Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 41:
Nhất Chỉ Nga Nga
18/05/2023
Trên đường đi, Tiền thị nghĩ đến cháu ngoại trai và cháu ngoại gái gầy yếu như ma đói, như muốn hỏi ý kiến nói: “Nha Nhi, nãi nãi biết tiền này là của ngươi kiếm được. Chỉ là cuộc sống của đại cô cũng rất khổ cực, ta muốn mua thêm mấy cân thịt cho đại cô ngươi mang về có được hay không?”
“Không được!” Liễu Nha Nhi dứt khoát trả lời.
Tuy Tiền thị có chút thất vọng nhưng cũng không trách cứ cháu gái.
Tiền này vốn do cháu gái kiếm được, bằng không chỗ thịt này có muốn mua cũng chẳng được.
Liễu Nha Nhi nhìn vẻ mặt mất mát của Tiền thị, đột nhiên bật cười, sau đó nãi nãi: “Nãi nãi, cháu không có ý đó, ý của cháu là không để đại cô mang thịt về. Người nghĩ xem, đại cô còn chưa phân nhà,mười mấy miệng ăn sống chung một mái nhà. Nếu để đại cô mang thịt về không chừng biểu ca biểu tỷ đến cả một miếng cũng chẳng được ăn.”
Liễu Nha Nhi nuốt nuốt nước miếng, lại nói: “Cháu nghĩ chúng ta mua nhiều thêm chút thịt, bữa trưa nấu nhiều một chút để đại cô và biểu ca, biểu tỷ ăn thoải mái. Chuyện này thật sự không thể so với chuyện để bọn họ mang về, nãi nãi nói có phải không? Về phần quà đáp lễ, ngài mua bao đường lại mua thêm mấy món điểm tâm rẻ tiền một chút đối với bọn họ mà nói đã vô cùng phong phú.”
“Ha ha, Nha Nhi chúng ta đúng là lanh lợi, Nha Nhi nói đúng, nếu thật sự để đại cô ngươi mang về, nói không chừng đến chén canh cũng không được đụng đến.”
Tiền thị vuốt đầu tóc khô vàng của cháu gái, thầm nghĩ thật đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, tinh ý. Cách này đúng là rất tốt.
Tiền thị mua xong ba cân thịt ba chỉ, hai cân xương sườn, lại mua thêm hai cân đường cùng mấy bọc điểm tâm mới dẫn Liễu Nha Nhi cùng nhau trở về.
Vừa đi đến trước cửa hàng ở lối vào chợ, Liễu Nha Nhi lại lôi kéo Tiền thị vào tiệm vải.
“Nha Nhi muốn may y phục mới sao?”
“Cháu không làm, bộ quần áo này cháu chỉ mới mặc được có hai lần. Lần trước người cắt vải may xiêm y cho Tần Mộc. Lúc này lại mua thêm vài thước nữa làm y phục mới cho nãi nãi và cha. Nhân tiện cũng thêm cho đại cô một chút.”
Tiền thị tiếc tiền không muốn nghe lời Liễu Nha Nhi. Bà đã chôn nửa người xuống đất, không cần chú ý nhiều như vậy, liền nói: “Quần áo này của nãi nãi còn có thể tiếp tục mặc được, không cần phải lãng phí tiền. Hơn nữa có mua vải cho đại cô ngươi, chỉ sợ đến lúc đó người mặc cũng không phải nàng.”
“Nãi nãi, y phục này của ngươi đã đầy miếng vá, nãi nãi làm quần áo mới đi. Nguyên liệu của cửa hàng này cũng không phải quá tốt, không đáng bao nhiêu tiền. Về phần đại cô, vậy không cho đại cô nữa, chúng ta cắt thêm vài thước vải người làm y phục cho biểu ca, biểu tỷ. Chờ đến khi lần sau mấy người tới cứ dựa theo kích cỡ đó mà làm, những người khác cũng không thể mặc vừa được.”
Thấy Tiền thị còn đang do dự, Liễu Nha Nhi lại khuyên nhủ: “Nãi nãi, người xem không phải cháu đã kiếm được mười lượng bạc này sao? Sau này cháu có thể kiếm được nhiều tiền, mà kiếm được tiền không phải đều muốn ăn ngon mặc đẹp sao?”
Tiền thị vẫn lắc đầu không chịu.
Chất liệu này tuy có rẻ nhưng làm bốn năm phần y phục cũng tốn ít nhất mấy trăm văn tiền.
Bà không bỏ được!
Liễu Nha Nhi thấy thật sự không thể khuyên được, chỉ phải bất đắc dĩ từ bỏ.
“Ai, nói đến cùng cũng là do nghèo! Muốn kiếm tiền như thế nào, kiếm được thật nhiều tiền!” Liễu Nha Nhi thở dài trong lòng.
