Chương 13: Cô Không Có Quyền Thương Hại Tôi
Vin Siêu Nhân
28/12/2015
Mark đi lên phòng, cảm giác không vui lúc nãy còn ngự trị trong lòng hắn không dứt. Thay quần áo, hắn tiến đến phía cửa sổ, bất chợt vươn tay mở rèm cửa ra. Không gian bên ngoài nhìn từ cửa sổ phòng hắn rất đẹp, con đường dài hun hút chìm trong bóng tối, những chấm đèn nhỏ phát ra từ các khu trung cư cao cấp, lung linh huyền ảo. Chẳng bao giờ hắn muốn mở tấm rèm và cửa sổ ra vì hắn không thích không gian bên ngoài lùa vào phòng, hắn chỉ thích mùi hương bạc hạ dịu nhẹ trong phòng, không muốn gió cuốn đi không muốn mất đi. Nhưng, tâm trạng hôm nay của hắn không được tốt, hắn để gió mặc sức lùa vào, cuốn trôi thứ khó chịu trên người hắn đi.
Thiên đường, âm u không một gợn mây, màu đen vây bám cả đất trời, từ nhiều phía, những cơn gió gào thét đột ngột như cuồng phong, thả ga làm tung bay tấm rèm cửa, làm lay động hàng cây xanh mướt. Xoẹt, xoẹt, những tia chớp nháy tạo một vùng trắng xóa trên trời, tách những đám mây nặng trĩu thành nhiều mảnh, trôi chậm chạp. Bỗng, cơn mưa lạnh đổ ào xuống, rít mạnh mẽ ở bên ngoài khung cửa sổ trong đêm khuya tĩnh mịch, từng đợt gió càn khoét mặt đất, quật mạnh vào không trung khiến bụi bặm bay mù mịt, những hạt mưa nhỏ chạm đất cũng là lúc những hạt mưa lớn rơi xuống.
Cơn mưa lớn lao như bão này vô tình làm hắn nhớ đến đêm hôm đó, một cô bé bị lạc giữa trời mưa, da mặt tím tái chặn đầu xe cầu cứu. Hình ảnh đó khắc sâu trong lòng, thỉnh thoảng lại tê tái như rỉ máu, thỉnh thoáng lại căm hận muốn ăn tươi nuốt sống cô bé đó.
Mark chán ghét đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm xuống, không gian mờ đi như làn khói trắng, căn phòng trở lại trạng thái kín mít, lạnh lẽo. Hắn đưa tay tắt toàn bộ công tắc điện, chỉ còn lại thứ ánh sáng duy nhất chiếu từ màn hình vi tính thoát ra, chiếu thẳng lên khuôn mặt tuấn mỹ, làm đôi mắt đen lay sâu thẳm hơi nhíu lại một giây.
Lọ thuốc trong suốt hiện ra những viên thuốc nhỏ li ti màu trắng, những viên thuốc chen chúc nhau trong một không gian chật trội, như muốn cố gắng tẩu thoát ra ngoài mà không được. Hắn thường xuyên mất ngủ, có ngủ được thì lại không sâu giấc, những viên thuốc này giúp hắn chợp mắt nhưng không giúp hắn quên đi những thứ không hài lòng. Hắn dửng dưng nhìn màn hình, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, thần thái thư giãn nhưng ánh mắt sắc lạnh cứ ghim chặt vào dòng dữ liệu về ai đó trên màn hình. Từ ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt hắn hiện rõ sự đáng sợ hơn bao giờ hết.
Phòng bên cạnh, đèn điện vẫn bật sáng trưng, tiếng phát thanh viên trên tivi vẫn không ngừng. Bên ngoài trời vẫn mưa hơn trút nước, ông trời như bị chọc giận đến nỗi thả gió quật tứ tung, những cành cây nhỏ cứ thế mà lìa cành, rơi rụng. Key khuấy đều ly cafe trên tay, những giọt nước màu đen sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh kiểu cách. Key vừa xem chương trình tin tức thời sự về những vấn nạn mại dâm, vừa nhấm nháp một ngụm cafe cho tinh thần không hỗn độn.
Mại dâm là thứ mà Key ghét nhất, không bao giờ muốn nhắc đến nhưng nó tự nhiên ập đến, trong thế giới ngầm, nó là điều quen thuộc thậm chí rất quan trọng cho những đàn anh buôn bán trao đổi lấy tiền, lấy thuốc, điều đó gây nhức nhối cho biết bao người, kể cả người như Key cũng đang phải vò công tốn sức điều tra đường dây mại dâm của Jonathan.
Thông tin Jonathan dùng gái mại dâm để thu hút người về bang mình đã bị lộ đến tai Mark và Key, chính vì thế mà Mark đã giao nhiệm vụ cho Key giúp hắn điều tra ngọn ngành và đối phó. Mark không thể để vị trí thống trị vào tay Jonathan được, đó là điều xỉ nhục đối với kẻ coi cái "tôi" quan trọng như hắn.
Hắn tàn nhẫn và lãnh khốc nhưng chỉ dành cho những kẻ tạo phản, gây cản đường hắn, còn lại, tuyệt nhiên hắn sẽ chẳng thèm đả động. Nếu muốn yên bình, tốt nhất không nên nhìn vào mắt hắn quá một giây, kẻo hắn phán cho cái tội "nhìn đểu" Ngày trước, Jonathan đánh chiếm địa bàn, gây tổn thất nặng nề cho hắn, lần đó, hắn đã trả thù Jonathan khiến Jonathan đau đớn, chống chọi Mark nhiều ngày tháng, không thể ngóc đầu lên được, Jonathan đã ngỏ ý bắt tay làm hòa, rồi hai người trở thành "bạn xã giao". Ngoài mặt Jonathan có vẻ tôn trọng, kính nể Mark nhưng bên trong hoàn toàn là giông tố và đố kị. Jonathan chỉ hơn Mark duy nhất một thứ đó là có một cô gái tốt bụng bên cạnh. Nhưng hắn ta không biết trân trọng.
Cuộc đời nghịch lý, người càng trân trọng bao nhiêu, tình yêu càng biến mất, người không trân trọng, thì tình yêu cứ đeo bám không rời.
Đã quá khuya mà những ngón tay dài, trắng như con gái vẫn lướt nhẹ trên bàn phím, Key chăm chú đánh máy những thông tin mình điều tra được, chỉ sợ để đến ngày mai, anh lại quên mất.
Khí lạnh tràn vào đất liền, mùi ẩm thấp của cơn mưa rào len lỏi vào căn phòng hồng phấn công chúa của ba cô gái. Alice khẽ run người, theo phản xạ kéo chăn lên đáp ngang mặt, Sarah và Sam cũng bị nó đụng mà cựa quậy theo. Rõ ràng là lạnh, nhưng trên mặt của Alice lại lấm tấm những giọt mồ hôi trộm, cơ hồ không được thoải mái cho lắm, răng cắn chặt môi, hình như nó cố không gây ra tiếng hét lớn.
Những làn khói trắng mờ ảo, hiện lên là một bà lão mái tóc dài trắng muốt, áo dài trắng xóa, hàm răng nhuộm đen xì, hốc mắt đỏ lòm, toàn thân trắng bệch ngoại trừ bàn tay tím tái đáng sợ, tiếng nói ma mị cùng điệu cười quái dị vang vọng bên tai cô gái nhỏ.
"Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ giết người, con sẽ là sát thủ, là người đáng nguyền rủa, con sẽ mất tất cả tình thương của mọi người, con sẽ cô độc, con sẽ chết, sẽ chết..."
Hai từ cuối vang vọng mãi không ngừng, mắt nó đỏ ngầu, kinh sợ, bàn tay nhỏ bấu chặt vạt áo, tim gan gào thét như muốn nổ tung.
Bà lão như một lão phù thủy đáng sợ, điệu cười bà ta ám ảnh đôi tai nhỏ bé kia, nó lắc đầu, đau nhức vô cùng, hét lên xua đuổi bà lão nhưng không thành. Không thể nào, từ bé đến lớn, nó chỉ có nguyện vọng đi theo con đường ánh sáng, nối tiếp cơ ngơi sự nghiệp của cha mẹ nó, không thể nào nó đi vào con đường tội lỗi kia được. Bà ta nói nhảm nhí, nó không tin, nhất định không tin.
Nó bật khóc tức tưởi, ấm ức nhìn bà lão, miệng nhỏ xinh quát nạt
"Bà già ác độc, bà đi đi, bà đang nói gì vậy, tôi không tin những gì bà nói đâu, tôi lương thiện, hoàn toàn lương thiện, kể ra bây giờ và mai sau, mãi mãi lương thiện"
Bà lão tóc trắng lại vang lên nụ cười đáng sợ, giữa đêm mưa phùn gió bấc, điệu cười ấy như lạc vào không trung...
"Ahahaha..."
Sau tràng cười dài, bà cất tiếng nói thâm độc, giọng bà bí hiểm tan vào cực lạc, như hư vô
"Con sẽ là sát thủ, con sẽ bị mất tất cả, bàn tay dính máu, con sẽ trở lên mù quáng, con sẽ thay đổi, nếu không rời xa cậu ta"
Hai từ cậu ta phát ra khiến nó sợ hãi, bà ta đã muốn nhắc đến ai, bà ta muốn nó rời xa ai, sao không nói rõ, nó định hỏi thì hình ảnh của bà đã chỉ còn là những hạt cát trên mặt đất, không còn dấu vết gì nữa.
Nó giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán, phù, may quá, chỉ là một giấc mơ, thật đáng sợ. Nó hoàn toàn không tỉnh táo, liền nằm xuống và thiếp đi, trên khóe mắt còn vương lại một giọt nước trong suốt, tinh khôi nhưng mặn chát.
The Best chỉ bắt buộc học viên mặc đồng phục vào những ngày chẵn, còn những ngày lẽ thì học viên được thỏa sức mặc đồ mình yêu thích đến trường. Và sáng sớm hôm sau, hình ảnh một cô gái với bộ đồng phục gọn gàng, chiếc nơ nhỏ xinh xắn thắt lỏng trước cổ, như một điểm nhấn cho chiếc áo trắng khuy đen. Alice ngồi lặng thinh tại trạm chờ xe bus.
Cơn mưa ồn ào kia đã qua đi, để lại vô vàn những chiếc lá sót lại trên mọi nẻo đường, những ngôi nhà lớn bé đều sạch sẽ hơn hẳn vì được tắm rửa miễn phí. Người người đổ xuống lòng đường, bắt đầu một ngày mới với đầy tiếng chim hót.
- Cậu ta không định đi học chăng?
Alice lẩm bẩm một mình, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua không chờ đợi bất cứ thứ gì, đã gần đến giờ học mà vẫn chưa thấy Mark đâu. Từ căn biệt thự hắn ở đến trường The Best phải bắt xe bus ở đây, nhưng nó ngồi suốt từ sớm mà chưa thấy hắn qua, nó đã để lỡ ba chuyến xe rồi. Nghĩ ngợi một hồi, nó mở máy gọi cho hắn.
Tên nó hiện lên trước mắt, hắn tức giận lơ đi. Nó mặc kệ hắn có nghe hay không nhưng nó đang bị tra tấn bởi bản nhạc chờ của hắn, nó ghét tất cả những bản nhạc chờ buồn của hắn, toàn những ca từ nó không thích, nó thề sẽ bắt hắn phải đổi nhạc chờ, thành bản nhạc Sinh For You hay Call Me Baby chẳng hạn.
Hắn không nghe máy, chắc chắn hắn còn giận nó chuyện tối qua. Nó đâu cố ý muốn bơ hắn đâu, chỉ là nó nhất thời kích động vì vui, nên chẳng may bỏ quên hắn. Hừ, là đấng nam nhi, chắc hắn không mỏ nhọn giận dỗi đâu nhỉ? Nhưng nó đâu biết rằng, hắn còn tức giận gấp bội phần.
Nó để lại cho hắn một tin nhắn. "Tôi đang đợi cậu ở bến xe bus, cậu có đến đi học không? Sắp trễ rồi" Alice lại ngồi xuống ghế chờ, không phải vì thấy có lỗi với hắn thì nó cũng chẳng thèm khổ sở ngồi đây làm gì.
Hắn cau mày, không biết nó muốn giở trò gì nữa, tự nhiên lại muốn đi xe bus, đúng là nó có vấn đề nặng. Nghĩ vậy, hắn để bác tài xế lái xe đưa Vic và Key đến trường trước, còn hắn ra bến xe.
Lúc hắn đến nơi cũng là lúc xe bus đến, nó vẫy vẫy tay, tươi toe toét nhìn hắn, hắn bực dọc nhìn nó, cố tình để "chế độ máy bay" không thèm mở lời tiếp chuyện nó.
- Này, vẫn giận tôi hả? Chuyện tối qua tôi đâu cố ý.
Hắn càng nổi giận hơn khi nó nhắc đến chuyện đó, hắn đã không muốn nói làm gì, nó lại bới móc lên, quá kích, hắn mắng nó một trận nhừ tử trước khi bị nó kéo lên xe.
Trên chiếc xe chật ních người, nó thầm cười và xoa xoa tay trước ngực hắn. miệng nhỏ xinh giải hòa
- Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ chuộc lỗi, được chứ?
Hắn không nói gì, lặng lẽ quay đi, nhìn nó ân cần như vậy, hắn thật sự không chịu đựng nổi. Hắn hơi ho một cái, cơ hồ khó chịu vô cùng, đây chính xác là lần đầu tiên hắn đi xe bus, hơi người trên xe như rút đi toàn bộ sinh khí trong hắn, khó thở, rất khó thở. Đã vậy, xe còn đi qua một ô voi to nghiệt ngã khiến cả đoàn khách đang đứng chao đảo một phen, hắn không bám vào thứ gì nên suýt chút nữa bị ngã xuống sàn, cũng may hắn kịp thời bám vào vai nó.
Hiện tại nó rất đau vai, hắn bám mà hơn cả tra tấn nó, đúng là sức con trâu.
- Có thế mà cậu cũng ngã nữa.
- Thì tôi đã đi xe bus bao giờ đâu - Nhất thời không để ý, hắn tuôn thẳng những gì mình nghĩ ra, nó nheo mắt, tay đánh vào người hắn
- Đùa à? Vậy sao cậu nói cậu chuyên đi học bằng xe bus?
- Tôi đã nói xong đâu, ý tôi là chưa đi xe lúc đông người thế này.
Nó gật gù tin tưởng, cân bằng lại tư thế thẳng người. Xe đỗ lại ở trạm gần trường, nó xuống xe, lảm nhảm không thôi mà không hề biết hắn đã "mất tích" trên xe. Lúc nó quay lại, không thấy hắn đâu, nó nhìn lên xe thì hắn đang bị đám con gái bao vây kín mít, đến người phụ xe cũng không giải vây cho hắn được.
- Cô kia, chờ tôi - Hắn khó khăn lắm mới thoát được, mồ hồi nhễ nhại bước xuống xe. Nó đưa cho hắn một chiếc khăn tay
- Lau đi - Nó cười cười trông vẻ mặt ảm đạm của hắn, thống khổ vô cùng, nó chêu chọc - Tôi biết lý do vì sao cậu hay trễ học rồi!
Hắn chán ghét liếc nhìn nó, trách mắng
- Mới sáng đã gặp cô đúng là xui xẻo, mọi khi tôi không bị thế!
Nó nhường nhịn, không có ý định cãi lại hắn, xong, nó kéo theo hắn vào trường vì nghe thấy tiếng chuông vào học.
Alice và Mark vào lớp cùng nhau, Vic nhìn thấy liền nhanh miệng chêu chọc
- Mark bỏ tôi để đi học chung với Alice sao?
- Vớ vẩn? - Cả Mark và Alice đồng thanh, lý trí nghĩ ngợi lung tung, rối loạn vô cùng. Thấy thần thái của Mark không tốt, Vic cũng chẳng dám lên tiếng nữa, chỉ sợ bị một phát súng vào người.
Thấy Alice nhợt mặt đi, Sam mới nhớ lại chuyện nửa đêm qua. Lúc Alice giật mình thì Sam cũng mở mắt ra theo, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Alice đã ngủ tiếp.
