Chương 319
Lạc Lạc
01/08/2023
“Cô Niệm, bữa trưa cô gọi đã tới rồi.”
Tiếng nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa phòng, Nhân viên phục vụ bưng từng món lên trên bàn sau đó quay người rời khỏi phòng “Nhạc Cận Ninh, anh có muốn ăn gì trước không.” Niệm Ninh nhìn đồ ăn ngon hương vị đầy đủ bông khơi dậy sự thèm ăn của mình.
Nhạc Cận Ninh nói: “Em ăn trước đi, anh làm khoai tây lát cho em đã.”
Tránh để tí nữa cô lại quấn lấy anh, tuy anh cũng thấy vui nhưng thấy Niệm Ninh thèm ăn rốt cuộc thì anh vẫn thấy đau lòng.
Lúc trước khi Niệm Ninh ngất xỉu bác sĩ nói với Nhạc Cận Ninh rằng cô bị thiếu dinh dưỡng, chuyện ấy anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, từ đó về sau anh không để cô ăn đồ không có dinh dưỡng nữa.
Nhưng cho dù vậy thì chỉ cần anh có thể làm, anh sẽ cố gắng hết sức đi tìm †òi học hỏi.
Bởi vậy tài nấu nướng của anh cũng tiến bộ hơn nhiều.
“Không cần đâu, bây giờ em không muốn anh khoai tây nữa, hình như món ăn ở đây không tệ đâu, anh tới ăn cùng em đi mà, một mình em ăn không vui chút nào.” Niệm Ninh bắt đầu làm nũng với Nhạc Cận Ninh.
Món ngon thì ăn cùng nhau mới nếm được mùi vị của nó.
“Không ăn nữa thật không?” Nhạc Cận Ninh xác nhận lại lần nữa.
Nhưng Niệm Ninh không hề do dự mà gật đầu: “Bây giờ em rất đói nhưng không hề muốn ăn khoai tây lát thế nên anh ăn cùng em đi, em còn gọi mấy món anh thích ăn nữa đấy.”
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh kiên trì nên chỉ đành gác lại chuyện làm khoai tây lát sang một bên.
Niệm Ninh cứ liên tục gắp đồ ăn vào bát Nhạc Cận Ninh, bản thân cũng không ngừng ăn thức ăn.
Những món này đối với Nhạc Cận Ninh mà nói thì mùi vị cũng bình thường, nhưng thấy Niệm Ninh ăn ngon như vậy không ngờ anh cũng thấy những món ăn ấy ngon hơn bình thường rất nhiều.
Không lâu sau thức ăn trên bàn đã được hai người ăn hết sạch.
Nói đúng hơn là Niệm Ninh đã ăn hết sạch.
Cả quá trình Nhạc Cận Ninh gần như chỉ nhìn cô ăn, bây giờ sức ăn của Niệm Ninh tốt hơn hồi trước rất nhiều.
Sau khi ăn xong ánh mắt hai người nhìn vào bàn ăn đã được ăn sạch hết, bỗng không khí trở nên yên tĩnh.
“Ừm… hình như em anh có hơi nhiều.” Niệm Ninh bất giác nhìn bãi chiến trường như cái thôn vừa bị quỷ vào phá.
Nhạc Cận Ninh cũng gật đầu tán đồng: “Đây là chuyện tốt, trừ việc ăn quá khỏe rồi.”
Những quyển sách về thời kỳ mang thai linh tỉnh lúc trước mua anh cũng đọc được vài quyển, trong đó đều viết sức ăn của phụ nữ sau khi mang thai sẽ tăng dân theo tháng, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Em ăn hơi no rồi.” Niệm Ninh dựa vào sô pha bày ra dáng vẻ ăn uống no nê.
Không lâu sau Nhạc Cận Ninh cầm nước mơ muối: “Uống một ít tiêu cơm.”
Niệm Ninh cầm nước mơ muối trên tay Nhạc Cận Ninh rồi uống ừng ực hơn nửa cốc.
“Ừ, béo rồi.” Nhạc Cận Ninh vươn †ay véo véo má cô, cảm giác đầy thịt sờ rất thích.
Niệm Ninh mặc cho Nhạc Cận Ninh vân vê má cô, sau đó bỗng cô nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng: “Có phải anh chê em béo không?”
