Chương 127
Lạc Lạc
29/03/2023
Tâm mắt Tần Tuyết Tùng dừng ở mu bàn tay gầy gò của Tô Mạt, ánh mắt có chút đau lòng: “Cô ấy hiện tại thế nào?”
“Tốt hơn rồi, nhưng vân không tỉnh lại” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh hơi trâm xuống, tình huống mấy năm nay của Tô Mạt vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, là tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Tần Tuyết Tùng nghe vậy cười khổ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ cô ấy như vậy, không biết là muốn ngủ tới lúc nào.”
Nhạc Cận Ninh khẽ mím miệng, mắt nheo lại: “Cho dù là bao lâu tôi cũng nhất định sẽ toàn tâm tìm những nguồn lực tốt nhất để chữa khỏi cô ấy.”
Tần Tuyết tùng thở ra, quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, cười như có như không nói: “Mình nghe nói cậu kết hôn, mình vân lo rằng cậu sẽ không quan tâm cô ấy nữa. Cậu bây giờ là niềm hi vọng duy nhất của cô ấy, nếu như cả cậu cũng bỏ mặt thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng không tỉnh lại được.”
Nói tới đây, tâm trạng Tần Tuyết ˆ Tùng đặc biệt trâm trọng.
“Sẽ không!!!“ Nhạc Cận Ninh chắc chắn nói, “Mạng của mình là do cô ấy cứu, nếu không có cô ấy thì mình đã chết trong tai nạn xe ba năm trước. Cho nên, mình nhất định sẽ chăm sóc cô ấy, nếu cô ấy không tỉnh, mình sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Tần Tuyết Tùng nghe vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh dùng sức võ vai Nhạc Cận Ninh, ánh mắt hiện lên tâm tình phức tạp: “Cậu vẫn là Nhạc Cận Ninh trọng tình trọng nghĩa.”
“Nhìn rồi thì đi thôi, đừng ở đây quấy rây cô ấy.” Nhạc Cận Ninh nhìn Tô Mạt ngủ say sau lớp cửa kính, dân người rời đi.
Tần Tuyết Tùng lại thâm sâu nhìn Tô Mạt một cái, ngờ vực đuổi theo: “Đi đâu.”
“Khó lắm cậu mới trở về, đi đón gió †ẩy trần.” Nhạc Cận Ninh lời ít ý nhiều đôi mắt anh lóe lên ý cười vì bạn thân lâu ngày trở lại.
Lúc hai người mới rời đi vẫn chưa phát hiện trong phòng bệnh có động tĩnh gì, ngón tay người bên trong giật giật.
Ở một nơi khác.
Nhạc Cận Ninh vừa mới rời đi, Niệm Ninh lập tức theo sau rời khỏi bệnh viện. Nhưng lại không thể xác định bản thân mình có mang thai hay không, cả trái tim cô như bị mèo cào, vô cùng bất an và khó chịu.
Không được!!
Cô phải xác định được chuyện này, nếu không chỉ nghe lời nói, cô không thể nào yên tâm được. Bệnh viện thì không đến được vì lưu lại hồ sơ, vậy đi mua que thử thai!
Sau khi hạ quyết tâm, Niệm Ninh liền đến hiệu thuốc mua một hộp que thử thai rồi trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, cô như một tên trộm, cố gắng lẻn vào phòng một cách bí mật.
Thế nhưng chú Vương đã thấy rồi đột ngột gọi cô: “Mợ chủ?” Trong lòng Niệm Ninh lập tức “lộp bộp” một chút, hai tay giữ chặt lấy hộp đựng que thử thai, cố gắng trấn định như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Chú Vương, có chuyện gì không?”
Mặc dù cô đã cố gắng giữ cho bản thân mình tự nhiên, thế nhưng biểu tình cứng ngắc vần có chút kì lạ, chú Vương liếc nhìn cô kì quái, nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ không về cùng cô sao?”
Niệm Ninh nhẹ nhõm trong lòng, thở dài một hơi: “Anh ấy có chuyện khác nên tôi về trước.”
Chú Vương gật đầu đăm chiêu, chợt ngăn Niệm Ninh đang cười tủm tỉm đi lên lầu: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, cô chủ dùng cơm trước nhé?”
“Tốt hơn rồi, nhưng vân không tỉnh lại” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh hơi trâm xuống, tình huống mấy năm nay của Tô Mạt vẫn không có chuyển biến gì tốt đẹp, là tảng đá đè nặng trong lòng anh.
Tần Tuyết Tùng nghe vậy cười khổ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ cô ấy như vậy, không biết là muốn ngủ tới lúc nào.”
Nhạc Cận Ninh khẽ mím miệng, mắt nheo lại: “Cho dù là bao lâu tôi cũng nhất định sẽ toàn tâm tìm những nguồn lực tốt nhất để chữa khỏi cô ấy.”
Tần Tuyết tùng thở ra, quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, cười như có như không nói: “Mình nghe nói cậu kết hôn, mình vân lo rằng cậu sẽ không quan tâm cô ấy nữa. Cậu bây giờ là niềm hi vọng duy nhất của cô ấy, nếu như cả cậu cũng bỏ mặt thì có lẽ cả đời này cô ấy cũng không tỉnh lại được.”
Nói tới đây, tâm trạng Tần Tuyết ˆ Tùng đặc biệt trâm trọng.
“Sẽ không!!!“ Nhạc Cận Ninh chắc chắn nói, “Mạng của mình là do cô ấy cứu, nếu không có cô ấy thì mình đã chết trong tai nạn xe ba năm trước. Cho nên, mình nhất định sẽ chăm sóc cô ấy, nếu cô ấy không tỉnh, mình sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Tần Tuyết Tùng nghe vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh dùng sức võ vai Nhạc Cận Ninh, ánh mắt hiện lên tâm tình phức tạp: “Cậu vẫn là Nhạc Cận Ninh trọng tình trọng nghĩa.”
“Nhìn rồi thì đi thôi, đừng ở đây quấy rây cô ấy.” Nhạc Cận Ninh nhìn Tô Mạt ngủ say sau lớp cửa kính, dân người rời đi.
Tần Tuyết Tùng lại thâm sâu nhìn Tô Mạt một cái, ngờ vực đuổi theo: “Đi đâu.”
“Khó lắm cậu mới trở về, đi đón gió †ẩy trần.” Nhạc Cận Ninh lời ít ý nhiều đôi mắt anh lóe lên ý cười vì bạn thân lâu ngày trở lại.
Lúc hai người mới rời đi vẫn chưa phát hiện trong phòng bệnh có động tĩnh gì, ngón tay người bên trong giật giật.
Ở một nơi khác.
Nhạc Cận Ninh vừa mới rời đi, Niệm Ninh lập tức theo sau rời khỏi bệnh viện. Nhưng lại không thể xác định bản thân mình có mang thai hay không, cả trái tim cô như bị mèo cào, vô cùng bất an và khó chịu.
Không được!!
Cô phải xác định được chuyện này, nếu không chỉ nghe lời nói, cô không thể nào yên tâm được. Bệnh viện thì không đến được vì lưu lại hồ sơ, vậy đi mua que thử thai!
Sau khi hạ quyết tâm, Niệm Ninh liền đến hiệu thuốc mua một hộp que thử thai rồi trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, cô như một tên trộm, cố gắng lẻn vào phòng một cách bí mật.
Thế nhưng chú Vương đã thấy rồi đột ngột gọi cô: “Mợ chủ?” Trong lòng Niệm Ninh lập tức “lộp bộp” một chút, hai tay giữ chặt lấy hộp đựng que thử thai, cố gắng trấn định như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Chú Vương, có chuyện gì không?”
Mặc dù cô đã cố gắng giữ cho bản thân mình tự nhiên, thế nhưng biểu tình cứng ngắc vần có chút kì lạ, chú Vương liếc nhìn cô kì quái, nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ không về cùng cô sao?”
Niệm Ninh nhẹ nhõm trong lòng, thở dài một hơi: “Anh ấy có chuyện khác nên tôi về trước.”
Chú Vương gật đầu đăm chiêu, chợt ngăn Niệm Ninh đang cười tủm tỉm đi lên lầu: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, cô chủ dùng cơm trước nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.