Nhân Bản!

Chương 24: Gặp nguy hiểm

An Viên

19/07/2019

Ngay trong chiều tối hôm đó, biết Khánh Hàn sẽ không cho cô đi, nên cô đã bỏ thuốc ngủ vào trong nước để cho anh uống

Ngay trong chiều tối hôm đó, biết Khánh Hàn sẽ không cho cô đi, nên cô đã bỏ thuốc ngủ vào trong nước để cho anh uống. Hiện tại anh đang nằm trên giường với giấc ngủ say giấc không hề hay biết gì.

Ti Na ngồi xuống bên cạnh giường hôn nhẹ vào bờ má anh rồi đáp: Em xin lỗi, nhưng buộc em phải làm. Vì đều mục đích cả! Em phải đánh đổi mọi thứ để có được thứ mình muốn.

Cô diện cho mình áo ren cổ yếm màu đen hở lưng với quần bó sát cùng màu, khuôn mặt trang điểm đậm nét với bờ môi tô son màu đỏ nổi bật, cột tóc hai bên. Cô đứng dậy vát khẩu súng trường được bỏ trong túi trên vai rời đi.

...

Tại khách sạn cao cấp Daimond, trên tầng thứ 13, nơi đang diễn ra buổi tiệc với các nhân vật quyền lực làm ăn trong thế giới ngầm. Tiếng nhạc âm vang sôi động cùng những chiếc đèn neon sáng rọi xuống những con người đang không ngừng nhảy nhót ngoài kia.

Này cặp đôi Đại Cẩu, tối nay hưởng thụ vui vẻ nha!

Okk, chúng tôi sẽ uống hết mình!

Sophia vui vẻ đáp lại. Cô ta là một trong những người phụ nữ quyền lực đi cùng với ông trùm ma túy – Bảy Sò. Hai người được mệnh danh là Đại Cẩu khét tiếng trong việc làm việc làm ăn, buôn bán vận chuyển chất cấm xuyên quốc gia. Đàn em nhiều không xuể.

Đứng ở một góc khác, Jay Trần cùng key đang quan sát hành tung của cặp đôi Đại Cẩu kia, Hiện tại họ đang ngồi ở quầy rượu. Key đẩy chai bia tới chỗ Jay, anh chụp lấy uống vài ngụm.

Hầu như mọi việc ở đây đều ổn cả. Công nhận tên Bảy Sò kia lại mua chuộc cảnh sát các anh đấy.

Key chợt cười đáp, cũng cầm chai bia uống ừng ực một hơi đến nửa chai.

Jay khẽ thở dài đáp: Cũng chịu thôi, nhưng tôi sẽ chẳng để yên cho mấy con người đang làm náo loạn cả xã hội cả lên. Thân là cảnh sát chưa làm được cái gì nên hồn cả.

Chẳng phải anh đang làm gián điệp trong OCE sao? Nếu một ngày anh tóm được OCE chẳng phải anh sẽ tăng hạng. Tôi muốn được như anh mà không được đấy. Tôi nói nhỏ cho anh biết nhé, sau này nếu như lật đổ được OCE thì mong anh đừng bắt chị gái của tôi.

Key nói giọng đều đều với ánh mắt nghiêm túc nhìn Jay Trần.

Anh cảm thấy lạ nhíu mày thắc mắc hỏi: Chị gái cậu đang ở trong OCE sao? Là ai vậy?

Tôi chưa tiện nói cho anh biết được. Nhưng trước sau gì anh cũng biết thôi!

Key cười đáp rồi lại tiếp tục uống bia, trong ánh mắt cậu vẫn luôn nhớ hình ảnh mình gặp chị gái mình ở ngọn đồi gió lúc đến thăm mộ ba mẹ, chị ấy đối với cậu giờ đây là một cô gái xinh đẹp và bí ẩn.

Từ trong thang máy tầng 13 bước ra, Ti Na thản nhiên bước đi vào bên trong bữa tiệc ồn ào náo nhiệt đang diễn ra kia, với vẻ mặt băng lãnh. Cô bước vào trong một căn phòng kính một chiều nằm phía bên ngoài ban công, vừa lúc nhân viên phục vụ bước vào:

Thưa cô, cô có muốn uống thứ gì không?

Ti Na đi tới ngồi phịch xuống ghế sô pha, mỉm cười nhìn anh chàng phục vụ nhẹ giọng đáp:

Tôi sẽ đợi bạn rồi mới gọi, anh vui lòng đi ra ngoài...và đóng cửa hộ tôi được không?

Anh chàng phục vụ gật đầu Vâng rồi làm theo yêu cầu của Ti Na đi ra ngoài. Cô nhanh chóng lấy compa có mũi nhọn sắc bén khoét vào tấm kính một vòng tròn vừa tầm để ngắm bắn. Cô tắt hết điện trong phòng đi, lấy khẩu súng trường trong túi ra đặt xuống vị trí cô vừa tạo để chuẩn bị hạ thủ cặp Đại Cẩu đang nhảy hăng say ngoài kia.

Cô nheo mắt nhìn mục tiêu sẵn sàng để ngắm bắn nhưng cô gặp khó khăn ở chỗ, vì ánh sáng của những chiếc đèn neon ngoài kia khá chói nên cô gặp một số trở ngại. Mồ hôi chảy nhễ nhại thấm đẫm trên trán. Cô đang bối rối thì...

Cạch

Cánh cửa phòng mở ra, Khánh Hàn từ ngoài đi vào với vẻ mặt lạnh tanh vô cảm xúc. Anh buông một câu ngắn gọn:

Để anh làm!