Lúc Tiền Thị dẫn Liễu Nha Nhi về nhà, mấy đưa nhỏ đang vui vẻ thõa mãn ăn trứng vịt muối.
Từ Dao năm nay mười một, cùng một năm với Tần Mộc, cơ thể cũng gầy đến đáng thương. Lúc này đang cầm trứng vịt muối, miệng nhỏ nhấm nháp từ ít một như đang ăn món ngon nhất trên đời này.
Dáng vẻ cẩn thận, vẻ mặt như sợ ăn hết trứng vịt muối khiến Liễu Nha Nhi nhìn thấy mà đau lòng.
“Này con mẹ nó, đều do cuộc sống này quá nghèo khổ!” Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm mắng.
Ba cân thịt không để lại chút nào, Liễu Nha Nhi lấy tất cả làm thịt kho tàu, ướp đầy một cái nồi lớn.
Hai cân xương sườn một nửa nấu chua ngọt, một nửa để hầm canh với nấm.
Lươn chiên ớt. Dây cũng là lần đầu tiên từ khi bắt được lươn, Liễu gia để lại nhà mình ăn.
Đầu hè có ít rau, cũng chỉ có cây cải thìa non mới vừa thò đầu ra vàn ngọn bí non.
Từ An lớn tuổi hơn một chút, đã mười bốn cho nên nhìn thấy đồ ăn phong phú cũng không vui vẻ ra mặt.
Nhưng Từ Dao và Liễu Đông Thanh nhìn chằm chằm vào miếng thịt ba chỉ óng ánh bóng loáng không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ăn đi, cứ ăn thoải mái! Hôm nay ăn tết, có đủ thịt!” Tiền thị nói xong lời, lại gắp thịt vào chén mấy đứa trẻ.
Liễu thị ở nhà mẹ đẻ chưa bao giờ khách khí, gắp miếng thịt kho tàu, cắn một miếng thịt béo mà không ngán, mềm lại thơm.
“Nương chẳng lẽ người phát tài sao? Cho dù có ăn tết cũng không mua nhiều thịt như vậy!” Liễu thị lại gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
“Trơi ạ, đây là lần đầu tiên ta ăn sườn xào chua ngọt. Hương vị này thật sự quá ngon, khiến người ăn đến mê mệt. Không biết Nha Nhi học được bản lĩnh nấu ăn này từ nơi nào?”
Nhìn dáng vẻ nữ nhi không tim không phổi, Tiền thị tức giận: “Đồ ăn ngon còn không chặn được miệng ngươi sao? Ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút. Chờ đến khi trở về Từ gia chỉ sợ đến cả nước thịt cũng không có.”
Liễu thị thấy mẹ già tức giận cũng không tiếp tục nói nhiều, gắp đồ ăn cho cháu trai cháu gái, dặn dò bọn họ ăn nhiều một chút.
Liễu Nha Nhi làm một đứa bé ngoan, cũng gắp một miếng xương sườn vào chén Liễu thị, nói: “Đại cô người cũng ăn nhiều một chút!”
Gắp thịt cho Liễu thị xong lại gắp vào trong chén cho cho Tiền thị và cha Liễu. Tiếp đó lại gắp cho huynh muội Từ gia cùng Tần Mộc.
Liễu Đông Thanh thấy thế đưa chén tới, nhưng đợi nửa này vẫn không thấy muội muội gắp đồ ăn cho mình, ngược lại còn vui vẻ nâng chén canh lên thưởng thức.
???
“Tại sao Nha Nhi không gắp đồ ăn cho ta? Ta chính là ca ca ruột của muội!” Liễu Đông Thanh tủi thân, hắn khó chịu, hắn muốn khóc.
Muội muội gắp đồ ăn cho tất cả mọi người trong bàn, lại cố tình bỏ qua hắn.
Liễu Nha Nhi làm bộ như không nhìn thấy biểu cảm tủi thân của ca ca nhà mình, tiếp tục cúi đầu ăn canh.
Liễu thị nhìn cháu trai cháu gái, lại nhìn nhi nữ nhà mình, nói: “Ta thấy bây giờ Nha Nhi làm việc rất tốt, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Rõ ràng Dao tỷ nhi nhà ta lớn hơn Nha Nhi hai tuổi, nhưng nói chuyện hay làm việc so ra đều kém Nha Nhi ba phần.”
Từ Dao nghe mẫu thân nói mình không bằng tiểu biểu muội, cũng không tức giận hay đau lòng. Bởi vì nàng ấy cũng cảm thấy biểu muội thật sự rất lợi hại, nói chuyện hay làm việc đều giống người lớn, hơn nữa nàng còn đối với mình rất tốt cho mình điểm tâm còn cười với mình. Đặc biệt là lúc Nha Nhi cười lên, tâm tình của nàng ấy cũng tốt theo.
