Chương 154
Lạc Lạc
12/04/2023
“Niệm Ninh, cô đừng quên, bà già kia còn ở trên tay mẹ tôi, hôm nay
cô tát †ôi một bạt tai, cô không sợ mẹ tôi tát trả lại bà già kia à?”
Niệm Tâm Như dương dương tự đắc nhìn Niệm Ninh nói.
Niệm Ninh không nỡ nhất là bà già kia, cô ta dường như đã có thể tưởng tượng được Niệm Ninh sẽ quỳ xuống xin lỗi cô ta nói cô sai rồi.
“Phụt..” Niệm Ninh bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Niệm Tâm Như cô là ngu thật hay giả vờ? Người giám hộ bây giờ của bà nội là tôi, nhà họ Niệm còn muốn lợi dụng bà uy hiếp tôi à? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày.”
Đối mặt người nhà họ Niệm, trái tim cô chưa từng nhẹ nhõm như vậy.
Niệm Ninh thấy đủ rồi nên xoay người muốn rời khỏi, lúc nhìn thấy người phía sau thì vẻ mặt trở nên ngượng nghịu.
Nhạc Cận Ninh?
Anh tới lúc nào? Không phải anh đi xã giao với những người kia à?
“Anh tới lúc nào vậy?” Niệm Ninh đến bên cạnh anh hỏi.
Nhạc Cận Ninh không hề trả lời Niệm Ninh, ngược lại cười nói: “Không nghĩ tới con mèo ngoan ngoấn cũng có một mặt hoang dã.”
Niệm Ninh bĩu môi: “Nếu như không phải bọn họ khinh người quá đáng, em cũng không muốn trở mặt, hay anh cảm thấy em hơi vô lý.”
Trước đây vì quyền giám hộ trong †ay họ, nên cô đương nhiên phải sợ ném chuột vỡ bình, bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Niệm nên không cần sợ người nhà họ Niệm nữa, càng không phải nhịn.
Cho dù Nhạc Cận Ninh cảm thấy cô có chút vô lý thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì từ nhỏ tới lớn cô đã quen bị người ta hiểu lầm rồi.
Nhạc Cận Ninh buồn cười hỏi: “Vì sao em cảm thấy anh sẽ cho rằng em vô lý”
Niệm Ninh khẽ kinh ngạc ngước nhìn: “Không phải sao?”
Anh không hiểu lầm sao?
Nhạc Cận Ninh cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên là không, em là người phụ nữ của anh thì nên có khí chất như vậy, nói người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh anh chỉ là một cái bao trút giận, đó chẳng phải làm mất mặt anh sao. Hơn nữa anh cũng không cho phép người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt.”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Anh vừa nói vừa đưa tay ôm Niệm Ninh vào lòng.
Niệm Ninh được bảo vệ trong vòng tay của Nhạc Cận Ninh, cảm nhận cảm giác được người ta che chở này dường như thật cũng không tệ lắm.
Khoảnh khắc Niệm Tâm Như nhìn thấy Nhạc Cận Ninh xuất hiện, sắc mặt trắng bệch, trải qua chuyện bỏ thuốc Niệm Ninh lần trước, cô ta vừa thích Nhạc Cận Ninh cũng vừa sợ anh.
Nghĩ đến kết cục đó, Niệm Tâm Như chịu không nổi rùng mình một cái, thật đáng sợ làm sao.
Ngay sau đó nhân lúc Nhạc Cận Ninh không chú ý, cô ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Khoảnh khắc Niệm Tâm Như xoay người, ánh mắt tựa như chim ưng của Nhạc Cận Ninh liếc nhìn Niệm Tâm Như một chút. Nghĩ đến Niệm Ninh vừa mới tự mình dạy dỗ Niệm Tâm Như thì anh không tiếp tục truy cứu nữa.
Chớp mắt đã đến đêm, lễ đính hôn kết thúc, khách mời đều rời khỏi. Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ba Niệm, đồng ý ở lại ăn tối.
Niệm Ninh không nỡ nhất là bà già kia, cô ta dường như đã có thể tưởng tượng được Niệm Ninh sẽ quỳ xuống xin lỗi cô ta nói cô sai rồi.
“Phụt..” Niệm Ninh bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Niệm Tâm Như cô là ngu thật hay giả vờ? Người giám hộ bây giờ của bà nội là tôi, nhà họ Niệm còn muốn lợi dụng bà uy hiếp tôi à? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày.”
Đối mặt người nhà họ Niệm, trái tim cô chưa từng nhẹ nhõm như vậy.
Niệm Ninh thấy đủ rồi nên xoay người muốn rời khỏi, lúc nhìn thấy người phía sau thì vẻ mặt trở nên ngượng nghịu.
Nhạc Cận Ninh?
Anh tới lúc nào? Không phải anh đi xã giao với những người kia à?
“Anh tới lúc nào vậy?” Niệm Ninh đến bên cạnh anh hỏi.
Nhạc Cận Ninh không hề trả lời Niệm Ninh, ngược lại cười nói: “Không nghĩ tới con mèo ngoan ngoấn cũng có một mặt hoang dã.”
Niệm Ninh bĩu môi: “Nếu như không phải bọn họ khinh người quá đáng, em cũng không muốn trở mặt, hay anh cảm thấy em hơi vô lý.”
Trước đây vì quyền giám hộ trong †ay họ, nên cô đương nhiên phải sợ ném chuột vỡ bình, bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Niệm nên không cần sợ người nhà họ Niệm nữa, càng không phải nhịn.
Cho dù Nhạc Cận Ninh cảm thấy cô có chút vô lý thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì từ nhỏ tới lớn cô đã quen bị người ta hiểu lầm rồi.
Nhạc Cận Ninh buồn cười hỏi: “Vì sao em cảm thấy anh sẽ cho rằng em vô lý”
Niệm Ninh khẽ kinh ngạc ngước nhìn: “Không phải sao?”
Anh không hiểu lầm sao?
Nhạc Cận Ninh cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên là không, em là người phụ nữ của anh thì nên có khí chất như vậy, nói người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh anh chỉ là một cái bao trút giận, đó chẳng phải làm mất mặt anh sao. Hơn nữa anh cũng không cho phép người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạt.”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Anh vừa nói vừa đưa tay ôm Niệm Ninh vào lòng.
Niệm Ninh được bảo vệ trong vòng tay của Nhạc Cận Ninh, cảm nhận cảm giác được người ta che chở này dường như thật cũng không tệ lắm.
Khoảnh khắc Niệm Tâm Như nhìn thấy Nhạc Cận Ninh xuất hiện, sắc mặt trắng bệch, trải qua chuyện bỏ thuốc Niệm Ninh lần trước, cô ta vừa thích Nhạc Cận Ninh cũng vừa sợ anh.
Nghĩ đến kết cục đó, Niệm Tâm Như chịu không nổi rùng mình một cái, thật đáng sợ làm sao.
Ngay sau đó nhân lúc Nhạc Cận Ninh không chú ý, cô ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Khoảnh khắc Niệm Tâm Như xoay người, ánh mắt tựa như chim ưng của Nhạc Cận Ninh liếc nhìn Niệm Tâm Như một chút. Nghĩ đến Niệm Ninh vừa mới tự mình dạy dỗ Niệm Tâm Như thì anh không tiếp tục truy cứu nữa.
Chớp mắt đã đến đêm, lễ đính hôn kết thúc, khách mời đều rời khỏi. Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ba Niệm, đồng ý ở lại ăn tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.