Ti Na đứng dậy để Khánh Hàn vào ra tay ngắm bắn, ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn anh. Cô nhớ đã nhìn thấy anh uống ly nước mà cô đã cho thuốc ngủ vào trong đấy, nhưng sao lại tỉnh táo như vậy chứ?

Thật ra thì Khánh Hàn đã biết trước việc Ti Na sẽ thực hiện nhiệm vụ một mình, anh nhận ra sự nói dối trong ánh mắt của cô. Anh cũng đã nhìn thấy cô đã bỏ thuốc ngủ vào trong cốc nước nên nhân cơ hội cô đi ra ngoài anh đã đổ nó đi và đổi lấy ly nước khác.

Khánh Hàn cầm súng nhấm vào mục tiêu là tên Bảy Sò kia với ánh mắt vô cùng tập trung, tay đặt vào chỗ bóp cò.

Pằng

Tiếng súng vang lên âm vang cả phòng, tên Bảy Sò bất ngờ ngã gục xuống làm mọi người hốt hoảng cả lên. Jay và Key đứng phắt dậy khi thấy có chuyện xảy ra.

Jay ngước mắt nhìn xung quanh đây và dừng lại ngay căn phòng kính bị khoét một lỗ tròn phía trên ban công kia, anh vội đứng dậy chạy lên đó ngay lập tức.

Nhưng khi chạy lên đó thì không thấy hai người đâu cả, chạy đi tìm cho bằng được kẻ đã gây ra chuyện này.

Khánh Hàn nắm lấy tay Ti Na nhanh chân chạy vào trong thang máy vừa lúc nhìn thấy Jay cùng với key đang đứng bên ngoài nhìn hai người. Khánh Hàn nhíu mày nhìn Jay và không nhìn thấy mặt của anh ta, vì anh ta bịt khẩu trang màu đen che mặt còn đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống nữa.

Ti Na có chút luống cuống nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lấy bàn tay của Khánh Hàn, nhìn Key với ánh mắt sắc sảo.

Cửa thang máy khép lại, Jay chẳng kịp chạy vào trong đang định đi hướng khác thì bất ngờ nó lại mở ra, thế là anh và Key bước vào trong.

Bầu không khí ở bên trong này vô cùng căng thẳng đến ngạt thở, dường như đôi bên đều dè chừng đối phương. Ti Na bậm môi, lườm mắt nhìn Key đứng bên cạnh mình, trong khi Khánh Hàn vẫn lặng thinh không một động tĩnh với vẻ mặt trầm tĩnh.

Không thể chờ đợi được nữa, Ti Na giơ chân tấn công Key, Key chẳng kịp phản ứng gì lãnh nguyên cái đánh của Ti Na vào mặt một cách đau đớn, nhưng cậu nhanh chóng đáp trả lại.

Còn Khánh Hàn với Jay Trần chẳng chần chừ mà tấn công nhau ngay trong thang máy. Cánh cửa thang máy vừa mở ra, bốn người họ đều ra ngoài đánh qua đánh lại một cách khốc liệt.

Khánh Hàn không hề đánh trả chỉ toàn né tránh những đòn phản công của Jay Trần. Trong khi Key muốn tấn công Ti Na nhưng luôn bị Khánh Hàn cản đường. Anh vung chân đá một đòn chí mạng vào mạn sườn của Key khiến cậu văng ra xa. Bằng phản ứng nhanh nhạy của mình, anh tóm được cổ áo của Jay Trần kéo lại, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh ta gằn giọng đáp:

Chúng mày nên ngừng ngay lại đi, khi không còn những thằng như tao, ai sẽ cần đến mày chứ, cảnh sát Jay Trần?

Khánh Hàn buôn mạnh Jay ra, nhìn Jay với ánh mắt sắc lạnh. Điều đó khiến Jay có chút ngạc nhiên khi Khánh Hàn lại biết rõ anh là cảnh sát trong khi anh chưa một lần nào Khánh Hàn tiếp xúc với anh cả.

Jay nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp, bức xúc đáp: Phải tao là cảnh sát, tao thật sự ngán ngẩm cái việc phải đi điều tra thu thập chứng cứ để bắt mày đấy Khánh Hàn. Mày khiến cảnh sát như chúng tao đây phải đau đầu vì mày. Thật sự cách giết người của mày quá thông minh và tàn nhẫn, không để lại một chút dấu vết gì. Mày thách thức cảnh sát bọn tao mày vui lắm sao? Cảnh sát bọn tao có trách nhiệm phải bắt những kẻ sát nhân như mày thì mới giúp cái xã hội trong sạch được.

Khánh Hàn chợt cười nhạt khi nghe Jay nói những lời lý lẽ như vậy, anh cay đắng đáp:

Không quan trọng mày là ai, cảnh sát hay bác sĩ, đừng mất công thanh minh, những gì mày đang làm sẽ định nghĩa con người mày. Không phải cảnh sát tụi mày giúp người mới thực sự giúp người, chính những gì mày đang làm mới nói lên được điều đó. Được thôi tao sẽ chơi với mày tới cùng.

Dứt lời Khánh Hàn cùng Ti Na nhanh chóng rời khỏi đây, ngay khi người của Đại Cẩu tới xả súng.

Pằng... pằng...

Anh vội kéo Ti Na núp sau cái cột khi bọn chúng chỉa súng bắn về phía hai người khi họ vừa xuống gara xe. Ti Na vội rút súng phía sau lưng quần ra, anh giật lấy bắn những tên đang núp những cái người phía trước kia.

Anh quay sang nhìn Ti Na đáp: Em mau chóng chạy tới lái xe đi, nhanh lên! Để anh xử lý bọn chúng.

