Chương 26: Thân Phận Thật Sự
Vin Siêu Nhân
12/01/2016
Ánh sáng lặng lẽ bao phủ toàn bộ căn phòng. Hạ thể ê ẩm toàn thân, đã
vậy vết thương còn nhói lên khiến Alice vô tình kêu lên một tiếng. Cô
khẽ dụi mắt, có thứ hương thơm trong mơ lại tỏa ra khiến cô thấy kì lạ.
Đang mải mê hít hà thương thơm quyến luyến kia thì cô giật mình khi thấy hình ảnh một chàng trai ngồi tựa vào ghế sofa, hàng lông mày rậm, sống
mũi thanh toát, đôi mắt nhắm nghiền trong tư thế bất động. Mark đang ngủ nhưng ai ngờ toàn thân anh lại toát ra một vẻ lạnh lùng sắc sảo làm
người ta ngấn ngơ, ngay cả Alice cũng cuống luống, lại tha hồ mà ngắm
nhìn.
Những con người khi tỉnh giấc đều khiến người khác khó ưa nhưng khi ngủ lại mang một nét lay động lòng người đến kì lạ. Đó chính là Mark.
Còn có người mong anh cứ mãi ngủ như thế, đừng bao giờ thức dậy nữa.
Đột nhiên, sắc mặt Alice tối sầm xuống, trong lòng bất giác kinh hoàng vì nhận ra mình không mặc áo. Đã vậy còn nằm trên một chiếc giường lạ lẫm, lúc này cô mới cảm nhận được mùi nước hoa cao cấp hòa với mùi đàn ông quyến rũ mê li. Trực giác mách bảo cô đã có chuyện xảy ra. Alice chợt nhíu mày nhớ lại chuyện tối qua, nhớ lại cái nhìn nguy hiểm của Mark, nhớ lại bóng dáng ma quỷ của anh hiện hữu trong đêm, mái tóc bồng bềnh bay một cách ma thuật. Thật khác so với lúc ngủ. Cô khẽ rùng mình, thật sự không biết nên đổi mặt với Mark thế nào đây.
Alice cúi đầu nhìn áo của mình được gấp gọn đặt ở mép giường, một lát sau mới rời khỏi chăn ấm, toan cầm áo lên và bước xuống giường thì đôi mắt lạnh như băng của ai kia mở ra kèm theo câu hỏi khiến cô bất động toàn thân.
- Định làm gì?
Kỳ thực, chất giọng lạnh tanh của Mark khiến cô sợ chết khiếp, cô khẽ xoay người, ôm lấy cánh tay trái, lấy lại vẻ bình tĩnh trước khi bị hù dọa phát nữa. Cô tự chửi rủa bản thân mình, đường đường anh với cô khác nhau hoàn toàn về gia thế, anh hạng nghèo, cô hạng giàu, tại sao phải sợ tiếng nói của anh vậy nhỉ?
Đó là uẩn khúc trong lòng cô, chỉ chờ đến khi sự việc được sáng tỏ.
- Phiền cậu quay mặt đi chỗ khác được không?
Mark hiểu Alice đang muốn làm gì, anh buông lời chêu ghẹo, sắc mặt lạnh lùng cũng giảm bớt.
- Tôi cũng nhìn thấy rồi, cô làm gì cần che giấu.
Alice chán chường nhìn lại bản thân mình. Lúc này cô còn chưa dám lên tiếng quát mắng như trước, vì không kìm được lòng nên bên trong thầm nguyền rủa tên biến thái Mark. Dáng vẻ lúc này thật đáng thương hệt như chú mèo con bị chủ nhân bỏ rơi.
Một giọng lạnh tanh thốt ra:
- Xong thì xuống phòng khách nói chuyện.
Alice chỉ chỏ vào tay, vì không biết phải nói sao với mọi người nên cô đành né tránh, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi trộm.
- A, tôi còn đau tay, không xuống được đâu.
- Cô đau tay chứ không phải đau chân mà không xuống được. Nhanh lên.
