Chương 360
Lạc Lạc
24/08/2023
Diện tích trong cửa hàng này cũng không
lớn lắm, nhưng phong cách trang trí bên trong ngược lại khiến cho Nhạc
Cận Ninh phải sáng mắt, hình như ở đây không giống như những gì anh đã
nghĩ.
Hai người bọn họ tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Niệm Ninh vui vẻ nói: “Thật ra nó không tệ như những gì anh đã tưởng tượng đâu, mặc dù hương vị tuy là không thể so sánh được với nhà hàng của Michelin, nhưng chắc chắn mỗi thứ đều có điểm đặc biệt riêng”.
Rất nhanh, người phục vụ đã bưng ra một nồi súp có một lớp dầu cay đỏ nổi ở trên đó.
Niệm Ninh nhìn thấy trong miệng nhanh chóng chảy nước miếng không ngừng được, cô trực tiếp đem hết tất cả đồ ăn bỏ vào trong nồi sau đó đun sôi một chút, cô thuận tay lấy một cái gì đó chấm nước sốt rồi đưa đến trước mặt Nhạc Cận Ninh: “Cầm lấy nó đi”.
Nhạc Cận Ninh đưa tay ra nhận lấy, nhìn miếng thịt nhỏ trên tay không khỏi nhíu mày, theo bản năng đưa lên mũi ngửi, hình như cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
“Anh ăn hết nó đi.’ Niệm Ninh ngồi một bên chuẩn bị lấy cho mình ˆ mấy cây xiên que nên giọng nói có chút không rõ.
Nhìn thấy Niệm Ninh ăn ngon như vậy, Nhạc Cận Ninh do dự một lúc rồi cũng bỏ vào miệng ăn hết.
Niệm Ninh cũng không nói gì thêm nhưng lại nhìn chằm chằm vào nét mặt của Nhạc Cận Ninh.
“Hương vị cũng không tệ lắm’ Một chặp sau Nhạc Cận Ninh mới đồng ý mà gật nhẹ đầu, nhưng mà anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Mặc dù những thứ này ăn ngon thì ngon nhưng cũng phải chú ý đến vệ sinh một chút”.
Hai người sau khi ăn xong thì quay trở về biệt thự.
Lúc Nhạc Cận Ninh vừa về đến nhà thì liền nhận được cuộc điện thoại của Tiền Thụy, sau đó anh nhanh chóng đi thẳng vào thư phòng.
Niệm Ninh hâm nóng một ly sữa, sau khi đưa vào thư phòng thì cô liên trở về phòng ngủ, tắm sơ qua một cái, lúc chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh xử lí công việc xong rồi ư?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhạc Cận Ninh gật nhẹ đầu, đi đến bên cạnh Niệm Ninh, anh nhìn giống như thật thỏa mãn mà nằm lên cả hai đùi của Niệm Ninh.
Niệm Ninh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy tóc của Nhạc Cận Ninh, cười hỏi: ‘Em còn tưởng rằng anh phải xử lí đến tận một hai giờ sáng mới xong công việc nữa chứ”.
Nhạc Cận Ninh nói: “Tiền Thụy gọi điện báo có một văn kiện gặp chút vấn đề, anh lấy văn kiện chỉnh sửa xong rồi thì trực tiếp đưa cho anh ta luôn, mọi việc còn lại sẽ giao cho anh ta toàn quyền xử lí”.
Niệm Ninh gật đầu nhẹ, dù sao thì chuyện làm ăn cô cũng không hiểu gì nên không thể giúp được gì cho anh cả.
Nhạc Cận Ninh sợ sẽ đè mỏi Niệm Ninh nên anh lại nằm trên giường lần nữa rồi ôm Niệm Ninh vào lòng, hai người nói chuyện với nhau một lúc, nghe thấy hơi thở của Niệm Ninh ở †rong ngực từ từ trở nên ổn định, khóe miệng anh cũng dần dần hiện lên một ý cười. ẳ Sau đó anh từ ở trên giường đứng dậy, cầm lấy điện thoại, lặng lẽ đi ra ngoài hành lang gọi một cuộc điện thoại: ‘Ngày mai cậu không cần đến làm, tự mình đi mua một vài thứ sau đó đến cổng công ty chờ tôi”.
Nhạc Cận Ninh nói đơn giản hai câu rồi cúp máy, một lần nữa đi về phòng ngủ.
Một đêm mộng đẹp Sáng sớm hôm sau, Niệm Ninh theo đúng đồng hồ sinh học mà thức dậy, cô nhìn đồng hồ ở trên tường rồi quay qua đánh thức Nhạc Cận Ninh ở bên cạnh: “Này, anh phải đi làm đớ’.
Nhạc Cận Ninh đang mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng của một cô gái nhỏ đang gọi anh, không hề suy nghĩ nhiều liền trực tiếp đưa tay ra khoác lên vai cô rồi kéo mạnh vào trong ngực: “Không cần gấp gáp, ngủ thêm một lát nữa”.
