Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Chương 2: Lúc quay đi, em không hề muốn bước…

Trời Ban Sáng

20/02/2014

-Từ khi nào, em đã ích kĩ như thế?-Từng giọt nước mắt nhẹ lăn trên gò má của nó, không cách nào dừng lại được- Khi tâm hồn đục bẩn vẫn thiết tha ở bên cạnh anh!...

Nó cúi đầu, đứng lặng lẽ trên trụ đèn. Bóng dáng trắng tinh khôi ấy như một vết rạch sắt bén vào màn đêm tâm tối. Đẹp đẽ nhưng cô đơn đến tận cùng…

-Từ khi nào, em đã yêu anh nhiều đến như vậy???

Bạc môi nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt vô tình nhìn người con gái trước mặt, hắn thong thả:

-Nhảm nhí, Biến đi!

Hắn gương đôi cánh trải dài, nhắm thẳng mục tiêu, nhẹ nhàng di chuyển, nhanh như điện xẹt, hắn đến bên cạnh cô gái bên vệ đường. Chiếc răng nanh từ từ hiện ra, bộ mặt ác quỷ ẩn hiện tàn ác. Hắn cúi xuống, nhẹ thoáng qua vùng cổ trắng mịn màng.

Cô gái mất người yêu quá đau đớn, tâm thức không còn khả năng tỉnh táo, mắt vô hồn không có tiêu cự. Có lẽ bây giờ cô chỉ ước sớm quay về với người cô yêu.

-Khôngggggg….đừng mà…..

Nó hét lên, vụt bay đến bên cô gái, cố hết sức giành giật mạng sống 1 người vô tội với hắn ta.

Hắn nắm chặt lấy làn tóc dài mượt mà của cô gái, đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói trầm băng như vọng về từ cõi địa ngục:

-Buông cô ta ra!



Nó nhìn hắn kiên quyết, nhấn mạnh:

-Không!

Phật! Hắn phất tay, đẩy một luồng khí đen lòm về phía nó, hất bay nó về phía lòng đường, đầu đập mạnh lên vệ. Dòng máu đỏ tươi nhuộm đi khuôn mặt nó, chẳng biết nó có đau hay không, chỉ thấy 2 hàng nước mắt lăn dài trên gò má, hòa trộn với màu máu đầy vẻ bi thương.

-Haha!- Nó cười, đưa tay lau đi những giọt máu cứ rỉ dài trên mặt. Trong tim như có thứ gì đó vỡ vụn từng chút một. Xót xa khi chính người nó yêu thương nhất lại không do dự làm tổn thương nó. Đó có còn là anh không? Có còn là người sẽ hứa yêu nó suốt đời không? Nếu biến thành ma cà rồng bất tử nhưng đánh mất tình yêu, kí ức vẫn còn nhưng tình yêu đã chết, thì thà rằng nó ích kỉ mong anh bước đi lên thiên đàn, và chờ nó ở đó. Còn hơn sống mà cứ mãi gây đau khổ cho nhau. Đến cuối cùng thì 100 năm trôi bỗng trở nên vô nghĩa. Nó tìm ra anh và chợt nhận ra anh đã khác. Anh của ngày trước đã chết…anh của quá khứ… người nó yêu…

Nó bật dậy, rút từ chiếc túi đeo bên hông một viên ngọc hình trái tim màu xanh lam. Viên ngọc phát ra ánh sáng lạ kì, thu hút sự chú ý của hắn. Nó lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng, và rồi viên ngọc dài ra , biến thành một thanh kiếm sắc bén trong trẻo như pha lê. Nó chạy tới gần hắn, vun mạnh kiếm, khóe môi mĩm cười lạnh lẽo:

-Buông cô ấy ra!

Bị bất ngờ, hắn xoay người né đường kiếm của nó, một vệt sước dài hiện ra trên cánh tay hắn, nhanh và chuẩn xác.

Nó thở dốc, chợt nhân ra bản thân vừa tổn thương hắn, đôi tay nắm chặt chuôi kiếm run run. Ánh mắt vội nhìn lên tay hắn, nước mắt lẳng lặng rơi:

-Xin lỗi…em…

Hắn cười, đôi mắt băng giá đặt trên thanh kiếm nó cầm trên tay:

-Một đường kiếm đó, có thể giết được anh!... Vậy tại sao, không thử?

Hắn tiến lại gần nó, cầm lấy mũi thanh kiếm, đặt vào vị trí gần tim. Không khí xung quanh hắn tỏ ra buốt lạnh, khóe môi chập chùng nhếch lên đường cong hoàn hảo.



Nó gương đôi mắt đờ đẫn nhìn hắn. Hắn định làm gì? Hắn muốn gì? Hắn muốn chính tay nó giết hắn sao?

-Anh là ai?-Nó thì thầm, cổ họng khô rát

-Em không biết?-Hắn hỏi bên tai nó

Nó giơ đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, cảm giác quen thuộc ấm nóng lùa vào nó, lòng nó bổng thắt lại:

-Yết…phải không?

Không gian im lặng trải dài. Nó mĩm cười chua chát:

-Nếu là Yết, em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh, em hứa mà…

Hắn nhíu mày, xô mạnh tay nó ra làm nó chới với rồi ngã bệt ra mặt đường. Sâu trong những kí ức đã ngủ quên của hắn có gì đó le lói sáng, làm hắn không khỏi nói đau.

-Cút!-hắn dương cánh, vút bay lên trên màn đêm sâu thăm thẳm, không một lần ngoái lại nhìn nó. Hắn bỏ quên miếng mồi ngon vô hồn nằm bên vệ đường, hắn bỏ quên người con gái mà hắn yêu hơn bản thân tận dưới đáy vực thăm thẳm… là hắn đã quên hay hắn không muốn nhớ??? Mặc kệ, hắn là ác quỷ, hắn không có quyền yêu và được yêu.

Nó vẫn ngồi đó, đôi tay trầy trụa vết máu ôm chặt lòng ngực, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé…

-Có chết…em cũng sẽ tìm ra anh…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook