Chương 54
Lạc Lạc
23/02/2023
Niệm Ninh luôn cảm thấy Nhạc Cận Ninh đặc biệt kỳ lạ, như thể gợi ý điều gì đó.
Cô ấy đang bị mê hoặc, ngay sau đó …Ông Niệm nói: “Ninh, con lên lầu với cha, cha có chuyện muốn nói với con.”
Ông Niệm muốn Nhạc gia đầu tư vào công ty của Niệm Gia. Hôm nay Niệm Ninh đã không đưa ông Nhạc về để thảo luận về vấn đề này.
Kết quả là đứa con gái này thực sự vô dụng, không hữu ích chút nào. Cô ta không những không mang ông Nhạc đến mà còn mang Nhạc thiếu về, người không cho ông ta bất kỳ mặt mũi nào.
Như có thể thấy, Nhạc thiếu không dễ nói chuyện. Ngay cả khi ông ta đề cập đến việc bơm vốn, Nhạc Cận Ninh cũng không đồng ý, vì vậy ông ta đành xấu hổ đi nói với Niệm Ninh.
Niệm Ninh nghĩ về bà, nên cô không phản đối mà ngoan ngoãn gật đầu.
Ông Niệm có một chút hài lòng và nhìn thắng vào Nhạc Cận Ninh: “Nhạc thiếu, anh ở đây một lúc, Niệm Ninh và tôi sẽ đi xuống sau một vài phút nữa, xin vui lòng ngồi đây một lúc.”
Ánh mắt anh rơi vào ông Niệm: “Hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Ông Niệm khẽ gật đầu và ném cho anh ta một cái nhìn đã hiểu. Khi ông Niệm chuẩn bị đưa Niệm Ninh lên lầu, Nhạc Cận Ninh nói với giọng to: “Đợi đã, tôi đâu có nói cho phép đưa cô ấy đi?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của ông Niệm đã thay đổi, và sớm trở lại bình thường. Ông nghỉ ngờ nhìn Nhạc Cận Ninh và hỏi: “Nhạc thiếu, anh có ý kiến gì khác sao?”
Nhạc Cận Ninh liếc anh ta một cách thờ ơ, và không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng nói với Niệm Ninh, “Cô có cần tôi đi cùng không?”
Nghe những lời đó, khuôn mặt của ông Niệm tái nhợt, ông ta nhanh chóng võ tayNiệm Ninh. Nếu Nhạc Cận Ninh đi cùng, ông sẽ nói gì tiếp theo?
Niệm Ninh nhìn thấy sự mặc cảm của ông Niệm và hiểu ý ông ta. Mặc dù cô ta rất ghê tởm ông ta trong lòng nhưng nghĩ về người bà đã không gặp, vì vậy cô từ chối lòng tốt của Nhạc Cận Ninh : “Không cần đâu. Tôi có thể xử lí được”
Thấy vậy, Nhạc Cận Ninh không ép buộc cô và nói với cô ấy, “Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Có Nhạc Cận Ninh ở đây, không ai dám bắt nạt Niệm Ninh. Nếu biết Niệm Ninh là người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh, chắc chắn họ sẽ rất ngưỡng mộ vì không ai có quyền bắt nạt cô ấy Ông Niệm biết Nhạc Cận Ninh đang cảnh báo mình và nhanh chóng nói: “Nhạc thiếu, chúng tôi sẽ xuống sớm, anh có thể yên tâm.” : Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng gật đầu vây tay, biểu thị rằng họ có thể rời đi.
Niệm Tâm Như đứng bên cạnh quan sát toàn bộ. Cô thấy một người đàn ông dáng người cao, khuôn mặt đẹp, khí chất và thân thái uy phong, ấn tượng.
Cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt cô cũng dần tăng lên.
Nếu một người đàn ông xuất sắc như vậy có thể giành lấy, thì cô ấy sẽ có mọi thứ.
Vì vậy, cô bước tới và ôm lấy cánh tay của ông Niệm, mỉm cười dịu dàng: “Ba, ba và chị ấy cứ từ từ nói chuyện, con sẽ chăm sóc Nhạc thiếu.”
Ông Niệm liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt của cô.
Sau đó, ông Niệm dường như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu thông cảm và võ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Tâm Như thật tốt.”
Tâm Như khác với con sói mắt trắng Niệm Ninh. Nếu con bé thực sự có thể chinh phục Nhạc thiếu, thì Niệm gia của họ khác nào hổ mọc thêm cánh. .
“Chúng ta đi bây giờ được không?”
Cô ấy đang bị mê hoặc, ngay sau đó …Ông Niệm nói: “Ninh, con lên lầu với cha, cha có chuyện muốn nói với con.”
Ông Niệm muốn Nhạc gia đầu tư vào công ty của Niệm Gia. Hôm nay Niệm Ninh đã không đưa ông Nhạc về để thảo luận về vấn đề này.
Kết quả là đứa con gái này thực sự vô dụng, không hữu ích chút nào. Cô ta không những không mang ông Nhạc đến mà còn mang Nhạc thiếu về, người không cho ông ta bất kỳ mặt mũi nào.
Như có thể thấy, Nhạc thiếu không dễ nói chuyện. Ngay cả khi ông ta đề cập đến việc bơm vốn, Nhạc Cận Ninh cũng không đồng ý, vì vậy ông ta đành xấu hổ đi nói với Niệm Ninh.
Niệm Ninh nghĩ về bà, nên cô không phản đối mà ngoan ngoãn gật đầu.
Ông Niệm có một chút hài lòng và nhìn thắng vào Nhạc Cận Ninh: “Nhạc thiếu, anh ở đây một lúc, Niệm Ninh và tôi sẽ đi xuống sau một vài phút nữa, xin vui lòng ngồi đây một lúc.”
Ánh mắt anh rơi vào ông Niệm: “Hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Ông Niệm khẽ gật đầu và ném cho anh ta một cái nhìn đã hiểu. Khi ông Niệm chuẩn bị đưa Niệm Ninh lên lầu, Nhạc Cận Ninh nói với giọng to: “Đợi đã, tôi đâu có nói cho phép đưa cô ấy đi?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của ông Niệm đã thay đổi, và sớm trở lại bình thường. Ông nghỉ ngờ nhìn Nhạc Cận Ninh và hỏi: “Nhạc thiếu, anh có ý kiến gì khác sao?”
Nhạc Cận Ninh liếc anh ta một cách thờ ơ, và không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng nói với Niệm Ninh, “Cô có cần tôi đi cùng không?”
Nghe những lời đó, khuôn mặt của ông Niệm tái nhợt, ông ta nhanh chóng võ tayNiệm Ninh. Nếu Nhạc Cận Ninh đi cùng, ông sẽ nói gì tiếp theo?
Niệm Ninh nhìn thấy sự mặc cảm của ông Niệm và hiểu ý ông ta. Mặc dù cô ta rất ghê tởm ông ta trong lòng nhưng nghĩ về người bà đã không gặp, vì vậy cô từ chối lòng tốt của Nhạc Cận Ninh : “Không cần đâu. Tôi có thể xử lí được”
Thấy vậy, Nhạc Cận Ninh không ép buộc cô và nói với cô ấy, “Có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
Có Nhạc Cận Ninh ở đây, không ai dám bắt nạt Niệm Ninh. Nếu biết Niệm Ninh là người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh, chắc chắn họ sẽ rất ngưỡng mộ vì không ai có quyền bắt nạt cô ấy Ông Niệm biết Nhạc Cận Ninh đang cảnh báo mình và nhanh chóng nói: “Nhạc thiếu, chúng tôi sẽ xuống sớm, anh có thể yên tâm.” : Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng gật đầu vây tay, biểu thị rằng họ có thể rời đi.
Niệm Tâm Như đứng bên cạnh quan sát toàn bộ. Cô thấy một người đàn ông dáng người cao, khuôn mặt đẹp, khí chất và thân thái uy phong, ấn tượng.
Cô đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt cô cũng dần tăng lên.
Nếu một người đàn ông xuất sắc như vậy có thể giành lấy, thì cô ấy sẽ có mọi thứ.
Vì vậy, cô bước tới và ôm lấy cánh tay của ông Niệm, mỉm cười dịu dàng: “Ba, ba và chị ấy cứ từ từ nói chuyện, con sẽ chăm sóc Nhạc thiếu.”
Ông Niệm liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt của cô.
Sau đó, ông Niệm dường như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu thông cảm và võ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Tâm Như thật tốt.”
Tâm Như khác với con sói mắt trắng Niệm Ninh. Nếu con bé thực sự có thể chinh phục Nhạc thiếu, thì Niệm gia của họ khác nào hổ mọc thêm cánh. .
“Chúng ta đi bây giờ được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.