Chương 16: Đối đầu
An Viên
19/07/2019
Tại phòng riêng của Khánh Hàn
Tại phòng riêng của Khánh Hàn.
Ánh sáng mặt trời khẽ rọi qua ô cửa kính rọi thẳng vào trong phòng, khiến Ti Na cảm thấy chói mắt đành phải mở phải tỉnh dậy đưa tay che đi cái ánh nắng chói chang đó. Cô Chóng tay ngồi dậy, hiện tại trên người cô mặc áo sơ mi trắng có in hình con bướm bướm ở phía ngực trái to rộng thùng thình.
Đưa tay vò lấy đầu tóc rối bù của mình, cô nhớ lại chuyện tối qua đã diễn ra của hai người.
23 giờ 50 phút đêm:
Ti Na vội buông Khánh Hàn ra sau khi có cái ý nghĩ vừa rồi đối với người con trai liệu có thể?. Ánh mắt cô nhìn anh có chút gì đó lưỡng lự dường như không muốn mình đi quá giới hạn cho phép, còn nữa chính anh còn là người đã muốn cô chết lúc sáng ở khu luyện tập đó cơ mà, không chỉ một lần mà còn những lần khác khi cô lần đầu bước chân vào trong dinh thự này. Nhưng cô chẳng hiểu sao mình lại có cả giác muốn biết rõ con người anh, thật sự rất muốn biết.
Khánh Hàn nhíu mày nhìn Ti Na đáp: Sao vậy? Anh làm em thấy khó chịu sao?
Ti Na nở nụ cười gượng gạo rồi tắt đi với ánh mắt nghiêm túc nhìn Khánh Hàn đáp:
Chúng ta không thể, nếu để ba biết được sẽ không để yên đâu. Mà giữa anh và em là mối quan hệ anh em, không được đi qua giới hạn.
Khánh Hàn chợt cười nhạt khi nghe cô nói vậy, ánh mắt anh có chút khinh thường nhìn cô. Anh ghé sát lại mặt cô buông một câu thẳng thừng:
Giữa chúng ta không có khái niệm anh em! Đã ở trong phòng của anh em còn sợ sao, em gái nuôi?
Nghe anh nói câu này bất chợt nét mặt Ti Na chuyển sang mang sắc thái hiện rõ sự dục vọng bị kiềm nén từ nãy giờ từ nụ hôn của anh, vẻ ngây thơ vô tư đã biến mất trong phút chốc. Cô đã rất muốn đáp trả nụ hôn đó của anh một cách nồng nhiệt hơn nhưng vì có cái ý nghĩ mình không được đi quá giới hạn nên đã nhẫn nhịn.
Cứ cho là cô không hiểu rõ gì về con người anh, nhưng không thể cưỡng lại sức hút từ anh. Biết đâu sau cái đêm này cô sẽ hiểu rõ về con người anh hơn thì sao. Chắc chắn sẽ có nhiều cô gái phải ganh tị với cô vì có được anh.
Bây giờ thì em có hai lựa chọn. Một ở lại đây với anh, hai rời khỏi đây và em sẽ giống như những kẻ đã chết kia.
Khánh Hàn nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn cô như chờ đợi câu trả lời. Đây chẳng khác nào bắt buộc cô phải chọn anh, anh là một người vốn ra tay vô tình tàn nhẫn. Một khi nói là làm.
Ti Na chẳng cần phải lựa chọn và đương nhiên cô sẽ chọn ở lại với Khánh Hàn, vì chẳng còn con đường nào để lui cả. Cô mỉm cười ma mị nhìn anh với ánh mắt đưa tình.
Đèn điện bỗng chợt tắt đi để lại bầu không gian tối tăm, một chút riêng tư cho hai người.
Đó là những gì diễn ra đêm qua đối với Ti Na và Khánh Hàn.
Nghe thấy tiếng nước xối xả trong phòng tắm là biết Khánh Hàn đang ở trong đấy. Ti Na bước xuống giường đi tới cái bàn ở gần cửa sổ để rót nước uống vì cảm thấy hơi khát. Chợt cô vô tình nhìn thấy cuốn sách mang tên Nhân Bản ở trên bàn có một tấm ảnh lộ ra, cô lấy ra xem thử. Trong hình là một cậu bé khoảng độ 10 tuổi nở nụ cười tươi với bà của mình.
Cô thầm nói: Chắc có lẽ đây là Khánh Hàn, còn người bên cạnh là bà của anh thì phải?... Nhìn anh lúc nhỏ có nụ cười đẹp thật đấy... nhưng bây giờ lại vô cùng hiếm thấy...
Hôm nay cô có nhiệm vụ cần phải làm, vì tối qua ở cùng với Khánh Hàn mà cô chẳng làm được gì cho nên cô phải hoàn thành cho xong. Cô quay người bước đi mở cửa ra khỏi phòng anh một cách âm thầm không nói một lời nào. Dù sao nếu sáng nay giáp mặt nhau, thì cô cũng sẽ chẳng biết nói gì với Khánh Hàn nữa.
Khánh Hàn nghe tiếng mở cửa cũng đủ biết Ti Na đã rời khỏi phòng, anh nhìn vô gương bị rạn nứt nhiều đường nhếch môi cười nhạt với ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó bí hiểm. Dòng nước của vòi hoa sen xối xả xuống người anh, trôi đi dòng máu ở mu bàn tay phải đang chảy máu ròng ròng.
Sau một đêm mặn nồng với người con gái đó, anh đã nhận ra con người đang chiếm đoạt người con gái đó không phải anh. Tên đó giống như đang bị khoái cảm dục vọng chiếm lấy cả nhận thức của anh vậy, chính cái kẻ anh hay mỗi đêm dắt theo con chó đen đó đã điều khiển anh.
...
Tại phòng mật thất của chủ tịch Vương Lãnh.
Khánh Thiên cũng đã đi công tác trở về nên đã có mặt ở đây theo lệnh, Ti Na cũng đã đến đây ngay sau khi rời khỏi phòng Khánh Hàn. Cô tranh thủ tắm rửa thay quần áo, vận trên mình áo sơ mi đen trễ vai cùng quần da bó sát khoe đôi chân dài miên man, mái tóc cột đuôi ngựa cùng lối trang điểm đậm sắc nét.
Ti Na đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện với Khánh Thiên. Dường như anh ta chẳng ưa gì cô vì cô được ba ưu ái hơn nhiều.
Cạch
Cánh cửa mở, Khánh Hàn bước vào với điệu bộ bất cẩn, vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Nhìn anh hôm nay có vẻ ra dáng trưởng thành với áo sơ mi dáng rộng không bỏ thùng cùng quần kaki, mang đôi giày có họa tiết hình lá bài con át cơ. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Ti Na. Uy Vũ cũng đến cùng với anh.
Chủ tịch vương Lãnh nhìn Khánh Hàn với ánh mắt có phần dịu đi so với cơn tức giận tối qua. Dù sao thì Khánh Hàn cũng con át chủ bài của ông nên cho dù có bực tức trước những hành động lờ là của anh.
Tất cả những sát thủ giỏi của OCE đều có lệnh tới đây rất đầy đủ để chờ nhiệm vụ tiếp theo mà chủ tịch Vương Lãnh giao cho sắp tới.
Trong số những người tài giỏi ở đây, con là người được ta tin tưởng nhất, Khánh Hàn. Nhưng con lại gây chuyện với Găng Tơ để gây ảnh hưởng tới OCE. Bọn chúng bắt đầu cũng có những động cơ nhắm tới chúng ta. Dạo này trong OCE có nhiều kẻ trà trộn vào nên cần phải đề phòng. Con bắt đầu làm ta cảm thấy nghi ngờ khả năng của con rồi đấy, dạo này còn dấy động tới bọn cảnh sát nữa, không hay đâu.
