Chương 352
Lạc Lạc
21/08/2023
Sao lại không có?
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi?
Niệm Ninh không cam lòng mà †ìm trong ngoài bàn đọc sách của Nhạc Cận Ninh một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy.
Cô hơi nản lòng, rốt cuộc Nhạc Cận Ninh để dây chuyền ở đâu rồi?
Không tìm được dây chuyền, Niệm Ninh hơi mất mát mà đi khỏi thư phòng của Nhạc Cận Ninh, quay người về phòng ngủ, cầm sách lên nhưng lại không đọc nổi.
Nếu là sợi dây chuyền khác, cô cũng sẽ không để ý như thế. Nhưng dây chuyền kia là vật làm chứng cho tình yêu của ông bà nội, có ý nghĩa đặc biệt.
Ba năm trước, khi đang trên đường đi học thì thấy có tai nạn. Trong lúc cứu người thì lại bất cẩn làm mất sợi dây chuyền.
Nhưng đến lúc cô phát hiện sợi dây chuyền bị mất đi, cô đã đến hiện trường vụ tai nạn tìm nhiều lần, nhưng đều đi tay không về, không có bất kỳ thu hoạch nào.
Sau đó cô cũng đi đến bệnh viện †ìm người cô đã cứu, nhưng khi cô đến bệnh viện thì người kia đã chuyển viện rồi.
Hơn nữa lúc đó người kia máu me đây mặt, tình hình khẩn cấp, cô cũng không thấy rõ mặt mũi anh ta.
Cho nên đến cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Sợi dây chuyền kia, vân không tìm được.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng Niệm Ninh đều vô cùng áy náy, nhưng cô không có cách nào tìm lại dây chuyền.
Niệm Ninh bỏ quyển sách trong †ay xuống, thở dài một hơi, bây giờ không tìm thấy dây chuyên, chắc là Nhạc Cận Ninh đã mang đi rồi?
Thật vất vả mới có được chút manh mối, rốt cuộc bây giờ lại bị chặt mất.
Chẳng lẽ thật sự không tìm được sợi dây chuyền kia sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Ninh cảm thấy không vui.
Sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi buồn ngủ, nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi chú Vương đến gõ cửa, cô mới tỉnh lại, chú Vương ở ngoài cửa, nói: “Mợ, đã làm xong cơm trưa rồi.”
“Tôi biết rồi, tôi xuống đây.” Niệm Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, lập tức trả lời. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã giữa trưa rồi.
Cô duõi chiếc lưng mỏi, nhớ lại chuyện lúc nấy không tìm được dây chuyền, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Vừa chỉnh sửa lại quần áo, vừa đi xuống lầu.
Trong lòng còn băn khoăn chuyện sợi dây chuyền, ngoại trừ đi đến phòng của Nhạc Cận Ninh tìm, còn cách nào chứng minh sợi dây chuyền trong tay anh là sợi dây chuyền cô làm mất không?
Hỏi thẳng?
Lần trước cô chỉ muốn nhìn một chút, mà thái độ của Nhạc Cận Ninh lại hung dữ như thế. Nếu như hỏi nữa, đoán chừng sẽ chọc anh tức giận.
Niệm Ninh lắc đầu, cách này không được.
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm rồi?
Niệm Ninh không cam lòng mà †ìm trong ngoài bàn đọc sách của Nhạc Cận Ninh một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy.
Cô hơi nản lòng, rốt cuộc Nhạc Cận Ninh để dây chuyền ở đâu rồi?
Không tìm được dây chuyền, Niệm Ninh hơi mất mát mà đi khỏi thư phòng của Nhạc Cận Ninh, quay người về phòng ngủ, cầm sách lên nhưng lại không đọc nổi.
Nếu là sợi dây chuyền khác, cô cũng sẽ không để ý như thế. Nhưng dây chuyền kia là vật làm chứng cho tình yêu của ông bà nội, có ý nghĩa đặc biệt.
Ba năm trước, khi đang trên đường đi học thì thấy có tai nạn. Trong lúc cứu người thì lại bất cẩn làm mất sợi dây chuyền.
Nhưng đến lúc cô phát hiện sợi dây chuyền bị mất đi, cô đã đến hiện trường vụ tai nạn tìm nhiều lần, nhưng đều đi tay không về, không có bất kỳ thu hoạch nào.
Sau đó cô cũng đi đến bệnh viện †ìm người cô đã cứu, nhưng khi cô đến bệnh viện thì người kia đã chuyển viện rồi.
Hơn nữa lúc đó người kia máu me đây mặt, tình hình khẩn cấp, cô cũng không thấy rõ mặt mũi anh ta.
Cho nên đến cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Sợi dây chuyền kia, vân không tìm được.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng Niệm Ninh đều vô cùng áy náy, nhưng cô không có cách nào tìm lại dây chuyền.
Niệm Ninh bỏ quyển sách trong †ay xuống, thở dài một hơi, bây giờ không tìm thấy dây chuyên, chắc là Nhạc Cận Ninh đã mang đi rồi?
Thật vất vả mới có được chút manh mối, rốt cuộc bây giờ lại bị chặt mất.
Chẳng lẽ thật sự không tìm được sợi dây chuyền kia sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Niệm Ninh cảm thấy không vui.
Sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi buồn ngủ, nên mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đến khi chú Vương đến gõ cửa, cô mới tỉnh lại, chú Vương ở ngoài cửa, nói: “Mợ, đã làm xong cơm trưa rồi.”
“Tôi biết rồi, tôi xuống đây.” Niệm Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại, lập tức trả lời. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã giữa trưa rồi.
Cô duõi chiếc lưng mỏi, nhớ lại chuyện lúc nấy không tìm được dây chuyền, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Vừa chỉnh sửa lại quần áo, vừa đi xuống lầu.
Trong lòng còn băn khoăn chuyện sợi dây chuyền, ngoại trừ đi đến phòng của Nhạc Cận Ninh tìm, còn cách nào chứng minh sợi dây chuyền trong tay anh là sợi dây chuyền cô làm mất không?
Hỏi thẳng?
Lần trước cô chỉ muốn nhìn một chút, mà thái độ của Nhạc Cận Ninh lại hung dữ như thế. Nếu như hỏi nữa, đoán chừng sẽ chọc anh tức giận.
Niệm Ninh lắc đầu, cách này không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.