Giọng quát của Mark khiến ai nấy đều sợ hãi. Anh lập tức ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Cánh cửa rắn chắc như muốn bật tung ra vì lực va chạm mạnh, thậm chí khi ngồi trên giường, Alice còn cảm nhận được rằng vừa có động đất.
Cô lết xuống giường, như một cái xác không hồn, và cố bước đi thật nhanh. Bất giác muốn rơi lệ. Nhưng lại nghĩ chuyện đã ra nông nỗi này, phải can đảm lên không được mềm yếu. Tự làm tự chịu, dù sao cũng do cô mù quáng mà thôi. Đặt tình yêu và niềm tin sai chỗ.
Một lát sau, Alice có mặt tại phòng khách. Đứng trước ba người con trai ngũ quan tuấn tú khiến cô cảm thấy rụt rè, bất bình thường, không mạnh dạn như mọi ngày. Bước đầu, không gian yên tĩnh đến chết chóc, có thể cảm nhận được hơi thở của từng người, cô mếu máo trong lòng, đành lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ấy.
- Ơ, chủ nhà mấy người đi hết cả rồi à? - Alice giả vờ hỏi
Mark nhìn cô, khẽ cắn môi dưới, vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm cho đến khi thấy Alice cúi mặt mới thả lỏng bàn tay ra.
Giả khổ giả sở có lợi là ít người bám đuôi nhưng cũng rất nhiều lúc khó khăn trong giải quyết một số chuyện. Đến nước này, mọi chuyện nên được phơi bày. Dù sao cũng đã tìm thấy Roy.
Sau khi nghe ba người kia thay phiên nhau nói, Alice bất ngờ lui lại về phía sau, tâm trí dường như rỗng tuếch, cố tìm cho mình một chỗ để dựa vào. Cô quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, nơi những hàng cây to đang xì xào trong gió. Cô nhìn một lượt phòng khách, nội thất thậm chí còn tiện nghi và cao cấp hơn biệt thự của cô. Thì ra họ là chủ chứ không phải vệ sĩ.
Thế là, mọi hoài nghi bấy lâu nay đều đã được giải đáp, Họ không hề là người đơn giản, họ có tiền tài vật chất. Cô lên vui mới phải nhưng tại sao cô lại có cảm giác, càng như vậy sẽ càng khiến khoảng cách xa vời hơn, có chuyện gì họ cũng sẽ chẳng cần nhờ đến cô.
Vật chất không xích con người lại gần nhau được.
Đang mải nghĩ thì cô hoàn toàn luống cuống khi bắt gặp sáu con mắt kia đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng một giây sau đó, cô đã trở lại bình tĩnh, cố tình trốn tránh, nở nụ cười hết sức gượng gạo:
- Ha ha chúc mừng mọi người nhé, vậy tôi về được chưa nhỉ? Thật ngại quá!
- Chưa, tôi muốn cô giải thích tất cả mọi chuyện
Giọng Mark vang lên đều đều. Ngón tay cái lạnh lùng chỉ xuống đất. Trực giác của Alice cho cô biết rằng Mark đang giận dữ, cô mà nói hết mọi chuyện ra chẳng khác cô đem dầu vào lửa. Không được, cô phải chạy thôi, cô không muốn bị ánh mắt kia đốt cháy. Nghĩ vậy, cô liền xoay người lại, cười trừ, bàn tay xiết chặt vào vạt áo, cố kìm chế cơn đau của tay trái. Toan chạy ra ngoài và không quên để lại một câu vang lại:
- Tôi thành thật xin lỗi.
Cô chạy, chạy đi. Dù cho đau đớn thế nào cũng phải chạy thật nhanh ra ngoài sau đó bắt taxi ung dung tự tại mà trở về nhà.
[...]
Trả tiền taxi xong, vào đến nhà Alice mới thở phào nhẹ nhõm, hơn cả từ cõi chết trở về. Đã vậy còn tự tay đánh vào đầu mấy cái cho bớt mu muội.
