Chương 14
Xuyên Lan
06/10/2021
Tiếng mắng vừa rồi đã lọt vào tai của Lục Tinh Hàn, cánh tay dưới ống tay áo của cậu nắm chặt như thép.
Viên Mạnh đổ mồ hôi ròng ròng, đi theo sau túm lấy áo cậu, tốc độ cực nhanh vừa an ủi vừa cảnh cáo: “Tinh Hàn, cậu nghe tôi nói này! Đúng là Sở Ngạn Nam quá đáng, nhưng dù sao anh ta cũng là một người có địa vị, chỉ cần giơ tay một cái là có thể nhấn chết cậu ở đây."
"Cậu phải nhớ kỹ đây là giới giải trí, là giới giải trí mà cậu còn chưa được chạm vào. Đây không giống với thế giới nhỏ trước đây của cậu. Nếu hôm nay cậu dám dùng bạo lực gây hấn trực tiếp với anh ta thì không những không thể giải quyết được vấn đề mà tất cả chúng ta đều sẽ xong đời! Tương lai của cô Lâm cũng sẽ bị phá hủy trong tay cậu."
"Nếu đã bước chân vào cái giới này, cậu phải tuân thủ theo quy tắc! Cậu muốn bảo vệ cô ấy, nghĩ muốn tức giận là điều đương nhiên, nhưng cậu không thể chỉ dùng nắm đấm mà phải sử dụng bộ não của mình. Dùng trí óc để thắng, dùng trí óc thì mới thắng được, cậu hiểu không?"
Cảm nhận được Lục Tinh Hàn có thể xông ra ngoài bất cứ lúc nào, anh ta sợ hãi càng kéo mạnh hơn, môi cũng run lên, nhưng lúc này Lục Tinh Hàn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao làm người khác khiếp sợ: "Hiểu rồi."
Nói xong, Lục Tinh Hàn đẩy anh ta ra rồi nói một câu: “Tối nay, tôi sẽ hợp tác cùng anh ta."
Trái tim của Viên Mạnh điên cuồng run rẩy, thầm nghĩ chuyện này cũng không phải anh ta nói mà xong. Lúc anh ta còn đang ngây người ra thì Lục Tinh Hàn đã đi vào.
Sở Ngạn Nam nghĩ người tới chính là đạo diễn hoặc là một người nổi tiếng nào đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra là người mới kém anh ta cả chục tuổi của giải trí Tinh Hỏa. Lúc đó, anh ta không kiềm chế được nữa: "Cậu đá cửa à?"
Lục Tinh Hàn cách xa anh ta ba bước, ra vẻ vô tội rồi mỉm cười nói: "Cửa hỏng rồi, không đá thì không mở được."
Sở Ngạn Nam vốn rất ghét những người mới đến trẻ hơn, đẹp hơn anh ta. Khi anh ta sắp bắt đầu làm khó người ta thì Lục Tinh Hàn đã mở lời trước, giọng nói khiêm tốn lễ phép: "Tiền bối, tôi là người hợp tác với anh trong đoạn phim quảng cáo. Đạo diễn bảo tôi đến gọi anh ra tập trung."
"Tôi chưa trang điểm xong!” Nghe thấy hai từ “đạo diễn”, Sở Ngạn Nam vô thức lấy tay che lông mày lại, tức giận mà không có chỗ bộc phát.
Sau đó Lục Tinh Hàn bắt đầu diễn.
Đầu tiên cậu phấn khích kêu lên “Oa" một tiếng rồi nói: "Đẹp trai đến thế rồi còn muốn trang điểm như thế nào nữa?" Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt cực kỳ thành thật: “Đặc biệt là dáng lông mày, này, đừng che lại, tôi vừa nhìn là biết năm nay đang rất thịnh hành kiểu này."
Sau đó cậu quay sang hỏi Lâm Tri Vi: “Chị stylist, sao chị không vẽ cho tôi như thế?”
Lâm Tri Vi thở gấp, không biết cậu định giở trò gì nên cô theo bản năng đáp: “Cậu… Cậu không thích hợp."
Lục Tinh Hàn thất vọng than vãn: “Tiền bối, anh xem, chỉ có khuôn mặt đẳng cấp của anh mới hợp thôi."
Mặc dù những lời này rất không đáng tin nhưng Sở Ngạn Nam lại cứ dính chiêu này. Đối với những lời nịnh nọt, anh ta thiếu đi sức chống cự nên nhất thời bị cậu lừa đến mức hơi ngơ ngác. Anh ta cẩn thận quay lại soi gương, không hiểu sao lại cảm thấy cũng không xấu như vậy: "... Có thật không?"
Lục Tinh Hàn làm ra vẻ mặt vô hại, giống như một đứa trẻ trong sáng, nói: "Mấy năm trước tôi chính là fan trung thành của anh, loại chuyện liên quan đến hình tượng của anh, tôi làm sao có thể nói láo được."
Khi nghe cậu nói vậy, vẻ mặt của Sở Ngạn Nam trở nên thoải mái hơn, hắng giọng rồi ưỡn thẳng lưng.
