Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé
Chương 14: Ngoại truyện 1: Bên lề đau thương…
Trời Ban Sáng
20/02/2014
Khép lại những trang sách dày đã ngã màu vàng ố, cô bé thở
dài. Từng giọt nước mắt trong trẻo rơi trên con tim còn đang thổn thức. Đó là một
câu truyện dài, và buồn man mác. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã nhuốm màu hồng
đào cuối chiều, gió thổi mơn man qua cánh đồng nhỏ rượi mùi thơm của lúa.
Cô bé bỗng thấy nhớ, về một cái gì đó thật xa xăm, dường như đã đánh mất trên con đường nào đó. Từ khi cầm trong tay cuốn sách này, mọi cảm xúc ngỡ như xa lạ mà thật thân quen cứ ùa vào cô, thôi thúc cô lật nhanh từng trang một. Ánh mắt cô dừng lại bên dòng chữ bìa tên sách, bất giác cô cười buồn…
“ Nhắm mắt lại… và anh giết em nhé?...”
Phải yêu đến thế nào để đến sinh mạng cũng không cần thiết chấp nhận buông tay???
Phải yêu đến thế nào để chịu đựng 200 năm dài dằng dặc ngập chìm nhớ thương dại khờ???
Phải yêu đến thế nào để bất cần nỗi đau bên cạnh người mình yêu thương nhất???
Không hiểu được! Suốt đời này cô bé sẽ không thể hiểu được!!!
Cô sẽ không ngu ngốc như cô gái trong truyện đâu! Cô sẽ chẳng vì ai đó bỏ lỡ hạnh phúc cuộc đời mình, cũng chẳng vì ai đó mà đánh mất niềm vui...
Cô bé bỏ lại cuốn sách bên bệ cửa, ùa chạy ra bên ngoài. Ánh nắng vàng ngã người trên làn tóc đen nhánh xõa ngang vai mượt mà, đôi đồng tử tím long lanh rực rỡ như hàng ngàn vì sao sớm, bờ môi chúm chím đỏ hồng cất tiếng hát ríu rít . Cô đã nhanh chóng bỏ mặc nỗi buồn ở phương xa, bên trong cuốn sách đầy rẫy bi ai.
Một bàn tay gầy gò nhẹ vuốt lại trang sách. Bàn tay đã nhăn nheo, còm cõi. Giọng nói buồn cất lên mang theo nhớ nhung tha thiết, cùng ký ức đẹp đẽ hằn sâu trong trí nhó chẳng bao giờ quên:
- đồ ngốc… là vì con chưa hiểu thôi…
____________________________
Ma Kết dựa lưng vào chiếc ghế đẫu dài, mệt mõi nhắm mắt lại. Kí ức tưởng như đã ngủ quên hơn 50 năm về trước bất chợt ùa về không khỏi làm con tim tàn tạ thêm nhức nhối. Ma Kết của ngày ấy chỉ biết khóc gào, chỉ biết gục đầu chịu đựng nỗi đau giày vò. Ma Kết của ngày ấy chỉ biết cắn răng chấp nhận sự thật nhẫn tâm, chỉ biết nghẹn ngào tự hỏi lý do cho tất cả mọi việc. Ma Kết ngày ấy thật tội nghiệp và đáng thương…
Còn bây giờ, Ma Kết của thực tại? Khác gì so với Ma Kết của ngày ấy?
Ma Kết thực tại trưởng thành trong sự già nua cằn cõi của thời gian. Ma Kết thực tại học được cách bình lặng hạnh phúc với những gì mình có. Ma Kết thực tại đã biết buông tay cũng là một cách yêu….
Ráng chiều vàng đổ dần qua khung cửa nhỏ, lung linh như hàng ngàn hàng vạn bông cúc tươi rói ngày cuối thu. Ma Kết dựa vào người anh, nhẹ nhắm mắt hít thật sâu hương nhài thoang thoảng cho căn đầy lồng ngực. Mọi thứ chầm chậm trôi qua lạ lẫm đến ngỡ ngàng, chỉ có những giấc mơ còn ở lại…
Hạnh phúc thật sự lẫn quẩn đâu đây?
