Chương 2: Hai Mốt Tuổi Mà Phải Đi Học Với Bọn Mười Tám Á?
Vin Siêu Nhân
25/12/2015
Mark trở về biệt thự William, hắn lên phòng tắm rửa trong lúc người làm dọn bữa trưa.
Hắn xuống dưới, cô quản gia cúi đầu chào rồi cùng người làm đi vào trong, bàn ăn rộng lớn, hắn chỉ một mình.
Cũng trống trải
Mark nghĩ đến vài năm về trước, khi còn là học sinh trung học, hắn luôn cặp kè với hai người bạn, bây giờ không học chung nữa thấy có gì đó thiếu thiếu.
Hẳn mỉm cười, nụ cười ác quỷ khi cầm máy điện thoại lên, tra danh bạ tên
Vic.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, Vic đang hăng say nhảy nhót, biết là có điện thoại nhưng anh chẳng thèm bắt máy, cứ để điện thoại rung chuông đổ số, anh vẫn không quan tâm.
Gọi vài lần cho Vic không được, Mark lấy làm tức, gọi ngay đến số của Key. Key thì rảnh rỗi đâm ra bắt máy luôn và cũng bị ăn mắng thay Vic luôn. Quá là oan uổng mà không dám kêu ca.
Mắng cho đã đời, Mark mới vào vẫn đề chính:
-Ngày mai cậu với Vic sang Anh nhập học lớp A1, cấp Golden, năm thứ nhất trường The Best cho tôi nha, nghe rõ không?
-Cậu dở người à, tui hai mốt tuổi rồi học hành chi nữa, mà cậu thích học thì học một mình bắt bọn tui khổ sở làm gì, tội lỗi quá! – Key hét ầm vào loa, đầu giây bên kia Mark phải để điện thại xa xa tai một chút.
- Ở Việt ăn cho sướng sang đấy chi cho khổ, tui không sang đâu nhá – Key nói tiếp
-Thế bây giờ nghe tôi hay muốn tôi san bằng chỗ cậu đang ở? – Mark buông giọng đe dọa, Key cảm thấy lạnh người như băng đang tan trong ngực. Cuối cùng cũng gật đầu miễn cưỡng. Nói bằng giọng khổ sở
-Rồi sang, có gì tui gọi cho cậu
-Rồi, truyền đạt lại tất cả cho Vic, tắt máy đây, tốn tiền – Mark cười một cái vào máy rồi tắt máy, để lại cục tức to đùng cho Key.
Lúc sau, Vic thôi nhảy và bỏ điện thoại ra xem tên nào ám quẻ thì há hốc mồm khi thấy tên Mark to tướng trên màn hình. Cùng lúc đó, Key gọi đến, nói với giọng khẩn cấp như bão ập vào đất liền.
-Về ngay đi Vic, Mark nó đang điên đây này, cậu chui ở đâu mà nó gọi chục cuộc không nghe thế?
Vic nghe xong hơi bị choáng, mà Key cũng tài thật, người ta chỉ gọi bốn cuộc thôi mà.
-Cái…cái gì, nó về từ bao giờ thế?
-Thì cứ về đây nhanh, ai bảo cậu không nghe máy làm tôi ăn mắng oan này
-Biết rồi, đang về đây
Vic nhanh chóng rời khỏi bar, ba chân bốn cẳng về ngay, cơn bão này to quá, gió thổi mạnh quá khiến Vic rựng cả tóc gáy lẫn tóc mái…
Xe đỗ, Vic lù lù đi vào, Key đang ngồi chơi game trên điện thoại mà giật mình khi thấy bộ dạng của Vic.
Cái áo mưa rộng thùng thình kèm theo cái mũ bảo hiểm chất dành cho dân đua mô tô địa hình.
Key khẽ nhăn mặt, lại gần cửa nhìn ra ngoài. Ách, trời nắng to, ô tô của Vic còn đậu ngoài sân, nhưng sao Vic lại thế này…và Key bật cười lớn:
-Này, tôi không nghĩ trời nắng phải mặc áo mưa và đi ô tô phải đội mũ bảo hiểm đâu đấy.
-Mark đâu?
-Ở bên Anh ý, mà mặc như vậy chất chơi đấy, thằng dở người – Key lại đập chân đập tay cười nhiệt tình.
-Khổ quá, sao cậu bảo Mark về rồi – Vic hét ầm lên, cởi phang cái áo mưa và mũ bảo hiểm ra.
-Tôi có nói câu ý sao? Hử
-Không nói nhưng hàm ý là vậy. Aish – Vic than
Chả là, mỗi lần Vic và Key không nghe điện thoại hay mắc lỗi gì đó là Mark sẽ chừng phạt theo kiểu “súng nước thần chưởng” kèm thêm “gậy như ý phang vỡ đầu”
Nhưng, hôm nay là lần đầu Key thấy Vic phòng tránh theo kiểu này đấy.
Sau một hồi vật lộn cười, Key cũng vào chủ đề chính cần bàn, khi nghe xong điều Key nói, Vic hét lên cao cả:
-What? Đi học á, dở người! Why? Mình hai mốt tuổi đầu rồi mà lại phải đi học cùng mấy đứa mười tám á? Never, never nhé!
