Chương 10: Chạm môi
Yên Đan
11/04/2023
Tay anh cầm chắc vô lăng rồi bẻ lái, vụ việc bắt đầu đi vào hồi phức tạp:
- Chuyện khá dài dòng, tôi sẽ kể với cậu sau.
Cô ngẫm nghĩ vẫn không đoán ra lý do khiến anh phải điều tra về bọn buôn người kia. Sau một lúc bám theo, xe của đám người khả nghi dừng lại ở một căn nhà hoang trong một khu đất vắng vẻ đang chờ quy hoạch. Cả hai đỗ xe ở phía xa xa rồi đi bộ đến gần để tiếp cận căn nhà. Qua ô cửa sổ, ánh đèn cầy le lói bên trong càng khiến không gian nơi ẩn náu của bọn tội phạm thêm quỷ quái, u ám.
Những giọng nói ồn ồn, cuộc bàn luận về phi vụ mang đầy tội ác được chúng trao đổi sôi nổi. Nhìn sơ qua, cô thấy có khoảng năm tên đang ngồi quây quần ở chiếc bàn gỗ.
- Sắp tới chúng ta phải chuyển địa bàn, tránh để bọn cảnh sát phát hiện.
- Chỗ giam giữ mấy con nhỏ kia an toàn chứ?
- Yên tâm đi, ngoài chúng ta ra thì chẳng ai biết được.
-...
Cô và anh lắng nghe rồi đưa mắt nhìn nhau, Bạch Nhiễm nói nhỏ vào tai Vĩ Luân:
- Vậy ra nạn nhân bị giam giữ ở một nơi khác.
Anh gật đầu, hạ tông giọng nhỏ hết mức có thể:
- Chúng ta mau đi báo cảnh sát, nếu không đến khi chúng đổi địa bàn sẽ bị mất dấu.
Hai người thống nhất ý kiến, nhưng xui thay vừa quay người đi được vài bước thì chân Bạch Nhiễm vô tình giẫm phải một cành cây khô trên đất, tạo ra tiếng động khá lớn. Do trời quá tối, xung quanh đây lại chẳng có đèn đường nên cô không nhìn thấy. Cả hai giật mình, hoang mang khi nghe giọng nói vọng ra từ căn nhà hoang:
- Ai đó?
- Là kẻ nào?
Lo sợ bị chúng phát hiện, Vĩ Luân nhanh chóng nắm tay cô, kéo Bạch Nhiễm chạy đi. Bọn tội phạm cũng lẹ bước ra ngoài xem thử, chúng tản nhau đi xung quanh căn nhà hoang dò xét nhưng không phát hiện ra điểm bất thường. Một tên trong nhóm cất lời:
- Chắc chỉ là đám mèo hoang thôi.
Đợi đến khi bọn chúng trở vào trong nhà hoang, "hai thanh niên" đang lén lén lút lút mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của họ chạm nhau, tư thế ngồi co ro sát vào nhau vì đang trốn. Ban nãy nguy cấp, anh vô tình nhìn thấy thân cây bàng lớn có một cái hốc, vì không còn lựa chọn nào khác nên hai người đã chui vào trong thân cây để nấp. Do khoảng trống không quá lớn, hai người cùng ngồi vào cảm giác rất chật chội, phải ép sát vào nhau mới đủ chỗ.
- Cậu ra trước đi.
Cô gật đầu, trong khi lòng đang xao xuyến, dậy sóng vì được tiếp xúc quá gần với anh.
- Được.
Khi cô chui ra ngoài liền quay người lại nhìn anh, Vĩ Luân vẫn còn ngồi yên trong hốc cây, cô đưa tay về phía anh, tỏ ý muốn đỡ anh ra, nhưng Vĩ Luân lại nói:
- Tôi bị chuột rút rồi.
Thật bó tay, chỉ ngồi chật chội vài phút mà anh đã ra nông nỗi này. Bạch Nhiễm dùng hai tay đỡ lấy anh, nhỏ nhẹ nói:
- Cố lên, ra được bên ngoài cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
Vì chân đang bị chuột rút nên anh không thể đứng vững, chỉ cần cử động một chút thì cả cơ thể liền giật bắn cả lên. Cô gồng mình đỡ lấy anh, trong khi Mạch Vĩ Luân lúc này lại rất dễ bị chao đảo. Một chân bị đau của anh không trụ được, bất ngờ cả cơ thể anh ngã nhào về phía trước, Bạch Nhiễm không kịp phản ứng vì diễn biến quá nhanh nên cũng bị ngã, lưng cô đập thẳng xuống đất, cảm giác ê ẩm chạy dọc cả sống lưng.
Điều chẳng thể tưởng tượng nổi là cảnh tượng đỏ mặt hiện tại. Cả hai mở to mắt nhìn nhau, Vĩ Luân té ngã nằm đè lên người Bạch Nhiễm, chẳng những vậy, môi của anh cũng đáp rất đúng chỗ, áp chặt lên môi cô. Tình huống này, thật sự quá ngượng ngùng!
Mạch Vĩ Luân bối rối liền chống tay ngồi dậy. Trong mắt của anh cô là một nam nhân, chính vì thế đây cũng là lần đầu tiên trong đời Mạch Vĩ Luân lại môi kề môi với một người con trai, vừa nghĩ đến anh liền thấy sốc không tả nổi.
Bạch Nhiễm cũng nhanh chóng ngồi dậy, cả hai ngại ngùng né tránh ánh mắt của nhau. Có nằm mơ cô cũng không dám tin rằng bản thân mình lại chạm môi anh trong ngày đầu tiên trở thành vệ sĩ của Vĩ Luân.
Bất giác hai người cùng lúc đưa tay lên chạm vào môi vì cảm nhận thấy vị tanh và sự ươn ướt bất thường. Những ngón tay dính chút máu đỏ, là do sự tác động khi anh ngã đè lên người cô, môi cả hai đập vào nhau nên cùng bị thương. Anh bị chảy máu ở mép môi bên phải, còn cô bị thương ở môi bên trái.
- Mau...mau về thôi. Chúng ta còn phải báo cảnh sát nữa.
Cô chủ động cất lời, Bạch Nhiễm không đề cập đến tai nạn chạm môi vừa rồi để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng giữa cả hai.
- Cậu đứng dậy được không?
Lo lắng anh vẫn còn bị chuột rút nên cô đưa tay ra định đỡ lấy anh. Vĩ Luân vẫn vương vấn dư âm của "nụ hôn" thô bạo bất đắc dĩ vừa rồi nên lập tức từ chối sự nhiệt tình của cô:
- Tôi tự đứng được.
Anh vừa đứng dậy đã đi nhanh một mạch, cứ như sợ bị ai đó đuổi theo. Chỉ là sự cố thôi mà, Bạch Nhiễm không xoắn lên thì thôi, sao Mạch Vĩ Luân lại né tránh đến vậy.
- Chuyện khá dài dòng, tôi sẽ kể với cậu sau.
Cô ngẫm nghĩ vẫn không đoán ra lý do khiến anh phải điều tra về bọn buôn người kia. Sau một lúc bám theo, xe của đám người khả nghi dừng lại ở một căn nhà hoang trong một khu đất vắng vẻ đang chờ quy hoạch. Cả hai đỗ xe ở phía xa xa rồi đi bộ đến gần để tiếp cận căn nhà. Qua ô cửa sổ, ánh đèn cầy le lói bên trong càng khiến không gian nơi ẩn náu của bọn tội phạm thêm quỷ quái, u ám.
Những giọng nói ồn ồn, cuộc bàn luận về phi vụ mang đầy tội ác được chúng trao đổi sôi nổi. Nhìn sơ qua, cô thấy có khoảng năm tên đang ngồi quây quần ở chiếc bàn gỗ.
- Sắp tới chúng ta phải chuyển địa bàn, tránh để bọn cảnh sát phát hiện.
- Chỗ giam giữ mấy con nhỏ kia an toàn chứ?
- Yên tâm đi, ngoài chúng ta ra thì chẳng ai biết được.
-...
Cô và anh lắng nghe rồi đưa mắt nhìn nhau, Bạch Nhiễm nói nhỏ vào tai Vĩ Luân:
- Vậy ra nạn nhân bị giam giữ ở một nơi khác.
Anh gật đầu, hạ tông giọng nhỏ hết mức có thể:
- Chúng ta mau đi báo cảnh sát, nếu không đến khi chúng đổi địa bàn sẽ bị mất dấu.
Hai người thống nhất ý kiến, nhưng xui thay vừa quay người đi được vài bước thì chân Bạch Nhiễm vô tình giẫm phải một cành cây khô trên đất, tạo ra tiếng động khá lớn. Do trời quá tối, xung quanh đây lại chẳng có đèn đường nên cô không nhìn thấy. Cả hai giật mình, hoang mang khi nghe giọng nói vọng ra từ căn nhà hoang:
- Ai đó?
- Là kẻ nào?