Chủ tịch Vương Lãnh nói giọng đều đều, nhằm chỉ trích Khánh Hàn cũng như ám chỉ cho những người có mặt ở đây.
Khánh Hàn không phản ứng gì, nét mặt bình thản hướng mắt nhìn ông ấy đáp một câu cho có lệ: Có lẽ tôi đã quá chủ quan rồi! Ba có thể trách phạt tôi mà phải không?
Ông lắc nhẹ đầu chợt cười nhạt khi nghe Khánh Hàn nói vậy, ông khàn giọng đáp:
Trách phạt ư? Ta đã phạt con tối qua rồi đó thay. Hãy nhớ một điều, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, thì ta không dám chắc con sẽ bị loại bỏ đấy.
Khành Hàn cong môi cười nhưng sau đó tắt lịm đi trong tích tắc khi nghe ông nói vậy. Hai chữ loại bỏ đối với anh mà nói cũng chỉ lời nói qua loa, vì ông ta chẳng thể nào loại bỏ anh đâu. Ông ta biết lợi dụng đúng điểm yếu của anh, luôn đem bọn trẻ ra đe dọa anh nên buộc anh phải theo.
Anh chán trường cầm lá bài tây trong tay xoay xoay một cách chăm chú.
Không khí trong gian phòng trở nên căng thẳng trong thấy, chủ tịch Vương Lãnh nâng tách cà phê còn nóng bốc khói nghi ngút uống vài ngụm với dáng vẻ quyền uy. Đặt tách cà phê xuống bàn, ông lên tiếng:
Nhiệm vụ lần này ta muốn dẹp sạch băng đảng của Găng Tơ đang làm loạn hoạt động của chúng ta. Nếu không có việc gây sát hại đến thủ lĩnh của bọn chúng thì cũng đến lớn chuyện như thế này. Tên sát thủ tên Key chính là cánh tay đắc lực của tên Ngô Tôn.
Ngô Tôn chính là em trai của Vương Lãnh, hai người vốn dĩ luôn cạnh tranh đối đầu nhau. Xảy ra hiềm khích cắt đứt tình anh em chỉ vì tranh giành tài sản, nên mỗi người tự tạo thế lực cho mình. Nên ông Vương Lãnh cũng chẳng muốn đá động gì đến Găng Tơ là như vậy, nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Ngô Tôn có trợ thủ đắc lực là Key – một chàng trai đầy nham hiểm, tuy cậu ta cũng không phải tuyệt đối trung thành nhưng có làm bất cứ điều gì nếu như ông ta yêu cầu, chỉ để đáp lại sự cưu mang của ông ta, với điều kiện duy nhất tìm được chị gái của mình là Hạ Lam và giúp cậu ta trả thù kẻ giết hại gia đình mình là ông Vương Lãnh.
Trong suốt thời gian qua cậu thanh niên 18 tuổi mang dáng dấp trưởng thành không ai ngờ kia không làm cho họ thất vọng, nếu ông Vương Lãnh có Khánh Hàn máu lạnh vô tình thì ông ta có Key tàn nhẫn lạnh lùng.
Hai người đều ngang tài ngang sức, khi đều có công cụ vô cùng quan trọng của mình trong đấu trí lẫn sức mạnh của hai người.
Nhiệm vụ lần này, ta muốn Khánh Hàn ra tay giết chết cánh tay đắc lực của hắn. Còn Khánh Thiên thì thâu tóm nơi hoạt động của OCE mà hắn chiếm lấy cho ta. Còn mọi người ở đây, hãy cùng nhau hỗ trợ cho OCE.
Ông nói giọng đều đều, giao nhiệm vụ cho từng người. Lần này ông quyết tâm phải đẩy Găng Tơ xuống không thể nào ngốc đầu lên nổi.
Lại giết người! Khánh Hàn nói thầm, khẽ thở dài nặng nề vì anh cảm thấy ngán ngẩm mỗi lần được giao nhiệm vụ giết người.
Là một người quan trọng tổ chức, là một người đáng sợ với những thủ đoạn vô tình. Khánh Hàn luôn nghĩ mình không có trái tim nhưng không chí ít anh cũng có một phần nhỏ nhoi, còn ba của anh mới chính là người không có trái tim. Những kẻ chết dưới tay anh là điều hoàn toàn đúng đắn, nhưng bây giờ thì có người sẽ chết bởi tay anh thì không đúng đắn tí nào. Nhưng biết làm sao đây, ông ta giống như một vị vua có quyền lực tối cao trong cái thế giới đầy rẫy sự chết chóc này, vì thế ông ta có quyền sai bảo.
Khánh Thiên nghe ba mình giao nhiệm vụ khó nhằn như vậy, nét mặt tỏ ra khó chịu vì anh ta chẳng muốn dây dưa với bọn Găng Tơ, suy cho cùng anh ta sợ chết mặc dù có sát thủ đi theo bảo vệ. Anh ta nhìn ông Vương Lãnh vội lên tiếng:
Ba à, sao không để cho Khánh Hàn làm hết luôn đi, không thì con nhỏ Ti Na này cũng được. Con thấy ba chưa có giao cho nó làm cái gì hết cả.
Ông Vương Lãnh gườm gườm mắt nhìn Khánh Thiên với vẻ chán ghét, có chút bực mình khi nghe anh ta nói như vậy. Ông gằn giọng đáp:
Nhiệm vụ của con là nhẹ nhàng nhất rồi đấy. Đừng có tỏ ra kém cỏi, họ làm được chẳng lẽ con làm không được. Làm sao Khánh Hàn có thể ôm một lúc hai nhiệm vụ được. Cho nên con phải làm, đừng nói thêm bất cứ lời nào.
Khánh Thiên bực mình khi không thể nói lại được gì với ba mình nên đã đứng phắt dậy đi thẳng ra khỏi đây.
Khánh Hàn chỉ biết nhếch môi cười khinh thường khi có người anh luôn đùn đẩy mọi nguy hiểm lên đầu mình. Dù sao thì anh cũng chưa từng xem anh ta là anh trai thật sự của mình, giống như người dưng nước lã thì đúng hơn.
Anh ở lại đây cũng không làm nên đứng dậy rời khỏi đây, nhưng trước khi đi anh ghé sát tới gần tai Ti Na thầm nói: Hẹn gặp em tối nay! rồi cho tay vào túi bước đi với dáng vẻ chững chạc.
Ti Na thoáng giật mình khi nghe Khánh Hàn nói vậy, làm cô cảm thấy có chút rùng mình. Cô thầm nghĩ: Sao mình có cảm giác Khánh Hàn, mỗi ngày thay đổi nhiều tính cách vậy nhỉ?
Ti Na, con mau chóng giải quyết tên John Nguyễn cho ta đấy!
Ti Na vội đứng dậy gật đầu đáp Vâng! khi nghe ông nói vậy. Nhiệm vụ giao từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa thực hiện.
...
Trong căn phòng mật được làm bằng kính tại toàn nhà cao trọc trời, nằm gần khu resort Ocean Marina. Key đang ngồi trong căn phòng với những thiết bị thông minh hiện đại bằng trí tuệ nhân tạo, tuy chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể đi đứng thường. Kể ra thì Khánh Hàn bắn ngay chân cậu cũng chỉ sượt qua lớp thịt mà thôi nên không ảnh hưởng gì đến xương.
Ánh mắt cậu nhìn xung quanh căn phòng không một khe hở này với vẻ vô định, suy ngẫm về điều gì đó xa xôi. Thực ra thì cậu chẳng có đứa em gái bị ung thư hay ba mẹ nào như Khánh Hàn nói cả, đó chỉ sắp đặt để che giấu thân phận của cậu mà thôi, cho dễ hoạt động.
Cậu đang ngồi đối diện với một người đàn ông – Ngô Tôn và Jay Trần – một cảnh sát giả danh làm sát thủ.
Đến lúc cậu cần phải chuẩn bị tinh thần đối đầu với tên sát thủ giỏi nhất trong OCE, Khánh Hàn rồi đấy. Ông ta cũng đã giao nhiệm vụ cho từng người rồi.
Jay Trần đáp với giọng đều đều khi nắm bắt được thông tin bên phía OCE. Làm sao anh biết được thì đó là một bí mật.
Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị kĩ càng và tôi đã từng nói với anh, Khánh Hàn sẽ không giết tôi đâu. Nhưng giờ có lẽ nên xoay chuyển tình thế rồi!
Key nói giọng đều đều, với nét mặt bình thản không thể hiện sự lo lắng nào. Cậu nhìn Jay Trần và ông Ngô Tôn tiếp lời:
Việc tôi nhờ các người tìm tung tích chị gái của tôi, hiện giờ có được thông tin gì chưa?
Đây là câu Key thường hay hỏi mỗi lần gặp Ngô Tôn và Jay Trần.
Cái ngày đó lúc cậu chỉ độ khoảng tám tuổi, tưởng chừng kết thúc tất cả mọi chuyện khi cả gia đình cậu đều bị giết chết. Cả hai chị em đều bị bọn chúng ném xuống biển, nhà cửa tan hoang. Nhưng không ngờ cậu lại bảo toàn được tính mạng và sống đến bây giờ, đúng là kì tích. Cậu luôn gặp ác mộng, ám ảnh về cảnh chết chóc đêm đó, ngày tháng đau khổ không ai thấu.
Lúc nào cậu cũng nghĩ, không biết chị mình giờ sống ra sao, như thế nào, có ổn không. Cậu thật sự rất nhớ chị, mặc dù thời gian trôi qua hình ảnh của chị đang dần phai đi đến độ không nhớ rõ mặt, nhưng cậu vẫn nhớ nhất cái vết bớt màu đen ở tay cánh tay trái.
Cái ngày cậu thoát khỏi tử thần, lang thang đầu đường xó chợ thì vô tình được Ngô Tôn đem về nuôi và đào tạo thành sát thủ. Cậu vẫn còn nhớ những cái tên đã sát hại gia đình mình, từ đó cậu luôn cố gắng tập luyện không ngừng nghỉ để trở thành một sát thủ như hiện tại.
Ông ta rất ấn tượng với Key, tuy mới chỉ là cậu nhóc tám tuổi nhưng lại rất bạo gan.
Ông Ngô Tôn nhìn Key với ánh mắt sắc bén, mỉm cười nhìn Key đáp:
Rồi sẽ có một ngày cậu gặp lại chị gái mình thôi! Cảnh sát Jay Trần đây đảm bảo tìm kiếm được tung tích chị gái cậu mà phải không?
Ông đánh mắt quay sang nhìn Jay Trần. Nghe ông ta nói vậy anh chỉ gượng cười nhận vơ dù sao thì mục đích của anh cũng chỉ là tóm gọn lần lượt các kẻ đứng đầu tổ chức đen này thôi, và ông Ngô Tôn của Găng Tơ đây cũng không ngoại lệ.
Việc của cậu, chỉ cần giết chết thuộc hạ của hắn ta đi. Cậu muốn gì chẳng được, tìm chị gái hay có một số tiền để học đại học. Chẳng phải cậu muốn trở thành một pháp y sao?... Ngoại trừ một việc, không được phản bội tổ chức. Sự sống của cậu đều nằm trong tay tôi, tôi muốn cậu sống thì sống, muốn cậu chết thì cậu sẽ chết. Đừng quên bản hợp đồng cậu đã kí đấy.
Ông ta nhấn mạnh từng câu từng chữ cho Key biết rõ chừng mực và không được đi quá giới hạn.
Key nở nụ cười cay đắng, đến cả mạng sống của cậu cũng chẳng thể làm chủ được giờ chỉ biết thuận theo thôi. Đã phóng lao thì phải theo lao. Ngay khi mới mười mấy tuổi đầu cậu đã phải cầm súng đi giết bao nhiêu mạng, cũng chỉ vì được sống mà thôi. Những đứa trẻ cùng trang lứa đều cắp sách đến trường còn cậu thì phải lao đầu vào học võ, sử dụng vũ khí. Nếu như để chị gái cậu biết được cậu là một sát thủ thì không biết chị ấy sẽ cậu như thế nào.
...
Tối hôm đó, tại khu đô thị Island. Sau khi xem xét kĩ lưỡng vị trí căn biệt thự mà Key đang ở đó.
Khánh Hàn đứng trước cổng, nét mặt anh vô cùng trầm tĩnh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Anh không chần chừ gì nhanh chóng leo lên cánh cổng sắt và tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Cạch
Tiếng cửa mở, Khánh Hàn mở cửa bước vào bên trong. Ánh mắt quan sát xung quanh căn phòng, có camera đang chớp nháy đỏ phía trên góc trần nhà bên kia. Anh bình thản bước lên bậc thang với dáng vẻ bình tĩnh trông thấy.
Khánh Hàn dừng lại trước căn phòng khi thấy cánh cửa đang hé mở, anh đi vào bên trong mặc dù chẳng biết sẽ có điều gì xảy ra. Người con trai đang nằm ngủ ngon lành trên giường, người mà đã thách thức anh ở khu rừng thông không ai khác chính là Anh Tú, nhưng thật chất lại là Key.
Nhìn có vẻ trưởng thành nên anh lầm tưởng sẽ lớn tuổi hơn anh nhưng giờ gì kĩ lại chắc cũng chạc tuổi anh hoặc nhỏ hơn.
Khánh Hàn chưa kịp định thần thì bất ngờ Key ngồi bật dậy giơ khẩu súng bắn cái Pằng. Viên đạn bay sượt qua tay Khánh Hàn khiến nó hở miệng rỉ máu, anh nhíu mày vì cái đau đột ngột. Nhưng nét mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhìn Key với ánh mắt sắc lạnh.
Từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Thật sự thì Key đã có sự phòng bị trước đó, dù biết vậy nhưng Khánh Hàn cũng chẳng màng đến việc phải phòng thủ làm gì. Vì anh tới đây với mục đích chỉ nói vài câu chứ không giết cậu ta, vì anh hiểu cậu ta cũng giống như anh thôi.
Key đứng dậy thẳng người tiến tới vài bước nhìn Khánh Hàn, trên tay vẫn cầm súng đề phòng bất chất, nhìn anh với vẻ cười khinh khỉnh đáp:
Chắc anh đến đây để giết tôi? Nhìn anh dường như không chuẩn bị gì thì phải. Tôi đã nghĩ anh sẽ không giết tôi.
Phải! Khánh Hàn đáp một câu ngắn gọn, mặc cho cánh tay đang rỉ máu anh vẫn bình thản nhấc chân bước đi vài bước hướng về phía ban công kia, chợt nở nụ cười ẩn ý đáp:
Tôi tới đây để giết cậu. Nhưng chẳng có lý do gì để tôi phải giết cậu cả. Xem ra thì cậu đã biết trước tôi sẽ đến đây rồi, trước sau cũng sẽ có kẻ sống người chết. Tôi tin rằng những gì không giết được cậu sẽ khiến cậu trở nên đặc biệt hơn.
Key thật chẳng hiểu Khánh Hàn đang nghĩ gì nữa, lời mà anh nói ra suy đi nghĩ lại cũng có cái đúng của nó. Nhưng bây giờ cho dù Khánh Hàn có nói gì thì Key cũng sẽ chẳng thể nào để anh thoát thân khỏi đây cả.
Giờ có lẽ tôi phải giết anh vì mạng sống của tôi!
Dứt lời, Key giơ khẩu súng nhắm thẳng về phía Khánh Hàn.