"Tiền bối, mọi người ở bên ngoài đều đang đợi anh. Anh chưa ra, không ai dám quay." Lục Tinh Hàn đạt được mục đích, khóe môi cậu cong lên, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tia sáng không rõ ý nghĩa: "Đi thôi, tối nay... Chúng ta phải giành lấy chiến thắng đầu tiên."
Lúc cả hai người đang định cùng nhau đi ra ngoài, Lâm Tri Vi lo lắng đuổi theo hai bước, Lục Tinh Hàn quay người lại, lướt nhẹ qua lưng cô, nhỏ giọng nói: “Đừng quan tâm, giao cho em."
Viên Mạnh vẫn ở ngoài cửa, anh ta sững sờ khi nhìn thấy Sở Ngạn Nam và Lục Tinh Hàn cùng nhau bước ra ngoài.
Lâm Tri Vi tim đập thình thịch, đuổi theo ra ngoài, Hà Vãn lúc này mới hoảng hồn vội vàng kéo cô lại, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Lục Tinh Hàn đang muốn làm cái trò gì vậy?”
Không ai biết.
Mọi người đã tập trung đông đủ, đạo diễn suýt chút nữa bị chấn động bởi cặp lông mày của Sở Ngạn Nam, nhưng ông ấy vẫn cố giữ một chút thể diện cho anh ta. Ông ta chủ động hỏi xem anh ta muốn hợp tác với ai.
Sở Ngạn Nam không phản ứng lại, anh ta nghĩ là do trí nhớ của đạo diễn không tốt, thuận tay chỉ: “Không phải là với cậu bạn họ Lục sao?”
Cái bẫy ngôn từ mà Lục Tinh Hàn bày ra lại một lần nữa có hiệu quả.
Việc ghép cặp đã hoàn thành. Hai mươi phút sau, đoạn phim quảng cáo chính thức được bắt đầu ghi hình.
Nội dung chính trong chương trình, thời gian bắt đầu từ sáng sớm, chương trình sắp xếp năm sáu thử thách vượt ải kết hợp với các trò chơi khác nhau, tính điểm tùy theo tình hình hoàn thành của từng thành viên trong nhóm. Đến ban đêm, chương trình dựa vào số điểm đạt được các cặp để phân vào các phòng khác nhau. Cho dù người mới đến hay người nổi tiếng, người có điểm cao nhất được sống ở trong biệt thự sang trọng, người có điểm số thấp nhất chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Để kích thích và thu hút sự hứng thú của khán giả, tổ chương trình đã cố tình chọn ra bốn màn thử thách đối kháng kết hợp với trò chơi vượt chướng ngại vật, đồng thời thiết lập hai mức độ thường và khó nên hệ số điểm tích lũy chắc chắn sẽ chênh lệch nhau.
Đến lúc các đội lựa chọn mức độ cho nhóm mình, Lục Tinh Hàn chân dài bước nhanh đến và quả quyết định tất cả ở mức khó. Cậu quay lại mỉm cười với Sở Ngạn Nam, người chậm hơn cậu hai bước, và nói: “Tiền bối, chúng ta phải thắng."
Cậu giả vờ như vô tình mà đưa mắt nhìn qua tên lưu lượng tuyến đầu đang hot cách đó không xa, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Sở Ngạn Nam không vui khi Lục Tinh Hàn tự ý quyết định, nhưng khi thấy ánh mắt đó, anh ta như được tiêm máu gà: "Đúng, nhất định phải thắng."
Nói đến tên tên lưu lượng tuyến đầu này, Sở Ngạn Nam chỉ hận không thể lột da và uống máu cậu ta.
Ban đầu hai người ra mắt trong cùng một nhóm, nhưng không ngờ số phận của lại hoàn toàn khác nhau. Trong khi người ta sớm đã nổi tiếng thì anh ta lại vất vả giãy giụa, nên anh ta luôn cảm thấy bị cậu ta coi thường. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể trở mình, anh ta thề sẽ giẫm đạp cậu ta dưới chân, đơn giản ngay cả một đôi lông mày cũng không bao giờ có thể bị đem ra so sánh được, huống chi là thành tựu!
Anh ta cố tình chen chân để tham gia vào chương trình giải trí mà những người khác muốn vào chính là để đánh gục cậu ta ở đây.
Cuối cùng trong năm nhóm khách mời, chỉ có cặp của Lục Tinh Hàn lựa chọn tất cả đều ở mức độ khó, nhìn đỏ rực đến nỗi lóa cả mắt.
Máy quay không quay đến bên ngoài, Lâm Tri Vi đứng xem giữa những nhân viên công tác xung quanh, đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Không phải chứ, đám người Sở Ngạn Nam đều chọn tất cả ở mức độ khó sao?"
"Này, tôi nghe nói là rất khó đấy. Bình thường anh ta sống an nhàn sung sướng, liệu anh ta có chịu được không? Mà mọi người có để ý thấy cách trang điểm của anh ta hôm nay rất kỳ lạ không?"
"Ai mà biết được? Nói không chừng là để cướp màn ảnh thu hút sự chú ý đấy."
Lâm Tri Vi siết chặt bàn tay hơn, Viên Mạnh ở bên cạnh cô, dồn dập nhắc nhở: "Đứa trẻ này đúng là không để người ta bớt lo lắng, muốn dùng đầu óc…"
"Anh có ý gì?"