Từ Dao nghĩ nếu Nhà Nhi là muội muội ruột của mình thì tốt biết mấy, như vậy các nàng có thể chơi cùng nhau mỗi ngày.
“Không được!” Liễu Nha Nhi dứt khoát trả lời.
Tuy Tiền thị có chút thất vọng nhưng cũng không trách cứ cháu gái.
Tiền này vốn do cháu gái kiếm được, bằng không chỗ thịt này có muốn mua cũng chẳng được.
Liễu Nha Nhi nhìn vẻ mặt mất mát của Tiền thị, đột nhiên bật cười, sau đó nãi nãi: “Nãi nãi, cháu không có ý đó, ý của cháu là không để đại cô mang thịt về. Người nghĩ xem, đại cô còn chưa phân nhà,mười mấy miệng ăn sống chung một mái nhà. Nếu để đại cô mang thịt về không chừng biểu ca biểu tỷ đến cả một miếng cũng chẳng được ăn.”
Liễu Nha Nhi nuốt nuốt nước miếng, lại nói: “Cháu nghĩ chúng ta mua nhiều thêm chút thịt, bữa trưa nấu nhiều một chút để đại cô và biểu ca, biểu tỷ ăn thoải mái. Chuyện này thật sự không thể so với chuyện để bọn họ mang về, nãi nãi nói có phải không? Về phần quà đáp lễ, ngài mua bao đường lại mua thêm mấy món điểm tâm rẻ tiền một chút đối với bọn họ mà nói đã vô cùng phong phú.”
“Ha ha, Nha Nhi chúng ta đúng là lanh lợi, Nha Nhi nói đúng, nếu thật sự để đại cô ngươi mang về, nói không chừng đến chén canh cũng không được đụng đến.”
Tiền thị vuốt đầu tóc khô vàng của cháu gái, thầm nghĩ thật đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, tinh ý. Cách này đúng là rất tốt.
Tiền thị mua xong ba cân thịt ba chỉ, hai cân xương sườn, lại mua thêm hai cân đường cùng mấy bọc điểm tâm mới dẫn Liễu Nha Nhi cùng nhau trở về.
Vừa đi đến trước cửa hàng ở lối vào chợ, Liễu Nha Nhi lại lôi kéo Tiền thị vào tiệm vải.
“Nha Nhi muốn may y phục mới sao?”
“Cháu không làm, bộ quần áo này cháu chỉ mới mặc được có hai lần. Lần trước người cắt vải may xiêm y cho Tần Mộc. Lúc này lại mua thêm vài thước nữa làm y phục mới cho nãi nãi và cha. Nhân tiện cũng thêm cho đại cô một chút.”
Tiền thị tiếc tiền không muốn nghe lời Liễu Nha Nhi. Bà đã chôn nửa người xuống đất, không cần chú ý nhiều như vậy, liền nói: “Quần áo này của nãi nãi còn có thể tiếp tục mặc được, không cần phải lãng phí tiền. Hơn nữa có mua vải cho đại cô ngươi, chỉ sợ đến lúc đó người mặc cũng không phải nàng.”
“Nãi nãi, y phục này của ngươi đã đầy miếng vá, nãi nãi làm quần áo mới đi. Nguyên liệu của cửa hàng này cũng không phải quá tốt, không đáng bao nhiêu tiền. Về phần đại cô, vậy không cho đại cô nữa, chúng ta cắt thêm vài thước vải người làm y phục cho biểu ca, biểu tỷ. Chờ đến khi lần sau mấy người tới cứ dựa theo kích cỡ đó mà làm, những người khác cũng không thể mặc vừa được.”
Thấy Tiền thị còn đang do dự, Liễu Nha Nhi lại khuyên nhủ: “Nãi nãi, người xem không phải cháu đã kiếm được mười lượng bạc này sao? Sau này cháu có thể kiếm được nhiều tiền, mà kiếm được tiền không phải đều muốn ăn ngon mặc đẹp sao?”
Tiền thị vẫn lắc đầu không chịu.
Chất liệu này tuy có rẻ nhưng làm bốn năm phần y phục cũng tốn ít nhất mấy trăm văn tiền.
Bà không bỏ được!
Liễu Nha Nhi thấy thật sự không thể khuyên được, chỉ phải bất đắc dĩ từ bỏ.
“Ai, nói đến cùng cũng là do nghèo! Muốn kiếm tiền như thế nào, kiếm được thật nhiều tiền!” Liễu Nha Nhi thở dài trong lòng.
Lúc Tiền Thị dẫn Liễu Nha Nhi về nhà, mấy đưa nhỏ đang vui vẻ thõa mãn ăn trứng vịt muối.
