Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
Chương 4
Tưởng Mục Đồng
06/04/2021
“Trên đời này tại sao lại có người nhỏ mọn như vậy được cơ chứ? Tớ thực sự không hiểu, chỉ là hai tấm vé thôi mà, đến hai tấm vé anh ta cũng không nỡ cho tớ, hơn nữa cậu không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta lúc đó đâu, tuyệt đối chính xác… Anh ta chính là chướng ngại vật lớn nhất trong cuộc đời tớ, nếu còn ở bên cạnh anh ta, chắc tớ chẳng thọ nổi mấy năm nữa quá. Loại người như vậy tại sao lại có vợ được chứ!!!”
Sau khi Phó Cẩm Hành rời đi, Diệp Lâm Tây vẫn còn đang run rẩy vì tức giận, Khương Lập Hạ lại gọi điện thoại tới, cô liền than thở như đậu đổ ống trúc*, hận không thể khiến người đàn ông kia chết không toàn thây.
*Đậu đổ ống trúc: là phép ẩn dụ một người nói ra tất cả sự thật mà không cần che giấu.
Lúc này Khương Lập Hạ mới biết, hóa ra trong phòng Diệp Lâm Tây thực sự có đàn ông, không phải là do cô ấy nghe nhầm. Chỉ có điều người đàn ông đó hóa ra lại là chồng cô.
Khương Lập Hạ hỏi: “Chồng cậu sao lại biết chuyện cậu về nước?”
“Đừng nói nữa”, Diệp Lâm Tây chán nản khi nhắc đến chuyện này, cô thực sự cảm thấy lần này trước khi về nước, mình đã quên không xem ngày. Cô cho rằng cái ngày cô lên máy bay chắc hẳn trên lịch sẽ viết câu: Ngày này không thích hợp ra đường. Nếu không thì tại sao làm việc gì cũng không thuận lợi như vậy chứ?
Diệp Lâm Tây kể với Khương Lập Hạ về cuộc gặp gỡ trong thang máy giữa cô và Phó Cẩm Hành khi cô trở về khách sạn đêm qua.
Khương Lập Hạ nghe xong những lời này, không khỏi sửng sốt hỏi: “Có khi nào anh ta biết cậu đang ở trong khách sạn đó, rồi cố ý làm cậu bất ngờ không?”
Khương Lập Hạ bắt đầu sử dụng trí tưởng tượng tuyệt vời như một nhà văn của mình.
Diệp Lâm Tây càu nhàu: “Cái cậu nói đến là tình tiết trong truyện ‘Bá đạo tổng tài và cô vợ nhỏ"”
Thật tiếc là cả cô ấy và Phó Cẩm Hành đều lấy phải kịch bản ‘Cặp vợ chồng giả tạo’. Người đã ngã xuống đất rồi, đến đứng lên cũng không đứng nổi.
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Khương Lập Hạ liền dỗ dành: “Như vậy đi, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu. Mặc dù tớ không quen biết những người trong công ty quản lý của Tề Tri Dật, nhưng trong ngành giải trí tớ cũng có chút tiếng tăm. Chỉ là bỏ qua những vị trí ngồi hàng đầu đi, cậu cũng biết rồi đấy, Dật Tể của chúng ta rất nổi tiếng còn gì.”
Đến nước này rồi mà Diệp Lâm Tây vẫn muốn yêu cầu vị trí hàng đầu, cô nói với giọng sầu não: “Vậy phiền cậu rồi.”
Khương Lập Hạ đưa cho cô thêm một ý kiến: “Nếu không cậu làm nũng chồng cậu đi, chỉ là hai tấm vé thôi mà, chẳng lẽ anh ta lại thật sự không cho cậu.”
“Anh ta chính là vậy, chính là một người xấu tính, vô lý, keo kiệt.”
Hơn nữa, bảo cô đi cầu xin Phó Cẩm Hành…
Cô! Diệp Lâm Tây! Cho dù chết cũng không thèm mở miệng!!!
Bởi vì cô là người có sĩ diện cực cao.
“Để tiểu tiên nữ hoa hồng của chúng ta tức giận đến mức này thì quả thật anh ta đúng là loại đàn ông chó.” Khương Lập Hạ đang nói, đột nhiên nghĩ ra: “Cậu nói chồng cậu xấu tính, vô lý thì tớ không có ý kiến, nhưng cậu bảo anh ta keo kiệt thì có hơi quá đáng rồi đó.”
Diệp Lâm Tây trợn to hai mắt: “Rốt cuộc cậu đứng về bên nào thế?”
Khương Lập Hạ: “Được rồi, là tớ mù, anh ta keo kiệt.”
Diệp Lâm Tây: “…” Thà rằng cô ấy đừng nói còn hơn.
Không phải Khương Lập Hạ cố ý phá giá Diệp Lâm Tây, nhưng theo như những gì cô ấy thấy thì Phó Cẩm Hành thực sự đã tiêu không biết bao nhiêu tiền cho Diệp Lâm Tây, không thể đơn giản mà miêu tả được.
