Nhân Bản!

Chương 44

An Viên

23/08/2019

Trong đêm tối tĩnh mịch, ngồi trước mái hiên sau vườn hoa cẩm tú cầu, ánh mắt Khánh Hàn khẽ nhìn lên bầu trời đầy sao một cách đăm chiêu, lơ đãng. Lâu lâu lại nhâm nhi vài ngụm bia đắng chát, có quá nhiều thứ đang chờ anh giải quyết và đặt dấu chấm hết cho mọi thứ trước mắt. Anh tự thầm với chính mình:

“Đã bao nhiêu ngày trôi qua như thế này. Đôi khi tôi tự hỏi, mình đã đi đâu. Câu chuyện vẫn tiếp tục. Cô đơn và lạc lõng, tôi đã có giấc mơ này quá nhiều lần. Những khoảnh khắc chúng ta đã trải qua. Sẽ có lúc kết thúc, tôi có thể cảm nhận từ bên trong, tôi biết rằng không còn đường quay lại. Tôi thật sự không muốn làm tổn thương ai, xin hãy hiểu. Những lời hứa suông, những giấc mơ tan vỡ của tình yêu. Đôi khi tôi tự hỏi thứ gì xa vời ngoài kia. Ai đó cho tôi biết phải làm gì? Thời gian đó đã đến, tôi không thể từ bỏ, tôi phải tiếp tục. Tôi sẽ mạnh mẽ cho đến khi tôi thấy sự kết thúc.”

Và rồi anh lại vật lộn với những suy nghĩ viễn vong:

“Hãy nói cho tôi biết, xin cho tôi biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra xung quanh tôi. Và có một ai đó đang tồn tại trong tôi. Tôi đang tan vỡ trong cái nơi đầy rẫy cạm bẫy này. Dù sao tôi cũng sẽ tan vỡ nên hơi thở của tôi đang ngừng lại. Mọi thứ trải dài vô tận, sự cô đơn bám chặt lấy tôi, tôi đang ở trong cái bẫy dành riêng cho tôi mà ai đó tạo ra.”

Nâng lon bia tu một hơi đến cạn, hết hôm nay thôi, cho đến khi mặt trời mọc lại lần nữa mọi thứ sẽ chính thức bắt đầu và vào thời điểm thích hợp sẽ chấm dứt mọi chuyện.

“Anh Khánh Hàn ơi! Anh có điện thoại này.”

Con bé thắt bím hai bên trong vô cùng đáng yêu và hồn nhiên cất giọng đáp, hai tay cầm điện thoại đưa cho Khánh Hàn và nhìn anh bằng đôi mắt to trong long lanh như giọt sương ban mai.

Khánh Hàn nhận lấy khẽ mỉm cười ôn nhuận đưa tay xoa lấy đầu nhỏ bảo:

“Cám ơn em. Được rồi, em vào trong với các sơ đi.”

Con bé gật đầu cất giọng trong trẻo đáp: “Vâng ạ!” rồi lon ton chạy đi.

Khánh Hàn nhíu mày nhìn dòng số lạ hoắc trên màn hình điện thoại, định bụng không nghe máy nhưng rồi anh cũng gạt nút xanh:

“Alo!”

“Là tôi, quản gia đây.”

“Bác gọi con có chuyện gì sao?”

Khánh Hàn thắc mắc hỏi.

“Tôi đang ở trước nhà thờ Thiên Thần, cậu có thể gặp tôi một lát được không. Nói chuyện qua điện thoại không tiện cho lắm.”

Khánh Hàn im lặng độ chục giây có chút lưỡng lự rồi anh đáp:

“Bác đợi con một lát!”

Rồi anh tắt máy bỏ điện thoại vào túi rời đi.



Khi vừa ra tới đó, người mà anh gặp không chỉ có bác quản gia mà còn có một người khác và không ai ngoài đâu xa chính là Vương Anh. Anh khẽ thở phắt một cái đầy ngán ngẩm, vẻ mặt lạnh băng như sương giá. Anh không biết từ khi nào nơi ở của anh lại nhiều người biết tới và ghé thăm đến vậy, như vậy chẳng phải mọi hành tung của anh đã rơi vào tầm ngắm của ba mình rồi sao.

“Cậu chủ Khánh Hàn!”