Ti Na gật đầu Ừ rồi nhanh chóng chạy đi, một mình Khánh Hàn giải quyết những tên này bằng màn xạ thủ của mình dù anh không giỏi về việc sử dụng súng.

Ti Na chạy nhanh tới chiếc xe ô tô đen của mình.

Pằng

Viên đạn xé toạt gió lao tới về phía Ti Na, xuyên qua mặt cô làm bay vài lọn tóc. Bất giác cô quay lại nhìn cô gái mặc ôm đỏ kia đã ra tay và không ai khác chính là Sophia.

Lần này thì mày tiêu chắc rồi, sát thủ của OCE. Định giết bọn tao mà không thành. Để xem hôm nay bọn bay có thoát được tay chúng tao không. Con trai tài giỏi của kẻ đứng đầu OCE cũng có mặt tại đây, lần này chết cả chùm rồi.

Sophia gằn giọng nói với điệu bộ vênh váo, hai tay vòng lại trước ngực.

Ti Na cảm thấy vô cùng rối trí khi rơi vào tình huống ngặt nghèo này, thật sự không biết làm gì ngay lúc này khi bị bọn chúng và kẻ cầm đầu bao vây. Nét mặt cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để đối diện với những con người này, nhìn những khẩu súng đang nhắm vào mình.

Mau giết nó đi. Sophia ra lệnh cho bọn đàn em của mình.

Pằng... Pằng...

Bất ngờ những phát súng từ đâu đó vang lên, bọn đàn em của cô ta ngã lăn ra khi bị một ai đó bắn, bọn chúng dồn mục tiêu về phía Khánh Hàn. Nhân cơ hội, Ti Na xông tới giơ thẳng chân đá vào mạnh Sophia một phát, khiến cô ta ngã phịch xuống nền.

Cô nhanh chóng mở cửa xe ô tô leo lên khởi động xe, đạp ga với tốc độ nhanh nhất có thể với ánh mắt vô cùng tập trung, điều khiển xe chạy về Khánh Hàn khi anh đang cố gắng chống trả lại bọn chúng.

Khánh Hàn, mau lên xe! Ti Na vang giọng ra gọi anh.

Anh nhanh chân lên xe rồi cô cho xe chạy khỏi gara xe. Lúc này anh hoàn toàn đuối sức, với hơi thở hổn hển, lồng ngực phập phồng không ngừng. Mồ hôi ướt nhòa thấm đẫm trên trán làm mái tóc anh biết lại. Chắc chắn bọn chúng sẽ chẳng để yên gì cho hai người.

Về tới dinh thự, Ti Na đứng trước mặt nhìn Khánh Hàn với ánh mắt lo lắng hỏi:

Anh không sao đấy chứ?... Em xin lỗi vì đã nói dối anh...

Tại sao em không nghe lời của anh? Nếu như hôm nay không có anh, liệu em có thể thoát được không? Khi có cảnh sát và bọn đàn em của chúng ở đó khắp nơi.

Khánh Hàn buông lời trách móc Ti Na, anh thở phắt một cái chẳng muốn nói thêm điều gì với cô nữa. Nét mặt anh trở nên lạnh lùng cùng ánh mắt lạnh nhạt quay người bước đi nhưng chợt đứng khựng lại khi cô nắm lấy tay níu lại.

Em xin lỗi anh mà...

Khánh Hàn im lặng không nói gì đẩy nhẹ tay Ti Na đi thẳng về phòng đóng sầm cửa lại. Ti Na chỉ biết nhìn anh đi về phòng.

...



Ti Na đi về phía gian nhà phía Đông của mình với vẻ mặt rầu rĩ như bông hoa úa tàn vậy. Cô đẩy cửa bước vào trong phòng, ngồi phịch xuống ghế sô pha, ánh mắt cô thoáng buồn. Thật sự Khánh Hàn lo cho cô là thật lòng chứ không phải giả dối, cô từng nghi hoặc rằng liệu trong lòng anh có thật sự quan tâm cho cô hay không hay chỉ là lợi dụng mà thôi, nhưng những gì hôm nay anh làm đều vì cô cả.

Lúc này cô mới nhận ra trên cổ tay mình có vết bầm tím đang sưng đỏ tấy cả lên, chắc do lúc tấn công với Key trong thang máy không may để cậu ta nắm lấy cổ tay bẻ ngoặc lại khiến khớp cổ tay bị chật và bong gân.

Do mãi suy nghĩ về Khánh Hàn và cảm thấy có lỗi với anh, Ti Na không hề nhận ra Tiểu Quỷ đang ngồi ngay bên cạnh mình, ánh mắt anh ta nhìn khuôn mặt đang mang đầy tâm trạng của cô.

Ti Na quay sang nhìn Tiểu Quỷ với ánh mắt không chút cảm xúc gì. Cô nhẹ giọng lên tiếng đáp:

Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy? Mà anh còn chưa đi sao? Vết thương ở chân chưa khỏi à?

Cô cảm thấy tên này là một kẻ khó đoán giống như Khánh Hàn vậy, cô không thể biết được tên này đang nghĩ gì nữa. Buộc cô phải tìm hiểu kĩ ngọn ngành về anh ta thì mới có thể tiếp cận, mà lợi dụng anh ta dò la thông tin bên Găng Tơ.

Tay cô bị bong gân rồi kìa, để tôi lấy đá chườm cho cô

Tiểu Quỷ giả vờ mình một người con trai hiền lành tốt bụng có chút kiêu ngạo. Anh ta đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy đá mang lại khi thấy cổ tay Ti Na bầm tím.

Anh ta nhẹ nhàng cầm cổ tay của Ti Na lên cho đá được bỏ vào trong khăn chườm vào vết bầm.

