Nhân Bản!

Chương 11

An Viên

19/07/2019

Chí Nam đi tới đỡ Ti Na đứng dậy, ánh mắt có chút lo lắng nhìn cô hỏi:

Em không sao chứ?

Em không sao, cám ơn anh!

Ti Na nhẹ giọng nói, nét mặt nhăn nhó vì cái đau đột ngột. Cô đưa tay sờ lấy cổ của mình, nó đang ửng đỏ cả lên vì bị bàn tay rắn chắc tàn nhẫn của Khánh Hàn bóp lấy.

Hình như cô không biết mình sai thì phải? Cô nên xem lại lời nói của mình vừa rồi đi, đem quá khứ đau khổ của người khác ra đùa cợt không vui đâu và cô biết hậu quả của nó rồi đấy. Mà cô nên tìm hiểu kĩ càng sự việc trước khi nói Khánh Hàn là người giết em trai mình biết chưa.

Một giọng nói đầy vẻ uy lực pha sự lạnh lùng vang lên, Ti Na hướng mắt về phía Uy Vũ – người đã phát ngôn câu vừa rồi.

Ánh mắt Vũ nhìn cô đầy sắc lạnh rồi anh quay người đi khỏi đây, trong đầu anh hiện lên những câu hỏi thắc mắc: Khánh Hàn, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy? Cô ta nói mày giết em trai mày là sao?... Mà mày có em trai sao Khánh Hàn, sao tao không nghe mày nói gì hết vậy...?

...

Coffee House, dưới sảnh H.

Chí Nam mua hai ly cà phê mang tới chỗ Ti Na đang ngồi, nhìn cô mỉm cười đặt ly cà phê trước mặt cô nhẹ giọng nói:

Em uống đi, nó sẽ giúp em thoải mái hơn đấy!

Cám ơn anh!

Ti Na đáp lại, gượng cười nhìn anh rồi nhìn đi chỗ khác với ánh mắt dường như đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Hình như mình đã sai khi đem quá khứ của Khánh Hàn ra nói thì phải? Nhưng vì anh ta nổi giận với mình chỉ vì mình lỡ làm nhòe tấm hình của anh ta thôi mà... Thật sự mình không hiểu con người anh như thế nào nữa... Lúc đau khổ, bi thương lúc lạnh lùng tàn nhẫn, không thì thư sinh có chút hài hước...

Chí Nam thấy Ti Na ngồi thẩn thờ như người mất hồn khi không biết cô đang nhìn gì ngoài kia chằm chằm như thế, anh quơ quơ tay trước mặt cô nhưng không thấy cô phản gì nên đặt tay vỗ nhẹ vai cô nói:

Em đang suy nghĩ chuyện gì sao?

Ti Na giật mình quay lại nhìn Nam mỉm cười, lúng túng nói:

À không có gì đâu, chỉ là suy nghĩ vu vơ một số chuyện thôi.

Cô vội lấy y cà phê uống vài ngụm, vị đắng thấm vào đầu lưỡi khiến cô nhíu mày nhăn mặt vì cô vốn dĩ không thích uống cà phê nhưng cố gắng gượng cười trước mặt Chí Nam, vì anh chọn đồ uống cho cô mà.

Này nhớ đền áo cho tôi đấy cô nương, để in nguyên hình son môi trên áo tôi đấy!

Chí Nam nói giọng đùa giỡn khiến Ti Na cảm thấy ngại ngùng, mặt chợt đỏ ửng cả lên khi nghe anh nói.

...

Tại nhà kho phía cuối dãy lầu cao nhất của tòa nhà, trong góc tối của căn phòng chất đầy những cái bàn đã cũ chỉ le lói thứ ánh sáng nhẹ của ánh nắng mặt trời rọi vào qua ô cửa kính, một không gian yên tĩnh.

Không ai biết được rằng có một chàng trai đang chịu đựng sự tổn thương, đau khổ thầm kín kia. Một giọt nước mắt bi ai rơi trên khuôn mặt mang vỏ bọc lạnh lùng của Khánh Hàn, nỗi sợ hãi đang dần lấn chiếm trong tâm trí anh, anh cúi gầm mặt trong nỗi bất lực. Cổ tay trái đang rỉ máu thấm đẫm cả miếng gạt trắng.

Những kí ức kinh hoàng đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh, tưởng chừng sẽ chẳng ai biết được nhưng không ngờ có một ngày lại có người khơi ngợi lại.

Lúc đấy, anh chính là cố tình đặt gần con gấu teddy đó gần em trai mình – Khánh Bình, để gây sự chú ý tò mò của cậu nhóc và chính anh là người đã đẩy con gấu teddy đè lên người Khánh Bình, còn làm cho lọ hoa rơi xuống trúng đầu cậu nhóc khiến cậu nhóc chết tại chỗ.

Và anh chợt nhận ra chính bàn tay mình đã giết chết em trai mình nhưng anh thật sự không cố ý, chỉ là trong lúc đó anh như bị một con chó màu đen che mắt cùng với chủ nhân của nó, mang hình hài giống anh.

Ti Na một mình đi về lớp học để chuẩn bị tiết học thì chợt dừng lại ngay trước nhà kho khi thấy cánh cửa mở he hé, cô bắt gặp hình bóng của một ai đó đang ngồi tựa vào tường trong góc tối nhưng cô lại không nhìn thấy rõ mặt.

Cố nheo mắt để nhìn, lúc này cô mới thấy sơ sơ khuôn mặt của người thanh niên ngồi trong góc kia, cô nhíu mày thầm đáp:

Đó chẳng phải là Khánh Hàn sao? Anh ta ngồi trong đấy làm gì vậy? Suy cho cùng thì mình cũng có phần sai trong đấy. Hay là vào thử xem sao!

Ti Na mở cửa rộng ra, bước chân nhẹ nhàng đến mức không gây ra tiếng động lại gần chỗ Khánh Hàn. Trong không yên tĩnh này dường như cô có thể nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của anh, dù chẳng thể thấy được cảm xúc của anh ngay khoảnh khắc này.

Anh ta đang khóc sao? Không lẽ vì điều vừa rồi... nó gây tổn thương cho con người đa cảm xúc này sao? Chắc có lẽ mình nên đi ra ngoài, để anh ta một mình tinh tâm vậy! Có gì xin lỗi sau!

Ti Na thầm nghĩ, quyết định quay người bước đi ra ngoài thì chợt đứng khựng lại khi Khánh Hàn nắm lấy tay cô giữ lấy, anh cất giọng trầm thấp tuy nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy:



Ở lại đây một lát thôi!

Ti Na ngạc nhiên khi nghe Khánh Hàn nói vậy, lúc này cô mới thấy rõ ánh mắt chứa đựng sự bi thương lẫn sợ hãi, ươn ướt những giọt lệ của anh. Con người thật sự khiến cô cảm thấy rất khó hiểu... rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với anh ta...

Ti Na ngồi xuống bên cạnh Khánh Hàn, bầu không khí lại trở nên im lặng đi trông thấy. Khẽ nghiêng đầu sang nhìn anh, cô phải công nhận anh có đường viền hàm thật cuốn hút.

Cô nhẹ giọng lên tiếng đáp: Xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tôi thật sự đã nói ra những lời quá đáng với anh. Nhưng vì lúc đó anh khiến tôi thật sự rất tức giận nên không điều khiển được lời nói của mình.

Khánh Hàn khẽ vụt ra tiếng thở dài đáp: Lúc tôi 10 tuổi, tôi không hiểu mình lại hại em trai của mình. Giống như có thứ gì đó điều khiển tâm trí tôi vậy. Tôi đã đặt con gấu Teddy để gây sự tò mò cho nó và chính tôi là người đã đẩy con gấu đè lên người em ấy, khiến em ấy bị ngạt thở mà chết. Tôi còn tàn nhẫn hơn khi để lọ hoa rơi trúng đầu đầu của em ấy...

Anh chẳng hiểu sao lại kể cho cô gái này nghe nữa, nhưng anh lại cảm thấy trong lòng như nhẹ nhõm hẳn đi.

Ti Na có chút bất ngờ khi Khánh Hàn lại kể chuyện quá khứ cho cô nghe, cô cảm thấy có gì kì lạ từ Khánh Hàn. Ánh mắt nhìn anh một cách đăm chiêu, thật sự người con trai này như có gì đó muốn mà cô muốn tìm hiểu.

Vậy lúc đó anh đối diện với ba mẹ như thế nào? Ti Na thắc mắc hỏi.