Bác quản gia điềm đạm cất tiếng, có chút vui vui khi được gặp lại người mà ông chăm sóc và coi như con cháu ruột thịt của mình.

Khánh Hàn nghe bác quản gia gọi mình bằng hai từ “ cậu chủ” nghe có chút gượng gạo, anh trầm giọng đáp thẳng:

“Bác đừng gọi con là cậu chủ, đã từ lâu con không thuộc về ngôi nhà đó. À con nghĩ bác cũng nên rời khỏi cái biệt phủ đó đi, con có thế lo cho cuộc sống của bác tốt hơn, vì bác là người có ơn với con. À mà bác tới đây có chuyện gì muốn nói sao? Nếu chuyện liên quan đến ông già của con thì con nghĩ bác nên về.”

“Tấm lòng của con bác xin nhận. Vì Vương Anh muốn gặp con, mà sợ con không muốn gặp nên bác mới giúp cậu ấy.”

Ông ôn tồn giải thích cho Khánh Hàn hiểu và anh cũng không trách gì ông cả, chỉ là có chút khó chịu vì anh không muốn còn dính dáng gì tới những người trong căn biệt phủ, cho dù là anh em đi chăng nữa nhưng nếu đã trực tiếp đối đầu thì ắt sẽ có ngày phải đổ máu, phải có kẻ thắng người thua, đó là quy luật tất yếu đã định sẵn rồi.

“Có vẻ như anh không thích sự xuất hiện của em thì phải?”

Vương Anh gượng cười lên tiếng đáp với vẻ mặt hiền lành.

Vẻ mặt Khánh Hàn không phản ứng gì trước lời nói của Vương Anh, anh đáp:

“Thích hay không thích cũng không có liên quan gì. Cậu muốn gặp tôi nói chuyện gì?”

Bởi sự lạnh lùng của anh đã tạo cho bầu không khí xung quanh trở nên không được thoải mái và có khoảng cách. Anh vốn dĩ khiến người đối diện khi nói chuyện cảm thấy khó gần. Vương Anh biết rõ điều đó nên cũng đành cố gắng để làm sao cho cuộc nói chuyện không quá căng thẳng, anh cười đáp:

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là em muốn đến và hỏi thăm anh thôi. Với lại chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau rồi.”

“Nếu đã không gặp thì tốt hơn không nên gặp. Tôi với cậu cho dù là anh em đi chăng nữa, những thứ tôi phục thù cho ông già đều để cho cậu, suy cho cùng từ đầu chí cuối tôi chỉ là mồi nhử, tôi biết rõ điều đó chứ nhưng biết làm sao được. Có muốn chạy trốn thì ông già cũng cho người lục tung lên tìm, muốn chết cũng chết không xong.”

Khánh Hàn lên giọng rồi lại hạ giọng với vẻ mặt thể hiện nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp, anh tiếp lời:

“Tôi không trách cuộc đời tôi bạc phận, chỉ là chắc kiếp trước tôi mắc nợ ông già nên giờ phải trả thôi. Ở đời mà, ai biết trước được điều gì.”

“Em xin lỗi vì đã không ở lại giúp anh mà đi nước ngoài. Em đã không biết được anh đã trải qua những khó khăn như vậy.”

Vương Anh nói giọng sâu lắng, ánh mắt nhìn Khánh Hàn với vẻ đồng cảm, cảm thấy hơi áy náy và có lỗi.

Nghe Vương Anh nói vậy anh chỉ cong môi cười nhạt đáp:

“Cậu làm gì có lỗi với tôi mà phải xin lỗi. Chuyện cậu đi nước ngoài làm gì, như thế nào tôi không cần biết. Ông già nhìn cậu với tiền đồ sáng lạng còn tôi thì tiền đồ vốn dĩ tăm tối rồi. Nói trắng ra thì tôi cũng chỉ là bệ đỡ của ổng thôi. Nếu cậu chỉ tới đây để xem tôi như thế nào thì giờ cậu thấy rồi đấy, tôi ổn và đừng tới làm phiền tôi.”

Nói rồi Khánh Hàn quay sang nhìn bác quản gia cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng rồi bước đi một cách lạnh nhạt, ánh mắt không gợn một chút cảm xúc nào.

“Anh Khánh Hàn, chúng ta không thể hòa thuận được sao?”

