Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
Chương 28
Tưởng Mục Đồng
06/04/2021
Buổi tối, Diệp Lâm Tây đúng giờ về nhà liền nhìn thấy một nhóm công nhân đang đi ra khỏi nhà.
Cô thuận miệng hỏi: “Bọn họ làm gì thế?”
Dì giúp việc ra đón cô nói: “Chẳng phải mấy ngày trước Phó tổng gọi người đến thiết kế lại phòng để quần áo của cô sao, hôm nay có người bên thiết kế đến đo lại diện tích phòng. Họ nói là để nới rộng thêm phòng để quần áo.”
Diệp Lâm Tây đương nhiên nhớ lời hứa mà Phó Cẩm Hành nói với cô ở trường đua ngựa. Tuy nhiên dạo gần đây cô mải bận việc mà quên mất, không ngờ anh ta vẫn để tâm tới.
Vì vậy Diệp Lâm Tây không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười.
Thấy tâm trạng cô vui vẻ, dì giúp việc cũng nói nhiều hơn, hầu hết đều là hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.
Diệp Lâm Tây quay đầu lại hỏi: “Chồng con có về ăn cơm không?”
Dì giúp việc: “Trợ lý Tần không gọi điện về báo có lịch phát sinh, vậy chắc là ngài ấy có về.”
Nếu Phó Cẩm Hành phải dự tiệc xã giao hoặc tăng ca thì Tần Chu sẽ gọi điện về báo để dì giúp việc không cần chuẩn bị gì nhiều. Nếu như không gọi thì chắc là sẽ về.
Quả nhiên chẳng qua bao lâu, khi Diệp Lâm Tây đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa thì nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài.
Cô cố tình không nhìn ra.
Mà đợi đến khi có tiếng bước chân tiến gần đến cửa, cô mới từ từ ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại.
Phó Cẩm Hành đứng ở đầu kia của sofa, dơ tay cởi cúc áo Vest, vừa hay Diệp Lâm Tây nhìn thấy cảnh này, cô căng thẳng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Sau khi hỏi, cô mới nhận ra rằng mình đã phản ứng hơi quá.
Phó Cẩm Hành cũng nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của cô, không khỏi mỉm cười, từ từ cởi áo khoác của mình.
Sau khi ném chiếc áo vest lên tay ghế sofa, mới mở miệng: “Em muốn thế nào?”
Yết hầu anh khẽ di chuyển và giọng nói đem theo sự mơ hồ đến khó hiểu.
Cho dù vừa rồi anh không có ý gì, nhưng xem ra hiện tại đúng là đã có một chút chút rồi.
Diệp Lâm Tây: “Không có gì sao anh lại cởi áo?”
Quan trọng hơn là còn giải phóng cái này cái kia…
Phó Cẩm Hành bị chọc đến bật cười: “Tôi vừa về nhà, đến cái áo khoác cũng không được cởi nữa hay sao?”
Trong vấn đề trả đũa, Diệp Lâm Tây vốn đã tu luyện đến trình độ siêu phàm rồi, nên cô không cảm thấy xấu hổ, thay vào đó bắt đầu nhỏ giọng nói: “Cởi áo thì cũng nên về phòng rồi hãy cởi, ngộ nhỡ dì từ phòng bếp đi ra thì sao, anh nên tôn trọng người khác chứ.”
Ai không biết sẽ nghĩ rằng anh đã đứng trong phòng khách lột sạch luôn rồi quá.
Dĩ nhiên, Phó Cẩm Hành cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, lần này chỉ lộ ra ý cười trong mắt, chứ không nói gì. Nhưng vẻ mặt khó lường của anh ta càng ngày càng khiêu khích Diệp Lâm Tây.
Cô nói tiếp: “Anh cười là có ý gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi nói cho anh biết, vốn dĩ vẫn đề cởi quần áo lung tung khắp nơi của anh nên được thay đổi, anh còn…”
Giọng cô đột nhiên bị chặn lại.
Người đàn ông vỗn đang đứng ở đầu kia của ghế sofa, bước vài bước tới gần, vươn tay giữ chặt cằm cô sau đó hơi cúi người hôn lên môi cô, chặn đứng âm thanh đang chuẩn bị phát ra khỏi đầu lưỡi.
Diệp Lâm Tây ngồi trên sô pha, hơi nghiêng đầu.
Cô vẫn ôm chiếc gối trong tay, một lúc sau, bàn tay cô nắm chặt mép gối.
Chặt tới mức các ngón tay gần như trắng bệch.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lâm Tây mới được thả ra, hơi thở gấp gáp, không khỏi hổn hển.
Phó Cẩm Hành vươn tay nhéo nhẹ má cô, khẽ cười: “Đã lâu vậy rồi, vẫn không biết cách thay đổi nhịp thở của mình.”
Giọng nói thoải mái và có chút giễu cợt của anh ta làm cho Diệp Lâm Tây vốn đang bối rối, đột nhiên tỉnh lại, sau đó lập tức tức giận.
Tên đàn ông chó này sao lại như một tay lão làng trong tình trường thế này.
Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, khẽ hừ: “Anh khá là điêu luyện đó.”
Ngữ điệu chua chát phát ra theo câu nói.
Phó Cẩm Hành khựng lại: “Khả năng học tập của tôi tương đối tốt.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Không biết xấu hổ.
Nhưng cô cũng không tiếp tục truy cứu tới cùng, nếu như thực sự hỏi về lịch sử tình trường của tên đàn ông chó này trước khi kết hôn thì có vẻ như cô đang quan tâm đến anh ta hơi nhiều. Hừm, làm gì có ai không có người yêu cũ chứ?
