Chương 46: Sói (H+)
Yên Đan
04/05/2023
Nụ hôn chiếm hữu day dưa khó dứt, tuy cô ngây ngô nhưng nào vô tư đến mức
không biết ý đồ của anh. Tuy trước đây cả hai từng phát sinh quan hệ,
nhưng đó là sự cố. Hơn nữa trong suốt quá trình hành sự, hai người còn
chẳng thấy mặt nhau.
Dẫu không phải lần đầu nhưng lại chẳng khác nào lần đầu. Hai đôi môi vừa tách rời, ánh mắt của họ va vào nhau, cô chẳng rõ bản thân mình đang muốn gì vì quá hồi hộp. Có chút sợ sệt khi tiếp tục nhưng cũng chẳng nỡ đề nghị dừng lại.
Anh bắt đầu tiến xa thêm một bước, bờ môi mềm áp nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, cô rùng mình một cái vì sự tiếp xúc nhạy cảm. Bàn tay nam tính vuốt ve dọc cánh tay cô rồi di chuyển đến vùng eo nhỏ nhắn. Cứ thế chiếc áo dần bị vén lên cao, cô không khỏi lo lắng, trong phút chốc căng thẳng đã nhanh chóng đưa bàn tay ngăn cản hành động của anh lại.
Không gian hiện tại rất tối vì từ lúc cả hai đi vào, căn phòng vẫn chưa được bật đèn. Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh nghĩ cứ thế này sẽ tốt hơn, xem ra mỗi lần cả hai làm chuyện hệ trọng thì đều trong bóng tối, nhưng lần này đã biết rõ đối phương là ai.
Mặc kệ sự ngăn cản vô ích, anh vẫn tiếp tục vén cao chiếc áo, mò mẫn muốn tháo dải băng đang gò ép nơi nhấp nhô mềm mại. Mỗi giây phút trôi qua đều đang dẫn đến phần kích thích quan trọng nhất, đột nhiên giọng nói của "kỳ đà" vang lên khiến cả hai thoáng giật mình:
- Anh hai, mau mở cửa...thả em ra...
Kèm theo lời nói ỉ ôi là âm thanh vặn tay nắm cửa cùng những tiếng gõ đều đặn vào cửa phòng.
Cô siết chặt tay anh, lời nói nhỏ nhẹ:
- Tử Duệ tỉnh rồi.
Còn tưởng lần này được thoát thân, nhưng không ngờ anh vẫn nhất quyết không chịu buông tha. Vĩ Luân nở nụ cười, kề môi đến sát tai cô, từng hơi thở êm dịu của anh, cô đều cảm nhận được trọn vẹn.
- Không sao, Tử Duệ la mệt rồi thì tự khắc im lặng thôi.
Cô mở to mắt nhìn anh, thật không ngờ Mạch Vĩ Luân đã ham muốn đến mức bất chấp. Anh tiếp tục sự cuồng nhiệt, thao tác tăng tốc đầy dứt khoát.
- Như vậy...có hơi vội vàng không?
Cảm giác lo lắng càng thêm sâu sắc, cô lấy hết can đảm mà cất lời hỏi anh. Nào ngờ lúc này Vĩ Luân đã vứt bỏ hết dáng vẻ uy phong, trở thành cáo già chẳng chút nhân nhượng.
- Đâu phải chúng ta chưa từng.
Không cần lời nói cầu kỳ, chỉ một câu ngắn gọn kia cũng đủ hiểu anh đang thèm khát đến mức nào. Nhưng cô cũng chẳng thể phủ nhận lời anh nói. Sự trong trắng của cô đã bị anh lấy đi, đây cũng không phải lần đầu trao thân, tuy nhiên cảm giác vẫn rất hồi hộp.
- Vô sỉ.
Trước lời "mắng" của Bạch Nhiễm, anh chẳng những không biết xấu hổ mà còn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn rồi gian xảo đáp:
- Em nên biết điều này, tất cả đàn ông đều là sói.
Mạch tổng của cô cũng không ngoại lệ, thậm chí anh còn là một con sói già tinh ranh ẩn dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, đạo mạo. Cô không thể nói lại anh, Vĩ Luân thốt ra câu nào liền khiến đối phương phải im lặng trong sự bất lực.
