Nhân Bản!

Chương 20: Hành vi phạm tội

An Viên

19/07/2019

Sáng hôm sau.

Khánh Thiên hùng hổ cầm trên tay sắp tài liệu và tờ báo đi đến phòng của Ti Na theo sau là vài người vệ sĩ. Vẻ mặt tức giận của Khánh Thiên mới sáng sớm làm cho những người giúp việc không dám hó hé, mở lời tiếng nào.Tại phòng Ti Na, cô và Khánh Hàn vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ sau một đêm tình ái. Ánh sáng mặt trời rọi vào làm Khánh Hàn tỉnh giấc, làm anh lấy tay che đi ánh nắng mặt trời.

Anh cựa người ngồi dậy, nhẹ nhàng kê đầu Ti Na lên gối nằm để đưa tay ra khỏi. Vết thương ở vai khiến anh đau buốt, anh lờ đờ đôi mắt nhìn Ti Na và phả ra hơi thở nhẹ.

Anh lại trải qua một đêm với cô gái này lần nữa. Và anh chỉ biết rằng, ở bên cạnh Ti Na anh sẽ được ngủ yên giấc mà không cần đến những lọ thuốc an thần kia, để tránh đi con quỷ trong người mình. Con quỷ khiến anh trở thành một kẻ tàn nhẫn về đêm.

Reng... reng...

Tiếng điện thoại run lên, Khánh Hàn vội với lấy điện thoại bắt máy. Cuộc gọi của quản lý Will trong tổ chức B – Dragon.

...

Thưa cậu, cậu nhanh chóng đến tổ chức giải quyết một số chuyện quan trọng. Ông Ngô Tôn đã bắt đầu nhòm ngó đến tổ chức của chúng ta kể cả ba cậu đấy. Tôi e là khách sạn kiêm sòng bài casino The W của chúng ta có nguy cơ bị thâu tóm...

Bên đầu dây trả lời nghiêm nghị.

Ánh mắt Khánh Hàn có vẻ suy tính điều gì đó, hết chuyện này kéo thêm chuyện khác khiến anh phải đau đầu và lại thêm những chuỗi ngày mất ngủ. Anh nhẹ giọng nói, tránh làm thức Ti Na:

Tôi sẽ giải quyết ngay khi đến đó!

Còn một chuyện nữa, quản lý khu trại trẻ Thiên Thần có báo lại dạo gần đây thường có người lạ dắt theo những con chó becgie quanh quẩn trước trại trẻ thưa cậu, tôi e là có ai đó đang muốn nhắm tới bọn trẻ và bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm...

Cứ tiếp tục công việc đi, còn lại để tôi!

...

Nói rồi, Khánh Hàn tắt máy và nhíu mày thắc mắc. Trong đầu anh hiện lên dòng căm phẫn, Găng Tơ đã biết đến trại trẻ, đằng nào Ngô Tôn cũng sẽ lấy đó hiềm khích. Ông Ngô Tôn sẽ không biết đến trại trẻ trừ khi có người nói. Còn người ba kia, sau vụ Nga Phạm một là ông sẽ out anh ra khỏi tổ chức không thì lại lấy đám trẻ ra đe dọa bắt anh lật đổ Găng Tơ cho dù không muốn đi chăng nữa.

Khánh Hàn thôi suy nghĩ, lấy điện thoại ra lướt lướt lịch trình công việc hôm nay.

Ti Na chợt tỉnh. Cô cảm thấy đau sót ở vùng hông trái của mình. Lấy tay chạm vào vết thương, cô thấy có máu đang rỉ ra. Cô lo lắng: Máu ở vết thương chảy ra, có lẽ do va chạm quá mạnh rồi... không để Khánh Hàn thấy được.... Cô không muốn cho Khánh Hàn biết vì có một chuyện. Tối qua cô đã phải dùng phấn có màu nude để phủ lên trên lớp vết thương sau khi dán băng cá nhân.

Máu? Khánh Hàn nhíu mày khi thấy có vết máu trên tay của Ti Na.

Ti Na lúng túng, ấp a ấp úng và gượng cười nói: Chắc em đến kì rồi!

Thật không? Khánh Hàn gằn giọng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị. Ti Na vội lên tiếng:

Anh không tin, không lẽ bắt em tung chăn lên anh kiểm chứng à...

Thấy Khánh Hàn im lặng nhìn mình với vẻ nghi ngờ, Ti Na bậm môi: Anh muốn xem chứ gì?

Ti Na định mở tắm chăn ra thì chợt có tiếng nói giận dữ vang lên:

Công việc thì đang leo thang mà hai đứa mày vẫn ngủ với nhau được sao...

Khánh Thiên cầm lấy áo sơ mi trắng và cái váy hai dây mỏng tang của Ti Na ném phịch lên giường với vẻ giận giữ.

Ti Na hoảng hốt vội nắm lấy chăn che chắn lại. Khánh Hàn bình thản cầm lấy áo sơ mi mặc vào, trầm giọng đáp:

Anh không có lịch sự sao?

Mày... Khánh Thiên định chửi thẳng vào mặt Khánh Hàn một trận nhưng thôi, cố kiềm chế lại: Tao sẽ không đánh mày nhưng ba sẽ trừng phạt mày. Hai đứa bay lo thay quần áo vào rồi qua gặp ba. Vụ Nga Phạm, làm cho cổ phiếu sụt giảm, mày liệu chuẩn bị chịu trận đi là vừa...