Mới năm ngoái đây thôi, khi Khương Lập Hạ tháp tùng Diệp Lâm Tây đi tham dự tuần lễ thời trang Paris, cô đã đặt hai chiếc đầm dạ hội của hãng thời trang nổi tiếng thế giới Valentino, mỗi chiếc có giá lên đến hàng trăm nghìn Euro. Chưa kể, cô còn mua bảy, tám chiếc vali ở Paris chỉ để đựng chiến lợi phẩm của mình.
Khương Lập Hạ đi cùng cô là vì cô ấy có một dự án liên quan đến chủ đề thời trang. Cô ấy đi theo cô để thu thập thêm thông tin. Kết quả là, cô ấy đã thấu đáo cái gì gọi là “hạnh phúc của người có tiền mà bản thân mình không thể trải nghiệm nổi.”
Mặc dù gia đình của Diệp Lâm Tây cũng rất giàu có, nhưng từ khi kết hôn với Phó Cẩm Hành cô quẹt thẻ của anh ta không hề nương tay. Vì vậy, hay chữ keo kiệt thực sự không thể gắn lên người Phó Cẩm Hành. Nhưng vào lúc này Diệp Lâm Tây đang tức giận nên Khương Lập Hạ cũng đành hùa theo cô.
Trong lúc Diệp Lâm Tây đang muốn tiếp tục phàn nàn, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cô nói: “Tớ không nói với cậu nữa, có người gõ cửa.”
Cúp điện thoại xong, Diệp Lâm Tây lập tức đi tới cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tần Chu đang đứng ở bên ngoài.
Khóe môi khẽ mím, cũng không chủ động mở miệng.
Tần Chu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa phu nhân, Phó tổng nhờ tôi đưa cô về nhà.”
Đây là trách cô về nước mà không về nhà lại đi ở khách sạn, sợ làm mất mặt anh ta sao?
Diệp Lâm Tây bày ra bộ mặt cao quý lạnh lùng, môi hồng khẽ mở: “Tôi không về.”
Tần Chu dường như đoán được cô sẽ nói điều này, trên mặt anh ta không có biểu hiện gì bất ngờ, thậm chí nụ cười cũng duy trì ở mức vừa phải: “Phó tổng nói cô nên về nhà sớm một chút, buổi chiều mới có tinh thần đi xem Concert.”
Diệp Lâm Tây đang định nói, nhưng chợt nhận ra ý tứ của câu nói này.
về nhà sớm một chút…… Đi xem concert?
Sao anh không nói sớm.
Diệp Lâm Tây cố hết sức kiềm chế sự vui mừng từ đáy lòng, trên mặt không lộ ra nụ cười quá mức vui vẻ, nhưng trong lòng lại sung sướng tột cùng, thế này còn tạm chấp nhận được. Tuy rằng người đàn ông chó chết kia vừa rồi có chút khó chịu, nhưng vẫn còn biết chủ động tìm kiếm sự bình yên, coi như anh ta biết điều.
Cô đang định gật đầu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô lấy nó ra xem, là Phó Cẩm Hành gọi đến.
Cô nán lại vài giây trước khi từ từ ấn nghe: “Làm sao?”
Phó Cẩm Hành: “Tôi bảo Tần Chu đưa em về, em đã thấy anh ta đến chưa?”
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh ta, Diệp Lâm Tây không muốn anh ta tự cao tự đại, cô nhấn mạnh: “Tôi nói cho anh biết, lần này là vì nể mặt Tần Chu, dù sao thì hàng ngày anh ta phục vụ anh cũng đủ thảm lắm rồi, nên bây giờ tôi không muốn làm khó anh ta nữa.”
Phó Cẩm Hành không mấy để bụng nói: “Vậy tôi thay mặt anh ta cảm ơn em.”
Cái này là cái gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Diệp Lâm Tây bất mãn nghĩ.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Về nhà thì nhớ ngủ thêm một lát, tối qua em chẳng phải không ngừng kêu rằng em mệt rồi, muốn đi ngủ sao?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Trên đời này tại sao có người trơ trẽn như vậy chứ!
Sở dĩ đêm qua cô cứ kêu mệt không phải là do người này lôi kéo vật lộn cô đến hai giờ sáng sao, cô bị lật lên lật xuống đến mức khi ngủ còn nằm mơ mình bị lột da rút xương luôn rồi.
*
Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng về nhà, bởi vì cô có rất nhiều hành lý, nên Tần Chu dứt khoát đưa cô về trước, rồi trở lại khách sạn đem đồ qua cho cô.
Sau khi về đến nhà, cô lăn ra giường ngủ tít, ngủ bù cho ngày hôm qua. Bởi vì không có ai quấy rầy nên cô ngủ đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Sau khi đứng dậy, cô bước chân trần lên thảm, đi vào phòng để quần áo thông với phòng ngủ, hương thơm nhẹ phả vào mặt khiến cô cảm thấy sảng khoái và dễ chịu vô cùng. Ngầng đầu nhìn vào căn phòng quần áo rộng tới bảy tám mươi mét trước mắt khiến cô càng vui vẻ hơn.