Pằng
Viên đạn xé toạt cả không khí bay về phía Khánh Hàn nhưng anh đã nhanh chóng né được một cách rất nhanh bằng phản xạ nhanh nhạy của mình. Khánh Hàn nhanh tay rút lấy lá bài tây sắt bén phi thẳng tới mu bàn tay mà Key cầm súng, khiến cậu đánh rơi súng xuống sàn lạch cạch.
Key ôm lấy bàn tay đang rỉ máu nhìn Khánh Hàn với ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ thuật phi bài của anh lại điêu luyện thần sầu tới vậy. Khánh Hàn chẳng dễ dàng đối phó gì.
Anh đứng thẳng người nhìn Key lạnh lùng đáp:
Mau chóng tới bệnh viện đi, lá bài có độc đấy! Nếu không cứu chữa kịp thời thì cậu sẽ bị ngộ độc máu mà chết đấy.
Nói rồi Khánh Hàn quay người nhanh chóng nhảy vọt qua ban công rời đi.
Lúc này Key mới bắt đầu có cảm giác đau nhói, vùng tay bị thương của cậu đang tím thâm lại. Thật không ngờ Khánh Hàn lại có thể ra tay nhanh như vậy, một cái chết nhẹ nhàng.
Pằng
Bất ngờ tiếng súng vang lên, viên đạn bắn bị trật khi mà Key đã nhanh nhẹn lăn người né được, làm một lỗ ngay trên tường. Đôi đồng tử Key giãn rộng bất ngờ nhìn cô gái mang hình tượng ác nữ Harly Quinn đang cầm cây gậy bóng chày vác trên vai, đứng ngay cửa phòng nhìn anh nở nụ cười thâm độc.
Key gượng người đứng dậy trừng mắt nhìn Quinn gằn giọng nói:
Cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?
Người con gái đứng trước mặt cậu mặc bộ đồ đen bó sát, lộ phần eo trắng ngần đầy gợi cảm với hai bên tóc cột cao cùng lối trang điểm kì quái.
Quinn mỉm cười khinh khỉnh, cầm cây gậy bóng chày vỗ vào lòng bàn tay vài cái đi tới gần chỗ Key nhẹ giọng đáp:
Đương nhiên tôi là người của OCE rồi, tới đây để giết cậu. Anh ta không giết cậu thì tôi giết cậu thôi. Mà công nhận cậu có đôi mắt nâu đẹp thật đấy.
Key đang càng ngày cảm thấy đau, cơ thể chợt run lên theo từng cơn, tim đập nhanh không biết cậu có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Anh không ngờ lại cô ta lại là người bí ẩn đến như vậy, thuộc OCE. Ngoài Khánh Hàn ra thì còn có một ác nữ đây không phải dạng vừa.
Bất chợt cậu phát hiện trên cánh tay trái của cô ta có một vết bớt màu đen, rất giống chị gái của cậu vì chị gái cậu cũng cái vết bớt này. Không lẽ...
Chị Hạ... Lam...
Xem ra hôm nay cậu chết chắc rồi đấy!
Dứt lời, Quinn vung cây gậy bóng chày quất mạnh về phía Key nhưng bất ngờ có một kẻ bịt khẩu trang xuất hiện lao tới đá mạnh vào bên hông của Quinn. Do mất thăng bằng nên Quinn ngã người ra phía sau, làm rơi cây gậy bóng chày xuống nền.
Anh ta vội chạy tới đỡ Key. Nét mặt cậu vô cùng trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
Quinn nhanh chóng đứng dậy và ban tặng cho hắn ta một cú đá chí mạng vào mặt rồi nhanh chóng chạy đi trong gang tấc.
...
Tại quán bar Borm.
Cứ như thường lệ mỗi lần làm nhiệm vụ gì đó xong Quinn thường hay ghé vào quán bar Borm để gặp người bạn của mình và người chú đã nhận nuôi cô, nhưng giờ vẫn chưa thấy họ đến.
Quinn ngồi trên ghế sô pha với dáng vẻ suy tư, tay cầm lấy ly rượu vang đỏ uống vài ngụm nhâm nhi, trong đầu cô đang suy nghĩ đến câu nói mà cô nghe không rõ lắm từ tên sát thủ Key kia: Chị Hạ Lam... nghe sao cảm thấy thật mơ hồ. Cái tên cậu ta gọi đó, cũng giống cái tên thật của cô.
Trong căn phòng yên tĩnh ngăn cách với âm thanh ồn ào bên ngoài kia, Quinn khẽ vụt ra tiếng thở dài khẽ nhắm mắt lại. Những kí ức tưởng chừng đã xóa nhòa theo thời gian bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô như một thước phim.
Trong kí ức mơ màng, cô nhìn thấy mình cùng người em trai yêu quý của mình đang cùng chơi đùa với nhau rất vui vẻ ở bãi biển. Nhưng bỗng chốc tan biến, thay vào đó hình ảnh ba mẹ cô bị giết chết với thân hình đầy máu me trong vô cùng đau đớn, rồi họ bị ném xuống biển. Tiếp đó đến cô và em trai của cô.
Cô nhấn chìm trong đại dương bao la sâu thẳm với dòng nước lạnh ngắt. Mồ hôi thấm đẫm trên trán cô, bàn tay vươn ra như muốn níu kéo gì đó, cô muốn ngoi lên tới ánh dương kia nhưng không thể.
Cô mở mắt ra nhìn căn phòng trống trải, ánh mắt cô chợt trở nên thoáng buồn chất chứa sự nhớ nhung lẫn nỗi đau bị chôn vùi bấy lâu. Cô buông ra một câu trong vô thức:
Ba mẹ, con nhớ hai người. Anh Tú, chị nhớ em!
Này Quinn, tới hồi nào vậy?
Candies từ ngoài bước vào nói, ngồi phịch xuống ghế sô pha nhíu mày nhìn Quinn. Thấy Quinn tâm trạng không được tốt, cô gặn hỏi:
Có chuyện gì xảy ra hay sao mà nhìn vẻ mặt Quinn không được vui lắm? Hay là giết tên sát thủ tên Key kia không thành?
Quinn mỉm cười chán đời, nâng ly rượu nốc một hơi đến cạn, nhẹ giọng đáp:
Đột nhiên có một kẻ xông vào phá đám. Nhìn hắn rất quen nhưng nhất thời không nhận ra do hắn bịt khẩu trang. Bước đầu thì coi như để cho tên đó cứ ngỡ mình là người của OCE, mà lục tung lên tìm mình, tới lúc đó đằng nào cũng có cuộc khẩu chiến giữa Găng Tơ và OCE thôi.
Nói rồi, Quinn lại tiếp tục uống rượu, lần này cô không rót ra ly mà cầm cả chai tu một hơi. Không biết hôm nay tâm trạng cô bị sao mà cô lại muốn uống rượu đến vậy, chắc tại hôm nay là ngày sinh nhật của em trai cô nên cô cảm thấy có chút buồn trong lòng.
Này, tìm em trai tới đâu rồi? Có một chút manh mối hay thông tin gì không?
Candies nhìn Quinn thắc mắc hỏi.
Quinn lắc đầu không với ánh mắt bất lực. Cô không biết thằng bé còn sống hay đã chết? Cô rất muốn nhìn thấy Anh Tú, muốn gặp lại đứa em trai duy nhất của mình, cô muốn cả hai chị em đều có một cuộc yên bình. Nhưng liệu ngày đó có thể xảy ra chăng?
Cô chợt nở nụ cười cay đắng nhẹ giọng đáp: Hôm nay là ngày sinh nhật của thằng bé, nhưng lại không có nó ở đây, thật là buồn!
Thôi đừng buồn! Tớ tin rằng, sẽ có ngày hai chị em Quinn gặp lại nhau thôi! Hết rượu rồi để mình gọi phục vụ lấy thêm chai nữa...
Giúp mình làm việc này đi, hôm nay mình mệt rồi!
Quinn đáp, rồi lại uống rượu. Đối với bao nhiêu nay vẫn chưa khiến cô chìm trong cơn say.
