Nhân Bản!
Đánh giá: 5.7/10 từ 12 lượt
Nhân Bản! - An Viên
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Trong căn phòng trống rỗng chỉ có một chiếc giường trắng muốt, những tấm rèm trắng bay lòa xòa trong cơn gió thoảng qua từ ngoài cửa sổ, bầu không khí yên ắng bao trùm lên không gian đến tĩnh mịch, không một chút tiếng ồn. Một cô gái mặc bộ váy trắng dài đứng gần cửa sổ, ánh mắt màu hổ phách vô hồn nhìn phía bên ngoài kia không điểm dừng, nhưng xoáy sâu bên trong chứa đựng một nỗi buồn bị chôn vùi. Bàn tay khẽ chạm lên mặt kính như sờ lấy giọt sương ban mai vô hình.
Cô đưa tay sờ lấy phía ngực trái của mình có cảm giác đau lòng. Chợt cô thốt lên một câu như mọi ngày: Có ai cho tôi thuốc giảm đau được không?... Khi nào tôi mới bình phục? rồi cô lại lấy cuốn nhật ký màu đỏ, cầm bút viết những gì mình nghĩ.
Tới lúc nào ánh dương sẽ lại tỏa sáng? Ly biệt là... đau đớn! Là nỗi đau tột cùng đến thế này sao?... Em cảm thấy như nghẹn lại và chẳng thể nào thở nổi. Thời gian nào có thể hàn gắn vết thương lòng, hãy làm em mỉm cười dù chỉ một chút thôi. Xin hãy chữa lành trái tim này! Cơn đau này chẳng thể nào khá hơn được, gai nhọn của loài hoa hồng làm em chảy máu, tiếng hét của em vang vọng trong căn phòng u tối này. Căn bệnh này vẫn không tiến triển tốt hơn... Em nuốt một, hai, ba viên thuốc mà không cần uống nước. Có lẽ câu chuyện này đã kết thúc rồi, giờ đây lệ em đang tuôn rơi. Căn bệnh này khi nào mới bình phục đây? Em đau đớn lắm anh à... Anh ở đâu?
Cô gấp cuốn nhật kí lại rồi nằm phịch xuống giường, co người lại cảm thấy lo sợ một điều gì đó. Trong đầu cô quẩn quanh những hình ảnh về một ai đó và những chuyện xảy ra lúc trước.
Giới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này:
Trong căn phòng trống rỗng chỉ có một chiếc giường trắng muốt, những tấm rèm trắng bay lòa xòa trong cơn gió thoảng qua từ ngoài cửa sổ, bầu không khí yên ắng bao trùm lên không gian đến tĩnh mịch, không một chút tiếng ồn. Một cô gái mặc bộ váy trắng dài đứng gần cửa sổ, ánh mắt màu hổ phách vô hồn nhìn phía bên ngoài kia không điểm dừng, nhưng xoáy sâu bên trong chứa đựng một nỗi buồn bị chôn vùi. Bàn tay khẽ chạm lên mặt kính như sờ lấy giọt sương ban mai vô hình.
Cô đưa tay sờ lấy phía ngực trái của mình có cảm giác đau lòng. Chợt cô thốt lên một câu như mọi ngày: Có ai cho tôi thuốc giảm đau được không?... Khi nào tôi mới bình phục? rồi cô lại lấy cuốn nhật ký màu đỏ, cầm bút viết những gì mình nghĩ.
Tới lúc nào ánh dương sẽ lại tỏa sáng? Ly biệt là... đau đớn! Là nỗi đau tột cùng đến thế này sao?... Em cảm thấy như nghẹn lại và chẳng thể nào thở nổi. Thời gian nào có thể hàn gắn vết thương lòng, hãy làm em mỉm cười dù chỉ một chút thôi. Xin hãy chữa lành trái tim này! Cơn đau này chẳng thể nào khá hơn được, gai nhọn của loài hoa hồng làm em chảy máu, tiếng hét của em vang vọng trong căn phòng u tối này. Căn bệnh này vẫn không tiến triển tốt hơn... Em nuốt một, hai, ba viên thuốc mà không cần uống nước. Có lẽ câu chuyện này đã kết thúc rồi, giờ đây lệ em đang tuôn rơi. Căn bệnh này khi nào mới bình phục đây? Em đau đớn lắm anh à... Anh ở đâu?
Cô gấp cuốn nhật kí lại rồi nằm phịch xuống giường, co người lại cảm thấy lo sợ một điều gì đó. Trong đầu cô quẩn quanh những hình ảnh về một ai đó và những chuyện xảy ra lúc trước.
5 chương mới nhất truyện Nhân Bản!
Danh sách chương truyện Nhân Bản!
- Chương 31 - Chương 31
- Chương 32 - Chương 32
- Chương 33 - Chương 33
- Chương 34 - Chương 34
- Chương 35 - Chương 35
- Chương 36 - Chương 36
- Chương 37 - Chương 37
- Chương 38 - Chương 38
- Chương 39 - Chương 39
- Chương 40 - Chương 40
- Chương 41 - Chương 41
- Chương 42 - Chương 42
- Chương 43 - Chương 43
- Chương 44 - Chương 44
- Chương 45 - Chương 45
- Chương 46 - Chương 46
- Chương 47 - Chương 47
- Chương 48 - Chương 48