Hai người bọn họ tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Niệm Ninh vui vẻ nói: “Thật ra nó không tệ như những gì anh đã tưởng tượng đâu, mặc dù hương vị tuy là không thể so sánh được với nhà hàng của Michelin, nhưng chắc chắn mỗi thứ đều có điểm đặc biệt riêng”.
Rất nhanh, người phục vụ đã bưng ra một nồi súp có một lớp dầu cay đỏ nổi ở trên đó.
Niệm Ninh nhìn thấy trong miệng nhanh chóng chảy nước miếng không ngừng được, cô trực tiếp đem hết tất cả đồ ăn bỏ vào trong nồi sau đó đun sôi một chút, cô thuận tay lấy một cái gì đó chấm nước sốt rồi đưa đến trước mặt Nhạc Cận Ninh: “Cầm lấy nó đi”.
Nhạc Cận Ninh đưa tay ra nhận lấy, nhìn miếng thịt nhỏ trên tay không khỏi nhíu mày, theo bản năng đưa lên mũi ngửi, hình như cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
“Anh ăn hết nó đi.’ Niệm Ninh ngồi một bên chuẩn bị lấy cho mình ˆ mấy cây xiên que nên giọng nói có chút không rõ.
Nhìn thấy Niệm Ninh ăn ngon như vậy, Nhạc Cận Ninh do dự một lúc rồi cũng bỏ vào miệng ăn hết.
Niệm Ninh cũng không nói gì thêm nhưng lại nhìn chằm chằm vào nét mặt của Nhạc Cận Ninh.
“Hương vị cũng không tệ lắm’ Một chặp sau Nhạc Cận Ninh mới đồng ý mà gật nhẹ đầu, nhưng mà anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Mặc dù những thứ này ăn ngon thì ngon nhưng cũng phải chú ý đến vệ sinh một chút”.
Hai người sau khi ăn xong thì quay trở về biệt thự.
Lúc Nhạc Cận Ninh vừa về đến nhà thì liền nhận được cuộc điện thoại của Tiền Thụy, sau đó anh nhanh chóng đi thẳng vào thư phòng.
Niệm Ninh hâm nóng một ly sữa, sau khi đưa vào thư phòng thì cô liên trở về phòng ngủ, tắm sơ qua một cái, lúc chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Cô thuận miệng hỏi: “Anh xử lí công việc xong rồi ư?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhạc Cận Ninh gật nhẹ đầu, đi đến bên cạnh Niệm Ninh, anh nhìn giống như thật thỏa mãn mà nằm lên cả hai đùi của Niệm Ninh.
Niệm Ninh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy tóc của Nhạc Cận Ninh, cười hỏi: ‘Em còn tưởng rằng anh phải xử lí đến tận một hai giờ sáng mới xong công việc nữa chứ”.
Nhạc Cận Ninh nói: “Tiền Thụy gọi điện báo có một văn kiện gặp chút vấn đề, anh lấy văn kiện chỉnh sửa xong rồi thì trực tiếp đưa cho anh ta luôn, mọi việc còn lại sẽ giao cho anh ta toàn quyền xử lí”.
Niệm Ninh gật đầu nhẹ, dù sao thì chuyện làm ăn cô cũng không hiểu gì nên không thể giúp được gì cho anh cả.
Nhạc Cận Ninh sợ sẽ đè mỏi Niệm Ninh nên anh lại nằm trên giường lần nữa rồi ôm Niệm Ninh vào lòng, hai người nói chuyện với nhau một lúc, nghe thấy hơi thở của Niệm Ninh ở †rong ngực từ từ trở nên ổn định, khóe miệng anh cũng dần dần hiện lên một ý cười. ẳ Sau đó anh từ ở trên giường đứng dậy, cầm lấy điện thoại, lặng lẽ đi ra ngoài hành lang gọi một cuộc điện thoại: ‘Ngày mai cậu không cần đến làm, tự mình đi mua một vài thứ sau đó đến cổng công ty chờ tôi”.
Nhạc Cận Ninh nói đơn giản hai câu rồi cúp máy, một lần nữa đi về phòng ngủ.
Một đêm mộng đẹp Sáng sớm hôm sau, Niệm Ninh theo đúng đồng hồ sinh học mà thức dậy, cô nhìn đồng hồ ở trên tường rồi quay qua đánh thức Nhạc Cận Ninh ở bên cạnh: “Này, anh phải đi làm đớ’.
Nhạc Cận Ninh đang mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng của một cô gái nhỏ đang gọi anh, không hề suy nghĩ nhiều liền trực tiếp đưa tay ra khoác lên vai cô rồi kéo mạnh vào trong ngực: “Không cần gấp gáp, ngủ thêm một lát nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.