...
Tại phòng riêng của Khánh Hàn.
Ánh sáng mặt trời khẽ rọi qua ô cửa kính rọi thẳng vào trong phòng, khiến Ti Na cảm thấy chói mắt đành phải mở phải tỉnh dậy đưa tay che đi cái ánh nắng chói chang đó. Cô Chóng tay ngồi dậy, hiện tại trên người cô mặc áo sơ mi trắng có in hình con bướm bướm ở phía ngực trái to rộng thùng thình.
Đưa tay vò lấy đầu tóc rối bù của mình, cô nhớ lại chuyện tối qua đã diễn ra của hai người.
23 giờ 50 phút đêm:
Ti Na vội buông Khánh Hàn ra sau khi có cái ý nghĩ vừa rồi đối với người con trai liệu có thể?. Ánh mắt cô nhìn anh có chút gì đó lưỡng lự dường như không muốn mình đi quá giới hạn cho phép, còn nữa chính anh còn là người đã muốn cô chết lúc sáng ở khu luyện tập đó cơ mà, không chỉ một lần mà còn những lần khác khi cô lần đầu bước chân vào trong dinh thự này. Nhưng cô chẳng hiểu sao mình lại có cả giác muốn biết rõ con người anh, thật sự rất muốn biết.
Khánh Hàn nhíu mày nhìn Ti Na đáp: Sao vậy? Anh làm em thấy khó chịu sao?
Ti Na nở nụ cười gượng gạo rồi tắt đi với ánh mắt nghiêm túc nhìn Khánh Hàn đáp:
Chúng ta không thể, nếu để ba biết được sẽ không để yên đâu. Mà giữa anh và em là mối quan hệ anh em, không được đi qua giới hạn.
Khánh Hàn chợt cười nhạt khi nghe cô nói vậy, ánh mắt anh có chút khinh thường nhìn cô. Anh ghé sát lại mặt cô buông một câu thẳng thừng:
Giữa chúng ta không có khái niệm anh em! Đã ở trong phòng của anh em còn sợ sao, em gái nuôi?
Nghe anh nói câu này bất chợt nét mặt Ti Na chuyển sang mang sắc thái hiện rõ sự dục vọng bị kiềm nén từ nãy giờ từ nụ hôn của anh, vẻ ngây thơ vô tư đã biến mất trong phút chốc. Cô đã rất muốn đáp trả nụ hôn đó của anh một cách nồng nhiệt hơn nhưng vì có cái ý nghĩ mình không được đi quá giới hạn nên đã nhẫn nhịn.
Cứ cho là cô không hiểu rõ gì về con người anh, nhưng không thể cưỡng lại sức hút từ anh. Biết đâu sau cái đêm này cô sẽ hiểu rõ về con người anh hơn thì sao. Chắc chắn sẽ có nhiều cô gái phải ganh tị với cô vì có được anh.
Bây giờ thì em có hai lựa chọn. Một ở lại đây với anh, hai rời khỏi đây và em sẽ giống như những kẻ đã chết kia.
Khánh Hàn nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn cô như chờ đợi câu trả lời. Đây chẳng khác nào bắt buộc cô phải chọn anh, anh là một người vốn ra tay vô tình tàn nhẫn. Một khi nói là làm.
Ti Na chẳng cần phải lựa chọn và đương nhiên cô sẽ chọn ở lại với Khánh Hàn, vì chẳng còn con đường nào để lui cả. Cô mỉm cười ma mị nhìn anh với ánh mắt đưa tình.
Đèn điện bỗng chợt tắt đi để lại bầu không gian tối tăm, một chút riêng tư cho hai người.
Đó là những gì diễn ra đêm qua đối với Ti Na và Khánh Hàn.
Nghe thấy tiếng nước xối xả trong phòng tắm là biết Khánh Hàn đang ở trong đấy. Ti Na bước xuống giường đi tới cái bàn ở gần cửa sổ để rót nước uống vì cảm thấy hơi khát. Chợt cô vô tình nhìn thấy cuốn sách mang tên Nhân Bản ở trên bàn có một tấm ảnh lộ ra, cô lấy ra xem thử. Trong hình là một cậu bé khoảng độ 10 tuổi nở nụ cười tươi với bà của mình.
Cô thầm nói: Chắc có lẽ đây là Khánh Hàn, còn người bên cạnh là bà của anh thì phải?... Nhìn anh lúc nhỏ có nụ cười đẹp thật đấy... nhưng bây giờ lại vô cùng hiếm thấy...
Hôm nay cô có nhiệm vụ cần phải làm, vì tối qua ở cùng với Khánh Hàn mà cô chẳng làm được gì cho nên cô phải hoàn thành cho xong. Cô quay người bước đi mở cửa ra khỏi phòng anh một cách âm thầm không nói một lời nào. Dù sao nếu sáng nay giáp mặt nhau, thì cô cũng sẽ chẳng biết nói gì với Khánh Hàn nữa.
Khánh Hàn nghe tiếng mở cửa cũng đủ biết Ti Na đã rời khỏi phòng, anh nhìn vô gương bị rạn nứt nhiều đường nhếch môi cười nhạt với ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó bí hiểm. Dòng nước của vòi hoa sen xối xả xuống người anh, trôi đi dòng máu ở mu bàn tay phải đang chảy máu ròng ròng.
Sau một đêm mặn nồng với người con gái đó, anh đã nhận ra con người đang chiếm đoạt người con gái đó không phải anh. Tên đó giống như đang bị khoái cảm dục vọng chiếm lấy cả nhận thức của anh vậy, chính cái kẻ anh hay mỗi đêm dắt theo con chó đen đó đã điều khiển anh.
...
Tại phòng mật thất của chủ tịch Vương Lãnh.
Khánh Thiên cũng đã đi công tác trở về nên đã có mặt ở đây theo lệnh, Ti Na cũng đã đến đây ngay sau khi rời khỏi phòng Khánh Hàn. Cô tranh thủ tắm rửa thay quần áo, vận trên mình áo sơ mi đen trễ vai cùng quần da bó sát khoe đôi chân dài miên man, mái tóc cột đuôi ngựa cùng lối trang điểm đậm sắc nét.
Ti Na đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện với Khánh Thiên. Dường như anh ta chẳng ưa gì cô vì cô được ba ưu ái hơn nhiều.
Cạch
Cánh cửa mở, Khánh Hàn bước vào với điệu bộ bất cẩn, vẻ mặt lạnh lùng vốn có. Nhìn anh hôm nay có vẻ ra dáng trưởng thành với áo sơ mi dáng rộng không bỏ thùng cùng quần kaki, mang đôi giày có họa tiết hình lá bài con át cơ. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Ti Na. Uy Vũ cũng đến cùng với anh.
Chủ tịch vương Lãnh nhìn Khánh Hàn với ánh mắt có phần dịu đi so với cơn tức giận tối qua. Dù sao thì Khánh Hàn cũng con át chủ bài của ông nên cho dù có bực tức trước những hành động lờ là của anh.
Tất cả những sát thủ giỏi của OCE đều có lệnh tới đây rất đầy đủ để chờ nhiệm vụ tiếp theo mà chủ tịch Vương Lãnh giao cho sắp tới.
Trong số những người tài giỏi ở đây, con là người được ta tin tưởng nhất, Khánh Hàn. Nhưng con lại gây chuyện với Găng Tơ để gây ảnh hưởng tới OCE. Bọn chúng bắt đầu cũng có những động cơ nhắm tới chúng ta. Dạo này trong OCE có nhiều kẻ trà trộn vào nên cần phải đề phòng. Con bắt đầu làm ta cảm thấy nghi ngờ khả năng của con rồi đấy, dạo này còn dấy động tới bọn cảnh sát nữa, không hay đâu.
Chủ tịch Vương Lãnh nói giọng đều đều, nhằm chỉ trích Khánh Hàn cũng như ám chỉ cho những người có mặt ở đây.
Khánh Hàn không phản ứng gì, nét mặt bình thản hướng mắt nhìn ông ấy đáp một câu cho có lệ: Có lẽ tôi đã quá chủ quan rồi! Ba có thể trách phạt tôi mà phải không?
Ông lắc nhẹ đầu chợt cười nhạt khi nghe Khánh Hàn nói vậy, ông khàn giọng đáp:
Trách phạt ư? Ta đã phạt con tối qua rồi đó thay. Hãy nhớ một điều, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, thì ta không dám chắc con sẽ bị loại bỏ đấy.
Khành Hàn cong môi cười nhưng sau đó tắt lịm đi trong tích tắc khi nghe ông nói vậy. Hai chữ loại bỏ đối với anh mà nói cũng chỉ lời nói qua loa, vì ông ta chẳng thể nào loại bỏ anh đâu. Ông ta biết lợi dụng đúng điểm yếu của anh, luôn đem bọn trẻ ra đe dọa anh nên buộc anh phải theo.
Anh chán trường cầm lá bài tây trong tay xoay xoay một cách chăm chú.
Không khí trong gian phòng trở nên căng thẳng trong thấy, chủ tịch Vương Lãnh nâng tách cà phê còn nóng bốc khói nghi ngút uống vài ngụm với dáng vẻ quyền uy. Đặt tách cà phê xuống bàn, ông lên tiếng:
Nhiệm vụ lần này ta muốn dẹp sạch băng đảng của Găng Tơ đang làm loạn hoạt động của chúng ta. Nếu không có việc gây sát hại đến thủ lĩnh của bọn chúng thì cũng đến lớn chuyện như thế này. Tên sát thủ tên Key chính là cánh tay đắc lực của tên Ngô Tôn.
Ngô Tôn chính là em trai của Vương Lãnh, hai người vốn dĩ luôn cạnh tranh đối đầu nhau. Xảy ra hiềm khích cắt đứt tình anh em chỉ vì tranh giành tài sản, nên mỗi người tự tạo thế lực cho mình. Nên ông Vương Lãnh cũng chẳng muốn đá động gì đến Găng Tơ là như vậy, nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Ngô Tôn có trợ thủ đắc lực là Key – một chàng trai đầy nham hiểm, tuy cậu ta cũng không phải tuyệt đối trung thành nhưng có làm bất cứ điều gì nếu như ông ta yêu cầu, chỉ để đáp lại sự cưu mang của ông ta, với điều kiện duy nhất tìm được chị gái của mình là Hạ Lam và giúp cậu ta trả thù kẻ giết hại gia đình mình là ông Vương Lãnh.
Trong suốt thời gian qua cậu thanh niên 18 tuổi mang dáng dấp trưởng thành không ai ngờ kia không làm cho họ thất vọng, nếu ông Vương Lãnh có Khánh Hàn máu lạnh vô tình thì ông ta có Key tàn nhẫn lạnh lùng.
Hai người đều ngang tài ngang sức, khi đều có công cụ vô cùng quan trọng của mình trong đấu trí lẫn sức mạnh của hai người.
Nhiệm vụ lần này, ta muốn Khánh Hàn ra tay giết chết cánh tay đắc lực của hắn. Còn Khánh Thiên thì thâu tóm nơi hoạt động của OCE mà hắn chiếm lấy cho ta. Còn mọi người ở đây, hãy cùng nhau hỗ trợ cho OCE.
Ông nói giọng đều đều, giao nhiệm vụ cho từng người. Lần này ông quyết tâm phải đẩy Găng Tơ xuống không thể nào ngốc đầu lên nổi.
Lại giết người! Khánh Hàn nói thầm, khẽ thở dài nặng nề vì anh cảm thấy ngán ngẩm mỗi lần được giao nhiệm vụ giết người.
Là một người quan trọng tổ chức, là một người đáng sợ với những thủ đoạn vô tình. Khánh Hàn luôn nghĩ mình không có trái tim nhưng không chí ít anh cũng có một phần nhỏ nhoi, còn ba của anh mới chính là người không có trái tim. Những kẻ chết dưới tay anh là điều hoàn toàn đúng đắn, nhưng bây giờ thì có người sẽ chết bởi tay anh thì không đúng đắn tí nào. Nhưng biết làm sao đây, ông ta giống như một vị vua có quyền lực tối cao trong cái thế giới đầy rẫy sự chết chóc này, vì thế ông ta có quyền sai bảo.
Khánh Thiên nghe ba mình giao nhiệm vụ khó nhằn như vậy, nét mặt tỏ ra khó chịu vì anh ta chẳng muốn dây dưa với bọn Găng Tơ, suy cho cùng anh ta sợ chết mặc dù có sát thủ đi theo bảo vệ. Anh ta nhìn ông Vương Lãnh vội lên tiếng:
Ba à, sao không để cho Khánh Hàn làm hết luôn đi, không thì con nhỏ Ti Na này cũng được. Con thấy ba chưa có giao cho nó làm cái gì hết cả.
Ông Vương Lãnh gườm gườm mắt nhìn Khánh Thiên với vẻ chán ghét, có chút bực mình khi nghe anh ta nói như vậy. Ông gằn giọng đáp:
Nhiệm vụ của con là nhẹ nhàng nhất rồi đấy. Đừng có tỏ ra kém cỏi, họ làm được chẳng lẽ con làm không được. Làm sao Khánh Hàn có thể ôm một lúc hai nhiệm vụ được. Cho nên con phải làm, đừng nói thêm bất cứ lời nào.
Khánh Thiên bực mình khi không thể nói lại được gì với ba mình nên đã đứng phắt dậy đi thẳng ra khỏi đây.
Khánh Hàn chỉ biết nhếch môi cười khinh thường khi có người anh luôn đùn đẩy mọi nguy hiểm lên đầu mình. Dù sao thì anh cũng chưa từng xem anh ta là anh trai thật sự của mình, giống như người dưng nước lã thì đúng hơn.
Anh ở lại đây cũng không làm nên đứng dậy rời khỏi đây, nhưng trước khi đi anh ghé sát tới gần tai Ti Na thầm nói: Hẹn gặp em tối nay! rồi cho tay vào túi bước đi với dáng vẻ chững chạc.
Ti Na thoáng giật mình khi nghe Khánh Hàn nói vậy, làm cô cảm thấy có chút rùng mình. Cô thầm nghĩ: Sao mình có cảm giác Khánh Hàn, mỗi ngày thay đổi nhiều tính cách vậy nhỉ?
Ti Na, con mau chóng giải quyết tên John Nguyễn cho ta đấy!
Ti Na vội đứng dậy gật đầu đáp Vâng! khi nghe ông nói vậy. Nhiệm vụ giao từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa thực hiện.
...
Trong căn phòng mật được làm bằng kính tại toàn nhà cao trọc trời, nằm gần khu resort Ocean Marina. Key đang ngồi trong căn phòng với những thiết bị thông minh hiện đại bằng trí tuệ nhân tạo, tuy chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể đi đứng thường. Kể ra thì Khánh Hàn bắn ngay chân cậu cũng chỉ sượt qua lớp thịt mà thôi nên không ảnh hưởng gì đến xương.
Ánh mắt cậu nhìn xung quanh căn phòng không một khe hở này với vẻ vô định, suy ngẫm về điều gì đó xa xôi. Thực ra thì cậu chẳng có đứa em gái bị ung thư hay ba mẹ nào như Khánh Hàn nói cả, đó chỉ sắp đặt để che giấu thân phận của cậu mà thôi, cho dễ hoạt động.
Cậu đang ngồi đối diện với một người đàn ông – Ngô Tôn và Jay Trần – một cảnh sát giả danh làm sát thủ.
Đến lúc cậu cần phải chuẩn bị tinh thần đối đầu với tên sát thủ giỏi nhất trong OCE, Khánh Hàn rồi đấy. Ông ta cũng đã giao nhiệm vụ cho từng người rồi.
Jay Trần đáp với giọng đều đều khi nắm bắt được thông tin bên phía OCE. Làm sao anh biết được thì đó là một bí mật.
Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị kĩ càng và tôi đã từng nói với anh, Khánh Hàn sẽ không giết tôi đâu. Nhưng giờ có lẽ nên xoay chuyển tình thế rồi!
Key nói giọng đều đều, với nét mặt bình thản không thể hiện sự lo lắng nào. Cậu nhìn Jay Trần và ông Ngô Tôn tiếp lời:
Việc tôi nhờ các người tìm tung tích chị gái của tôi, hiện giờ có được thông tin gì chưa?
Đây là câu Key thường hay hỏi mỗi lần gặp Ngô Tôn và Jay Trần.
Cái ngày đó lúc cậu chỉ độ khoảng tám tuổi, tưởng chừng kết thúc tất cả mọi chuyện khi cả gia đình cậu đều bị giết chết. Cả hai chị em đều bị bọn chúng ném xuống biển, nhà cửa tan hoang. Nhưng không ngờ cậu lại bảo toàn được tính mạng và sống đến bây giờ, đúng là kì tích. Cậu luôn gặp ác mộng, ám ảnh về cảnh chết chóc đêm đó, ngày tháng đau khổ không ai thấu.
Lúc nào cậu cũng nghĩ, không biết chị mình giờ sống ra sao, như thế nào, có ổn không. Cậu thật sự rất nhớ chị, mặc dù thời gian trôi qua hình ảnh của chị đang dần phai đi đến độ không nhớ rõ mặt, nhưng cậu vẫn nhớ nhất cái vết bớt màu đen ở tay cánh tay trái.
Cái ngày cậu thoát khỏi tử thần, lang thang đầu đường xó chợ thì vô tình được Ngô Tôn đem về nuôi và đào tạo thành sát thủ. Cậu vẫn còn nhớ những cái tên đã sát hại gia đình mình, từ đó cậu luôn cố gắng tập luyện không ngừng nghỉ để trở thành một sát thủ như hiện tại.
Ông ta rất ấn tượng với Key, tuy mới chỉ là cậu nhóc tám tuổi nhưng lại rất bạo gan.
Ông Ngô Tôn nhìn Key với ánh mắt sắc bén, mỉm cười nhìn Key đáp:
Rồi sẽ có một ngày cậu gặp lại chị gái mình thôi! Cảnh sát Jay Trần đây đảm bảo tìm kiếm được tung tích chị gái cậu mà phải không?
Ông đánh mắt quay sang nhìn Jay Trần. Nghe ông ta nói vậy anh chỉ gượng cười nhận vơ dù sao thì mục đích của anh cũng chỉ là tóm gọn lần lượt các kẻ đứng đầu tổ chức đen này thôi, và ông Ngô Tôn của Găng Tơ đây cũng không ngoại lệ.
Việc của cậu, chỉ cần giết chết thuộc hạ của hắn ta đi. Cậu muốn gì chẳng được, tìm chị gái hay có một số tiền để học đại học. Chẳng phải cậu muốn trở thành một pháp y sao?... Ngoại trừ một việc, không được phản bội tổ chức. Sự sống của cậu đều nằm trong tay tôi, tôi muốn cậu sống thì sống, muốn cậu chết thì cậu sẽ chết. Đừng quên bản hợp đồng cậu đã kí đấy.
Ông ta nhấn mạnh từng câu từng chữ cho Key biết rõ chừng mực và không được đi quá giới hạn.
Key nở nụ cười cay đắng, đến cả mạng sống của cậu cũng chẳng thể làm chủ được giờ chỉ biết thuận theo thôi. Đã phóng lao thì phải theo lao. Ngay khi mới mười mấy tuổi đầu cậu đã phải cầm súng đi giết bao nhiêu mạng, cũng chỉ vì được sống mà thôi. Những đứa trẻ cùng trang lứa đều cắp sách đến trường còn cậu thì phải lao đầu vào học võ, sử dụng vũ khí. Nếu như để chị gái cậu biết được cậu là một sát thủ thì không biết chị ấy sẽ cậu như thế nào.
...
Tối hôm đó, tại khu đô thị Island. Sau khi xem xét kĩ lưỡng vị trí căn biệt thự mà Key đang ở đó.
Khánh Hàn đứng trước cổng, nét mặt anh vô cùng trầm tĩnh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Anh không chần chừ gì nhanh chóng leo lên cánh cổng sắt và tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Cạch
Tiếng cửa mở, Khánh Hàn mở cửa bước vào bên trong. Ánh mắt quan sát xung quanh căn phòng, có camera đang chớp nháy đỏ phía trên góc trần nhà bên kia. Anh bình thản bước lên bậc thang với dáng vẻ bình tĩnh trông thấy.
Khánh Hàn dừng lại trước căn phòng khi thấy cánh cửa đang hé mở, anh đi vào bên trong mặc dù chẳng biết sẽ có điều gì xảy ra. Người con trai đang nằm ngủ ngon lành trên giường, người mà đã thách thức anh ở khu rừng thông không ai khác chính là Anh Tú, nhưng thật chất lại là Key.
Nhìn có vẻ trưởng thành nên anh lầm tưởng sẽ lớn tuổi hơn anh nhưng giờ gì kĩ lại chắc cũng chạc tuổi anh hoặc nhỏ hơn.
Khánh Hàn chưa kịp định thần thì bất ngờ Key ngồi bật dậy giơ khẩu súng bắn cái Pằng. Viên đạn bay sượt qua tay Khánh Hàn khiến nó hở miệng rỉ máu, anh nhíu mày vì cái đau đột ngột. Nhưng nét mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhìn Key với ánh mắt sắc lạnh.
Từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Thật sự thì Key đã có sự phòng bị trước đó, dù biết vậy nhưng Khánh Hàn cũng chẳng màng đến việc phải phòng thủ làm gì. Vì anh tới đây với mục đích chỉ nói vài câu chứ không giết cậu ta, vì anh hiểu cậu ta cũng giống như anh thôi.
Key đứng dậy thẳng người tiến tới vài bước nhìn Khánh Hàn, trên tay vẫn cầm súng đề phòng bất chất, nhìn anh với vẻ cười khinh khỉnh đáp:
Chắc anh đến đây để giết tôi? Nhìn anh dường như không chuẩn bị gì thì phải. Tôi đã nghĩ anh sẽ không giết tôi.
Phải! Khánh Hàn đáp một câu ngắn gọn, mặc cho cánh tay đang rỉ máu anh vẫn bình thản nhấc chân bước đi vài bước hướng về phía ban công kia, chợt nở nụ cười ẩn ý đáp:
Tôi tới đây để giết cậu. Nhưng chẳng có lý do gì để tôi phải giết cậu cả. Xem ra thì cậu đã biết trước tôi sẽ đến đây rồi, trước sau cũng sẽ có kẻ sống người chết. Tôi tin rằng những gì không giết được cậu sẽ khiến cậu trở nên đặc biệt hơn.
Key thật chẳng hiểu Khánh Hàn đang nghĩ gì nữa, lời mà anh nói ra suy đi nghĩ lại cũng có cái đúng của nó. Nhưng bây giờ cho dù Khánh Hàn có nói gì thì Key cũng sẽ chẳng thể nào để anh thoát thân khỏi đây cả.
Giờ có lẽ tôi phải giết anh vì mạng sống của tôi!
Dứt lời, Key giơ khẩu súng nhắm thẳng về phía Khánh Hàn.
Pằng
Viên đạn xé toạt cả không khí bay về phía Khánh Hàn nhưng anh đã nhanh chóng né được một cách rất nhanh bằng phản xạ nhanh nhạy của mình. Khánh Hàn nhanh tay rút lấy lá bài tây sắt bén phi thẳng tới mu bàn tay mà Key cầm súng, khiến cậu đánh rơi súng xuống sàn lạch cạch.
Key ôm lấy bàn tay đang rỉ máu nhìn Khánh Hàn với ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ thuật phi bài của anh lại điêu luyện thần sầu tới vậy. Khánh Hàn chẳng dễ dàng đối phó gì.
Anh đứng thẳng người nhìn Key lạnh lùng đáp:
Mau chóng tới bệnh viện đi, lá bài có độc đấy! Nếu không cứu chữa kịp thời thì cậu sẽ bị ngộ độc máu mà chết đấy.
Nói rồi Khánh Hàn quay người nhanh chóng nhảy vọt qua ban công rời đi.
Lúc này Key mới bắt đầu có cảm giác đau nhói, vùng tay bị thương của cậu đang tím thâm lại. Thật không ngờ Khánh Hàn lại có thể ra tay nhanh như vậy, một cái chết nhẹ nhàng.
Pằng
Bất ngờ tiếng súng vang lên, viên đạn bắn bị trật khi mà Key đã nhanh nhẹn lăn người né được, làm một lỗ ngay trên tường. Đôi đồng tử Key giãn rộng bất ngờ nhìn cô gái mang hình tượng ác nữ Harly Quinn đang cầm cây gậy bóng chày vác trên vai, đứng ngay cửa phòng nhìn anh nở nụ cười thâm độc.
Key gượng người đứng dậy trừng mắt nhìn Quinn gằn giọng nói:
Cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?
Người con gái đứng trước mặt cậu mặc bộ đồ đen bó sát, lộ phần eo trắng ngần đầy gợi cảm với hai bên tóc cột cao cùng lối trang điểm kì quái.
Quinn mỉm cười khinh khỉnh, cầm cây gậy bóng chày vỗ vào lòng bàn tay vài cái đi tới gần chỗ Key nhẹ giọng đáp:
Đương nhiên tôi là người của OCE rồi, tới đây để giết cậu. Anh ta không giết cậu thì tôi giết cậu thôi. Mà công nhận cậu có đôi mắt nâu đẹp thật đấy.
Key đang càng ngày cảm thấy đau, cơ thể chợt run lên theo từng cơn, tim đập nhanh không biết cậu có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Anh không ngờ lại cô ta lại là người bí ẩn đến như vậy, thuộc OCE. Ngoài Khánh Hàn ra thì còn có một ác nữ đây không phải dạng vừa.
Bất chợt cậu phát hiện trên cánh tay trái của cô ta có một vết bớt màu đen, rất giống chị gái của cậu vì chị gái cậu cũng cái vết bớt này. Không lẽ...
Chị Hạ... Lam...
Xem ra hôm nay cậu chết chắc rồi đấy!
Dứt lời, Quinn vung cây gậy bóng chày quất mạnh về phía Key nhưng bất ngờ có một kẻ bịt khẩu trang xuất hiện lao tới đá mạnh vào bên hông của Quinn. Do mất thăng bằng nên Quinn ngã người ra phía sau, làm rơi cây gậy bóng chày xuống nền.
Anh ta vội chạy tới đỡ Key. Nét mặt cậu vô cùng trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
Quinn nhanh chóng đứng dậy và ban tặng cho hắn ta một cú đá chí mạng vào mặt rồi nhanh chóng chạy đi trong gang tấc.
...
Tại quán bar Borm.
Cứ như thường lệ mỗi lần làm nhiệm vụ gì đó xong Quinn thường hay ghé vào quán bar Borm để gặp người bạn của mình và người chú đã nhận nuôi cô, nhưng giờ vẫn chưa thấy họ đến.
Quinn ngồi trên ghế sô pha với dáng vẻ suy tư, tay cầm lấy ly rượu vang đỏ uống vài ngụm nhâm nhi, trong đầu cô đang suy nghĩ đến câu nói mà cô nghe không rõ lắm từ tên sát thủ Key kia: Chị Hạ Lam... nghe sao cảm thấy thật mơ hồ. Cái tên cậu ta gọi đó, cũng giống cái tên thật của cô.
Trong căn phòng yên tĩnh ngăn cách với âm thanh ồn ào bên ngoài kia, Quinn khẽ vụt ra tiếng thở dài khẽ nhắm mắt lại. Những kí ức tưởng chừng đã xóa nhòa theo thời gian bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô như một thước phim.
Trong kí ức mơ màng, cô nhìn thấy mình cùng người em trai yêu quý của mình đang cùng chơi đùa với nhau rất vui vẻ ở bãi biển. Nhưng bỗng chốc tan biến, thay vào đó hình ảnh ba mẹ cô bị giết chết với thân hình đầy máu me trong vô cùng đau đớn, rồi họ bị ném xuống biển. Tiếp đó đến cô và em trai của cô.
Cô nhấn chìm trong đại dương bao la sâu thẳm với dòng nước lạnh ngắt. Mồ hôi thấm đẫm trên trán cô, bàn tay vươn ra như muốn níu kéo gì đó, cô muốn ngoi lên tới ánh dương kia nhưng không thể.
Cô mở mắt ra nhìn căn phòng trống trải, ánh mắt cô chợt trở nên thoáng buồn chất chứa sự nhớ nhung lẫn nỗi đau bị chôn vùi bấy lâu. Cô buông ra một câu trong vô thức:
Ba mẹ, con nhớ hai người. Anh Tú, chị nhớ em!
Này Quinn, tới hồi nào vậy?
Candies từ ngoài bước vào nói, ngồi phịch xuống ghế sô pha nhíu mày nhìn Quinn. Thấy Quinn tâm trạng không được tốt, cô gặn hỏi:
Có chuyện gì xảy ra hay sao mà nhìn vẻ mặt Quinn không được vui lắm? Hay là giết tên sát thủ tên Key kia không thành?
Quinn mỉm cười chán đời, nâng ly rượu nốc một hơi đến cạn, nhẹ giọng đáp:
Đột nhiên có một kẻ xông vào phá đám. Nhìn hắn rất quen nhưng nhất thời không nhận ra do hắn bịt khẩu trang. Bước đầu thì coi như để cho tên đó cứ ngỡ mình là người của OCE, mà lục tung lên tìm mình, tới lúc đó đằng nào cũng có cuộc khẩu chiến giữa Găng Tơ và OCE thôi.
Nói rồi, Quinn lại tiếp tục uống rượu, lần này cô không rót ra ly mà cầm cả chai tu một hơi. Không biết hôm nay tâm trạng cô bị sao mà cô lại muốn uống rượu đến vậy, chắc tại hôm nay là ngày sinh nhật của em trai cô nên cô cảm thấy có chút buồn trong lòng.
Này, tìm em trai tới đâu rồi? Có một chút manh mối hay thông tin gì không?
Candies nhìn Quinn thắc mắc hỏi.
Quinn lắc đầu không với ánh mắt bất lực. Cô không biết thằng bé còn sống hay đã chết? Cô rất muốn nhìn thấy Anh Tú, muốn gặp lại đứa em trai duy nhất của mình, cô muốn cả hai chị em đều có một cuộc yên bình. Nhưng liệu ngày đó có thể xảy ra chăng?
Cô chợt nở nụ cười cay đắng nhẹ giọng đáp: Hôm nay là ngày sinh nhật của thằng bé, nhưng lại không có nó ở đây, thật là buồn!
Thôi đừng buồn! Tớ tin rằng, sẽ có ngày hai chị em Quinn gặp lại nhau thôi! Hết rượu rồi để mình gọi phục vụ lấy thêm chai nữa...
Giúp mình làm việc này đi, hôm nay mình mệt rồi!
Quinn đáp, rồi lại uống rượu. Đối với bao nhiêu nay vẫn chưa khiến cô chìm trong cơn say.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.