Khánh Hàn chợt dừng bước khi nghe Vương Anh lên tiếng, trong lòng anh cảm thấy sáo rỗng và có chút mông lung, dẫu sao thì Vương Anh cũng không làm gì ảnh hưởng đến anh, đơn thuần không biết những gì anh đã trải qua trong suốt ngần ấy năm. Anh ngoảnh mặt lại nhìn Vương Anh trầm giọng đáp:

“Cậu biết điều tôi ganh tị với cậu là gì không? Đó là từ nhỏ cho đến khi trưởng thành cậu có được sự yêu thương của mọi người, không bị ai xem thường hay khinh bỉ. Còn tôi, đến cả mượn một đoạn đường của ai đó để đi còn khó khăn nữa là. Tôi và cậu, kể cả Khánh Thiên đều thuộc thế giới khác nhau, cho dù là anh em cũng không liên quan gì.”

Dứt lời Khánh Hàn quay lưng đi khỏi đây, anh nghĩ chắc có lẽ mình nên nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, để không phải có ngày anh em giết hại lẫn nhau. Cuộc chiến này, chỉ có một chọi một, ba của anh và anh.

Vương Anh với bác quản gia chỉ biết đứng nhìn nhau lặng thinh sau những gì Khánh Hàn nói vừa rồi. Họ thoạt nhìn thấy nụ cười trên môi anh khi anh đi cùng với lũ trẻ con ở đây.

“Rất lâu rồi giờ mới thấy lại nụ cười của cậu Khánh Hàn. Lần cuối tôi thấy cậu ấy cười là lúc bà nội của cậu ấy khi còn sống năm cậu 13 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày cậu ấy ôm tôi khóc nức nở bà cậu ấy mất. Nhìn vẻ bề ngoài cậu ấy cứng rắn lạnh lùng bấy nhiêu thì bên trong cậu ấy lại bị tổn thương bấy nhiêu. Cậu Khánh Hàn rất yêu thương trẻ con. Có vẻ ở nơi này cậu ấy mới là chính mình.”

Bác quản gia vừa quan sát vừa nói.

“Trại trẻ Thiên Thần là của anh ấy sao bác?”

Vươnh Anh thắc mắc hỏi.

Bác quản gia gật đáp: “Là của cậu ấy đấy, nơi này cũng chính là điểm yếu của cậu Khánh Hàn. Lúc trước ông chủ hay cho người đe dọa cậu Khánh Hàn, nếu cậu ấy làm thất bại nhiệm vụ nào hay không thực hiện ông chủ sẽ bắt những đứa trẻ ấy đi và phá nơi này”

“Điểm yếu sao?”

Vương Anh ngẩng ngơ với ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó.

“Cậu Khánh Hàn sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ những đứa trẻ Thiên Thần này, mặc cho sống chết có thế nào. Tuổi thơ của cậu ấy đã đủ bất hạnh rồi cho nên cậu ấy sẽ không để cho bọn trẻ thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Hy vọng cậu Vương Anh sẽ không vì chủ tịch mà làm ảnh hưởng đến những đứa trẻ vô tội này.”

Nghe ông ấy nói vậy Vương Anh đưa tay gãi đầu cười đáp:

“Con biết mình nên làm gì mà…hihi…”



Vài ngày sau đó.

Tại một căn nhà đơn sơ mộc mạc, xung quanh được trồng rất nhiều loại hoa và cây ăn quả với vườn rau xanh mơn mởn. Mộc Trà từ trong nhà đi ra để hít thở bầu không khí trong lành nơi đây, cảm giác thoải mái và yên bình đến lạ, cô khẽ hít một hơi thật sâu và phả ra hơi thở trong không khí.



Đây là nhà của Tiểu Quỷ, kể ra thì cô ở đây cũng được ba hay bốn ngày gì đó. Tiểu Quỷ là người chăm sóc cho cô từ lúc trong bệnh viện rồi đưa cô về nhà của mình.

Thấy Tiểu Quỷ đang làm gì đó ở ngoài vườn nên Mộc Trà đi tới đó, khẽ mỉm cười nhìn anh nhẹ giọng lên tiếng:

“Mới sáng ra anh làm gì ngoài vườn vậy?”

“Chỉ là hái chút rau với lại quả thôi.”

Tiểu Quỷ ôn tôn đáp với ánh mắt biết cười nhìn Mộc Trà, rồi anh tiện tay hái quả lê trên cây đưa cho cô, anh tiếp lời:

“Ăn đi, ngọt lắm đấy!”