-Thế tóm lại là cậu thích ăn súng thật hơn là súng nước chứ gì? – Key đe dọa một cách hàm ý, Vic hiểu và phải ngậm ngùi chấp nhận số phận. Lủi thủi lên dọn đồ cho chuyến bay ngay đêm nay
Sáng hôm sau, cả hai đã có mặt tại sân bay Heathrow London Anh. Key lập tức gọi cho Mark
-Lô, đến sân bay đón hai anh
-Đón đón cái gì, tự đi taxi đến biệt thự William đi
-Đi taxi khó chịu chết
-Vậy đợi chút, để tôi gọi xích lô đến đón đi cho thoáng
-Thôi thôi, không cần đâu,Vic nó bắt taxi rồi, cậu tốt quá!
Hai mươi phút sau, Vic và Key mới có mặt tại biệt thự, hôm nay Mark cúp học ở nhà chờ hai thằng bạn sang.
Vừa nhìn thấy Mark, cả hai đã bơ hắn bằng cách khen lấy khen để khung cảnh của căn biệt thự
-Oa, lâu lắm không sang đây, vẫn đẹp như trước nhỉ? Key – Vic vỗ vỗ vai Key
-Công nhận vẫn không thay đổi – Key tặc lưỡi
-Tất nhiên, cái đẹp thì không nên thay đổi – Mark cười
-Nhưng sao mặt mày có đẹp đâu mà không thay đổi đi, Mark. – Vic nói ngu, ăn ngay cái điện thoại mà Mark đang cầm trên tay, kèm theo câu nói:
-Hầy, tôi định bỏ qua chuyện cậu không nghe máy của tôi mà giờ mày lại nói tôi thế, được lắm thù mới nợ cũ trả cả thể, cậu chuẩn bị chết đi!!!
Rồi, xong, Key bịt máy để tránh thấy vụ ẩu đả xảy ra.
…
Giảng đường cấp Golden, lớp A1
Mark không đi học, Sarah hết người ngắm đành ngủ cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi đầu óc ú nu, quay cuồng. Vừa tỉnh dậy đã nhắc ngay đến Mark
-Tên kia mới chuyển đến được một hôm mà hôm nay đã nghỉ học rồi
-Nhớ người ta hả? – Alice đang chép bài, quay sang cười ẩn ý
-No! No! – Sarah giật mình phẩy phẩy tay, hừ, nhỏ cũng chẳng biết trong thâm tâm mình là một đứa mê trai đẹp hay đã thích người ta rồi.
Mà thích chứ, có phải yêu đâu mà sợ, thích thì ta đây thích hàng vạn người rồi. Đếm sơ sơ qua thì ca sĩ diễn viên trên đầu ngón tay ta cũng phải hơn chục người mất rồi.
Buổi chiều tàn tại thành phố . Cái nắng nhẹ dịu dàng, làn gió mát lịm. ngồi ghế sau cùng Sarah, Sam lái xe đưa cả ba đi ăn tối ở ngoài.
Ăn xong, Sarah đòi đến bar để xem có anh chàng nào đẹp trai mới không thì ngay lập tức giơ tay xin nghỉ phép ở nhà còn Sam thì cười híp mắt vào đồng ý đi bar. Dạo này tự dưng đầu óc cứ trống rỗng chả nghĩ được cái gì đành đi bar cho có việc.
Alice về nhà trước, hai đứa kia hí hửng lái xe đến bar. Alice vừa leo lên giường nghịch điện thoại thì có tin nhắn đến, nội dung tin nhắn là một lời nhắc nhở, nó sực nhớ đến hôm nay nó quay lại lớp học võ của thầy Henry. Nó đã nghỉ một thời gian lâu rồi và bây giờ nó phải tăng cường học để nâng cao thể lực. Ban đầu, nó cũng không hề có ý định muốn học võ nhưng cuộc sống này quả thực quá nguy hiểm đối với một đứa là con của một gia đình giàu có như nó và hơn hết nó lại còn là người yêu của kẻ đứng trên cao trong thế giới ngầm nên nhất định phải học võ phòng thân và bảo vệ được mọi người.
Tính đến nay, nó vẫn chưa cho mọi người biết nó có võ cả.
Alice nghe điện thoại xong liền đi ra cổng. Một chàng trai với bộ đồ khác thoải mái, mái tóc kiểu Hàn Quốc bồng bềnh dựa người vào xe nhìn nó.
-Thầy tưởng em định nghỉ cơ đấy.
-Hihi, tại em quên mất, vẫn chưa muộn thầy nhỉ? Mà hôm nay thầy lại đến đón em cơ, thế này em đỡ tốn xăng rồi – Alice nhí nhảnh
Câu chuyện giữa nó với người nó gọi là thầy vẫn chưa kết thúc đến khi xe dừng lại ở một ngõ nhỏ dẫn vào phòng tập võ.
Henry Grace – một người gốc Anh chính hiệu, tuy đã là thầy của hàng trăm học trò nhưng thầy chỉ mới hai mươi tám tuổi, bề ngoài của Henry rất cool, gương mặt mỹ nam ưu tú, rất nhiều bạn nữ muốn học võ là vì thầy và điều đặc biệt là chưa có một mối tình vắt vai.
Alice đánh giá thầy rất cao, luôn tôn trọng và yêu quí thầy, bởi rất nhiều lý do từ nhỏ đến lớn. Thầy rất tâm huyết và hiểu sâu xa nhiều suy nghĩ của Alice, thậm chí đoán được nội tâm nó thế nên nó với thầy rất hay tâm sự với nhau, khoảng cách giữa hai người nó không chỉ nghĩ là thầy trò mà còn nghĩ là anh em ruột thịt.
