Chương 22: Không phải yêu đương
Yên Đan
14/04/2023
Thật ra ban đầu anh cũng đã quyết định sẽ không đến buổi họp lớp. Tuy nhiên
vài người bạn chơi thân với anh trước đây đã nhắn tin năn nỉ và thuyết
phục Vĩ Luân đến góp vui với lớp. Trước sự nhiệt tình và tha thiết của
bạn bè nên anh đã đồng ý. Nhưng xem ra đây cũng là lần cuối anh tham gia họp lớp, bầu không khí hơn thua, ý nghĩ soi mói không thích hợp với anh và cả Bạch Nhiễm.
Cô khẽ quay mặt nhìn anh, bất giác hai má cô nóng cả lên khi môi anh đang ở khoảng cách rất gần. Vĩ Luân nhanh chóng ngồi thẳng người, mọi người nhìn thấy cả hai đang nhỏ to thì thầm thì không ngừng thắc mắc. Bạch Nhiễm gật nhẹ đầu tỏ ý muốn rời khỏi nơi ngột ngạt.
Chỉ trong chớp mắt anh đã biến thành một diễn viên chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa tay lên trước mặt để nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex đắc đỏ mà bao người ao ước. Phong thái ôn nhu, lời nói từ tốn:
- Tôi chợt nhớ ra mình còn có chút việc nên xin phép về trước.
Bỏ ngoài tai những lời níu giữ hay hỏi han về công việc gấp của anh, Vĩ Luân nhìn Bạch Nhiễm rồi cất lời:
- Chúng ta đi thôi, vệ sĩ riêng thì phải luôn sát cánh cùng tôi.
Cô thầm mừng rỡ trong bụng vì đã được giải cứu nên vội vã nắm tay Tiêu Châu rời đi, chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn đám người kia. Đi được một đoạn, Tiêu Châu tức giận nói:
- Bao năm gặp lại mà vẫn sân si như thế. Đúng là không thể hòa hợp được với bọn họ mà.
Từ trước đến nay Tiêu Châu vốn tính thẳng thắn có gì nói đó. Vậy nên cô ấy rất bức xúc khi thấy đám bạn cũ cố ý đặt câu hỏi gây khó dễ cho Bạch Nhiễm.
- Kệ họ đi, miệng là của họ mà. Mình không để tâm đâu.
Biết rõ cô luôn bình tĩnh và bỏ ngoài tai những lời khó nghe, chẳng màn đến những kẻ không ra gì, nhưng thái độ lẫn lời nói của bọn họ lúc nãy quả thật rất quá đáng.
- Mình biết cậu không để tâm, nhưng mình vẫn tức lắm.
Vĩ Luân nở nụ cười, anh cảm thấy Tiêu Châu rất quan tâm đến Bạch Nhiễm, thế mà khi nãy cả hai lại khăng khăng bảo rằng không phải người yêu của nhau.
- Ở tầng hai mươi có quán bar vừa khai trương. Hai cậu có muốn đến đó một lát không? Tôi mời.
Ban đầu Tiêu Châu rất hào hứng, nhưng nghĩ kĩ lại, cô ấy muốn dành cơ hội này cho Bạch Nhiễm được riêng tư thưởng thức rượu với người trong mộng.
- Thật tiếc quá, mình còn có việc bận nên không đi được rồi. Hai cậu cứ cùng nhau đến đó đi. Mình về trước đây.
Bạch Nhiễm ngây ngô vẫn chưa nhận ra nhận ra dụng ý của cô bạn thân, cô vội nắm tay Tiêu Châu giữ lại:
- Cậu muốn về sao? Vậy để mình đưa cậu về.
Anh nhìn trước ngó sau gì cũng chỉ thấy Bạch Nhiễm và Tiêu Châu rất giống cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng Vĩ Luân nào ngờ anh đã lầm to.
Tiêu Châu vội đẩy nhẹ tay cô ra, ánh mắt nhướng nhẹ về phía Vĩ Luân như muốn ra hiệu rằng cô ấy muốn cô và anh được riêng tư.
- Thôi không cần đâu, mình tự về được rồi, cậu ở lại với Vĩ Luân đi.
Nhưng Tiêu Châu nào ngờ anh chàng Mạch tổng lanh miệng và nhiệt tình quá mức cần thiết của cô ấy.
- Cậu nên để Bạch Nhiễm đưa về, như vậy sẽ an toàn hơn.
Hai cô gái rơi vào bối rối, Tiêu Châu vẫn kiên định từ chối, nhất quyết phải giúp cô có được buổi "hẹn hò" quý giá với soái ca.