Mộc Trà có chút ngượng ngùng đưa tay nhận lấy, cô không ngờ Tiểu Quỷ lại trở thành một người hiền lành khác hoàn toàn so với trước không biết vì lý do gì.

“Cám ơn anh, à mà tiện thể tôi có chuyện này muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

Tiểu Quỷ thắc mắc hỏi.

Mộc Trà lấy trong túi áo ra một phong bì trắng bỏ vào trong tay Tiểu Quỷ bảo:

“Thật ra cũng muốn ở lại nơi này, có muốn nhưng cũng phải rời đi. Dù sao thì tôi cũng không thể ở mãi chỗ anh được. Cám ơn anh vì anh đã chăm sóc tôi trong lúc tôi bị thương, thế nên tôi có một chút ít đưa cho anh coi như tiền sinh hoạt phí của tôi.”

Ngay lập tức Tiểu Quỷ trả lại, lên giọng đáp:

“Không được, cầm lấy đi.”

Mộc Trà né tránh từ chối, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiểu Quỷ nói:

“Dù sao thì tôi cũng không thể ăn không ở không được của anh được. Chẳng lẽ anh muốn bao nuôi tôi luôn sao?”

Rồi cô chợt cười bởi câu nói vừa rồi vì cô pha thêm chút đùa giỡn trong đó để tạo bầu không khi không căng thẳng khi nói chuyện.

Nghe Mộc Trà nói vậy, Tiểu Quỷ khẽ tiến một bước chân lại gần cô hơn, khẽ cúi mặt thấp xuống nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng đáp:

“Bao nuôi thì tôi thừa sức nhưng cho dù tôi có thuyết phục thì em cũng không ở lại đúng không?”

Mộc Trà ngơ ngác gật đầu “Ừm” một cái, rồi cô cầm quả lê cắt một miếng ăn một cách ngon lành trước mặt Tiểu Quỷ.

Tiểu Quỷ tiếp lời: “Vậy thì coi như tôi nhận số tiền này nhưng em có thể ở lại đây giúp tôi làm bánh được không, tôi sẽ trả lương cho em. Chẳng phải em có tài làm bánh ngọt rất ngon sao?”

“Ăn chưa sao bết ngon?”

Mộc Trà đáp lại một cách tỉnh bơ.

“Cứ cho là ăn rồi đi. Sắp tới tôi mở Coffee family ở vùng phố núi này, dẫu sao thì ở đây vẫn tốt hơn. Tôi muốn được bù đắp những lỗi lầm và tổn thương gây cho em. Nhà to, vườn rộng thế kia, ở một mình cũng buồn. Nếu được, tôi muốn em ở lại đây. Tôi không gây khó dễ gì cho em vì tôi không còn là Tiểu Quỷ đểu cáng lúc trước nữa. Giờ tôi muốn có cuộc sống bình thường đơn giản nhưng không cô đơn là được. Liệu em có đồng ý không?”

Tiểu Quỷ nói giọng một cách chân thật đầy cảm xúc, đó là những gì anh rất muốn nói với Mộc Trà ngay khi anh nhận ra điều bản thân mình muốn thật sự. Anh cũng có định hướng cho mình trong thời gian sắp tới và trên con đường đó anh muốn có một người ở bên cạnh. Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt Mộc Trà như chờ đợi câu trả lời của cô.

Mộc Trà có hơi bất ngờ với những gì Tiểu Quỷ nói vừa rồi, cô có chút bối rối và lưỡng lự. Thật ra lúc trước cô thật sự rất căm ghét Tiểu Quỷ nhưng sau cùng thì cũng chỉ có Tiểu Quỷ là người thật lòng với cô nhất.

Thấy Mộc Trà im lặng không lên tiếng, Tiểu Quỷ chỉ gượng cười đáp:

“Cái này tôi không bắt em phải đồng ý đâu, ở hay không là quyền của em, tôi không can thiệp, Chỉ là tôi muốn em có cuộc sống tốt hơn thôi.”

