Chương 385
Lạc Lạc
06/09/2023
“Bà yên tâm đi, nói gì thì người ta cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nếu như anh ta nói đùa chuyện này, vậy thì sau này mà có bị
truyền ra ngoài, sẽ bị người ta cười cho mất hết mặt mũi đó.” Ông Niệm
không lo lăng chút nào.
Bà Niệm suy nghĩ, cũng cảm thấy ông Niệm nói không sai: Niệm Tâm Như luôn ở bên cạnh, thấy cha mẹ mình không ngừng bàn bạc về vấn đề một trăm tỷ còn có tiền của Nhạc Cận Ninh, bèn trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Sau khi trở về phòng, cô ta nhớ tới vừa nấy ở trong biệt thự của Nhạc Cận Ninh, nhìn thấy dáng vẻ cao quý hách dịch của Niệm Ninh cùng với lời trách móc của cha mẹ Niệm dành cho mình, ngay lập tức lại tức giận đến phát điên.
Từ nhỏ cho tới lớn, cô ta luôn sở hữu những thứ tốt nhất.
Thứ Niệm Ninh có, bản thân cô ta sẽ càng phải có thứ tốt hơn.
Thứ Niệm Ninh không có, thì cô †a lại có từng cái từng cái một.
Dựa vào đâu mà cho đến bây giờ, Niệm Ninh có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai khôi ngô, mà cô ta lại chỉ có thể ở bên bạn trai cũ của Niệm Ninh?
Nói dễ nghe một chút thì là cô ta hấp dẫn hơn Niệm Ninh, còn nói khó nghe một chút thì chính là cô ta đang nhặt lại đôi giày rách của Niệm Ninh!
Vừa nghĩ như vậy, Niệm Tâm Như liền không thể bình tĩnh được, cô ta suy đi tính lại, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại: “Là tôi, lần này tôi trả giá gấp đôi, anh theo dõi một người cho tôi.”
“Tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho anh Sau.
“Được, anh chắc phải quy tắc, nếu như bị người ta phát hiện, chuyện này sẽ hoàn toàn không liên quan đến tôi.”
“Hiểu được thì tốt, cứ như vậy đi”
Sau khi vội vàng nói vài câu, Niệm Tâm Như liền cúp điện thoại.
Sau đó, cô ta nói với vẻ mặt âm trâm: “Niệm Ninh, cô đợi đấy, sớm muộn sẽ có một ngày cô sẽ phải tới đây cầu xin tôi.”
Niệm Ninh sau khi ăn xong bữa tối không có trực tiếp trở về phòng ngủ mà hiếm khi ra ngoài đi dạo.
Nhạc Cận Ninh vừa rồi đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Tiền Thụy, Niệm Ninh mơ mơ hồ hồ với vấn đề mà hai người đang nói, cũng không có hứng thú đi nghe nên đi ra ngoài thư giãn đầu óc một chút.
Sau khi Nhạc Cận Ninh kết thúc cuộc gọi, mới phát hiện Niệm Ninh đã không còn ở trước mặt anh nữa, anh vốn nghĩ cô ở trên tầng nhưng vào phòng ngủ và phòng sách cũng đều không thấy bóng dáng cô đâu.
Lúc đi xuống tầng liền nhìn thấy chú Vương đang thu dọn bàn ăn, Nhạc Cận Ninh không nhịn được hỏi: “Chú Vương, Niệm Ninh đâu?”
“Vừa nấy tôi thấy mợ chủ đi ra ngoài sảnh rồi.” Chú Vương trả lời.
Anh gật đầu, xoay người đi về phía đại sảnh.
Đi đến vườn hoa, anh mới nhìn thấy hình bóng của Niệm Ninh.
“Sao hôm nay em lại tới đây?” Nhạc Cận Ninh bước tới hỏi.