Chưa đầy nửa giờ sau, Sarah và Sam đã biết tất cả mọi chuyện do chính Alice kể. Coi bộ đau nhưng vẫn sung sức lắm. Cô ngồi kể luyến thắng, không bỏ sót một chi tiết nào. Khiến hai người kia cứ lần lượt há hốc mồm kinh ngạc.
- Không thể nào, ba người đó trông "sửu nhi" hơn cả bọn mình mà đòi hai mốt tuổi á? - Sarah thật không muốn tin.
Thật ra khuôn mặt của họ bây giờ đúng với lứa tuổi hai mốt, chỉ là đẹp quá mà thôi. Và khi xuất hiện trước mặt mọi người, họ thường xuyên mặc đồng phục của trường nên họ trông trẻ đi rất nhiều.
- Ừ, thế mày phải gọi Vic bằng anh cũng đúng, thôi không kêu ca được gì rồi nhé. - Alice cười chêu
- Còn chuyện của Jonathan? - Sam chuyển đổi chủ đề, dường như cô không bận tâm lắm đến chuyện của ba người kia - Hắn đã lấy hai tỉ của mày, mày biết hắn định làm gì không?
- Không biết, anh ta không nói - Alice cúi gằm mặt xuống, tim bỗng dưng chùn lại, rồi cố nặn ra một nụ cười thật tươi - Mà tất cả cũng do lỗi của tao, tao quá tin người rồi.
- Thôi, nhắc đến chuyện buồn làm gì, quan trọng bây giờ là vui lên, đằng nào mày cũng biết được bộ mặt thật của hắn ta. À mà lần này bắt mấy người kia trả nợ đi - Mắt Sarah sáng long lanh.
- Đúng, thời gian qua ba tên đó ăn hết mấy cái thẻ của tao rồi - Alice đùa, nhưng trong lòng vẫn chưa thật sự muốn đối diện với Mark.
Sam thì không ý kiến gì, chỉ lẳng lặng đứng lên. Alice nhìn theo, lắc lắc đầu và nói nhỏ với Sarah.
- Lần này là cơ hội tốt để Sam và Key đối diện với nhau, né tránh mãi thật không tốt.
- Ừ, tao thấy hai người đó vẫn có tình cảm với nhau mà.
[...]
Trong căn phòng tối, ánh đèn tỏa ra từ chiếc laptop đặt trên đùi một chàng trai. Tiếng nhạc từ lap khẽ vang lên, thật nhỏ và đầy rẫy tâm trạng...
Thật sự anh đâu đâu có muốn chia tay như vậy. Người yêu em hỡi anh lại nhớ em đang ở đâu???
Những con người khi tỉnh giấc đều khiến người khác khó ưa nhưng khi ngủ lại mang một nét lay động lòng người đến kì lạ. Đó chính là Mark.
Còn có người mong anh cứ mãi ngủ như thế, đừng bao giờ thức dậy nữa.
Đột nhiên, sắc mặt Alice tối sầm xuống, trong lòng bất giác kinh hoàng vì nhận ra mình không mặc áo. Đã vậy còn nằm trên một chiếc giường lạ lẫm, lúc này cô mới cảm nhận được mùi nước hoa cao cấp hòa với mùi đàn ông quyến rũ mê li. Trực giác mách bảo cô đã có chuyện xảy ra. Alice chợt nhíu mày nhớ lại chuyện tối qua, nhớ lại cái nhìn nguy hiểm của Mark, nhớ lại bóng dáng ma quỷ của anh hiện hữu trong đêm, mái tóc bồng bềnh bay một cách ma thuật. Thật khác so với lúc ngủ. Cô khẽ rùng mình, thật sự không biết nên đổi mặt với Mark thế nào đây.
Alice cúi đầu nhìn áo của mình được gấp gọn đặt ở mép giường, một lát sau mới rời khỏi chăn ấm, toan cầm áo lên và bước xuống giường thì đôi mắt lạnh như băng của ai kia mở ra kèm theo câu hỏi khiến cô bất động toàn thân.
- Định làm gì?
Kỳ thực, chất giọng lạnh tanh của Mark khiến cô sợ chết khiếp, cô khẽ xoay người, ôm lấy cánh tay trái, lấy lại vẻ bình tĩnh trước khi bị hù dọa phát nữa. Cô tự chửi rủa bản thân mình, đường đường anh với cô khác nhau hoàn toàn về gia thế, anh hạng nghèo, cô hạng giàu, tại sao phải sợ tiếng nói của anh vậy nhỉ?
Đó là uẩn khúc trong lòng cô, chỉ chờ đến khi sự việc được sáng tỏ.
- Phiền cậu quay mặt đi chỗ khác được không?
Mark hiểu Alice đang muốn làm gì, anh buông lời chêu ghẹo, sắc mặt lạnh lùng cũng giảm bớt.
- Tôi cũng nhìn thấy rồi, cô làm gì cần che giấu.
Alice chán chường nhìn lại bản thân mình. Lúc này cô còn chưa dám lên tiếng quát mắng như trước, vì không kìm được lòng nên bên trong thầm nguyền rủa tên biến thái Mark. Dáng vẻ lúc này thật đáng thương hệt như chú mèo con bị chủ nhân bỏ rơi.
Một giọng lạnh tanh thốt ra:
- Xong thì xuống phòng khách nói chuyện.
Alice chỉ chỏ vào tay, vì không biết phải nói sao với mọi người nên cô đành né tránh, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi trộm.
- A, tôi còn đau tay, không xuống được đâu.
- Cô đau tay chứ không phải đau chân mà không xuống được. Nhanh lên.
Giọng quát của Mark khiến ai nấy đều sợ hãi. Anh lập tức ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Cánh cửa rắn chắc như muốn bật tung ra vì lực va chạm mạnh, thậm chí khi ngồi trên giường, Alice còn cảm nhận được rằng vừa có động đất.
Cô lết xuống giường, như một cái xác không hồn, và cố bước đi thật nhanh. Bất giác muốn rơi lệ. Nhưng lại nghĩ chuyện đã ra nông nỗi này, phải can đảm lên không được mềm yếu. Tự làm tự chịu, dù sao cũng do cô mù quáng mà thôi. Đặt tình yêu và niềm tin sai chỗ.
Một lát sau, Alice có mặt tại phòng khách. Đứng trước ba người con trai ngũ quan tuấn tú khiến cô cảm thấy rụt rè, bất bình thường, không mạnh dạn như mọi ngày. Bước đầu, không gian yên tĩnh đến chết chóc, có thể cảm nhận được hơi thở của từng người, cô mếu máo trong lòng, đành lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ấy.
- Ơ, chủ nhà mấy người đi hết cả rồi à? - Alice giả vờ hỏi
Mark nhìn cô, khẽ cắn môi dưới, vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm cho đến khi thấy Alice cúi mặt mới thả lỏng bàn tay ra.
Giả khổ giả sở có lợi là ít người bám đuôi nhưng cũng rất nhiều lúc khó khăn trong giải quyết một số chuyện. Đến nước này, mọi chuyện nên được phơi bày. Dù sao cũng đã tìm thấy Roy.
Sau khi nghe ba người kia thay phiên nhau nói, Alice bất ngờ lui lại về phía sau, tâm trí dường như rỗng tuếch, cố tìm cho mình một chỗ để dựa vào. Cô quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, nơi những hàng cây to đang xì xào trong gió. Cô nhìn một lượt phòng khách, nội thất thậm chí còn tiện nghi và cao cấp hơn biệt thự của cô. Thì ra họ là chủ chứ không phải vệ sĩ.
Thế là, mọi hoài nghi bấy lâu nay đều đã được giải đáp, Họ không hề là người đơn giản, họ có tiền tài vật chất. Cô lên vui mới phải nhưng tại sao cô lại có cảm giác, càng như vậy sẽ càng khiến khoảng cách xa vời hơn, có chuyện gì họ cũng sẽ chẳng cần nhờ đến cô.
Vật chất không xích con người lại gần nhau được.
Đang mải nghĩ thì cô hoàn toàn luống cuống khi bắt gặp sáu con mắt kia đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng một giây sau đó, cô đã trở lại bình tĩnh, cố tình trốn tránh, nở nụ cười hết sức gượng gạo:
- Ha ha chúc mừng mọi người nhé, vậy tôi về được chưa nhỉ? Thật ngại quá!
- Chưa, tôi muốn cô giải thích tất cả mọi chuyện
Giọng Mark vang lên đều đều. Ngón tay cái lạnh lùng chỉ xuống đất. Trực giác của Alice cho cô biết rằng Mark đang giận dữ, cô mà nói hết mọi chuyện ra chẳng khác cô đem dầu vào lửa. Không được, cô phải chạy thôi, cô không muốn bị ánh mắt kia đốt cháy. Nghĩ vậy, cô liền xoay người lại, cười trừ, bàn tay xiết chặt vào vạt áo, cố kìm chế cơn đau của tay trái. Toan chạy ra ngoài và không quên để lại một câu vang lại:
- Tôi thành thật xin lỗi.
Cô chạy, chạy đi. Dù cho đau đớn thế nào cũng phải chạy thật nhanh ra ngoài sau đó bắt taxi ung dung tự tại mà trở về nhà.
[...]
Trả tiền taxi xong, vào đến nhà Alice mới thở phào nhẹ nhõm, hơn cả từ cõi chết trở về. Đã vậy còn tự tay đánh vào đầu mấy cái cho bớt mu muội.
Chưa đầy nửa giờ sau, Sarah và Sam đã biết tất cả mọi chuyện do chính Alice kể. Coi bộ đau nhưng vẫn sung sức lắm. Cô ngồi kể luyến thắng, không bỏ sót một chi tiết nào. Khiến hai người kia cứ lần lượt há hốc mồm kinh ngạc.
- Không thể nào, ba người đó trông "sửu nhi" hơn cả bọn mình mà đòi hai mốt tuổi á? - Sarah thật không muốn tin.
Thật ra khuôn mặt của họ bây giờ đúng với lứa tuổi hai mốt, chỉ là đẹp quá mà thôi. Và khi xuất hiện trước mặt mọi người, họ thường xuyên mặc đồng phục của trường nên họ trông trẻ đi rất nhiều.
- Ừ, thế mày phải gọi Vic bằng anh cũng đúng, thôi không kêu ca được gì rồi nhé. - Alice cười chêu
- Còn chuyện của Jonathan? - Sam chuyển đổi chủ đề, dường như cô không bận tâm lắm đến chuyện của ba người kia - Hắn đã lấy hai tỉ của mày, mày biết hắn định làm gì không?
- Không biết, anh ta không nói - Alice cúi gằm mặt xuống, tim bỗng dưng chùn lại, rồi cố nặn ra một nụ cười thật tươi - Mà tất cả cũng do lỗi của tao, tao quá tin người rồi.
- Thôi, nhắc đến chuyện buồn làm gì, quan trọng bây giờ là vui lên, đằng nào mày cũng biết được bộ mặt thật của hắn ta. À mà lần này bắt mấy người kia trả nợ đi - Mắt Sarah sáng long lanh.
- Đúng, thời gian qua ba tên đó ăn hết mấy cái thẻ của tao rồi - Alice đùa, nhưng trong lòng vẫn chưa thật sự muốn đối diện với Mark.
Sam thì không ý kiến gì, chỉ lẳng lặng đứng lên. Alice nhìn theo, lắc lắc đầu và nói nhỏ với Sarah.
- Lần này là cơ hội tốt để Sam và Key đối diện với nhau, né tránh mãi thật không tốt.
- Ừ, tao thấy hai người đó vẫn có tình cảm với nhau mà.
[...]
Trong căn phòng tối, ánh đèn tỏa ra từ chiếc laptop đặt trên đùi một chàng trai. Tiếng nhạc từ lap khẽ vang lên, thật nhỏ và đầy rẫy tâm trạng...
Thật sự anh đâu đâu có muốn chia tay như vậy. Người yêu em hỡi anh lại nhớ em đang ở đâu???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.