“Vậy thì coi như anh cho tôi thuê phòng đi, mỗi tháng tôi sẽ trả tiền sinh hoạt cho anh. À tôi sẽ đồng ý làm bánh cho cửa hàng của anh, nhớ phải trả lương đầy đủ cho tôi đó nha. Công nhận vườn của anh trồng hoa nhiều thật, có việt quất kìa…”

Nói rồi Mộc Trà hí hửng lon ton chạy tới đó hái quả một cách vô tư vô lo.

Lúc này trên môi Tiểu Quỷ nở nụ cười tươi nguyên vẹn với ánh mắt gập tràn cảm xúc, in hằn bóng dáng cô gái với gương mặt vui vẻ kia.



Tại con hồ phía sau biệt phủ nhà họ Vương.

Một mình Ti Na đứng ven hồ nhìn ngắm mọi cảnh vật xung quanh nơi này, cơn gió gào thét làm tóc cô tung bay, cô đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình.

“Cô thích nơi này sao?”

Vương Anh cất giọng đáp, đi đến đứng bên cạnh Ti Na khi tình cờ gặp cô ở đây.

Ti Na dường như không để tâm tới sự xuất hiện của Vương Anh, cô chỉ thờ ơ đáp:

“Thích! Vì có lẽ nơi này thật sự yên bình trong tim tôi.”

“Ở nơi này cô có hạnh phúc không?”

Vương Anh nhìn cô hỏi, có đôi chút tò mò về khoảng thời gian cô sống và làm việc ở đây cho tổ chức OCE.

Nghe Vương Anh hỏi vậy cô lắc đầu:

“Không! Tôi không ổn chút nào. Nếu không phải vì tôi thì anh ấy không xảy ra chuyện như vậy. Phải chi tôi hiểu anh ấy sớm hơn, đặt vào vị trí anh ấy cảm nhận những gì trải qua thì có lẽ anh đã không như thế. Sao đột nhiên tôi lại nói chuyện này với anh chứ? Còn không đi làm nhiệm vụ của anh đi.”

Dứt lời Ti Na quay người đi khỏi đây một cách nhanh chóng với vẻ mặt bình thản. Chính bởi tính cách ngay thẳng và che giấu cảm xúc của cô hiện giờ càng khiến cho Vương Anh muốn tìm hiểu cô nhiều hơn.



Tại nhà thờ Thiên Thần.

“Anh gọi em có chuyện gì vậy?”

Anh Tú thắc mắc hỏi khi được Khánh Hàn gọi tới đây.

Khánh Hàn nốc hết bịch nước tăng lực rồi quay sang nhìn Anh Tú với ánh mắt nghiêm túc, trầm giọng đáp:

“Anh có việc muốn nhờ cậu giúp anh, một mình không thể làm được. Chiều nay anh phải hack tài khoản ngân hàng tập đoàn của ông Ngô Tôn vì công ty của anh đang gặp khó khăn khi nguồn vốn bị thâm hụt trong khoảng thời gian không ai quản lý, sẵn tiện cho ông ta trắng tay luôn để cho ông ta trả giá những việc tàn ác của mình. Anh biết cậu là một xạ thủ chuyên nghiệp nên hãy giúp anh hạ thủ những con nhện độc của ông ta. Còn lại anh lo.”

Nghe Khánh Hàn nhắc đến việc bắn súng làm cậu cảm thấy có chút ái ngại, cười nguọng ngùng, đưa tay gãi đầu như một thằng ngố vậy, cậu cười đáp:

“Nếu nói về bắn súng chẳng phải anh giỏi hơn em sao? Anh không nhớ lần đó em thua anh à?”

“Chẳng qua do may mắn thôi chứ anh không giỏi như cậu thấy đâu.”

Khánh Hàn đáp giọng đều, vẻ mặt luôn mang một biểu hiện lạnh lùng vốn có. Anh tiếp lời:

“Việc này mang tính nguy hại, anh phải suy nghĩ nhiều mới nhờ cậu. Chỉ lần này thôi anh sẽ không nhờ cậu nữa, anh không muốn có bất cứ ai liên can tới việc anh đang làm như vậy sẽ trở thành điểm yếu của anh, anh chỉ muốn những người anh xem trọng được an toàn thôi.”