- Tối qua có chuyện gì?
- Là sao? - Nó ngơ ngác, chẳng lẽ Sam cũng biết chuyện giữa nó và Jonathan tối qua. Ai kể? Là ai?
- Thấy mày giật mình lúc ngủ.
Nó gật gù, thì ra không phải chuyện kia. Ấy vậy, nó chỉ cười trừ mà không nói gì. Nó chỉ nhớ 50% giấc mơ đáng sợ tối qua, nó nhớ mang máng rằng có bà lão dùng từ lẽ thâm độc để đả kích nó. Nó như vậy thì làm sao có thể trở thành kẻ xấu được chứ, không hề.
Nhưng, có gì đó nghẹn lại ở tim, xuyên vào từng mạch máu, khó khăn lắm nó mới để nước mắt không trực trào.
Nó gục mặt xuống bàn, mơ hồ nghĩ lại giấc mơ.
Giờ giải lao, không đi đâu mà ngồi tại chỗ, Sarah và Sam gấp lại sách vở và chạy xuống căn-teen chiếm chỗ thật nhanh. Key và Vic cũng đi cùng.
Mark ở lại lớp ,gập sách vở cất đi, hàng lông mày đẹp khẽ nhíu lại. Hắn nghĩ đến câu nói “Mai tôi sẽ đưa cho cậu” của nó tối qua mà hiếu kì quay sang nó hỏi
-Cô định đưa cho tôi thứ gì?
Nó ngơ ngác hai giây mới lục lại được trí nhớ, nó mở trong ba-lô của mình và lấy ra một cái phong bì màu trắng, không suy nghĩ mà đưa cho hắn. Hắn không hiểu, cũng không đưa tay ra nhận lấy, nó dúi vào tay hắn, môi cười rạng rỡ
-Cầm lấy số tiền này mà trang trải.
Thương hại! Hắn khẽ nhếch môi cười một cái. Hắn nhìn nó bằng một con mắt khác, khinh bỉ, tuyệt vọng. Nó là loại con gái như thế nào, tại sao luôn luôn dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, thật sự hắn thất vọng không kiềm chế nổi, tay hắn vò nát cái phong bì, lòng thầm chửi mắng không thôi.
Còn nó, đơn giản nó chỉ muốn giúp người khác, nó không có gì ngoài tiền và tình cảm, nhưng nhờ vào tình cảm thì nó không thể làm cho bọn xã hội đen kia thôi hại hắn, tất nhiên chỉ còn tiền. Nó ngây ngốc không biết hắn chúa ghét hành động như này, nó nghĩ đơn giản là hắn cần số tiền này để trả nợ.
-Cô nghĩ mình là ai?
Hắn lạnh lùng nhìn nó, đôi mắt phủ một lớp băng dày đặc, nó hơi bất ngờ trước thái độ của hắn nhưng nó không sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt chết chóc ấy.
-Là sao?
Ở trong trường này, hắn chỉ là kẻ hạ lưu, là học sinh học bổng mà thôi. Vậy nên, dù cho ánh mắt của hắn có đáng sợ đến mấy nhưng học viên trong trường cũng không hề lo sợ nhiều. Hắn siết chặt bàn tay, gân xanh nổi lên chằng chịt, trong hắn không còn thứ cảm xúc gì ngoài đau, cảm giác như có hàng ngàn mũi tên đâm trúng ngực.
- Cô không có quyền thương hại tôi! Ok
Giọng hắn xấu xa, toan đứng lên và đi ra ngoài thì nó ngăn lại, bàn tay nhỏ bé chắn ngang trước mắt hắn, đẩy hắn về phía ghế, giọng nó trầm trầm, tĩnh lặng như mặt hồ không gió:
-Ngồi đấy, để tôi đi
Dứt câu, mắt nó đỏ ngầu bước đi thật nhanh. Khái niệm muốn quan tâm người khác của nó thật kém cỏi, nó không biết làm như thế người ta lại ví là thương hại. Từ khi sinh ra cho đến nay, ai ai cũng khen nó thông minh, nhưng ngược lại nó cảm thấy mình thật ngốc nghếch…đặc biệt là trước mặt hắn.
Nó không khóc, mắt nó chỉ hơi cay cay, sống mũi cũng đỏ ửng như lúc nó lạnh, một lúc sau cũng trở về trạng thái ban đầu. Nó ngồi dưới đài phun nước, thả bàn tay xuống chấm chấm vào những giọt nước mát lạnh và tự suy nghĩ bản thân mình.
Loáng thoáng câu chuyện rắc rối kia. Sam chạy đi tìm nó, trống vào lớp đã hơn mười phút, nó với Sam mới quay về lớp. Bước về vị trí của mình, nó tức tối ngồi phịch xuống, cả tiết đó coi như nó chẳng học hành gì cả. Chiến tranh lạnh không hồi kết, nó và hắn coi nhau như vô hình, thỏa ý đụng chạm vào nhau mà chẳng thèm lên tiếng xin lỗi.
Rầm!
Sấm đánh vang rền. Trời đang bình thường, mây đen không có, gió cũng lẳng lặng, đột nhiên tiếng sấm làm tất cả ngạc nhiên. Trời đổ cơn mưa, ráo riết vội vàng như cơn mưa rào giữa tháng Bảy. Tiếng sấm thứ hai còn kinh khủng hơn, bầu trời bám lấy nhau cũng bị tách rời, tất nhiên ngoài tiếng sấm còn có tiếng của bọn con gái vang lên không ngớt, oang oang ngang với tiếng sấm.
Ồn ào quá mức cho phép, nó nổi cáu bất ngờ, đập bàn nhìn bọn hét to nhất mà mắng xối xả.
-Hét cái gì mà hét, các người tiểu thư nó vừa thôi, chưa nghe thấy tiếng sấm tiếng sét bao giờ à, có vậy thôi mà cũng sợ, một năm sấm sét biết bao lần, chẳng lẽ các người hét bấy nhiêu lần à?
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nó, hắn cũng không ngoại lệ, nếu là Sam hét, chắc không ai thắc mắc, nhưng lần đầu tiên thấy nó hét, coi bộ căng thẳng hết sức.
-Giận cá chém thớt à? – Key chẹp miệng phàn nàn, nghe nó hét đến nỗi toàn thân anh cũng rung chuyển theo đất trời.
-Tôi chém luôn cá chứ không phải thớt – Nó hung hăng nhìn Key, anh không bị ánh mắt giết người của nó dọa dẫm, ấy vậy vẫn nghịch ngợm nói
-Vậy quay sang chém Thiên đi!
Nó đỏ mặt, nhất thời giả vờ không biết Thiên là ai, tay với lấy cây bút rồi quay lên, bỏ lại một câu lửng
-Thiên là ai? Tôi không biết, còn…
Sarah và Sam bụm miệng cười, thái độ của nó thật sự buồn cười. Sam cảm thấy vui lạ thường, mắt khẽ liếc nhìn Mark và rồi lại khó chịu khi nhớ lại câu chuyện mà cô tình thấy được.
Hôm đó, vào chín giờ tối, Jonathan cùng một cô gái nào đó ăn ở cửa hàng hải sản nổi tiếng trong thành phố, trùng hợp thay Sam và Sarah cũng đi ăn ở đó, vì dị ứng với hải sản nên nó không đi mà ở nhà.
Vào trong quán, Sarah nhanh nhảu đi trước mà không để ý xung quanh nên không phát hiện ra điều gì, còn, Sam vốn trầm lặng và quen đi chậm nên rất hay để ý được mọi thứ diễn ra quanh mình, lúc đó, Jonathan và cô gái kia rất thân mật, cô gái với mái tóc xoăn vàng quay mặt về hướng khác nên Sam không nhìn thấy mặt, còn Jonathan thì cô nhìn thấy rõ mồn một, mái tóc vuốt gel dựng phần mái, khuôn mặt ưu tú luôn cười gian trá. Cô để ý một lúc, họ chính xác là một đôi tình nhân. Ngay từ ban đầu khi quen hắn ta, Sam đã nghĩ hắn là một kẻ sở khanh, không tốt đẹp gì. Vì tôn trọng tình cảm của , cô mới không khuyên can.
Tiếp xúc với Mark, Sam thấy hắn không thô lỗ, lạnh lùng như vẻ bên ngoài, cô nghĩ bên trong hắn ta rất ấm áp, hắn với nó mới chính là cặp xứng đôi vừa lứa. Nếu nó yêu hắn thì tốt biết mấy, cứ đà này Jonathan sẽ bỏ nó sớm thôi.
Trầm ngâm suy nghĩ, mắt không rời hắn nửa nháy, Key hươ hươ tay trước mắt Sam, cô vẫn không có phản ứng, anh dí sát lời nói của mình vào tai cô, hơi thở âm ấm làm cô hơi nóng mặt
-Cô thích Mark?
Cái gì? Cô là đứa ghét con trai cay đắng mà đi thích Mark á? Cô hận không cho bọn con trai vào danh sách hủy diệt thì thôi còn thích với chả mến. Đúng là một ánh mắt, một suy nghĩ cũng khiến người khác hiểu nhầm. Đáp trả câu hỏi của Key, cô phũ phàng
-Ngáo ngơ à? Biến…
Key nhăn mặt, nói mỉa mai, hàm ý : - Bọn nhà giàu và cô thích khinh người lắm đúng không?
Sam đỏ lựng mặt, không phải vì xấu hổ mà là tức giận, đôi mắt đen láy chuyển dần sang đỏ ngầu, tia máu hằn lên như đường chỉ tay lộn xộn. Khinh người mà Key nói làm cô kích động, muốn tát Key một cái, Sarah đã giữ tay cô lại, cũng bực tức không kém nhưng không nói gì. Người nào giàu mà khinh người cô cũng mặc kệ, nhưng Key nói cô có kiểu khinh người, cô không thể bỏ qua.
Tính khí của Sam thì Sarah và biết rõ, nhìn nét mặt của Sam lúc này còn khó coi hơn cả ai đó bị người yêu ruồng bỏ.
Chát!
Không ngăn được bàn tay lạnh buốt của Sam, Sarah lỡ để cô có cơ hội tát Key. Một cái tát trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con mắt, Sam tát thật mạnh khiến mặt Key hằn lên vết đỏ, đây chính xác là lần thứ hai cô tát anh, lần đầu tiên ở bar, anh không bao giờ quên, và lần này, anh ghi nhớ suốt đời. Khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, anh đưa tay lên xoa xoa chỗ đau, mặt lạnh như tiền. Giọng băng lãnh và đôi mắt thâm trầm sắc sảo:
- Còn có tính thích tát người?
Không vì ánh mắt đáng sợ đó mà cô chùn mình, cô vẫn dửng dưng nói, những người con trai như Key, thật đáng ghét trong mắt cô.
-Là cậu muốn gây chiến với tôi trước
-Dừng lại đi, mệt – Alice chau mày, đập bàn ngăn cản, chút nữa thôi là nó hét lên, lòng bực bội vô cùng. Sam thờ hắt ra, dịch về phía mép bàn, bật “chế độ máy bay”, không tiếp chuyện một ai. Tất cả chìm trong im lặng. Gió bên ngoài thổi vào lớp qua ô cửa sổ mở hờ, từng hạt mưa tích tách lăn dài trên cửa kính, mưa dịu dần nhưng vẫn không ngớt.
Đầu óc rối loạn, có ai đó đang bước vào làm xáo trộn cuộc sống nội tâm của nó. Nó phải đau đầu đến bao giờ nữa đây.
Họ là con trai, mà còn phiền phức hơn con gái.
Họ không phải người tầm thường, thật ra họ là ai?
Alice lắc cái đầu đau như búa bổ, hận không thể làm gì khiến nó hết đau.
-Thưa cô, em muốn xuống phòng y tế
Nó đứng lên nói, mắt mơ hồ chẳng biết có nhìn thấy gì không. Giảng viên gật đầu, có lần nó tự tiện chạy ra ngoài đi cả tiết không về lớp mà có hỏi han giảng viên đâu, lần này cũng may nó còn biết thưa gửi đàng hoàng. Bài học vẫn bắt đầu bình thường, cả lớp và giảng viên không ai buồn để ý đến góc dưới lớp học. Nơi chứa chất toàn gương mặt ưu tú xinh đẹp nhưng tính cách cầu kì khó hiểu.
Ngày hôm nay, Alice bị gán vào cái tội “thương hại” người khác, còn Sam bị gán vào tội “khinh người” khiến hai cô gái vừa bức xúc, vừa chán trường. Cảm giác như mình bị đổ lỗi mà không được giải oan nên khó chịu vô cùng. Chính vì sự căng thẳng đôi bên nên cả Vic và Sarah cũng không vui nổi, hai người ngồi im thin thít không nói gì với nhau. Khó tin hơn cả chuyện lạ Việt Nam .
Lúc tan trường. Ba cô gái không đi cùng nhau, Alice đi trước, Sarah ghé qua phòng vệ sinh rửa tay và thoắt cái đã không thấy bóng dáng Sam đâu. Sarah thở dài thườn thượt rồi một mình đi.
Ra đến cổng trường, Sarah chạm mặt Vic, Vic cũng đang đi một mình, Mark và Key mỗi người một hướng. Không biết vì lý do gì mà Sarah không muốn mở lời quát mắng khi có mặt Mark, bấy giờ không thấy Mark đâu, nhỏ mới quát thẳng vào mặt Vic, phũ phàng và lạnh nhạt:
-Đúng là đồ con trai mấy người thật là rắc rối, ai đời so đo với con gái làm gì không biết?!
Vic tính sẽ cùng Sarah đi về nhưng lại bị nhỏ tát một gáo nước lạnh vào mặt như thế nên tức giận tột độ.
-Con gái bọn cô chắc kém, toàn lũ giở hơi, ngang bướng
Xong, Sarah và Vic lườm nhau cháy mặt, rồi lướt qua nhau một cách vô tình nhất. Lạnh hơn người dưng với nước lã.
Sarah bắt xe về biệt thự, cổng mở toang hoang nhưng không thấy Alice và Sam đâu, nhỏ bấm số gọi cho không được, gọi Sam thì có người lạ nghe máy.
Đó là giọng của con trai, rất lạ, Sarah chưa nghe bao giờ, giọng nói ấy khàn khàn đáng sợ, trầm mà lạnh. Tên đó nói gì đó khiến Sarah không hiểu, nhỏ lạnh lùng quát vào điện thoại:
- Ai?
- Bọn anh mượn bạn em một lúc, đừng gọi cảnh sát, đừng lo – Tên đó cười nham nhở.
Cái gì mà đừng lo, nghe xong câu ấy mà nhỏ lo đến điên đây này, Sarah bóp chặt điện thoại , nghiến răng tức tối, gió mạnh thổi vào khiến mái tóc dài của nhỏ bay rối mù.
-Anh là…tút…tút…
Sarah chưa nói xong thì tên kia tắt máy, tiếng tút tút nghe thật não nề, nhỏ gọi lại, nhưng chỉ còn tiếng cô nhân viên tổng đài. Đáng ghét!
Sarah để lại một tin nhắn cho Alice “Sam bị bắt, về xem”. Đợi nó về, Sarah thử tự tay định vị vị trí hiện tại của Sam, nhưng thật khó khi điện thoại của Sam đã tắt nguồn.
“Đừng gọi cảnh sát”, đó phải chăng là lời đe dọa, nếu gọi cảnh sát thì sao? Sam ơi…
Đi đi lại lại trong phòng khách, mải mê suy nghĩ thì tiếng nói của vang lên khiến Sarah giật thốt mình.
-Tìm John cho tao – Alice vội vàng nói. Đối tượng tình nghi đầu tiên là tên John, nghi ngờ bởi vì Jonathan đã từng cảnh cáo nó, John bị đá nên cậu ta oán hận Sam lắm. Sarah chuẩn bị xe, nó gọi điện cho Jonathan hỏi một vài thứ.
-Có nói cho mấy người kia biết không?
-Họ liên quan đến chúng ta sao? Không hề - Alice thật sự lạnh nhạt, sống mũi cay cay, nó cố hít hà một cái để lấy lại tinh thần.
Jonathan nói cho nó biết vị trí của John, nó ngồi vào vị trí lái xe, giận dữ đạp thắng lao đi.
-Gọi người đi, mày không biết võ, mình tao chắc không làm gì được
-Yên tâm đi, tao sẽ giết ai đụng đến Sam – Nó cười khổ nói, giấc mơ quái dị đó ùa về trong tâm trí nó
“Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ giết người”
“Không! Con là người lương thiện, lương thiện”
Vang vọng bên tai!
Thiên đường, âm u không một gợn mây, màu đen vây bám cả đất trời, từ nhiều phía, những cơn gió gào thét đột ngột như cuồng phong, thả ga làm tung bay tấm rèm cửa, làm lay động hàng cây xanh mướt. Xoẹt, xoẹt, những tia chớp nháy tạo một vùng trắng xóa trên trời, tách những đám mây nặng trĩu thành nhiều mảnh, trôi chậm chạp. Bỗng, cơn mưa lạnh đổ ào xuống, rít mạnh mẽ ở bên ngoài khung cửa sổ trong đêm khuya tĩnh mịch, từng đợt gió càn khoét mặt đất, quật mạnh vào không trung khiến bụi bặm bay mù mịt, những hạt mưa nhỏ chạm đất cũng là lúc những hạt mưa lớn rơi xuống.
Cơn mưa lớn lao như bão này vô tình làm hắn nhớ đến đêm hôm đó, một cô bé bị lạc giữa trời mưa, da mặt tím tái chặn đầu xe cầu cứu. Hình ảnh đó khắc sâu trong lòng, thỉnh thoảng lại tê tái như rỉ máu, thỉnh thoáng lại căm hận muốn ăn tươi nuốt sống cô bé đó.
Mark chán ghét đóng cửa sổ lại, kéo tấm rèm xuống, không gian mờ đi như làn khói trắng, căn phòng trở lại trạng thái kín mít, lạnh lẽo. Hắn đưa tay tắt toàn bộ công tắc điện, chỉ còn lại thứ ánh sáng duy nhất chiếu từ màn hình vi tính thoát ra, chiếu thẳng lên khuôn mặt tuấn mỹ, làm đôi mắt đen lay sâu thẳm hơi nhíu lại một giây.
Lọ thuốc trong suốt hiện ra những viên thuốc nhỏ li ti màu trắng, những viên thuốc chen chúc nhau trong một không gian chật trội, như muốn cố gắng tẩu thoát ra ngoài mà không được. Hắn thường xuyên mất ngủ, có ngủ được thì lại không sâu giấc, những viên thuốc này giúp hắn chợp mắt nhưng không giúp hắn quên đi những thứ không hài lòng. Hắn dửng dưng nhìn màn hình, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị, thần thái thư giãn nhưng ánh mắt sắc lạnh cứ ghim chặt vào dòng dữ liệu về ai đó trên màn hình. Từ ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt hắn hiện rõ sự đáng sợ hơn bao giờ hết.
Phòng bên cạnh, đèn điện vẫn bật sáng trưng, tiếng phát thanh viên trên tivi vẫn không ngừng. Bên ngoài trời vẫn mưa hơn trút nước, ông trời như bị chọc giận đến nỗi thả gió quật tứ tung, những cành cây nhỏ cứ thế mà lìa cành, rơi rụng. Key khuấy đều ly cafe trên tay, những giọt nước màu đen sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh kiểu cách. Key vừa xem chương trình tin tức thời sự về những vấn nạn mại dâm, vừa nhấm nháp một ngụm cafe cho tinh thần không hỗn độn.
Mại dâm là thứ mà Key ghét nhất, không bao giờ muốn nhắc đến nhưng nó tự nhiên ập đến, trong thế giới ngầm, nó là điều quen thuộc thậm chí rất quan trọng cho những đàn anh buôn bán trao đổi lấy tiền, lấy thuốc, điều đó gây nhức nhối cho biết bao người, kể cả người như Key cũng đang phải vò công tốn sức điều tra đường dây mại dâm của Jonathan.
Thông tin Jonathan dùng gái mại dâm để thu hút người về bang mình đã bị lộ đến tai Mark và Key, chính vì thế mà Mark đã giao nhiệm vụ cho Key giúp hắn điều tra ngọn ngành và đối phó. Mark không thể để vị trí thống trị vào tay Jonathan được, đó là điều xỉ nhục đối với kẻ coi cái "tôi" quan trọng như hắn.
Hắn tàn nhẫn và lãnh khốc nhưng chỉ dành cho những kẻ tạo phản, gây cản đường hắn, còn lại, tuyệt nhiên hắn sẽ chẳng thèm đả động. Nếu muốn yên bình, tốt nhất không nên nhìn vào mắt hắn quá một giây, kẻo hắn phán cho cái tội "nhìn đểu" Ngày trước, Jonathan đánh chiếm địa bàn, gây tổn thất nặng nề cho hắn, lần đó, hắn đã trả thù Jonathan khiến Jonathan đau đớn, chống chọi Mark nhiều ngày tháng, không thể ngóc đầu lên được, Jonathan đã ngỏ ý bắt tay làm hòa, rồi hai người trở thành "bạn xã giao". Ngoài mặt Jonathan có vẻ tôn trọng, kính nể Mark nhưng bên trong hoàn toàn là giông tố và đố kị. Jonathan chỉ hơn Mark duy nhất một thứ đó là có một cô gái tốt bụng bên cạnh. Nhưng hắn ta không biết trân trọng.
Cuộc đời nghịch lý, người càng trân trọng bao nhiêu, tình yêu càng biến mất, người không trân trọng, thì tình yêu cứ đeo bám không rời.
Đã quá khuya mà những ngón tay dài, trắng như con gái vẫn lướt nhẹ trên bàn phím, Key chăm chú đánh máy những thông tin mình điều tra được, chỉ sợ để đến ngày mai, anh lại quên mất.
Khí lạnh tràn vào đất liền, mùi ẩm thấp của cơn mưa rào len lỏi vào căn phòng hồng phấn công chúa của ba cô gái. Alice khẽ run người, theo phản xạ kéo chăn lên đáp ngang mặt, Sarah và Sam cũng bị nó đụng mà cựa quậy theo. Rõ ràng là lạnh, nhưng trên mặt của Alice lại lấm tấm những giọt mồ hôi trộm, cơ hồ không được thoải mái cho lắm, răng cắn chặt môi, hình như nó cố không gây ra tiếng hét lớn.
Những làn khói trắng mờ ảo, hiện lên là một bà lão mái tóc dài trắng muốt, áo dài trắng xóa, hàm răng nhuộm đen xì, hốc mắt đỏ lòm, toàn thân trắng bệch ngoại trừ bàn tay tím tái đáng sợ, tiếng nói ma mị cùng điệu cười quái dị vang vọng bên tai cô gái nhỏ.
"Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ giết người, con sẽ là sát thủ, là người đáng nguyền rủa, con sẽ mất tất cả tình thương của mọi người, con sẽ cô độc, con sẽ chết, sẽ chết..."
Hai từ cuối vang vọng mãi không ngừng, mắt nó đỏ ngầu, kinh sợ, bàn tay nhỏ bấu chặt vạt áo, tim gan gào thét như muốn nổ tung.
Bà lão như một lão phù thủy đáng sợ, điệu cười bà ta ám ảnh đôi tai nhỏ bé kia, nó lắc đầu, đau nhức vô cùng, hét lên xua đuổi bà lão nhưng không thành. Không thể nào, từ bé đến lớn, nó chỉ có nguyện vọng đi theo con đường ánh sáng, nối tiếp cơ ngơi sự nghiệp của cha mẹ nó, không thể nào nó đi vào con đường tội lỗi kia được. Bà ta nói nhảm nhí, nó không tin, nhất định không tin.
Nó bật khóc tức tưởi, ấm ức nhìn bà lão, miệng nhỏ xinh quát nạt
"Bà già ác độc, bà đi đi, bà đang nói gì vậy, tôi không tin những gì bà nói đâu, tôi lương thiện, hoàn toàn lương thiện, kể ra bây giờ và mai sau, mãi mãi lương thiện"
Bà lão tóc trắng lại vang lên nụ cười đáng sợ, giữa đêm mưa phùn gió bấc, điệu cười ấy như lạc vào không trung...
"Ahahaha..."
Sau tràng cười dài, bà cất tiếng nói thâm độc, giọng bà bí hiểm tan vào cực lạc, như hư vô
"Con sẽ là sát thủ, con sẽ bị mất tất cả, bàn tay dính máu, con sẽ trở lên mù quáng, con sẽ thay đổi, nếu không rời xa cậu ta"
Hai từ cậu ta phát ra khiến nó sợ hãi, bà ta đã muốn nhắc đến ai, bà ta muốn nó rời xa ai, sao không nói rõ, nó định hỏi thì hình ảnh của bà đã chỉ còn là những hạt cát trên mặt đất, không còn dấu vết gì nữa.
Nó giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán, phù, may quá, chỉ là một giấc mơ, thật đáng sợ. Nó hoàn toàn không tỉnh táo, liền nằm xuống và thiếp đi, trên khóe mắt còn vương lại một giọt nước trong suốt, tinh khôi nhưng mặn chát.
The Best chỉ bắt buộc học viên mặc đồng phục vào những ngày chẵn, còn những ngày lẽ thì học viên được thỏa sức mặc đồ mình yêu thích đến trường. Và sáng sớm hôm sau, hình ảnh một cô gái với bộ đồng phục gọn gàng, chiếc nơ nhỏ xinh xắn thắt lỏng trước cổ, như một điểm nhấn cho chiếc áo trắng khuy đen. Alice ngồi lặng thinh tại trạm chờ xe bus.
Cơn mưa ồn ào kia đã qua đi, để lại vô vàn những chiếc lá sót lại trên mọi nẻo đường, những ngôi nhà lớn bé đều sạch sẽ hơn hẳn vì được tắm rửa miễn phí. Người người đổ xuống lòng đường, bắt đầu một ngày mới với đầy tiếng chim hót.
- Cậu ta không định đi học chăng?
Alice lẩm bẩm một mình, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua không chờ đợi bất cứ thứ gì, đã gần đến giờ học mà vẫn chưa thấy Mark đâu. Từ căn biệt thự hắn ở đến trường The Best phải bắt xe bus ở đây, nhưng nó ngồi suốt từ sớm mà chưa thấy hắn qua, nó đã để lỡ ba chuyến xe rồi. Nghĩ ngợi một hồi, nó mở máy gọi cho hắn.
Tên nó hiện lên trước mắt, hắn tức giận lơ đi. Nó mặc kệ hắn có nghe hay không nhưng nó đang bị tra tấn bởi bản nhạc chờ của hắn, nó ghét tất cả những bản nhạc chờ buồn của hắn, toàn những ca từ nó không thích, nó thề sẽ bắt hắn phải đổi nhạc chờ, thành bản nhạc Sinh For You hay Call Me Baby chẳng hạn.
Hắn không nghe máy, chắc chắn hắn còn giận nó chuyện tối qua. Nó đâu cố ý muốn bơ hắn đâu, chỉ là nó nhất thời kích động vì vui, nên chẳng may bỏ quên hắn. Hừ, là đấng nam nhi, chắc hắn không mỏ nhọn giận dỗi đâu nhỉ? Nhưng nó đâu biết rằng, hắn còn tức giận gấp bội phần.
Nó để lại cho hắn một tin nhắn. "Tôi đang đợi cậu ở bến xe bus, cậu có đến đi học không? Sắp trễ rồi" Alice lại ngồi xuống ghế chờ, không phải vì thấy có lỗi với hắn thì nó cũng chẳng thèm khổ sở ngồi đây làm gì.
Hắn cau mày, không biết nó muốn giở trò gì nữa, tự nhiên lại muốn đi xe bus, đúng là nó có vấn đề nặng. Nghĩ vậy, hắn để bác tài xế lái xe đưa Vic và Key đến trường trước, còn hắn ra bến xe.
Lúc hắn đến nơi cũng là lúc xe bus đến, nó vẫy vẫy tay, tươi toe toét nhìn hắn, hắn bực dọc nhìn nó, cố tình để "chế độ máy bay" không thèm mở lời tiếp chuyện nó.
- Này, vẫn giận tôi hả? Chuyện tối qua tôi đâu cố ý.
Hắn càng nổi giận hơn khi nó nhắc đến chuyện đó, hắn đã không muốn nói làm gì, nó lại bới móc lên, quá kích, hắn mắng nó một trận nhừ tử trước khi bị nó kéo lên xe.
Trên chiếc xe chật ních người, nó thầm cười và xoa xoa tay trước ngực hắn. miệng nhỏ xinh giải hòa
- Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ chuộc lỗi, được chứ?
Hắn không nói gì, lặng lẽ quay đi, nhìn nó ân cần như vậy, hắn thật sự không chịu đựng nổi. Hắn hơi ho một cái, cơ hồ khó chịu vô cùng, đây chính xác là lần đầu tiên hắn đi xe bus, hơi người trên xe như rút đi toàn bộ sinh khí trong hắn, khó thở, rất khó thở. Đã vậy, xe còn đi qua một ô voi to nghiệt ngã khiến cả đoàn khách đang đứng chao đảo một phen, hắn không bám vào thứ gì nên suýt chút nữa bị ngã xuống sàn, cũng may hắn kịp thời bám vào vai nó.
Hiện tại nó rất đau vai, hắn bám mà hơn cả tra tấn nó, đúng là sức con trâu.
- Có thế mà cậu cũng ngã nữa.
- Thì tôi đã đi xe bus bao giờ đâu - Nhất thời không để ý, hắn tuôn thẳng những gì mình nghĩ ra, nó nheo mắt, tay đánh vào người hắn
- Đùa à? Vậy sao cậu nói cậu chuyên đi học bằng xe bus?
- Tôi đã nói xong đâu, ý tôi là chưa đi xe lúc đông người thế này.
Nó gật gù tin tưởng, cân bằng lại tư thế thẳng người. Xe đỗ lại ở trạm gần trường, nó xuống xe, lảm nhảm không thôi mà không hề biết hắn đã "mất tích" trên xe. Lúc nó quay lại, không thấy hắn đâu, nó nhìn lên xe thì hắn đang bị đám con gái bao vây kín mít, đến người phụ xe cũng không giải vây cho hắn được.
- Cô kia, chờ tôi - Hắn khó khăn lắm mới thoát được, mồ hồi nhễ nhại bước xuống xe. Nó đưa cho hắn một chiếc khăn tay
- Lau đi - Nó cười cười trông vẻ mặt ảm đạm của hắn, thống khổ vô cùng, nó chêu chọc - Tôi biết lý do vì sao cậu hay trễ học rồi!
Hắn chán ghét liếc nhìn nó, trách mắng
- Mới sáng đã gặp cô đúng là xui xẻo, mọi khi tôi không bị thế!
Nó nhường nhịn, không có ý định cãi lại hắn, xong, nó kéo theo hắn vào trường vì nghe thấy tiếng chuông vào học.
Alice và Mark vào lớp cùng nhau, Vic nhìn thấy liền nhanh miệng chêu chọc
- Mark bỏ tôi để đi học chung với Alice sao?
- Vớ vẩn? - Cả Mark và Alice đồng thanh, lý trí nghĩ ngợi lung tung, rối loạn vô cùng. Thấy thần thái của Mark không tốt, Vic cũng chẳng dám lên tiếng nữa, chỉ sợ bị một phát súng vào người.
Thấy Alice nhợt mặt đi, Sam mới nhớ lại chuyện nửa đêm qua. Lúc Alice giật mình thì Sam cũng mở mắt ra theo, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Alice đã ngủ tiếp.
- Tối qua có chuyện gì?
- Là sao? - Nó ngơ ngác, chẳng lẽ Sam cũng biết chuyện giữa nó và Jonathan tối qua. Ai kể? Là ai?
- Thấy mày giật mình lúc ngủ.
Nó gật gù, thì ra không phải chuyện kia. Ấy vậy, nó chỉ cười trừ mà không nói gì. Nó chỉ nhớ 50% giấc mơ đáng sợ tối qua, nó nhớ mang máng rằng có bà lão dùng từ lẽ thâm độc để đả kích nó. Nó như vậy thì làm sao có thể trở thành kẻ xấu được chứ, không hề.
Nhưng, có gì đó nghẹn lại ở tim, xuyên vào từng mạch máu, khó khăn lắm nó mới để nước mắt không trực trào.
Nó gục mặt xuống bàn, mơ hồ nghĩ lại giấc mơ.
Giờ giải lao, không đi đâu mà ngồi tại chỗ, Sarah và Sam gấp lại sách vở và chạy xuống căn-teen chiếm chỗ thật nhanh. Key và Vic cũng đi cùng.
Mark ở lại lớp ,gập sách vở cất đi, hàng lông mày đẹp khẽ nhíu lại. Hắn nghĩ đến câu nói “Mai tôi sẽ đưa cho cậu” của nó tối qua mà hiếu kì quay sang nó hỏi
-Cô định đưa cho tôi thứ gì?
Nó ngơ ngác hai giây mới lục lại được trí nhớ, nó mở trong ba-lô của mình và lấy ra một cái phong bì màu trắng, không suy nghĩ mà đưa cho hắn. Hắn không hiểu, cũng không đưa tay ra nhận lấy, nó dúi vào tay hắn, môi cười rạng rỡ
-Cầm lấy số tiền này mà trang trải.
Thương hại! Hắn khẽ nhếch môi cười một cái. Hắn nhìn nó bằng một con mắt khác, khinh bỉ, tuyệt vọng. Nó là loại con gái như thế nào, tại sao luôn luôn dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề, thật sự hắn thất vọng không kiềm chế nổi, tay hắn vò nát cái phong bì, lòng thầm chửi mắng không thôi.
Còn nó, đơn giản nó chỉ muốn giúp người khác, nó không có gì ngoài tiền và tình cảm, nhưng nhờ vào tình cảm thì nó không thể làm cho bọn xã hội đen kia thôi hại hắn, tất nhiên chỉ còn tiền. Nó ngây ngốc không biết hắn chúa ghét hành động như này, nó nghĩ đơn giản là hắn cần số tiền này để trả nợ.
-Cô nghĩ mình là ai?
Hắn lạnh lùng nhìn nó, đôi mắt phủ một lớp băng dày đặc, nó hơi bất ngờ trước thái độ của hắn nhưng nó không sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt chết chóc ấy.
-Là sao?
Ở trong trường này, hắn chỉ là kẻ hạ lưu, là học sinh học bổng mà thôi. Vậy nên, dù cho ánh mắt của hắn có đáng sợ đến mấy nhưng học viên trong trường cũng không hề lo sợ nhiều. Hắn siết chặt bàn tay, gân xanh nổi lên chằng chịt, trong hắn không còn thứ cảm xúc gì ngoài đau, cảm giác như có hàng ngàn mũi tên đâm trúng ngực.
- Cô không có quyền thương hại tôi! Ok
Giọng hắn xấu xa, toan đứng lên và đi ra ngoài thì nó ngăn lại, bàn tay nhỏ bé chắn ngang trước mắt hắn, đẩy hắn về phía ghế, giọng nó trầm trầm, tĩnh lặng như mặt hồ không gió:
-Ngồi đấy, để tôi đi
Dứt câu, mắt nó đỏ ngầu bước đi thật nhanh. Khái niệm muốn quan tâm người khác của nó thật kém cỏi, nó không biết làm như thế người ta lại ví là thương hại. Từ khi sinh ra cho đến nay, ai ai cũng khen nó thông minh, nhưng ngược lại nó cảm thấy mình thật ngốc nghếch…đặc biệt là trước mặt hắn.
Nó không khóc, mắt nó chỉ hơi cay cay, sống mũi cũng đỏ ửng như lúc nó lạnh, một lúc sau cũng trở về trạng thái ban đầu. Nó ngồi dưới đài phun nước, thả bàn tay xuống chấm chấm vào những giọt nước mát lạnh và tự suy nghĩ bản thân mình.
Loáng thoáng câu chuyện rắc rối kia. Sam chạy đi tìm nó, trống vào lớp đã hơn mười phút, nó với Sam mới quay về lớp. Bước về vị trí của mình, nó tức tối ngồi phịch xuống, cả tiết đó coi như nó chẳng học hành gì cả. Chiến tranh lạnh không hồi kết, nó và hắn coi nhau như vô hình, thỏa ý đụng chạm vào nhau mà chẳng thèm lên tiếng xin lỗi.
Rầm!
Sấm đánh vang rền. Trời đang bình thường, mây đen không có, gió cũng lẳng lặng, đột nhiên tiếng sấm làm tất cả ngạc nhiên. Trời đổ cơn mưa, ráo riết vội vàng như cơn mưa rào giữa tháng Bảy. Tiếng sấm thứ hai còn kinh khủng hơn, bầu trời bám lấy nhau cũng bị tách rời, tất nhiên ngoài tiếng sấm còn có tiếng của bọn con gái vang lên không ngớt, oang oang ngang với tiếng sấm.
Ồn ào quá mức cho phép, nó nổi cáu bất ngờ, đập bàn nhìn bọn hét to nhất mà mắng xối xả.
-Hét cái gì mà hét, các người tiểu thư nó vừa thôi, chưa nghe thấy tiếng sấm tiếng sét bao giờ à, có vậy thôi mà cũng sợ, một năm sấm sét biết bao lần, chẳng lẽ các người hét bấy nhiêu lần à?
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nó, hắn cũng không ngoại lệ, nếu là Sam hét, chắc không ai thắc mắc, nhưng lần đầu tiên thấy nó hét, coi bộ căng thẳng hết sức.
-Giận cá chém thớt à? – Key chẹp miệng phàn nàn, nghe nó hét đến nỗi toàn thân anh cũng rung chuyển theo đất trời.
-Tôi chém luôn cá chứ không phải thớt – Nó hung hăng nhìn Key, anh không bị ánh mắt giết người của nó dọa dẫm, ấy vậy vẫn nghịch ngợm nói
-Vậy quay sang chém Thiên đi!
Nó đỏ mặt, nhất thời giả vờ không biết Thiên là ai, tay với lấy cây bút rồi quay lên, bỏ lại một câu lửng
-Thiên là ai? Tôi không biết, còn…
Sarah và Sam bụm miệng cười, thái độ của nó thật sự buồn cười. Sam cảm thấy vui lạ thường, mắt khẽ liếc nhìn Mark và rồi lại khó chịu khi nhớ lại câu chuyện mà cô tình thấy được.
Hôm đó, vào chín giờ tối, Jonathan cùng một cô gái nào đó ăn ở cửa hàng hải sản nổi tiếng trong thành phố, trùng hợp thay Sam và Sarah cũng đi ăn ở đó, vì dị ứng với hải sản nên nó không đi mà ở nhà.
Vào trong quán, Sarah nhanh nhảu đi trước mà không để ý xung quanh nên không phát hiện ra điều gì, còn, Sam vốn trầm lặng và quen đi chậm nên rất hay để ý được mọi thứ diễn ra quanh mình, lúc đó, Jonathan và cô gái kia rất thân mật, cô gái với mái tóc xoăn vàng quay mặt về hướng khác nên Sam không nhìn thấy mặt, còn Jonathan thì cô nhìn thấy rõ mồn một, mái tóc vuốt gel dựng phần mái, khuôn mặt ưu tú luôn cười gian trá. Cô để ý một lúc, họ chính xác là một đôi tình nhân. Ngay từ ban đầu khi quen hắn ta, Sam đã nghĩ hắn là một kẻ sở khanh, không tốt đẹp gì. Vì tôn trọng tình cảm của , cô mới không khuyên can.
Tiếp xúc với Mark, Sam thấy hắn không thô lỗ, lạnh lùng như vẻ bên ngoài, cô nghĩ bên trong hắn ta rất ấm áp, hắn với nó mới chính là cặp xứng đôi vừa lứa. Nếu nó yêu hắn thì tốt biết mấy, cứ đà này Jonathan sẽ bỏ nó sớm thôi.
Trầm ngâm suy nghĩ, mắt không rời hắn nửa nháy, Key hươ hươ tay trước mắt Sam, cô vẫn không có phản ứng, anh dí sát lời nói của mình vào tai cô, hơi thở âm ấm làm cô hơi nóng mặt
-Cô thích Mark?
Cái gì? Cô là đứa ghét con trai cay đắng mà đi thích Mark á? Cô hận không cho bọn con trai vào danh sách hủy diệt thì thôi còn thích với chả mến. Đúng là một ánh mắt, một suy nghĩ cũng khiến người khác hiểu nhầm. Đáp trả câu hỏi của Key, cô phũ phàng
-Ngáo ngơ à? Biến…
Key nhăn mặt, nói mỉa mai, hàm ý : - Bọn nhà giàu và cô thích khinh người lắm đúng không?
Sam đỏ lựng mặt, không phải vì xấu hổ mà là tức giận, đôi mắt đen láy chuyển dần sang đỏ ngầu, tia máu hằn lên như đường chỉ tay lộn xộn. Khinh người mà Key nói làm cô kích động, muốn tát Key một cái, Sarah đã giữ tay cô lại, cũng bực tức không kém nhưng không nói gì. Người nào giàu mà khinh người cô cũng mặc kệ, nhưng Key nói cô có kiểu khinh người, cô không thể bỏ qua.
Tính khí của Sam thì Sarah và biết rõ, nhìn nét mặt của Sam lúc này còn khó coi hơn cả ai đó bị người yêu ruồng bỏ.
Chát!
Không ngăn được bàn tay lạnh buốt của Sam, Sarah lỡ để cô có cơ hội tát Key. Một cái tát trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con mắt, Sam tát thật mạnh khiến mặt Key hằn lên vết đỏ, đây chính xác là lần thứ hai cô tát anh, lần đầu tiên ở bar, anh không bao giờ quên, và lần này, anh ghi nhớ suốt đời. Khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, anh đưa tay lên xoa xoa chỗ đau, mặt lạnh như tiền. Giọng băng lãnh và đôi mắt thâm trầm sắc sảo:
- Còn có tính thích tát người?
Không vì ánh mắt đáng sợ đó mà cô chùn mình, cô vẫn dửng dưng nói, những người con trai như Key, thật đáng ghét trong mắt cô.
-Là cậu muốn gây chiến với tôi trước
-Dừng lại đi, mệt – Alice chau mày, đập bàn ngăn cản, chút nữa thôi là nó hét lên, lòng bực bội vô cùng. Sam thờ hắt ra, dịch về phía mép bàn, bật “chế độ máy bay”, không tiếp chuyện một ai. Tất cả chìm trong im lặng. Gió bên ngoài thổi vào lớp qua ô cửa sổ mở hờ, từng hạt mưa tích tách lăn dài trên cửa kính, mưa dịu dần nhưng vẫn không ngớt.
Đầu óc rối loạn, có ai đó đang bước vào làm xáo trộn cuộc sống nội tâm của nó. Nó phải đau đầu đến bao giờ nữa đây.
Họ là con trai, mà còn phiền phức hơn con gái.
Họ không phải người tầm thường, thật ra họ là ai?
Alice lắc cái đầu đau như búa bổ, hận không thể làm gì khiến nó hết đau.
-Thưa cô, em muốn xuống phòng y tế
Nó đứng lên nói, mắt mơ hồ chẳng biết có nhìn thấy gì không. Giảng viên gật đầu, có lần nó tự tiện chạy ra ngoài đi cả tiết không về lớp mà có hỏi han giảng viên đâu, lần này cũng may nó còn biết thưa gửi đàng hoàng. Bài học vẫn bắt đầu bình thường, cả lớp và giảng viên không ai buồn để ý đến góc dưới lớp học. Nơi chứa chất toàn gương mặt ưu tú xinh đẹp nhưng tính cách cầu kì khó hiểu.
Ngày hôm nay, Alice bị gán vào cái tội “thương hại” người khác, còn Sam bị gán vào tội “khinh người” khiến hai cô gái vừa bức xúc, vừa chán trường. Cảm giác như mình bị đổ lỗi mà không được giải oan nên khó chịu vô cùng. Chính vì sự căng thẳng đôi bên nên cả Vic và Sarah cũng không vui nổi, hai người ngồi im thin thít không nói gì với nhau. Khó tin hơn cả chuyện lạ Việt Nam .
Lúc tan trường. Ba cô gái không đi cùng nhau, Alice đi trước, Sarah ghé qua phòng vệ sinh rửa tay và thoắt cái đã không thấy bóng dáng Sam đâu. Sarah thở dài thườn thượt rồi một mình đi.
Ra đến cổng trường, Sarah chạm mặt Vic, Vic cũng đang đi một mình, Mark và Key mỗi người một hướng. Không biết vì lý do gì mà Sarah không muốn mở lời quát mắng khi có mặt Mark, bấy giờ không thấy Mark đâu, nhỏ mới quát thẳng vào mặt Vic, phũ phàng và lạnh nhạt:
-Đúng là đồ con trai mấy người thật là rắc rối, ai đời so đo với con gái làm gì không biết?!
Vic tính sẽ cùng Sarah đi về nhưng lại bị nhỏ tát một gáo nước lạnh vào mặt như thế nên tức giận tột độ.
-Con gái bọn cô chắc kém, toàn lũ giở hơi, ngang bướng
Xong, Sarah và Vic lườm nhau cháy mặt, rồi lướt qua nhau một cách vô tình nhất. Lạnh hơn người dưng với nước lã.
Sarah bắt xe về biệt thự, cổng mở toang hoang nhưng không thấy Alice và Sam đâu, nhỏ bấm số gọi cho không được, gọi Sam thì có người lạ nghe máy.
Đó là giọng của con trai, rất lạ, Sarah chưa nghe bao giờ, giọng nói ấy khàn khàn đáng sợ, trầm mà lạnh. Tên đó nói gì đó khiến Sarah không hiểu, nhỏ lạnh lùng quát vào điện thoại:
- Ai?
- Bọn anh mượn bạn em một lúc, đừng gọi cảnh sát, đừng lo – Tên đó cười nham nhở.
Cái gì mà đừng lo, nghe xong câu ấy mà nhỏ lo đến điên đây này, Sarah bóp chặt điện thoại , nghiến răng tức tối, gió mạnh thổi vào khiến mái tóc dài của nhỏ bay rối mù.
-Anh là…tút…tút…
Sarah chưa nói xong thì tên kia tắt máy, tiếng tút tút nghe thật não nề, nhỏ gọi lại, nhưng chỉ còn tiếng cô nhân viên tổng đài. Đáng ghét!
Sarah để lại một tin nhắn cho Alice “Sam bị bắt, về xem”. Đợi nó về, Sarah thử tự tay định vị vị trí hiện tại của Sam, nhưng thật khó khi điện thoại của Sam đã tắt nguồn.
“Đừng gọi cảnh sát”, đó phải chăng là lời đe dọa, nếu gọi cảnh sát thì sao? Sam ơi…
Đi đi lại lại trong phòng khách, mải mê suy nghĩ thì tiếng nói của vang lên khiến Sarah giật thốt mình.
-Tìm John cho tao – Alice vội vàng nói. Đối tượng tình nghi đầu tiên là tên John, nghi ngờ bởi vì Jonathan đã từng cảnh cáo nó, John bị đá nên cậu ta oán hận Sam lắm. Sarah chuẩn bị xe, nó gọi điện cho Jonathan hỏi một vài thứ.
-Có nói cho mấy người kia biết không?
-Họ liên quan đến chúng ta sao? Không hề - Alice thật sự lạnh nhạt, sống mũi cay cay, nó cố hít hà một cái để lấy lại tinh thần.
Jonathan nói cho nó biết vị trí của John, nó ngồi vào vị trí lái xe, giận dữ đạp thắng lao đi.
-Gọi người đi, mày không biết võ, mình tao chắc không làm gì được
-Yên tâm đi, tao sẽ giết ai đụng đến Sam – Nó cười khổ nói, giấc mơ quái dị đó ùa về trong tâm trí nó
“Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ giết người”
“Không! Con là người lương thiện, lương thiện”
Vang vọng bên tai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.