Cả hai im lặng không ai nói gì, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Khoảng cách hai người hiện đang rất gần, cô chẳng chú tâm gì đến những hành động cử chỉ của Tiểu Quỷ cả, nếu như tâm trạng cô hôm nay không buồn như thế này thì ắt cô sẽ xử tên này một trận vì dám động vào thân thể của cô.

...

Sau khi tắm rửa xong, Ti Na chọn cho mình bộ quần áo vô cùng đơn giản với áo thun rộng oversize màu trắng cùng quần đùi ngắn để được thoải mái hơn, tóc được búi gọn lại để phần mái lưa thưa ở phía trước.

Giờ cô phải đi đến khu nhà chính để bàn bạc một số chuyện với chủ tịch Vương Lãnh cùng một số người trong tổ chức OCE. Trước khi đi cô không quên điều chỉnh lại camera ẩn kết nối với điện thoại thông minh để tiện theo dõi hành tung của Tiểu Quỷ.

Cô xỏ chân vào đôi dép quai ngang rời khỏi phòng thì bắt gặp Tiểu Quỷ đang nằm ngủ vật vưởn ở trên ghế sô pha, cô mặc kệ mở cửa đi khỏi đây.

Từ gian nhà cô đang ở qua gian nhà chính cũng phải mất tầm 1km, cô đi bộ cũng khoảng 10 đến 15 phút mới tới đó. Bước đi của cô cũng không nhanh không chậm, cứ đều đều. Cô vừa đi vừa ngước lên nhìn bầu trời với sắc đỏ cam của buổi chiều chạng vạng. Hai bên đường đi đều là những hàng cây thông cao rậm rạp với những bụi hoa cẩm tú cầu tuyệt đẹp.

Trong ánh mắt cô dường như thấp thoáng hình ảnh về ai đó, về gia đình của mình,nhưng dần theo thời gian trôi qua hình ảnh về họ cũng dần mờ nhạt đi.

Pằng

Á Ti Na kêu lên một tiếng đau.

Cô ôm lấy cánh tay trái ứa máu của mình, nét mặt nhăn lại vì cái đau đột ngột khi bất ngờ có phát súng từ phía xa trong cánh rừng kia vang lên, viên đạn bay sượt qua tay cô.

A

Cô nghe được tiếng hét kinh hãi thất thanh ở phía xa đó. Bản tính tò mò trong người Ti Na trỗi dậy, không biết có chuyện gì xảy ra ở đằng đó nữa, cô quyết định đi vào trong đó xem thử như thế nào.

Cô khẽ hít lấy một hơi thật sâu với ánh mắt vô cùng tập trung quan sát xung quanh với vẻ dè chừng.

Bộp

Ti Nã ngã phịch xuống đất khi bị tấn công bất ngờ từ phía sau. Cô bị Du Nhi cầm cây gậy bằng gỗ quật mạnh vào người đau dữ dội thấu tận mây xanh.

Ha ha, con này không ngờ lại dễ bị lừa thật đó. Trình độ bắn súng của mày hơi bị tệ đấy Lưu Thi à... Nhưng lại rất hiệu nghiệm khi khơi dậy được bản tính tò mò của nó đấy.

July cười vang lên đầy đắc ý với vẻ mặt thâm độc. Cầm thanh kiếm katana sắc bén lóe sáng lên đập vào vai Ti Na vài cái rồi chống xuống đất, cúi người sát lại trừng mắt nhìn cô đầy sự căm ghét đáp:

Ti Na à, cái bản tính tò mò của mày có thể giết chết mày đấy. Mày có biết sao tao lại dụ mày tới đây không?

Lúc này Ti Na mới định thần được chuyện gì đang xảy ra, nét mặt cô thay vì sợ hãi thì vô cùng bình thản cùng nụ cười nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt chán ghét nhìn July Trần đáp:

Đơn giản các người chỉ muốn giết tôi.

Phải, mày nói đúng đấy. Tao thật muốn giết mày, tao muốn thấy mày chết trong sự đau đớn kìa. Mày là cái gai trong mắt tao, mày dám cướp Khánh Hàn của tao... Tao muốn mày biết mất.

July đáp lại với giọng của sự gian ác rồi đứng dậy. Ti Na nhìn ánh mắt của cô ta cũng đủ hiểu, cô ta muốn rửa sạch nỗi uất hận trong lòng. Nhưng điều đó chỉ khiến cô cảm thấy nực cười khinh thường cô ta mà thôi. Vì yêu mà mù quáng đến như vậy.

Với sức của cô hiện giờ thì không thể đánh lại với bộ ba yêu nữ này được, cho nên cô phải tìm cách giật lấy thanh kiếm katana trong tay của July, nếu không cô ta mà điên tiết lên chỉ cần một nhát thôi cũng đủ để cô qua thế giới bên kia rồi.

Ti Na cố gắng giữ bình tĩnh điều hòa hơi thở đều lại, đứng thẳng người dậy cất giọng đáp:

Cô giết tôi chỉ vì Khánh Hàn thôi sao? Thử xem, nếu như tôi chết rồi, liệu Khánh Hàn có để yên cho cô chắc? Cho dù cô có đứng trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không hề ngó ngàng gì đến cô đâu. Cô nghĩ mình đẹp là được sao?

Chát

Mày im cái miệng lại cho tao.

July gằn giọng quát, tát mạnh vào mặt Ti Na một cái, nét mặt đanh lại với ánh mắt in hằn những tia đỏ dữ tợn. Câu nói của Ti Na chỉ châm dầu vô lửa mà thôi, điều đó khiến cô ta vô cùng tức giận.