Sau khi kết hôn, cô ở luôn tại Mỹ, cơ bản rất hiếm khi về nước. Do đó, hầu hết túi xách và đồ trang sức của cô vẫn ở đây, không có mang theo. Đã lâu lắm rồi không gặp các bảo bối của mình, Diệp Lâm Tây vừa ngắm chiếc túi này lại chạy sang đeo món trang sức kia, mừng rỡ như chim bay về rừng.
Ở lại phòng quần áo một lúc, Diệp Lâm Tây đi xuống lầu.
Khi xuống đến nơi, thì nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, cô nghiêng đầu ngó qua thì thấy dì giúp việc đang bận rộn nấu nướng.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi?”
Dì vui vẻ chào hỏi khi vừa nhìn thấy cô.
Diệp Lâm Tây: “Dì đang nấu cơm sao?”
Phòng bếp buổi trưa sáng sủa, đồ dùng nhà bếp màu trắng phát ra ánh nhũ mềm mại, không khí tràn ngập mùi thơm tươi mát nồng ấm, thu hút sự thèm ăn của Diệp Lâm Tây. Lúc này cô thực sự đang cảm thấy hơi đói, bởi vì ngửi thấy mùi hương càng ngày càng nồng đậm.
Dì Trịnh: “Là hoành thánh, buổi trưa ông chủ bảo người gọi điện cho tôi, nói bà chủ vừa về nước, ở nước ngoài lâu như vậy toàn ăn đồ Tây, chắc chắn sẽ rất nhớ tay nghề nấu nướng của tôi.”
Dì Trịnh là người làm đã lâu ở nhà họ Phó, tài nghệ nấu nướng của bà là hạng nhất. Sau khi họ kết hôn, mẹ chồng cô yêu cầu dì ấy đến đây để chăm sóc cho vợ chồng cô.
“Tôi đoán giờ này cô cũng chuẩn bị tỉnh giấc rồi, nên làm chút đồ ăn, không ngờ vừa hay cô thức giấc.” Dì Trình vừa nói chuyện vừa múc ra một chén hoành thành nhỏ từ trong nồi.
Diệp Lâm Tây ngồi xuống bàn ăn bên cạnh và chờ đợi.
Cho đến khi một bát canh hoành thánh bằng sứ trắng xanh được đặt trước mặt, làn khói nóng hổi tràn ngập, những viên hoành thánh nhỏ màu trắng nằm trong chén, được bao phủ bởi một lớp trứng vụn vàng óng, bất kể là hình thức hay là hương vị đều khơi dậy sự thèm ăn của Diệp Lâm Tây.
Thành thật mà nói, người Trung Quốc không quen với đồ ăn ở nước ngoài là chuyện bình thường. Ngay cả một cái dạ dày chim như Diệp Lâm Tây cũng thường nhớ nhung đồ ăn trong nước.
Dì Trịnh: “Ông chủ cẩn thận căn dặn không được cho hành lá, gừng, tỏi, nói rằng cô không thích.”
Chiếc thìa trắng bằng sứ đang cầm trong tay Diệp Lâm Tây bỗng khựng lại, cô cố gắng hết sức kiềm chế ý cười mỉa mai ở khóe miệng.
Không được, không được, không được phá vỡ tình cảm vợ chồng giả tạo này.
Cô cười ngọt ngào: “Vẫn là chồng cháu hiểu cháu nhất.”
Về kỹ năng diễn xuất, cô diễn cũng tốt lắm chứ.
Dì Trịnh như được động viên, tiếp tục khen ngợi: “Ai dám nói không phải chứ, ông chủ bận rộn công việc như vậy mà vẫn đặc biệt nhắc trợ lý Tần gọi điện về dặn dò tôi.”
Diệp Lâm Tây há miệng cắn một miếng hoành thánh, trong lòng không khỏi than thở. Phó Cẩm Hành, người đàn ông này cũng thật tài tình, rõ ràng là vợ chồng trên danh nghĩa, có cần phải thể hiện ra mình là một người chồng yêu chiều vợ như vậy không? Làm cho mọi người xung quanh nghĩ rằng anh ta nuông chiều cô đến hư luôn rồi. Diêp Lâm Tây đôi khi cảm thấy nuốt không trôi kỹ năng diễn xuất này của anh ta.
Sau khi ăn xong, cô ấy bắt đầu chọn quần áo rồi trang điểm, quá trình này kéo dài không dưới hai tiếng đồng hồ. Sau khi mặc xong quần áo, cô lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Phó Cẩm Hành, nhắc anh đừng quên nhờ Tần Chu gửi vé cho mình.
Cô vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
“Sao anh lại về?”
Diệp Lâm Tây vừa nhìn thấy người đàn ông đang mặc bộ vest phẳng phiu, đi đôi giày da sáng bóng, trên người luôn viết dòng chữ “Tôi là một người ưu tú” thì lập tức bật ra câu hỏi mà không cần nghĩ ngợi gì.
Phó Cẩm Hành cởi cúc áo khoác ngoài đồng thời liếc qua. Lúc này Diệp Lâm Tây đã trang điểm và ăn diện xong xuôi cả rồi. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng tinh khôi, kiểu dáng đơn giản đến cực điểm, nhưng lại tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Xương quai xanh, vòng eo thon và đôi chân dài, những gì cần phơi bày đều hiện ra trong nháy mắt. Đặc biệt là mái tóc đen dài hôm nay đã được buộc lên khiến tổng thể vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ.
Cô vốn đã rạng rỡ xinh đẹp lay động lòng người, bây giờ ăn mặc lộng lẫy như vậy, người không biết còn tưởng cô chuẩn bị tổ chức Concert cũng nên.
Phó Cẩm Hành thu lại ánh mắt, nói: “Không phải nói là muốn đến xem Concert sao?”
Anh vừa nói vừa đi vào phía trong, có vẻ như đang đi vào phòng thay đồ.
Bởi vì phòng thay đồ này thông với phòng ngủ, nên quần áo của Phó Cẩm Hành cũng được treo ở đây, nhưng so với việc Diệp Lâm Tây chiếm gần hết không gian, thì quần áo của anh chỉ dùng đến hai dãy tủ.
Diệp Lâm Tây vươn tay: “Vé đâu?”
“Chờ tôi thay quần áo đã.” Giọng Phó Cẩm Hành có chút trầm.
Đó là loại khi lọt vào tai sẽ cảm thấy tê tê dại dại.
Diệp Lâm Tây không biết vé thì có liên quan gì đến việc thay quần áo của anh ta, cô nói thẳng: “Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, bây giờ đã hơn năm giờ rồi, nếu tôi không đi ngay thì sẽ đến muộn mất.”
“Lão Lục đưa chúng ta đi, sẽ không bị muộn.”
Diệp Lâm Tây hừ một tiếng, vừa định gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ lại ý tứ trong lời nói của anh.
chúng ta?!
Anh ta và cô?
Diệp Lâm suýt nữa thất thanh: “Anh cũng muốn đi sao?”
Anh ta đi làm gì cơ chứ?
Nhìn bộ dạng sửng sốt của cô, Phó Cẩm Hành không thể không nhắc nhở: “Đây là vé của tôi.”
Diệp Lâm Tây hoàn toàn không nói nên lời. Mặc dù cô biết đó là vé của anh, nhưng Diệp Lâm Tây luôn nghĩ rằng dù có nghe nhạc thì anh ta cũng chỉ xuất hiện ở những phòng hòa nhạc trang nhã thay vì những buổi Concert trực tiếp như vậy. Sau cùng, thì cả người anh ta lúc nào cũng được đính kèm dòng chữ “Tôi rất hấp dẫn”.
“Tại sao anh lại muốn đi xem Concert?” Diệp Lâm Tây nghi ngờ nhìn anh.
Phó Cẩm Hành không nói vì anh đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, chiếc đầu tiên được cởi ra, đến chiếc thứ hai, thứ ba …
Khi ngực anh lộ ra một nửa, Diệp Lâm Tây mới hoảng hốt: “Sao anh lại cởi quần áo?”
“Bởi vì tôi muốn thay quần áo.”
Giọng điệu Phó Cẩm Hành đều đều, đến khi anh nhìn lên, Diệp Lâm Tây nhìn thấy yết hầu của anh ta chuyển động hai cái, mỗi lần trước khi muốn làm gì, cũng đều là bộ dạng như vậy. Vì thế, cô sợ hãi quay người bỏ đi, không nán lại dù chỉ một giây.
Sau khi cô rời đi, cúc áo của Phó Cẩm Hành cũng được cởi bỏ hoàn toàn, khi anh định cởi áo ra, vẻ mặt của cô lại hiện lên trong tâm trí anh, vừa hoảng loạn, vừa ngạc nhiên và có một chút sợ hãi, như thể anh thực sự sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy. Anh nheo mắt đột nhiên khẽ cười. Những nơi có cô dường như đều rất sôi động.
*
Khi Phó Cẩm Hành đi xuống lầu thì Diệp Lâm Tây đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Anh bước tới nói nhỏ: “Lâm Tây, đi thôi.”
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, chậm rãi từ trên ghế sô pha đứng lên, vừa lúc dì Trịnh từ phòng bếp đi ra, nhìn trang phục chỉnh tề của bọn họ, liền hỏi: “Hai người muốn ra ngoài sao?”
Sau đó dì Trịnh nhớ ra điều gì đó liền mỉm cười: “Xem xem trí nhớ của tôi này, hôm nay là sinh nhật của nhị thiếu gia.”
“Hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi và Lâm Tây, tôi đi xem Concert với cô ấy, cô ấy đã mong đợi nó từ lâu lắm rồi.”
Sau khi nói xong, Phó Cẩm Hành nhìn Diệp Lâm Tây, mặc dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng đôi lông mày và đôi mắt vốn dĩ sinh ra lạnh lùng giờ đã nhuốm màu dịu dàng hiếm có và kèm theo đó là một chút cưng chiều.
Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt đắc ý của dì Trịnh đang hiện lên ý nghĩ “Quả nhiên là tôi đã không nhìn lầm người đàn ông tài sắc vẹn toàn này”, trong lòng bỗng cuồn cuộn sóng gió.