Đột nhiên nghĩ tới điều đó, Diệp Lâm Tây lại vô cớ tức giận.
Cô thực sự không có này.
Tức chết đi được!
Lúc này Phó Cẩm Hành đã xoay người đi lên lầu, khi đi đến cầu thang anh quay đầu lại thì thấy Diệp Lâm Tây đang dơ tay đấm vào chiếc gối ôm vài cái.
Anh khẽ nâng khóe miệng, nở nụ cười.
*
Khi hai người đang ăn, Diệp Lâm Tây gẩy gẩy gót gót, có một chút thức ăn trong miệng mà phải nhai đến mấy chục lần mới nuốt xuống.
Mặc dù Phó Cẩm Hành ăn rất ngon miệng, nhưng anh không thể không cau mày khi nhìn cô ăn như thế. Diệp Lâm Tây vẫn không biết điều đó, bởi vì trong khi ăn cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Lâm Tây,” Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng gọi cô.
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
Cô nhìn sang, nhưng người bên kia lại có biểu hiện như thể “Tôi cho em một ánh mắt, em tự mình lĩnh hội đi”, Diệp Lâm Tây lười chẳng thèm đoán suy nghĩ của anh ta, cô là vợ chứ không phải là nhân viên của anh ta.
Không cần thiết phải nơm nớp lo sợ như vậy.
Vì vậy, cô vừa ăn vừa tiếp tục nhìn xuống điện thoại.
Phó Cẩm Hành: “Em là con nít à? Ăn cơm còn phải nghịch điện thoại.”
Diệp Lâm Tây thấy người đàn ông chó này dường như không thể nói chuyện mà không dùng tới kỹ năng chế nhạo, nếu quan tâm đến cô thì chỉ cần nói là đủ, còn phải vòng vo mỉa mai rằng cô có ăn uống cho đàng hoàng không thì bảo.
Cô dứt khoát buông đũa xuống: “Tôi đang làm việc.”
Phó Cẩm Hành: “Trái đất sẽ chẳng thể dừng quay ngay lập tức đâu.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô ném điện thoại xuống bàn kêu bộp một tiếng, thậm chí còn không thèm nhướng mày với người đàn ông đang ngồi đối diện.
Phó Cẩm Hành vươn tay đặt một con tôm vào bát cô: “Món tôm Long Tĩnh hôm hay không tệ.”
Diệp Lâm Tây phàn nàn: “Anh nghĩ là tôi đang nghịch điện thoại sao? Tôi là vì đang muốn cứu người được chưa?”
Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng coi như nể mặt cô hỏi: “Cứu mạng ai?”
Diệp Lâm Tây ngước mắt nhìn anh ta, vốn dĩ không muốn nói gì, nhưng chuyện xảy ra với gia đình Vương Văn Lượng hôm nay vẫn khiến cô muốn kể lể một chút, cô nói: “Hôm nay tôi đến gặp khách hàng, phát hiện đối phương thực sự rất khổ sở. Chưa kể đến việc anh ta bị tai nạn xe phải nhập viện, mà con gái anh ta cũng được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩn sinh khi mới một tuổi, bây giờ đến tiền làm phẫu thuật cũng không có.”
Đáng thương nhất là họ thậm chí không có tiền mua sữa bột cho con.
Diệp Lâm Tây không nói ra điều này, chủ yếu là vì cô không muốn nhắc đến việc mình nhờ tài xế mua sữa bột đem đến cho họ.
Nghĩ đến đây, cô không thể nuốt trôi đồ ăn nữa.
Cô nói: “Trước đây có thể là đã từng nghe qua, nhưng giữa việc nghe qua và tận mắt chứng kiến quả thực không giống nhau.”
Giống như việc cả thế giới đã nghe kể về sự bi thảm của cái nghèo và cái đói mà trẻ em ở Châu Phi phải đối mặt. Trước đó, có một thông tin cho rằng, để dỗ những đứa con đang trong cơn đói cuả mình, một người mẹ đã phải nhặt đá về luộc cho chúng có thêm chút hy vọng.
Đủ loại tin tức khó tin nhưng với nhiều người đó chỉ cậu chuyện thoáng qua mà thôi.
Diệp Lâm Tây cũng không phải ngoại lệ.
Trên thực tế, cô cũng tham gia nhiều bữa tiệc từ thiện hàng năm, tại những bữa tiệc đó, cô đều sẽ hào phóng quyên góp tiền cho trẻ em châu Phi hoặc trẻ em nghèo miền núi. Nhưng cô và những người khốn khổ đó, như thể được ngăn cách bởi hai thế giới vậy. Nó quá xa xôi, cô không thể thực sự hiểu được những gì họ đã và đang phải nếm trải.
Còn Tào Vân cẩn thận dốc lon sữa bột vào trong bình xem như là chút sữa bột cuối cùng và điều đó đã thực sự chọc thủng lớp rào chắn ngăn cách của Diệp Lâm Tây. Cô thực sự phát hiện ra rằng thực ra họ luôn sống trong cùng một thế giới. Chính sự chân thật như vậy đã khiến cô khao khát làm được điều gì đó cho gia đình họ.
Phó Cẩm Hành nhìn cô, một lúc lâu không lên tiếng.
Trên thực tế, Diệp Lâm Tây có rất nhiều tật xấu mà ai cũng có thể nhìn ra. Tính tình kiêu ngạo, thích dương oai, tự cao tự đại, mắc bệnh công chúa vô cùng khó coi, cả người giống như một cô công chúa nhỏ được nuôi trong lống kính. Rõ ràng là hơn 20 tuổi, nhưng đôi khi lại ngây ngô khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lúc này, cô dường như đã nhẹ nhàng bước một chân lên mặt đất hiện thực. Phó Cẩm Hành thực sự không biết liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu đối với cô.
Nhưng hiện tại cô đang ôm lấy mặt và nhẹ giọng nói.
“Phó Cẩm Hành, tôi thực sự muốn làm điều gì đó giúp bọn họ.”
Chân thành lại pha lẫn chút bướng bỉnh như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười và ngây thơ.
Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Nếu muốn làm thì cứ cố gắng làm, ít nhất thì em cũng có khả năng giúp họ thay đổi tình trạng khó khăn hiện tại, nhưng đừng tạo áp lực cho mình, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
Diệp Lâm Tây chớp mắt.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Rốt cuộc thì hôm nay anh đã nói được chút tiếng người rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt có chút thay đổi của người đàn ông đối diện, Diệp Lâm Tây hơi cứng lại.
Làm sao cô có thể nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng cơ chứ?
Cô tỏ vẻ hối lỗi, biểu thị lần sau sẽ hết sức chú ý.
*
Thật đáng tiếng là với lòng báo thù mạnh mẽ của tên đàn ông chó đó sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho cô. Vốn cứ tưởng trong bữa tối có buột miệng nó ra điều gì đó không hay thì mọi người vẫn có thể cho qua một cách bình yên.
Kết quả, điều mà Diệp Lâm Tây không ngờ tới là đến giờ đi ngủ, khi cô đang đọc tài liệu, thì đội nhiên cổ cô bị một bàn tay cọ nhẹ lên, cô quay lại nhìn Phó Cẩm Hành.
Anh ta vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, đen bóng. Mái tóc ngắn bình thường luôn được chải chuốt gọn gàng, lúc này có vài sợi tùy ý vương trên trán.
Có một kiểu gợi cảm giản dị.
Đôi mắt đen láy của Diệp Lâm Tây mở to khó hiểu: “Sao thế?”
Nhưng cô vừa dứt lời thì cả người đã bị kéo dậy, Phó Cẩm Hành trực tiếp đè cô lên tủ quần áo phía sau, anh cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở gấp gáp, nụ hôn triền miên không dứt, như bao bọc không một kẽ hở khiến cô không thể thoát ra.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang để lòng bàn tay trước ngực anh, muốn đẩy anh ta ra. Nhưng người này có thể được coi là một bậc thầy khêu gợi cảm xúc, mới có chút đó thôi đã hôn cô đến mức mềm nhũn chân tay.
Khi hai người cách xa nhau một chút, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, đáy lòng như vỡ vụn từng chút từng chút một.
Phó Cẩm Hành bế cô tới giường mới cúi đầu hôn lên cổ cô, nụ hôn như thể cắn xé, không hề kiềm chế. Diệp Lâm Tây sợ sẽ để lại dấu vết trên cổ, ngày mai chẳng dám ra đường gặp ai nên muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng tay cô đã bị anh dễ dàng nắm lấy, nụ hôn mỗi lúc một sâu. Cuối cùng cho đến khi cô từ bỏ kháng cự, trong lòng chợt lóe lên một tia nghi ngờ.
Trước giờ ham muốn của anh ta đâu có mãnh liệt như vậy.
Đặc biệt là sau khi kết hôn, cô lại sang Mỹ tiếp tục học tập.
Tại sao sau khi về nước, anh ta dường như đã bù đắp đủ những gì thiếu thốn trong ba mươi năm cuộc đời vậy, mỗi lần đều muốn làm cô tới chết mới thôi.
Nhưng Diệp Lâm Tây phải thừa nhận rằng có vẻ như cô càng ngày càng nghiện cảm giác này. Nhất là khi một người đàn ông luôn bình tĩnh tự chủ, nhưng lúc này tiếng thở dốc của anh ta vang lên bên tai cô ngày càng trở nên nặng nề.
Cảm giác thực sự không tồi.
*
Quả nhiên, cổ Diệp Lâm Tây vào ngày hôm sau chẳng thể nhìn nổi, vì vậy cô đã cố ý mặc một chiếc váy cao cổ, không tay đi làm. Bây giờ đã gần đến giữa hè, tuy rằng chiếc váy này đẹp thì có đẹp thật đó, nhưng ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy chẳng khác nào cô đang lạy ông tôi ở bụi này.
Đến Giang Gia Kỳ khi nhìn thấy cũng không khỏi châm chọc vài câu.
Dù sao thì nói đi nói lại hàm ý cũng chỉ là: có người nào đó chẳng biết xấu hổ.
Nếu như Diệp Lâm Tây không bận liên hệ với bên công ty bảo hiểm nhân thọ Chính An thì cô thực sự muốn vả vào cái bản mặt của cô ta vài cái, khiến cô ta có muốn chạy cũng không kịp.
Thái độ của công ty bảo hiểm vẫn như trước, hơn nữa cũng rất rõ ràng.
Hòa giải là không thể và tìm luật sư cũng vô ích.
Hoặc trực tiếp đến tòa án để khởi kiện.
Diệp Lâm Tây đương nhiên biết khởi tố là bước cuối cùng, cho dù là khởi tố, cô cũng thực sự phải tìm ra chứng cứ.
Vì vậy, chiều hôm đó, trước tiên cô đến sở cảnh sát giao thông để lấy lại hồ sơ cảnh sát của Vương Văn Lượng vào ngày xảy ra tai nạn. Bên phía cảnh sát giao thông tỏ ra khá hợp tác, biết cô là Luật sư nên họ cho cô xem kết quả ngay trong ngày.
Nhưng cảnh sát cũng nói rằng máy camera hành trình trên xe Vương Văn Lượng bị hư hỏng, nên không ai biết con mèo hoang từ miệng anh ta nói ra có tồn tại thật hay không.