Cô ta ganh tị với Ti Na vì có được Khánh Hàn, có được tình yêu của anh vậy mà cô ta đã cùng anh tập luyện gắn bó 10 năm, anh chẳng hề chú ý gì đến cô ta cả.

Thấy Jully tức điên sôi cả máu, nắm chặt thanh kiếm trong tay và không thể kìm nén được nữa mà vung kiếm lao tới thẳng chỗ Ti Na. Bằng phản xạ nhanh nhạy, Ti Na đã đã tóm lấy cô bạn của cô ta là Lưu Nhi đẩy ra trước đỡ cho cô.

Xẹt

Một nhát kiếm giáng lên người Lưu Thi, máu phụt ra bắn lên mặt của Jully. Ánh mắt cô ta giãn rộng nhìn cô bạn trong bộ ba Yêu Nữ của mình ngã gục xuống chết đi bởi chính bàn tay mình. Thanh kiếm trên tay cô ta run run với vẻ mặt hoang mang.

Nhân cơ hội, Ti Na chạy tới nhảy tứng lên giơ chân đá mạnh vào ngực của July một phát chí mạng khiến cô ta ngã nhào ra sau. Du Nhi thấy vậy vội cầm súng chỉa thẳng về phía Ti Na bóp cò.

Pằng

Viên đạn xé toạt gió bay thẳng tới chỗ Ti Na, cô nghiêng người ra sau lộn một vòng, nhặt lấy thanh kiếm phóng thẳng về phía Du Nhi cái phập. Mũi kiếm xuyên qua người cô ta khiến cô chết một cách đau đớn.

Thật sự Ti Na không muốn giết ai cả, nhưng do họ ép cô vào bước đường cùng nên bắt buộc cô phải ra tay thôi. Đó là cái giá họ phải trả.

Cô quay lại nhìn July với ánh mắt sắc lạnh, làn gió thổi mạnh làm làn tóc cô tung bay, lúc này cô ta mới thật sự thấy được vẻ mặt ma quái sau vẻ hồn nhiên vô tư của Ti Na.

Ti Na buông một câu hờ hững: Cuối cùng ai mới là người chết trong đau đớn đây?

July thoáng rợn người khi nghe câu nói của Ti Na, nét mặt hiện rõ sự hãi vô cùng. Cô ta đưa mắt nhìn hai cái xác của bạn mình đều thê thảm cả. Chính cô ta mới khiến họ ra nông nổi như vậy.

Ti Na nhìn vẻ mặt sợ hãi của July Trần khẽ cong môi cười đáp: Sợ lắm phải không? Cô nên xem lại bản thân mình đi. Đừng tiếp tục sai lầm nữa.

Nói rồi Ti Na quay người bước đi. July từ từ đứng lên vung mạnh khúc cây gỗ nhặt được đánh lên đầu Ti Na, nhưng cô đã nhanh hơn cúi người thấp xuống nên tránh được. Cô xoay người phắt lại chụp lấy khúc cây trong tay của July quật mạnh vào phía bên cổ của cô một phát, cô ta một lần nữa ôm đất trong đau đớn.

Ti Na tiến lại gần July cúi người, đưa tay chỉ về phía hai cái xác kia nhẹ giọng đáp:

Cô hãy nhìn cái xác của hai người họ để làm bài học cho mình đi. Có lẽ như cô đã xem thường tôi quá đấy. Tưởng hạ gục được tôi sao? Tối nay nhớ uống thuốc an thần trước khi ngủ, tôi không nghĩ rằng linh hồn của họ có thể siêu thoát đâu... họ còn đang vất vưởng nơi đây này...

Nói rồi Ti Na quay người bước đi rời khỏi đây ngay lập tức. July chỉ biết nằm vật lộn với cơn đau cùng giọt nước mắt chảy dọc xuống từ hoen mi, hai tay siết chặt lại dưới đất trong uất hận.

...

Trong căn phòng tối chưa bật điện, ánh sáng mờ nhạt của bóng xế tà, không đủ làm sáng không gian bên trong. Lọ hoa lily trắng cũng dần héo tàn, cũng đã được một tuần rồi Khánh Hàn chưa thay hoa mới.

Gió khẽ thổi qua ô cửa sổ, Khánh Ngồi trên bệ cửa sổ nhắm mắt lại suy nghĩ một điều gì đó. Chuyện hôm nay xảy ra nếu như anh không đến kịp thì người con gái đó có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi. Nhưng có một điều khác khiến anh cảm thấy đau lòng không thể nói được.

Nhiều lúc anh tự hỏi mình, liệu cô ấy ở bên anh là lợi dụng để giúp anh thoát khỏi cơn sợ hãi mỗi khi về đêm kia hay đơn giản anh thèm khát tình yêu thôi, thật sự anh ngay bản thân anh cũng không hiểu rõ nữa.

Cạch

Cách cửa mở, Ti Na bước vào phòng với vẻ mặt nhăn lại vì cánh tay đau rát của mình. Khánh Hàn thấy vậy rời khỏi bệ cửa sổ, đi tới giật lấy cánh tay nhìn vết thương hở miệng rỉ máu chau mày đáp:

Sao bị thương vậy?

Ti Na làu bàu đáp: Do July Trần đấy. Cô ta muốn giết em chỉ vì yêu anh mù quáng đến mức muốn em chết cho bằng được đấy.

Ngồi yên đây, để anh sơ cứu vết thương.

Nói rồi Khánh Hàn đi tới mở tủ lấy băng gạc với thuốc sát trùng đi tới, ngồi bên cạnh Ti Na nhẹ nhàng lau đi sạch đi đi vết máu. Tuy là con trai nhưng động tác của anh rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Ti Na có thể thấy rõ được vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt của anh, ánh mắt anh lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì. Anh đã lo lắng cho cô và cứu cô trong lúc gặp nguy hiểm khi làm nhiệm vụ giết Đại Cẩu. Người con trai dần chiếm một vị trí nào đó quan trong tim của cô rồi.

