Chương 413
Lạc Lạc
19/09/2023
Cô khổ sở hỏi: “Còn có cái gì mà tôi không biết nữa? Tất cả mọi thứ liên quan đến Nhạc Cận Ninh”
Hiện tại người duy nhất có thể giải đáp những thắc mắc của cô chỉ còn lại Tân Tuyết Tùng.
Tân Tuyết Tùng nở một nụ cười và nói: “Ngoại trừ sự tồn tại của Tô Mạt thì chắc hắn Nhạc Cận Ninh không có gì có thể giấu được cô, hoặc là cô muốn hỏi cái gì, nếu như tôi biết thì tôi sẽ trả A”
lời cô.
Niệm Ninh không nói gì, chỉ là lắng lặng nhìn Nhạc Cận Ninh ở trong phòng đang cẩn thận từng li từng tí chăm sóc người phụ nữ kia giống như che chở một một vật quý báu.
Tần Tuyết Tùng lắng lặng chờ mấy phút, nhìn dáng vẻ của cô hản là cũng đủ rồi.
Sau đó, mới tiếp tục nói: “Có một chuyện Nhạc Cận Ninh không thừa nhận trước mặt tôi nhưng bản thân tôi nghĩ là vấn đề này tự cô hỏi Nhạc Cận Ninh có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Niệm Ninh hít sâu một hơi: “Vấn đề gì?”
Cô thật muốn biết rốt cục còn có điều gì mà cô không biết.
Tần Tuyết Tùng đi đến bên cạnh Niệm Ninh rồi nói: “Cô nhìn kỹ khuôn mặt Tô Mạt xem có phải rất giống cô không?”
Vừa rồi Niệm Ninh luôn đặt sự chú ý vào Nhạc Cận Ninh nên không để ý chút nào đến dáng vẻ của người phụ nữ tên là Tô Mạt kia.
Lúc này nghe Tần Tuyết Tùng nói như vậy cô mới đưa mắt lên phía trên giường, nhìn Tô Mạt đang năm trên giường bệnh thì lập tức phát hiện…
Tô Mạt và cô có mấy phần tương tự.
Không!
Nói một cách chính xác là cô và Tô Mạt rất giống nhau.
Tần Tuyết Tùng từng bước dẫn dắt: “Cô có nhớ không? Lúc trước tôi gặp cô cũng đã nói hình như đã gặp cô ở đâu rồi?”
Niệm Ninh cẩn thận nhớ lại những gì Tần Tuyết Tùng đã nói, không sai, lúc họ vừa gặp nhau chính xác là Tần Tuyết Tùng đã nói những lời này.
Nhưng mà lúc ấy cô còn tưởng là Tần Tuyết Tùng nói đến cái đêm ở quán bar đó.
Cô không nghĩ tới sở dĩ Tần Tuyết Tùng cảm thấy đã từng gặp cô ở đâu đó là bởi vì dáng dấp của cô và Tô Mạt rất giống nhau.
Niệm Ninh khổ sở hỏi: “Lúc ấy anh đã phát hiện tôi và Tô Mạt rất giống nhau rồi à? Bởi vì dáng dấp của tôi giống Tô Mạt cho nên Nhạc Cận Ninh mới…”
Tân Tuyết Tùng lắc đầu: “Cũng không phải, lúc kia tôi cũng chẳng nhớ đến cái gì, chỉ là có một lần tôi đến thăm Tô Mạt thì đột nhiên tôi nhớ tới cô, lúc đó mới ý thức được vấn đề này.
Trước đó tôi vẫn cho là Nhạc Cận Ninh thật lòng thích cô cho nên cũng không hỏi đến quá nhiều, nhưng từ khi tôi phát hiện cô và Tô Mạt rất giống nhau thì tôi mới thấy có chút bất thường.”
Niệm Ninh yên lặng một hồi sau đó tiếp tục nói: “Sau đó thì sao?”
“Thật ra sau đó cũng không có gì, lúc tôi gặp lại Nhạc Cận Ninh thì nghĩ đến vấn đề này, cho nên tôi hỏi là trong lòng cậu ấy nghĩ thế nào về cô và Tô Mạt? Có phải lấy cô để làm thế thân…”
Tần Tuyết Tùng nói một nửa thì dừng lại.