Tai nạn giao thông kiểu này xảy ra hàng ngày ở thành phố. Do đó, vì thiếu bằng chứng nên cuộc điều tra cuối cùng sẽ chẳng được giải quyết.
Diệp Lâm Tây vẫn không bỏ cuộc, đích thân tới hiện trường vụ tai nạn. Nơi này khá hẻo lánh, xung quanh là các khu tập thể cũ, ngã tư này vẫn chưa được lắp đặt camera giao thông, nghe nói gần đây có một lô thiết bị lỗi thời sắp được thay thế. Bởi vì khu vực này quá hẻo lánh và bình thường không có nhiều phương tiện đi lại, vì vậy nó đã trở thành khu vực đầu tiên được thay đổi thiết bị.
Vì vậy, vụ tai nạn giao thông hôm đó thiếu mất bằng chứng ghi hình.
Cuối cùng, Diệp Lâm Tây đưa mắt nhìn sang dãy cửa hàng bên kia đường, vì là cửa hàng đối diện với đường phố nên có người lắp camera.
Vì vậy, cô quyết định thử vận may của mình.
Con phố này tuy không dài nhưng do ít cửa hàng mặt đường, tổng cộng chỉ có hơn chục gian hàng mà thôi.
Với thái độ cực kỳ cố gắng, Diệp Lâm Tây bắt đầu tìm kiếm từ người đầu tiên. Việc thu thập chứng cứ của Luật sư rất chuyên nghiệp, nhưng có một số chứng cứ phải mất nhiều thời gian, tâm sức, công sức mới tìm ra được chút chứng cứ chính xác nhất từ biển cả mênh mông.
Vì liên lạc với người bán hàng và mất khá nhiều thời gian xem lại video nên Diệp Lâm Tây không chú ý tới thời gian trôi qua.
Khi đến nhà cuối cùng, giọng cô đã hơi khàn khàn.
Đây là một siêu thị nhỏ với hàng loạt hàng hóa rực rỡ trên kệ, bà chủ ngồi sau quầy và một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây đang chiếu trên máy tính.
Diệp Lâm Tây: “Xin chào, tôi muốn hỏi ở đây có lắp đặt camera giám sát không?”
Bà chủ nhàn nhã ngẩng đầu: “Không mua gì sao?”
Diệp Lâm Tây từ trước đến nay chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, lúc này cũng có chút bối rối, nhưng vẫn kiên quyết lễ phép nói: “Chị có ấn tượng gì về vụ tai nạn xe cộ đối diện bên đường khoảng một tháng trước không? Vì nhu cầu của vụ án, tôi muốn xem qua một chút camera giám sát của chị.”
Bà chủ nhìn cô đánh giá một hồi, rồi nói: “Không có.”
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, định quay người rời đi, nhưng vừa đi tới cửa liền nhìn thấy trên khung cửa có tia ánh đèn đỏ.
Camera giám sát.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn thấy camera hướng ra ngoài mặt đường, quay lại hỏi: “Camera trước của là quay thẳng được sang bên đường đúng không? Có thể cho tôi xem lại video được chứ?”
“Tôi nói này, cô làm sao thế? Cũng chẳng phải là cảnh sát, cô nói cho cô xem thì tôi phải cho à? Nếu không mua gì thì nhanh đi đi, đừng làm ảnh hưởng việc buôn bán của tôi.”
Mặc dù những cửa hàng trước đó Diệp Lâm Tây đã ghé, tuy rằng lúc đầu cô có chút không hiểu, nhưng sau khi trao đổi với đối phương, cuối cùng người ta cũng vẫn sẵn lòng cho cô xem đoạn video.
Nhưng không ngờ rằng chủ cửa hàng này đặc biệt bất hợp tác.
Đầu óc đang mệt mỏi của cô có chút choáng váng, nhưng khi nghe thấy những lời lạnh lùng như vậy, đôi mắt đột nhiên tối sầm.
Cô đứng yên tại chỗ, có cảm giác chóng mặt quay cuồng.
Cô chống tay lên mặt bàn kính tại quầy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, kết quả người bán hàng thực sự ngoan cố lải nhải: “Tôi nói này, cô không phải muốn ở đây ăn vạ tôi đấy chứ? Dù sao thì video cũng chẳng có, cô mau đi đi.”
“Luật sư cũng vô dụng, thích kiểm tra camera của tôi thì kiểm tra à? Tôi còn phải kiếm ăn.”
“Thanh niên trẻ bây giờ đúng là mặt dày.”
Diệp Lâm khẽ nghiến răng, vừa định quay đầu lại xem làm sao để có thể chặn họng đối phương, thì sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, chắc là có người vào cửa hàng mua đồ.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền nhìn thấy bàn tay trắng trẻo mảnh mai đang cầm một xấp tiền giấy màu đỏ và đặt nó trên quầy kính.
Diệp Lâm Tây theo tay nhìn lên.
Liền thấy một người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm lúc này đang đối mặt với bà chủ bán hàng mập mạp: “Cho cô ấy xem video.”
Khi Diệp Lâm Tây máy móc quay đầu nhìn về phía bà chủ bán hàng phía đối diện, đối phương dường như đang rất sốc.
Một giây tiếp theo, ngón tay của người đàn ông lại gõ hai lần vào xấp tiền giấy.
“Và xin lỗi.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng nhịp tim càng lúc càng dồn dập.
Chắc cô điên mất rồi.
Đúng, điên thật rồi!
Cô thực sự cảm thấy Phó Cẩm Hành đẹp như một vị tiên giáng trần!
Cô thuận miệng hỏi: “Bọn họ làm gì thế?”
Dì giúp việc ra đón cô nói: “Chẳng phải mấy ngày trước Phó tổng gọi người đến thiết kế lại phòng để quần áo của cô sao, hôm nay có người bên thiết kế đến đo lại diện tích phòng. Họ nói là để nới rộng thêm phòng để quần áo.”
Diệp Lâm Tây đương nhiên nhớ lời hứa mà Phó Cẩm Hành nói với cô ở trường đua ngựa. Tuy nhiên dạo gần đây cô mải bận việc mà quên mất, không ngờ anh ta vẫn để tâm tới.
Vì vậy Diệp Lâm Tây không nhịn được khẽ nhoẻn miệng cười.
Thấy tâm trạng cô vui vẻ, dì giúp việc cũng nói nhiều hơn, hầu hết đều là hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.
Diệp Lâm Tây quay đầu lại hỏi: “Chồng con có về ăn cơm không?”
Dì giúp việc: “Trợ lý Tần không gọi điện về báo có lịch phát sinh, vậy chắc là ngài ấy có về.”
Nếu Phó Cẩm Hành phải dự tiệc xã giao hoặc tăng ca thì Tần Chu sẽ gọi điện về báo để dì giúp việc không cần chuẩn bị gì nhiều. Nếu như không gọi thì chắc là sẽ về.
Quả nhiên chẳng qua bao lâu, khi Diệp Lâm Tây đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sofa thì nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài.
Cô cố tình không nhìn ra.
Mà đợi đến khi có tiếng bước chân tiến gần đến cửa, cô mới từ từ ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại.
Phó Cẩm Hành đứng ở đầu kia của sofa, dơ tay cởi cúc áo Vest, vừa hay Diệp Lâm Tây nhìn thấy cảnh này, cô căng thẳng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Sau khi hỏi, cô mới nhận ra rằng mình đã phản ứng hơi quá.
Phó Cẩm Hành cũng nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của cô, không khỏi mỉm cười, từ từ cởi áo khoác của mình.
Sau khi ném chiếc áo vest lên tay ghế sofa, mới mở miệng: “Em muốn thế nào?”
Yết hầu anh khẽ di chuyển và giọng nói đem theo sự mơ hồ đến khó hiểu.
Cho dù vừa rồi anh không có ý gì, nhưng xem ra hiện tại đúng là đã có một chút chút rồi.
Diệp Lâm Tây: “Không có gì sao anh lại cởi áo?”
Quan trọng hơn là còn giải phóng cái này cái kia…
Phó Cẩm Hành bị chọc đến bật cười: “Tôi vừa về nhà, đến cái áo khoác cũng không được cởi nữa hay sao?”
Trong vấn đề trả đũa, Diệp Lâm Tây vốn đã tu luyện đến trình độ siêu phàm rồi, nên cô không cảm thấy xấu hổ, thay vào đó bắt đầu nhỏ giọng nói: “Cởi áo thì cũng nên về phòng rồi hãy cởi, ngộ nhỡ dì từ phòng bếp đi ra thì sao, anh nên tôn trọng người khác chứ.”
Ai không biết sẽ nghĩ rằng anh đã đứng trong phòng khách lột sạch luôn rồi quá.
Dĩ nhiên, Phó Cẩm Hành cúi đầu, rũ mắt nhìn cô, lần này chỉ lộ ra ý cười trong mắt, chứ không nói gì. Nhưng vẻ mặt khó lường của anh ta càng ngày càng khiêu khích Diệp Lâm Tây.
Cô nói tiếp: “Anh cười là có ý gì, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi nói cho anh biết, vốn dĩ vẫn đề cởi quần áo lung tung khắp nơi của anh nên được thay đổi, anh còn…”
Giọng cô đột nhiên bị chặn lại.
Người đàn ông vỗn đang đứng ở đầu kia của ghế sofa, bước vài bước tới gần, vươn tay giữ chặt cằm cô sau đó hơi cúi người hôn lên môi cô, chặn đứng âm thanh đang chuẩn bị phát ra khỏi đầu lưỡi.
Diệp Lâm Tây ngồi trên sô pha, hơi nghiêng đầu.
Cô vẫn ôm chiếc gối trong tay, một lúc sau, bàn tay cô nắm chặt mép gối.
Chặt tới mức các ngón tay gần như trắng bệch.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lâm Tây mới được thả ra, hơi thở gấp gáp, không khỏi hổn hển.
Phó Cẩm Hành vươn tay nhéo nhẹ má cô, khẽ cười: “Đã lâu vậy rồi, vẫn không biết cách thay đổi nhịp thở của mình.”
Giọng nói thoải mái và có chút giễu cợt của anh ta làm cho Diệp Lâm Tây vốn đang bối rối, đột nhiên tỉnh lại, sau đó lập tức tức giận.
Tên đàn ông chó này sao lại như một tay lão làng trong tình trường thế này.
Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, khẽ hừ: “Anh khá là điêu luyện đó.”
Ngữ điệu chua chát phát ra theo câu nói.
Phó Cẩm Hành khựng lại: “Khả năng học tập của tôi tương đối tốt.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Không biết xấu hổ.
Nhưng cô cũng không tiếp tục truy cứu tới cùng, nếu như thực sự hỏi về lịch sử tình trường của tên đàn ông chó này trước khi kết hôn thì có vẻ như cô đang quan tâm đến anh ta hơi nhiều. Hừm, làm gì có ai không có người yêu cũ chứ?
Đột nhiên nghĩ tới điều đó, Diệp Lâm Tây lại vô cớ tức giận.
Cô thực sự không có này.
Tức chết đi được!