Anh mĩm cười hiền dịu, đưa tay nhẹ xoa làn tóc đã điểm bạc của cô, vẫn cái làn hương tử đinh lan vấn quít bên chót mũi. Đâu đó vang lên âm trầm tiếng piano ngọt ngào, róc rách mát rượi như một con suối nhỏ, bình thản rót vào tai người nghe khúc hát của thiên đường.
Có một hạnh phúc, gọi là GIA ĐÌNH… Đó cũng có lẽ là niềm hạnh phúc nhất.
Cô-Ma Kết, đã có trong tay tất cả, tại sao đôi khi chợt bất đổi xót xa???
Cô nắm chặt tay anh, lần mò trong vô vọng, chỉ là…chỉ là…trái tim này vẫn còn đau đớn khôn nguôi…
Chỉ là…chỉ là…chẳng cách nào quên được…
Ngày ấy, cô mất đi tình yêu của cô, gia đình của cô, hạnh phúc của cô, cả dòng tộc của cô…Âý vậy mà, cho đến bây giờ, cô vẫn không thể căm hận người con gái ấy, cô cũng không biết vì sao nữa?!
-Em vẫn còn đau ???-Một tiếng nói từ trên đầu cô phả xuống, dịu dàng. Bàn tay anh vô thức vuốt nhẹ gò má đã ướt đẫm của cô.
-Không đâu! Mọi thứ đã dừng lại từ 50 năm trước…-Cô thì thầm, giọng khản đặt.
-Chẳng có kết thúc khi chúng ta không thể quên…-Anh cười- Và sẽ chẳng có kết thúc khi chúng ta vẫn còn đang nhớ, đang đau …
Cô vùi vào lòng ngực anh, mệt mỏi cắn chặt răng. Cô không muốn nói gì nữa, vì anh rất hiểu cô, anh luôn biết cô cần gì, luôn biết cô nghĩ gì. Cô không bao giờ có thể lừa dối anh, dù cho đôi mắt anh đã mù lòa, tất cả mọi thứ trong anh đen kịt, cháy xém.
“Teng” tiếng piano dừng lại chập chững trong hư không, tiếng ai đó khóc òa. Một thân ảnh trắng tinh ùa vào lòng Ma Kết, bé nhỏ như một cục bông gòn:
- Mẹ!!!!
Cô vuốt nhẹ bàn tay mềm mại của đứa nhỏ trong lòng, ấm áp hỏi:
- Đồ ngốc con lại gây chuyện gì nữa đây?
Cô bé ngước lên nhìn người mẹ hiền từ, trong đôi mắt to tròn sóng sánh nước:
- Tiểu Song, anh ấy lại đánh con!!!
- Vậy sao? –Ma Kết nhíu mày, nhỏ giọng trách- Con đã nghịch gì vậy chứ?
- Con không có nghịch!!!- Cô bé phụng phịu đứng phắc dậy, cái má hồng phây phây đỏ - Con chỉ nói rằng con không muốn lấy Tiểu Song thôi!
- Ngoan nào!- Cô buồn cười, vỗ vỗ anh đang ngồi bên cạnh, giả bộ thăm dò- Con sao vậy? Tiểu Song rất tốt! Tiểu Song đã bảo vệ cho con khỏi cái đám côn đồ, Tiểu Song còn mua kem cho con ăn, còn đưa con đi học và rước về tận nhà…
Ma Kết nhướn my, hẩy nhẹ về phía chàng trai đang mĩm cười tủm tỉm:
-Hơn Hết, Tiểu Song rất giống bố con, con đã từng nói muốn lấy một người con trai nào đó giống bố, không phải sao?...
Cô bé nhíu mày, ngón tay nhỏ được ngậm cắn trong cái miệng đỏ hồng. Cô bé đang phân vân vì những lời mẹ nói:
-Nhưng mà, chẳng phải mẹ đã bảo con phải lấy người con thật sự yêu thương…- Cô bé nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú- Tiểu Song không thật sự là người con thương yêu…
Ma Kết thảng thốt nhín đứa con của mình, tự nhiên trong lòng có gì đó nghẹn lại, cổ họng khô rát, đắng nghét không tài nào nói lên lời. Anh bên cạnh hiểu được phần nào tâm trạng của cô, nhẹ kéo đứa con gái ngây thơ vào lòng, thử tưởng tượng ra trong tâm trí đôi mắt tím trong trẻo của nó, khuyên giải:
-Nghe này- anh chỉ vào lòng ngực nhỏ bé- Hãy làm những theo con tim mình mách bảo nhưng…
Cô bé vòng tay ôm chặt cổ cha, non nớt hỏi:
-Nhưng gì vậy cha?
-Nhưng con hãy để tâm trí mình cùng đồng hành với trái tim, bởi ai cũng cần có đôi mắt, trái tim con cũng vậy, cũng cần có đôi mắt để nhận rõ những điều mình đã làm…- Khóe môi anh nhếch lên nhè nhẹ -Biết bản thân đã đúng, hay đã sai…Trái tim đôi lúc rất mù quáng con ạ…
Và mù quáng sẽ giết chết những gì tinh khôi nhất, đẹp đẽ nhất…
Anh ngước nhìn gì đó, qua cửa sổ ráng vàng ngòai kia, qua khoảng hư không lượn lờ trước mặt:
-Đôi khi, buông tay cũng là một cách để yêu…
Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực ấm áp vững trãi của cha, êm đềm chìm vào trong giấc ngủ. Có lẽ những gì cha nói so với cô bây giờ quá mới lạ và khó hiểu, nhưng rồi, thời gian , sự trãi nghiệm cùng nỗi đau sẽ dạy lại điều đó cho cô. Chỉ là, cách dạy ấy thật khắc nghiệt, cái giá phải trả cũng rất đớn đau…
Gió chiều dịu thốc len lỏi qua ô cửa nhẹ, vấn vương mái tóc mềm mại tựa tơ hồng, phe phẩy viên ngọc màu xanh saphire huyền huyễn trên cổ cô gái nhỏ. Chẳng biết cô đã mơ gì trong giấc mơ xa lạ, nhưng nhìn cách cô mĩm cười tươi rói, gió biết cô đang rất vui…
Cả nhà họ ba người dựa vào nhau trong yên lặng. Không có bất cứ lời nói nào được thốt lên, nhưng với họ, như thế là quá đủ, quá đỗi bình yên. Ma Kết hôn nhẹ lên bờ trán cao của người đàn ông ấy, mĩm cười:
-Sau tất cả, anh là người em yêu nhất, và là người sẽ mãi bên cạnh em, phải không? Giải Giải?
Cô bé bỗng thấy nhớ, về một cái gì đó thật xa xăm, dường như đã đánh mất trên con đường nào đó. Từ khi cầm trong tay cuốn sách này, mọi cảm xúc ngỡ như xa lạ mà thật thân quen cứ ùa vào cô, thôi thúc cô lật nhanh từng trang một. Ánh mắt cô dừng lại bên dòng chữ bìa tên sách, bất giác cô cười buồn…
“ Nhắm mắt lại… và anh giết em nhé?...”
Phải yêu đến thế nào để đến sinh mạng cũng không cần thiết chấp nhận buông tay???
Phải yêu đến thế nào để chịu đựng 200 năm dài dằng dặc ngập chìm nhớ thương dại khờ???
Phải yêu đến thế nào để bất cần nỗi đau bên cạnh người mình yêu thương nhất???
Không hiểu được! Suốt đời này cô bé sẽ không thể hiểu được!!!
Cô sẽ không ngu ngốc như cô gái trong truyện đâu! Cô sẽ chẳng vì ai đó bỏ lỡ hạnh phúc cuộc đời mình, cũng chẳng vì ai đó mà đánh mất niềm vui...
Cô bé bỏ lại cuốn sách bên bệ cửa, ùa chạy ra bên ngoài. Ánh nắng vàng ngã người trên làn tóc đen nhánh xõa ngang vai mượt mà, đôi đồng tử tím long lanh rực rỡ như hàng ngàn vì sao sớm, bờ môi chúm chím đỏ hồng cất tiếng hát ríu rít . Cô đã nhanh chóng bỏ mặc nỗi buồn ở phương xa, bên trong cuốn sách đầy rẫy bi ai.