Thời gian tập đến đêm khuya, cũng đã hơn mười hai giờ, phòng tập đông đúc tan dần. Chỉ còn lại vài người đang khom người thu dọn đồ đạc và nó thì đang ở lại vì thầy nói đã đưa nó đi thì sẽ đưa nó về.
Trên đoạn đường ngắn ra gara lấy xe, thầy đưa cho nó một cái USB rồi nói:
-Một thời gian nữa thầy bận rồi không dạy được nữa nên có người khác sẽ thay thầy dạy lớp một vài tuần gì đấy, em cầm lấy nó học trước một vài hôm lý thuyết đi, những bài về sau cơ bản sẽ khó hơn, thầy không chỉ dẫn được tận nơi nên em sẽ vất vả hơn nhiều
-Sao cơ ạ? Thầy định đi đâu à? – Nó ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn thầy
-Thầy có việc, xong thầy sẽ về
-Thầy nỡ bỏ em đi sao. Huhu – Nó làm nũng, chêu thầy. Ai ngờ câu nói đùa của nó làm thầy chững người lại. Có gì đó nghẹn lại ở họng, thầy muốn ở lại quá.
Thấy thầy đâm ra suy tư, nó cười thật tươi
-Thầy sao vậy? Em chỉ giỡn thôi mà. Thầy đi nhớ quay lại sớm, em thích học mỗi thầy
-Ok cô nhóc – Đưa tay lên xoa đầu nó, thầy cười một cái hiền dịu.
Bỗng, thầy có điện thoại , nghe xong thầy nhăn mặt nhìn đầy tiếc nuối
-Thầy xin lỗi, thầy có việc gấp, e là…
-Hả? À dạ thế thì thầy đi đi kẻo trễ, tầm này vẫn còn xe bắt dễ lắm, em tự về được mà thầy – Nó hiểu chuyện
-Nhưng…- Thầy còn ngập ngừng không muốn đi
-Thầy lo hả? Em có võ đó thầy, em giỏi lắm nhé! - Nó nói nhiều quá nên thầy cũng đành lấy xe và quay đi hướng ngược nó.
Alice mỉm cười và đi ra khỏi con ngõ nhỏ, nó tự tin vì mình giỏi võ lên tầm này chả ngại va chạm ai hết =))
Nhưng nghĩ vậy thôi nó sợ bóng đêm lắm.
Đi ra ngoài đường lớn, tầm này trên quốc lộ rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng có một vài cái lao qua vun vút khiến nó chỉ kịp nhìn thấy bóng mà không thấy dáng đâu. Như vậy, bắt taxi còn khó hơn, taxi nó nghỉ từ mười một giờ rồi.
Tự dưng nó trách bản thân mình quá, biết thế để thầy Henry đưa về, trễ việc của thấy chứ có phải việc của nó đâu mà.
Alice bỏ điện thoại gọi cho Sam và Sarah, cả hai đều không bắt máy.
Tầm này là thời điểm náo nhiệt nhất của bar, chắc hai đưa kia vẫn còn vui lắm chưa về.
Khổ thế đấy, bạn với chả bè…
Gió hiu hiu thổi từng đợt một. Gió đùa giỡn trên mái tóc mềm mượt đã bết lại vì sương đêm của nó. Cảm giác bây giờ khiến nó muốn hét lên quá. Nó ước có cánh cửa thần kì của Doraemon ở đây cho nó về đến giường nó ngay.
Trớ trêu thay ước mơ thì không thành hiện thực mà ông trời còn muốn trêu đùa nó bằng cách sinh ra vài tên ma đen để quấy phá nó.
Trên một chiếc ô tô, vài tên thanh niên nhảy xuống xe và sán lại gần nó. Mắt thằng nào cũng sáng lên vì thấy gái xinh giữa đường vắng.
-Hey cô em, đi đâu một mình tầm này vậy, chưa kiếm được khách hả? Vậy anh sẽ là khách của em nhé?! – Thằng cầm đầu nói
Nghe nói xong, cảm thấy mình đang bị xúc phạm, nó tức giận nhìn chằm chằm vào mấy tên đó nhưng không làm gì cả mà phá lên cười
-Ha ha, mấy em bị ngộ điện à? Chị không phải gái nhé, tìm khách thì ra chỗ khác, biến ngay
-Ô ô, nhìn mặt xinh thế kia mà ăn nói lớn phết nhỉ? Em có biết con gái phải nhẹ nhàng thục nữ không hả?
- Nhưng rất tiếc chị không phải con gái, chị bê đê đó mấy em, nào tránh ra để anh đi, khổ quá cơ – Nó nói đều, gạt mấy tên đó ra và toan chạy đi thì thằng cầm đầu túm cổ nó lôi lại, định hành động luôn thì nó giãy nảy ra và định cho cả đám một bài học thì…
Cảnh tượng trước mắt nó đã biến đổi ngay sau khi có một bàn tay ai đó đụng vào. Đám kia lăn lộn dưới đất đầy đau khổ kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, Mark quay mặt đi không để nhận ra. Hắn đi về phía xe của mình và…
-Này, anh cho tôi đi nhờ về với
Mark không nói gì, chỉ ho nhẹ một cái rồi lạnh lùng bước lên xe. Vic lái xe đi. Nhìn qua gương, Mark có thể thấy đôi mắt long lanh hơi tuyệt vọng của vẫn đang nhìn theo xe chạy.