Mẹ? Bà ấy rất ghét tôi, chưa bao giờ thương yêu tôi. Tất cả mọi thứ bà ấy đều dành cho Khánh Bình, tôi cũng khao khát được ôm như bà ấy ôm Khánh Bình vậy. Sau chuyện này, bà ấy định giết chết tôi nhưng nhờ có quản gia đứng ra bảo vệ. Còn ba tôi, ông ấy cũng chẳng đá động gì đến cả.

Khánh Hàn nói giọng nghẹn ngào cùng nụ cười cay đắng bi ai. Mỗi khi nhắc đến bà ấy anh cảm thấy lòng mình như quặn đau, khuôn mặt lạnh nhạt của bà anh còn nhớ rõ từng nét.

Thì ra bề ngoài anh ta mạnh mẽ như vậy, nhưng sau trong góc khuất anh ta lại chịu đựng nhiều tổn thương đến như vậy. Bị chính mẹ ruột mình ghét bỏ, ba thì lợi dụng, làm bia chắn cho anh trai mình. Xem ra thì mình đã quá sai khi nói ra những thứ quá đáng với anh ta rồi.

Ti Na thầm nghĩ, cũng đồng cảm cho số phận đầy cạm bẫy của Khánh Hàn. Cô đặt tay lên vai anh vỗ nhẹ vài cái như an ủi đáp:

Rồi mọi thứ cũng sẽ qua thôi! Hãy quên đi, tất thảy mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với anh!

Khánh Hàn chợt cười nhạt đáp: Quên đi? Mọi thứ tốt đẹp sẽ với tôi? Tôi chờ điều đó lâu rồi nhưng không được đấy... Tôi luôn bị một con quỷ dắt theo một con chó dữ màu đen hành hạ mỗi đêm... Tôi chỉ mong nó biến mất đi thôi...

Con quỷ dắt theo con chó đen? Anh nói gì tôi không hiểu!

Ti Na đáp, nhíu mày khó hiểu nhìn anh, cảm thấy ngu ngơ với những gì Khánh Hàn nói, nhưng thực chất trong đầu cô lại nghĩ đến một điều gì đó.

Anh đứng phắt dậy nhìn Ti Na với ánh mắt lạnh buồn đáp: Suy cho cùng thì sẽ bao giờ có ai hiểu tôi cả. Những lời tôi nói với cô vừa rồi coi như chưa nghe thấy gì đi. Khi bước qua cánh cửa đó, tôi sẽ trở thành người khác.

Nói rồi Khánh Hàn nhấc chân bước đi khỏi đây với nét mặt lạnh lùng đi trông thấy.

Ti Na cũng nhanh chóng rời đi vì ở đây cũng không làm gì cả.

...

Sau tầm chiều lúc lớp huấn luyện kết thúc, đã đến lúc bước vào những thử thách được giao dành cho những học viên mới vào.

Tất cả hơn 40 con người đều đang có mặt ngoài khu đào tạo điệp viên chuyên nghiệp để thực hành những gì mình đã học, nói trắng ra thì đây là cái bẫy khắc nghiệt nhất mà những người tiền bối đi trước nói lại, sẽ có một cuộc đẫm máu xảy ra để tranh thứ hạng. Đây chính là nơi đã rèn giũa ra rất nhiều sát thủ giỏi mang vỏ bọc điệp viên. Một khi đã vào thì muốn ra cũng không được.

Ti Na cùng với Mộc Trà đứng trong dãy hàng đầu tiên. Mộc Trà có chút lo lắng về phần thực hành này nên nắm chặt tay La Ni thì thầm:

Ti Na, mình lo quá. Da giày như muốn sôi sùng sục cả lên đây này... Không biết có vượt qua không nữa... Nhìn mặt mấy người ở đây như tảng đá vậy, sợ quá đi... Nghe nói mỗi buổi đào tạo như thế này sẽ có người chịu không nổi mà bỏ cuộc đấy.

Ti Na mỉm cười, nhìn Mộc Trà nhẹ giọng đáp: Đừng lo, chẳng phải từ nhỏ chúng ta đã học thành thạo taewondo sao? Sẽ vượt qua thôi mà...

Nghe Ti Na nói Mộc Trà cũng phần nào yên tâm hơn, bất chợt cô bắt gặp Uy Vũ đang đứng ở phía trên bậc thềm cao kia, cô vội lấy tay che mặt quay đi chỗ khác tránh bị Uy Vũ nhìn thấy.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đầu cũng gặp cái tê xui xẻo đó cả. Kiểu gì anh ta biết mình ở trong cái lớp này cũng trả thù mình cho coi! Mộc Trà càu nhàu.

