Chương 61: Cuộc Sống Mới...( End)
Vin Siêu Nhân
10/03/2016
Một ngày tưởng chừng vui nhất cuộc đời, thế mà ai cũng phải đau khổ trong nước mắt thương xót, tiếc nuối.
Tối hôm đó, trời mưa rả rích, Linh Đan đưa Vy vào bệnh viện. Bác sĩ nói cô đã có thai, hạn chế để cô sốc đến nỗi ngất như vậy thêm một lần nào nữa, bởi vậy mới không nguy hiểm đến đứa bé trong bụng.
Linh Đan thầm chắp tay lên cầu nguyện, dù sao ông trời vẫn chưa hẳn tuyệt tình với Vy, ông còn để lại cho cô một sinh mệnh nối tiếp Thiên, thay Thiên chăm sóc cô.
Ngay tối hôm đó, Chung và Huy cận lực đến đồn cảnh sát, dáo diết tìm thủ phạm để bắt hắn ngồi tù mọt gông.
Còn Vy, sau khi tỉnh dậy, cô thấy đầu óc rất choáng váng, bộ váy cưới lộng lẫy đã được thay bằng bộ quần áo bệnh nhân, khắp người cô là những vết xước nhỏ. Không có ai trong phòng, cô liền chạy ra ngoài.
Vừa lúc cô chạy đi thì Tường Anh đến, cô đem theo một chiếc chăn để đắp cho Vy, nhưng không thấy Vy đâu, Tường Anh vội vã đi tìm.
Bởi vì đã nửa đêm, với tình trạng không ổn chút nào của Vy, Tường Anh e rằng Vy sẽ làm điều dại dột.
~~~
Vy lang thang trong bóng tối, đích đến của cô bây giờ là đâu? Cô sẽ đi về đâu? Cô không muốn ngày này xảy ra, ngày mà cô mất đi cả thế giới.
Bóng hình nhỏ của cô gái đứng giữa đất trời mênh mông, màn đêm tối kịt, cô gái nhỏ đứng trước cây cầu rất cao. Thả hai tay xuống dưới, nhắm nghiền mắt lại...
Cô muốn tự tử, và hơn thế nữa, cô muốn chết.
Cô muốn gặp Thiên, muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi...
- Dừng lại đó, Vy, mày bị điên rồi, mày không thể nhảy xuống đó, - Tường Anh lao đến, hét lớn
- Mất Thiên rồi, cuộc sống của tao coi như chấm hết. - Bần thần trả lời, cô cười gượng gạo.
- Mất Thiên rồi, mày phải sống vì đứa bé trong bụng mày chứ, mày biết không, mày có thai rồi đó, sinh linh trong bụng mày cần được sinh ra, nó sẽ là linh hồn thứ hai của Thiên, nó sẽ thay thế Thiên chăm sóc mày. Mày phải sống, mày hiểu không?
- Mày nói sao? Tao có thai...- Vy hơi quay đầu lại.
Bấy lâu nay, cô buồn nôn, là vì cô ăn uống không tốt cơ mà, không phải cô bị nghén, vậy sao có thai được cơ chứ. Cô nghi hoặc hỏi: - Mày nói dối tao đúng không?
- Chuyện đã đến nước này, tao sao có thể nói dối được chứ. Mày đặt tay lên bụng xem, một sinh linh đang hình thành, đang cần sự che chở của mày. Và cả cha mẹ mày nữa, mày không thể để họ mất đi đứa con duy nhất được. - Tường Anh nói như quát.
- Mày hãy sống, và sinh đứa bé ra, mẹ con mày sẽ có cuộc sống mới. - Tường Anh nói tiếp
- Cuộc sống mới? Mới như nào khi không có Thiên bên cạnh.
- Rồi sau này mày sẽ hiểu thôi.
~~~
Ba năm sau...
Đã bao lâu em chưa trở về nơi góc nhỏ đó, nơi có anh vẫn đứng chờ, khi đèn đường bật sáng, em đượm buồn, bước đi trên lối mòn thênh thang, ngày mà anh dắt tay em đi, anh từng nói, nhắm mắt lại, anh sẽ dẫn em đi, thế nhưng anh đã bỏ em lại nửa chừng mất rồi. Ôi không, vừa rồi em đã nhìn thấy một người giống hệt anh, dáng người cao, gương mặt thanh tú, lạnh lùng, lướt qua người em rất nhanh, rồi tan biến, người đó reo rắt trong lòng em một nỗi hi vọng, hi vọng rằng anh sẽ trở về.