Viên Mạnh ngó nhìn xung quanh rồi che miệng nói nhỏ: "Lúc nãy những lời Sở Ngạn Nam xúc phạm cô, Tinh Hàn đã nghe thấy hết rồi. Đứa trẻ này cố ý cùng đội với anh ta… Chỉ sợ là muốn giày vò anh ta thôi."
Cửa đầu tiên là cấp độ nhập môn, thành viên của đội phải đeo ba lô đứng chân trần trên thảm gai và phải nhảy dây liên tục trong một phút.
Mức độ thường thì tương đối đơn giản, thảm gai khá bằng phẳng, ba lô không nặng lắm. Nhưng mức độ khó thì hoàn toàn khác, gai nhô lên cao giống như gai mắng, còn ba lô thì nặng gấp đôi.
Tên lưu lượng tuyến đầu bên kia thuận lợi qua cửa ở mức độ thường. Sở Ngạn Nam không cam lòng yếu thế nên nhanh chóng bước lên, vừa bước lên, anh ta đã kêu lên một tiếng "Ui" một tiếng, Lục Tinh Hàn cũng cởi giày xuống, cắn răng đứng vững, sống lưng của thiếu niên thẳng tắp như cây trúc, mặt không biến sắc, nhanh chóng hoàn thành.
"Tiền bối, tất cả đều đang nhìn đấy." Lục Tinh Hàn lau mồ hôi rồi cười: “Không thể thua được.”
Sở Ngạn Nam đau đớn đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng lại sợ mất mặt nên liều mạng vừa nhảy dây vừa cố gắng khống chế biểu cảm của mình. Chưa đến nửa phút, anh ta đã quỵ gối xuống vì không thể chịu đựng được nữa. Đầu gối của anh ta bị đâm đến không chịu nổi, anh ta không thể kiểm soát được cơ thể nghiêng ngả của mình nên ngã vật xuống thảm gai. Lần này diện tích tiếp xúc còn rộng hơn, mặt mũi anh ta trắng bệch.
Lục Tinh Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh, tiếp tục tẩy não anh ta: "Chúng ta đã thua vòng này thì vòng tiếp theo phải giành chiến thắng."
Cửa thứ hai là chạy vượt chướng ngại vật, sau khi chạy đến điểm cuối thì leo lên cao để lấy thẻ bài, trên thẻ bài sẽ ghi tên một bài hát, phải hát được năm câu trong thời gian quy định thì mới qua ải. Ở mức độ khó, trên đường đầy chướng ngại vật, vừa phải trèo cao, bài hát còn khó. Lục Tinh Hàn nhẹ nhàng tựa vào giá đỡ micrô, câu hát đầu tiên của cậu khiến các nhân viên phải thốt lên kinh ngạc.
Đến lượt Sở Ngạn Nam, ở hai mươi giây cuối cùng, anh ta mới nhìn thấy tên bài hát. Anh ta nổi tiếng là một người mù nhạc, mà hiện tại vừa mệt vừa đau, lại thêm hai hàng lông mày còn giật giật, lúc mở miệng hát thì như mổ heo khiến tất cả mọi người xung quanh đều đang cố nhịn cười.
Trước khi bắt đầu cửa thứ ba, Lục Tinh Hàn ngồi xổm đối diện với anh ta, cậu tỏ vẻ vừa chân thành quan tâm vừa buồn bã, nói: "Tiền bối, cố lên, tôi đã rất nỗ lực để giành chức vô địch cho anh."
"Tôi biết." Sở Ngạn Nam thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa, anh ta dần dần đánh mất phán đoán: "Thiệt cho cậu rồi, tôi, tôi không làm được mấy thứ này."
Đến cửa thứ ba là đi trên cầu độc mộc. Ở mức độ khó, cầu chỉ đủ cho một chân đứng lên. Sở Ngạn Nam không thực hiện, giở tính nóng nảy nhất định đòi đổi sang mức bình thường, nhưng lần này đội của lưu lượng tuyến đầu kia cũng chọn mức khó, thuận lợi qua ải. Sở Ngạn Nam bị kích thích, anh ta sôi máu muốn bắt chước làm theo, nhưng đi chưa được một mét anh ta đã xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đống đất tơi xốp ở dưới.
Cửa thứ tư rất thú vị. Có một cái ao nhỏ sâu đến đầu gối, giữa hai bên bờ căng một chiếc dây thừng, bên trên có hai bên để giữ tay, người thực hiện thử thách sẽ trượt từ đầu này đến đầu bên kia.
Ở mức độ bình thường có dây đai buộc vào eo, còn ở mức độ khó thì không có, dù vậy nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, cùng lắm là rơi xuống ao, ướt quần áo.
Sở Ngạn Nam tới cửa này thì đã sức cùng lực kiệt, ý trí tan tành. Hai tay anh ta run rẩy nắm chặt chỗ giữ tay, không dám nhúc nhích. Lục Tinh Hàn xếp ở phía sau giả vờ quan tâm thuyết phục: "Tiền bối, ba ải đầu anh đều thất bại rồi, anh nên nghĩ cách lấy lại sự yêu thích của khán giả đi."
Đầu óc anh ta bây giờ không nghĩ được gì nữa nên thuận miệng hỏi: "Cách… Cách gì?"
"Cái này, tôi nghĩ hay là anh xin lỗi đi."
Sở Ngạn Nam không hiểu lắm. Anh ta nghĩ ngợi, xin lỗi những người hâm mộ đã mong chờ biểu hiện xuất sắc của anh ta à? Dưới chân anh ta là một ao nước, mới nhìn xuống đã thấy chóng mặt, nhận thức của anh ta không còn sáng suốt, hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi: “Máy quay nào quay hình tôi?”
Lục Tinh Hàn duỗi tay chỉ.
Trong đám đông, cả người Lâm Tri Vi căng thẳng, cô nhìn thấy Lục Tinh Hàn rõ ràng đang chỉ thẳng vào cô.
"Ở bên kia."
Không ngờ Sở Ngạn Nam chơi lớn đến đâu thì cũng không dám đắc tội fan. Anh ta nuốt nước bọt, chắp tay trước ngực: “Xin lỗi, xin lỗi."
Mặc dù Lâm Tri Vi không thể nghe rõ nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, tim của cô bất giác thắt lại.
Hà Vãn và Viên Mạnh ở bên cạnh cũng há hốc miệng, cả hai đều ngạc nhiên đến ngây người.
Sở Ngạn Nam còn muốn nói thêm gì đó thì Lục Tinh Hàn lại cắt ngang: “Tiền bối, đến lượt anh."
Những lời này giống như mệnh lệnh, Sở Ngạn Nam theo bản năng đi về phía trước, suýt nữa bay ra ngoài. Khi đi gần đến phía đối diện, cánh tay vốn đã mất sức của anh ta run lên, cuối cùng không chịu được nữa, rơi mạnh xuống ao, hơn nữa bên dưới đầy bùn nên anh ta như biến thành một tượng đất từ đầu đến chân.
Lục Tinh Hàn nhanh nhẹn lướt qua trên không trung, cậu cúi đầu thấy anh ta còn không có sức đứng dậy, sống dở chết dở nằm vật thành hình chữ đại (大), vô cùng chật vật.
Khoảng vài phút sau khi người quay phim lấy đủ tư liệu, hiệu ứng của chương trình giải trí đã hoàn thành, trợ lý mới được thả ra để giải cứu anh ta.
Lục Tinh Hàn nhìn Sở Ngạn Nam bị khiêng đi, cậu vỗ vỗ tay phủi bụi trên chiếc màu hồng, cách một hồ nước, cậu xuyên qua đám đông nhìn thẳng về phía Lâm Tri Vi.
Nếu có thể, cậu muốn dùng phương thức đơn giản và thô bạo nhất để đánh Sở Ngạn Nam đến mức khiến anh ta nghi ngờ cuộc sống.
Nhưng Lâm Tri Vi quá đỗi dịu dàng, mỏng manh nên cậu muốn để bạo lực lan đến gần cô. Vì vậy cậu chỉ đành thích ứng với các quy tắc, mặc dù có rất nhiều khuôn mẫu trói buộc bản thân nhưng cậu vẫn có thể bảo vệ cô.
Sự tức giận ẩn sâu trong đáy mắt của Lục Tinh Hàn cuối cùng giảm đi một chút. Cậu nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nhướng mày, khóe môi nhếch lên, khôi phục dáng vẻ một thiếu niên sạch sẽ trong sáng.
Cùng lúc máy quay quay về phía cậu, Lục Tinh Hàn biết, đã đến lúc cậu phải tỏ ra dễ thương.
Cậu lùi lại hai bước để máy quay về phía đối diện, mắt cậu giống như dán nhìn thẳng vào ống kính nhưng thực tế lại đang nhìn Lâm Tri Vi ở phía xa.
"Đã xong bốn cửa rồi, bây giờ tôi rất mệt mỏi, nhưng trong mắt của tôi luôn là bạn." Lục Tinh Hàn nghiêng đầu, lông mi dài khẽ chớp, ánh mắt dịu dàng: "Sự dễ thương của tôi chỉ cho một mình bạn thấy, bạn nghe thấy không?"
Người quay phim nghĩ rằng cậu đang thổ lộ với fan của mình nên đã không bỏ lỡ tí nào.
Lục Tinh Hàn mỉm cười, xắn tay áo lên, một lần nữa lại cầm vào tay cầm rồi không tốn chút sức lực trượt về phía bên kia.
Cả người Lâm Tri Vi cứng đờ, ánh mắt cô không tự chủ nhìn gắt gao nhìn vào dáng người cao ráo, thon dài bên trên. Lúc này, trăng đã lên cao, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lên người cậu một lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo nhưng rất dịu dàng. Ánh sáng như xuyên qua những tầng mây, phá vỡ sương mù, xé tan đám đông và lao thẳng về phía cô.
Khi mũi chân của cậu chạm xuống đất, cô đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bừng.
Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, phả hơi nóng như lửa đốt.
Trùng hợp! Chắc chắn đây chỉ là trùng hợp thôi!
Cô đã từng nhìn thấy vô số sao nam cực phẩm trong giới giải trí, tuyệt đối không thể có chuyện trong buổi tối hôm nay, bị vẻ đẹp của tên nhóc mà mình tự tay nuôi dưỡng khiến cô...
Đến tháng.
Viên Mạnh đổ mồ hôi ròng ròng, đi theo sau túm lấy áo cậu, tốc độ cực nhanh vừa an ủi vừa cảnh cáo: “Tinh Hàn, cậu nghe tôi nói này! Đúng là Sở Ngạn Nam quá đáng, nhưng dù sao anh ta cũng là một người có địa vị, chỉ cần giơ tay một cái là có thể nhấn chết cậu ở đây."
"Cậu phải nhớ kỹ đây là giới giải trí, là giới giải trí mà cậu còn chưa được chạm vào. Đây không giống với thế giới nhỏ trước đây của cậu. Nếu hôm nay cậu dám dùng bạo lực gây hấn trực tiếp với anh ta thì không những không thể giải quyết được vấn đề mà tất cả chúng ta đều sẽ xong đời! Tương lai của cô Lâm cũng sẽ bị phá hủy trong tay cậu."
"Nếu đã bước chân vào cái giới này, cậu phải tuân thủ theo quy tắc! Cậu muốn bảo vệ cô ấy, nghĩ muốn tức giận là điều đương nhiên, nhưng cậu không thể chỉ dùng nắm đấm mà phải sử dụng bộ não của mình. Dùng trí óc để thắng, dùng trí óc thì mới thắng được, cậu hiểu không?"
Cảm nhận được Lục Tinh Hàn có thể xông ra ngoài bất cứ lúc nào, anh ta sợ hãi càng kéo mạnh hơn, môi cũng run lên, nhưng lúc này Lục Tinh Hàn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao làm người khác khiếp sợ: "Hiểu rồi."
Nói xong, Lục Tinh Hàn đẩy anh ta ra rồi nói một câu: “Tối nay, tôi sẽ hợp tác cùng anh ta."
Trái tim của Viên Mạnh điên cuồng run rẩy, thầm nghĩ chuyện này cũng không phải anh ta nói mà xong. Lúc anh ta còn đang ngây người ra thì Lục Tinh Hàn đã đi vào.
Sở Ngạn Nam nghĩ người tới chính là đạo diễn hoặc là một người nổi tiếng nào đó, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra là người mới kém anh ta cả chục tuổi của giải trí Tinh Hỏa. Lúc đó, anh ta không kiềm chế được nữa: "Cậu đá cửa à?"
Lục Tinh Hàn cách xa anh ta ba bước, ra vẻ vô tội rồi mỉm cười nói: "Cửa hỏng rồi, không đá thì không mở được."
Sở Ngạn Nam vốn rất ghét những người mới đến trẻ hơn, đẹp hơn anh ta. Khi anh ta sắp bắt đầu làm khó người ta thì Lục Tinh Hàn đã mở lời trước, giọng nói khiêm tốn lễ phép: "Tiền bối, tôi là người hợp tác với anh trong đoạn phim quảng cáo. Đạo diễn bảo tôi đến gọi anh ra tập trung."
"Tôi chưa trang điểm xong!” Nghe thấy hai từ “đạo diễn”, Sở Ngạn Nam vô thức lấy tay che lông mày lại, tức giận mà không có chỗ bộc phát.
Sau đó Lục Tinh Hàn bắt đầu diễn.
Đầu tiên cậu phấn khích kêu lên “Oa" một tiếng rồi nói: "Đẹp trai đến thế rồi còn muốn trang điểm như thế nào nữa?" Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt cực kỳ thành thật: “Đặc biệt là dáng lông mày, này, đừng che lại, tôi vừa nhìn là biết năm nay đang rất thịnh hành kiểu này."
Sau đó cậu quay sang hỏi Lâm Tri Vi: “Chị stylist, sao chị không vẽ cho tôi như thế?”
Lâm Tri Vi thở gấp, không biết cậu định giở trò gì nên cô theo bản năng đáp: “Cậu… Cậu không thích hợp."
Lục Tinh Hàn thất vọng than vãn: “Tiền bối, anh xem, chỉ có khuôn mặt đẳng cấp của anh mới hợp thôi."
Mặc dù những lời này rất không đáng tin nhưng Sở Ngạn Nam lại cứ dính chiêu này. Đối với những lời nịnh nọt, anh ta thiếu đi sức chống cự nên nhất thời bị cậu lừa đến mức hơi ngơ ngác. Anh ta cẩn thận quay lại soi gương, không hiểu sao lại cảm thấy cũng không xấu như vậy: "... Có thật không?"
Lục Tinh Hàn làm ra vẻ mặt vô hại, giống như một đứa trẻ trong sáng, nói: "Mấy năm trước tôi chính là fan trung thành của anh, loại chuyện liên quan đến hình tượng của anh, tôi làm sao có thể nói láo được."
Khi nghe cậu nói vậy, vẻ mặt của Sở Ngạn Nam trở nên thoải mái hơn, hắng giọng rồi ưỡn thẳng lưng.
"Tiền bối, mọi người ở bên ngoài đều đang đợi anh. Anh chưa ra, không ai dám quay." Lục Tinh Hàn đạt được mục đích, khóe môi cậu cong lên, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tia sáng không rõ ý nghĩa: "Đi thôi, tối nay... Chúng ta phải giành lấy chiến thắng đầu tiên."