Ánh mắt Ti Na hướng về phía Khánh Hàn đang ngồi trên kia với vẻ khó hiểu. Trông anh ta lại chẳng khác nào lúc chấm thi cả, còn lúc ở trong nhà kho lại có vẻ yếu đuối.

Hôm nay anh ở đây vì ép buộc trở thành huấn luyện viên đào tạo đưa ra thử thách cho những học viên đang đứng cả bầy dưới kia, anh cực chẳng đã mới làm thôi chứ không anh đã đi tới sòng bài chơi rồi.

Anh biết bọn họ đều ngạc nhiên khi thấy anh ngồi ở trên đây, họ cũng chẳng hiểu lúc anh là học viên, lúc thì huấn luyên viên. Mặt thì trẻ như vậy ngang hàng ngang lứa với họ khiến họ không phục tí nào.

Kéo sụp mũ lưỡi trai xuống che đi phần nào nét mặt lạnh lùng của anh, anh lấy vài lấy bài Tarot ra xem cho đỡ nhàm chán. Từ nhỏ anh đã bị ép học những thứ từ võ thuật đến vũ khí, trải qua những buổi huấn luyện khắc nghiệt nên anh biết năng lực mình tới đâu, và những người lão làng đi trước đều công nhận sự nhạy bén, cái nhìn rộng và tư duy quyết đoán nhanh.

Quản lý N thấy anh cứ ngồi lỳ đó nãy giờ không chịu bắt đầu, bắt họ đứng chờ ở dưới cũng gần một tiếng đồng hồ rồi, nên anh ta đi lại bảo:

Này cậu chủ Khánh Hàn, chúng ta mau bắt đầu thôi!



Lúc này anh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn quản lý N cất giọng đáp: Vậy anh muốn tôi làm gì?... Thiếu gì người giỏi ở trong tổ chức lại để tôi huấn luyện họ chứ?

Quản lý N cười trừ khi nghe anh đáp vậy, chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt đen huyền sắc lạnh của anh. Anh ta ngần ngại đáp:

Vì những người khác đều đi làm nhiệm vụ cả rồi, với lại họ còn đảm nhận huấn luyện lớp khác. Ngoài ra họ còn làm việc cho tập đoàn nữa nên không có thời gian. Cậu cũng biết rồi đấy, cậu được đào tạo từ nhỏ có kinh nghiệm nhiều nên mới chọn cậu. Chủ tịch muốn cậu chọn ra những người xuất sắc nhất, không những thế còn phải máu lạnh vô tình, đó là những người mà chủ tịch muốn lựa chọn. Nhân tiện cậu chọn ra một số người đi thực hiện nhiệm vụ tối nay chủ tịch giao đi!

Khánh Hàn chợt cong môi cười nhạt đáp: Vậy chẳng khác nào đào tạo sát thủ, chứ điệp viên gì... Nơi này hóa ra cũng chỉ là cái nhà lao không lối thoát thôi... lợi dụng những trí tuệ siêu việt để tẩy não họ...

Anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cắt những lá bài vào trong túi áo, khẽ vụt ra tiếng thở dài, đưa mắt nhìn một loạt những con người đang nhìn mình như người ngoài hành tinh kia. Anh quay sang nhìn quản lý N đáp:

Có nhìn thấy cánh rừng thông gần con sông kia không? Nơi chứa mấy cái bẫy chết người đấy. Cho người đặt vài khẩu súng thô chưa lắp ráp vào những ngõ ngách trong đấy. Bốc thăm chia nhóm, từng nhóm một vào thực hiện, trong vòng 30 phút nếu chưa thoát ra khỏi thì coi như thua cuộc và bị phạt.

Thấy thử thách đưa ra của Khánh Hàn có phần khó nên Uy Vũ lên tiếng:

Sao mày cho cái thử thách gì khó hơn cả bài thi nữa vậy?

Chỉ là muốn xem trình độ nhanh nhạy của họ tới đâu thôi mà... quản lý N mau triển khai đi!

Khánh Hàn đáp với giọng đều đều rồi quay người đi vào ngồi xuống ghế, tiếp tục sự nghiệp ngồi lì của mình, ánh mắt quan sát trên màn hình máy tính.