Có người nói, em phải bước tiếp, người ta ví em như một con nước chảy ở dòng sông, chỉ có thể chảy về phía trước mà không thể chảy về phía sau. Nhưng mà, em không thể, bởi em không cam lòng. Lồng ngực của em đau nhói, từ lúc anh đi, em đã khép chặt nó và khâu nó lại rồi, em thành thật xin lỗi anh, em đã không làm theo lời nói của anh năm đó, em đã không bước tiếp...Thời gian dường như bất tận, em không thể ngờ, chớp mắt một cái đã không còn thấy anh nữa. Ngày tháng vội vã trôi qua quá, em còn chưa đủ thời gian để cùng anh xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc.
Con đường của em đã lưu lại chằng chịt dấu chân của anh rồi, người khác mà vào chỉ có đường vấp ngã liên tục mà bỏ cuộc mất thôi.
Cuộc đời em đúng là một bông hoa chưa nở, khi nở rồi, lại tàn ngay. Nhưng em vẫn cảm thấy ít ra, ông trời còn cho em một động lực sống duy nhất, đó là đứa con của hai chúng ta.
- Mami, mami ơi...- Cậu nhóc hơn hai tháng tuổi chạy đến, ôm chầm lấy Vy, cô cười nhẹ nhàng, bế thốc cậu bé lên, bẹo đôi má xinh xinh của cậu và nói:
- Chúng ta đi thôi. - Vy cười, lấy chiếc mũ nhỏ đội lên đầu cậu bé, ánh mắt cô nhìn cậu chứa chan niềm yêu thương. Chính cậu là mục tiêu để cô sống đến hiện nay.
- Mami ơi, chúng ta đi đâu vậy? - Cậu bé kháu khỉnh hỏi. Gương mặt búng ra sữa phồng lên một cách đáng yêu.
- Chúng ta đến thăm dady của con đó. Con thích không?
- Dạ, con rất thích.
Vy đau khổ ôm lấy đứa con, vỗ vỗ lưng nó.
Xe di chuyển đến nghĩa trang, một tay cô cầm bó hoa và giỏ đồ, một tay cô bế cậu con trai của mình. Đến mộ Thiên, cô quỳ chân xuống, đặt con ở bên cạnh.
Đứa bé nhìn thấy di ảnh của Thiên, miệng khẽ lúng liếng cười:
- Mami ơi, chú này đẹp trai quá, chú ấy là ai vậy mà, sao này nằm đây?
- Con không được gọi là chú, đó là dady của con đó, con gọi là dadyđi, ngoan...- Cô xoa đầu cậu nhóc, cậu vui vẻ gật gù:
- Dady...- Cậu gọi, tay vuốt ve di ảnh của Thiên, và hỏi: - Dady ơi, sao có ảnh cha ở đây, dady đẹp quá.
Vy bật cười rồi lại khóc. Cô cười vì đứa con ngây thơ, cũng nhận ra sắc đẹp của người cha của nó, và cô khóc chính vì câu hỏi của nó "Sao có ảnh cha ở đây"
- Thiên à, đây là Anh Kỳ, con trai của chúng ta, anh biết không, con trai chúng ta đáng yêu lắm, lại rất nghe lời, em yêu nó lắm. Đây là lần đầu tiên em đưa nó đến đây gặp anh, em xin lỗi vì bây giờ mới trở về. Em nhớ anh lắm...không ngày nào em thôi nhớ anh hết. Chúng ta hết cơ hội trùng phùng rồi.
- Mami, sao mami lại khóc, mami đừng khóc mà...- Bé Kỳ nhận thức được mẹ mình đang khóc, cậu nhanh nhẹn đưa tay lên sờ vào nước mắt của Vy, khẽ lau nó đi. Làm cho Vy nhìn thấy cả sự chăm sóc của Thiên trong từng cử chỉ hành động của đứa con nhỏ.
- Mami gặp dady con, mami vui quá nên mami khóc, cảm ơn con.
- Con cũng vui, nhưng con có khóc đâu. - Cậu bé ngây thơ.
- Lớn lên, con sẽ hiểu. - Vy mỉm cười.
~~~
Từ phía sau có một âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ truyền đến:
- Vy
Là Henry gọi cô, anh đã thôi việc gọi tên cô bằng Alice từ lâu, vì ở đất nước Việt Nam, anh luôn gọi cô bằng tên tiếng Việt. Ba năm qua, Vy đã sang Anh sinh sống, cô không muốn ở lại vì nỗi nhớ Thiên làm day dắt lòng cô. Ấy vậy mà cô vẫn muốn trở về đây, và tiếp tục sống ở nơi này.
Hôm nay, tình cờ anh đến thăm mộ Thiên, lại gặp Vy ở đây, có lẽ vị trí của Thiên trong lòng Vy vẫn còn rất sâu đậm.
- Anh trai... - Vy nhoẻn miệng cười.
Henry gật đầu, tiến lại gần mộ Thiên, đặt lên đó một bó hoa và lời nhắn:
- Thái Anh Thiên, nơi xa ấy nhất định cậu phải sống thật tốt.
- Cảm ơn anh, anh trai. - Vy cảm kích. Henry hơi nghiêng đầu nhìn Vy, rồi bế bé Kỳ lên xoa xoa đầu nhóc.
Sau tất cả, Vy vẫn coi Henry là anh trai, cuối cùng thì trong tim cô vẫn chưa có Thiên mà thôi.
Lát sau, bốn người kia cũng có mặt, trên tay cùng là những bó hoa cúc trắng.
- Vy, Henry, hai người cũng đến sao? - Huy lên tiếng.
Vy gật đầu cười.
- Cả Anh Kỳ, nó cũng đến thăm ba nó kìa. Trông dạo này dễ thương quá. - Tường Anh tiến đến sát cậu nhóc, vui vẻ bế nó thay Henry.
- Bà Lam bị cảnh sát bắt đi rồi, dự là sẽ tù mọt gông - Huy cay nghiệt nói.
Vy chỉ cười nhẹ, không nói bất cứ câu gì. Cô quá hối hận vì đã tin tưởng bà ta.
Huy và Chung ra thắp hương cho Thiên, hai người lặng lẽ cúi đầu, như thì thầm điều gì đó với Thiên:
Thái Anh Thiên, bây giờ chúng tôi không còn được thấy ánh mắt lãnh đạm, nụ cười mê hồn, cả dáng đi cao ngạo của cậu nữa rồi, cậu đã dẫm lên lòng chúng tôi một dấu chân không thể xóa mờ, cả đời này, chúng tôi sẽ không bao giờ quên đi cậu.
~THE END~
Tối hôm đó, trời mưa rả rích, Linh Đan đưa Vy vào bệnh viện. Bác sĩ nói cô đã có thai, hạn chế để cô sốc đến nỗi ngất như vậy thêm một lần nào nữa, bởi vậy mới không nguy hiểm đến đứa bé trong bụng.
Linh Đan thầm chắp tay lên cầu nguyện, dù sao ông trời vẫn chưa hẳn tuyệt tình với Vy, ông còn để lại cho cô một sinh mệnh nối tiếp Thiên, thay Thiên chăm sóc cô.
Ngay tối hôm đó, Chung và Huy cận lực đến đồn cảnh sát, dáo diết tìm thủ phạm để bắt hắn ngồi tù mọt gông.
Còn Vy, sau khi tỉnh dậy, cô thấy đầu óc rất choáng váng, bộ váy cưới lộng lẫy đã được thay bằng bộ quần áo bệnh nhân, khắp người cô là những vết xước nhỏ. Không có ai trong phòng, cô liền chạy ra ngoài.
Vừa lúc cô chạy đi thì Tường Anh đến, cô đem theo một chiếc chăn để đắp cho Vy, nhưng không thấy Vy đâu, Tường Anh vội vã đi tìm.
Bởi vì đã nửa đêm, với tình trạng không ổn chút nào của Vy, Tường Anh e rằng Vy sẽ làm điều dại dột.
~~~
Vy lang thang trong bóng tối, đích đến của cô bây giờ là đâu? Cô sẽ đi về đâu? Cô không muốn ngày này xảy ra, ngày mà cô mất đi cả thế giới.
Bóng hình nhỏ của cô gái đứng giữa đất trời mênh mông, màn đêm tối kịt, cô gái nhỏ đứng trước cây cầu rất cao. Thả hai tay xuống dưới, nhắm nghiền mắt lại...
Cô muốn tự tử, và hơn thế nữa, cô muốn chết.
Cô muốn gặp Thiên, muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi...
- Dừng lại đó, Vy, mày bị điên rồi, mày không thể nhảy xuống đó, - Tường Anh lao đến, hét lớn
- Mất Thiên rồi, cuộc sống của tao coi như chấm hết. - Bần thần trả lời, cô cười gượng gạo.
- Mất Thiên rồi, mày phải sống vì đứa bé trong bụng mày chứ, mày biết không, mày có thai rồi đó, sinh linh trong bụng mày cần được sinh ra, nó sẽ là linh hồn thứ hai của Thiên, nó sẽ thay thế Thiên chăm sóc mày. Mày phải sống, mày hiểu không?
- Mày nói sao? Tao có thai...- Vy hơi quay đầu lại.
Bấy lâu nay, cô buồn nôn, là vì cô ăn uống không tốt cơ mà, không phải cô bị nghén, vậy sao có thai được cơ chứ. Cô nghi hoặc hỏi: - Mày nói dối tao đúng không?
- Chuyện đã đến nước này, tao sao có thể nói dối được chứ. Mày đặt tay lên bụng xem, một sinh linh đang hình thành, đang cần sự che chở của mày. Và cả cha mẹ mày nữa, mày không thể để họ mất đi đứa con duy nhất được. - Tường Anh nói như quát.
- Mày hãy sống, và sinh đứa bé ra, mẹ con mày sẽ có cuộc sống mới. - Tường Anh nói tiếp
- Cuộc sống mới? Mới như nào khi không có Thiên bên cạnh.
- Rồi sau này mày sẽ hiểu thôi.
~~~
Ba năm sau...
Đã bao lâu em chưa trở về nơi góc nhỏ đó, nơi có anh vẫn đứng chờ, khi đèn đường bật sáng, em đượm buồn, bước đi trên lối mòn thênh thang, ngày mà anh dắt tay em đi, anh từng nói, nhắm mắt lại, anh sẽ dẫn em đi, thế nhưng anh đã bỏ em lại nửa chừng mất rồi. Ôi không, vừa rồi em đã nhìn thấy một người giống hệt anh, dáng người cao, gương mặt thanh tú, lạnh lùng, lướt qua người em rất nhanh, rồi tan biến, người đó reo rắt trong lòng em một nỗi hi vọng, hi vọng rằng anh sẽ trở về.
Có người nói, em phải bước tiếp, người ta ví em như một con nước chảy ở dòng sông, chỉ có thể chảy về phía trước mà không thể chảy về phía sau. Nhưng mà, em không thể, bởi em không cam lòng. Lồng ngực của em đau nhói, từ lúc anh đi, em đã khép chặt nó và khâu nó lại rồi, em thành thật xin lỗi anh, em đã không làm theo lời nói của anh năm đó, em đã không bước tiếp...Thời gian dường như bất tận, em không thể ngờ, chớp mắt một cái đã không còn thấy anh nữa. Ngày tháng vội vã trôi qua quá, em còn chưa đủ thời gian để cùng anh xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc.
Con đường của em đã lưu lại chằng chịt dấu chân của anh rồi, người khác mà vào chỉ có đường vấp ngã liên tục mà bỏ cuộc mất thôi.
Cuộc đời em đúng là một bông hoa chưa nở, khi nở rồi, lại tàn ngay. Nhưng em vẫn cảm thấy ít ra, ông trời còn cho em một động lực sống duy nhất, đó là đứa con của hai chúng ta.
- Mami, mami ơi...- Cậu nhóc hơn hai tháng tuổi chạy đến, ôm chầm lấy Vy, cô cười nhẹ nhàng, bế thốc cậu bé lên, bẹo đôi má xinh xinh của cậu và nói:
- Chúng ta đi thôi. - Vy cười, lấy chiếc mũ nhỏ đội lên đầu cậu bé, ánh mắt cô nhìn cậu chứa chan niềm yêu thương. Chính cậu là mục tiêu để cô sống đến hiện nay.
- Mami ơi, chúng ta đi đâu vậy? - Cậu bé kháu khỉnh hỏi. Gương mặt búng ra sữa phồng lên một cách đáng yêu.
- Chúng ta đến thăm dady của con đó. Con thích không?
- Dạ, con rất thích.
Vy đau khổ ôm lấy đứa con, vỗ vỗ lưng nó.
Xe di chuyển đến nghĩa trang, một tay cô cầm bó hoa và giỏ đồ, một tay cô bế cậu con trai của mình. Đến mộ Thiên, cô quỳ chân xuống, đặt con ở bên cạnh.
Đứa bé nhìn thấy di ảnh của Thiên, miệng khẽ lúng liếng cười:
- Mami ơi, chú này đẹp trai quá, chú ấy là ai vậy mà, sao này nằm đây?
- Con không được gọi là chú, đó là dady của con đó, con gọi là dadyđi, ngoan...- Cô xoa đầu cậu nhóc, cậu vui vẻ gật gù:
- Dady...- Cậu gọi, tay vuốt ve di ảnh của Thiên, và hỏi: - Dady ơi, sao có ảnh cha ở đây, dady đẹp quá.
Vy bật cười rồi lại khóc. Cô cười vì đứa con ngây thơ, cũng nhận ra sắc đẹp của người cha của nó, và cô khóc chính vì câu hỏi của nó "Sao có ảnh cha ở đây"
- Thiên à, đây là Anh Kỳ, con trai của chúng ta, anh biết không, con trai chúng ta đáng yêu lắm, lại rất nghe lời, em yêu nó lắm. Đây là lần đầu tiên em đưa nó đến đây gặp anh, em xin lỗi vì bây giờ mới trở về. Em nhớ anh lắm...không ngày nào em thôi nhớ anh hết. Chúng ta hết cơ hội trùng phùng rồi.
- Mami, sao mami lại khóc, mami đừng khóc mà...- Bé Kỳ nhận thức được mẹ mình đang khóc, cậu nhanh nhẹn đưa tay lên sờ vào nước mắt của Vy, khẽ lau nó đi. Làm cho Vy nhìn thấy cả sự chăm sóc của Thiên trong từng cử chỉ hành động của đứa con nhỏ.
- Mami gặp dady con, mami vui quá nên mami khóc, cảm ơn con.
- Con cũng vui, nhưng con có khóc đâu. - Cậu bé ngây thơ.
- Lớn lên, con sẽ hiểu. - Vy mỉm cười.
~~~
Từ phía sau có một âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ truyền đến:
- Vy
Là Henry gọi cô, anh đã thôi việc gọi tên cô bằng Alice từ lâu, vì ở đất nước Việt Nam, anh luôn gọi cô bằng tên tiếng Việt. Ba năm qua, Vy đã sang Anh sinh sống, cô không muốn ở lại vì nỗi nhớ Thiên làm day dắt lòng cô. Ấy vậy mà cô vẫn muốn trở về đây, và tiếp tục sống ở nơi này.
Hôm nay, tình cờ anh đến thăm mộ Thiên, lại gặp Vy ở đây, có lẽ vị trí của Thiên trong lòng Vy vẫn còn rất sâu đậm.
- Anh trai... - Vy nhoẻn miệng cười.
Henry gật đầu, tiến lại gần mộ Thiên, đặt lên đó một bó hoa và lời nhắn:
- Thái Anh Thiên, nơi xa ấy nhất định cậu phải sống thật tốt.
- Cảm ơn anh, anh trai. - Vy cảm kích. Henry hơi nghiêng đầu nhìn Vy, rồi bế bé Kỳ lên xoa xoa đầu nhóc.
Sau tất cả, Vy vẫn coi Henry là anh trai, cuối cùng thì trong tim cô vẫn chưa có Thiên mà thôi.
Lát sau, bốn người kia cũng có mặt, trên tay cùng là những bó hoa cúc trắng.
- Vy, Henry, hai người cũng đến sao? - Huy lên tiếng.
Vy gật đầu cười.
- Cả Anh Kỳ, nó cũng đến thăm ba nó kìa. Trông dạo này dễ thương quá. - Tường Anh tiến đến sát cậu nhóc, vui vẻ bế nó thay Henry.
- Bà Lam bị cảnh sát bắt đi rồi, dự là sẽ tù mọt gông - Huy cay nghiệt nói.
Vy chỉ cười nhẹ, không nói bất cứ câu gì. Cô quá hối hận vì đã tin tưởng bà ta.
Huy và Chung ra thắp hương cho Thiên, hai người lặng lẽ cúi đầu, như thì thầm điều gì đó với Thiên:
Thái Anh Thiên, bây giờ chúng tôi không còn được thấy ánh mắt lãnh đạm, nụ cười mê hồn, cả dáng đi cao ngạo của cậu nữa rồi, cậu đã dẫm lên lòng chúng tôi một dấu chân không thể xóa mờ, cả đời này, chúng tôi sẽ không bao giờ quên đi cậu.
~THE END~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.