Lúc này Phó Cẩm Hành đã xoay người đi lên lầu, khi đi đến cầu thang anh quay đầu lại thì thấy Diệp Lâm Tây đang dơ tay đấm vào chiếc gối ôm vài cái.
Anh khẽ nâng khóe miệng, nở nụ cười.
*
Khi hai người đang ăn, Diệp Lâm Tây gẩy gẩy gót gót, có một chút thức ăn trong miệng mà phải nhai đến mấy chục lần mới nuốt xuống.
Mặc dù Phó Cẩm Hành ăn rất ngon miệng, nhưng anh không thể không cau mày khi nhìn cô ăn như thế. Diệp Lâm Tây vẫn không biết điều đó, bởi vì trong khi ăn cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Lâm Tây,” Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng gọi cô.
Diệp Lâm Tây: “Hả?”
Cô nhìn sang, nhưng người bên kia lại có biểu hiện như thể “Tôi cho em một ánh mắt, em tự mình lĩnh hội đi”, Diệp Lâm Tây lười chẳng thèm đoán suy nghĩ của anh ta, cô là vợ chứ không phải là nhân viên của anh ta.
Không cần thiết phải nơm nớp lo sợ như vậy.
Vì vậy, cô vừa ăn vừa tiếp tục nhìn xuống điện thoại.
Phó Cẩm Hành: “Em là con nít à? Ăn cơm còn phải nghịch điện thoại.”
Diệp Lâm Tây thấy người đàn ông chó này dường như không thể nói chuyện mà không dùng tới kỹ năng chế nhạo, nếu quan tâm đến cô thì chỉ cần nói là đủ, còn phải vòng vo mỉa mai rằng cô có ăn uống cho đàng hoàng không thì bảo.
Cô dứt khoát buông đũa xuống: “Tôi đang làm việc.”
Phó Cẩm Hành: “Trái đất sẽ chẳng thể dừng quay ngay lập tức đâu.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô ném điện thoại xuống bàn kêu bộp một tiếng, thậm chí còn không thèm nhướng mày với người đàn ông đang ngồi đối diện.
Phó Cẩm Hành vươn tay đặt một con tôm vào bát cô: “Món tôm Long Tĩnh hôm hay không tệ.”
Diệp Lâm Tây phàn nàn: “Anh nghĩ là tôi đang nghịch điện thoại sao? Tôi là vì đang muốn cứu người được chưa?”
Cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng coi như nể mặt cô hỏi: “Cứu mạng ai?”
Diệp Lâm Tây ngước mắt nhìn anh ta, vốn dĩ không muốn nói gì, nhưng chuyện xảy ra với gia đình Vương Văn Lượng hôm nay vẫn khiến cô muốn kể lể một chút, cô nói: “Hôm nay tôi đến gặp khách hàng, phát hiện đối phương thực sự rất khổ sở. Chưa kể đến việc anh ta bị tai nạn xe phải nhập viện, mà con gái anh ta cũng được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩn sinh khi mới một tuổi, bây giờ đến tiền làm phẫu thuật cũng không có.”
Đáng thương nhất là họ thậm chí không có tiền mua sữa bột cho con.
Diệp Lâm Tây không nói ra điều này, chủ yếu là vì cô không muốn nhắc đến việc mình nhờ tài xế mua sữa bột đem đến cho họ.
Nghĩ đến đây, cô không thể nuốt trôi đồ ăn nữa.
Cô nói: “Trước đây có thể là đã từng nghe qua, nhưng giữa việc nghe qua và tận mắt chứng kiến quả thực không giống nhau.”
Giống như việc cả thế giới đã nghe kể về sự bi thảm của cái nghèo và cái đói mà trẻ em ở Châu Phi phải đối mặt. Trước đó, có một thông tin cho rằng, để dỗ những đứa con đang trong cơn đói cuả mình, một người mẹ đã phải nhặt đá về luộc cho chúng có thêm chút hy vọng.
Đủ loại tin tức khó tin nhưng với nhiều người đó chỉ cậu chuyện thoáng qua mà thôi.
Diệp Lâm Tây cũng không phải ngoại lệ.
Trên thực tế, cô cũng tham gia nhiều bữa tiệc từ thiện hàng năm, tại những bữa tiệc đó, cô đều sẽ hào phóng quyên góp tiền cho trẻ em châu Phi hoặc trẻ em nghèo miền núi. Nhưng cô và những người khốn khổ đó, như thể được ngăn cách bởi hai thế giới vậy. Nó quá xa xôi, cô không thể thực sự hiểu được những gì họ đã và đang phải nếm trải.
Còn Tào Vân cẩn thận dốc lon sữa bột vào trong bình xem như là chút sữa bột cuối cùng và điều đó đã thực sự chọc thủng lớp rào chắn ngăn cách của Diệp Lâm Tây. Cô thực sự phát hiện ra rằng thực ra họ luôn sống trong cùng một thế giới. Chính sự chân thật như vậy đã khiến cô khao khát làm được điều gì đó cho gia đình họ.
Phó Cẩm Hành nhìn cô, một lúc lâu không lên tiếng.
Trên thực tế, Diệp Lâm Tây có rất nhiều tật xấu mà ai cũng có thể nhìn ra. Tính tình kiêu ngạo, thích dương oai, tự cao tự đại, mắc bệnh công chúa vô cùng khó coi, cả người giống như một cô công chúa nhỏ được nuôi trong lống kính. Rõ ràng là hơn 20 tuổi, nhưng đôi khi lại ngây ngô khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Lúc này, cô dường như đã nhẹ nhàng bước một chân lên mặt đất hiện thực. Phó Cẩm Hành thực sự không biết liệu sự thay đổi này là tốt hay xấu đối với cô.