Dứt lời, Khánh Thiên đi một hơi ra ngoài sau khi nạt Khánh Hàn một trận.

Khánh Thiên vừa đi, Ti Na vội với lấy khăn quấn quanh mình một cách nhanh chóng, chạy vọt vào phòng tắm thật nhanh.

Khánh Hàn chỉnh chu lại áo của mình, đi lại giường kéo tấm chăn lên và thấy có vệt máu đỏ trên ga đệm. Anh hất tấm chăn qua và vô tình thấy được miếng băng gạt vết thương ở trên ga. Anh cầm lấy lên xem, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều anh cũng đoán được rồi, anh chỉ nhếch môi cười nhạt và cứ cho rằng cô ấy đến kì đi đỡ phải suy nghĩ nhiều.

...

Tại phòng họp tổ chức OCE. Một căn phòng ở khu A rộng lớn mà không phải phòng làm việc trong nhà. Một nơi dùng để trừng phạt thành viên OCE sai phạm.

Chủ tịch Vương Lãnh với Khánh Thiên ngồi yên vị trên ghế chờ Khánh Hàn và Ti Na đến. Ông cầm lấy sấp tài liệu mà quản lý N đưa và xem qua. Ông vừa đọc vừa hiện rõ sự tức giận trên khuôn mặt.

Khánh Thiên thấy vậy lên tiếng: Cổ phiếu tập đoàn đang sụt giảm đáng kể do thằng Khánh Hàn bị cảnh sát bắt vì tội ám sát cháu gái của Ngô Tôn đó ba... Ba đã quá tin tưởng nó rồi đấy...

Nó lại gây hiềm khích với tổ chức Găng Tơ lần nữa, nó muốn gì đây chứ?

Ông Vương Lãnh gằn giọng nói lớn, vứt tài liệu lên bàn.

Ba nghĩ nó có quyền lực gì phía sau mà chúng ta không biết không?

Khánh Thiên nhíu mày hoài nghi.

Cũng có khi! Nếu nó có quyền lực ngầm thực sự thì mới dám ho he đến Găng Tơ thậm chí là OCE nếu như nó có tổ chức riêng...

Ông Vương Lãnh nói với vẻ suy đoán. Nhưng suy đi nghĩ lại thì ông nghĩ Khánh Hàn về nước chưa được một năm vả lại mới tốt nghiệp thôi thì làm gì có thể tạo nổi cơ ngơi đồ sộ? Ông đặt một dấu hỏi chấm.

À mà ba con có chuyện muốn nói, con tới phòng con gái nuôi của ba thì bắt gặp Khánh Hàn và con gái nuôi yêu dấu của ba đang...

Khánh Thiên đang định nói thì Khánh Hàn bất chợt đi vào làm anh ta im bặt.

Khánh Hàn nhẹ cúi đầu chào người ba khó tính trước mặt rồi đưa mắt nhìn sang Khánh Thiên nhẹ giọng nói:

Sao vậy? Không nói tiếp đi. Thấy tôi vào sao im bật vậy?

Khánh Thiên ấp úng À ừ... đang định nói tiếp nhưng lại thôi vì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh cùng với nụ cười nguy hiểm của Khánh Hàn khiến anh ta dè chừng.

Nụ cười trên môi Khánh Hàn tắt lịm ngay sau đó, thay vào sự trầm tĩnh, ánh mắt nhìn ông Vương Lãnh như dò xét cảm xúc của ông, xem ông muốn gì. Anh đi kéo ghế ngồi xuống.

Vừa lúc Ti Na bước vào với dáng vẻ mảnh mai trong bộ vest trắng cá tính đậm chất thanh lịch, tóc cột cao với bờ môi tô son đỏ rượu làm điểm nhấn. Cô khẽ cúi đầu chào chủ tịch Vương Lãnh và Khánh Thiên thể hiện sự kính trọng bề thế rồi đi tới ngồi xuống đối diện với Khánh Hàn.

Ông Vương Lãnh ném sấp tài liệu thông tin tình hình của tập đoàn trước mặt Khánh Hàn, gằn giọng đáp:

Việc giết chết cháu gái của Ngô Tôn càng gây thêm sự khiêu khích giữa Găng Tơ và OCE. Hành động của con ngày càng lỗ mãng rồi đấy Khánh Hàn... Con có biết vì vụ bê bối của con mà ảnh hưởng tới việc sụt giảm cổ phiếu của tập đoàn chúng ta không hả?

Khánh Hàn cười trừ như thể ông ấy đổ hết tội lên đầu anh vậy. Trong khi nhiệm vụ ông giao thì anh chỉ biết làm theo thôi, còn thứ khác thì anh chẳng quan tâm. Anh cất giọng đáp:

Nhưng tôi cũng làm tròn nhiệm vụ được giao rồi còn gì. Việc cháu gái ông ta xuất hiện rồi chết không phải do tôi làm, mà cho dù có phải do tôi hay là một ai khác cố tình hay không thì cái đó cũng là số của cô ta phải chết mà thôi... Còn cổ phiếu sụt giảm thì cũng đâu phải lỗi tại tôi...

Anh cảm thấy nực cười cho chính mình khi đã là công cụ tay sai đắc lực của người ba vô tình này, làm nhiệm hoàn thành thì ông khen tốt, đến khi thất bại hay chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi để ảnh hưởng tới hình ảnh tập đoàn thì ông lại đổ lên đầu anh.