Cô khẽ đưa tay chạm lấy bờ má anh nhẹ giọng đáp: Em xin lỗi...

Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Lời xin lỗi của em, anh không dám nhận đâu.

Khánh Hàn trầm giọng đáp, khẽ phả ra hơi thở lạnh lẽo nhưng không ngước mặt lên nhìn cô mà chăm chú băng bó lại vết thương ở tay của cô. Sau khi băng bó xong cho cô xong, anh đứng dậy cất giọng nói:

Em ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.

Nghe Khánh Hàn nói vậy, cô cũng biết anh đang còn giận cô vì chuyện xảy ra kia. Cô cũng không muốn làm phiền anh làm gì nữa nên đứng dậy đi ra khỏi đây với vẻ mặt thoáng buồn.

...



Sau buổi tập luyện cả ngày, Mộc Trà trở về một mình với dáng vẻ mệt mỏi. Cô mở cửa bước vào trong gian nhà của Ti Na để rủ cô đi ra ngoài phố chơi cho khoay khỏa.

Ti Na ơi... Ti Na... có ở trong phòng không vậy?

Mộc Trà nâng giọng gọi, gõ cửa phòng nhưng thấy im lặng không một tiếng động gì. Cô nắm vặn cửa mở ra đi vào trong phòng của Ti Na nhưng không thấy cô đâu.

Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau, bất giác cô quay người lại thì bất ngờ bị Tiểu Quỷ đẩy mạnh xuống giường, giữ chân hai tay cô lại làm cô không thể kháng cự được, trừng mắt lên nhìn anh ta.

Mộc Trà gằn giọng đáp: Anh vẫn ở trong nhà của Ti Na sao? Anh mau bỏ tôi ra...

Tiểu Quỷ chợt nở nụ cười nham nhở, khàn giọng đáp:

Tại em mà tôi không thể thưởng thức cô bạn thân của em đấy.

Đêm hôm đó, Tiểu Quỷ tưởng chừng sẽ được hưởng cô gái xinh đẹp này , đang cao trào thì bất ngờ Mộc Trà xuất hiện ngăn lại làm anh ta tụt hứng.

Nếu anh làm gì Ti Na tôi sẽ không để yên cho anh đâu!

Mộc Trà gằn giọng đáp với ánh mắt nhìn hắn đầy sự phẫn nộ.

Tiểu Quỷ vẫn giữ điệu cười không thể nào đáng ghét hơn, buông lời đùa cợt:

Cái này do bạn em lợi dụng tôi để tiếp cận khai thác thông tin của Găng Tơ từ tôi mà. Vậy nếu như tôi làm gì bạn em thì em sẽ làm gì đây? Lại cản tôi à? Hay là nói cho bạn em biết là bạn em đã sập bẫy của tôi rồi?

Anh im đi! Mộc Trà quát lớn trong sự bực tức.

Đôi mắt Tiểu Quỷ hiện rõ sự bất mãn, anh ta nổi cơn thú tính. Anh ta cúi xuống cưỡng hôn Mộc Trà một cách mạnh bạo. Cô muốn thoát khỏi đôi môi của hắn nhưng không thể được, càng đẩy mạnh hắn càng ôm chặt lấy người cô hơn.

Mộc Trà cố gắng vùng vẫy, dùng một chân đá lên nhưng nhanh hơn thế anh ta đã dùng đôi chân của mình kìm chặt lại không cho cô có bất cứ động tác trốn chạy nào. Không quan tâm đến sắc mặt đang thay đổi của cô, anh ta nắm lấy áo cô kéo xuống để lộ đôi gò bồng nhấp nhô sau lớp áo ngực màu đen.

Một giọt nước mắt rơi xuống, mặc kệ cho Tiểu Quỷ đang dày vò thân xác của mình, cô không thể nào thoát khỏi được con người này khi rơi vào tình cảnh trớ trêu này. Cô biết cô không đánh lại hắn, cô cũng biết không thể ngăn cản được hành động của anh ta nên đành chọn cách im lặng nghiến răng chịu đựng.

...

Tại khách sạn cao cấp Daimond ở tầng 10, phòng 1004.

Jay Trần bước vào trong phòng ngồi phịch xuống ghế sô pha với dáng vẻ mang nhiều điều muốn nói, với những rối ren trong đầu sau khi đánh nhau với tên sát thủ tài giỏi Khánh Hàn và con gái nuôi của kẻ cầm đầu OCE – Ti Na.

Anh vẫn nhớ y nguyên câu nói của Khánh Hàn Không quan trọng mày là ai, cảnh sát hay bác sĩ, đừng mất công thanh minh, những gì mày đang làm sẽ định nghĩa con người mày. Không phải cảnh sát tụi mày giúp người mới thực sự giúp người, chính những gì mày đang làm mới nói lên được điều đó. Được thôi tao sẽ chơi với mày tới cùng.

Câu nói đầy mỉa mai mang tính thách thức với một người làm cảnh sát như anh, điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng bực tức. Chỉ muốn thâu tóm cho bằng được cái tổ chức đen làm cái xã hội suy tàn này, cùng với kẻ giết người không gớm tay kia.

Anh không về tổ chức OCE à? Sao lại tới đây vậy?

Key lên tiếng đáp, trên tay cầm ly sữa nóng hổi còn bốc khói nghi ngút đặt xuống bàn rồi ngồi xuống đối diện với Jay Trần.