Nhưng hiện tại cô đang ôm lấy mặt và nhẹ giọng nói.
“Phó Cẩm Hành, tôi thực sự muốn làm điều gì đó giúp bọn họ.”
Chân thành lại pha lẫn chút bướng bỉnh như vậy, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn cười và ngây thơ.
Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Nếu muốn làm thì cứ cố gắng làm, ít nhất thì em cũng có khả năng giúp họ thay đổi tình trạng khó khăn hiện tại, nhưng đừng tạo áp lực cho mình, chỉ cần cố gắng hết sức là được.”
Diệp Lâm Tây chớp mắt.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Rốt cuộc thì hôm nay anh đã nói được chút tiếng người rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt có chút thay đổi của người đàn ông đối diện, Diệp Lâm Tây hơi cứng lại.
Làm sao cô có thể nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng cơ chứ?
Cô tỏ vẻ hối lỗi, biểu thị lần sau sẽ hết sức chú ý.
*
Thật đáng tiếng là với lòng báo thù mạnh mẽ của tên đàn ông chó đó sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho cô. Vốn cứ tưởng trong bữa tối có buột miệng nó ra điều gì đó không hay thì mọi người vẫn có thể cho qua một cách bình yên.
Kết quả, điều mà Diệp Lâm Tây không ngờ tới là đến giờ đi ngủ, khi cô đang đọc tài liệu, thì đội nhiên cổ cô bị một bàn tay cọ nhẹ lên, cô quay lại nhìn Phó Cẩm Hành.
Anh ta vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, đen bóng. Mái tóc ngắn bình thường luôn được chải chuốt gọn gàng, lúc này có vài sợi tùy ý vương trên trán.
Có một kiểu gợi cảm giản dị.
Đôi mắt đen láy của Diệp Lâm Tây mở to khó hiểu: “Sao thế?”
Nhưng cô vừa dứt lời thì cả người đã bị kéo dậy, Phó Cẩm Hành trực tiếp đè cô lên tủ quần áo phía sau, anh cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở gấp gáp, nụ hôn triền miên không dứt, như bao bọc không một kẽ hở khiến cô không thể thoát ra.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang để lòng bàn tay trước ngực anh, muốn đẩy anh ta ra. Nhưng người này có thể được coi là một bậc thầy khêu gợi cảm xúc, mới có chút đó thôi đã hôn cô đến mức mềm nhũn chân tay.
Khi hai người cách xa nhau một chút, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, đáy lòng như vỡ vụn từng chút từng chút một.
Phó Cẩm Hành bế cô tới giường mới cúi đầu hôn lên cổ cô, nụ hôn như thể cắn xé, không hề kiềm chế. Diệp Lâm Tây sợ sẽ để lại dấu vết trên cổ, ngày mai chẳng dám ra đường gặp ai nên muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng tay cô đã bị anh dễ dàng nắm lấy, nụ hôn mỗi lúc một sâu. Cuối cùng cho đến khi cô từ bỏ kháng cự, trong lòng chợt lóe lên một tia nghi ngờ.
Trước giờ ham muốn của anh ta đâu có mãnh liệt như vậy.
Đặc biệt là sau khi kết hôn, cô lại sang Mỹ tiếp tục học tập.
Tại sao sau khi về nước, anh ta dường như đã bù đắp đủ những gì thiếu thốn trong ba mươi năm cuộc đời vậy, mỗi lần đều muốn làm cô tới chết mới thôi.
Nhưng Diệp Lâm Tây phải thừa nhận rằng có vẻ như cô càng ngày càng nghiện cảm giác này. Nhất là khi một người đàn ông luôn bình tĩnh tự chủ, nhưng lúc này tiếng thở dốc của anh ta vang lên bên tai cô ngày càng trở nên nặng nề.
Cảm giác thực sự không tồi.
*
Quả nhiên, cổ Diệp Lâm Tây vào ngày hôm sau chẳng thể nhìn nổi, vì vậy cô đã cố ý mặc một chiếc váy cao cổ, không tay đi làm. Bây giờ đã gần đến giữa hè, tuy rằng chiếc váy này đẹp thì có đẹp thật đó, nhưng ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy chẳng khác nào cô đang lạy ông tôi ở bụi này.
Đến Giang Gia Kỳ khi nhìn thấy cũng không khỏi châm chọc vài câu.
Dù sao thì nói đi nói lại hàm ý cũng chỉ là: có người nào đó chẳng biết xấu hổ.
Nếu như Diệp Lâm Tây không bận liên hệ với bên công ty bảo hiểm nhân thọ Chính An thì cô thực sự muốn vả vào cái bản mặt của cô ta vài cái, khiến cô ta có muốn chạy cũng không kịp.
Thái độ của công ty bảo hiểm vẫn như trước, hơn nữa cũng rất rõ ràng.
Hòa giải là không thể và tìm luật sư cũng vô ích.
Hoặc trực tiếp đến tòa án để khởi kiện.
Diệp Lâm Tây đương nhiên biết khởi tố là bước cuối cùng, cho dù là khởi tố, cô cũng thực sự phải tìm ra chứng cứ.
Vì vậy, chiều hôm đó, trước tiên cô đến sở cảnh sát giao thông để lấy lại hồ sơ cảnh sát của Vương Văn Lượng vào ngày xảy ra tai nạn. Bên phía cảnh sát giao thông tỏ ra khá hợp tác, biết cô là Luật sư nên họ cho cô xem kết quả ngay trong ngày.
Nhưng cảnh sát cũng nói rằng máy camera hành trình trên xe Vương Văn Lượng bị hư hỏng, nên không ai biết con mèo hoang từ miệng anh ta nói ra có tồn tại thật hay không.
Tai nạn giao thông kiểu này xảy ra hàng ngày ở thành phố. Do đó, vì thiếu bằng chứng nên cuộc điều tra cuối cùng sẽ chẳng được giải quyết.
Diệp Lâm Tây vẫn không bỏ cuộc, đích thân tới hiện trường vụ tai nạn. Nơi này khá hẻo lánh, xung quanh là các khu tập thể cũ, ngã tư này vẫn chưa được lắp đặt camera giao thông, nghe nói gần đây có một lô thiết bị lỗi thời sắp được thay thế. Bởi vì khu vực này quá hẻo lánh và bình thường không có nhiều phương tiện đi lại, vì vậy nó đã trở thành khu vực đầu tiên được thay đổi thiết bị.
Vì vậy, vụ tai nạn giao thông hôm đó thiếu mất bằng chứng ghi hình.
Cuối cùng, Diệp Lâm Tây đưa mắt nhìn sang dãy cửa hàng bên kia đường, vì là cửa hàng đối diện với đường phố nên có người lắp camera.
Vì vậy, cô quyết định thử vận may của mình.
Con phố này tuy không dài nhưng do ít cửa hàng mặt đường, tổng cộng chỉ có hơn chục gian hàng mà thôi.
Với thái độ cực kỳ cố gắng, Diệp Lâm Tây bắt đầu tìm kiếm từ người đầu tiên. Việc thu thập chứng cứ của Luật sư rất chuyên nghiệp, nhưng có một số chứng cứ phải mất nhiều thời gian, tâm sức, công sức mới tìm ra được chút chứng cứ chính xác nhất từ biển cả mênh mông.
Vì liên lạc với người bán hàng và mất khá nhiều thời gian xem lại video nên Diệp Lâm Tây không chú ý tới thời gian trôi qua.
Khi đến nhà cuối cùng, giọng cô đã hơi khàn khàn.
Đây là một siêu thị nhỏ với hàng loạt hàng hóa rực rỡ trên kệ, bà chủ ngồi sau quầy và một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây đang chiếu trên máy tính.
Diệp Lâm Tây: “Xin chào, tôi muốn hỏi ở đây có lắp đặt camera giám sát không?”
Bà chủ nhàn nhã ngẩng đầu: “Không mua gì sao?”
Diệp Lâm Tây từ trước đến nay chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, lúc này cũng có chút bối rối, nhưng vẫn kiên quyết lễ phép nói: “Chị có ấn tượng gì về vụ tai nạn xe cộ đối diện bên đường khoảng một tháng trước không? Vì nhu cầu của vụ án, tôi muốn xem qua một chút camera giám sát của chị.”
Bà chủ nhìn cô đánh giá một hồi, rồi nói: “Không có.”
Diệp Lâm Tây hít sâu một hơi, định quay người rời đi, nhưng vừa đi tới cửa liền nhìn thấy trên khung cửa có tia ánh đèn đỏ.
Camera giám sát.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn thấy camera hướng ra ngoài mặt đường, quay lại hỏi: “Camera trước của là quay thẳng được sang bên đường đúng không? Có thể cho tôi xem lại video được chứ?”
“Tôi nói này, cô làm sao thế? Cũng chẳng phải là cảnh sát, cô nói cho cô xem thì tôi phải cho à? Nếu không mua gì thì nhanh đi đi, đừng làm ảnh hưởng việc buôn bán của tôi.”
Mặc dù những cửa hàng trước đó Diệp Lâm Tây đã ghé, tuy rằng lúc đầu cô có chút không hiểu, nhưng sau khi trao đổi với đối phương, cuối cùng người ta cũng vẫn sẵn lòng cho cô xem đoạn video.
Nhưng không ngờ rằng chủ cửa hàng này đặc biệt bất hợp tác.
Đầu óc đang mệt mỏi của cô có chút choáng váng, nhưng khi nghe thấy những lời lạnh lùng như vậy, đôi mắt đột nhiên tối sầm.
Cô đứng yên tại chỗ, có cảm giác chóng mặt quay cuồng.
Cô chống tay lên mặt bàn kính tại quầy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, kết quả người bán hàng thực sự ngoan cố lải nhải: “Tôi nói này, cô không phải muốn ở đây ăn vạ tôi đấy chứ? Dù sao thì video cũng chẳng có, cô mau đi đi.”
“Luật sư cũng vô dụng, thích kiểm tra camera của tôi thì kiểm tra à? Tôi còn phải kiếm ăn.”
“Thanh niên trẻ bây giờ đúng là mặt dày.”
Diệp Lâm khẽ nghiến răng, vừa định quay đầu lại xem làm sao để có thể chặn họng đối phương, thì sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, chắc là có người vào cửa hàng mua đồ.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền nhìn thấy bàn tay trắng trẻo mảnh mai đang cầm một xấp tiền giấy màu đỏ và đặt nó trên quầy kính.
Diệp Lâm Tây theo tay nhìn lên.
Liền thấy một người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm lúc này đang đối mặt với bà chủ bán hàng mập mạp: “Cho cô ấy xem video.”
Khi Diệp Lâm Tây máy móc quay đầu nhìn về phía bà chủ bán hàng phía đối diện, đối phương dường như đang rất sốc.
Một giây tiếp theo, ngón tay của người đàn ông lại gõ hai lần vào xấp tiền giấy.
“Và xin lỗi.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng nhịp tim càng lúc càng dồn dập.
Chắc cô điên mất rồi.
Đúng, điên thật rồi!
Cô thực sự cảm thấy Phó Cẩm Hành đẹp như một vị tiên giáng trần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.