Anh Tú chỉ biết gật đầu đáp: “Dạ vâng!” bởi cậu hiểu Khánh Hàn chỉ muốn tốt cho mọi người mà anh yêu quý. Kể ra thì cậu cũng thật may mắn khi gặp được người anh như anh, hiểu thấu người khác muốn gì và muốn cho họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Có một điều cậu luôn thắc mắc, cậu cứ lưỡng lự muốn hỏi Khánh Hàn về mối quan hệ của chị gái cậu là Ti Na với anh nhưng lại ngại không dám hỏi. Rồi cuối cùng khó chịu quá thế là cậu hỏi luôn:

“Anh Khánh Hàn này, anh với chị Hạ Lam à không chị Ti Na ấy, hai người cứ như vậy sao? Không còn liên lạc hay gặp nhau nói chuyện gì hả?”

Khánh Hàn chợt lặng im độ mươi giây khi nghe Anh Tú nhắc tới Ti Na, anh không muốn nhớ cũng không muốn quên, nó khiến anh cảm thấy thật mâu thuẫn. Giờ thì anh cũng chưa nghĩ đến chuyện hai người sẽ tiếp tục bởi vì mọi thứ còn chưa kết thúc.

Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài, ánh mắt mang một cảm xúc vô định nhìn đâu đó, anh cất tiếng đáp:



“Chỉ là mọi chuyện chưa hồi kết nên anh không thể bắt đầu lại được.”



“Anh Tú ơi, đưa em đi học đi, nhanh lên ạ. Sắp muộn rồi!”

Con bé víu lấy tay Anh Tú hối thúc với bờ má phúng phính đầy đáng yêu.

Anh Tú bậc cười đưa tay xoa đầu con bé bảo:

“Được rồi, anh sẽ đưa em đi. Cái này là cái tội ngủ dậy muộn đây. Đợi anh một lát, anh vô lấy đồ rồi đưa em đi nha. Nào để anh bồng em!”

Nói rồi cậu vui vẻ bồng con bé lên đi vào phòng riêng của mình trong biệt thự gần nhà thờ.

“Bộp”

Anh Tú khụy chân xuống sàn khi bất ngờ bị một tên cầm gậy đập ngay vào bụng cậu, khiến cậu đau dữ dội mà buông con bé ra, cậu không kịp định hình có chuyện gì xảy ra nữa. Cậu bị hắn ta nắm tóc lôi mạnh tới, con bé đứng ngây ra mếu mặt sợ hãi với đôi mắt ngấn lệ. Con bé đi tới ôm lấy cậu, cậu vội ôm chặt lấy nó cố giữ bình tĩnh mặc dù rất đau mà trấn an con bé:

“Làm em sợ rồi, không sao đâu.”

Một tên ngồi lắp một thiết bị gì đấy cậu không rõ nhưng thoạt nhìn thì cậu đoán không nhằm thì đó là thiết bị nổ điện tử. Cậu trừng mắt nhìn tên cầm đầu với vẻ sắc lạnh. Cậu nhận ra bọn chúng là người trong tổ chức Găng Tơ của ông Ngô Tôn qua hình xăm con nhện trên cổ tay.

Hắn ngồi xuống trước mặt Anh Tú, nhìn cậu nở một nụ cười đểu cáng:

“Danh tiếng của bọn tao như thế nào?”

“Nhất định phải đối xử với tôi như thế sao?”

Anh Tú gân cổ lên nói, cắt ngang lời của hắn ta, ôm chặt lấy con bé trong vòng tay.

“Chẳng lẻ mày muốn sống với bọn nhóc con này. Phản bội tổ chức là tội chết và mày đã làm điều đó. Mày quên rằng, một khi mày đã là người của Găng Tơ, một khi phản bội và trốn chạy, cho dù có lục tung cả chán trời góc bể cũng phải trừ khử mày.”

Hắn nói giọng đều đều với vẻ mặt thản nhiên, hắn hạ thấp giọng tiếp lời:

“Chẳng lẽ mày muốn để kẻ thù của mình sống nhởn nhơ như thế sao? Muốn tự tay giết chết con trai của kẻ đã giết hại gia đình mày không? Thằng Khánh Hàn là mồi nhử có khả năng lợi dụng được sao mày không lợi dụng nó đi. Giờ thế này bọn trẻ trước sau gì cũng bị đem ra làm con mồi cả thôi. Nếu mày chịu quay lại Găng Tơ biết đâu mấy bọn nhóc con này được yên ổn thì sao? Bằng không muốn giữ cái mạng sống của mày thì buộc mày phải giết con bé này… mày lựa chọn đi, giết con bé đó, mày sống không thì chết.”