Jay ngã người tựa vào ghế sô pha, với khuôn mặt mang đầy tâm trạng rối bời từ chuyện xảy ra ở tòa nhà Daimond kia. Anh nghiêng đầu sang nhìn Key hỏi:

Này lúc ở Daimond, tôi thấy cậu có khả năng đánh lại cô gái kia với Khánh Hàn, nhưng tôi thấy dường như cậu không ra tay thì phải?

Key khẽ cau mày lại, nâng ly xuống uống vài ngụm rồi đáp: Chỉ là hai người họ không phải là mục tiêu chính của tôi. Suy cho cùng có đánh nhau với họ nhưng mình cũng chẳng được lợi ích gì cả. Mục tiêu của tôi, gặp lại chị gái và giết chết kẻ đã hại gia đình tôi.

Chẳng phải ở Găng Tơ, ông Ngô Tôn cũng đang giúp cậu trả thù đấy sao?

Jay Trần thắc mắc đáp.

Tôi chỉ là công cụ giết người của ông ta thôi. Giờ ông ta đã có Tiểu Quỷ giúp đỡ rồi còn gì. Tôi sẽ bằng mọi cách để gia nhập vào OCE. Mà nhắc mới nhớ, ông ta đang ở bên phòng bên cạnh đấy. Key hạ giọng đầy sự quyết tâm vì món nợ thù đầy ân oán chưa được giải quyết này. Cậu lại tiếp lời: Ông Vương Lãnh thật sự là một kẻ khó có thể lường trước được, toàn mượn tay của con trai mình giết chết bao nhiêu kẻ có quyền lực trong thế giới ngầm. Điều này làm cảnh sát như anh phải mệt nhỉ.

Suy cho cùng, Jay Trần là một cảnh sát chuyên nghiệp nhưng khi đối diện với một sát thủ mang tiếng giết người vô tình như Khánh Hàn khiến anh có chút dè chừng. Anh im lặng không biết nói thêm câu gì, dù gì chuyện này anh nhất định phải điều tra và sớm ngày lật đổ được OCE.

Trong thế giới ngầm có quá nhiều thứ phức tạp buộc anh phải khám phá, nắm rõ thông tin cũng như nguyên tắc hoạt động của chúng. Cho dù có chứng kiến tận mấy những kẻ sát nhân đó giết người thì anh cũng biết đứng chết lặng mà thôi.

...

Cũng tại khách sạn này, bên cạnh phòng 1004 là phòng 1005, nơi ông Ngô Tôn đang nghỉ ngơi sau buổi hội nghị kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

Hiện tại ông ta đang vui vẻ cùng với cô người tình nóng bỏng của mình trên chiếc giường chăn ấm nệm êm.

Ở phía trên tầng thứ 11, một cô gái trang điểm đậm nét với bờ môi tô son màu đen, lông mi cong vút với con ngươi đeo kính áp tròng hai màu xanh và vàng sắc sảo tựa như mắt mèo vậy và có hình trái tim ngay khóe mắt làm điểm nhấn. Mặc quần đùi da cạp cao ngắn cũn cỡn khoe đôi chân dài, với áo ống lộ xương quai xanh, vòng eo con kiến.

Quinn đứng gần cửa sổ, làn gió từ trên cao thổi mạnh vào làm tung bay hai bên tóc được cô cột cao. Trên môi nở nụ cười ma mị. Cây gậy bóng chày đeo ngay bên hông.

Dùng sợi dây rắn chắn dài, Quinn cột chặt nó vào khung cửa sổ rồi quấn dây ngay eo mình leo lên cửa sổ phóng ra ngoài đó. Hai tay nắm chặt sợi dây, còn chân đạp mạnh vào tường để giữ.

Tới ngay phòng của ông Ngô Tôn, nhìn qua ô của sổ, đập ngay vào vào mắt Quinn là cảnh giường chiếu của hai người. Cô nhếch môi đáp: Chậc, cha già này đã từng này tuổi rồi mà còn hăng ghê đấy.

Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ qua một bên nhảy vào bên trong.

Phịch

Tiếp đất thành công, Quinn tháo sợi dây ra khỏi người mình, cầm cây gậy bóng chày vác lên vai.

Ông Ngô Tôn giật mình ngồi phắt dậy khi nhìn thấy sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt ngay trong phòng của mình. Cô người tình của ông ta không ai khác chính Sophia – kẻ mệnh danh Đại Cẩu, không ngờ cô ta cũng gian díu với kẻ đứng đầu Găng Tơ.

Quinn đi tới ngồi xuống ghế sô pha với vẻ mặt thản nhiên đáp:

Ông đừng lo, tôi tới đây gặp ông có chuyện muốn nhờ thôi mà... Xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của ông.

Cô là ai? Không lẽ cô là ác nữ giết người tàn nhẫn mà những băng đảng đồn thổ sao? Mang hình ác nữ Harley Quinn?

Ông ta đáp nhanh với giọng hớt hãi nhưng nhanh chóng đinh thần lại, trở về bình thường.

Quinn chợt cười với vẻ ẩn ý, cô nhẹ giọng đáp: Ông đoán đúng rồi đấy! Cô đứng dậy đi cầm cây gậy đi lòng vòng quanh căn phòng, cô tiếp lời: Mục đích tôi đến gặp ông chỉ đơn giản, muốn ông giúp tôi một chuyện.

Chuyện gì? Ông Ngô Tôn đáp với vẻ dè chừng, nhân cơ hội Quinn không để ý, ông ta mở tủ lấy khẩu súng giấu phía sau lưng để đề phòng bất chắt.