Khi Phó Cẩm Hành nắm lấy bàn tay cô, não bộ vừa bị sét đánh mới có phản ứng trở lại.
Chết tiệt!!
Đây là bậc thấy diễn xuất nào vậy?
Sau khi Phó Cẩm Hành rời đi, Diệp Lâm Tây vẫn còn đang run rẩy vì tức giận, Khương Lập Hạ lại gọi điện thoại tới, cô liền than thở như đậu đổ ống trúc*, hận không thể khiến người đàn ông kia chết không toàn thây.
*Đậu đổ ống trúc: là phép ẩn dụ một người nói ra tất cả sự thật mà không cần che giấu.
Lúc này Khương Lập Hạ mới biết, hóa ra trong phòng Diệp Lâm Tây thực sự có đàn ông, không phải là do cô ấy nghe nhầm. Chỉ có điều người đàn ông đó hóa ra lại là chồng cô.
Khương Lập Hạ hỏi: “Chồng cậu sao lại biết chuyện cậu về nước?”
“Đừng nói nữa”, Diệp Lâm Tây chán nản khi nhắc đến chuyện này, cô thực sự cảm thấy lần này trước khi về nước, mình đã quên không xem ngày. Cô cho rằng cái ngày cô lên máy bay chắc hẳn trên lịch sẽ viết câu: Ngày này không thích hợp ra đường. Nếu không thì tại sao làm việc gì cũng không thuận lợi như vậy chứ?
Diệp Lâm Tây kể với Khương Lập Hạ về cuộc gặp gỡ trong thang máy giữa cô và Phó Cẩm Hành khi cô trở về khách sạn đêm qua.
Khương Lập Hạ nghe xong những lời này, không khỏi sửng sốt hỏi: “Có khi nào anh ta biết cậu đang ở trong khách sạn đó, rồi cố ý làm cậu bất ngờ không?”
Khương Lập Hạ bắt đầu sử dụng trí tưởng tượng tuyệt vời như một nhà văn của mình.
Diệp Lâm Tây càu nhàu: “Cái cậu nói đến là tình tiết trong truyện ‘Bá đạo tổng tài và cô vợ nhỏ"”
Thật tiếc là cả cô ấy và Phó Cẩm Hành đều lấy phải kịch bản ‘Cặp vợ chồng giả tạo’. Người đã ngã xuống đất rồi, đến đứng lên cũng không đứng nổi.
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Khương Lập Hạ liền dỗ dành: “Như vậy đi, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu. Mặc dù tớ không quen biết những người trong công ty quản lý của Tề Tri Dật, nhưng trong ngành giải trí tớ cũng có chút tiếng tăm. Chỉ là bỏ qua những vị trí ngồi hàng đầu đi, cậu cũng biết rồi đấy, Dật Tể của chúng ta rất nổi tiếng còn gì.”
Đến nước này rồi mà Diệp Lâm Tây vẫn muốn yêu cầu vị trí hàng đầu, cô nói với giọng sầu não: “Vậy phiền cậu rồi.”
Khương Lập Hạ đưa cho cô thêm một ý kiến: “Nếu không cậu làm nũng chồng cậu đi, chỉ là hai tấm vé thôi mà, chẳng lẽ anh ta lại thật sự không cho cậu.”
“Anh ta chính là vậy, chính là một người xấu tính, vô lý, keo kiệt.”
Hơn nữa, bảo cô đi cầu xin Phó Cẩm Hành…
Cô! Diệp Lâm Tây! Cho dù chết cũng không thèm mở miệng!!!
Bởi vì cô là người có sĩ diện cực cao.
“Để tiểu tiên nữ hoa hồng của chúng ta tức giận đến mức này thì quả thật anh ta đúng là loại đàn ông chó.” Khương Lập Hạ đang nói, đột nhiên nghĩ ra: “Cậu nói chồng cậu xấu tính, vô lý thì tớ không có ý kiến, nhưng cậu bảo anh ta keo kiệt thì có hơi quá đáng rồi đó.”
Diệp Lâm Tây trợn to hai mắt: “Rốt cuộc cậu đứng về bên nào thế?”
Khương Lập Hạ: “Được rồi, là tớ mù, anh ta keo kiệt.”
Diệp Lâm Tây: “…” Thà rằng cô ấy đừng nói còn hơn.
Không phải Khương Lập Hạ cố ý phá giá Diệp Lâm Tây, nhưng theo như những gì cô ấy thấy thì Phó Cẩm Hành thực sự đã tiêu không biết bao nhiêu tiền cho Diệp Lâm Tây, không thể đơn giản mà miêu tả được.
Mới năm ngoái đây thôi, khi Khương Lập Hạ tháp tùng Diệp Lâm Tây đi tham dự tuần lễ thời trang Paris, cô đã đặt hai chiếc đầm dạ hội của hãng thời trang nổi tiếng thế giới Valentino, mỗi chiếc có giá lên đến hàng trăm nghìn Euro. Chưa kể, cô còn mua bảy, tám chiếc vali ở Paris chỉ để đựng chiến lợi phẩm của mình.
Khương Lập Hạ đi cùng cô là vì cô ấy có một dự án liên quan đến chủ đề thời trang. Cô ấy đi theo cô để thu thập thêm thông tin. Kết quả là, cô ấy đã thấu đáo cái gì gọi là “hạnh phúc của người có tiền mà bản thân mình không thể trải nghiệm nổi.”
Mặc dù gia đình của Diệp Lâm Tây cũng rất giàu có, nhưng từ khi kết hôn với Phó Cẩm Hành cô quẹt thẻ của anh ta không hề nương tay. Vì vậy, hay chữ keo kiệt thực sự không thể gắn lên người Phó Cẩm Hành. Nhưng vào lúc này Diệp Lâm Tây đang tức giận nên Khương Lập Hạ cũng đành hùa theo cô.
Trong lúc Diệp Lâm Tây đang muốn tiếp tục phàn nàn, thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cô nói: “Tớ không nói với cậu nữa, có người gõ cửa.”
Cúp điện thoại xong, Diệp Lâm Tây lập tức đi tới cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tần Chu đang đứng ở bên ngoài.
Khóe môi khẽ mím, cũng không chủ động mở miệng.
Tần Chu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa phu nhân, Phó tổng nhờ tôi đưa cô về nhà.”
Đây là trách cô về nước mà không về nhà lại đi ở khách sạn, sợ làm mất mặt anh ta sao?
Diệp Lâm Tây bày ra bộ mặt cao quý lạnh lùng, môi hồng khẽ mở: “Tôi không về.”
Tần Chu dường như đoán được cô sẽ nói điều này, trên mặt anh ta không có biểu hiện gì bất ngờ, thậm chí nụ cười cũng duy trì ở mức vừa phải: “Phó tổng nói cô nên về nhà sớm một chút, buổi chiều mới có tinh thần đi xem Concert.”
Diệp Lâm Tây đang định nói, nhưng chợt nhận ra ý tứ của câu nói này.
về nhà sớm một chút…… Đi xem concert?
Sao anh không nói sớm.
Diệp Lâm Tây cố hết sức kiềm chế sự vui mừng từ đáy lòng, trên mặt không lộ ra nụ cười quá mức vui vẻ, nhưng trong lòng lại sung sướng tột cùng, thế này còn tạm chấp nhận được. Tuy rằng người đàn ông chó chết kia vừa rồi có chút khó chịu, nhưng vẫn còn biết chủ động tìm kiếm sự bình yên, coi như anh ta biết điều.
Cô đang định gật đầu thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô lấy nó ra xem, là Phó Cẩm Hành gọi đến.
Cô nán lại vài giây trước khi từ từ ấn nghe: “Làm sao?”
Phó Cẩm Hành: “Tôi bảo Tần Chu đưa em về, em đã thấy anh ta đến chưa?”
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của anh ta, Diệp Lâm Tây không muốn anh ta tự cao tự đại, cô nhấn mạnh: “Tôi nói cho anh biết, lần này là vì nể mặt Tần Chu, dù sao thì hàng ngày anh ta phục vụ anh cũng đủ thảm lắm rồi, nên bây giờ tôi không muốn làm khó anh ta nữa.”
Phó Cẩm Hành không mấy để bụng nói: “Vậy tôi thay mặt anh ta cảm ơn em.”
Cái này là cái gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Diệp Lâm Tây bất mãn nghĩ.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Về nhà thì nhớ ngủ thêm một lát, tối qua em chẳng phải không ngừng kêu rằng em mệt rồi, muốn đi ngủ sao?”
Diệp Lâm Tây: “…”
Trên đời này tại sao có người trơ trẽn như vậy chứ!
Sở dĩ đêm qua cô cứ kêu mệt không phải là do người này lôi kéo vật lộn cô đến hai giờ sáng sao, cô bị lật lên lật xuống đến mức khi ngủ còn nằm mơ mình bị lột da rút xương luôn rồi.
*
Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng về nhà, bởi vì cô có rất nhiều hành lý, nên Tần Chu dứt khoát đưa cô về trước, rồi trở lại khách sạn đem đồ qua cho cô.
Sau khi về đến nhà, cô lăn ra giường ngủ tít, ngủ bù cho ngày hôm qua. Bởi vì không có ai quấy rầy nên cô ngủ đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Sau khi đứng dậy, cô bước chân trần lên thảm, đi vào phòng để quần áo thông với phòng ngủ, hương thơm nhẹ phả vào mặt khiến cô cảm thấy sảng khoái và dễ chịu vô cùng. Ngầng đầu nhìn vào căn phòng quần áo rộng tới bảy tám mươi mét trước mắt khiến cô càng vui vẻ hơn.
Sau khi kết hôn, cô ở luôn tại Mỹ, cơ bản rất hiếm khi về nước. Do đó, hầu hết túi xách và đồ trang sức của cô vẫn ở đây, không có mang theo. Đã lâu lắm rồi không gặp các bảo bối của mình, Diệp Lâm Tây vừa ngắm chiếc túi này lại chạy sang đeo món trang sức kia, mừng rỡ như chim bay về rừng.