Từ Dao năm nay mười một, cùng một năm với Tần Mộc, cơ thể cũng gầy đến đáng thương. Lúc này đang cầm trứng vịt muối, miệng nhỏ nhấm nháp từ ít một như đang ăn món ngon nhất trên đời này.
Dáng vẻ cẩn thận, vẻ mặt như sợ ăn hết trứng vịt muối khiến Liễu Nha Nhi nhìn thấy mà đau lòng.
“Này con mẹ nó, đều do cuộc sống này quá nghèo khổ!” Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm mắng.
Ba cân thịt không để lại chút nào, Liễu Nha Nhi lấy tất cả làm thịt kho tàu, ướp đầy một cái nồi lớn.
Hai cân xương sườn một nửa nấu chua ngọt, một nửa để hầm canh với nấm.
Lươn chiên ớt. Dây cũng là lần đầu tiên từ khi bắt được lươn, Liễu gia để lại nhà mình ăn.
Đầu hè có ít rau, cũng chỉ có cây cải thìa non mới vừa thò đầu ra vàn ngọn bí non.
Từ An lớn tuổi hơn một chút, đã mười bốn cho nên nhìn thấy đồ ăn phong phú cũng không vui vẻ ra mặt.
Nhưng Từ Dao và Liễu Đông Thanh nhìn chằm chằm vào miếng thịt ba chỉ óng ánh bóng loáng không nhịn được nuốt nước miếng.
“Ăn đi, cứ ăn thoải mái! Hôm nay ăn tết, có đủ thịt!” Tiền thị nói xong lời, lại gắp thịt vào chén mấy đứa trẻ.
Liễu thị ở nhà mẹ đẻ chưa bao giờ khách khí, gắp miếng thịt kho tàu, cắn một miếng thịt béo mà không ngán, mềm lại thơm.
“Nương chẳng lẽ người phát tài sao? Cho dù có ăn tết cũng không mua nhiều thịt như vậy!” Liễu thị lại gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
“Trơi ạ, đây là lần đầu tiên ta ăn sườn xào chua ngọt. Hương vị này thật sự quá ngon, khiến người ăn đến mê mệt. Không biết Nha Nhi học được bản lĩnh nấu ăn này từ nơi nào?”
Nhìn dáng vẻ nữ nhi không tim không phổi, Tiền thị tức giận: “Đồ ăn ngon còn không chặn được miệng ngươi sao? Ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút. Chờ đến khi trở về Từ gia chỉ sợ đến cả nước thịt cũng không có.”
Liễu thị thấy mẹ già tức giận cũng không tiếp tục nói nhiều, gắp đồ ăn cho cháu trai cháu gái, dặn dò bọn họ ăn nhiều một chút.
Liễu Nha Nhi làm một đứa bé ngoan, cũng gắp một miếng xương sườn vào chén Liễu thị, nói: “Đại cô người cũng ăn nhiều một chút!”
Gắp thịt cho Liễu thị xong lại gắp vào trong chén cho cho Tiền thị và cha Liễu. Tiếp đó lại gắp cho huynh muội Từ gia cùng Tần Mộc.
Liễu Đông Thanh thấy thế đưa chén tới, nhưng đợi nửa này vẫn không thấy muội muội gắp đồ ăn cho mình, ngược lại còn vui vẻ nâng chén canh lên thưởng thức.
???
“Tại sao Nha Nhi không gắp đồ ăn cho ta? Ta chính là ca ca ruột của muội!” Liễu Đông Thanh tủi thân, hắn khó chịu, hắn muốn khóc.
Muội muội gắp đồ ăn cho tất cả mọi người trong bàn, lại cố tình bỏ qua hắn.
Liễu Nha Nhi làm bộ như không nhìn thấy biểu cảm tủi thân của ca ca nhà mình, tiếp tục cúi đầu ăn canh.
Liễu thị nhìn cháu trai cháu gái, lại nhìn nhi nữ nhà mình, nói: “Ta thấy bây giờ Nha Nhi làm việc rất tốt, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Rõ ràng Dao tỷ nhi nhà ta lớn hơn Nha Nhi hai tuổi, nhưng nói chuyện hay làm việc so ra đều kém Nha Nhi ba phần.”
Từ Dao nghe mẫu thân nói mình không bằng tiểu biểu muội, cũng không tức giận hay đau lòng. Bởi vì nàng ấy cũng cảm thấy biểu muội thật sự rất lợi hại, nói chuyện hay làm việc đều giống người lớn, hơn nữa nàng còn đối với mình rất tốt cho mình điểm tâm còn cười với mình. Đặc biệt là lúc Nha Nhi cười lên, tâm tình của nàng ấy cũng tốt theo.
Từ Dao nghĩ nếu Nhà Nhi là muội muội ruột của mình thì tốt biết mấy, như vậy các nàng có thể chơi cùng nhau mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.