- Tôi tự về được, lát nữa tôi còn có hẹn với vài người bạn, bây giờ sẽ đến chỗ của họ. Vậy nên không cần phiền Bạch Nhiễm. Hai cậu đi chơi vui vẻ, tôi đi trước đây.
Vì không muốn day dưa thêm nữa nên vừa nói xong thì Tiêu Châu đã nhanh chân chạy mất. Trong lòng Bạch Nhiễm đang thầm cảm kích cô bạn thân tinh tế. Cô và anh đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định đến quán bar mới mở để làm vài ly.
- Cạn ly!
Hai người uống cạn rồi lại rót thêm, bầu không khí xung quanh náo nhiệt, cả hai ngồi bàn trong một góc khuất để dễ trò chuyện.
- Bây giờ cậu uống rượu khá thật đấy.
Bạch Nhiễm không rõ đây có được xem là một lời khuyên hay không, cô mỉm cười đáp lời:
- Là nhờ Tử Duệ cả.
Từ lần uống rượu đến khuya cùng cậu nhóc nghịch ngợm thì cô cũng không còn sợ mùi rượu như trước đây nữa.
- Tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải trả lời thật lòng đấy.
Đột nhiên Vĩ Luân chủ động bảo có chuyện muốn hỏi khiến cô lấy làm lạ. Bạch Nhiễm gật đầu, dáng vẻ tò mò hiện rõ:
- Cậu cứ hỏi đi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ điềm nhiên cất lời:
- Cậu và Tiêu Châu đang yêu nhau đúng không?
Cô hơi ngạc nhiên khi ngay cả anh cũng nghĩ thế. Còn tưởng chuyện gì to tát, gây cấn, nào ngờ anh lại hỏi về chuyện giữa cô và Tiêu Châu. Thật không ngờ Mạch Vĩ Luân cũng nhiều chuyện như vậy. Chẳng chút đắn đo suy nghĩ, cô lập tức phủ nhận:
- Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói trong buổi họp lớp rồi sao? Tôi và cô ấy là bạn thân, ngoài ra không có mối quan hệ yêu đương nào cả.
Anh tin Bạch Nhiễm là người thật thà nên sẽ không nói dối. Tuy nhiên nhìn cử chỉ của cô và Tiêu Châu khi ở cạnh nhau thật khiến người ta dễ hiểu lầm.
- Tuy không phải mối quan hệ yêu đương nhưng tôi thấy ánh mắt Tiêu Châu nhìn cậu rất có tình ý. Khi nãy tôi đã quan sát được điều này trong buổi họp lớp.
Cô khẽ quay mặt nhìn anh, bất giác hai má cô nóng cả lên khi môi anh đang ở khoảng cách rất gần. Vĩ Luân nhanh chóng ngồi thẳng người, mọi người nhìn thấy cả hai đang nhỏ to thì thầm thì không ngừng thắc mắc. Bạch Nhiễm gật nhẹ đầu tỏ ý muốn rời khỏi nơi ngột ngạt.
Chỉ trong chớp mắt anh đã biến thành một diễn viên chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa tay lên trước mặt để nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex đắc đỏ mà bao người ao ước. Phong thái ôn nhu, lời nói từ tốn:
- Tôi chợt nhớ ra mình còn có chút việc nên xin phép về trước.
Bỏ ngoài tai những lời níu giữ hay hỏi han về công việc gấp của anh, Vĩ Luân nhìn Bạch Nhiễm rồi cất lời:
- Chúng ta đi thôi, vệ sĩ riêng thì phải luôn sát cánh cùng tôi.
Cô thầm mừng rỡ trong bụng vì đã được giải cứu nên vội vã nắm tay Tiêu Châu rời đi, chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn đám người kia. Đi được một đoạn, Tiêu Châu tức giận nói:
- Bao năm gặp lại mà vẫn sân si như thế. Đúng là không thể hòa hợp được với bọn họ mà.
Từ trước đến nay Tiêu Châu vốn tính thẳng thắn có gì nói đó. Vậy nên cô ấy rất bức xúc khi thấy đám bạn cũ cố ý đặt câu hỏi gây khó dễ cho Bạch Nhiễm.
- Kệ họ đi, miệng là của họ mà. Mình không để tâm đâu.
Biết rõ cô luôn bình tĩnh và bỏ ngoài tai những lời khó nghe, chẳng màn đến những kẻ không ra gì, nhưng thái độ lẫn lời nói của bọn họ lúc nãy quả thật rất quá đáng.
- Mình biết cậu không để tâm, nhưng mình vẫn tức lắm.
