếu so với anh thì cô đúng là ngu ngốc.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần là lạ. Lo lắng mở miệng: "Sao thế, có phải là không thoải mái không?"
An Tuyết Thần lúng túng lắc đầu. Sau đó nhìn chăm chú lên con số đang nhích dần lên, “đinh” một tiếng, thang máy mở ra. Khuôn mặt tươi cười của Lãnh kéo An Tuyết Thần đi. Dừng lại trước một căn phòng.
Lãnh cầm tấm thẻ của mình, quẹt xuống, cửa liền từ từ mở ra. Lãnh kéo An Tuyết Thần đi vào.
Phòng ốc thật là vô cùng lớn, bên trong cái gì cần có đều có, so với 'phòng cho tổng thống' còn cao sang hơn. Lãnh đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng ra. Cảnh đêm đẹp nhất ở Newyork rơi vào trong mắt An Tuyết Thần. Nện những bước chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa sổ, một đôi tay nhỏ bé xoa nhẹ lên cửa sổ thủy tinh.
"Oa, quá đẹp, Liệt, hiện tại tớ càng hiếu kỳ cậu có phải là thần hay không." Trong đáy mắt An Tuyết Thần là cảnh sắc bên ngoài.
Căn phòng này nằm ở trung tâm, có thể nói cảnh đêm của cả Newyork đều nhìn rõ ràng.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, xoay qua nhìn cô. Thâm tình nhìn cô. "Tuyết Thần, tớ còn có quà tặng cậu."
An Tuyết Thần lăng lăng nhìn Lãnh. "Còn có kinh kỉ sao? Không cần đâu, trái tim của tớ không chịu nổi."
Lãnh nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, “phốc” nở nụ cười. "Thì ra cậu cũng có gien hài hước nhé."
An Tuyết Thần khôi phục lại vẻ yên lặng như trước. Hôm nay cô đã ngu xuẩn đủ rồi, cũng không thể mất thể diện.
Lãnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên yên lặng của cô, cũng không trêu chọc cô nữa. Xoay người An Tuyết Thần, sau đó dùng đôi tay che mắt cô.
"Nè, Liệt, cậu làm gì đấy. Che đôi mắt của tớ làm gì?" An Tuyết Thần vừa định kéo bàn tay của Lãnh xuống. Liền bị Lãnh ngăn lại.
"Ngoan, một tẹo nữa sẽ đưa cậu quà tặng."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Lãnh đỡ An Tuyết Thần, từ từ di động, An Tuyết Thần cũng biết mình ngồi trên thứ gì đó, mềm mại.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lãnh ghé vào bên tai An Tuyết Thần, nhàn nhạt mở miệng.
An Tuyết Thần gật đầu một cái, ý bảo đã chuẩn bị xong. Lãnh buông đôi tay ấm áp ra.
An Tuyết Thần mở mắt nhìn, trước mặt là bàn ăn cao lương mỹ vị, bữa tối dưới nến. Nhất là người ngồi đối diện. Nước mắt cũng không nhịn được nữa mà chảy ra. Cô cảm kích liếc mắt nhìn Lãnh. Sau đó nhìn người đối diện. Hiển nhiên người đối diện cũng rất kích động, cũng rơi nước mắt giống cô vậy.
"Tuyết Thần, tớ rất nhớ cậu."
"Tớ cũng rất nhớ cậu." Hai người ôm nhau thật chặt.
"Thủy Li, thật sự làm tớ quá bất ngờ rồi. Tớ thật sự rất vui mừng." An Tuyết Thần ôm chặt Giang Lệ Lệ, kích động mở miệng. Cô rất vui vẻ.
"Tuyết Thần, tớ bị bạn trai nhỏ của cậu tìm đến, tớ thật sự quá hưng phấn. Sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ rồi. Tớ rất vui." Giang Lệ Lệ cũng là lệ rơi đầy mặt, thanh âm nức nở ôm An Tuyết Thần nói.
Một bên, Lãnh nhìn hai người ôm nhau khóc đến mức nước mắt thẫm đẫm trên gương mặt nhỏ nhắn. Lúng túng quấy rầy.
"Khụ, tớ nói này, chúng ta cũng nhau ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, món ăn cũng nguội rồi." Lãnh cảm giác mình bị bỏ quên.
Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn Lãnh, “phốc” bật cười.
"Thôi được, Tuyết Thần, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu. Bằng không có người nào đó lại tức giận."Lệ Lệ nhẹ nhàng vỗ bả vai An Tuyết Thần, nói.
"Ừ, được"
Trên bàn dài, Lãnh cùng An Tuyết Thần ngồi đối mặt nhau, cònLệ Lệ ngồi bên cạnh An Tuyết Thần. Nhìn hai người hăng say trò chuyện. Đột nhiên anh có cảm giác hạnh phúc, cùng rất thỏa mãn.
Lãnh cứ nhìn An Tuyết Thần tươi cười như hoa, trong lòng thỏa mãn. Bọn họ vừa muốn bắt đầu. Sau đó sẽ trở về nước sao?
Trong nước — —
Nhà họ Phàm — —
Kể từ khi An Tuyết Thần rời đi, cái nhà này giống như bị đè nén tức giận, người hài lòng chính là Lâm Mộng Tuyết rồi. Một ngày, cô ta rời giường thật sớm, đi tới gian phòng trước đây An Tuyết Thần ở. Nhìn mọi thứ ở nơi này không đổi. Nhìn ga trải giường màu trắng vẫn còn có tóc cô.
Trán Lâm Mộng Tuyết cũng không xê xích gì nhiều, mấy ngày nay cô ta trải qua cuộc sống y hệt như nữ vương. Phàm Ngự đối với cô ta, cũng là vâng lệnh nghe theo. Chỉ cần anh tốt thì không gì là không có được.
Lâm Mộng Tuyết tựa vào thành giường, nhìn chiếc kẹp tóc trong tay. Gương mặt sương mù, khóe miệng kéo ra một nụ cười chiến thắng.
"An Tuyết Thần, cô cũng đừng trách tôi. Thật không nghĩ tới, một cái kẹp tóc, vậy mà là đồ quan trọng khiến cô rời đi. Ha ha" Lâm Mộng Tuyết ghét bỏ, thoáng nhìn chiếc kẹp tóc trong tay, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, trên mặt vô cùng hả hê. Nhưng không biết, bên ngoài cửa có một dáng người âm lãnh dựa vào bên cạnh cửa.
Thời gian bữa tối, Lâm Mộng Tuyết ăn xong sau đó trở về gian phòng, bởi vì mỗi ngày ăn xong bữa tối, Phàm Ngự có thói quen xử lý công việc, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Phàm Ngự ngồi ở trên sô pha, nhìn cái kẹp tóc bị rơi xuống vỡ tan tành trong tay. Không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì? Lúc này, cửa phòng được mở ra.
"Thiếu gia, ngài tìm tôi?" Người nói chuyện là vú Trương mụ, kể từ khi An Tuyết Thần rời đi, thái độ của vú Trương đối với Phàm Ngự cũng có chút biến hóa rồi. Không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng lại nhẫn tâm như vậy, tự tay giết chết con của mình.
Phàm Ngự không nói gì, chỉ đùa bỡn chiếc kẹp tóc trong tay. Vú Trương nhìn chiếc kẹp tóc trong tay anh. Tự nhiên hiểu, có lẽ hiện tại là thời điểm tốt nhất để nói ra chân tướng.
"Thiếu gia, tôi nghĩ nên nói mấy lời với ngài vào thời điểm này."
"Ừ" Chỉ nhàn nhạt trả lời một câu. Không có chút cảm xúc.
"Thật ra thì, ngày đó tiểu thư Tuyết Nhi tự mình lăn xuống, tất cả đều không có lien quan đến Tuyết Thần, chính mắt tôi nhìn thấy sự việc xảy ra. Nhưng cậu là chỉ tin tưởng tiểu thư Tuyết Nhi." Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự, tiếp tục nói.
"Thiếu gia, cậu biết không? Cùng ngày hôm đó, chính miệng Tuyết Thần nói với tôi là cô ấy có cảm giác với cậu, muốn nói rõ với cậu. Tuy nhiên lại. . . . "
Phàm Ngự nghe đến đó, thân thể rõ ràng run rẩy. Sau đó nắm thật chặt kẹp tóc trong tay.
"Cô ấy nhìn thấy cậu lo lắng cho tiểu thư Tuyết Nhi, cậu lại nói những lời ác độc như vậy, cô ấy cầu xin tôi, cô ấy thế nhưng lại cầu xin tôi đừng nói gì hết. Cô ấy nói cứ để cô ấy rời đi như vậy. Hu hu…" Nói xong những lời này, vú Trương không nhịn được nữa mà nghẹn ngào. Sau đó lại tiếp tục nói.
"Thiếu gia, cậu có biết không, cô ấy muốn nói rõ với cậu, cô ấy muốn tranh thủ cho mình một cơ hội, tuy nhiên nó đã bị cậu tàn nhẫn tàn phá. Cô ấy quỳ gối dưới đêm mưa, tâm đã chết rồi. Mang theo cả người đầy máu biến mất. Thân thể yếu ớt như vậy, cũng không biết bây giờ có phải hay không, có phải hay không, hu hu hu" Nói xong những lời này, vú Trương không nhịn được mà khóc lên.
"Một cô gái tốt như vậy, làm sao có thể trải qua những việc như thế đây? Thật đáng thương. Hiện tại, cũng không biết cô ấy thế nào rồi." Vú Trương nhớ tới bộ dạng toàn thân đầy máu ngày đó của cô, trong lòng không nhịn được đau.
Thật lâu sau. Phàm Ngự khàn khàn nói ra một câu: "Vú Trương, bà ra ngoài trước đi"
Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự, không nói nữa, chắc hẳn cậu ấy đã biết hết rồi chứ?
Phàm Ngự ngồi trên ghế sa lon, chán chường cúi đầu. Lần đầu tiên cảm giác bóng dáng của anh sao cô đơn đến thế, bị ánh trăng kéo ra dài hơn Phàm Ngự nhíu mày."Có lời cứ nói, không sợ nghẹn chết."
Lạc Trạch xoay người lại, vẻ mặt trêu chọc, nói: "Ha ha, người hiểu tớ chỉ có Phàm Ngự. Lâm Mộng Tuyết, cô ấy đã thay đổi rồi. Lần này trở về tuyệt không đơn giản như vậy. Trở về cũng không thể đúng dịp như vậy. Cậu nên cẩn thận một chút. Tối độc phụ nhân tâm."
Phàm Ngự không nói gì, nhìn thẳng, gật đầu một cái.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Phàm Ngự, mở miệng lần nữa: "Từ xưa anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân. Khó nhất là hưởng thụ mỹ nhân à? Ha ha"
Lạc Trạch mang theo tiếng cười thoải mái rời khỏi Phàm thị. Phàm Ngự lười biếng dựa vào sau, làm quay cái ghế. Nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Em có khỏe không? Thân thể đã bình phục chưa? Anh đã rõ, mặc kệ biện pháp gì, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Ngược lại, cho dù em không thuộc về anh. An Tuyết Thần, em mang theo thương tích đầy mình, mang theo căm hận rời đi, em làm sao biết được, cái đêm mưa đó em cũng trộm trái tim của anh mang theo mất rồi. Chỉ trách anh phát hiện quá muộn.
Ban đêm — —
"Ngự, tại sao không trở về nhà với cục cưng của cậu. Không sợ cô ấy biết cậu uống ở đây?" Vẻ mặt phóng đãng của Lạc Trạch bất giác nói ra, trong ngực ôm cô gái, gương mặt trêu đùa nói.
"Trạch, cậu quá nhiều lời, có muốn chặn miệng của cậu lại không?" Phàm Ngự uống Foster, từ từ đem tầm mắt băng lãnh rời đến trên người của Lạc Trạch.
"Cắt, đến đây, các cô đem Phàm thiếu của chúng ta phục vụ cho tốt vào." Lạc Trạch một lần lần mò lên người cô gái, một lần phóng đãng nói.
Phàm Ngự nhìn cô gái nằm ở trên người mình, không đáp lại cũng không cự tuyệt. Cô gái nhìn người được xưng là Phàm thiếu, người đàn ông này không có phản ứng, cô gái càng ra sức khoe khoang sự lẳng lơ của mình.
Cô gái cởi hết những trang phục trên người mình ra, Phàm Ngự nhìn cô gái lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Bàn tay hung hăng vuốt ve, chọc cho cô gái phát ra tiếng kêu dâm đãng.
"Ừ, anh thật là hư, người ta không chịu nổi." Nói xong, liền bĩu môi mình lên. Phàm Ngự cười lạnh, hưởng thụ việc trêu đùa trên người cô gái. Ngay tại thời điểm cô gái chịu công kích cuối cùng.
"Ngự, anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy." Khuôn mặt của Lâm Mộng Tuyết vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên người Phàm Ngự.
Tiến lên nắm lấy tóc cô gái, kéo cô ta từ trên người Phàm Ngự xuống. Lạc trạch mắt lạnh nhìn tất cả, hiệu quả tốt chính là chỗ này.
Phàm Ngự cũng không có chút bối rối nào, mắt liếc cô gái đang khiêu khích Lạc Trạch, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trước mắt, đây mới chính là cô. Lâm Mộng Tuyết nhìn ánh mắt Phàm Ngự, mới phát hiện ra hành động của mình, trên mặt không khỏi hơi lúng túng, sau đó ngồi ở trong lòng Phàm Ngự.
"Ngự, em quá tức giận nên mới động thủ." Vẻ mặt của Lâm Mộng Tuyết uất ức vùi ở trong ngực Phàm Ngự. Nghẹn ngào nói.
Phàm Ngự chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra. Đứng dậy: "Về nhà" Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch đang ngồi một bên xem kịch vui, sau đó rời đi.
Lâm Mộng Tuyết nhìn theo bóng lưng rời đi của Phàm Ngự, trong mắt không khỏi có vài phần ác độc, trừng mắt với người cùng nhau lớn lên - Lạc Trạch.
"Trạch, tôi cảnh cáo anh, không được dạy hư Ngự."
Lạc Trạch, vuốt ve hai đùi cô gái, sau đó cười nói: "Còn mang theo tôi?"
Lâm Mộng Tuyết trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó liền theo sát sau lưng Phàm Ngự, rời đi.
Lạc Trạch đẩy cô gái đang quấn chặt trên người như con rắn ra. Cô gái bị anh ta đẩy ra vội vàng mở miệng: "Lạc thiếu, sao vậy, có phải em phục vụ không tốt?"
Lạc Trạch vuốt ve gương mặt của cô gái, mở miệng cười: "Ngoan, trước tiên hãy uống ly rượu này."
Cô gái nhìn cái ly trong tay Lạc Trạch, không nói hai lời liền cầm lấy uống vào. Thân thể lạnh băng nóng lên.
Lạc Trạch nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt càng ngày càng hồng, tư thế càng ngày càng lẳng lơ, lúc này mới móc ra cự long của mình nhắm ngay cửa động đâm vào.
Không biết tại sao, kể từ khi đụng chạm với cô gái kia, cư nhiên không có người phụ nữ nào làm cho anh hưng phấn, cho nên chỉ có thể khiến mấy cô gái này ăn xuân dược mới có thể làm anh giải trí, thoải mái. {Người phụ nữ kia làLệ Lệ, ha ha, cũng mong đợi ngày bọn họ gặp mặt}
Phàm Ngự về đến nhà cũng không giải thích, khuôn mặt Lâm Mộng Tuyết tức giận nhìn Phàm Ngự, cho rằng anh sẽ giải thích với cô, ai biết được anh lại trực tiếp đi đến phòng của cô gái kia, hôm nay còn bảo người hầu quét dọn. Chẳng lẽ cô gái kia quan trọng như vậy.
"Ngự, anh không muốn nói gì với em sao?" Vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết đứng ở cạnh cửa căn phòng trước kia của An Tuyết Thần, nhìn Phàm Ngự bước ra từ phòng tắm.
"Không có, còn nữa, sau này không cho phép em vào trong căn phòng này." Phàm Ngự căn bản không để ý tới vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết. Chỉ là nằm ở trên giường, hưởng thụ, giống như cô vẫn còn bên cạnh. Trên giường đều là hơi thở của cô.
Lâm Mộng Tuyết nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Phàm Ngự, tiến lên, hướng về phía anh quát to: "Ngự, chẳng lẽ anh yêu cô gái kia, đối với cô ta là nhớ mãi không quên, anh quên cô ta đối xử thế nào với em rồi sao, làm thế nào đem em từ…. "
"Cô ấy đối xử với em rốt cuộc thế nào, em nên rõ ràng." Phàm Ngự mở hai mắt ra, nhìn bộ mặt dối trá của cô ta. Hiện tại, anh đối với cô ta chỉ đơn thuần là em gái thanh mai trúc mã. Nhưng mà không muốn tổn thương cô, dù sao mình yêu nhiều năm như vậy.
Lâm Mộng Tuyết lùi lại mấy bước, nhìn Phàm Ngự. Khuôn mặt kinh ngạc: "Ngự, anh, anh nói gì vậy, em không hiểu."
"Đi ra ngoài, sau này không cho phép vào đây."
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, cuối cùng vẫn đi ra khỏi căn phòng.
Lâm Mộng Tuyết nằm trên giường lớn trong phòng Phàm Ngự, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của anh, chẳng lẽ anh đã biết rồi sao? Không thể nào, không thể nào? Chuyện gì xảy ra? Cô hoảng hốt, chẳng lẽ biểu hiện gần đây của anh là bởi vì anh đã biết? Nhưng mà, coi như anh biết rồi, sao anh không làm gì cô? Anh còn yêu cô mà. Lâm Mộng Tuyết nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười tự an ủi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nước Mĩ — —
Từ đó, họ ở nước Mĩ bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Chờ đợi ngày mình thành công.
An Tuyết Thần buồn ngủ mơ màng mở hai mắt ra. Lẩm bẩm "Ừ, đến rồi à, nhanh như vậy sao?"
"Ừ, chúng ta đã đến nơi rồi, chuẩn bị một chút đi, máy bay sắp hạ cánh rồi." Một bàn tay to của Lãnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của An Tuyết Thần. Mọi người dài con mắt ra nhìn, trong đôi mắt của anh tràn đầy cưng chiều.
"Liệt thiếu gia, máy bay sắp hạ cánh rồi." An Tuyết Thần nhìn theo nơi phát ra thanh âm ngọt ngào, oa, đây không phải là nữ tiếp viên hàng không riêng sao, gương mặt nhìn đầy vẻ ái mộ. Tầm mắt của An Tuyết Thần lại chuyển qua nhìn mình rồi lại nhìn Lãnh. Người đàn ông này? Fuck, nơi này mà vẫn có thể quyến rũ phụ nữ.
"Yêu nghiệt." An Tuyết Thần cúi đầu tự lẩm bẩm nói. Nhưng mà một chữ cũng không sót rơi vào lỗ tai Lãnh. Khóe miệng kéo ra một nụ cười thật to. Buồn cười nhìn An Tuyết Thần đang cúi đầu.
"Tớ cho rằng cậu đang khen tớ?"
"À? Cậu nghe thấy?" An Tuyết Thần không thể tin nhìn Lãnh, bởi vì thanh âm của cô chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, cậu ấy cư nhiên nghe thấy.
"Khụ khụ" An Tuyết Thần lúng túng ho khan một cái. Sau đó trừng mắt liếc nhìn Lãnh Liệt.
"Đúng vậy, cậu xem một chút, mỹ nữ người ta thèm muốn cậu đó."
Lãnh Liệt nghe cô nói như vậy. Sau đó cầm lấy cái đệm lông đắp lên người An Tuyết Thần.
"Tớ hi vọng, cậu vì tớ mà thèm muốn."
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì, chúng ta xuống máy bay thôi." Nói xong, Lãnh Liệt rất lịch sự kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần.
Máy bay hạ cánh, An Tuyết Thần hưng phấn nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, nhưng cũng rất hăng hái, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới ở đất nước xa lạ này rồi.
Ra khỏi phi trường, Lãnh kéo An Tuyết Thần đến chiếc xe tráng lệ đã đỗ sẵn ở đó. An Tuyết Thần ngồi vào trong xe, nhìn bên trong cái gì cần có đều có, đây chính là cái phòng trọ nhỏ sao?
Lãnh Liệt ngồi đối diện cô, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, rất là thưởng thức.
An Tuyết Thần vẫn chưa thỏa mãn liếc nhìn Lãnh một cái. Mở miệng: "Tốt rồi, kế tiếp cũng sẽ không còn cái gì khiến tớ kinh ngạc nữa chứ? Quyền lực và thực lực của cậu cũng tương đương với Phàm Ngự rồi."
An Tuyết Thần nói xong, ánh mắt liền ảm đạm. Tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bụng mình. Trong mắt toàn bi ai. Lãnh nhìn An Tuyết Thần, vừa định mở miệng nói gì đó, đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp ven đường. Trời đã dần dần tối.
"Tuyết Thần, cậu có muốn xem một chút cảnh đêm ở nước Mĩ không?" Quả nhiên, lời nói của Lãnh thành công dời đi tầm mắt của An Tuyết Thần. An Tuyết Thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Không giống như màu da nam nữ đang đi dạo trên đường. Không thể không nói nước Mĩ thật tuyệt. Nước Mĩ? Có phảiLệ Lệ cũng ở đây không nhỉ? Nghĩ tới đây, An Tuyết Thần không kìm nổi kích động. Nhưng kích động vẫn còn ở phía sau?
Lãnh nhìn dáng vẻ của An Tuyết Thần. Ngắm nghía điện thoại di động, cũng phát ra một tin tức.
Dọc theo đường đi. An Tuyết Thần rất an tĩnh, đây vốn chính là cô, nhưng mà vẫn cảm thấy hứng thú với mấy sự vật mới mẻ này. Xe ngừng lại ở khu chung cư sang trọng nhất trong trung tâm thành phố New York của nước Mĩ.
"Tuyết Thần, xuống xe thôi. Chúng ta đến nhà rồi." Lãnh kéo bàn tay nhỏ bé của An Tuyết Thần. Anh biết trên đường đi bọn họ khó chịu, không vui. Nhưng cô là An Tuyết Thần, suy nghĩ rất tích cực. Cô quyết định rời khỏi Trung Quốc, cô sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới, tuyệt không sống ở trong quá khứ.
"Đến rồi?" An Tuyết Thần xuống xe, mắt mở thật to. Nơi này quá đẹp. Có đài phun nước nhiều màu sắc khác nhau. Nhưng mà, toàn bộ đều là hiệu quả của hiệu ứng ánh đèn phát ra. Nhìn tòa nhà thật cao. Cũng quá cao. Phía trên này có thể hô hấp sao?
Lãnh nhìn dáng vẻ của An Tuyết Thần, đây mới thật sự là cô, cô cũng có lúc có bộ dạng đáng yêu như vậy.
Lãnh kéo An Tuyết Thần đi vào bên trong.
"Đi thôi"
Dọc đường đi, An Tuyết Thần hẳn là thưởng thức cảnh đêm rồi, {Tác giả: chúng ta cùng nhau tưởng tượng một chung cư xa hoa, tinh tế}
Đột nhiên ngừng lại bước chân. An Tuyết Thần nhìn trước mắt. Chính mình ngửa cô lên nhìn gần như sắp rớt xuống rồi mà vẫn chưa nhìn thấy lầu chót.
"Liệt, nơi này có tổng cộng bao nhiêu tầng lầu?" An Tuyết Thần vẫn cho là thanh nhã thoát tục, nhưng thật đúng là Thiên Ngoại Hữu Thiên.
"213 lầu, chúng ta ở lầu cao nhất." Nói xong cũng đã đi vào.
"Liệt thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong." Một người đàn ông nhã nhặn nhìn Lãnh, nhàn nhạt mở miệng.
"Ừ." Lãnh quay đầu lại nhìn An Tuyết Thần, cười nhạt: "Chúng ta đi thôi"
An Tuyết Thần bị Lãnh kéo vào thang máy. Nhìn con số từ từ tăng lên. Thật ra thì cô có một vấn đề muốn hỏi, nhưng rốt cuộc không nói ra. Nếu cô hỏi như vậy thì hoàn toàn không phải An Tuyết Thần rồi. Trừ Giản Nam hiện tại có Lãnh rồi, cô còn có thể ở trước mặt anh ngu ngốc một chút, bất quá nếu so với anh thì cô đúng là ngu ngốc.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần là lạ. Lo lắng mở miệng: "Sao thế, có phải là không thoải mái không?"
An Tuyết Thần lúng túng lắc đầu. Sau đó nhìn chăm chú lên con số đang nhích dần lên, “đinh” một tiếng, thang máy mở ra. Khuôn mặt tươi cười của Lãnh kéo An Tuyết Thần đi. Dừng lại trước một căn phòng.
Lãnh cầm tấm thẻ của mình, quẹt xuống, cửa liền từ từ mở ra. Lãnh kéo An Tuyết Thần đi vào.
Phòng ốc thật là vô cùng lớn, bên trong cái gì cần có đều có, so với 'phòng cho tổng thống' còn cao sang hơn. Lãnh đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng ra. Cảnh đêm đẹp nhất ở Newyork rơi vào trong mắt An Tuyết Thần. Nện những bước chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa sổ, một đôi tay nhỏ bé xoa nhẹ lên cửa sổ thủy tinh.
"Oa, quá đẹp, Liệt, hiện tại tớ càng hiếu kỳ cậu có phải là thần hay không." Trong đáy mắt An Tuyết Thần là cảnh sắc bên ngoài.
Căn phòng này nằm ở trung tâm, có thể nói cảnh đêm của cả Newyork đều nhìn rõ ràng.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, xoay qua nhìn cô. Thâm tình nhìn cô. "Tuyết Thần, tớ còn có quà tặng cậu."
An Tuyết Thần lăng lăng nhìn Lãnh. "Còn có kinh kỉ sao? Không cần đâu, trái tim của tớ không chịu nổi."
Lãnh nhìn vẻ mặt khoa trương của cô, “phốc” nở nụ cười. "Thì ra cậu cũng có gien hài hước nhé."
An Tuyết Thần khôi phục lại vẻ yên lặng như trước. Hôm nay cô đã ngu xuẩn đủ rồi, cũng không thể mất thể diện.
Lãnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên yên lặng của cô, cũng không trêu chọc cô nữa. Xoay người An Tuyết Thần, sau đó dùng đôi tay che mắt cô.
"Nè, Liệt, cậu làm gì đấy. Che đôi mắt của tớ làm gì?" An Tuyết Thần vừa định kéo bàn tay của Lãnh xuống. Liền bị Lãnh ngăn lại.
"Ngoan, một tẹo nữa sẽ đưa cậu quà tặng."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Lãnh đỡ An Tuyết Thần, từ từ di động, An Tuyết Thần cũng biết mình ngồi trên thứ gì đó, mềm mại.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lãnh ghé vào bên tai An Tuyết Thần, nhàn nhạt mở miệng.
An Tuyết Thần gật đầu một cái, ý bảo đã chuẩn bị xong. Lãnh buông đôi tay ấm áp ra.
An Tuyết Thần mở mắt nhìn, trước mặt là bàn ăn cao lương mỹ vị, bữa tối dưới nến. Nhất là người ngồi đối diện. Nước mắt cũng không nhịn được nữa mà chảy ra. Cô cảm kích liếc mắt nhìn Lãnh. Sau đó nhìn người đối diện. Hiển nhiên người đối diện cũng rất kích động, cũng rơi nước mắt giống cô vậy.
"Tuyết Thần, tớ rất nhớ cậu."
"Tớ cũng rất nhớ cậu." Hai người ôm nhau thật chặt.
"Thủy Li, thật sự làm tớ quá bất ngờ rồi. Tớ thật sự rất vui mừng." An Tuyết Thần ôm chặt Giang Lệ Lệ, kích động mở miệng. Cô rất vui vẻ.
"Tuyết Thần, tớ bị bạn trai nhỏ của cậu tìm đến, tớ thật sự quá hưng phấn. Sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ rồi. Tớ rất vui." Giang Lệ Lệ cũng là lệ rơi đầy mặt, thanh âm nức nở ôm An Tuyết Thần nói.
Một bên, Lãnh nhìn hai người ôm nhau khóc đến mức nước mắt thẫm đẫm trên gương mặt nhỏ nhắn. Lúng túng quấy rầy.
"Khụ, tớ nói này, chúng ta cũng nhau ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, món ăn cũng nguội rồi." Lãnh cảm giác mình bị bỏ quên.
Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn Lãnh, “phốc” bật cười.
"Thôi được, Tuyết Thần, chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu. Bằng không có người nào đó lại tức giận."Lệ Lệ nhẹ nhàng vỗ bả vai An Tuyết Thần, nói.
"Ừ, được"
Trên bàn dài, Lãnh cùng An Tuyết Thần ngồi đối mặt nhau, cònLệ Lệ ngồi bên cạnh An Tuyết Thần. Nhìn hai người hăng say trò chuyện. Đột nhiên anh có cảm giác hạnh phúc, cùng rất thỏa mãn.
Lãnh cứ nhìn An Tuyết Thần tươi cười như hoa, trong lòng thỏa mãn. Bọn họ vừa muốn bắt đầu. Sau đó sẽ trở về nước sao?
Trong nước — —
Nhà họ Phàm — —
Kể từ khi An Tuyết Thần rời đi, cái nhà này giống như bị đè nén tức giận, người hài lòng chính là Lâm Mộng Tuyết rồi. Một ngày, cô ta rời giường thật sớm, đi tới gian phòng trước đây An Tuyết Thần ở. Nhìn mọi thứ ở nơi này không đổi. Nhìn ga trải giường màu trắng vẫn còn có tóc cô.
Trán Lâm Mộng Tuyết cũng không xê xích gì nhiều, mấy ngày nay cô ta trải qua cuộc sống y hệt như nữ vương. Phàm Ngự đối với cô ta, cũng là vâng lệnh nghe theo. Chỉ cần anh tốt thì không gì là không có được.
Lâm Mộng Tuyết tựa vào thành giường, nhìn chiếc kẹp tóc trong tay. Gương mặt sương mù, khóe miệng kéo ra một nụ cười chiến thắng.
"An Tuyết Thần, cô cũng đừng trách tôi. Thật không nghĩ tới, một cái kẹp tóc, vậy mà là đồ quan trọng khiến cô rời đi. Ha ha" Lâm Mộng Tuyết ghét bỏ, thoáng nhìn chiếc kẹp tóc trong tay, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, trên mặt vô cùng hả hê. Nhưng không biết, bên ngoài cửa có một dáng người âm lãnh dựa vào bên cạnh cửa.
Thời gian bữa tối, Lâm Mộng Tuyết ăn xong sau đó trở về gian phòng, bởi vì mỗi ngày ăn xong bữa tối, Phàm Ngự có thói quen xử lý công việc, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Phàm Ngự ngồi ở trên sô pha, nhìn cái kẹp tóc bị rơi xuống vỡ tan tành trong tay. Không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì? Lúc này, cửa phòng được mở ra.
"Thiếu gia, ngài tìm tôi?" Người nói chuyện là vú Trương mụ, kể từ khi An Tuyết Thần rời đi, thái độ của vú Trương đối với Phàm Ngự cũng có chút biến hóa rồi. Không nghĩ tới thiếu gia thế nhưng lại nhẫn tâm như vậy, tự tay giết chết con của mình.
Phàm Ngự không nói gì, chỉ đùa bỡn chiếc kẹp tóc trong tay. Vú Trương nhìn chiếc kẹp tóc trong tay anh. Tự nhiên hiểu, có lẽ hiện tại là thời điểm tốt nhất để nói ra chân tướng.
"Thiếu gia, tôi nghĩ nên nói mấy lời với ngài vào thời điểm này."
"Ừ" Chỉ nhàn nhạt trả lời một câu. Không có chút cảm xúc.
"Thật ra thì, ngày đó tiểu thư Tuyết Nhi tự mình lăn xuống, tất cả đều không có lien quan đến Tuyết Thần, chính mắt tôi nhìn thấy sự việc xảy ra. Nhưng cậu là chỉ tin tưởng tiểu thư Tuyết Nhi." Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự, tiếp tục nói.
"Thiếu gia, cậu biết không? Cùng ngày hôm đó, chính miệng Tuyết Thần nói với tôi là cô ấy có cảm giác với cậu, muốn nói rõ với cậu. Tuy nhiên lại. . . . "
Phàm Ngự nghe đến đó, thân thể rõ ràng run rẩy. Sau đó nắm thật chặt kẹp tóc trong tay.
"Cô ấy nhìn thấy cậu lo lắng cho tiểu thư Tuyết Nhi, cậu lại nói những lời ác độc như vậy, cô ấy cầu xin tôi, cô ấy thế nhưng lại cầu xin tôi đừng nói gì hết. Cô ấy nói cứ để cô ấy rời đi như vậy. Hu hu…" Nói xong những lời này, vú Trương không nhịn được nữa mà nghẹn ngào. Sau đó lại tiếp tục nói.
"Thiếu gia, cậu có biết không, cô ấy muốn nói rõ với cậu, cô ấy muốn tranh thủ cho mình một cơ hội, tuy nhiên nó đã bị cậu tàn nhẫn tàn phá. Cô ấy quỳ gối dưới đêm mưa, tâm đã chết rồi. Mang theo cả người đầy máu biến mất. Thân thể yếu ớt như vậy, cũng không biết bây giờ có phải hay không, có phải hay không, hu hu hu" Nói xong những lời này, vú Trương không nhịn được mà khóc lên.
"Một cô gái tốt như vậy, làm sao có thể trải qua những việc như thế đây? Thật đáng thương. Hiện tại, cũng không biết cô ấy thế nào rồi." Vú Trương nhớ tới bộ dạng toàn thân đầy máu ngày đó của cô, trong lòng không nhịn được đau.
Thật lâu sau. Phàm Ngự khàn khàn nói ra một câu: "Vú Trương, bà ra ngoài trước đi"
Vú Trương liếc mắt nhìn Phàm Ngự, không nói nữa, chắc hẳn cậu ấy đã biết hết rồi chứ?
Phàm Ngự ngồi trên ghế sa lon, chán chường cúi đầu. Lần đầu tiên cảm giác bóng dáng của anh sao cô đơn đến thế, bị ánh trăng kéo ra dài hơn Phàm Ngự nhíu mày."Có lời cứ nói, không sợ nghẹn chết."
Lạc Trạch xoay người lại, vẻ mặt trêu chọc, nói: "Ha ha, người hiểu tớ chỉ có Phàm Ngự. Lâm Mộng Tuyết, cô ấy đã thay đổi rồi. Lần này trở về tuyệt không đơn giản như vậy. Trở về cũng không thể đúng dịp như vậy. Cậu nên cẩn thận một chút. Tối độc phụ nhân tâm."
Phàm Ngự không nói gì, nhìn thẳng, gật đầu một cái.
Lạc Trạch nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Phàm Ngự, mở miệng lần nữa: "Từ xưa anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân. Khó nhất là hưởng thụ mỹ nhân à? Ha ha"
Lạc Trạch mang theo tiếng cười thoải mái rời khỏi Phàm thị. Phàm Ngự lười biếng dựa vào sau, làm quay cái ghế. Nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Em có khỏe không? Thân thể đã bình phục chưa? Anh đã rõ, mặc kệ biện pháp gì, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Ngược lại, cho dù em không thuộc về anh. An Tuyết Thần, em mang theo thương tích đầy mình, mang theo căm hận rời đi, em làm sao biết được, cái đêm mưa đó em cũng trộm trái tim của anh mang theo mất rồi. Chỉ trách anh phát hiện quá muộn.
Ban đêm — —
"Ngự, tại sao không trở về nhà với cục cưng của cậu. Không sợ cô ấy biết cậu uống ở đây?" Vẻ mặt phóng đãng của Lạc Trạch bất giác nói ra, trong ngực ôm cô gái, gương mặt trêu đùa nói.
"Trạch, cậu quá nhiều lời, có muốn chặn miệng của cậu lại không?" Phàm Ngự uống Foster, từ từ đem tầm mắt băng lãnh rời đến trên người của Lạc Trạch.
"Cắt, đến đây, các cô đem Phàm thiếu của chúng ta phục vụ cho tốt vào." Lạc Trạch một lần lần mò lên người cô gái, một lần phóng đãng nói.
Phàm Ngự nhìn cô gái nằm ở trên người mình, không đáp lại cũng không cự tuyệt. Cô gái nhìn người được xưng là Phàm thiếu, người đàn ông này không có phản ứng, cô gái càng ra sức khoe khoang sự lẳng lơ của mình.
Cô gái cởi hết những trang phục trên người mình ra, Phàm Ngự nhìn cô gái lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Bàn tay hung hăng vuốt ve, chọc cho cô gái phát ra tiếng kêu dâm đãng.
"Ừ, anh thật là hư, người ta không chịu nổi." Nói xong, liền bĩu môi mình lên. Phàm Ngự cười lạnh, hưởng thụ việc trêu đùa trên người cô gái. Ngay tại thời điểm cô gái chịu công kích cuối cùng.
"Ngự, anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy." Khuôn mặt của Lâm Mộng Tuyết vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên người Phàm Ngự.
Tiến lên nắm lấy tóc cô gái, kéo cô ta từ trên người Phàm Ngự xuống. Lạc trạch mắt lạnh nhìn tất cả, hiệu quả tốt chính là chỗ này.
Phàm Ngự cũng không có chút bối rối nào, mắt liếc cô gái đang khiêu khích Lạc Trạch, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trước mắt, đây mới chính là cô. Lâm Mộng Tuyết nhìn ánh mắt Phàm Ngự, mới phát hiện ra hành động của mình, trên mặt không khỏi hơi lúng túng, sau đó ngồi ở trong lòng Phàm Ngự.
"Ngự, em quá tức giận nên mới động thủ." Vẻ mặt của Lâm Mộng Tuyết uất ức vùi ở trong ngực Phàm Ngự. Nghẹn ngào nói.
Phàm Ngự chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ra. Đứng dậy: "Về nhà" Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch đang ngồi một bên xem kịch vui, sau đó rời đi.
Lâm Mộng Tuyết nhìn theo bóng lưng rời đi của Phàm Ngự, trong mắt không khỏi có vài phần ác độc, trừng mắt với người cùng nhau lớn lên - Lạc Trạch.
"Trạch, tôi cảnh cáo anh, không được dạy hư Ngự."
Lạc Trạch, vuốt ve hai đùi cô gái, sau đó cười nói: "Còn mang theo tôi?"
Lâm Mộng Tuyết trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó liền theo sát sau lưng Phàm Ngự, rời đi.
Lạc Trạch đẩy cô gái đang quấn chặt trên người như con rắn ra. Cô gái bị anh ta đẩy ra vội vàng mở miệng: "Lạc thiếu, sao vậy, có phải em phục vụ không tốt?"
Lạc Trạch vuốt ve gương mặt của cô gái, mở miệng cười: "Ngoan, trước tiên hãy uống ly rượu này."
Cô gái nhìn cái ly trong tay Lạc Trạch, không nói hai lời liền cầm lấy uống vào. Thân thể lạnh băng nóng lên.
Lạc Trạch nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt càng ngày càng hồng, tư thế càng ngày càng lẳng lơ, lúc này mới móc ra cự long của mình nhắm ngay cửa động đâm vào.
Không biết tại sao, kể từ khi đụng chạm với cô gái kia, cư nhiên không có người phụ nữ nào làm cho anh hưng phấn, cho nên chỉ có thể khiến mấy cô gái này ăn xuân dược mới có thể làm anh giải trí, thoải mái. {Người phụ nữ kia làLệ Lệ, ha ha, cũng mong đợi ngày bọn họ gặp mặt}
Phàm Ngự về đến nhà cũng không giải thích, khuôn mặt Lâm Mộng Tuyết tức giận nhìn Phàm Ngự, cho rằng anh sẽ giải thích với cô, ai biết được anh lại trực tiếp đi đến phòng của cô gái kia, hôm nay còn bảo người hầu quét dọn. Chẳng lẽ cô gái kia quan trọng như vậy.
"Ngự, anh không muốn nói gì với em sao?" Vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết đứng ở cạnh cửa căn phòng trước kia của An Tuyết Thần, nhìn Phàm Ngự bước ra từ phòng tắm.
"Không có, còn nữa, sau này không cho phép em vào trong căn phòng này." Phàm Ngự căn bản không để ý tới vẻ mặt tức giận của Lâm Mộng Tuyết. Chỉ là nằm ở trên giường, hưởng thụ, giống như cô vẫn còn bên cạnh. Trên giường đều là hơi thở của cô.
Lâm Mộng Tuyết nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Phàm Ngự, tiến lên, hướng về phía anh quát to: "Ngự, chẳng lẽ anh yêu cô gái kia, đối với cô ta là nhớ mãi không quên, anh quên cô ta đối xử thế nào với em rồi sao, làm thế nào đem em từ…. "
"Cô ấy đối xử với em rốt cuộc thế nào, em nên rõ ràng." Phàm Ngự mở hai mắt ra, nhìn bộ mặt dối trá của cô ta. Hiện tại, anh đối với cô ta chỉ đơn thuần là em gái thanh mai trúc mã. Nhưng mà không muốn tổn thương cô, dù sao mình yêu nhiều năm như vậy.
Lâm Mộng Tuyết lùi lại mấy bước, nhìn Phàm Ngự. Khuôn mặt kinh ngạc: "Ngự, anh, anh nói gì vậy, em không hiểu."
"Đi ra ngoài, sau này không cho phép vào đây."
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự, cuối cùng vẫn đi ra khỏi căn phòng.
Lâm Mộng Tuyết nằm trên giường lớn trong phòng Phàm Ngự, nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của anh, chẳng lẽ anh đã biết rồi sao? Không thể nào, không thể nào? Chuyện gì xảy ra? Cô hoảng hốt, chẳng lẽ biểu hiện gần đây của anh là bởi vì anh đã biết? Nhưng mà, coi như anh biết rồi, sao anh không làm gì cô? Anh còn yêu cô mà. Lâm Mộng Tuyết nghĩ tới đây, lộ ra một nụ cười tự an ủi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nước Mĩ — —
Từ đó, họ ở nước Mĩ bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Chờ đợi ngày mình thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.