-Giúp người phải giúp cho trót chứ! – Nó trách móc. Quay lại nhìn đám kia vẫn chưa ngoi được dậy, chắc đau lắm. Nó tiến đến lại gần
-Này cho anh mượn chìa khóa xe anh về phát
-Cô nghĩ cô là ai…- Tên cầm đầu nhăn nhó ôm mình khổ sở, lên giọng nói
-Thế có muốn thằng vệ sĩ kia của anh quay lại không? – Nó chém gió
-Đây – Tên cầm đầu sợ hãi, tung chìa khóa cho nó, thế là nó lên xe và lái về ngon lành. Vừa đi còn vừa hát, cảm thấy yêu đời ghê gớm.
Trong cái rủi lại có cái may.
-Này, chắc quen nhỏ đó hả? Sao không đưa người ta về - Key thắc mắc khi quay người lại không thấy bóng dáng nhỏ đang nhìn theo đâu.
-Kệ đi – Mark trả lời qua, ngả người xuống rồi bỏ điện thoại ra nghịch. Vic nhanh chóng lái xe đến bar.
Bar King’s Max
Thấy sự xuất hiện của Mark, Vic và Key , một số nhìn chằm chằm ba cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy, một số tránh ra kiểu nhường đường và hầu hết là cúi đầu xuống chào.
Đã lâu lắm rồi Mark mới quay lại đây nhưng mọi người trong bar vẫn không thể quên được hắn. Bởi hắn chính là chủ của quán bar này, hai người Vic và Key quản lí quán. Còn một người đã có ý định mua lại quán nhưng Mark quyết định không bao giờ bán.
Sam và Sarah đang không để ý xung quanh nên không nhìn thấy Mark, lúc Sarah quay ra nghe mọi người nói là ông chủ đẹp trai đến thì nhỏ tiếc nổ ruột vì không được gặp trai đẹp. Mark đã vào phòng Vip Golden còn Key và Vic lại thích vui chơi ở ngoài hơn.
Cánh cửa phòng Vip mở ra, Jonathan đang nhảy cùng vài cô em sexy bên cạnh. Thấy Mark đến, cả hai nhìn nhau và nở nụ cười xã giao. Jonathan nhảy từ trên sàn xuống và ra hiệu cho mấy em kia cứ tiếp tục nhảy. Jonathan ngồi đối diện Mark, rót rượu rồi đưa cho Mark.
-Lâu lắm rồi mới thấy cậu trở lại, dạo này thế nào rồi?
-Vẫn bình thường, nhưng có vẻ cậu quan tâm đến quán bar này lắm nhỉ? – Mark nâng ly rượu
-Uhm, tôi thích nó hơn bar The End của tôi.
-Vậy tiếc cho cậu quá – Mark cười cười. Jonathan cũng cười.
..
Ở bên ngoài
Sarah mệt lử người bước xuống thì đụng ngay Vic suýt thì ngã, cũng may Vic đưa tay ra đỡ.
-Bỏ ra – Sarah giận dữ quát, tự dưng đụng phải tên biến thái nào lại đi đỡ kiểu đó…
-Ha ha, tôi xin lỗi nhé nhưng cô là lợn rừng hay sao mà nặng vậy? – Vic chêu ngươi
-Tôi là…- Sarah định quát cho Vic trận nhưng nhỏ kịp phanh lại khi thấy vẻ mặt mỹ nam của Vic hiện lên qua ánh đèn mập mờ
“Con cái nhà ai mà đẹp trai thế không biết, ôi giời ơi, biết trước ngã luôn cho hắn đỡ”
Ôi! Cái bệnh mê trai đẹp của nhỏ lại phát tán, bao giờ mới có thuốc chữa đây.
Nhỏ đang mải ngắm Vic thì Vic nói phũ phàng:
-Là là cái gì? Mà cô bỏ tay ra đi, đừng chạm vào cổ tôi, đồ con lợn rừng
Sầm…sập
Thôi, hình tượng mỹ nam trong nhỏ sụp đổ nặng nề.
-Này, thằng cha chết tiệt kia, cái đồ vô duyên, tôi là người chứ không phải con lợn rừng ok. Đẹp trai mà chả bù cho não, não phẳng lì chả đẹp tẹo gì. Biến, next – Sarah đuổi thẳng cổ
-Tôi mới là người phải nói câu đó. Next – Vic cũng không thua kém và đi luôn không quay lại nhìn.
Phía bên Sam.
Cô nàng mới bước xuống dưới thì đụng phải Key đang bước lên, không may khiến Sam mất đã ngã, Key chẳng thèm đỡ hay hành động gì mà cứ mặc kệ khiến cô đau đớn.
Thế là Sam ngã từ trên cao xuống, cũng may không nặng lắm, nhân viên phục vụ đi lấy băng gạt bó lại vết thương trên trán cho cô và đỡ cô ngồi dậy
-Đúng là cái lũ đàn ông xui xẻo – Sam bực mình nói. Key nghe tiếng liền đi xuống cạnh Sam, thấy mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt mới hỏi thăm
-Sao không?
-Nhìn thế này mà không biết à? Bồi thường đi – Sam quát
-Tôi hỏi thăm là may mắn cho cô lắm rồi đấy, muốn bồi thường gì, một đêm nhé, luôn không? – Key cười nửa miệng.
*Chát*
Sam tát thẳng vào mặt Key một lực thật mạnh, Key đưa tay lên vuốt vuốt chỗ đau kiểu bất cần.