Vĩ Luân nở nụ cười, anh cảm thấy Tiêu Châu rất quan tâm đến Bạch Nhiễm, thế mà khi nãy cả hai lại khăng khăng bảo rằng không phải người yêu của nhau.
- Ở tầng hai mươi có quán bar vừa khai trương. Hai cậu có muốn đến đó một lát không? Tôi mời.
Ban đầu Tiêu Châu rất hào hứng, nhưng nghĩ kĩ lại, cô ấy muốn dành cơ hội này cho Bạch Nhiễm được riêng tư thưởng thức rượu với người trong mộng.
- Thật tiếc quá, mình còn có việc bận nên không đi được rồi. Hai cậu cứ cùng nhau đến đó đi. Mình về trước đây.
Bạch Nhiễm ngây ngô vẫn chưa nhận ra nhận ra dụng ý của cô bạn thân, cô vội nắm tay Tiêu Châu giữ lại:
- Cậu muốn về sao? Vậy để mình đưa cậu về.
Anh nhìn trước ngó sau gì cũng chỉ thấy Bạch Nhiễm và Tiêu Châu rất giống cặp đôi đang yêu nhau. Nhưng Vĩ Luân nào ngờ anh đã lầm to.
Tiêu Châu vội đẩy nhẹ tay cô ra, ánh mắt nhướng nhẹ về phía Vĩ Luân như muốn ra hiệu rằng cô ấy muốn cô và anh được riêng tư.
- Thôi không cần đâu, mình tự về được rồi, cậu ở lại với Vĩ Luân đi.
Nhưng Tiêu Châu nào ngờ anh chàng Mạch tổng lanh miệng và nhiệt tình quá mức cần thiết của cô ấy.
- Cậu nên để Bạch Nhiễm đưa về, như vậy sẽ an toàn hơn.
Hai cô gái rơi vào bối rối, Tiêu Châu vẫn kiên định từ chối, nhất quyết phải giúp cô có được buổi "hẹn hò" quý giá với soái ca.
- Tôi tự về được, lát nữa tôi còn có hẹn với vài người bạn, bây giờ sẽ đến chỗ của họ. Vậy nên không cần phiền Bạch Nhiễm. Hai cậu đi chơi vui vẻ, tôi đi trước đây.
Vì không muốn day dưa thêm nữa nên vừa nói xong thì Tiêu Châu đã nhanh chân chạy mất. Trong lòng Bạch Nhiễm đang thầm cảm kích cô bạn thân tinh tế. Cô và anh đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định đến quán bar mới mở để làm vài ly.
- Cạn ly!
Hai người uống cạn rồi lại rót thêm, bầu không khí xung quanh náo nhiệt, cả hai ngồi bàn trong một góc khuất để dễ trò chuyện.
- Bây giờ cậu uống rượu khá thật đấy.
Bạch Nhiễm không rõ đây có được xem là một lời khuyên hay không, cô mỉm cười đáp lời:
- Là nhờ Tử Duệ cả.
Từ lần uống rượu đến khuya cùng cậu nhóc nghịch ngợm thì cô cũng không còn sợ mùi rượu như trước đây nữa.
- Tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải trả lời thật lòng đấy.
Đột nhiên Vĩ Luân chủ động bảo có chuyện muốn hỏi khiến cô lấy làm lạ. Bạch Nhiễm gật đầu, dáng vẻ tò mò hiện rõ:
- Cậu cứ hỏi đi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ điềm nhiên cất lời:
- Cậu và Tiêu Châu đang yêu nhau đúng không?
Cô hơi ngạc nhiên khi ngay cả anh cũng nghĩ thế. Còn tưởng chuyện gì to tát, gây cấn, nào ngờ anh lại hỏi về chuyện giữa cô và Tiêu Châu. Thật không ngờ Mạch Vĩ Luân cũng nhiều chuyện như vậy. Chẳng chút đắn đo suy nghĩ, cô lập tức phủ nhận:
- Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói trong buổi họp lớp rồi sao? Tôi và cô ấy là bạn thân, ngoài ra không có mối quan hệ yêu đương nào cả.
Anh tin Bạch Nhiễm là người thật thà nên sẽ không nói dối. Tuy nhiên nhìn cử chỉ của cô và Tiêu Châu khi ở cạnh nhau thật khiến người ta dễ hiểu lầm.
- Tuy không phải mối quan hệ yêu đương nhưng tôi thấy ánh mắt Tiêu Châu nhìn cậu rất có tình ý. Khi nãy tôi đã quan sát được điều này trong buổi họp lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.