Anh luồng tay vào áo cô, tùy ý mò mẫn, chỉ muốn nhanh chóng tháo bỏ lớp vải che giấu vẻ đẹp nóng bỏng trên cơ thể nuột nà. Dùi mặt vào hõm cổ của người con gái dưới thân, anh không ngừng hít hà mùi hương quyến rũ, chưa gì đã khiến anh nghiện đến mức khó cưỡng.
Cởi nhanh chiếc áo qua khỏi đầu, Vĩ Luân cảm thấy có chút bất tiện khi không gian quá tối. Anh chẳng thể nhìn thấy được đường nét của cơ thể quyến rũ, mọi thứ cứ lờ mờ tối tăm, cứ thế này anh sẽ phát điên mất.
Cảm giác thân ảnh đang đè lên người cô đột ngột ngồi dậy, Bạch Nhiễm có chút ngạc nhiên, nhưng chắc chắn không phải vì anh muốn buông tha cho cô.
- Anh...
Ánh đèn nhỏ tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, chí ít cũng phải thế này. Anh lại tiến đến gần, dễ dàng khóa chặt hai cánh tay cô trên đỉnh đầu chỉ bằng một bàn tay to lớn. Mảng sáng nhẹ nhàng như bầu trời đêm, ánh mắt cô hóa vì sao long lanh khiến lòng anh xao xuyến. Nếu không bật đèn thì thật hối tiếc vì chẳng thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến nao lòng.
Anh đưa tay còn lại mở cúc áo, đôi môi hư hỏng lại không ngừng chiếm lấy môi cô. Bạch Nhiễm là chú thỏ nhỏ ngây ngô, thuận theo mọi sự sắp xếp của sói. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên đùi mình, anh ngước mắt nhìn cừu non không còn đường thoái lui. Dù không mấy thành thạo nhưng tay vẫn không ngừng tìm cách giải thoát cặp tuyết lê đầy đặn.
Giờ thì Bạch Nhiễm đã nhận ra, dẫu lần này cô không uống say nhưng cũng chẳng giữ thân được, đã vậy còn can tâm tình nguyện trao sà vào lòng anh. Dù nguồn sáng le lói nhưng cô vẫn còn rất ngại, phản xạ yếu ớt mà đưa tay che chắn vòng một vừa phơi bày ngay trước tầm mắt anh.
Một bên môi Vĩ Luân khẽ cong, tạo thành nụ cười xảo quyệt. Anh chạm vào cánh tay đang cố bảo vệ thân thể vốn dĩ sẽ phải thuộc về anh.
- Em đang muốn kích thích anh sao?
Dẫu không phải lần đầu nhưng lại chẳng khác nào lần đầu. Hai đôi môi vừa tách rời, ánh mắt của họ va vào nhau, cô chẳng rõ bản thân mình đang muốn gì vì quá hồi hộp. Có chút sợ sệt khi tiếp tục nhưng cũng chẳng nỡ đề nghị dừng lại.
Anh bắt đầu tiến xa thêm một bước, bờ môi mềm áp nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, cô rùng mình một cái vì sự tiếp xúc nhạy cảm. Bàn tay nam tính vuốt ve dọc cánh tay cô rồi di chuyển đến vùng eo nhỏ nhắn. Cứ thế chiếc áo dần bị vén lên cao, cô không khỏi lo lắng, trong phút chốc căng thẳng đã nhanh chóng đưa bàn tay ngăn cản hành động của anh lại.
Không gian hiện tại rất tối vì từ lúc cả hai đi vào, căn phòng vẫn chưa được bật đèn. Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh nghĩ cứ thế này sẽ tốt hơn, xem ra mỗi lần cả hai làm chuyện hệ trọng thì đều trong bóng tối, nhưng lần này đã biết rõ đối phương là ai.
Mặc kệ sự ngăn cản vô ích, anh vẫn tiếp tục vén cao chiếc áo, mò mẫn muốn tháo dải băng đang gò ép nơi nhấp nhô mềm mại. Mỗi giây phút trôi qua đều đang dẫn đến phần kích thích quan trọng nhất, đột nhiên giọng nói của "kỳ đà" vang lên khiến cả hai thoáng giật mình:
- Anh hai, mau mở cửa...thả em ra...
Kèm theo lời nói ỉ ôi là âm thanh vặn tay nắm cửa cùng những tiếng gõ đều đặn vào cửa phòng.
Cô siết chặt tay anh, lời nói nhỏ nhẹ:
- Tử Duệ tỉnh rồi.