Có lần anh tự hỏi, anh có phải là con ruột của ông ấy không? Nếu thật thì tại sao ông lại đối xử với anh như một người dưng như vậy? Trong khi Khánh Thiên và Vương Anh, đều được ông ta quan tâm đến, không cho đụng tới bất cứ nhiệm vụ nguy hiểm nào cả.

Nhiều lúc anh đã nghĩ tới muốn lật đổ những gì đang có hiện tại trong tay ông ấy, trừ khi anh có bản lĩnh giết chết người đàn ông đầy máu lạnh vô tình này. Nhưng điều đó là không thể và sẽ không bao giờ xảy ra, vì ông ấy là người sinh ra anh.

Chủ tịch Vương Lãnh nghe Khánh Hàn nói vậy, ánh mắt ông nhìn anh trở nên nghiêm nghị nhưng không tỏ ra tức giận. Ông khàn giọng đáp:

Nhưng trên mặt báo nó in mặt con trên đấy kèm theo tên tập đoàn, nếu không phải vì con thì ai có thể gây ra đây. Trong khi những sát thủ khác đều làm việc rất chuyên nghiệp trong khi con lại lơ là thiếu cảnh giác...

Ông giơ tay chỉ về hướng Ti Na tiếp lời: Con hãy nhìn em gái nuôi của con đi, Ti Na làm rất tốt đấy...

Khánh Hàn dừng xoay bút đưa mắt sắc lạnh nhìn Ti Na khi ông ấy chỉ điểm cô, khiến cô cảm thấy không khí ở đây trở nên căng thẳng hơn trông thấy. Anh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt ông nâng giọng đáp với vẻ phẫn nộ nhưng không bộc lộ ra bên ngoài:

Vậy thì sao ông không để họ làm đi, họ cẩn thận hơn tôi. Từ trước đến nay bàn tay của tôi đã giết bao nhiêu người rồi ông biết không? Những gì tôi làm cho ông vẫn chưa đủ sao?

Anh không biết bàn tay của mình lấy mạng biết bao người, cái cảm giác lo sợ lẫn nỗi ám ảnh mỗi khi về đêm phải chăng ông có thể thấu và cảm nhận được.

Trong cái tuổi thơ đầy bất hạnh của anh, không có ngày nào được yên ổn cả. Suốt ngày gắn liền với mấy bài tập khắc nghiệt, khiến cơ thể đầy rẫy những vết tích, cho tới khi năm 15 tuổi phải cầm súng đi giết người. Bắt đầu với những phi vụ nguy hiểm đến tính mạng, cho đến khi các vụ án giết người đều gắn liền với tên tuổi của anh.

Anh luôn mang bên mình một mệnh lệnh, mỗi đêm quay về với bộ dạng trên người sặc mùi máu tanh. Đã như mong muốn của ông ta, anh đã làm tốt những gì mình nên làm và thực hiện đúng những gì mà ông ta giao cho.

Ha ha... Ông Vương Lãnh bật cười khoan khoái khi Khánh Hàn nói như vậy, ông tắt đi nực cười thay vào đó với vẻ mặt khó đoán, ông đáp: Những gì con làm vẫn chưa đủ đâu, Khánh Hàn à... Mọi thứ con làm chỉ là việc của một sát thủ OCE nên làm thôi. Đó là công bằng rồi!

Công bằng? Khành Hàn thốt lên hai chữ, mà sao cảm thấy cay đắng vô cùng. Thử hỏi công bằng chỗ nào chứ? Anh chỉ biết suốt ngày đi làm nhiệm vụ giết người, đêm về sống cùng với con ác quỷ đội người kia. Tự do của anh còn đâu? Ông ta chỉ biết đem những đứa trẻ ở trại trẻ thiên thần ra uy hiếp anh mà thôi và buộc anh phải làm, nếu không những đứa trẻ vô tội sẽ sẽ chẳng tồn tại mà mỉm cười được vì anh mà chết.

Cuộc sống này vốn dĩ rất công bằng, đừng đổ lỗi cho ông trời tại sao lại đối xử bất công với mình như vậy trong khi người khác lại có thể sống yên bình như thế kia? Như vậy cuộc sống sẽ nhạt lắm con à... Cuộc sống không bao giờ có người chịu thiệt hơn một ai đó, nếu muốn thắng thì chỉ có thể dùng đôi tay còn sức giành lấy mà thôi...

Những gì ông ta nói không sai, nếu có trách thì trách anh sinh nhằm nơi mà thôi. Ông tiếp lời: Nếu như chuyện này còn lặp lại lần nữa, ta e những đứa trẻ kia, từng đứa một sẽ ra đi đấy... Cho nên hãy làm cho đàng hoàng vào. Đó là lời cảnh cáo của ta dành cho con! Giờ thì hãy đi làm nhiệm vụ của mình đi, giết chết tên chủ tịch tập đoàn Tư Thị cho ta.

Tôi không cho phép ba đụng đến những đứa trẻ đó, nếu không tôi sẽ chẳng để yên đâu.

Dứt lời Khánh Hàn quay người rời khỏi đây ngay lập tức vì chẳng muốn nghe ông ta lảm nhảm mấy câu nói của ông.

Riêng Ti Na và Khánh Thiên im lặng nãy giờ không hề lên tiếng nói bất cứ lời nào, chỉ biết ngồi nghe ông trách vấn Khánh Hàn thôi.

Lúc này ông Vương Lãnh mới quay sang nhìn Ti Na đáp:



Ta muốn con đi tiếp cận một tên Tiểu Qủy, đứa con nuôi tài giỏi của hắn ta nhằm làm con mồi đe dọa hắn sau này. Đây là hồ sơ của Tiểu quỷ, thằng này cực kì thông minh, ẩn hiện như lang băm vậy. Ngoài tên Key ra, thằng này cũng không phải dạng vừa. Nó là đối thủ đáng gườm của Khánh Hàn trong việc đấu trí tuệ đấy.

Quản lý Đại đưa hồ sơ về tên Tiểu Quỷ cho Ti Na, cô cầm lấy mở ra xem thử. Bên trong có ghi thông tin: Cao Kỳ, 23 tuổi, con trai nuôi của Ngô Tôn, chỉ số IQ tới 148. Hắn ta rất giỏi trong việc phán đoán tâm lý của đối thủ, hành sự không ai hay, xuất hiện bất thình lình rồi biến mất không một vết tích, nên mọi người hay gọi hắn với cái tên Tiểu Quỷ lang băm.

Cô gấp hồ sơ lại nghiêng đầu sang nhìn ông Vương Lãnh nhẹ giọng đáp:

Vậy ba muốn con trở thành người tình của hắn sao?

Con thông minh đấy! Với nhan sắc của con, có thể mê hoặc được hắn hay không đều do ở con cả đấy!

Ông đáp lại với giọng đều đều.

Khánh Hàn còn lên giường với nó được chẳng lẽ cái thằng kia không được chắc?

Khánh Thiên chen vào nói, khi nghe ông Vương Lãnh nói vậy.

Anh nói gì vậy? Em với Khánh Hàn chỉ đơn giản mối quan hệ nam nữ bình thường thôi mà, có gì sai sao? Việc anh trai chăm sóc ngủ cùng em gái không thể sao?

Ti Na phản pháo lại không một chút do dự gì, ánh mắt gườm gườm nhìn Khánh Thiên.

Ông Vương Lãnh rời khỏi chỗ ngồi đi lại gần chỗ Ti Na, cô vội đứng dậy cúi đầu khi ông tới. Ông cất giọng nói chứa đựng sự ám chỉ:

Việc hai đứa qua lại với nhau, ta không cấm. Nhưng ta chỉ nhắc con một điều, con với Khánh Hàn không được yêu nhau và tuyệt đối không được mang thai. Ta muốn con phải yêu một người có quyền lực hơn, con hiểu ý ta nói chứ?

Ti Na chỉ ngậm ngùi gật đầu Vâng một tiếng. Suy cho cùng thì ông cũng chỉ muốn lợi dụng những đứa con của mình để nâng quyền lực mình lên thôi.

...

Chiếc con xe moto đen dừng bánh trước cổng biệt thự lớn của chủ tịch tập đoàn Tư Thị - Adam. Khánh Hàn mở cửa bước xuống xe, tay kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào phía trong biệt thự đó quan sát thật kĩ những chỗ có vệ sĩ canh gác, trên tay anh cầm một cành hoa lily trắng và anh nhìn nó như một điềm báo – cái chết. Anh chán nản thực hiện nhiệm vụ được giao như thường ngày, mặc dù chẳng muốn làm nhưng cũng phải làm thôi.

Khánh Hàn nhanh chóng trèo lên bức tường và nhảy xuống tiếp đất một cách điêu luyện, gọn nhẹ mà không gây ra tiếng động, tránh tai mắt của bọn vệ sĩ.

Thưa chủ tịch, Tư Thị của chúng ta đang dần chiếm lĩnh ưu thế về khách sạn so với Ocean Marina. Đây là dự án phát triển đầu tư chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay, chủ tịch hãy xem qua.

Tên quản lý vừa đi vừa nói, cầm bản dự án đưa cho ông Adam xem.

Được rồi, để tới phòng làm việc tôi xem.

Ông nói giọng khàn khàn rồi đi tới phòng làm việc của mình để giải quyết một số công việc còn sót lại.

Tên quản lý mở cửa, ông ta vừa bước vào phòng thì chợt giật mình, đôi đồng tử giãn rộng khi nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế tựa, với ánh mắt sắc lạnh đang nhìn ông cùng gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Cậu là ai?

Quản lý tiến lên phía trước gần người thanh niên đó gằn giọng nói, với dáng vẻ dè chừng và cảnh giác. Tay rút lấy khẩu súng để phòng bị.

Khoan đã, quản lý Jun! Nếu tôi đoán không lầm, thì cậu chính là Khánh Hàn, con trai của Vương Lãnh.

Ông Adam nói giọng đều đều, ánh mắt nghi hoặc nhìn Khánh Hàn.

Ông cũng nhớ đấy chứ? Chắc ông cũng biết, tôi tới đây với mục đích gì.

Khánh Hàn nói giọng trầm thấp nhưng có vẻ chứa đựng điều gì đó khiêu khích. Anh rời khỏi chỗ ngồi đi quanh căn phòng một cách chậm rãi, trên tay cầm bộ bài tây lật từng lá bài một cách thích thú, trên môi nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, khiến đối phương không biết anh đang nghĩ gì.

Tôi không biết cậu tới đây có việc gì, nhưng tự tiện vào nhà người khác không hay cho lắm. Chúng tôi có thể tiếp đón cậu một cách đàng hoàng cơ mà.

Ông ta gượng cười nói, liếc mắt ra ám hiệu cho quản lý Jun. Và anh ta ngầm hiểu được định đi ra ngoài thì chợt Khánh Hàn đi nhanh tới đứng ngay trước mặt, khiến anh ta có chút giật mình.

Có cần thiết phải đề phòng như thế không? Tôi có làm gì mờ ám mà khiến các người phải dè chừng như thế?

Khánh Hàn như đoán được ý định của hai người họ đang muốn gì. Anh ta định đi ra ngoài thông báo cho vệ sĩ biết nhưng chắc có lẽ là không được.

Cậu muốn gì?

Ông gầm giọng nói, ánh mắt khó chịu nhìn Khánh Hàn.

Tới đây để lấy những thứ gì ông đang có trong tay, tập đoàn Tư Thị.

Khánh Hàn nói giọng đều đều, nét mặt cực kì nghiêm túc với thần thái lạnh tanh.

Thì ra cậu tới đây chỉ vì điều đó thôi sao. Hình như ba cậu hơi tham lam quá thì phải, muốn thâu tóm tất cả những công ty tập đoàn có trên đảo quốc Ocean Marina này... Một mình cậu tới đây, có lẽ là đã tạo cơ hội cho chúng tôi rồi đấy.

Ông ta nói một hồi rồi tới câu cuối cùng chứa đầy ẩn ý, ánh mắt sắc lẻm nhìn Khánh Hàn và đánh mắt nhìn khẩu súng trên tay của quản lý Jun đang giấu giấu phía sau. Anh ta dường như hiểu được ý ông ta, nên khéo léo lên đạn.

Xẹt

Khẩu súng trên tay anh ta rơi xuống, máu từ mu bàn bàn tay ứa ra nhỏ từng giọt xuống nền, anh ta ôm lấy bàn tay với vẻ mặt đau đớn, vì bị khánh Hàn phi lá bài sượt qua tay. Còn ông Adam thì đơ người ra nhìn Khánh Hàn.

Cơ hội mà ông nói, là giết tôi... Nhưng không dễ như ông nghĩ đâu.

Dứt lời, Khánh Hàn rút lấy khẩu súng kéo cành cạch nhằm vào tên quản lý.

Pằng

Phát súng âm vang lên cả phòng, tên quản lý ngã phịch xuống chết, máu chảy loang xuống nền gạch tạo thành một vũng đỏ tươi. Ông Adam trơ mắt nhìn quản lý của mình, tay chân run lên bần bật với nỗi sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu.

Qua thế giới bên kia, ông hãy oán trách người đã sai tôi làm việc này.

Khánh Hàn nói giọng dứt khoác, tiến dần tới chỗ ông ta đang đứng.

Hãy tha cho tôi, tôi xin cậu đấy! Tôi sẽ đưa giấy chuyển nhượng cho cậu.

Ông ấy luống cuống cầu xin Khánh Hàn, ánh mắt hiện rõ nỗi hoảng sợ trước mặt anh. Nhưng anh chẳng phản ứng gì, nét mặt hiện rõ sự tàn nhẫn và thản nhiên rồi anh trầm giọng nói:

Tha sao? Ông giết bao nhiêu người để có được vị trí như hiện tại. Nếu muốn được tha thì ông hãy cầu xin những người muốn ông chết, tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ được giao. Sau cùng thì ông cũng phải chết.

Pằng

Ông Adam ngã lăn ra chết, ánh mắt trợn lên nhìn thẳng vào Khánh Hàn. Tới lúc chết ông ta cũng không nhắm mắt, in hằn nỗi ân oán mang theo. Anh nhanh chóng nhảy qua ô cửa sổ đúng lúc vệ sĩ cùng với vợ của ông ta mở cửa đi vào. Ai nấy đều té ngửa, hoảng hốt khi thấy cái chết của ông Adam và quản lý Jun, họ vô tình nhìn thấy cành hoa lily trắng trên bàn làm việc của ông ta.

Khánh Hàn bình thản bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra, trên tay cầm sắp tài liệu mà anh lấy được trong phòng làm việc của chủ tịch Adam. Dừng lại trước bức tường rào bằng sắt, anh lấy đà trèo qua một cách dễ dàng.

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên, anh lấy ra mở máy nghe:

Mau tới cứu tao... Tao chơi xúc xắc bị thua, bọn chúng bắt tao lại để bảo mày tới đó.

Giọng của một nam thanh niên có vẻ hốt hoảng bên đầu dây.

Khánh Hàn tắt máy, nhanh chóng leo lên xen mô tô của mình phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể để tới đó.

Tại sòng bài casino A.

Các người sẽ không đánh bại bạn của tôi đâu.

Uy Vũ nói lớn, nét mặt vô cùng bực tức và giãy giụa dữ dội khi bị hai tên vệ sĩ có thân hình to lớn cùng với nét mặt hùng hổ giữ chặt lấy. Mặc dù có võ nhưng anh chẳng thể nào đánh lại những kẻ như thế này, trong khi bọn chúng có một đám thì anh lại chỉ có một mình, đã vậy anh còn không mang vũ khí trong mình. Anh lỡ dại cá cược với tên cầm đầu Hắc Long – một kẻ trùm sòng bạc, loại bài gì hắn cũng có thể chơi được kể cả xúc xắc.

Mặc dù anh cũng là một trong những tay chơi bài không phải dạng vừa, nhưng anh chưa hề chơi thử loại xúc xắc này bao giờ.

Để xem thằng bạn của mày có tài cán gì mà được mệnh danh là thần bài của quốc đảo Ocean Marina này, hay là mày bịa đặt? Từ trước đến giờ, chưa có một ai vượt qua tao cả.

Hắn ta nói giọng khinh bỉ, vẻ mặt kênh lên trừng mắt nhìn Vũ.

Ở trên cái đảo này bao lâu rồi, mà anh còn không biết cái tên thần bài nổi tiếng Khánh Hàn hả? Ai nấy đều cũng phải khâm phục về cách chơi bài và xúc xắc tuyệt đỉnh của cậu ấy. Chắc anh từ dưới đất chui lên mới không biết.

Uy Vũ nói giọng đểu cợt, nhếch môi cười khinh trước thái độ tỏ ra ta đây của Hắc Long.

Mày tưởng tao tin chắc, mày nói Cao Tiến trong phim thần bài may ra tao còn tin. Tóm lại, tao là thần bài của đảo Ocean Marina này, tao số hai thì không ai là số một hết.

Có vẻ như anh tự cao quá đấy!

Một giọng nói trầm thấp cất lên cắt ngang dòng cảm xúc cao trào của Hắc Long.

Khánh Hàn!

Uy Vũ nói với giọng vui mừng khi nhìn thấy Khánh Hàn xuất hiện, anh thở phào nhẹ nhõm, hất mạnh tay hai tên vệ sĩ kia ra, chỉnh lại trang phục của mình.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía người thanh niên mặc bộ trang phục đen từ trên xuống dưới, với chiếc áo sơ mi đen dáng rộng có họa tiết hình hoa lily trắng phía bên ngực trái, cùng quần kaki đen. Mái tóc undercut vuốt xéo đỉnh đầu vô cùng điển trai, làm nổi bật đường viền hàm mà ai cũng muốn sở hữu. Ánh mắt màu khói không thể hiện một tia cảm xúc gì, với nét mặt mang thần thái đỉnh đạc.

Đừng nói với tôi, cậu là Khánh Hàn đấy!



Hắc Long nói giọng thắc mắc, ánh mắt chăm chăm nhìn Khánh Hàn.

Là tôi!

Anh bình thản trả lời, ánh mắt nhìn về hướng thằng bạn trời đánh của mình, lúc nào cũng gây truyện.

Nếu cậu thật sự là thần bài mà mọi người đồn thổ, vậy thì hãy đấu với nhau một ván với trò xúc xắc này. Nếu cậu thua thì thằng bạn của cậu sẽ bị chặt đứt một ngón tay, đồng ý chứ?

Hắn ta đưa ra điều kiện cho anh, anh bình thản để giữ bình tĩnh nhất có thể trước mặt hắn ta. Trông hắn ta có vẻ ngông cuồng và tự cao, anh đút tay vào túi quần đi gần tới chỗ hắn, trầm giọng nói:

Nếu như anh thua, ngay lập tức rời khỏi Ocean Marina.

Được thôi.

Hắn ta nói giọng chắc chắn, vẻ mặt hiện sự quyết tâm đầy kiên quyết. Và người đứng ra để phân định thắng thua cho vụ cá cuộc này là chủ sòng bài casino A, ông ta có vẻ khá là trang nghiêm.

Cả hai đều ngồi đối diện nhau trước bàn, mọi người đều tập trung lại để xem một trận đấu cá cược giữa hai người khét tiếng cao thủ chơi các loại bài trong casino kể cả xúc xắc.

Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với 3 con xúc xắc này. Nếu ai lắc được cho ra kết quả với con số nhỏ nhất thì người đó thắng. Ai sẽ là người chơi đầu tiên?

Ông cầm đầu ra luật chơi, ánh mắt nhìn Khánh Hàn và Hắc Long chờ đợi câu trả lời.

Tôi! Hắc Long lên tiếng.

Không cần chần chừ gì nhiều, hắn lập tức cầm cái hủ hất nhanh 3 con xúc xắc lắc qua lắc lại, ánh mắt sắc lẻm nhìn Khánh Hàn cùng với nụ cười nhếch môi đầy khinh bỉ. Ai nấy đều hồi hộp để xem kết quả sẽ như thế nào.

Ánh mắt Khánh Hàn nhìn cách di chuyển tay cầm lắc rất tập trung và cố gắng tập trung sự dao động của âm thanh do các con xúc xắc phát ra. Trong đầu anh nghĩ và theo suy đoán của anh, chắc hắn sẽ ra con số là ba khi mỗi mặt của con xúc xắc đều một chấm.

Bộp

Hắc Long đặt cái hũ xuống, từ từ mở ra. Mọi người đều trố mắt ra nhìn khi thấy các mặt của ba con xúc xắc đều là một chấm, hắn ta chợt nở nụ cười đầy đắc ý, ánh mắt nhìn Khánh Hàn với ý nghĩ rằng Khánh Hàn sẽ chẳng thắng được hắn ta khi mà hắn đã đưa ra con số cực kì viên mãn.

Hắc Long đã ra con số bé nhất là ba, Hắc Long quả là cao thủ. Bây giờ đến lượt cậu, cậu phải đưa ra con số nhỏ hơn ba của Hắc Long thì cậu mới có thể thắng được.

Đúng như những gì anh suy đoán, tên Hắc Long này sẽ ra con số ba, buộc anh phải làm sao đó để ra con số nhỏ hơn là hai, ánh mắt nhìn chằm chằm chằm vào ba con xúc xắc trên bàn, những dây thần kinh trong đầu anh căng ra như dây đàn.

Liệu mày có làm được không đấy Khánh Hàn? Hắn ra cả ba mặt đều là một chấm đấy, cộng lại là ba rồi. Có nghĩa mình thua sao Khánh Hàn?

Uy Vũ cuống lên nhìn Khánh Hàn nói khi thấy kết của tên Hắc Long, anh vô cùng lo lắng không biết Khánh Hàn sẽ làm như thế nào để ra được con số nhỏ hơn ba nữa, khi có tới ba con xúc xắc mà tên Hắc Long đã ra được cả ba mặt đều là một chấm.

Không chần chừ thêm nữa, Khánh Hàn cầm lấy hủ hất gọn ba con xúc xắc vào trong lắc thật mạnh rồi đặt xuống bàn. Ai nấy đều hồi hộp đợi chờ anh lấy cái hủ ra, Uy Vũ như nín thở cảm thấy như tận thế sắp đến với mình vậy.

Anh bình thản mở hủ ra, đôi đồng tử ai nấy đều giãn rộng khi thấy kết quả. Chỉ có hai có hai con xúc xắc, mỗi mặt một chấm, con còn lại đã bị vỡ nát vụn.

Làm sao có thể như thế được?

Hắc Long nói giọng đầy bất ngờ, ánh mắt nhìn về người ra luật chơi.

Trong luật chơi, không có yêu cầu là không được đập vỡ bất kì con xúc xắc nào.

Anh trả lời một cách khôn ngoan, với cái đầu lạnh và tâm trí vững vàng.

Mọi người đều không khỏi ngạc nhiên khi thủ thuật chơi xúc xắc của anh thật sự rất thông minh và khôn khéo, không hổ danh là thần bài của Ocean Marina này. Tên Hắc Long chẳng tin đây là sự thật, lại có một ngày hắn lại thua một tên thanh niên trẻ với cái mặt hoa da phấn kia.

Vậy thắng thua đã rõ, cậu Khánh Hàn là người thắng trận cược này. Theo như những gì mà hai cậu đã cược, thì cậu Hắc Long thua cuộc phải rời khỏi Ocean Marina này ngay lặp tức.

...

Tại trại trẻ mồ côi Thiên Thần cách xa thần phố hơn 21 km.

Khánh Hàn cùng Uy Vũ đang ngồi cùng nhau bên ở bộ bàn ghế gỗ dưới tán cây bàng rợp bóng mát, nhâm nhi rượu soju với món thịt nướng được sơ chuẩn bị.

Khánh Hàn ngồi với dáng vẻ bất cần cầm chai rượu uống vài ngụm, ánh mắt nhìn đi đâu một cách vô định. Đáng lẽ ra anh đi cùng với Ti Na nhưng cô ấy lại làm nhiệm vụ và anh cũng vậy, nên anh đã đi cùng với Uy Vũ xuống dưới đây.

Công nhận ăn thịt nướng uống rượu soju bá cháy bồ chét. Lâu rồi không xuống đây, công nhận nhìn mấy đứa nhỏ cũng lớn hẳn ra đấy... mà cám ơn mày cứu tao vừa rồi, nếu không có mày thì ngón tay tao đã đi tông rồi.

Uy Vũ nói giọng chân thành, nhưng trong ý nghĩ của anh lại khác. Tiếp tục sự nghiệp thưởng thức món thịt nướng với rượu của mình.

Mày nghĩ tao là người như thế nào hả Uy Vũ?

Uy Vũ nhíu mày khi nghe Khánh Hàn hỏi vậy, anh đáp:

Sao mày lại hỏi tao như vậy?

Khánh Hàn chợt khẽ vụt ra tiếng thở dài, tu chai rượu hết một hơi, nằm xuống dài xuống ghế vác tay lên trán, trầm giọng nói:

Mỗi đêm tao luôn bị con quỷ đen cùng với một con chó mực dữ tợn dày vò, khiến tao ngủ không được. Nhiều khi tao chỉ muốn chết đi để được giải thoát nhưng không được vì điều đó không cho phép.

Nghe Khánh Hàn nói vậy, Uy Vũ cũng đáp bừa theo những gì mình nghĩ:

Cách mày nói chuyện giống một kẻ tao đọc trong cuốn sách tâm lý học, hắn là một người cô độc, rất có ít người nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Hắn rành quan sát, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm lý và mô thức hành vi của đối phương. Như vậy khiến hắn có cảm giác thành tựu, nhưng hắn lại có sự tự ti rất lớn vì hắn sống trên một điểm đỡ. Vi diệu, hiểm yếm, một khi xảy ra chuyện mang tính bước ngoặc, thì sẽ phá vỡ cán cân đó.

Khánh Hàn ngồi dậy bật dậy nhìn Uy Vũ nhíu mày cất giọng đáp:

Có vẻ như mày rành về tâm lý tội phạm lắm nhỉ?

Uy Vũ đưa tay đánh vào tay Khánh Hàn một cái, cười đáp:

Chỉ là do tao đọc sách nên mới sơ sơ thôi. Tao nói bừa đấy, để cho mày cảm thấy hứng thú mà nói chuyện, chứ mày cứ nói ba cái tầm phào đâu không à.

Anh lại tiếp tục uống rượu, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Uy Vũ nói những gì mà anh cho là nói bừa nhưng đối với Khánh Hàn thì ngược lại. Anh nghĩ những gì Uy Vũ nói đã đúng với thực tại con người anh. Anh nhìn Uy Vũ nói tiếp:

Vậy mày hãy đứng ở góc độ của tao đi, suy nghĩ những gì tao nói đi. Chỉ khi mày đứng ở góc độ của tao thì mày mới có thể phát hiện ra mấu chốt những gì về tao.

Gâu... gâu...

Anh Khánh Hàn ơi, cứu bọn em... cứu bọn em...

Bọn nhỏ đang chơi vui vẻ ngoài kia, bỗng chợt hét lên kêu cứu vội chạy tới chỗ Khánh Hàn và Uy Vũ khi có hai con chó becgie màu đen từ đâu chạy tới đuổi theo bọn nhỏ.

Khánh Hàn thấy vậy vội lấy con dao bấm trong túi chạy tới đâm chết con chó kia một cách tàn bạo với vẻ mặt lạnh tanh, tàn nhẫn không một chút suy nghĩ gì.

Phập... phập...

Từng nhát dao dội liên tục xuống con chó, máu phụt lên bắn lên vài giọt trên gương mặt lạnh tanh không cảm xúc của Khánh Hàn, trong anh vô cùng bình tĩnh. Trong ánh mắt anh giờ đây hiện lên con chó với cái tên hay hành hạ mỗi đêm kia, anh chỉ muốn bọn chúng biến mất mà thôi.

Điều đó khiến cho Uy Vũ lẫn bọn trẻ đều như đứng hình nhìn hành động như mất hết cả nhân tính của Khánh Hàn, với đôi đồng tử giãn rộng nhìn anh. Bọn trẻ vô cùng hoảng sợ vội đứng núp sau Uy Vũ.

Uy Vũ gằn giọng nói: Mày mau dừng tay lại đi Khánh Hàn. Mà ra tay quá tàn nhẫn với một con chó rồi đấy. Dù sao chúng chỉ là động vật thôi mà...

Dường như lời nói của Uy Vũ vô ích, Khánh Hàn vẫn tiếp tục phanh thay con chó. Bốn chân của nó bị chặt đứt làm đôi, rồi rạch bụng nó, máu thịt lẫn lộn. Bàn tay anh nhớp nháp cả máu của nó.

Anh thôi không làm nữa mà đứng thẳng người dậy với vẻ mặt lạnh tanh, quay người nhấc chân chậm rãi đi tới. Những sơ cùng với bọn trẻ và uy Vũ vô cùng hoảng hốt khi thấy bộ dạng của anh, bàn tay cầm con dao bê bết máu.

Bọn nhỏ thấy vậy khóc ré lên ôm chặt lấy các sơ.

Sơ ơi, anh Khánh Hàn ác quá đi...

Anh Khánh Hàn giết con chó chết mất rồi...

Sơ ơi, con sợ anh Khánh Hàn lắm, mau đưa con đi đi...

Uy Vũ thấy cảnh tượng đó mà trong bụng như nôn nao, muốn đưa hết thức ăn ra ngoài nhưng anh cố kìm nén mà đi nhanh lại chỗ Khánh Hàn cất giọng đáp:

Này mày có biết hành động giết con chó của mày, khiến bọn trẻ sợ lắm không hả?

Khánh Hàn, sao con lại làm vậy chứ? Chỉ cần đuổi chúng đi là được mà, có nhất thiết giết chết phanh thây nó ra như vậy không?

Sơ lên tiếng quở trách hành động tàn nhẫn của Khánh Hàn.

Khánh Hàn đưa mắt khẩn khiết nhìn những đứa trẻ mà anh yêu thương, bọn nhỏ nhìn anh với ánh mắt ướt át sợ hãi. Anh tiến lại thì bọn nhỏ hét rống lên ôm lấy lấy sơ và Uy Vũ.

Anh hạ giọng đáp: Đó chỉ là một con chó dại chạy đến đây sủa làm loạn khiến mấy đứa sợ, suýt nữa cắn bọn trẻ. Nên con giết nó thôi!

Tuy việc làm của mày vì sự an toàn của bọn nhỏ nhưng hành động của mày đã làm xấu trong mắt mấy đứa nhỏ đấy. Tạm thời thì mày đừng tiếp xúc với mấy đứa nhỏ, mau đi rửa tay đi.

Uy Vũ lên giọng nói đầy bất mãn với những gì xảy ra vừa rồi. Nói rồi anh cùng sơ bế mấy đứa nhỏ đi về phòng nghỉ ngơi, để ổn định tâm lý.

Khánh Hàn thả con dao xuống đất, nhìn lại bàn tay dính máu tanh nồng, quay người nhìn con chó mà anh giết. Anh chợt nhận ra: Mình đã làm gì vậy? Bọn trẻ xa lánh mình... Nhưng những gì mình làm chỉ là để bảo vệ bọn trẻ thôi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Bản!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook