Chương 252
Lạc Lạc
24/06/2023
Niệm Ninh thì đi thẳng về phòng ngủ, bởi vì ban sáng lúc tỉnh dậy,
biết tin bà nội bị thương phải vào viện, vậy nên vốn dĩ cô không đủ thời gian thay quần áo, tiện tay lấy một bộ rồi đi ra ngoài.
Nhưng lại trùng hợp, cô lấy phải một bộ quần áo bó sát người, vì vậy bụng lộ ra rất rõ ràng, : Cũng khó trách, hôm nay bị người nhà họ Niệm, còn cả Nhạc Cận Ninh nghỉ ngờ rồi.
Bây giờ, cô vấn có thể lấy cớ rằng mình béo, nhưng nếu như cô cứ kéo dài như vậy, bụng cô sẽ càng ngày càng to, căn bản không cần tới bệnh viện kiểm tra, tất cả mọi người cũng sẽ biết chuyện cô có thai.
Bao gồm cả Nhạc Cận NinhI!I Niệm Ninh thật sự không dám nghĩ tiếp, Nhạc Cận Ninh biết được chân tướng, sẽ đối xử với cô ra sao.
Nghĩ tới những ngày tháng sau này không có Nhạc Cận Ninh, trái tim cô vô cùng hoảng loạn.
Thật sự rất rối bời!
Niệm Ninh tới phòng ngủ, đưa tay sờ bụng mình, thật đúng là càng ngày càng to ra rồi.
Xem ra, đứa trẻ này thật sự không thể giữ được nữa, cũng không cho phép cô tiếp tục kéo dài thời gian nữa rồi.
Không được!
Cô phải mau chóng quyết định.
Tối hôm đó, Niệm Ninh vì đứa bé trong bụng, không ngủ yên giấc được.
Ngày hôm sau, Niệm Ninh nghĩ tới việc tới bệnh viện, vì vậy liền tỉnh dậy.
Thu dọn qua một chút, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.
Lúc cô vào phòng bếp, Nhạc Cận Ninh đã ở bàn ăn dưới tầng đợi cô rồi.
Nhạc Cận Ninh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Cảnh Nguyệt, chỉ thấy cô trông vô cùng tiều tụy, hai mắt còn có cả cuồng thâm nữa.
Anh nhăn mày lại, hỏi: “Có phải tối qua em ngủ không ngon không?”
Niệm Ninh miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, có lẽ là do hôm qua em ngủ hơi muộn.”
Nhạc Cận Ninh còn tưởng Niệm Ninh nhớ bà nội, vì vậy không ngủ được, vậy nên cũng không nghỉ ngờ gì, còn nói: “Không phải bác sĩ đã nói, bà nội không có chuyện gì rồi sao? Em đừng lo lắng nữa.”
“Được……” Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh không nghỉ ngờ gì, liền cảm thấy nhẹ nhõm, nói: “Ngày nào bà nội chưa khỏe lại, thì ngày đó em vẫn không thể yên tâm được, sau khi em ăn xong, lại tới bệnh viện với bà.”
“Ừ, đừng để bản thân quá mệt.”
Nhạc Cận Ninh dặn dò một câu.
Sau khi ăn sáng xong, anh đi thẳng tới công ty làm việc.
Niệm Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, nghĩ tới chuyện xảy ra chiều qua tại bệnh viện, bao gồm cả chuyện Nhạc Cận Ninh hỏi cô có phải có thai rồi không, liền không ngồi được nữa.
“Chú Vương, tôi không ăn nữa, tôi phải tới bệnh viện thăm bà nội đây.” Sau khi chào chú Vương, cô liền rời khỏi nhà.
Nhưng mà, sau khi Niệm Ninh rời khỏi nhà họ Nhạc cũng không đi đến phòng bệnh của bà nội, mà đi tìm bác sĩ vân luôn khám bệnh cho cô.