Lo sợ bị chúng phát hiện, Vĩ Luân nhanh chóng nắm tay cô, kéo Bạch Nhiễm chạy đi. Bọn tội phạm cũng lẹ bước ra ngoài xem thử, chúng tản nhau đi xung quanh căn nhà hoang dò xét nhưng không phát hiện ra điểm bất thường. Một tên trong nhóm cất lời:
- Chắc chỉ là đám mèo hoang thôi.
Đợi đến khi bọn chúng trở vào trong nhà hoang, "hai thanh niên" đang lén lén lút lút mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của họ chạm nhau, tư thế ngồi co ro sát vào nhau vì đang trốn. Ban nãy nguy cấp, anh vô tình nhìn thấy thân cây bàng lớn có một cái hốc, vì không còn lựa chọn nào khác nên hai người đã chui vào trong thân cây để nấp. Do khoảng trống không quá lớn, hai người cùng ngồi vào cảm giác rất chật chội, phải ép sát vào nhau mới đủ chỗ.
- Cậu ra trước đi.
Cô gật đầu, trong khi lòng đang xao xuyến, dậy sóng vì được tiếp xúc quá gần với anh.
- Được.
Khi cô chui ra ngoài liền quay người lại nhìn anh, Vĩ Luân vẫn còn ngồi yên trong hốc cây, cô đưa tay về phía anh, tỏ ý muốn đỡ anh ra, nhưng Vĩ Luân lại nói:
- Tôi bị chuột rút rồi.
Thật bó tay, chỉ ngồi chật chội vài phút mà anh đã ra nông nỗi này. Bạch Nhiễm dùng hai tay đỡ lấy anh, nhỏ nhẹ nói:
- Cố lên, ra được bên ngoài cậu sẽ thấy thoải mái hơn.
Vì chân đang bị chuột rút nên anh không thể đứng vững, chỉ cần cử động một chút thì cả cơ thể liền giật bắn cả lên. Cô gồng mình đỡ lấy anh, trong khi Mạch Vĩ Luân lúc này lại rất dễ bị chao đảo. Một chân bị đau của anh không trụ được, bất ngờ cả cơ thể anh ngã nhào về phía trước, Bạch Nhiễm không kịp phản ứng vì diễn biến quá nhanh nên cũng bị ngã, lưng cô đập thẳng xuống đất, cảm giác ê ẩm chạy dọc cả sống lưng.
Điều chẳng thể tưởng tượng nổi là cảnh tượng đỏ mặt hiện tại. Cả hai mở to mắt nhìn nhau, Vĩ Luân té ngã nằm đè lên người Bạch Nhiễm, chẳng những vậy, môi của anh cũng đáp rất đúng chỗ, áp chặt lên môi cô. Tình huống này, thật sự quá ngượng ngùng!
Mạch Vĩ Luân bối rối liền chống tay ngồi dậy. Trong mắt của anh cô là một nam nhân, chính vì thế đây cũng là lần đầu tiên trong đời Mạch Vĩ Luân lại môi kề môi với một người con trai, vừa nghĩ đến anh liền thấy sốc không tả nổi.
Bạch Nhiễm cũng nhanh chóng ngồi dậy, cả hai ngại ngùng né tránh ánh mắt của nhau. Có nằm mơ cô cũng không dám tin rằng bản thân mình lại chạm môi anh trong ngày đầu tiên trở thành vệ sĩ của Vĩ Luân.
Bất giác hai người cùng lúc đưa tay lên chạm vào môi vì cảm nhận thấy vị tanh và sự ươn ướt bất thường. Những ngón tay dính chút máu đỏ, là do sự tác động khi anh ngã đè lên người cô, môi cả hai đập vào nhau nên cùng bị thương. Anh bị chảy máu ở mép môi bên phải, còn cô bị thương ở môi bên trái.
- Mau...mau về thôi. Chúng ta còn phải báo cảnh sát nữa.
Cô chủ động cất lời, Bạch Nhiễm không đề cập đến tai nạn chạm môi vừa rồi để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng giữa cả hai.
- Cậu đứng dậy được không?
Lo lắng anh vẫn còn bị chuột rút nên cô đưa tay ra định đỡ lấy anh. Vĩ Luân vẫn vương vấn dư âm của "nụ hôn" thô bạo bất đắc dĩ vừa rồi nên lập tức từ chối sự nhiệt tình của cô:
- Tôi tự đứng được.
Anh vừa đứng dậy đã đi nhanh một mạch, cứ như sợ bị ai đó đuổi theo. Chỉ là sự cố thôi mà, Bạch Nhiễm không xoắn lên thì thôi, sao Mạch Vĩ Luân lại né tránh đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.