Uy Vũ với quản lý N chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Anh thay quản lý để nói rõ nội dung huấn luyện này, vẻ mặt anh thể hiện một cách uy nghiêm:

Mọi người nghe đây, giờ thì hãy bốc thăm chia nhóm, mỗi nhóm năm người. Lần lượt từng nhóm vào trong khu rừng thông kia, trong đấy có đặt những khẩu súng chưa được lắp ráp. Yêu cầu mọi người trong nhóm phải lắp ráp nhanh chóng rồi rời khỏi đó, thời gian 30 phút. Ai vượt quá thời gian quy định sẽ bị phạt.

Nghe Uy Vũ nói về thử thách ai nấy đều nhìn nhau bàn tán sôi nổi, có người nhoẻn miệng cười đầy tự tin vì nó quá đơn giản.

Chỉ là lắp ráp súng thôi mà, dễ như ăn cháo! Mà kể ra cũng chưa từng vào khu rừng đó bao giờ. Lan Vy tự cao tự đại vênh mặt vì nhắm lần này sẽ lại đứng đầu thôi.

Thôi má ơi, đừng tự tin quá coi chừng đạp vỏ chuối giờ đấy! Nghe đơn giản nhưng không đơn giản như mày nghĩ đâu! Tao ngửi thấy có mùi máu trong thử thách lần này đấy!

Thằng bạn thân táp lại như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lan Vy vậy. Cho dù có giỏi đên đâu cũng nên khiêm tốn thì hơn.

Này Ti Na, sao nghe thử thách dễ dàng vậy? Mộc Trà ngầm hỏi, nhíu mày thắc mắc.

Mình không nghĩ đơn giản vậy đâu. Để xem anh ta nói gì nữa!

Ti Na đáp nhanh với vẻ mặt bình thản.

Uy Vũ thấy quá ồn ào như cái chợ vỡ khi anh chưa nói hết, anh gằn giọng lên đáp:

Im lặng đi! Thử thách sẽ không dễ dàng như vậy đâu, vì tôi biết trong số những người ở đây sẽ có người rất thành thạo về tháo lắp súng lẫn võ thuật điêu luyện. Và trong khu rừng đó, ngoài những rặng cây rậm kia thì sẽ có những cái bẫy không lường trước được, ngoài ra chúng tôi còn cho sắp xếp những người trong tổ chức OCE trong đó, để xem khả năng phản xạ của mọi người tới đâu.

Mọi người bắt đầu cảm thấy hoang mang cả lên khi nghe Uy Vũ nói có những cái bẫy là biết ngày tận thế của họ rồi. Những học viên nam thì còn giữ được bình tĩnh, còn học viên nữ thì hoảng loạn cả lên. Nỗi sợ hãi của mọi người ngày càng nhiều, họ không hiểu vào đây học cái quái quỷ gì nữa.

Nếu có oán trách thì trách cái người ra thử thách này! Chúc mọi người may mắn!

Nói rồi Uy Vũ quay người đi tới chỗ Khánh Hàn đang ngồi đó.

Hiện giờ thì anh đang chăm chú dán mắt vào màn hình điện thoại chơi game, khẽ quay sang nhíu mày nhìn Uy Vũ đáp:

Trách gì tao? Có trách thì trách bọn họ không có khả năng vượt qua thôi.

Nhưng mày cũng phải đứng trên lập trường của họ chứ? Mày nhìn mấy đứa con gái khóc thấy tội!

Thấy tội thì mày xuống dưới đó mà lau nước mắt cho họ đi, ngồi đây lãi nhãi làm gì.

Khánh Hàn đáp lại khiến Uy Vũ như cứng họng không biết nói gì.

Vốn dĩ anh đưa ra thử thách này vì anh chỉ nghĩ đơn giản anh làm được chẳng lẽ họ không làm được. Một khi đã vào đây thì không phân biệt nam nữ gì cả.

Uy Vũ sực nhớ ra một chuyện muốn hỏi Khánh Hàn vì tò mò:

Này Khánh Hàn, mày có em trai sao? Lúc sáng con nhỏ kia nói nói mày giết em trai gì gì đấy có thật không? Sao tao không nghe mày kể gì cho tao nghe cả.

Khánh Hàn chợt dừng lại rời mắt khỏi màn hình điện thoại với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêng đầu sang nhìn Uy Vũ với ánh mắt không chứa đựng cảm xúc gì. Anh đáp một câu lạc chủ đề: Tao nói mày sẽ hiểu sao?... Mà cũng sẽ giống như họ mà thôi, sẽ chẳng bao giờ biết tao đang cần gì đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Bản!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook