Chương 345
Lạc Lạc
16/08/2023
“Trong lòng mình nắm chắc là tốt rồi, các con bây giờ ấy, đồ vật hư
hỏng, cho dù có thể sửa được hay không, cũng chỉ muốn mua mới, tình yêu
cũng giống nhau, xảy ra vấn đề chỉ muốn đổi, chưa bao giờ nghĩ đến làm
sao để sửa nó.” Bà nội cảm thán nói.
Gương mặt Niệm Ninh sững sờ, đột nhiên cô cảm thấy, hình như là như vậy.
Nhưng mà, sau đó Niệm Ninh cười nhạt một tiếng, nói: “Bà nội, bà yên tâm đi. Con và Nhạc Cận Ninh chỉ cãi nhau vài chuyện nhỏ nhặt thôi, hôm nào anh ấy rảnh rồi, con dẫn anh ấy đến gặp bà.”
Bà nội bằng lòng, khẽ gật đầu: “Được rồi, Niệm Ninh, bà biết con là đứa bé ngoan, nhưng tính cách lại quá bướng bỉnh. Đôi khi, con đừng quá mức buông thả, có biết không?”
“Con biết mà bà nội.” Niệm Ninh khế gật đầu.
Bà nội vẫn dặn dò Niệm Ninh vài chuyện vặt vãnh.
Những chuyện này, Niệm Ninh đều biết, nhưng cô không cảm thấy phiền, ngược lại rất hưởng thụ sự quan †âm và càm ràm của bà nội.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Niệm Ninh dẫn bà nội đến vườn hoa của viện điều dưỡng ngồi một lúc, phơi nắng mặt trời.
Sau khi ăn cơm trưa, cô vốn muốn ở cùng bà nội thêm lúc nữa, nhưng bà nội lại kiên quyết không cho cô ở lại.
“Con mau trở về đi, nơi này có nhân viên chăm sóc bà là được. Con ra ngoài lâu rồi, chắc Cận Ninh cũng lo lắng, thằng bé là người đàn ông tốt, con tức giận thì tức giận, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua.” Bà nội thúc giục mà nói.
Niệm Ninh đành chịu mà thở dài một hơi. Bà nội liên tục bảo cô đi, cô thấy bà nội kiên trì như thế, cũng không muốn làm bà lo lắng, nên phải đồng ý: “Được rồi, bây giờ con chuẩn bị đi về, hôm nào lại tới thăm bà.”
Trước khi đi, cô dặn dò nhân viên chăm sóc vài điều, rồi mới an tâm rời đi.
Nhưng sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, Niệm Ninh không muốn trở về.
Bây giờ chỉ mới một hai giờ chiều, dù cho trở về phòng cũng trống không, không có chút thú vị nào.
Niệm Ninh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đi một mình. Cô ung dung đi đến chiếc ghế gần đó ngồi nghỉ.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
“Đồ xấu xa, đã biết anh không phải người tốt lành mà, biết em tức giận mà lại không dồ dành eml” Niệm Ninh lặp đi lặp lại mấy lần, nhìn thấy rõ ràng không có tin nhắn chưa đọc, cô thắng tay để chế độ im lặng và bỏ nó vào túi xách.
Anh không chịu thua trước, cô cũng sẽ không đầu hàng trước!
Chỉ vì một sợi dây chuyền mà thôi, vậy mà lại nói chuyện hung dữ với cô như vậy.
Nhưng mà Niệm Ninh nhớ lại sợi dây chuyền kia, thật giống với sợi dây chuyền ba năm trước cô làm rơi. Sợi dây chuyền đó là bà nội cho cô, có ý nghĩa đặc biệt. Sau khi cô làm mất vẫn còn áy náy thật lâu.
Sau đó cô trở lại hiện trường tai nạn xe cộ tìm nhiều lần nhưng vẫn không †ìm được.
Đêm qua, sợi dây chuyền ở chỗ Nhạc Cận Ninh có phải là của cô không?
Thật đáng tiếc, lúc cô muốn nhìn rõ hơn, thì anh lại khóa sợi dây chuyên lại.