Dứt lời hắn thả con dao sắc bén xuống sàn trước mặt cậu, mặc dù cậu có khả năng phản kháng đánh trả bọn chúng nhưng có con bé ở cậu không thể làm gì như rơi vào thế kìm chân vậy, một phần trong tay bọn chúng có súng nữa, đều nhắm vào cậu. Trong đầu cậu hoàn toàn rối trí không nghĩ ra cách gì để chạy thoát cả, buộc cậu phải đưa tay nhặt lấy con dao và cầm nó nhìn con bé với mắt đầy tội lỗi.

Thấy Anh Tú lưỡng lự chần chừ không ra tay hắn lên tiếng:

“Sao? Mày muốn tao làm hả? Biết rồi, để tao tao thực hiện giúp mày.”

Nói rồi hắn cuối xuống định giật lấy con dao trong tay Anh Tú nhưng cậu đã nhanh hơn đánh trả lại nhưng vẫn không thoát được cú đánh chí mạng từ phía sau lưng của tên kia, khiến cậu ngã phịch xuống và bị giữ chặt lại.

Hắn tặt lưỡi với vẻ mặt vênh váo lên giọng:

“Được thôi. Tao sẽ chơi với mày một lát.”

“Tha cho con bé đi. Tôi xin các người đấy.”

Anh Tú lên giọng nói, trân trân nhìn hắn. Hắn chỉ buông nụ cười khinh bỉ đáp:

“Vì mày vốn dĩ là người của Găng Tơ, biết quá nhiều bí mật hành tung của tổ chức và mày đã phản bội tổ chức cho nên mày không còn lựa chọn nào khác ngoài chết đâu.”

Dứ cậu nói hắn cầm cây gậy gỗ phan vào đầu Anh Tú một phát mạnh khiến cậu ngã người xuống, mọi thứ trước mắt như nhòe đi, máu từ tóc mai chạy dọc xuống. Trong vô thức cậu nghe loáng thoáng thấy tiếng con bé òa khóc nức nở. Bọn người đó rời đi.

“Cho nổ tung nơi này đi.”

Con bé lay lay người Anh Tú khi cậu đang trong tình trạng mất dần đi ý thức, con bé không ngừng gọi tên cậu:

“Anh ơi, anh Tú ơi…”

Lúc này Anh Tú cố gắng gượng dậy bồng lấy con bé để nhanh chóng rời khỏi đây trước khi thiết bị kia nổ tung. Nhưng…

“Đùng”

Anh Tú ôm lấy con bé chưa kịp chạy thoát thì thiết bị kia nổ tung, khiến cậu lẫn con bé văn ra khỏi bức tường kính, thứ ánh sáng chói lóa phát từ tầng 2. Cả người cậu đập xuống nền đất.

“Không… Anh Tú…”

Tiếng gào thét của Ti Na vang lên khi chứng kiến cảnh tượng đó. Đôi đồng tử cô giãn căng với giọt nước mắt vô thức rơi xuống, trái tim cô như chết lặng ngay tại giây phút này. Cô vội chạy tới chỗ Anh Tú lay lay người cậu với đôi bàn tay run rẩy, cổ họng nghẹn đắng không thể nói lên lời.

“Anh Tú ơi… Anh Tú… Có ai không? Làm ơn cứu người đi…”

Cô không thể nào giữ được bình tĩnh được khi nhìn thấy bộ dạng của Anh Tú ngay lúc này, gương mặt vương vấn đầy máu, tay vẫn ôm chặt lấy đứa bé và nó cũng đã bất tỉnh.

“Oh, là chị gái của nó đây mà…”

Giọng nói cùng nụ cười cất lên đầy đểu cợt của tên cầm đầu. Ti Na ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt đầy tia đỏ căm phẫn.

“Ông chủ của tôi vẫn luôn hy vọng cô có thể giết chết được ông Vương Lãnh và con trai của ông ta là Khánh Hàn, thì cô có thể giúp em trai mình thoát khỏi sự truy lùng của Găng Tơ và sống một cuộc sống bình thường nhưng cô đã hoàn toàn toàn thất bại. Khánh Hàn, một kẻ tài giỏi vẫn còn sống sờ sờ ở đó đang trở thành mối hiểm họa, còn ông ta thì có cánh tay đắc lực khác là thằng con trai út mà ông ta cất giữ bấy lâu nay. Giờ tình thế trở nên nguy hiểm hơn. Tiểu Quỷ cũng đã phản bội vì để Khánh Hàn còn sống nên hắn ta đã tìm chỗ ẩn thân rồi. Chẳng phải cô là một sát thủ rất giỏi sao?”