-Bẩn thỉu, vô đạo đức – Sam mắng rồi lách qua đám đông bỏ đi. Key lắc đầu nhìn theo
Hắn xuống dưới, cô quản gia cúi đầu chào rồi cùng người làm đi vào trong, bàn ăn rộng lớn, hắn chỉ một mình.
Cũng trống trải
Mark nghĩ đến vài năm về trước, khi còn là học sinh trung học, hắn luôn cặp kè với hai người bạn, bây giờ không học chung nữa thấy có gì đó thiếu thiếu.
Hẳn mỉm cười, nụ cười ác quỷ khi cầm máy điện thoại lên, tra danh bạ tên
Vic.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, Vic đang hăng say nhảy nhót, biết là có điện thoại nhưng anh chẳng thèm bắt máy, cứ để điện thoại rung chuông đổ số, anh vẫn không quan tâm.
Gọi vài lần cho Vic không được, Mark lấy làm tức, gọi ngay đến số của Key. Key thì rảnh rỗi đâm ra bắt máy luôn và cũng bị ăn mắng thay Vic luôn. Quá là oan uổng mà không dám kêu ca.
Mắng cho đã đời, Mark mới vào vẫn đề chính:
-Ngày mai cậu với Vic sang Anh nhập học lớp A1, cấp Golden, năm thứ nhất trường The Best cho tôi nha, nghe rõ không?
-Cậu dở người à, tui hai mốt tuổi rồi học hành chi nữa, mà cậu thích học thì học một mình bắt bọn tui khổ sở làm gì, tội lỗi quá! – Key hét ầm vào loa, đầu giây bên kia Mark phải để điện thại xa xa tai một chút.
- Ở Việt ăn cho sướng sang đấy chi cho khổ, tui không sang đâu nhá – Key nói tiếp
-Thế bây giờ nghe tôi hay muốn tôi san bằng chỗ cậu đang ở? – Mark buông giọng đe dọa, Key cảm thấy lạnh người như băng đang tan trong ngực. Cuối cùng cũng gật đầu miễn cưỡng. Nói bằng giọng khổ sở
-Rồi sang, có gì tui gọi cho cậu
-Rồi, truyền đạt lại tất cả cho Vic, tắt máy đây, tốn tiền – Mark cười một cái vào máy rồi tắt máy, để lại cục tức to đùng cho Key.
Lúc sau, Vic thôi nhảy và bỏ điện thoại ra xem tên nào ám quẻ thì há hốc mồm khi thấy tên Mark to tướng trên màn hình. Cùng lúc đó, Key gọi đến, nói với giọng khẩn cấp như bão ập vào đất liền.
-Về ngay đi Vic, Mark nó đang điên đây này, cậu chui ở đâu mà nó gọi chục cuộc không nghe thế?
Vic nghe xong hơi bị choáng, mà Key cũng tài thật, người ta chỉ gọi bốn cuộc thôi mà.
-Cái…cái gì, nó về từ bao giờ thế?
-Thì cứ về đây nhanh, ai bảo cậu không nghe máy làm tôi ăn mắng oan này
-Biết rồi, đang về đây
Vic nhanh chóng rời khỏi bar, ba chân bốn cẳng về ngay, cơn bão này to quá, gió thổi mạnh quá khiến Vic rựng cả tóc gáy lẫn tóc mái…
Xe đỗ, Vic lù lù đi vào, Key đang ngồi chơi game trên điện thoại mà giật mình khi thấy bộ dạng của Vic.
Cái áo mưa rộng thùng thình kèm theo cái mũ bảo hiểm chất dành cho dân đua mô tô địa hình.
Key khẽ nhăn mặt, lại gần cửa nhìn ra ngoài. Ách, trời nắng to, ô tô của Vic còn đậu ngoài sân, nhưng sao Vic lại thế này…và Key bật cười lớn:
-Này, tôi không nghĩ trời nắng phải mặc áo mưa và đi ô tô phải đội mũ bảo hiểm đâu đấy.
-Mark đâu?
-Ở bên Anh ý, mà mặc như vậy chất chơi đấy, thằng dở người – Key lại đập chân đập tay cười nhiệt tình.
-Khổ quá, sao cậu bảo Mark về rồi – Vic hét ầm lên, cởi phang cái áo mưa và mũ bảo hiểm ra.
-Tôi có nói câu ý sao? Hử
-Không nói nhưng hàm ý là vậy. Aish – Vic than
Chả là, mỗi lần Vic và Key không nghe điện thoại hay mắc lỗi gì đó là Mark sẽ chừng phạt theo kiểu “súng nước thần chưởng” kèm thêm “gậy như ý phang vỡ đầu”
Nhưng, hôm nay là lần đầu Key thấy Vic phòng tránh theo kiểu này đấy.
Sau một hồi vật lộn cười, Key cũng vào chủ đề chính cần bàn, khi nghe xong điều Key nói, Vic hét lên cao cả:
-What? Đi học á, dở người! Why? Mình hai mốt tuổi đầu rồi mà lại phải đi học cùng mấy đứa mười tám á? Never, never nhé!
-Thế tóm lại là cậu thích ăn súng thật hơn là súng nước chứ gì? – Key đe dọa một cách hàm ý, Vic hiểu và phải ngậm ngùi chấp nhận số phận. Lủi thủi lên dọn đồ cho chuyến bay ngay đêm nay
Sáng hôm sau, cả hai đã có mặt tại sân bay Heathrow London Anh. Key lập tức gọi cho Mark
-Lô, đến sân bay đón hai anh
-Đón đón cái gì, tự đi taxi đến biệt thự William đi
-Đi taxi khó chịu chết
-Vậy đợi chút, để tôi gọi xích lô đến đón đi cho thoáng
-Thôi thôi, không cần đâu,Vic nó bắt taxi rồi, cậu tốt quá!
Hai mươi phút sau, Vic và Key mới có mặt tại biệt thự, hôm nay Mark cúp học ở nhà chờ hai thằng bạn sang.
Vừa nhìn thấy Mark, cả hai đã bơ hắn bằng cách khen lấy khen để khung cảnh của căn biệt thự
-Oa, lâu lắm không sang đây, vẫn đẹp như trước nhỉ? Key – Vic vỗ vỗ vai Key
-Công nhận vẫn không thay đổi – Key tặc lưỡi
-Tất nhiên, cái đẹp thì không nên thay đổi – Mark cười
-Nhưng sao mặt mày có đẹp đâu mà không thay đổi đi, Mark. – Vic nói ngu, ăn ngay cái điện thoại mà Mark đang cầm trên tay, kèm theo câu nói:
-Hầy, tôi định bỏ qua chuyện cậu không nghe máy của tôi mà giờ mày lại nói tôi thế, được lắm thù mới nợ cũ trả cả thể, cậu chuẩn bị chết đi!!!
Rồi, xong, Key bịt máy để tránh thấy vụ ẩu đả xảy ra.
…
Giảng đường cấp Golden, lớp A1
Mark không đi học, Sarah hết người ngắm đành ngủ cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi đầu óc ú nu, quay cuồng. Vừa tỉnh dậy đã nhắc ngay đến Mark
-Tên kia mới chuyển đến được một hôm mà hôm nay đã nghỉ học rồi
-Nhớ người ta hả? – Alice đang chép bài, quay sang cười ẩn ý
-No! No! – Sarah giật mình phẩy phẩy tay, hừ, nhỏ cũng chẳng biết trong thâm tâm mình là một đứa mê trai đẹp hay đã thích người ta rồi.
Mà thích chứ, có phải yêu đâu mà sợ, thích thì ta đây thích hàng vạn người rồi. Đếm sơ sơ qua thì ca sĩ diễn viên trên đầu ngón tay ta cũng phải hơn chục người mất rồi.
Buổi chiều tàn tại thành phố . Cái nắng nhẹ dịu dàng, làn gió mát lịm. ngồi ghế sau cùng Sarah, Sam lái xe đưa cả ba đi ăn tối ở ngoài.
Ăn xong, Sarah đòi đến bar để xem có anh chàng nào đẹp trai mới không thì ngay lập tức giơ tay xin nghỉ phép ở nhà còn Sam thì cười híp mắt vào đồng ý đi bar. Dạo này tự dưng đầu óc cứ trống rỗng chả nghĩ được cái gì đành đi bar cho có việc.
Alice về nhà trước, hai đứa kia hí hửng lái xe đến bar. Alice vừa leo lên giường nghịch điện thoại thì có tin nhắn đến, nội dung tin nhắn là một lời nhắc nhở, nó sực nhớ đến hôm nay nó quay lại lớp học võ của thầy Henry. Nó đã nghỉ một thời gian lâu rồi và bây giờ nó phải tăng cường học để nâng cao thể lực. Ban đầu, nó cũng không hề có ý định muốn học võ nhưng cuộc sống này quả thực quá nguy hiểm đối với một đứa là con của một gia đình giàu có như nó và hơn hết nó lại còn là người yêu của kẻ đứng trên cao trong thế giới ngầm nên nhất định phải học võ phòng thân và bảo vệ được mọi người.
Tính đến nay, nó vẫn chưa cho mọi người biết nó có võ cả.
Alice nghe điện thoại xong liền đi ra cổng. Một chàng trai với bộ đồ khác thoải mái, mái tóc kiểu Hàn Quốc bồng bềnh dựa người vào xe nhìn nó.
-Thầy tưởng em định nghỉ cơ đấy.
-Hihi, tại em quên mất, vẫn chưa muộn thầy nhỉ? Mà hôm nay thầy lại đến đón em cơ, thế này em đỡ tốn xăng rồi – Alice nhí nhảnh
Câu chuyện giữa nó với người nó gọi là thầy vẫn chưa kết thúc đến khi xe dừng lại ở một ngõ nhỏ dẫn vào phòng tập võ.
Henry Grace – một người gốc Anh chính hiệu, tuy đã là thầy của hàng trăm học trò nhưng thầy chỉ mới hai mươi tám tuổi, bề ngoài của Henry rất cool, gương mặt mỹ nam ưu tú, rất nhiều bạn nữ muốn học võ là vì thầy và điều đặc biệt là chưa có một mối tình vắt vai.
Alice đánh giá thầy rất cao, luôn tôn trọng và yêu quí thầy, bởi rất nhiều lý do từ nhỏ đến lớn. Thầy rất tâm huyết và hiểu sâu xa nhiều suy nghĩ của Alice, thậm chí đoán được nội tâm nó thế nên nó với thầy rất hay tâm sự với nhau, khoảng cách giữa hai người nó không chỉ nghĩ là thầy trò mà còn nghĩ là anh em ruột thịt.
Thời gian tập đến đêm khuya, cũng đã hơn mười hai giờ, phòng tập đông đúc tan dần. Chỉ còn lại vài người đang khom người thu dọn đồ đạc và nó thì đang ở lại vì thầy nói đã đưa nó đi thì sẽ đưa nó về.
Trên đoạn đường ngắn ra gara lấy xe, thầy đưa cho nó một cái USB rồi nói:
-Một thời gian nữa thầy bận rồi không dạy được nữa nên có người khác sẽ thay thầy dạy lớp một vài tuần gì đấy, em cầm lấy nó học trước một vài hôm lý thuyết đi, những bài về sau cơ bản sẽ khó hơn, thầy không chỉ dẫn được tận nơi nên em sẽ vất vả hơn nhiều
-Sao cơ ạ? Thầy định đi đâu à? – Nó ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn thầy
-Thầy có việc, xong thầy sẽ về
-Thầy nỡ bỏ em đi sao. Huhu – Nó làm nũng, chêu thầy. Ai ngờ câu nói đùa của nó làm thầy chững người lại. Có gì đó nghẹn lại ở họng, thầy muốn ở lại quá.
Thấy thầy đâm ra suy tư, nó cười thật tươi
-Thầy sao vậy? Em chỉ giỡn thôi mà. Thầy đi nhớ quay lại sớm, em thích học mỗi thầy
-Ok cô nhóc – Đưa tay lên xoa đầu nó, thầy cười một cái hiền dịu.
Bỗng, thầy có điện thoại , nghe xong thầy nhăn mặt nhìn đầy tiếc nuối
-Thầy xin lỗi, thầy có việc gấp, e là…
-Hả? À dạ thế thì thầy đi đi kẻo trễ, tầm này vẫn còn xe bắt dễ lắm, em tự về được mà thầy – Nó hiểu chuyện
-Nhưng…- Thầy còn ngập ngừng không muốn đi
-Thầy lo hả? Em có võ đó thầy, em giỏi lắm nhé! - Nó nói nhiều quá nên thầy cũng đành lấy xe và quay đi hướng ngược nó.
Alice mỉm cười và đi ra khỏi con ngõ nhỏ, nó tự tin vì mình giỏi võ lên tầm này chả ngại va chạm ai hết =))
Nhưng nghĩ vậy thôi nó sợ bóng đêm lắm.
Đi ra ngoài đường lớn, tầm này trên quốc lộ rất ít người qua lại. Thỉnh thoảng có một vài cái lao qua vun vút khiến nó chỉ kịp nhìn thấy bóng mà không thấy dáng đâu. Như vậy, bắt taxi còn khó hơn, taxi nó nghỉ từ mười một giờ rồi.
Tự dưng nó trách bản thân mình quá, biết thế để thầy Henry đưa về, trễ việc của thấy chứ có phải việc của nó đâu mà.
Alice bỏ điện thoại gọi cho Sam và Sarah, cả hai đều không bắt máy.
Tầm này là thời điểm náo nhiệt nhất của bar, chắc hai đưa kia vẫn còn vui lắm chưa về.
Khổ thế đấy, bạn với chả bè…
Gió hiu hiu thổi từng đợt một. Gió đùa giỡn trên mái tóc mềm mượt đã bết lại vì sương đêm của nó. Cảm giác bây giờ khiến nó muốn hét lên quá. Nó ước có cánh cửa thần kì của Doraemon ở đây cho nó về đến giường nó ngay.
Trớ trêu thay ước mơ thì không thành hiện thực mà ông trời còn muốn trêu đùa nó bằng cách sinh ra vài tên ma đen để quấy phá nó.
Trên một chiếc ô tô, vài tên thanh niên nhảy xuống xe và sán lại gần nó. Mắt thằng nào cũng sáng lên vì thấy gái xinh giữa đường vắng.
-Hey cô em, đi đâu một mình tầm này vậy, chưa kiếm được khách hả? Vậy anh sẽ là khách của em nhé?! – Thằng cầm đầu nói
Nghe nói xong, cảm thấy mình đang bị xúc phạm, nó tức giận nhìn chằm chằm vào mấy tên đó nhưng không làm gì cả mà phá lên cười
-Ha ha, mấy em bị ngộ điện à? Chị không phải gái nhé, tìm khách thì ra chỗ khác, biến ngay
-Ô ô, nhìn mặt xinh thế kia mà ăn nói lớn phết nhỉ? Em có biết con gái phải nhẹ nhàng thục nữ không hả?
- Nhưng rất tiếc chị không phải con gái, chị bê đê đó mấy em, nào tránh ra để anh đi, khổ quá cơ – Nó nói đều, gạt mấy tên đó ra và toan chạy đi thì thằng cầm đầu túm cổ nó lôi lại, định hành động luôn thì nó giãy nảy ra và định cho cả đám một bài học thì…
Cảnh tượng trước mắt nó đã biến đổi ngay sau khi có một bàn tay ai đó đụng vào. Đám kia lăn lộn dưới đất đầy đau khổ kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, Mark quay mặt đi không để nhận ra. Hắn đi về phía xe của mình và…
-Này, anh cho tôi đi nhờ về với
Mark không nói gì, chỉ ho nhẹ một cái rồi lạnh lùng bước lên xe. Vic lái xe đi. Nhìn qua gương, Mark có thể thấy đôi mắt long lanh hơi tuyệt vọng của vẫn đang nhìn theo xe chạy.
-Giúp người phải giúp cho trót chứ! – Nó trách móc. Quay lại nhìn đám kia vẫn chưa ngoi được dậy, chắc đau lắm. Nó tiến đến lại gần
-Này cho anh mượn chìa khóa xe anh về phát
-Cô nghĩ cô là ai…- Tên cầm đầu nhăn nhó ôm mình khổ sở, lên giọng nói
-Thế có muốn thằng vệ sĩ kia của anh quay lại không? – Nó chém gió
-Đây – Tên cầm đầu sợ hãi, tung chìa khóa cho nó, thế là nó lên xe và lái về ngon lành. Vừa đi còn vừa hát, cảm thấy yêu đời ghê gớm.
Trong cái rủi lại có cái may.
-Này, chắc quen nhỏ đó hả? Sao không đưa người ta về - Key thắc mắc khi quay người lại không thấy bóng dáng nhỏ đang nhìn theo đâu.
-Kệ đi – Mark trả lời qua, ngả người xuống rồi bỏ điện thoại ra nghịch. Vic nhanh chóng lái xe đến bar.
Bar King’s Max
Thấy sự xuất hiện của Mark, Vic và Key , một số nhìn chằm chằm ba cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy, một số tránh ra kiểu nhường đường và hầu hết là cúi đầu xuống chào.
Đã lâu lắm rồi Mark mới quay lại đây nhưng mọi người trong bar vẫn không thể quên được hắn. Bởi hắn chính là chủ của quán bar này, hai người Vic và Key quản lí quán. Còn một người đã có ý định mua lại quán nhưng Mark quyết định không bao giờ bán.
Sam và Sarah đang không để ý xung quanh nên không nhìn thấy Mark, lúc Sarah quay ra nghe mọi người nói là ông chủ đẹp trai đến thì nhỏ tiếc nổ ruột vì không được gặp trai đẹp. Mark đã vào phòng Vip Golden còn Key và Vic lại thích vui chơi ở ngoài hơn.
Cánh cửa phòng Vip mở ra, Jonathan đang nhảy cùng vài cô em sexy bên cạnh. Thấy Mark đến, cả hai nhìn nhau và nở nụ cười xã giao. Jonathan nhảy từ trên sàn xuống và ra hiệu cho mấy em kia cứ tiếp tục nhảy. Jonathan ngồi đối diện Mark, rót rượu rồi đưa cho Mark.
-Lâu lắm rồi mới thấy cậu trở lại, dạo này thế nào rồi?
-Vẫn bình thường, nhưng có vẻ cậu quan tâm đến quán bar này lắm nhỉ? – Mark nâng ly rượu
-Uhm, tôi thích nó hơn bar The End của tôi.
-Vậy tiếc cho cậu quá – Mark cười cười. Jonathan cũng cười.
..
Ở bên ngoài
Sarah mệt lử người bước xuống thì đụng ngay Vic suýt thì ngã, cũng may Vic đưa tay ra đỡ.
-Bỏ ra – Sarah giận dữ quát, tự dưng đụng phải tên biến thái nào lại đi đỡ kiểu đó…
-Ha ha, tôi xin lỗi nhé nhưng cô là lợn rừng hay sao mà nặng vậy? – Vic chêu ngươi
-Tôi là…- Sarah định quát cho Vic trận nhưng nhỏ kịp phanh lại khi thấy vẻ mặt mỹ nam của Vic hiện lên qua ánh đèn mập mờ
“Con cái nhà ai mà đẹp trai thế không biết, ôi giời ơi, biết trước ngã luôn cho hắn đỡ”
Ôi! Cái bệnh mê trai đẹp của nhỏ lại phát tán, bao giờ mới có thuốc chữa đây.
Nhỏ đang mải ngắm Vic thì Vic nói phũ phàng:
-Là là cái gì? Mà cô bỏ tay ra đi, đừng chạm vào cổ tôi, đồ con lợn rừng
Sầm…sập
Thôi, hình tượng mỹ nam trong nhỏ sụp đổ nặng nề.
-Này, thằng cha chết tiệt kia, cái đồ vô duyên, tôi là người chứ không phải con lợn rừng ok. Đẹp trai mà chả bù cho não, não phẳng lì chả đẹp tẹo gì. Biến, next – Sarah đuổi thẳng cổ
-Tôi mới là người phải nói câu đó. Next – Vic cũng không thua kém và đi luôn không quay lại nhìn.
Phía bên Sam.
Cô nàng mới bước xuống dưới thì đụng phải Key đang bước lên, không may khiến Sam mất đã ngã, Key chẳng thèm đỡ hay hành động gì mà cứ mặc kệ khiến cô đau đớn.
Thế là Sam ngã từ trên cao xuống, cũng may không nặng lắm, nhân viên phục vụ đi lấy băng gạt bó lại vết thương trên trán cho cô và đỡ cô ngồi dậy
-Đúng là cái lũ đàn ông xui xẻo – Sam bực mình nói. Key nghe tiếng liền đi xuống cạnh Sam, thấy mặt cô nhăn như khỉ ăn ớt mới hỏi thăm
-Sao không?
-Nhìn thế này mà không biết à? Bồi thường đi – Sam quát
-Tôi hỏi thăm là may mắn cho cô lắm rồi đấy, muốn bồi thường gì, một đêm nhé, luôn không? – Key cười nửa miệng.
*Chát*
Sam tát thẳng vào mặt Key một lực thật mạnh, Key đưa tay lên vuốt vuốt chỗ đau kiểu bất cần.
-Bẩn thỉu, vô đạo đức – Sam mắng rồi lách qua đám đông bỏ đi. Key lắc đầu nhìn theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.