Lúc cả hai người đang định cùng nhau đi ra ngoài, Lâm Tri Vi lo lắng đuổi theo hai bước, Lục Tinh Hàn quay người lại, lướt nhẹ qua lưng cô, nhỏ giọng nói: “Đừng quan tâm, giao cho em."
Viên Mạnh vẫn ở ngoài cửa, anh ta sững sờ khi nhìn thấy Sở Ngạn Nam và Lục Tinh Hàn cùng nhau bước ra ngoài.
Lâm Tri Vi tim đập thình thịch, đuổi theo ra ngoài, Hà Vãn lúc này mới hoảng hồn vội vàng kéo cô lại, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Lục Tinh Hàn đang muốn làm cái trò gì vậy?”
Không ai biết.
Mọi người đã tập trung đông đủ, đạo diễn suýt chút nữa bị chấn động bởi cặp lông mày của Sở Ngạn Nam, nhưng ông ấy vẫn cố giữ một chút thể diện cho anh ta. Ông ta chủ động hỏi xem anh ta muốn hợp tác với ai.
Sở Ngạn Nam không phản ứng lại, anh ta nghĩ là do trí nhớ của đạo diễn không tốt, thuận tay chỉ: “Không phải là với cậu bạn họ Lục sao?”
Cái bẫy ngôn từ mà Lục Tinh Hàn bày ra lại một lần nữa có hiệu quả.
Việc ghép cặp đã hoàn thành. Hai mươi phút sau, đoạn phim quảng cáo chính thức được bắt đầu ghi hình.
Nội dung chính trong chương trình, thời gian bắt đầu từ sáng sớm, chương trình sắp xếp năm sáu thử thách vượt ải kết hợp với các trò chơi khác nhau, tính điểm tùy theo tình hình hoàn thành của từng thành viên trong nhóm. Đến ban đêm, chương trình dựa vào số điểm đạt được các cặp để phân vào các phòng khác nhau. Cho dù người mới đến hay người nổi tiếng, người có điểm cao nhất được sống ở trong biệt thự sang trọng, người có điểm số thấp nhất chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Để kích thích và thu hút sự hứng thú của khán giả, tổ chương trình đã cố tình chọn ra bốn màn thử thách đối kháng kết hợp với trò chơi vượt chướng ngại vật, đồng thời thiết lập hai mức độ thường và khó nên hệ số điểm tích lũy chắc chắn sẽ chênh lệch nhau.
Đến lúc các đội lựa chọn mức độ cho nhóm mình, Lục Tinh Hàn chân dài bước nhanh đến và quả quyết định tất cả ở mức khó. Cậu quay lại mỉm cười với Sở Ngạn Nam, người chậm hơn cậu hai bước, và nói: “Tiền bối, chúng ta phải thắng."
Cậu giả vờ như vô tình mà đưa mắt nhìn qua tên lưu lượng tuyến đầu đang hot cách đó không xa, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Sở Ngạn Nam không vui khi Lục Tinh Hàn tự ý quyết định, nhưng khi thấy ánh mắt đó, anh ta như được tiêm máu gà: "Đúng, nhất định phải thắng."
Nói đến tên tên lưu lượng tuyến đầu này, Sở Ngạn Nam chỉ hận không thể lột da và uống máu cậu ta.
Ban đầu hai người ra mắt trong cùng một nhóm, nhưng không ngờ số phận của lại hoàn toàn khác nhau. Trong khi người ta sớm đã nổi tiếng thì anh ta lại vất vả giãy giụa, nên anh ta luôn cảm thấy bị cậu ta coi thường. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể trở mình, anh ta thề sẽ giẫm đạp cậu ta dưới chân, đơn giản ngay cả một đôi lông mày cũng không bao giờ có thể bị đem ra so sánh được, huống chi là thành tựu!
Anh ta cố tình chen chân để tham gia vào chương trình giải trí mà những người khác muốn vào chính là để đánh gục cậu ta ở đây.
Cuối cùng trong năm nhóm khách mời, chỉ có cặp của Lục Tinh Hàn lựa chọn tất cả đều ở mức độ khó, nhìn đỏ rực đến nỗi lóa cả mắt.
Máy quay không quay đến bên ngoài, Lâm Tri Vi đứng xem giữa những nhân viên công tác xung quanh, đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Không phải chứ, đám người Sở Ngạn Nam đều chọn tất cả ở mức độ khó sao?"
"Này, tôi nghe nói là rất khó đấy. Bình thường anh ta sống an nhàn sung sướng, liệu anh ta có chịu được không? Mà mọi người có để ý thấy cách trang điểm của anh ta hôm nay rất kỳ lạ không?"
"Ai mà biết được? Nói không chừng là để cướp màn ảnh thu hút sự chú ý đấy."
Lâm Tri Vi siết chặt bàn tay hơn, Viên Mạnh ở bên cạnh cô, dồn dập nhắc nhở: "Đứa trẻ này đúng là không để người ta bớt lo lắng, muốn dùng đầu óc…"
"Anh có ý gì?"
Viên Mạnh ngó nhìn xung quanh rồi che miệng nói nhỏ: "Lúc nãy những lời Sở Ngạn Nam xúc phạm cô, Tinh Hàn đã nghe thấy hết rồi. Đứa trẻ này cố ý cùng đội với anh ta… Chỉ sợ là muốn giày vò anh ta thôi."
Cửa đầu tiên là cấp độ nhập môn, thành viên của đội phải đeo ba lô đứng chân trần trên thảm gai và phải nhảy dây liên tục trong một phút.
Mức độ thường thì tương đối đơn giản, thảm gai khá bằng phẳng, ba lô không nặng lắm. Nhưng mức độ khó thì hoàn toàn khác, gai nhô lên cao giống như gai mắng, còn ba lô thì nặng gấp đôi.
Tên lưu lượng tuyến đầu bên kia thuận lợi qua cửa ở mức độ thường. Sở Ngạn Nam không cam lòng yếu thế nên nhanh chóng bước lên, vừa bước lên, anh ta đã kêu lên một tiếng "Ui" một tiếng, Lục Tinh Hàn cũng cởi giày xuống, cắn răng đứng vững, sống lưng của thiếu niên thẳng tắp như cây trúc, mặt không biến sắc, nhanh chóng hoàn thành.
"Tiền bối, tất cả đều đang nhìn đấy." Lục Tinh Hàn lau mồ hôi rồi cười: “Không thể thua được.”
Sở Ngạn Nam đau đớn đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng lại sợ mất mặt nên liều mạng vừa nhảy dây vừa cố gắng khống chế biểu cảm của mình. Chưa đến nửa phút, anh ta đã quỵ gối xuống vì không thể chịu đựng được nữa. Đầu gối của anh ta bị đâm đến không chịu nổi, anh ta không thể kiểm soát được cơ thể nghiêng ngả của mình nên ngã vật xuống thảm gai. Lần này diện tích tiếp xúc còn rộng hơn, mặt mũi anh ta trắng bệch.
Lục Tinh Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh, tiếp tục tẩy não anh ta: "Chúng ta đã thua vòng này thì vòng tiếp theo phải giành chiến thắng."
Cửa thứ hai là chạy vượt chướng ngại vật, sau khi chạy đến điểm cuối thì leo lên cao để lấy thẻ bài, trên thẻ bài sẽ ghi tên một bài hát, phải hát được năm câu trong thời gian quy định thì mới qua ải. Ở mức độ khó, trên đường đầy chướng ngại vật, vừa phải trèo cao, bài hát còn khó. Lục Tinh Hàn nhẹ nhàng tựa vào giá đỡ micrô, câu hát đầu tiên của cậu khiến các nhân viên phải thốt lên kinh ngạc.
Đến lượt Sở Ngạn Nam, ở hai mươi giây cuối cùng, anh ta mới nhìn thấy tên bài hát. Anh ta nổi tiếng là một người mù nhạc, mà hiện tại vừa mệt vừa đau, lại thêm hai hàng lông mày còn giật giật, lúc mở miệng hát thì như mổ heo khiến tất cả mọi người xung quanh đều đang cố nhịn cười.
Trước khi bắt đầu cửa thứ ba, Lục Tinh Hàn ngồi xổm đối diện với anh ta, cậu tỏ vẻ vừa chân thành quan tâm vừa buồn bã, nói: "Tiền bối, cố lên, tôi đã rất nỗ lực để giành chức vô địch cho anh."
"Tôi biết." Sở Ngạn Nam thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa, anh ta dần dần đánh mất phán đoán: "Thiệt cho cậu rồi, tôi, tôi không làm được mấy thứ này."
Đến cửa thứ ba là đi trên cầu độc mộc. Ở mức độ khó, cầu chỉ đủ cho một chân đứng lên. Sở Ngạn Nam không thực hiện, giở tính nóng nảy nhất định đòi đổi sang mức bình thường, nhưng lần này đội của lưu lượng tuyến đầu kia cũng chọn mức khó, thuận lợi qua ải. Sở Ngạn Nam bị kích thích, anh ta sôi máu muốn bắt chước làm theo, nhưng đi chưa được một mét anh ta đã xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đống đất tơi xốp ở dưới.
Cửa thứ tư rất thú vị. Có một cái ao nhỏ sâu đến đầu gối, giữa hai bên bờ căng một chiếc dây thừng, bên trên có hai bên để giữ tay, người thực hiện thử thách sẽ trượt từ đầu này đến đầu bên kia.
Ở mức độ bình thường có dây đai buộc vào eo, còn ở mức độ khó thì không có, dù vậy nhưng hoàn toàn không nguy hiểm, cùng lắm là rơi xuống ao, ướt quần áo.
Sở Ngạn Nam tới cửa này thì đã sức cùng lực kiệt, ý trí tan tành. Hai tay anh ta run rẩy nắm chặt chỗ giữ tay, không dám nhúc nhích. Lục Tinh Hàn xếp ở phía sau giả vờ quan tâm thuyết phục: "Tiền bối, ba ải đầu anh đều thất bại rồi, anh nên nghĩ cách lấy lại sự yêu thích của khán giả đi."
Đầu óc anh ta bây giờ không nghĩ được gì nữa nên thuận miệng hỏi: "Cách… Cách gì?"
"Cái này, tôi nghĩ hay là anh xin lỗi đi."
Sở Ngạn Nam không hiểu lắm. Anh ta nghĩ ngợi, xin lỗi những người hâm mộ đã mong chờ biểu hiện xuất sắc của anh ta à? Dưới chân anh ta là một ao nước, mới nhìn xuống đã thấy chóng mặt, nhận thức của anh ta không còn sáng suốt, hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi: “Máy quay nào quay hình tôi?”
Lục Tinh Hàn duỗi tay chỉ.
Trong đám đông, cả người Lâm Tri Vi căng thẳng, cô nhìn thấy Lục Tinh Hàn rõ ràng đang chỉ thẳng vào cô.
"Ở bên kia."
Không ngờ Sở Ngạn Nam chơi lớn đến đâu thì cũng không dám đắc tội fan. Anh ta nuốt nước bọt, chắp tay trước ngực: “Xin lỗi, xin lỗi."
Mặc dù Lâm Tri Vi không thể nghe rõ nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, tim của cô bất giác thắt lại.
Hà Vãn và Viên Mạnh ở bên cạnh cũng há hốc miệng, cả hai đều ngạc nhiên đến ngây người.
Sở Ngạn Nam còn muốn nói thêm gì đó thì Lục Tinh Hàn lại cắt ngang: “Tiền bối, đến lượt anh."
Những lời này giống như mệnh lệnh, Sở Ngạn Nam theo bản năng đi về phía trước, suýt nữa bay ra ngoài. Khi đi gần đến phía đối diện, cánh tay vốn đã mất sức của anh ta run lên, cuối cùng không chịu được nữa, rơi mạnh xuống ao, hơn nữa bên dưới đầy bùn nên anh ta như biến thành một tượng đất từ đầu đến chân.
Lục Tinh Hàn nhanh nhẹn lướt qua trên không trung, cậu cúi đầu thấy anh ta còn không có sức đứng dậy, sống dở chết dở nằm vật thành hình chữ đại (大), vô cùng chật vật.
Khoảng vài phút sau khi người quay phim lấy đủ tư liệu, hiệu ứng của chương trình giải trí đã hoàn thành, trợ lý mới được thả ra để giải cứu anh ta.
Lục Tinh Hàn nhìn Sở Ngạn Nam bị khiêng đi, cậu vỗ vỗ tay phủi bụi trên chiếc màu hồng, cách một hồ nước, cậu xuyên qua đám đông nhìn thẳng về phía Lâm Tri Vi.
Nếu có thể, cậu muốn dùng phương thức đơn giản và thô bạo nhất để đánh Sở Ngạn Nam đến mức khiến anh ta nghi ngờ cuộc sống.
Nhưng Lâm Tri Vi quá đỗi dịu dàng, mỏng manh nên cậu muốn để bạo lực lan đến gần cô. Vì vậy cậu chỉ đành thích ứng với các quy tắc, mặc dù có rất nhiều khuôn mẫu trói buộc bản thân nhưng cậu vẫn có thể bảo vệ cô.
Sự tức giận ẩn sâu trong đáy mắt của Lục Tinh Hàn cuối cùng giảm đi một chút. Cậu nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nhướng mày, khóe môi nhếch lên, khôi phục dáng vẻ một thiếu niên sạch sẽ trong sáng.
Cùng lúc máy quay quay về phía cậu, Lục Tinh Hàn biết, đã đến lúc cậu phải tỏ ra dễ thương.
Cậu lùi lại hai bước để máy quay về phía đối diện, mắt cậu giống như dán nhìn thẳng vào ống kính nhưng thực tế lại đang nhìn Lâm Tri Vi ở phía xa.
"Đã xong bốn cửa rồi, bây giờ tôi rất mệt mỏi, nhưng trong mắt của tôi luôn là bạn." Lục Tinh Hàn nghiêng đầu, lông mi dài khẽ chớp, ánh mắt dịu dàng: "Sự dễ thương của tôi chỉ cho một mình bạn thấy, bạn nghe thấy không?"
Người quay phim nghĩ rằng cậu đang thổ lộ với fan của mình nên đã không bỏ lỡ tí nào.
Lục Tinh Hàn mỉm cười, xắn tay áo lên, một lần nữa lại cầm vào tay cầm rồi không tốn chút sức lực trượt về phía bên kia.
Cả người Lâm Tri Vi cứng đờ, ánh mắt cô không tự chủ nhìn gắt gao nhìn vào dáng người cao ráo, thon dài bên trên. Lúc này, trăng đã lên cao, ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lên người cậu một lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo nhưng rất dịu dàng. Ánh sáng như xuyên qua những tầng mây, phá vỡ sương mù, xé tan đám đông và lao thẳng về phía cô.
Khi mũi chân của cậu chạm xuống đất, cô đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bừng.
Khuôn mặt trắng nõn của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, phả hơi nóng như lửa đốt.
Trùng hợp! Chắc chắn đây chỉ là trùng hợp thôi!
Cô đã từng nhìn thấy vô số sao nam cực phẩm trong giới giải trí, tuyệt đối không thể có chuyện trong buổi tối hôm nay, bị vẻ đẹp của tên nhóc mà mình tự tay nuôi dưỡng khiến cô...
Đến tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.