“Anh ấy trả lời như thế nào?” Niệm Ninh chật vật hỏi.
Phải?
Hay là không phải?
Hiện tại người duy nhất có thể giải đáp những thắc mắc của cô chỉ còn lại Tân Tuyết Tùng.
Tân Tuyết Tùng nở một nụ cười và nói: “Ngoại trừ sự tồn tại của Tô Mạt thì chắc hắn Nhạc Cận Ninh không có gì có thể giấu được cô, hoặc là cô muốn hỏi cái gì, nếu như tôi biết thì tôi sẽ trả A”
lời cô.
Niệm Ninh không nói gì, chỉ là lắng lặng nhìn Nhạc Cận Ninh ở trong phòng đang cẩn thận từng li từng tí chăm sóc người phụ nữ kia giống như che chở một một vật quý báu.
Tần Tuyết Tùng lắng lặng chờ mấy phút, nhìn dáng vẻ của cô hản là cũng đủ rồi.
Sau đó, mới tiếp tục nói: “Có một chuyện Nhạc Cận Ninh không thừa nhận trước mặt tôi nhưng bản thân tôi nghĩ là vấn đề này tự cô hỏi Nhạc Cận Ninh có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Niệm Ninh hít sâu một hơi: “Vấn đề gì?”
Cô thật muốn biết rốt cục còn có điều gì mà cô không biết.
Tần Tuyết Tùng đi đến bên cạnh Niệm Ninh rồi nói: “Cô nhìn kỹ khuôn mặt Tô Mạt xem có phải rất giống cô không?”
Vừa rồi Niệm Ninh luôn đặt sự chú ý vào Nhạc Cận Ninh nên không để ý chút nào đến dáng vẻ của người phụ nữ tên là Tô Mạt kia.
Lúc này nghe Tần Tuyết Tùng nói như vậy cô mới đưa mắt lên phía trên giường, nhìn Tô Mạt đang năm trên giường bệnh thì lập tức phát hiện…
Tô Mạt và cô có mấy phần tương tự.
Không!
Nói một cách chính xác là cô và Tô Mạt rất giống nhau.
Tần Tuyết Tùng từng bước dẫn dắt: “Cô có nhớ không? Lúc trước tôi gặp cô cũng đã nói hình như đã gặp cô ở đâu rồi?”
Niệm Ninh cẩn thận nhớ lại những gì Tần Tuyết Tùng đã nói, không sai, lúc họ vừa gặp nhau chính xác là Tần Tuyết Tùng đã nói những lời này.
Nhưng mà lúc ấy cô còn tưởng là Tần Tuyết Tùng nói đến cái đêm ở quán bar đó.
Cô không nghĩ tới sở dĩ Tần Tuyết Tùng cảm thấy đã từng gặp cô ở đâu đó là bởi vì dáng dấp của cô và Tô Mạt rất giống nhau.
Niệm Ninh khổ sở hỏi: “Lúc ấy anh đã phát hiện tôi và Tô Mạt rất giống nhau rồi à? Bởi vì dáng dấp của tôi giống Tô Mạt cho nên Nhạc Cận Ninh mới…”
Tân Tuyết Tùng lắc đầu: “Cũng không phải, lúc kia tôi cũng chẳng nhớ đến cái gì, chỉ là có một lần tôi đến thăm Tô Mạt thì đột nhiên tôi nhớ tới cô, lúc đó mới ý thức được vấn đề này.
Trước đó tôi vẫn cho là Nhạc Cận Ninh thật lòng thích cô cho nên cũng không hỏi đến quá nhiều, nhưng từ khi tôi phát hiện cô và Tô Mạt rất giống nhau thì tôi mới thấy có chút bất thường.”
Niệm Ninh yên lặng một hồi sau đó tiếp tục nói: “Sau đó thì sao?”
“Thật ra sau đó cũng không có gì, lúc tôi gặp lại Nhạc Cận Ninh thì nghĩ đến vấn đề này, cho nên tôi hỏi là trong lòng cậu ấy nghĩ thế nào về cô và Tô Mạt? Có phải lấy cô để làm thế thân…”
Tần Tuyết Tùng nói một nửa thì dừng lại.
“Anh ấy trả lời như thế nào?” Niệm Ninh chật vật hỏi.
Phải?
Hay là không phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.