Tôi sẽ giúp ông có được bí mật thâu tóm OCE, còn ông thì hãy hạ gục tên Vương Lãnh đó. Ông thấy sao? Đôi bên đều có lợi, tôi chỉ là muốn báo thù cho gia đình tôi thôi, nhưng thế lực của tôi không đủ mạnh nên mới nhờ đến ông.

Quinn đưa ra lời đề nghị, ánh mắt vô cảm xúc nhìn ông Ngô Tôn chờ đợi câu trả lời. Nhưng có vẻ như ông đang đa nghi gì đấy. Sophia thì thầm vào tai ông nói khẽ: Chủ tịch quên rồi à, lúc trước thằng Key có bảo... cô gái mang hình tượng ác nữ Harley Quinn là kẻ sát thủ bí mật của ông Vương Lãnh rồi hay sao? Coi chừng cô ta lừa chủ tịch đấy. Mà nhìn cô ta quen quen hình như gặp ở đâu đó rồi thì phải.

Ông Ngô Tôn nhìn Quinn với mắt ánh khó đoán, cô cũng không biết ông ta đang nghĩ gì khi nghe lời đề nghị từ cô. Ông ta khẽ đẩy súng qua cho Sophia thầm đáp: Nếu vậy thì giải quyết nó đi...

Sophia gật đầu đáp, cầm lấy khẩu súng nhắm thẳng về phía Quinn.

Pằng

Viên đạn bị bắn chệch không trúng mục tiêu do tài né tránh của Quinn rất nhanh nhẹn. Sophia lao xuống giường tấn công Quinn, hai cô gái đánh nhau qua lại làm đồ vật trong phòng vỡ tan tành.

Xem ra thì lời đề nghị vô tác dụng rồi. Ông sẽ hối hận vì điều này đấy, Ngô Tôn à...

Quinn nói giọng đầy sự nghiêm túc, ánh mắt nhìn ông ta chứa đầy sợi tơ đỏ bực mình khi giao kèo giữa cô và ông ta thất bại.

Ông ta cười nhạt đáp: Cô nghĩ tôi là đồ ngốc khi tin một sát thủ làm việc cho OCE như cô sao?

Ha ha Quinn bật cười lớn giọng khi nghe ông ta nói cô là sát thủ làm việc cho OCE, nghe sao thật nực cười. Đó chỉ là do cô ngụy biện tạo ra để gây hiềm khích giữa Găng Tơ và OCE thôi. Chứ cô chẳng thuộc về tổ chức nào cả, chỉ vì muốn trả thù cho gia đình mình mà cô đã phải tốn công tạo hiềm khích đủ kiểu cả, tưởng ông ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của cô nhưng không ngờ ông ta lại nghĩ rằng cô là người của OCE, ý ông sợ cô là gián điệp đó mà. Cô tiếp lời:

Vậy mà tôi cứ nghĩ ông đã cho người điều tra tôi là ai rồi chứ? Lần này thì tôi phải cho ông hối hận với quyết định của mình.

Dứt lời, Quinn đánh trả Sophia, so với võ thuật của cô ta thì chẳng nhằm nhò gì so với cô. Chỉ cần vài cú đá chí mạng cũng đủ để đánh gục cô ta rồi. Cô vung cây gậy bóng chày đập đầu vào cô ta hai phát thật mạnh đến độ phụt máu, làm cô ta chết ngay tại chỗ.

Cô cúi xuống nhặt lấy khẩu súng đứng thẳng người với vẻ mặt đầy đùa cợt cùng nụ cười chưa bao giờ hết man rợ.

Ông Ngô Tôn thấy vậy mặt cắt không còn giọt máu khi đang dồn vào thế cùng, nhìn cây gậy dính máu cùng với khẩu súng đang cầm trong tay của Quinn khiến hắn sợ hãi.

Quinn lắc đầu đáp: Cha Cha... Tôi chỉ nhờ ông giúp tôi hạ gục Vương Lãnh thôi mà, đổi lại ông có được OCE... nhưng...

Nghe thấy có tiếng động lạ bên phòng ông Ngô Tôn, Key và Jay Trần lập tức chạy qua. Vừa lúc cánh cửa mở phòng mở ra, thì hai người thấy xác chết của Sophia nằm dưới nền gạch, máu từ đầu chảy loan ra thành vũng.

Key nhận ra Quinn, nhìn thấy cái vết bớt đen trên cánh tay trái của cô, cậu lập tức biết cô chính là người chị gái của mình. Nhưng chưa kịp để cậu thốt lên một câu nào thì ngay lập tức bị Quinn dùng gậy phang vào người, khiến cậu mất thăng bằng mà va vào tường.

Chị Hạ Lam... Cuối cùng Key cũng kịp thốt lên tên của chị gái mình. Jay Trần và ông Ngô Tôn dường như không nghe thấy.

Quinn nghe vậy đứng sững lại quay sang nhìn Key nhíu mày thắc mắc, tại sao cậu ta lại biết tên thật của mình. Nhưng trong tình thế này không cho phép, cô nhanh chóng chạy xông ra cửa rời khỏi đây ngay lập tức.

Jay Trần đi tới xem cái xác của Sophia, có lẽ cô ta bị đập đầu dẫn đến tổn thương não mà chết. Đây là cách ra tay điển hình của cô gái ác nữ kia. Lần này anh phải đau đầu vì phải bắt hai kẻ đang giết người lộng hành này đó là Khánh Hàn và cô gái tên Quinn kia hiện chưa điều tra được hồ sơ lẫn thông tin.

Anh lấy điện thoại bấm số gọi: Alo, mau cho người tới khách sạn Daimond, có án mạng xảy ra. nói rồi, anh tắt máy quay sang nhìn Key với ánh mắt tò mò hỏi:

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Bản!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook