Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 16:
Nhất Chỉ Nga Nga
18/05/2023
Chuyện đánh nhau ngoài ruộng hôm qua không bị truyền ra, Liễu Nha Nhi rất vừa lòng.
Xem ra mấy đứa trẻ trong thôn này vẫn có đạo đức cơ bản, nói chuyện biết giữ lời.
Tiếng chim Đỗ quyên kêu lên liên hồi trên những cánh đồng miền sơn cước như thúc giục con người cày bừa vụ xuân.
Liễu Nha Nhi lấy một tấm ván gỗ, đặt lá cải lên trên. Mấy lá cải bên ngoài đã chuyển sang màu vàng, không thể ăn nữa. Liễu Nha Nhi bẻ mấy cái này ra, băm nhỏ cho gà con ăn.
Sau khi băm thức ăn cho gà, Liễu Nha Nhi lại rửa sạch phần xanh mềm,vẫn cắt nát như trước, dự định trưa nay nấu cháo rau cải.
Thật ra kể từ lần trước về tay không, mỗi ngày Liễu Nha Nhi đều chạy khắp núi đồi. Nhưng ngoại trừ rau dại ra, nàng vẫn không thu hoạch được gì.
Cuối cùng nàng không thể không nhận rõ sự thật, nàng không phải người có thể chất cẩm lý trong truyền thuyết. Nàng chỉ có thể chấp nhận mỗi ngày uống canh suông, cháo loãng, nàng cảm giác trong miệng đều nhạt nhẽo.
Thật ra tay nghề nấu ăn của nàng rất được. Chỉ tiếc là không làm gì được bởi người ta nói không bột sao có thể gột nên hồ.
Nấu ăn ngon thì có tác dụng gì? Ngay cả gạo trong nồi cũng chỉ có vài hạt.
Nhưng Liễu Nha Nhi vẫn cố đảm đương việc nhà, lúc này đang là mùa cày bừa vụ xuân, ngoài ruộng có rất nhiều việc, Tiền Thị Liễu Đông Thanh cũng đi theo ra đồng. Liễu Nha Nhi liền xung phong nhận việc giặt quần áo, nấu cơm, nuôi gà.
“cuốc, cuốc!”Chim đỗ quyên lại kêu to, Liễu Nha Nhi quét sân trước, lại ôm bó củi chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Thời gian nấu cháo lâu hơn nấu cơm. Nàng không thể chậm trễ được. Bằng không đến khi cha, nãi nãi và đại ca ngoài ruộng về ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Hơn nửa nồi nước cùng một nắm gạo nhỏ, đun trên lửa lớn rồi nấu từ từ lại với lửa nhỏ.
Lúc Liễu Nha Nhi bỏ lá cải vào, còn xa xỉ rắc thêm một chút muối vào nồi cháo.
Thật sự trong miệng quá nhạt nhẽo.
Hết buổi Liễu Đông Thanh không đi theo xuống ruộng, mấy mẫu ruộng đã cày xong, lúa mới gieo xuống, chờ đến khi thành cây mạ cũng cần một chút thời gian. Vì thế Liễu Nha Nhi liền kéo ca ca đi bắt ốc nước ngọt.
Cá khó bắt được, nhưng ốc nước ngọt nhiều bắt không hết.
Không phải người ở đây không ăn ốc, chỉ là tục ngữ nói “Ba gánh ốc bốn gánh xác.” Ốc này không có mấy thịt thì thôi đi, ăn lại rắc rối, mất một buổi chiều làm mấy thứ này thật không đáng.
Có thời gian không bằng cày thêm lấy vài mẫu đất.
Kiếp trước Liễu Nha Nhi rất thích ăn ốc, cái gì mà ốc xào nước tương, ốc xào thịt rau hẹ. Hơn nữa nàng còn thích bún ốc, nước dùng cũng là nước luộc ốc.
Đã sang tháng tư, nước sông không còn lạnh nữa.
Liễu Nha Nhi xắn ống quần cao lên, tay trái xách thùng gỗ nhỏ, đi dọc theo bờ sông cạn hơn, vừa đi vừa đưa tay sờ sờ.
Đặc biệt là mấy tảng đá trên bờ sông, ốc nước ngọt thích bám vào đó nhất, lại còn rất to. Chỉ một lát sau, huynh muội hai người đã bắt được non nửa thùng gỗ.
Hôm nay vận khí không tệ, ngoài trừ ốc, còn bắt được thêm mấy con trai sông và ốc đồng.
Xem ra buổi tối có thể được ăn một bữa ngon lành rồi.
“Ca, thùng đầy rồi, chúng ta về đi!”
“Được, chúng ta về nhà!”
Đừng nhìn một thùng nhỏ nhưng thật ra rất nặng. Lúc Liễu Đông Thanh nhấc lên còn suýt đứng không vững ngã xuống.
Liễu Nha Nhi nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, huynh muội hai người nặng nề khiêng về nhà.Trên đường thỉnh thoảng gặp được người trong thôn, Liễu Nha Nhi đều ngọt ngào chào hỏi.
Thôn dân cũng cảm thán, từ sau khi con gái Liễu gia rơi xuống sông tỉnh lại dường như thay đổi thành người khác, tính tình hoạt bát hơn rất nhiều.
“Nha Nhi bắt nhiều ốc như vậy làm gì, ốc này đều là vỏ, không có gì để ăn. Đến đây cầm hai cây rau diếp này về ăn đi.” Vợ trưởng thôn đang nhổ cỏ trong ruộng rau, nhìn thấy huynh muội Liễu gia một tay xách giày, một tay khiêng thùng ốc đi về nhà.
“Nhị nãi nãi đang nhỏ cỏ sao? Ruộng nhà ta cũng có trồng rau diếp, người đừng nhổ!” Liễu Nha Nhi lễ phép chối từ, thật sự ngại không dám nhận. Hai cây rau diếp này cũng có thể ăn được một bữa, nếu nàng nhận nhà trưởng thôn gia gia sẽ bớt đi một bữa.
“Ngày nào ta cũng đi qua ruộng rau nhà ngươi, trên ruộng có hay không ta còn không biết hay sao? Nha Nhi ngươi còn học được uốn người, xấu hổ. Cầm lấy đi.”
“Vậy Nha Nhi cảm ơn nhị nãi nãi!” Nàng còn tiếp tục chối từ, sẽ có hơi không biết tốt xấu.
“Bây giờ Nha Nhi biết khách sáo rồi, mau về nhà đi!”
“Vâng!” Liễu Nha Nhi lón tiếng đáp lại, đặt rau diếp bên trên thùng gỗ, lại đi về nhà.
Liễu Đông Thanh nhìn thấy tất cả, không nói một lời.
Từ khi hắn từ mỏ đá trở về, muội muội đã thay đổi, trở nên hoạt bát rộng rãi hơn, không còn sợ hãi nhút nhát nữa. Hắn nghĩ có lẽ là vì thời gian đó không có hắn bên cạnh muội muội, không bảo vệ được cho nàng, cho nên nàng phải học cách trưởng thành.
Trưởng thành thật tốt, hắn thích tính cách của muội muội bây giờ.
Liễu Nha Nhi về đến nhà lấy một cái chậu gỗ lớn ra, để Liễu Đông Thanh múc nước, thả ốc vào rửa hai lần, không cần phải chờ ốc phun đất ra.
Xem ra mấy đứa trẻ trong thôn này vẫn có đạo đức cơ bản, nói chuyện biết giữ lời.
Tiếng chim Đỗ quyên kêu lên liên hồi trên những cánh đồng miền sơn cước như thúc giục con người cày bừa vụ xuân.
Liễu Nha Nhi lấy một tấm ván gỗ, đặt lá cải lên trên. Mấy lá cải bên ngoài đã chuyển sang màu vàng, không thể ăn nữa. Liễu Nha Nhi bẻ mấy cái này ra, băm nhỏ cho gà con ăn.
Sau khi băm thức ăn cho gà, Liễu Nha Nhi lại rửa sạch phần xanh mềm,vẫn cắt nát như trước, dự định trưa nay nấu cháo rau cải.
Thật ra kể từ lần trước về tay không, mỗi ngày Liễu Nha Nhi đều chạy khắp núi đồi. Nhưng ngoại trừ rau dại ra, nàng vẫn không thu hoạch được gì.
Cuối cùng nàng không thể không nhận rõ sự thật, nàng không phải người có thể chất cẩm lý trong truyền thuyết. Nàng chỉ có thể chấp nhận mỗi ngày uống canh suông, cháo loãng, nàng cảm giác trong miệng đều nhạt nhẽo.
Thật ra tay nghề nấu ăn của nàng rất được. Chỉ tiếc là không làm gì được bởi người ta nói không bột sao có thể gột nên hồ.
Nấu ăn ngon thì có tác dụng gì? Ngay cả gạo trong nồi cũng chỉ có vài hạt.
Nhưng Liễu Nha Nhi vẫn cố đảm đương việc nhà, lúc này đang là mùa cày bừa vụ xuân, ngoài ruộng có rất nhiều việc, Tiền Thị Liễu Đông Thanh cũng đi theo ra đồng. Liễu Nha Nhi liền xung phong nhận việc giặt quần áo, nấu cơm, nuôi gà.
“cuốc, cuốc!”Chim đỗ quyên lại kêu to, Liễu Nha Nhi quét sân trước, lại ôm bó củi chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Thời gian nấu cháo lâu hơn nấu cơm. Nàng không thể chậm trễ được. Bằng không đến khi cha, nãi nãi và đại ca ngoài ruộng về ngay cả cơm cũng không có để ăn.
Hơn nửa nồi nước cùng một nắm gạo nhỏ, đun trên lửa lớn rồi nấu từ từ lại với lửa nhỏ.
Lúc Liễu Nha Nhi bỏ lá cải vào, còn xa xỉ rắc thêm một chút muối vào nồi cháo.
Thật sự trong miệng quá nhạt nhẽo.
Hết buổi Liễu Đông Thanh không đi theo xuống ruộng, mấy mẫu ruộng đã cày xong, lúa mới gieo xuống, chờ đến khi thành cây mạ cũng cần một chút thời gian. Vì thế Liễu Nha Nhi liền kéo ca ca đi bắt ốc nước ngọt.
Cá khó bắt được, nhưng ốc nước ngọt nhiều bắt không hết.
Không phải người ở đây không ăn ốc, chỉ là tục ngữ nói “Ba gánh ốc bốn gánh xác.” Ốc này không có mấy thịt thì thôi đi, ăn lại rắc rối, mất một buổi chiều làm mấy thứ này thật không đáng.
Có thời gian không bằng cày thêm lấy vài mẫu đất.
Kiếp trước Liễu Nha Nhi rất thích ăn ốc, cái gì mà ốc xào nước tương, ốc xào thịt rau hẹ. Hơn nữa nàng còn thích bún ốc, nước dùng cũng là nước luộc ốc.
Đã sang tháng tư, nước sông không còn lạnh nữa.
Liễu Nha Nhi xắn ống quần cao lên, tay trái xách thùng gỗ nhỏ, đi dọc theo bờ sông cạn hơn, vừa đi vừa đưa tay sờ sờ.
Đặc biệt là mấy tảng đá trên bờ sông, ốc nước ngọt thích bám vào đó nhất, lại còn rất to. Chỉ một lát sau, huynh muội hai người đã bắt được non nửa thùng gỗ.
Hôm nay vận khí không tệ, ngoài trừ ốc, còn bắt được thêm mấy con trai sông và ốc đồng.
Xem ra buổi tối có thể được ăn một bữa ngon lành rồi.
“Ca, thùng đầy rồi, chúng ta về đi!”
“Được, chúng ta về nhà!”
Đừng nhìn một thùng nhỏ nhưng thật ra rất nặng. Lúc Liễu Đông Thanh nhấc lên còn suýt đứng không vững ngã xuống.
Liễu Nha Nhi nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, huynh muội hai người nặng nề khiêng về nhà.Trên đường thỉnh thoảng gặp được người trong thôn, Liễu Nha Nhi đều ngọt ngào chào hỏi.
Thôn dân cũng cảm thán, từ sau khi con gái Liễu gia rơi xuống sông tỉnh lại dường như thay đổi thành người khác, tính tình hoạt bát hơn rất nhiều.
“Nha Nhi bắt nhiều ốc như vậy làm gì, ốc này đều là vỏ, không có gì để ăn. Đến đây cầm hai cây rau diếp này về ăn đi.” Vợ trưởng thôn đang nhổ cỏ trong ruộng rau, nhìn thấy huynh muội Liễu gia một tay xách giày, một tay khiêng thùng ốc đi về nhà.
“Nhị nãi nãi đang nhỏ cỏ sao? Ruộng nhà ta cũng có trồng rau diếp, người đừng nhổ!” Liễu Nha Nhi lễ phép chối từ, thật sự ngại không dám nhận. Hai cây rau diếp này cũng có thể ăn được một bữa, nếu nàng nhận nhà trưởng thôn gia gia sẽ bớt đi một bữa.
“Ngày nào ta cũng đi qua ruộng rau nhà ngươi, trên ruộng có hay không ta còn không biết hay sao? Nha Nhi ngươi còn học được uốn người, xấu hổ. Cầm lấy đi.”
“Vậy Nha Nhi cảm ơn nhị nãi nãi!” Nàng còn tiếp tục chối từ, sẽ có hơi không biết tốt xấu.
“Bây giờ Nha Nhi biết khách sáo rồi, mau về nhà đi!”
“Vâng!” Liễu Nha Nhi lón tiếng đáp lại, đặt rau diếp bên trên thùng gỗ, lại đi về nhà.
Liễu Đông Thanh nhìn thấy tất cả, không nói một lời.
Từ khi hắn từ mỏ đá trở về, muội muội đã thay đổi, trở nên hoạt bát rộng rãi hơn, không còn sợ hãi nhút nhát nữa. Hắn nghĩ có lẽ là vì thời gian đó không có hắn bên cạnh muội muội, không bảo vệ được cho nàng, cho nên nàng phải học cách trưởng thành.
Trưởng thành thật tốt, hắn thích tính cách của muội muội bây giờ.
Liễu Nha Nhi về đến nhà lấy một cái chậu gỗ lớn ra, để Liễu Đông Thanh múc nước, thả ốc vào rửa hai lần, không cần phải chờ ốc phun đất ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.