Nghe thấy có người gọi mình, Niệm Ninh vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đó là Nhạc Cận Ninh, cô cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy trong vườn lại có thêm một vài loại hoa mà trước đây em chưa từng thấy, vì vậy mới đi qua đây xem thử.”
Bà Niệm suy nghĩ, cũng cảm thấy ông Niệm nói không sai: Niệm Tâm Như luôn ở bên cạnh, thấy cha mẹ mình không ngừng bàn bạc về vấn đề một trăm tỷ còn có tiền của Nhạc Cận Ninh, bèn trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Sau khi trở về phòng, cô ta nhớ tới vừa nấy ở trong biệt thự của Nhạc Cận Ninh, nhìn thấy dáng vẻ cao quý hách dịch của Niệm Ninh cùng với lời trách móc của cha mẹ Niệm dành cho mình, ngay lập tức lại tức giận đến phát điên.
Từ nhỏ cho tới lớn, cô ta luôn sở hữu những thứ tốt nhất.
Thứ Niệm Ninh có, bản thân cô ta sẽ càng phải có thứ tốt hơn.
Thứ Niệm Ninh không có, thì cô †a lại có từng cái từng cái một.
Dựa vào đâu mà cho đến bây giờ, Niệm Ninh có thể tìm được một người đàn ông đẹp trai khôi ngô, mà cô ta lại chỉ có thể ở bên bạn trai cũ của Niệm Ninh?
Nói dễ nghe một chút thì là cô ta hấp dẫn hơn Niệm Ninh, còn nói khó nghe một chút thì chính là cô ta đang nhặt lại đôi giày rách của Niệm Ninh!
Vừa nghĩ như vậy, Niệm Tâm Như liền không thể bình tĩnh được, cô ta suy đi tính lại, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại: “Là tôi, lần này tôi trả giá gấp đôi, anh theo dõi một người cho tôi.”
“Tôi sẽ gửi thông tin cụ thể cho anh Sau.
“Được, anh chắc phải quy tắc, nếu như bị người ta phát hiện, chuyện này sẽ hoàn toàn không liên quan đến tôi.”
“Hiểu được thì tốt, cứ như vậy đi”
Sau khi vội vàng nói vài câu, Niệm Tâm Như liền cúp điện thoại.
Sau đó, cô ta nói với vẻ mặt âm trâm: “Niệm Ninh, cô đợi đấy, sớm muộn sẽ có một ngày cô sẽ phải tới đây cầu xin tôi.”
Niệm Ninh sau khi ăn xong bữa tối không có trực tiếp trở về phòng ngủ mà hiếm khi ra ngoài đi dạo.
Nhạc Cận Ninh vừa rồi đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Tiền Thụy, Niệm Ninh mơ mơ hồ hồ với vấn đề mà hai người đang nói, cũng không có hứng thú đi nghe nên đi ra ngoài thư giãn đầu óc một chút.
Sau khi Nhạc Cận Ninh kết thúc cuộc gọi, mới phát hiện Niệm Ninh đã không còn ở trước mặt anh nữa, anh vốn nghĩ cô ở trên tầng nhưng vào phòng ngủ và phòng sách cũng đều không thấy bóng dáng cô đâu.
Lúc đi xuống tầng liền nhìn thấy chú Vương đang thu dọn bàn ăn, Nhạc Cận Ninh không nhịn được hỏi: “Chú Vương, Niệm Ninh đâu?”
“Vừa nấy tôi thấy mợ chủ đi ra ngoài sảnh rồi.” Chú Vương trả lời.
Anh gật đầu, xoay người đi về phía đại sảnh.
Đi đến vườn hoa, anh mới nhìn thấy hình bóng của Niệm Ninh.
“Sao hôm nay em lại tới đây?” Nhạc Cận Ninh bước tới hỏi.
Nghe thấy có người gọi mình, Niệm Ninh vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đó là Nhạc Cận Ninh, cô cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy trong vườn lại có thêm một vài loại hoa mà trước đây em chưa từng thấy, vì vậy mới đi qua đây xem thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.