Còn tưởng lần này được thoát thân, nhưng không ngờ anh vẫn nhất quyết không chịu buông tha. Vĩ Luân nở nụ cười, kề môi đến sát tai cô, từng hơi thở êm dịu của anh, cô đều cảm nhận được trọn vẹn.
- Không sao, Tử Duệ la mệt rồi thì tự khắc im lặng thôi.
Cô mở to mắt nhìn anh, thật không ngờ Mạch Vĩ Luân đã ham muốn đến mức bất chấp. Anh tiếp tục sự cuồng nhiệt, thao tác tăng tốc đầy dứt khoát.
- Như vậy...có hơi vội vàng không?
Cảm giác lo lắng càng thêm sâu sắc, cô lấy hết can đảm mà cất lời hỏi anh. Nào ngờ lúc này Vĩ Luân đã vứt bỏ hết dáng vẻ uy phong, trở thành cáo già chẳng chút nhân nhượng.
- Đâu phải chúng ta chưa từng.
Không cần lời nói cầu kỳ, chỉ một câu ngắn gọn kia cũng đủ hiểu anh đang thèm khát đến mức nào. Nhưng cô cũng chẳng thể phủ nhận lời anh nói. Sự trong trắng của cô đã bị anh lấy đi, đây cũng không phải lần đầu trao thân, tuy nhiên cảm giác vẫn rất hồi hộp.
- Vô sỉ.
Trước lời "mắng" của Bạch Nhiễm, anh chẳng những không biết xấu hổ mà còn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh xắn rồi gian xảo đáp:
- Em nên biết điều này, tất cả đàn ông đều là sói.
Mạch tổng của cô cũng không ngoại lệ, thậm chí anh còn là một con sói già tinh ranh ẩn dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, đạo mạo. Cô không thể nói lại anh, Vĩ Luân thốt ra câu nào liền khiến đối phương phải im lặng trong sự bất lực.
Anh luồng tay vào áo cô, tùy ý mò mẫn, chỉ muốn nhanh chóng tháo bỏ lớp vải che giấu vẻ đẹp nóng bỏng trên cơ thể nuột nà. Dùi mặt vào hõm cổ của người con gái dưới thân, anh không ngừng hít hà mùi hương quyến rũ, chưa gì đã khiến anh nghiện đến mức khó cưỡng.
Cởi nhanh chiếc áo qua khỏi đầu, Vĩ Luân cảm thấy có chút bất tiện khi không gian quá tối. Anh chẳng thể nhìn thấy được đường nét của cơ thể quyến rũ, mọi thứ cứ lờ mờ tối tăm, cứ thế này anh sẽ phát điên mất.
Cảm giác thân ảnh đang đè lên người cô đột ngột ngồi dậy, Bạch Nhiễm có chút ngạc nhiên, nhưng chắc chắn không phải vì anh muốn buông tha cho cô.
- Anh...
Ánh đèn nhỏ tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, chí ít cũng phải thế này. Anh lại tiến đến gần, dễ dàng khóa chặt hai cánh tay cô trên đỉnh đầu chỉ bằng một bàn tay to lớn. Mảng sáng nhẹ nhàng như bầu trời đêm, ánh mắt cô hóa vì sao long lanh khiến lòng anh xao xuyến. Nếu không bật đèn thì thật hối tiếc vì chẳng thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến nao lòng.
Anh đưa tay còn lại mở cúc áo, đôi môi hư hỏng lại không ngừng chiếm lấy môi cô. Bạch Nhiễm là chú thỏ nhỏ ngây ngô, thuận theo mọi sự sắp xếp của sói. Nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên đùi mình, anh ngước mắt nhìn cừu non không còn đường thoái lui. Dù không mấy thành thạo nhưng tay vẫn không ngừng tìm cách giải thoát cặp tuyết lê đầy đặn.
Giờ thì Bạch Nhiễm đã nhận ra, dẫu lần này cô không uống say nhưng cũng chẳng giữ thân được, đã vậy còn can tâm tình nguyện trao sà vào lòng anh. Dù nguồn sáng le lói nhưng cô vẫn còn rất ngại, phản xạ yếu ớt mà đưa tay che chắn vòng một vừa phơi bày ngay trước tầm mắt anh.
Một bên môi Vĩ Luân khẽ cong, tạo thành nụ cười xảo quyệt. Anh chạm vào cánh tay đang cố bảo vệ thân thể vốn dĩ sẽ phải thuộc về anh.
- Em đang muốn kích thích anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.