Cô ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, hỏi: ‘Bác sĩ, chuyện ngày đó ông nói, nếu tôi phá bỏ đứa bé này, thì sau này không thể mang thai nữa sao?”
Nhưng lại trùng hợp, cô lấy phải một bộ quần áo bó sát người, vì vậy bụng lộ ra rất rõ ràng, : Cũng khó trách, hôm nay bị người nhà họ Niệm, còn cả Nhạc Cận Ninh nghỉ ngờ rồi.
Bây giờ, cô vấn có thể lấy cớ rằng mình béo, nhưng nếu như cô cứ kéo dài như vậy, bụng cô sẽ càng ngày càng to, căn bản không cần tới bệnh viện kiểm tra, tất cả mọi người cũng sẽ biết chuyện cô có thai.
Bao gồm cả Nhạc Cận NinhI!I Niệm Ninh thật sự không dám nghĩ tiếp, Nhạc Cận Ninh biết được chân tướng, sẽ đối xử với cô ra sao.
Nghĩ tới những ngày tháng sau này không có Nhạc Cận Ninh, trái tim cô vô cùng hoảng loạn.
Thật sự rất rối bời!
Niệm Ninh tới phòng ngủ, đưa tay sờ bụng mình, thật đúng là càng ngày càng to ra rồi.
Xem ra, đứa trẻ này thật sự không thể giữ được nữa, cũng không cho phép cô tiếp tục kéo dài thời gian nữa rồi.
Không được!
Cô phải mau chóng quyết định.
Tối hôm đó, Niệm Ninh vì đứa bé trong bụng, không ngủ yên giấc được.
Ngày hôm sau, Niệm Ninh nghĩ tới việc tới bệnh viện, vì vậy liền tỉnh dậy.
Thu dọn qua một chút, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.
Lúc cô vào phòng bếp, Nhạc Cận Ninh đã ở bàn ăn dưới tầng đợi cô rồi.
Nhạc Cận Ninh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Cảnh Nguyệt, chỉ thấy cô trông vô cùng tiều tụy, hai mắt còn có cả cuồng thâm nữa.
Anh nhăn mày lại, hỏi: “Có phải tối qua em ngủ không ngon không?”
Niệm Ninh miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, có lẽ là do hôm qua em ngủ hơi muộn.”
Nhạc Cận Ninh còn tưởng Niệm Ninh nhớ bà nội, vì vậy không ngủ được, vậy nên cũng không nghỉ ngờ gì, còn nói: “Không phải bác sĩ đã nói, bà nội không có chuyện gì rồi sao? Em đừng lo lắng nữa.”
“Được……” Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh không nghỉ ngờ gì, liền cảm thấy nhẹ nhõm, nói: “Ngày nào bà nội chưa khỏe lại, thì ngày đó em vẫn không thể yên tâm được, sau khi em ăn xong, lại tới bệnh viện với bà.”
“Ừ, đừng để bản thân quá mệt.”
Nhạc Cận Ninh dặn dò một câu.
Sau khi ăn sáng xong, anh đi thẳng tới công ty làm việc.
Niệm Ninh nhìn bóng lưng anh rời đi, nghĩ tới chuyện xảy ra chiều qua tại bệnh viện, bao gồm cả chuyện Nhạc Cận Ninh hỏi cô có phải có thai rồi không, liền không ngồi được nữa.
“Chú Vương, tôi không ăn nữa, tôi phải tới bệnh viện thăm bà nội đây.” Sau khi chào chú Vương, cô liền rời khỏi nhà.
Nhưng mà, sau khi Niệm Ninh rời khỏi nhà họ Nhạc cũng không đi đến phòng bệnh của bà nội, mà đi tìm bác sĩ vân luôn khám bệnh cho cô.
Cô ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, hỏi: ‘Bác sĩ, chuyện ngày đó ông nói, nếu tôi phá bỏ đứa bé này, thì sau này không thể mang thai nữa sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.