Chương 15: Tôi ngu ngốc
Yên Đan
11/04/2023
Cô nở nụ cười, trong khi Tử Duệ lại háo hức bày đồ ăn ra bàn.
- Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, còn có cả đồ ăn vặt.
Sự chu đáo của Bạch Nhiễm khiến Tử Duệ cảm thấy cô có hơi giống với "mấy chị gái". Bên cạnh đó, cô còn ăn nói rất nhẹ nhàng, ngoại hình lại khá nhỏ nhắn so với những người đàn ông khác, khuôn mặt thanh tú, từng đường nét vô cùng mềm mại. Tử Duệ nghĩ nếu cô để tóc dài chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Nhưng suy nghĩ này cậu ấy chỉ dám để trong lòng chứ nào dám nói ra.
- Anh à, dù biết là không còn cách nào khác nhưng nếu em trốn thêm vài ngày nữa thì không biết sự việc sẽ còn lớn đến mức nào.
Cô ngồi xuống cạnh Tử Duệ, chuyện này thật sự khá phức tạp, bây giờ cô và cậu ấy lại cùng nhau thực hiện một kế hoạch trốn tránh, Bạch Nhiễm rõ ràng đã trở thành đồng phạm. Cô và Tử Duệ còn tính toán kỹ lưỡng đến mức dùng chứng minh thư của cô để đặt phòng khách sạn, tránh bị phát hiện.
- Đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, bây giờ em cứ ở đây tạm vài ngày. Tới đâu tính tới đó, chúng ta tùy cơ ứng biến.
Cả hai lo nghĩ cách ứng phó trong những ngày sắp tới, với địa vị xã hội của Mạch lão gia, không khéo ông ấy sẽ lật tung cả thành phố lên để tìm cho bằng được cậu con trai út.
Ngồi trò chuyện một lúc thì cô phải ra về vì nếu ở lại quá lâu có thể Vĩ Luân sẽ nhận ra điều bất thường.
- Anh về cẩn thận.
Tiễn cô đến cửa, Tử Duệ không quên dặn dò kỹ lưỡng.
Cửa phòng mở ra, nhưng nào ngờ cô chưa kịp bước khỏi cửa đã đón nhận một phen giật cả mình. Bạch Nhiễm và Tử Duệ ngỡ ngàng rồi cùng lúc thốt lên:
- Anh hai!
- Vĩ Luân!
Ánh mắt anh lóe lên tia tức giận, thật không ngờ Tử Duệ trốn chưa được một ngày đã bị anh phát hiện. Chẳng lẽ do diễn xuất của Bạch Nhiễm không được tốt nên anh đã dễ dàng nhìn thấy kẽ hở.
- Sao em lại ở đây?
Anh hằn giọng, tuy không lớn tiếng nhưng cũng đủ để đả đảo tinh thần hai người đang đứng đối diện.
- Anh hai, em...em...
Gặp phải chuyện học hành chẳng suôn sẻ vì bị ép buộc, nay Tử Duệ còn phải đối mặt với sự tra hỏi từ Vĩ Luân, cảm giác thương xót khiến Bạch Nhiễm không thể làm ngơ. Cô luôn sống vì người khác như vậy, do quá thánh thiện nên nhiều lúc tự chuốc phiền phức cho bản thân.
- Là do tôi đã bày ra chuyện này, cậu đừng trách Tử Duệ.
Anh chuyển ánh mắt nhìn sang cô, vẻ mặt vô cùng khó coi:
- Bạch Nhiễm, cậu chỉ biết lo chuyện bao đồng.
Cô buồn bã lẫn bối rối nhìn anh rồi khẽ cúi mặt, căn bản Vĩ Luân nói không sai, lần này cô không còn đường phủ nhận.
Chẳng thể đứng im nhìn cô bị anh trai trách móc, Tử Duệ cũng rất có trách nhiệm với chuyện bỏ trốn, cậu ấy không muốn đem mọi việc đổ lên đầu Bạch Nhiễm.
- Không phải, là do chủ ý của em, không liên quan đến anh Bạch Nhiễm. Nếu anh muốn trách thì cứ trách em đi.
Nhìn hai "anh em" thay phiên binh vực nhau, anh cảm thấy bất lực vô cùng, chẳng biết từ lúc nào mà cô và Tử Duệ đã thân thiết đến mức này, thông đồng tạo ra một bức tranh "bỏ nhà đi bụi", cả hai muốn được lên báo quốc gia vì liên quan đến một vụ mất tích sao? Suy nghĩ quả thật quá ngây thơ của cô và Tử Duệ khiến anh không thể tin được.
- Hai người mau theo tôi trở về.
Thái độ cứng rắn của anh đã dọa cô và Tử Duệ một phen thót tim. Cậu ấy xin anh giữ bí mật chuyện mình bỏ trốn, Bạch Nhiễm cũng ra sức năn nỉ nhưng bất thành. Cuối cùng cả hai "báo thủ" chỉ đành chấp nhận theo anh trở về.
Mạch Vĩ Luân có vẻ đã giận cô, nét mặt anh hậm hực trong rất đáng sợ, về đến nhà cũng không thèm nói với cô lời nào.
- Anh hai, chuyện này là lỗi của em. Nếu anh mách với ba thì đừng lôi anh Bạch Nhiễm vào, em không muốn liên lụy đến anh ấy.
Nói rồi Tử Duệ bước vào phòng và đóng cửa lại. Dù muốn giúp đỡ Tử Duệ nhưng cô thấy mình cũng cần chịu một phần lỗi.
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ không nỡ nhìn Tử Duệ buồn bã khi phải từ bỏ đam mê của em ấy. Vậy nên tôi đã...
Nghe lời cô nói, anh chẳng những không có biểu hiện thấu hiểu mà càng thêm bực bội.
- Vậy nên cậu đã làm ra một chuyện hết sức ngu ngốc. Cậu không hiểu hay cố tình không chịu hiểu, nếu ba tôi làm lớn chuyện này thì hậu quả sẽ thế nào hả?
Cô biết mình đã hành động không đúng, nhưng thực chất có sai lầm đến mức để anh phải nặng lời chỉ trích như thế?
- Đúng vậy, tôi ngu ngốc, nhưng tôi biết thế nào là đau khổ khi phải từ bỏ đi ước mơ lớn nhất của cuộc đời mình. Mạch Vĩ Luân, cậu cũng từng rơi vào hoàn cảnh như Tử Duệ mà, chẳng lẽ cậu không thấy xót cho em trai của cậu một chút nào sao?
Vốn dĩ anh không muốn tranh cãi với Bạch Nhiễm, nhưng nào ngờ chỉ vừa nói được mấy câu thì đôi bên lại trở nên căng thẳng, lời qua tiếng lại.
- Tử Duệ là em trai của tôi, cậu nghĩ cậu thương yêu nó hơn tôi sao?
- Anh không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít, còn có cả đồ ăn vặt.
Sự chu đáo của Bạch Nhiễm khiến Tử Duệ cảm thấy cô có hơi giống với "mấy chị gái". Bên cạnh đó, cô còn ăn nói rất nhẹ nhàng, ngoại hình lại khá nhỏ nhắn so với những người đàn ông khác, khuôn mặt thanh tú, từng đường nét vô cùng mềm mại. Tử Duệ nghĩ nếu cô để tóc dài chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Nhưng suy nghĩ này cậu ấy chỉ dám để trong lòng chứ nào dám nói ra.
- Anh à, dù biết là không còn cách nào khác nhưng nếu em trốn thêm vài ngày nữa thì không biết sự việc sẽ còn lớn đến mức nào.
Cô ngồi xuống cạnh Tử Duệ, chuyện này thật sự khá phức tạp, bây giờ cô và cậu ấy lại cùng nhau thực hiện một kế hoạch trốn tránh, Bạch Nhiễm rõ ràng đã trở thành đồng phạm. Cô và Tử Duệ còn tính toán kỹ lưỡng đến mức dùng chứng minh thư của cô để đặt phòng khách sạn, tránh bị phát hiện.
- Đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, bây giờ em cứ ở đây tạm vài ngày. Tới đâu tính tới đó, chúng ta tùy cơ ứng biến.
Cả hai lo nghĩ cách ứng phó trong những ngày sắp tới, với địa vị xã hội của Mạch lão gia, không khéo ông ấy sẽ lật tung cả thành phố lên để tìm cho bằng được cậu con trai út.
Ngồi trò chuyện một lúc thì cô phải ra về vì nếu ở lại quá lâu có thể Vĩ Luân sẽ nhận ra điều bất thường.
- Anh về cẩn thận.
Tiễn cô đến cửa, Tử Duệ không quên dặn dò kỹ lưỡng.
Cửa phòng mở ra, nhưng nào ngờ cô chưa kịp bước khỏi cửa đã đón nhận một phen giật cả mình. Bạch Nhiễm và Tử Duệ ngỡ ngàng rồi cùng lúc thốt lên:
- Anh hai!
- Vĩ Luân!
Ánh mắt anh lóe lên tia tức giận, thật không ngờ Tử Duệ trốn chưa được một ngày đã bị anh phát hiện. Chẳng lẽ do diễn xuất của Bạch Nhiễm không được tốt nên anh đã dễ dàng nhìn thấy kẽ hở.
- Sao em lại ở đây?
Anh hằn giọng, tuy không lớn tiếng nhưng cũng đủ để đả đảo tinh thần hai người đang đứng đối diện.
- Anh hai, em...em...
Gặp phải chuyện học hành chẳng suôn sẻ vì bị ép buộc, nay Tử Duệ còn phải đối mặt với sự tra hỏi từ Vĩ Luân, cảm giác thương xót khiến Bạch Nhiễm không thể làm ngơ. Cô luôn sống vì người khác như vậy, do quá thánh thiện nên nhiều lúc tự chuốc phiền phức cho bản thân.
- Là do tôi đã bày ra chuyện này, cậu đừng trách Tử Duệ.
Anh chuyển ánh mắt nhìn sang cô, vẻ mặt vô cùng khó coi:
- Bạch Nhiễm, cậu chỉ biết lo chuyện bao đồng.
Cô buồn bã lẫn bối rối nhìn anh rồi khẽ cúi mặt, căn bản Vĩ Luân nói không sai, lần này cô không còn đường phủ nhận.
Chẳng thể đứng im nhìn cô bị anh trai trách móc, Tử Duệ cũng rất có trách nhiệm với chuyện bỏ trốn, cậu ấy không muốn đem mọi việc đổ lên đầu Bạch Nhiễm.
- Không phải, là do chủ ý của em, không liên quan đến anh Bạch Nhiễm. Nếu anh muốn trách thì cứ trách em đi.
Nhìn hai "anh em" thay phiên binh vực nhau, anh cảm thấy bất lực vô cùng, chẳng biết từ lúc nào mà cô và Tử Duệ đã thân thiết đến mức này, thông đồng tạo ra một bức tranh "bỏ nhà đi bụi", cả hai muốn được lên báo quốc gia vì liên quan đến một vụ mất tích sao? Suy nghĩ quả thật quá ngây thơ của cô và Tử Duệ khiến anh không thể tin được.
- Hai người mau theo tôi trở về.
Thái độ cứng rắn của anh đã dọa cô và Tử Duệ một phen thót tim. Cậu ấy xin anh giữ bí mật chuyện mình bỏ trốn, Bạch Nhiễm cũng ra sức năn nỉ nhưng bất thành. Cuối cùng cả hai "báo thủ" chỉ đành chấp nhận theo anh trở về.
Mạch Vĩ Luân có vẻ đã giận cô, nét mặt anh hậm hực trong rất đáng sợ, về đến nhà cũng không thèm nói với cô lời nào.
- Anh hai, chuyện này là lỗi của em. Nếu anh mách với ba thì đừng lôi anh Bạch Nhiễm vào, em không muốn liên lụy đến anh ấy.
Nói rồi Tử Duệ bước vào phòng và đóng cửa lại. Dù muốn giúp đỡ Tử Duệ nhưng cô thấy mình cũng cần chịu một phần lỗi.
- Tôi xin lỗi, tôi chỉ không nỡ nhìn Tử Duệ buồn bã khi phải từ bỏ đam mê của em ấy. Vậy nên tôi đã...
Nghe lời cô nói, anh chẳng những không có biểu hiện thấu hiểu mà càng thêm bực bội.
- Vậy nên cậu đã làm ra một chuyện hết sức ngu ngốc. Cậu không hiểu hay cố tình không chịu hiểu, nếu ba tôi làm lớn chuyện này thì hậu quả sẽ thế nào hả?
Cô biết mình đã hành động không đúng, nhưng thực chất có sai lầm đến mức để anh phải nặng lời chỉ trích như thế?
- Đúng vậy, tôi ngu ngốc, nhưng tôi biết thế nào là đau khổ khi phải từ bỏ đi ước mơ lớn nhất của cuộc đời mình. Mạch Vĩ Luân, cậu cũng từng rơi vào hoàn cảnh như Tử Duệ mà, chẳng lẽ cậu không thấy xót cho em trai của cậu một chút nào sao?
Vốn dĩ anh không muốn tranh cãi với Bạch Nhiễm, nhưng nào ngờ chỉ vừa nói được mấy câu thì đôi bên lại trở nên căng thẳng, lời qua tiếng lại.
- Tử Duệ là em trai của tôi, cậu nghĩ cậu thương yêu nó hơn tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.