Tiếng nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa phòng, Nhân viên phục vụ bưng từng món lên trên bàn sau đó quay người rời khỏi phòng “Nhạc Cận Ninh, anh có muốn ăn gì trước không.” Niệm Ninh nhìn đồ ăn ngon hương vị đầy đủ bông khơi dậy sự thèm ăn của mình.
Nhạc Cận Ninh nói: “Em ăn trước đi, anh làm khoai tây lát cho em đã.”
Tránh để tí nữa cô lại quấn lấy anh, tuy anh cũng thấy vui nhưng thấy Niệm Ninh thèm ăn rốt cuộc thì anh vẫn thấy đau lòng.
Lúc trước khi Niệm Ninh ngất xỉu bác sĩ nói với Nhạc Cận Ninh rằng cô bị thiếu dinh dưỡng, chuyện ấy anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, từ đó về sau anh không để cô ăn đồ không có dinh dưỡng nữa.
Nhưng cho dù vậy thì chỉ cần anh có thể làm, anh sẽ cố gắng hết sức đi tìm †òi học hỏi.
Bởi vậy tài nấu nướng của anh cũng tiến bộ hơn nhiều.
“Không cần đâu, bây giờ em không muốn anh khoai tây nữa, hình như món ăn ở đây không tệ đâu, anh tới ăn cùng em đi mà, một mình em ăn không vui chút nào.” Niệm Ninh bắt đầu làm nũng với Nhạc Cận Ninh.
Món ngon thì ăn cùng nhau mới nếm được mùi vị của nó.
“Không ăn nữa thật không?” Nhạc Cận Ninh xác nhận lại lần nữa.
Nhưng Niệm Ninh không hề do dự mà gật đầu: “Bây giờ em rất đói nhưng không hề muốn ăn khoai tây lát thế nên anh ăn cùng em đi, em còn gọi mấy món anh thích ăn nữa đấy.”
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh kiên trì nên chỉ đành gác lại chuyện làm khoai tây lát sang một bên.
Niệm Ninh cứ liên tục gắp đồ ăn vào bát Nhạc Cận Ninh, bản thân cũng không ngừng ăn thức ăn.
Những món này đối với Nhạc Cận Ninh mà nói thì mùi vị cũng bình thường, nhưng thấy Niệm Ninh ăn ngon như vậy không ngờ anh cũng thấy những món ăn ấy ngon hơn bình thường rất nhiều.
Không lâu sau thức ăn trên bàn đã được hai người ăn hết sạch.
Nói đúng hơn là Niệm Ninh đã ăn hết sạch.
Cả quá trình Nhạc Cận Ninh gần như chỉ nhìn cô ăn, bây giờ sức ăn của Niệm Ninh tốt hơn hồi trước rất nhiều.
Sau khi ăn xong ánh mắt hai người nhìn vào bàn ăn đã được ăn sạch hết, bỗng không khí trở nên yên tĩnh.
“Ừm… hình như em anh có hơi nhiều.” Niệm Ninh bất giác nhìn bãi chiến trường như cái thôn vừa bị quỷ vào phá.
Nhạc Cận Ninh cũng gật đầu tán đồng: “Đây là chuyện tốt, trừ việc ăn quá khỏe rồi.”
Những quyển sách về thời kỳ mang thai linh tỉnh lúc trước mua anh cũng đọc được vài quyển, trong đó đều viết sức ăn của phụ nữ sau khi mang thai sẽ tăng dân theo tháng, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Em ăn hơi no rồi.” Niệm Ninh dựa vào sô pha bày ra dáng vẻ ăn uống no nê.
Không lâu sau Nhạc Cận Ninh cầm nước mơ muối: “Uống một ít tiêu cơm.”
Niệm Ninh cầm nước mơ muối trên tay Nhạc Cận Ninh rồi uống ừng ực hơn nửa cốc.
“Ừ, béo rồi.” Nhạc Cận Ninh vươn †ay véo véo má cô, cảm giác đầy thịt sờ rất thích.
Niệm Ninh mặc cho Nhạc Cận Ninh vân vê má cô, sau đó bỗng cô nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng: “Có phải anh chê em béo không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.