Ở lại phòng quần áo một lúc, Diệp Lâm Tây đi xuống lầu.
Khi xuống đến nơi, thì nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, cô nghiêng đầu ngó qua thì thấy dì giúp việc đang bận rộn nấu nướng.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi?”
Dì vui vẻ chào hỏi khi vừa nhìn thấy cô.
Diệp Lâm Tây: “Dì đang nấu cơm sao?”
Phòng bếp buổi trưa sáng sủa, đồ dùng nhà bếp màu trắng phát ra ánh nhũ mềm mại, không khí tràn ngập mùi thơm tươi mát nồng ấm, thu hút sự thèm ăn của Diệp Lâm Tây. Lúc này cô thực sự đang cảm thấy hơi đói, bởi vì ngửi thấy mùi hương càng ngày càng nồng đậm.
Dì Trịnh: “Là hoành thánh, buổi trưa ông chủ bảo người gọi điện cho tôi, nói bà chủ vừa về nước, ở nước ngoài lâu như vậy toàn ăn đồ Tây, chắc chắn sẽ rất nhớ tay nghề nấu nướng của tôi.”
Dì Trịnh là người làm đã lâu ở nhà họ Phó, tài nghệ nấu nướng của bà là hạng nhất. Sau khi họ kết hôn, mẹ chồng cô yêu cầu dì ấy đến đây để chăm sóc cho vợ chồng cô.
“Tôi đoán giờ này cô cũng chuẩn bị tỉnh giấc rồi, nên làm chút đồ ăn, không ngờ vừa hay cô thức giấc.” Dì Trình vừa nói chuyện vừa múc ra một chén hoành thành nhỏ từ trong nồi.
Diệp Lâm Tây ngồi xuống bàn ăn bên cạnh và chờ đợi.
Cho đến khi một bát canh hoành thánh bằng sứ trắng xanh được đặt trước mặt, làn khói nóng hổi tràn ngập, những viên hoành thánh nhỏ màu trắng nằm trong chén, được bao phủ bởi một lớp trứng vụn vàng óng, bất kể là hình thức hay là hương vị đều khơi dậy sự thèm ăn của Diệp Lâm Tây.
Thành thật mà nói, người Trung Quốc không quen với đồ ăn ở nước ngoài là chuyện bình thường. Ngay cả một cái dạ dày chim như Diệp Lâm Tây cũng thường nhớ nhung đồ ăn trong nước.
Dì Trịnh: “Ông chủ cẩn thận căn dặn không được cho hành lá, gừng, tỏi, nói rằng cô không thích.”
Chiếc thìa trắng bằng sứ đang cầm trong tay Diệp Lâm Tây bỗng khựng lại, cô cố gắng hết sức kiềm chế ý cười mỉa mai ở khóe miệng.
Không được, không được, không được phá vỡ tình cảm vợ chồng giả tạo này.
Cô cười ngọt ngào: “Vẫn là chồng cháu hiểu cháu nhất.”
Về kỹ năng diễn xuất, cô diễn cũng tốt lắm chứ.
Dì Trịnh như được động viên, tiếp tục khen ngợi: “Ai dám nói không phải chứ, ông chủ bận rộn công việc như vậy mà vẫn đặc biệt nhắc trợ lý Tần gọi điện về dặn dò tôi.”
Diệp Lâm Tây há miệng cắn một miếng hoành thánh, trong lòng không khỏi than thở. Phó Cẩm Hành, người đàn ông này cũng thật tài tình, rõ ràng là vợ chồng trên danh nghĩa, có cần phải thể hiện ra mình là một người chồng yêu chiều vợ như vậy không? Làm cho mọi người xung quanh nghĩ rằng anh ta nuông chiều cô đến hư luôn rồi. Diêp Lâm Tây đôi khi cảm thấy nuốt không trôi kỹ năng diễn xuất này của anh ta.
Sau khi ăn xong, cô ấy bắt đầu chọn quần áo rồi trang điểm, quá trình này kéo dài không dưới hai tiếng đồng hồ. Sau khi mặc xong quần áo, cô lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Phó Cẩm Hành, nhắc anh đừng quên nhờ Tần Chu gửi vé cho mình.
Cô vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
“Sao anh lại về?”
Diệp Lâm Tây vừa nhìn thấy người đàn ông đang mặc bộ vest phẳng phiu, đi đôi giày da sáng bóng, trên người luôn viết dòng chữ “Tôi là một người ưu tú” thì lập tức bật ra câu hỏi mà không cần nghĩ ngợi gì.
Phó Cẩm Hành cởi cúc áo khoác ngoài đồng thời liếc qua. Lúc này Diệp Lâm Tây đã trang điểm và ăn diện xong xuôi cả rồi. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng tinh khôi, kiểu dáng đơn giản đến cực điểm, nhưng lại tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Xương quai xanh, vòng eo thon và đôi chân dài, những gì cần phơi bày đều hiện ra trong nháy mắt. Đặc biệt là mái tóc đen dài hôm nay đã được buộc lên khiến tổng thể vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ.