Một bàn tay gầy gò nhẹ vuốt lại trang sách. Bàn tay đã nhăn nheo, còm cõi. Giọng nói buồn cất lên mang theo nhớ nhung tha thiết, cùng ký ức đẹp đẽ hằn sâu trong trí nhó chẳng bao giờ quên:
- đồ ngốc… là vì con chưa hiểu thôi…
____________________________
Ma Kết dựa lưng vào chiếc ghế đẫu dài, mệt mõi nhắm mắt lại. Kí ức tưởng như đã ngủ quên hơn 50 năm về trước bất chợt ùa về không khỏi làm con tim tàn tạ thêm nhức nhối. Ma Kết của ngày ấy chỉ biết khóc gào, chỉ biết gục đầu chịu đựng nỗi đau giày vò. Ma Kết của ngày ấy chỉ biết cắn răng chấp nhận sự thật nhẫn tâm, chỉ biết nghẹn ngào tự hỏi lý do cho tất cả mọi việc. Ma Kết ngày ấy thật tội nghiệp và đáng thương…
Còn bây giờ, Ma Kết của thực tại? Khác gì so với Ma Kết của ngày ấy?
Ma Kết thực tại trưởng thành trong sự già nua cằn cõi của thời gian. Ma Kết thực tại học được cách bình lặng hạnh phúc với những gì mình có. Ma Kết thực tại đã biết buông tay cũng là một cách yêu….
Ráng chiều vàng đổ dần qua khung cửa nhỏ, lung linh như hàng ngàn hàng vạn bông cúc tươi rói ngày cuối thu. Ma Kết dựa vào người anh, nhẹ nhắm mắt hít thật sâu hương nhài thoang thoảng cho căn đầy lồng ngực. Mọi thứ chầm chậm trôi qua lạ lẫm đến ngỡ ngàng, chỉ có những giấc mơ còn ở lại…
Hạnh phúc thật sự lẫn quẩn đâu đây?
Anh mĩm cười hiền dịu, đưa tay nhẹ xoa làn tóc đã điểm bạc của cô, vẫn cái làn hương tử đinh lan vấn quít bên chót mũi. Đâu đó vang lên âm trầm tiếng piano ngọt ngào, róc rách mát rượi như một con suối nhỏ, bình thản rót vào tai người nghe khúc hát của thiên đường.
Có một hạnh phúc, gọi là GIA ĐÌNH… Đó cũng có lẽ là niềm hạnh phúc nhất.
Cô-Ma Kết, đã có trong tay tất cả, tại sao đôi khi chợt bất đổi xót xa???
Cô nắm chặt tay anh, lần mò trong vô vọng, chỉ là…chỉ là…trái tim này vẫn còn đau đớn khôn nguôi…
Chỉ là…chỉ là…chẳng cách nào quên được…
Ngày ấy, cô mất đi tình yêu của cô, gia đình của cô, hạnh phúc của cô, cả dòng tộc của cô…Âý vậy mà, cho đến bây giờ, cô vẫn không thể căm hận người con gái ấy, cô cũng không biết vì sao nữa?!
-Em vẫn còn đau ???-Một tiếng nói từ trên đầu cô phả xuống, dịu dàng. Bàn tay anh vô thức vuốt nhẹ gò má đã ướt đẫm của cô.
-Không đâu! Mọi thứ đã dừng lại từ 50 năm trước…-Cô thì thầm, giọng khản đặt.
-Chẳng có kết thúc khi chúng ta không thể quên…-Anh cười- Và sẽ chẳng có kết thúc khi chúng ta vẫn còn đang nhớ, đang đau …
Cô vùi vào lòng ngực anh, mệt mỏi cắn chặt răng. Cô không muốn nói gì nữa, vì anh rất hiểu cô, anh luôn biết cô cần gì, luôn biết cô nghĩ gì. Cô không bao giờ có thể lừa dối anh, dù cho đôi mắt anh đã mù lòa, tất cả mọi thứ trong anh đen kịt, cháy xém.
“Teng” tiếng piano dừng lại chập chững trong hư không, tiếng ai đó khóc òa. Một thân ảnh trắng tinh ùa vào lòng Ma Kết, bé nhỏ như một cục bông gòn:
- Mẹ!!!!
Cô vuốt nhẹ bàn tay mềm mại của đứa nhỏ trong lòng, ấm áp hỏi:
- Đồ ngốc con lại gây chuyện gì nữa đây?
Cô bé ngước lên nhìn người mẹ hiền từ, trong đôi mắt to tròn sóng sánh nước:
- Tiểu Song, anh ấy lại đánh con!!!
- Vậy sao? –Ma Kết nhíu mày, nhỏ giọng trách- Con đã nghịch gì vậy chứ?
- Con không có nghịch!!!- Cô bé phụng phịu đứng phắc dậy, cái má hồng phây phây đỏ - Con chỉ nói rằng con không muốn lấy Tiểu Song thôi!
- Ngoan nào!- Cô buồn cười, vỗ vỗ anh đang ngồi bên cạnh, giả bộ thăm dò- Con sao vậy? Tiểu Song rất tốt! Tiểu Song đã bảo vệ cho con khỏi cái đám côn đồ, Tiểu Song còn mua kem cho con ăn, còn đưa con đi học và rước về tận nhà…
Ma Kết nhướn my, hẩy nhẹ về phía chàng trai đang mĩm cười tủm tỉm:
-Hơn Hết, Tiểu Song rất giống bố con, con đã từng nói muốn lấy một người con trai nào đó giống bố, không phải sao?...
Cô bé nhíu mày, ngón tay nhỏ được ngậm cắn trong cái miệng đỏ hồng. Cô bé đang phân vân vì những lời mẹ nói:
-Nhưng mà, chẳng phải mẹ đã bảo con phải lấy người con thật sự yêu thương…- Cô bé nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú- Tiểu Song không thật sự là người con thương yêu…
Ma Kết thảng thốt nhín đứa con của mình, tự nhiên trong lòng có gì đó nghẹn lại, cổ họng khô rát, đắng nghét không tài nào nói lên lời. Anh bên cạnh hiểu được phần nào tâm trạng của cô, nhẹ kéo đứa con gái ngây thơ vào lòng, thử tưởng tượng ra trong tâm trí đôi mắt tím trong trẻo của nó, khuyên giải:
-Nghe này- anh chỉ vào lòng ngực nhỏ bé- Hãy làm những theo con tim mình mách bảo nhưng…
Cô bé vòng tay ôm chặt cổ cha, non nớt hỏi:
-Nhưng gì vậy cha?
-Nhưng con hãy để tâm trí mình cùng đồng hành với trái tim, bởi ai cũng cần có đôi mắt, trái tim con cũng vậy, cũng cần có đôi mắt để nhận rõ những điều mình đã làm…- Khóe môi anh nhếch lên nhè nhẹ -Biết bản thân đã đúng, hay đã sai…Trái tim đôi lúc rất mù quáng con ạ…
Và mù quáng sẽ giết chết những gì tinh khôi nhất, đẹp đẽ nhất…
Anh ngước nhìn gì đó, qua cửa sổ ráng vàng ngòai kia, qua khoảng hư không lượn lờ trước mặt:
-Đôi khi, buông tay cũng là một cách để yêu…
Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực ấm áp vững trãi của cha, êm đềm chìm vào trong giấc ngủ. Có lẽ những gì cha nói so với cô bây giờ quá mới lạ và khó hiểu, nhưng rồi, thời gian , sự trãi nghiệm cùng nỗi đau sẽ dạy lại điều đó cho cô. Chỉ là, cách dạy ấy thật khắc nghiệt, cái giá phải trả cũng rất đớn đau…
Gió chiều dịu thốc len lỏi qua ô cửa nhẹ, vấn vương mái tóc mềm mại tựa tơ hồng, phe phẩy viên ngọc màu xanh saphire huyền huyễn trên cổ cô gái nhỏ. Chẳng biết cô đã mơ gì trong giấc mơ xa lạ, nhưng nhìn cách cô mĩm cười tươi rói, gió biết cô đang rất vui…
Cả nhà họ ba người dựa vào nhau trong yên lặng. Không có bất cứ lời nói nào được thốt lên, nhưng với họ, như thế là quá đủ, quá đỗi bình yên. Ma Kết hôn nhẹ lên bờ trán cao của người đàn ông ấy, mĩm cười:
-Sau tất cả, anh là người em yêu nhất, và là người sẽ mãi bên cạnh em, phải không? Giải Giải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.