Niệm Ninh nghỉ ngơi một hồi, lại dạo chơi bên ngoài, thuận tiện mua một vài vật nhỏ.
Nhìn đồng hồ, đã ba bốn giờ chiều, bây giờ cũng là lúc cần phải trở về.
Gương mặt Niệm Ninh sững sờ, đột nhiên cô cảm thấy, hình như là như vậy.
Nhưng mà, sau đó Niệm Ninh cười nhạt một tiếng, nói: “Bà nội, bà yên tâm đi. Con và Nhạc Cận Ninh chỉ cãi nhau vài chuyện nhỏ nhặt thôi, hôm nào anh ấy rảnh rồi, con dẫn anh ấy đến gặp bà.”
Bà nội bằng lòng, khẽ gật đầu: “Được rồi, Niệm Ninh, bà biết con là đứa bé ngoan, nhưng tính cách lại quá bướng bỉnh. Đôi khi, con đừng quá mức buông thả, có biết không?”
“Con biết mà bà nội.” Niệm Ninh khế gật đầu.
Bà nội vẫn dặn dò Niệm Ninh vài chuyện vặt vãnh.
Những chuyện này, Niệm Ninh đều biết, nhưng cô không cảm thấy phiền, ngược lại rất hưởng thụ sự quan †âm và càm ràm của bà nội.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Niệm Ninh dẫn bà nội đến vườn hoa của viện điều dưỡng ngồi một lúc, phơi nắng mặt trời.
Sau khi ăn cơm trưa, cô vốn muốn ở cùng bà nội thêm lúc nữa, nhưng bà nội lại kiên quyết không cho cô ở lại.
“Con mau trở về đi, nơi này có nhân viên chăm sóc bà là được. Con ra ngoài lâu rồi, chắc Cận Ninh cũng lo lắng, thằng bé là người đàn ông tốt, con tức giận thì tức giận, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua.” Bà nội thúc giục mà nói.
Niệm Ninh đành chịu mà thở dài một hơi. Bà nội liên tục bảo cô đi, cô thấy bà nội kiên trì như thế, cũng không muốn làm bà lo lắng, nên phải đồng ý: “Được rồi, bây giờ con chuẩn bị đi về, hôm nào lại tới thăm bà.”
Trước khi đi, cô dặn dò nhân viên chăm sóc vài điều, rồi mới an tâm rời đi.
Nhưng sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, Niệm Ninh không muốn trở về.
Bây giờ chỉ mới một hai giờ chiều, dù cho trở về phòng cũng trống không, không có chút thú vị nào.
Niệm Ninh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đi một mình. Cô ung dung đi đến chiếc ghế gần đó ngồi nghỉ.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có.
“Đồ xấu xa, đã biết anh không phải người tốt lành mà, biết em tức giận mà lại không dồ dành eml” Niệm Ninh lặp đi lặp lại mấy lần, nhìn thấy rõ ràng không có tin nhắn chưa đọc, cô thắng tay để chế độ im lặng và bỏ nó vào túi xách.
Anh không chịu thua trước, cô cũng sẽ không đầu hàng trước!
Chỉ vì một sợi dây chuyền mà thôi, vậy mà lại nói chuyện hung dữ với cô như vậy.
Nhưng mà Niệm Ninh nhớ lại sợi dây chuyền kia, thật giống với sợi dây chuyền ba năm trước cô làm rơi. Sợi dây chuyền đó là bà nội cho cô, có ý nghĩa đặc biệt. Sau khi cô làm mất vẫn còn áy náy thật lâu.
Sau đó cô trở lại hiện trường tai nạn xe cộ tìm nhiều lần nhưng vẫn không †ìm được.
Đêm qua, sợi dây chuyền ở chỗ Nhạc Cận Ninh có phải là của cô không?
Thật đáng tiếc, lúc cô muốn nhìn rõ hơn, thì anh lại khóa sợi dây chuyên lại.
Niệm Ninh nghỉ ngơi một hồi, lại dạo chơi bên ngoài, thuận tiện mua một vài vật nhỏ.
Nhìn đồng hồ, đã ba bốn giờ chiều, bây giờ cũng là lúc cần phải trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.