Cô vốn đã rạng rỡ xinh đẹp lay động lòng người, bây giờ ăn mặc lộng lẫy như vậy, người không biết còn tưởng cô chuẩn bị tổ chức Concert cũng nên.
Phó Cẩm Hành thu lại ánh mắt, nói: “Không phải nói là muốn đến xem Concert sao?”
Anh vừa nói vừa đi vào phía trong, có vẻ như đang đi vào phòng thay đồ.
Bởi vì phòng thay đồ này thông với phòng ngủ, nên quần áo của Phó Cẩm Hành cũng được treo ở đây, nhưng so với việc Diệp Lâm Tây chiếm gần hết không gian, thì quần áo của anh chỉ dùng đến hai dãy tủ.
Diệp Lâm Tây vươn tay: “Vé đâu?”
“Chờ tôi thay quần áo đã.” Giọng Phó Cẩm Hành có chút trầm.
Đó là loại khi lọt vào tai sẽ cảm thấy tê tê dại dại.
Diệp Lâm Tây không biết vé thì có liên quan gì đến việc thay quần áo của anh ta, cô nói thẳng: “Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, bây giờ đã hơn năm giờ rồi, nếu tôi không đi ngay thì sẽ đến muộn mất.”
“Lão Lục đưa chúng ta đi, sẽ không bị muộn.”
Diệp Lâm Tây hừ một tiếng, vừa định gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ lại ý tứ trong lời nói của anh.
chúng ta?!
Anh ta và cô?
Diệp Lâm suýt nữa thất thanh: “Anh cũng muốn đi sao?”
Anh ta đi làm gì cơ chứ?
Nhìn bộ dạng sửng sốt của cô, Phó Cẩm Hành không thể không nhắc nhở: “Đây là vé của tôi.”
Diệp Lâm Tây hoàn toàn không nói nên lời. Mặc dù cô biết đó là vé của anh, nhưng Diệp Lâm Tây luôn nghĩ rằng dù có nghe nhạc thì anh ta cũng chỉ xuất hiện ở những phòng hòa nhạc trang nhã thay vì những buổi Concert trực tiếp như vậy. Sau cùng, thì cả người anh ta lúc nào cũng được đính kèm dòng chữ “Tôi rất hấp dẫn”.
“Tại sao anh lại muốn đi xem Concert?” Diệp Lâm Tây nghi ngờ nhìn anh.
Phó Cẩm Hành không nói vì anh đã bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, chiếc đầu tiên được cởi ra, đến chiếc thứ hai, thứ ba …
Khi ngực anh lộ ra một nửa, Diệp Lâm Tây mới hoảng hốt: “Sao anh lại cởi quần áo?”
“Bởi vì tôi muốn thay quần áo.”
Giọng điệu Phó Cẩm Hành đều đều, đến khi anh nhìn lên, Diệp Lâm Tây nhìn thấy yết hầu của anh ta chuyển động hai cái, mỗi lần trước khi muốn làm gì, cũng đều là bộ dạng như vậy. Vì thế, cô sợ hãi quay người bỏ đi, không nán lại dù chỉ một giây.
Sau khi cô rời đi, cúc áo của Phó Cẩm Hành cũng được cởi bỏ hoàn toàn, khi anh định cởi áo ra, vẻ mặt của cô lại hiện lên trong tâm trí anh, vừa hoảng loạn, vừa ngạc nhiên và có một chút sợ hãi, như thể anh thực sự sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy. Anh nheo mắt đột nhiên khẽ cười. Những nơi có cô dường như đều rất sôi động.
*
Khi Phó Cẩm Hành đi xuống lầu thì Diệp Lâm Tây đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.
Anh bước tới nói nhỏ: “Lâm Tây, đi thôi.”
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, chậm rãi từ trên ghế sô pha đứng lên, vừa lúc dì Trịnh từ phòng bếp đi ra, nhìn trang phục chỉnh tề của bọn họ, liền hỏi: “Hai người muốn ra ngoài sao?”
Sau đó dì Trịnh nhớ ra điều gì đó liền mỉm cười: “Xem xem trí nhớ của tôi này, hôm nay là sinh nhật của nhị thiếu gia.”
“Hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi và Lâm Tây, tôi đi xem Concert với cô ấy, cô ấy đã mong đợi nó từ lâu lắm rồi.”
Sau khi nói xong, Phó Cẩm Hành nhìn Diệp Lâm Tây, mặc dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng đôi lông mày và đôi mắt vốn dĩ sinh ra lạnh lùng giờ đã nhuốm màu dịu dàng hiếm có và kèm theo đó là một chút cưng chiều.
Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt đắc ý của dì Trịnh đang hiện lên ý nghĩ “Quả nhiên là tôi đã không nhìn lầm người đàn ông tài sắc vẹn toàn này”, trong lòng bỗng cuồn cuộn sóng gió.
Khi Phó Cẩm Hành nắm lấy bàn tay cô, não bộ vừa bị sét đánh mới có phản ứng trở lại.
Chết tiệt!!
Đây là bậc thấy diễn xuất nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.