“A” Ti Na hét lên đầy phẫn nộ, ánh mắt trừng lê nhìn hắn gân cổ lên nói:

“Tại sao các người lại đối xử với tôi như thế chứ?”

“Chẳng phải lúc trước cô đã thương lượng với chủ tịch Ngô Tôn của chúng tôi rồi sao? Nếu cô đồng ý làm việc cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ giúp cô trả thù ông Vương Lãnh và em trai cô sẽ được tự do, nhưng mọi chuyện thất bại, em cô phản bội tổ chức thì chúng tôi chỉ làm theo quy tắc là lẽ đương nhiên thôi.”

“Từ khu nào các người chuyển sang săn người như săn động vật vậy? Tự cho mình là Diêm Vương chiếm đoạt mạng sống của người khác, woa, đó là cách tồn tại của tổ chức Găng Tơ sao?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Khánh Hàn khi anh cất tiếng nói và tiến tới với dáng vẻ bình thản khoan thai, ánh mắt anh thoạt nhìn đôi mắt ngấn nước hoen mi chất chứa sự căm hận của Ti Na và thoáng nhìn qua tình trạng của Anh Tú với con bé đang nằm bất tỉnh trong bộ dạng máu me kia, khiến anh cảm thấy lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để tìm cách giải quyết cho bọn người này rời đi còn không bắt buộc anh phải đối đầu với họ. Đụng vào những người anh trân trọng thì anh tuyệt đối sẽ không để yên đâu.

Ti Na ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của anh, còn bọn chúng thì có chút dè chừng. Tên cầm đầu cố tỏ ra mình ổn mà lên giọng:

“Cậu ta vốn là người của Găng Tơ khi gia nhập tổ chức đã thề và thực hiện nghi thức…”

“Găng Tơ các người sắp tới ngày tàn cuộc rồi, liệu mấy người có còn đứng đây vênh váo được không? Sớm muộn gì rồi các người cũng giống như nó bây giờ.”

Khánh Hàn nâng giọng nói với ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt anh điềm tĩnh, đưa tay chỉ Anh Tú đang tàn tạ nằm kia với đầy rẫy vết thương kia với hơi thở nhọc nhằn cùng đưa bé đáng thương vô tội chịu trận. Anh đanh cố tình đánh đòn tâm lý bọn họ để không đôi bên nào phải ra tay. Từ cao giọng anh hạ thấp giọng tiếp lời:

“Nhưng trong tay cảnh sát đấy! Giờ vẫn còn kịp để cho các người quay đầu, ông chú Ngô Tôn của tôi sắp sửa bại dưới tay ông già tôi rồi.”

Nghe Khánh Hàn nói vậy, bọn họ nhìn nhau có chút rối trí, bởi những điều anh nói ngẫm lại đều đúng, thời thế của ông Ngô Tôn và tổ chức Găng Tơ dạo gần đây có vẻ ngày càng yếu đi bởi những kẻ có thực lực đều bỏ đi sau khi nghe tin Tiểu Quỷ bị trừng do để Khánh Hàn còn sống, rồi anh ta cũng rời bỏ Găng Tơ luôn.

Nhìn thấy nét mặt của bọn họ anh thầm đoán được họ bắt đầu có sự nhụt trí, anh lên tiếng:

“Rời bỏ đi ngay khi cái mạng của các người còn toàn thay.”

“Đi thôi!”

Ngay sau đó bọn họ nhanh chóng rời đi.

Bọn chúng vừa quay lưng, ngay lập tức Khánh Hàn đã chạy tơi chỗ Anh Tú với con bé với vẻ mặt lo lắng. Còn Ti Na ngồi bất thần ở đó như người mất hồn vậy.

“Đừng chỉ biết ngồi đó mà khóc, còn không mau đưa cả hai tới bệnh viện.”

Khánh Hàn lên giọng đầy sự lạnh lùng khiến Ti Na thoáng ngẩn người, thoáng giật mình nhanh chóng định hình lại mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Bản!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook